Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 923

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 25

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 940

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2264

201-4XX - Chương 219: Tự lừa dối bản thân

Yu Daon về cơ bản là một người hiền lành.

Lời nói của cô ấy không hề chứa ác ý, và thực chất, những lời cô ấy nói với người khác cũng không có ác ý.

Khi sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm mới xảy ra, nếu có gì để nói thì cô ấy giống như là cảnh giác với con người hơn là có ác ý.

Thực chất, cô ấy cũng chưa bao giờ nói điều gì nặng nề với tôi dù chỉ một lần.

Thay vào đó, có khi chính những lời nói của tôi đôi lúc mới là thứ vô tình khiến cô ấy bị tổn thương ấy chứ.

Dù vậy, nếu được hỏi là có vấn đề gì không, tôi khó mà nói là không có được.

Thà rằng những lời cô ấy nói ra là tràn đầy ác ý, vậy thì tôi đã có thể bỏ qua hoặc làm lơ gì đấy, nhưng vấn đề là lời nói của Yu Daon hoàn toàn không có chút ác ý nào.

Không thể phỉ nhổ vào mặt người đang cười.

Không phải đó chính là tình hình hiện tại à?

...Ngươi hiểu rõ ta đến vậy à?

Người lên tiếng đầu tiên là Trưởng Đoàn kịch.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Yu Daon, và Yu Daon gật đầu mỉm cười.

“Vâng! Tôi hiểu cô rất rõ đó!”

...Bằng cách nào?

“Chúng tôi đã làm việc cùng nhau cũng được một thời gian dài rồi mà?”

Cô ấy nói vậy thôi chứ cũng chưa được một năm.

Ánh mắt của Trưởng Đoàn kịch hướng về Yu Daon.

“...”

“Cô sẽ không nói không đâu nhỉ?”

Yu Daon mỉm cười nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Thật đắng cay làm sao”

“...”

“Cô đã có biết bao suy nghĩ trong lòng khi ở một mình rồi?”

Yu Daon nhắm mắt xong lại mở ra nhìn Trưởng Đoàn kịch.

Trong đôi mắt của cô ấy…

“Mình thực sự có thể sống như này sao? Làm sao để mình có thể chứng minh giá trị của bản thân đây?”

Sự thương xót dần hiện lên.

“Cô tiếp tục gặm nhấm bản thân như vậy, chịu giày vò trong nỗi đau tinh thần”

Nhưng mà nhé’, cô ấy nói vậy và nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Làm vậy sẽ chỉ khiến bản thân cô đau kh—”

Yu Daon không thể hoàn thành lời nói của mình.

Khi Trưởng Đoàn kịch phẩy tay, vô số sợi chỉ đang gắn vào những con rối bung ra.

-Rắc!

“Khư…!”

Những sợi chỉ ngay lập tức quấn lấy cổ của Yu Daon, và cổ của cô ấy bị bẻ gãy với một âm thanh ghê rợn.

Trưởng Đoàn kịch nhìn chúng tôi trong khi đang quấn những sợi chỉ quanh cổ của cô ấy.

Cơ thể của Yu Daon rung lên, và cô ấy đặt tay lên cổ để gỡ những sợi chỉ ra, nhưng…

-Rắc…!

Đống chỉ siết chặt vào cổ của cô ấy mãi không rời.

“...Làm sao mà ngươi biết được cô Daon sẽ không chết?”

“Làm sao mà cô ta biết được ấy hả?”

Song Ahrin đứng cạnh đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.

“Cô ta chắc hẳn đã từng giết một ai đó vì bị khiêu khích rồi đấy”

“...”

“Giờ nghĩ lại, có vẻ cô ta đang bóp cổ Tóc Đen với suy nghĩ rằng bởi vì cô ta không chết, vậy thì chỉ cần liên tục giết cô ta là được”

“Cô biết rõ quá đấy. Cô đã từng nghĩ đến chuyện đó rồi à?”

“...”

Song Ahrin thoáng im bặt trước lời của tôi rồi lại cất lời.

“Dù sao đi nữa, đây chính là cơ hội”

“...Công nhận”

Tôi nhìn xung quanh, đồng tình với lời lẩm bẩm của Song Ahrin.

Số lượng những con rối đã giảm đi đáng kể so với trước đó.

Những sợi chỉ dùng để điều khiển rối chắc hẳn đang được sử dụng để quấn quanh cổ của Yu Daon.

Dù cách làm không được đúng cho lắm, nhưng tôi cần phải làm gì đó trong khi Yu Daon đang câu thời gian.

Tôi đạp đất tại chỗ và lao lên.

Tôi chạy đi, mong rằng đôi chân rối gỗ giờ đây đang kêu cọt kẹt thành tiếng sẽ không ngừng cử động.

Tôi chỉ cần phải gây chấn động vật lý lên Trưởng Đoàn kịch, hoặc ít nhất là vào được thế cận chiến— 

Nhưng trước khi có thể làm vậy, vài con rối đã lao ra ngăn tôi lại.

Ngay lúc đó…

-Rầm!

Những con rối bị đập xuống đất với một tiếng động lớn.

“Tôi đến rồi đây”

Jang Chaeyeon đang đứng sau chúng tôi, thở hổn hển.

Cơ thể của tôi đang lơ lửng trên không trung.

“...Tôi cũng đã định đưa chị theo, nhưng chị ấy lại biến mất khi được đưa ra ngoài”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm bằng giọng cay đắng và cẩn thận đặt cơ thể của tôi xuống đất.

“Tôi cảm ơn”

“Ừm”

Cô ấy gật đầu và nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“...”

Trưởng Đoàn kịch nhìn Jang Chaeyeon và chậm rãi mở miệng.

Cô còn sống

“...”

Ý cô ta khi nói rằng cô ấy còn sống là sao?

Chẳng lẽ Jang Chaeyeon trong ký ức của cô ta đã chết từ lâu rồi sao?

Nếu vậy, thứ gì đã giết cô ấy?

Vô vàn suy nghĩ chạy qua đầu tôi, nhưng có vẻ là Jang Chaeyeon không quan tâm đến chuyện đó.

Như thể hoàn toàn không để tâm gì đến những gì cô ta nói, Jang Chaeyeon liên tục nắm tay rồi lại mở ra, xong rồi nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Trong cuộc đời của ta”

Cô ấy lẩm bẩm.

“Ngoại trừ hai người duy nhất”

Cô ấy giơ tay lên.

Không khí bắt đầu rung động.

-Rầm ruỳnh…

Mắt đất rung chuyển.

Từ sau tôi, Jang Chaeyeon nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Chỉ cần không phải là con người, ta sẽ cách ly chúng”

Cô ấy nói bằng giọng lạnh lẽo và giơ tay lên.

“Nhưng ngươi đã chạm vào hai người họ”

-Rầm!

Cô ấy siết tay lại thành nắm đấm, và đồng thời, những con rối tụ lại ở giữa, khiến cho những mảnh gỗ bắn ra xung quanh.

Máu chảy ra từ mũi của Jang Chaeyeon, nhưng cô ấy không quan tâm và vung tay.

-Rầm!

Một lực khổng lồ đánh trúng Trưởng Đoàn kịch như thể một cái búa giáng xuống.

“...”

Trưởng Đoàn kịch cũng nhanh chóng giải phóng những sợi chỉ đang quấn lấy cổ của Yu Daon và vội vã chặn đòn tấn công của Jang Chaeyeon.

“Khụ!”

Yu Daon ngã xuống đất.

“Cô Daon—”

“Tôi ổn!”

Cô ấy đứng dậy, chạm vào cái cổ chẳng có lấy một vết xước nào của mình.

“Ta lên thôi!”

“...Cô Ahrin!”

“Vẫn như trước đó!”

Song Ahrin đáp lại lời của tôi và gắn một sợi chỉ vào cơ thể của tôi.

Song Ahrin đã quen với việc sử dụng cơ thể của tôi, và tôi cũng đã quen hơn với kết nối này thì phải.

Tôi giờ đã có thể di chuyển cơ thể của mình dễ dàng hơn trước.

Tôi cùng cô ấy điên cuồng xông qua những con rối.

Đã không còn nhiều nữa.

Trưởng Đoàn kịch, đang chặn lại đòn tấn công của Jang Chaeyeon bằng một tay, vươn tay còn lại, và những sợi chỉ lao thẳng đến mặt tôi.

Nhưng điều đó không khiến chân của tôi dừng lại.

-Chát!

Yu Daon vươn tay ra chặn đống chỉ.

Những sợi chỉ quấn lấy tay của cô như là một sinh vật sống, làm cho cánh tay của cô bị bẻ cong quái dị, và Yu Daon nhăn mày đấy đau đớn.

“Gư…!”

Cô ấy kéo đôi tay bị bẻ cong của mình về hướng ngược lại và tạo ra một con đường cho tôi.

“Anh Jaehun!”

“...!”

Giờ đây đã không còn rào cản nào trước mặt tôi.

Tay của tôi không cử động, nhưng…

“Gư…!”

Cánh tay trái của tôi đã duỗi về sau.

Song Ahrin hét lớn trong khi đang kéo sợi chỉ hết mức có thể.

“Một cú đấm mạnh vào thẳng thượng vị!”

Khi cô ấy hét lên, nắm đấm của tôi bắn về trước với một lực lớn.

-Bộp!

Nó đánh thẳng vào vùng thượng vị của Trưởng Đoàn kịch, khiến cơ thể của cô ta gập lại như con tôm.

Gah…!

Cô ta hét lên đầy đau đớn, không thể thở được bình thường.

Cánh tay của tôi cứ vậy mà duỗi thẳng về trước, và Trưởng Đoàn kịch lăn vài vòng trên mặt đất.

Ah, gư…! Khụ…!

Cô ta giãy giụa trong khi ôm lấy vùng thượng vị của mình.

“...Ngươi cứ giả vờ là bản thân ghê gớm lắm”

Song Ahrin đã đến sau tôi, lẩm bẩm một cách cay đắng và nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Sau cùng, ngươi cũng chỉ là một con người sẽ chật vật khi bị đánh trúng chỗ hiểm thôi”

“Nhân tiện, tôi xấu xa có bị đánh trúng vào chỗ hiểm cũng không xi nhê gì luôn đấy?”

Song Ahrin nhìn Yu Daon đang nói đầy tự hào.

“Đó là khi tôi không có ở đó nhỉ”

“Đúng vậy?”

“Vậy thì chắc nó cũng không khó khăn như bây giờ đâu. Chẳng phải anh ta đã thắng dù chỉ mang theo một người như cô sao?”

Yu Daon chớp mắt, và Song Ahrin khẽ mỉm cười.

“Tên này cũng kinh phết đấy chứ. Anh ta đã sống sót trong khi phải vác theo cô kia mà”

“...”

“Dừng tại đây thôi”

Cứ để như này thì sẽ lại có một cuộc chiến nữa mất.

Tôi thở dài và bước vào ngăn cách hai người họ.

“Anh vất vả rồi”

Jang Chaeyeon đang quan sát mọi việc cất lời.

“...Ừm. Cảm ơn cô”

Tôi đã luôn cảm thấy vậy, nhưng liệu có thể nói là Jang Chaeyeon đã giúp tôi vào những lúc như này không nhỉ?

Không có chuyện cô ấy đứng xem hai người kia cãi nhau và chỉ bước ra khi tôi xen vào đâu nhỉ?

“Bằng cách nào đó, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa nhờ có mọi người đến rồi”

“Ưm ửm hửm hựm?”

Người vừa trả lời như vậy là Trưởng Chi nhánh.

Cô ấy bước đến chỗ tôi với mái tóc bù xù mắc vào cả trong miệng.

Bộ đồ cô ấy bị rách nát chỗ này chỗ kia, và mái tóc của cô ấy trông như thể đã bị giật mạnh, nhưng đây thực sự là một cảnh tượng đáng kinh ngạc khi tôi không nhìn thấy dù chỉ một vết thương.

“Ưm, ưm ưm ửm ựm…”

“Sao cô không buộc tóc lại rồi hẵng nói?”

“...Sao gì mà sao”

Trưởng Chi nhánh thở dài trong khi buộc tóc lại về sau.

“Cậu có biết là có bao nhiêu con rối lao đến chỗ ta không hả?”

“...Ah”

Nghe cô ấy nói, tôi liền nhìn về chỗ Trưởng Chi nhánh đã ở.

“...Ồ”

Một ngọn núi được tạo nên từ mảnh vỡ của những con rối lọt vào tầm mắt của tôi.

Phần lớn những con rối đã nhắm đến Trưởng Chi nhánh.

“Bọn chúng lao vào tấn công ta ngay khi vừa nhìn thấy ta đấy”

Trưởng Chi nhánh buộc gọn tóc lên cao và nhìn những con rối chất thành đống.

Cô ấy buộc tóc lại như kiểu của phụ nữ ở Triều đại Joseon vậy.

“Cô ta biết rằng ta là một mối nguy”

Cô ấy khẽ chau mày.

“Dù sao đi nữa, mọi việc đã ổn thỏa rồi”

Cô ấy nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Chúng ta đã thành công bắt được cô ta, nên bây giờ là lúc cách ly—”

-Tinh.

Một âm thanh vang lên, và Trưởng Chi nhánh biến mất.

“...Trưởng Chi nhánh?”

Không, thực chất là không có ai cả.

Tôi đang ở một mình trong một không gian tối đen.

...Vở kịch

Tôi nghe được giọng nói mệt mỏi của một ai đó.

Nó chỉ có thể là một vở kịch bởi vì nó không phải là hiện thực

Trưởng Đoàn kịch xuất hiện trước mặt tôi, ôm lấy thượng vị của mình.

Với mỗi bước đi, cô ta lại nhăn mặt đầy đau đớn.

“...!”

Mặt đất sụp xuống.

Ta chỉ cần phải thay đổi sân khấu thôi

Cảm giác như thể tôi đang lơ lửng trong khi rơi xuống một vách đá không đáy.

Đây cũng chỉ là một phần của vở kịch

Giờ đây, tiếng lẩm bẩm của Trưởng Đoàn kịch đang vang lên với một thể vô hình.

Thao túng.

Vở kịch nghĩa là diễn xuất.

Đặc trưng và khả năng của Trưởng Đoàn kịch là Thao túng.

Tôi nhận ra.

Năng lực Thôi miên đã phát triển của Trưởng Đoàn kịch cũng giống với hiện thực khéo léo và—

***

“...”

Một cảm giác khó chịu.

Đó là cảm giác mà Song Ahrin hiện đang phải trải qua.

Rõ ràng là Tóc Trắng và Trưởng Chi nhánh đang bàn bạc về quy trình cách ly Trưởng Đoàn kịch, nhưng cảm giác kỳ lạ này là thứ quái quỷ gì chứ?

“...Này”

Cô vỗ vào tay người đàn ông.

“Hửm?”

Người đàn ông nhìn cô.

“Dù sao thì, thế là xong một việc rồi”

“...Phải ha”

Người đàn ông lẩm bẩm và nhìn về trước.

“Gư, mệt quá đi mất. Bây giờ tôi nghỉ ngơi chút đây”

“Nghỉ ngơi ấy hả?”

“Ừm”

“Anh nói vậy nhưng chẳng bao giờ nghỉ ngơi cả”

“Haha…”

Người đàn ông cười khó xử.

“Việc đấy có khi lại là thật đấy chứ”

“...”

“Nói mới nhớ, cô Ahrin”

“Ừm”

“Cô có muốn hẹn gặp và đi chơi với tôi sau khi công việc này kết thúc không?”

“...”

Cô nhìn xung quanh.

“Ta chỉ đi chơi với con người thôi”

“Hả?”

Cô nhắm mắt lại.

Một gợi ý.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài thừa nhận nó.

Cô rất kém cỏi.

Chính xác hơn thì nó có nghĩa là năng lực Song Ahrin thua kém hơn nhiều so với Trưởng Đoàn kịch mà cô đang phải đối đầu.

Nhưng chỉ có một điều.

Một điều duy nhất mà cô tự tin hơn Trưởng Đoàn kịch.

Việc mà cô đã làm trong suốt hơn mười năm kể từ khi nhận ra quá khứ của mình.

“...”

Tự lừa dối bản thân.

Cô đang đặt lên bản thân cái gợi ý mà cô đã tự đặt lên mình đến mức phát chán.

Chỉ là lần này, cô chỉ đang phủ lên chút hiện thực vào đó.

“-”

Người đàn ông đang nói chuyện bên cạnh cô biến mất.

Tóc Đen đang cười tươi tắn cũng biến mất, và Tóc Trắng đang thảo luận với Trưởng Chi nhánh cũng biến mất.

“...”

Trưởng Đoàn kịch đang giữ lấy trán của mình xuất hiện trước mặt cô.

Cả năm người họ đang đứng trên một sân khấu.

Tóc Đen đang nằm với vẻ mặt đau đớn.

Tóc Trắng đang nằm với đôi mắt nhắm lại như thể đang say giấc.

Trưởng Chi nhánh nằm dựa lưng vào tường.

Người đàn ông đang ở trong vòng tay của Trưởng Đoàn kịch.

...Làm, làm sao mà…

“Xin lỗi nhé”

Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Ta là người tự lừa dối bản thân nhiều nhất mà”

...

“Với cả”

...

“Hai người phụ nữ điên rồ đó sẽ lườm ta bất cứ khi nào tên này hỏi ta đi chơi đấy”

Cô trả lời một cách tự tin.