Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 924

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 25

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 941

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2264

201-4XX - Chương 218: Miệng lưỡi địa ngục

Trưởng Đoàn kịch chống cằm và khẽ cử động tay phải.

Con rối nhảy đến và vung nắm đấm vào tôi, và tôi né nắm đấm đang bay nhanh tới.

Đồng thời, nắm đấm của tôi bắn ra như một viên đạn, mặc cho ý chí của tôi.

-Bộp!

Với một tiếng động lớn, cái đầu của con rối đang lao đến tôi vỡ tan.

Đương nhiên, đối phương không phải là con người.

Tôi vung chân, né tránh nắm đấm đang bay đến từ hướng khác với cử động tối thiểu, trong khi đó, con rối đứng dậy với tiếng cót két.

Đồng thời, chân của tôi tăng đà như được tiếp thêm sức mạnh và đá vỡ phần thân của con rối.

“Cô đang làm tốt lắm, cô Ahrin!”

“Tôi biết!”

Phương pháp mà Song Ahrin và tôi sử dụng rất đơn giản.

Làm việc nhóm.

Song Ahrin sử dụng sợi chỉ để chặn lại đám rối với cử động tối thiểu, và trong khi tôi tự chủ chiến đấu, nếu cần thêm sức mạnh hoặc không thể né tránh, Song Ahrin sẽ gắn một sợi chỉ vào cơ thể của tôi và kéo ra.

Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể thắng được số lượng kẻ địch áp đảo.

Dù cho có cái tôi đến mấy đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ là con người.

Việc tỷ lệ chiến thắng thấp hơn nhiều khi một đấu nhiều là điều hiển nhiên mà.

“Phù…!”

Song Ahrin hít một hơi sâu, dùng một tay kéo cơ thể của tôi và tay còn lại để tạo nên một cái lười làm từ sợi chỉ đến ngăn không cho những con rối khác lao đến.

-Bộp!

Sau khi suýt soát né được bàn tay vung đến, tôi đá con rối bằng chân mình để nới rộng khoảng cách và quan sát tình hình.

Số lượng rối mà tôi đã hạ gục từ đầu đến giờ là mười con.

Song Ahrin đang chặn lại vô số con rối.

“Tay của anh!”

“Hiện tại nó vẫn còn dùng để chiến đấu được!”

Cánh tay phải của tôi đã hoàn toàn vỡ nát, còn cánh tay trái thì cũng đang phát ra những tiếng răng rắc.

Dù cho có được làm từ gỗ đi chăng nữa, nó vẫn chỉ là một con rối.

Tôi cúi thấp người xuống để né con rối tiếp theo lao đến.

Tôi vào tư thế với cánh tay trái rũ rượi vì thiếu sức mạnh của mình, tin rằng nó sẽ vung đi một cách tự nhiên.

-Bộp!

Như thể đáp lại niềm tin của tôi, cách tay trái lại di chuyển và đập nát cơ thể của con rối một lần nữa.

Mười một.

Với một kế hoạch được vạch ra tại chỗ, nó hoạt động tốt hơn tôi nghĩ.

Nếu là cơ thể con người thì tôi đã kiệt sức từ lâu và nằm bệt ra đất rồi, nhưng may mắn thay, hiện tại tôi đang ở trong cơ thể của một con rối gỗ.

Tôi hoàn toàn không hề nghĩ là nó khó khăn.

“Hà…hà…”

“Cô Ahrin, cô ổn không?”

“Tự lo cho bản thân anh đi”

Đương nhiên, Song Ahrin không có vẻ gì là được như vậy.

Cô ấy lau mồ hôi đang chảy xuống mặt và nhìn thẳng về trước.

“Tôi vẫn ổn”

“Cứ cho là vậy đi”

Đúng là đáng kinh ngạc”

Khác với Song Ahrin đang thở hổn hển, Trưởng Đoàn kịch nghiêng đầu nhìn Song Ahrin.

“Ngươi đang làm tốt hơn ta nghĩ

“...”

Ngược lại, Trưởng Đoàn kịch hoàn toàn không giống như là đang gặp khó khăn chút nào.

Cô ta vẫn chỉ đang nhìn chúng tôi với tay trái chống cằm.

Cô ta chỉ đang quan sát chúng tôi.

Nếu chỉ có một mình, ngươi đã không thể nào làm được như này rồi

“Ngươi bị điên chắc? Làm sao mà ta có thể làm được tất cả đống này một mình được chứ?”

Song Ahrin đáp lại lời lẩm bẩm của Trưởng Đoàn kịch với vẻ mặt ngỡ ngàng.

“Tên này tự di chuyển cơ thể của mình nên ta mới làm được đấy chứ. Nếu không có anh ta thì ta đã chết từ lâu rồi”

“...”

Trưởng Đoàn kịch nhìn chằm chằm vào tôi.

Muốn câu chút thời gian không?

“...”

-Bộp!

Tôi đánh bay con rối đang lao đến và nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“...Nói đi”

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định chấp nhận câu hỏi của cô ta.

Thành thật nào.

Ngay từ đầu thì việc chúng tôi có thể trụ lại được đến tận lúc này đã kỳ lạ rồi.

Đó không phải là vì chúng tôi làm tốt, mà là vì Trưởng Đoàn kịch đang nương tay với chúng tôi.

Tôi không rõ lắm, nhưng cô ta có thiện ý, hoặc có lẽ là tò mò về tôi.

Nếu tôi biết được lý do thì đã tốt, nhưng tiếc là tôi không biết.

Từ góc nhìn của Trưởng Đoàn kịch, nếu tôi là người yêu đã khuất của cô ta, tôi đã chỉ cần giả vờ bị điên và đóng giả làm người yêu của cô ta rồi sống sót quay trở lại, nhưng do đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, điều đó là không thể.

Ngươi là thứ gì?

“...Ngươi nói gì vậy?”

Song Ahrin chau mày nhìn Trưởng Đoàn kịch.

Rất thú vị

Trưởng Đoàn kịch khẽ lẩm bẩm.

Một kẻ như ngươi đáng ra không thể nào tự mình trèo lên được

Trưởng Đoàn kịch nhìn Song Ahrin.

Song Ahrin không nói gì.

Cô ấy chỉ nhìn thẳng vào Trưởng Đoàn kịch.

Ngươi chắc hẳn đã nhận được sự giúp đỡ từ ai đó

Ánh mắt của cô ta nhìn về tôi.

Đó chính là ngươi

“...”

Vậy nên ta quyết định thử nhìn qua một lần xem sao”

“...Ngươi đến đây chỉ vì muốn nhìn ta nhiều đến vậy thôi à?”

Tự tin thái quá rồi đấy

Trưởng Đoàn kịch lắc đầu trước câu hỏi của tôi.

Dù cho ngươi có tuyệt vời đến thế nào đi chăng nữa, ta sẽ không đến đây chỉ để gặp ngươi

Nói cách khác, cô ta không tự nguyện đến đây sao?

Trả lời ta đi. Rồi ta có thể sẽ câu thêm cho các ngươi chút thời gian nữa

“...”

Song Ahrin thoáng im lặng.

“Hà, hê. Thật đấy à. Đúng là nực cười”

Song Ahrin nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Tại sao ngươi lại đổ lỗi sự kém cỏi của bản thân cho người khác cơ chứ?”

Cô ấy khẽ lẩm bẩm.

“Đừng có mà tìm sự kém cỏi của mình ở người khác nữa”

Song Ahrin nhướng mày và khoanh tay nhìn Trưởng Đoàn kịch.

Cô ấy đã đồng bộ với Trưởng Đoàn kịch.

Điều đó có nghĩa là cô ấy cũng hiểu rõ về Trưởng Đoàn kịch.

“Ngươi không có vẻ gì là tốt đẹp hơn ta đâu”

Khi được hỏi câu trả lời, Song Ahrin đã đáp lại bằng một đòn tấn công cá nhân tràn đầy cảm xúc.

Trưởng Đoàn kịch thở dài não nề sau khi nghe những gì Song Ahrin nói.

Phải rồi. Ta đã luôn là kiểu người như này mà

“Ngươi cũng đã luôn như này, đúng chứ?”

“...”

“...”

Ánh mắt hai người họ chạm nhau.

Đúng là phiền phức, ta sẽ cứ thế mang ngươi đi luôn

Trưởng Đoàn kịch phẩy tay.

Đồng thời, cái lưới mà Song Ahrin đang dùng để giữ lại đám rối đứt rời một cách dễ dàng.

Vô số những con rối lao đến tôi.

“Ôi trời, tại sao cô lại chọc giận cô ta và gây rắc rối như này chứ!”

“Đừng có chết đấy!”

Song Ahrin hét lên, vươn cả hai tay ra.

“Với cả, tôi tin vào mấy người đó!”

“Cái gì!?”

“Rằng hai cái người đáng ghét đó sẽ đế—”

-Rầm!

Trước khi Song Ahrin có thể nói xong, một ai đó rơi từ trên trời xuống.

“...Đau đau…Cột sống của mình gãy rồi…”

Một giọng nói quen thuộc vang vào tai tôi.

“Cô Daon?”

“Ah, anh Jaehun!”

Yu Daon xoa lưng mình và đứng dậy tại chỗ.

“...Ừm, anh Jaehun?”

Cô ấy không nhận ra tôi sao?

“Ah, là tôi đây, cô Daon. Kim Jaehun—”

“Vâng, tôi biết rồi mà. Vì có mùi của anh…”

Yu Daon chớp mắt nhìn tôi rồi quay sang Song Ahrin.

“...Cô phải chăm sóc anh Jaehun cho tử tế vào chứ. Anh ấy chắc hẳn đang rất khó khăn đấy”

“...”

Yu Daon nhìn chằm chằm vào Song Ahrin và lẩm bẩm như thể đang khiển trách cô ấy, và Song Ahrin ngoảnh đi.

Ngay sau đó, Jang Chaeyeon nhẹ nhàng đáp xuống từ phía trên.

“Cô đáng lẽ phải hạ tôi xuống chứ!”

“Không có thời gian cho việc đó”

Jang Chaeyeon lạnh lẽo đáp lại lời than phiền của Yu Daon.

Và rồi…

-Rầm!

Một ai đó rơi thẳng từ trên trời xuống, rồi đứng dậy trong khi phủi phủi đầu gối.

“Ah, Trưởng Chi nhánh”

Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào tôi và thở dài não nề.

“Ta thua rồi”

“Vâng?”

“Kể từ bây giờ…nếu cậu hỏi xin sự giúp đỡ của ta hay bất cứ thứ gì như vậy, ta sẽ làm tất cả mọi thứ. Nếu thực sự không có ai khác, ta sẽ tự mình đi luôn. Vậy nên, cậu có thể ngừng bị cuốn vào các biến cố được không?”

“...”

Tôi mà có thể làm vậy và không bị cuốn vào các biến cố thì tôi đã không bị như này lâu rồi.

Trưởng Chi nhánh lắc đầu và quay sang nhìn Song Ahrin Trưởng Đoàn kịch.

“Ôi trời, cô thực sự thay đổi rồi”

Cô ấy lẩm bẩm có vẻ bất ngờ và siết chặt nắm đấm.

“Cứ đợi ở đấy một lúc đi. Ta sẽ trấn áp cô ta ngay thô—”

Trước khi Trưởng Chi nhánh có thể nói xong, vô số con rối lao đến cô ấy.

Theo đúng nghĩa đen, số lượng rối lao đến cô ấy nhiều đến nỗi tôi còn chẳng thể nhìn thấy hết.

“Ah! Ta yếu trước giao tranh số lượng lớn lắm!”

Trưởng Chi nhánh hét lên,

“Ôi trời!”

Và vung nắm đấm của mình như thể đang quạt ruồi, và những con rối bắt đầu vỡ tan một cách bất lực.

Dù vậy, số lượng của chúng không hề giảm đi chút nào.

“Ta sẽ câu giờ cho mấy người!”

Dù cho có nhìn bao lần đi nữa, theo tôi thấy thì mấy con rối mới là thứ đang câu giờ, nhưng Trưởng Chi nhánh hét vậy rồi bắt đầu vung tay lia lịa.

Jang Chaeyeon đứng cạnh tôi mà không nói gì.

Khi cô ấy vươn tay ra, nhưng con rối đang lao đến chúng tôi dừng lại, và với một tiếng động lớn, chúng đều ngã xuống đất.

...Jang Chaeyeon

Trưởng Đoàn kịch chau mày nhìn Jang Chaeyeon, và Jang Chaeyeon nhìn Trưởng Đoàn kịch với đôi mắt vô cảm.

“Ngươi biết ta à?”

“...”

Cô ấy nhìn Trưởng Đoàn kịch như thể đang nhìn một người hoàn toàn khác với Song Ahrin, và ngay sau đó, cô ấy phớt lờ Trưởng Đoàn kịch và quay sang tôi.

“Anh ổn chứ?”

“Ừm, tôi ổn”

Cô ấy nhìn tôi lo lắng rồi nhìn thẳng về trước.

“Tôi sẽ giúp anh”

“Trước hết, tôi cần phải tìm cơ thể của mình”

“...Tôi sẽ lo việc đó”

“...Cũng đúng”

Bởi vì người duy nhất ở đây có thể vận chuyển cơ thể của một người đàn ông trưởng thành là Jang Chaeyeon.

Jang Chaeyeon gật đầu.

“Tôi phải đi đâu đây?”

“Cái đó…”

Tôi nên giải thích như nào đây?

“...Nhìn cho kỹ vào”

Trong khi tôi đang suy nghĩ, Song Ahrin liền lẩm bẩm và đặt tay lên trán Jang Chaeyeon.

“...”

Jang Chaeyeon im lặng một lúc, rồi gật đầu.

“Được rồi. Tôi đi đây”

“Còn tôi thì phải làm gì?”

“Cô Daon thì…”

“Cô chỉ cần ở cạnh tên này và chịu đòn cùng nhau thôi”

Song Ahrin nói vậy bằng giọng gai góc, và Yu Daon gật đầu.

“Cùng với anh Jaehun sao? Tôi hiểu rồi!”

“...Thật luôn à?”

Yu Daon gật đầu, và Song Ahrin nhìn cô ấy với vẻ mặt khó chịu.

“Cơ thể cô không phải gỗ đâu, nó sẽ đau đấy”

“Nhưng nếu tôi không làm vậy thì không phải anh Jaehun sẽ là người duy nhất phải chịu những đòn tấn công sao?”

“...”

Song Ahrin im bặt như thể không biết nói gì trước câu hỏi mà Yu Daon hỏi khi đang chớp mắt.

“Trước hết, đây là mục tiêu của chúng ta”

Tôi nhìn Song Ahrin và Yu Daon.

“Chúng ta sẽ cố đột phá một điểm nhiều nhất có thể rồi hạ gục Trưởng Đoàn kịch”

“Tôi hiểu rồi!”

“Việc đó có khả thi không vậy?”

Yu Daon gật đầu, còn Song Ahrin thì nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Không được thì vẫn phải làm cho được thôi, chứ cô còn muốn gì nữa”

Song Ahrin thở dài, và Yu Daon bắt đầu khởi động.

Chắc chắn nó sẽ rất đau.

“Cô Daon”

“Vâng?”

“...Hãy thấy đau thì hãy nói cho tôi”

“Khi tôi ở cùng với anh Jaehun thì nỗi đau không đáng là bao cả!”

Yu Daon mỉm cười nói vậy, và Song Ahrin nhìn quanh rồi giơ cả hai tay lên.

Ngay sau đó, cơ thể của tôi di chuyển, và cơ thể của Yu Daon cũng bắt đầu chuyển động theo sợi chỉ.

Tôi ngẩng đầu nhìn về trước.

Nhớ có Trưởng Chi nhánh, khoảng cách chúng tôi cần đi để tiếp cận Trưởng Đoàn kịch đã gần hơn mong đợi.

“Tôi sẽ không nương tay chỉ vì cô là con người đâu đấy”

“Xin hãy để ý đến anh Jaehun trước nhé! Cô không cần nương tay với tôi đâu”

Yu Daon đáp lại lời của Song Ahrin như không có chuyện gì và lao lên chiến đấu với những con rối.

-Bộp!

Khi cô ấy đánh vào con rối, bàn tay của cô liền sưng đỏ, nhưng rồi lại sớm trở về bình thường.

“Cô Daon, nhớ chú ý tay của mình đấy!”

“Vâng!”

Yu Daon hét to đáp lại lời của tôi.

Tôi nhanh chóng chạy theo cô ấy.

Lần này vẫn như trước.

Tôi sẽ cử động những thứ mình có thể cử động, và những phần không thể thì tôi sẽ giao lại cho Song Ahrin.

Yu Daon sẽ chạy ra đỡ lấy những đòn mà tôi khó có thể đỡ được, và chúng tôi tiến lên từng bước một.

Một bước, rồi lại một bước nữa.

Xét từ âm thanh tôi nghe được từ phía sau, có vẻ là Trưởng Chi nhánh cũng đã loại bỏ được đống rối kia.

Chúng tôi đã đi được bao xa rồi?

Tôi chạm mắt với Trưởng Đoàn kịch, người đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.

Khác với trước đó, tôi đang nhìn cô ta ở một khoảng cách gần hơn rất nhiều.

“...”

“Không phải là giống hệt cô Ahrin luôn sao?”

Yu Daon lẩm bẩm trong khi nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Ánh mắt đó, bầu không khí đó”

“...Bọn họ khác nhau nhiều thế cơ mà?”

Có gì giống nhau giữa hai người đó cơ chứ?

“Theo tôi thấy thì họ đều như nhau cả”

Yu Daon khẽ mỉm cười nhìn Song Ahrin.

“Điều đó có nghĩa là, điểm yếu của cả hai cũng giống nhau”

“Đợi đã, cô Daon—”

“Cô Ahrin xấu xa!”

Trưởng Đoàn kịch quay sang trước lời của Yu Daon.

“Tôi hoàn toàn hiểu cô mà, cô Ahrin!”

Yu Daon hét lên với một tiếng cười.

“Tôi hiểu sự liều lĩnh khi mong muốn những người khác trong khi còn chẳng thể tự lo cho bản thân mình, và tôi cũng hiểu rằng nếu không làm vậy thì nó sẽ đau đớn vô cùng!”

“...”

Biểu cảm của Trưởng Đoàn kịch sững lại.

Dù vậy, có vẻ cô ta không phải là người duy nhất với biểu cảm sững lại.

“Nhưng càng như vậy, cô càng cần phải hiểu rõ bản thân hơn!”

“...”

“Hãy luôn nhớ!”

Yu Daon mỉm cười rạng rỡ khi nói vậy.

“Phải thừa nhận sự yếu kém của bản thân!”

Một bầu không khí im lặng kinh khủng ập đến.