Lee Haneul, hay còn thường được biết đến là Trưởng Chi nhánh Gangseo.
Đầu cô hiện đang đau đến mức như tưởng như sắp tách ra làm đôi.
“...Ngay cả mình cũng không đến mức này…”
Cô lẩm bẩm và nhìn chằm chằm vào bức tường giờ đây đã không còn gì nữa.
Khi nghe được tin báo rằng Kim Jaehun Phòng Nhân sự đã biến mất, cô đã vội vã chạy đến hiện trường và gặp được Yu Daon và Jang Chaeyeon Phòng Nhân sự.
“Ah, là Trưởng chi nhánh kìa”
Và Yu Daon, người đã nhìn thấy cô, lẩm bẩm như thể chẳng có chuyện gì và nhìn Lee Haneul.
“Xin chào?”
“...”
Yu Daon khẽ vẫy tay chào, còn Jang Chaeyeon thì nhìn cô với ánh mắt cảnh giác.
Lee Haneul nhìn hai người họ.
Yu Daon đang mang trên mình một nụ cười xã giao, còn Jang Chaeyeon thì chẳng thèm giấu đi sự cảnh giác của mình.
“...”
Bọn họ không có vẻ gì là sẽ hợp tác cả.
Trưởng Chi nhánh giữ lại tiếng thở dài suýt thoát ra và quay sang hai người họ.
“Tình hình như nào?”
“Ah, vâng, chuyện là như này…”
Trưởng Chi nhánh đặt tay lên trán trong khi nghe lời giải thích đến từ Yu Daon.
“...Sử dụng chỉ, mặc đồ giống người đến từ đoàn kịch? Rồi là cô Song Ahrin sao?”
“Nhưng mà…đó là cô Ahrin xấu xa”
Yu Daon lẩm bẩm không chắc chắn.
“...”
Việc đó có hợp lý không vậy?
Là Trưởng Chi nhánh của Cục Quản thúc, cũng không phải nói quá khi bảo rằng cô đã biết hết mọi bí mật của thế giới này ngoại trừ những cái cô không biết.
Thông tin về con côn trùng ở trong mặt trăng, Bệnh viện, cái chèn, vân vân.
Tất cả những thông tin mà cô không muốn biết đó đều đã được in sâu vào trong đầu cô.
Lee Haneul lấy ra thông tin về Đoàn kịch từ thư viện những ký ức cũ của mình.
“...”
Trưởng Đoàn kịch là một người đàn ông.
Một kẻ, hay đúng hơn là một con quái vật, mà cô đã gặp vài lần, nếu không phải nói là thường xuyên.
Ít nhất thì đó là những gì cô nhờ từ 30 năm trước.
Trưởng Đoàn kịch đã thay đổi trong 30 năm đó sao?
“...Nó không hợp lý chút nào”
Nếu đó là sự thật thì cái ghế Trưởng Đoàn kịch đó không thể nào là được truyền lại theo cách thông thường.
Cô ta đã chiếm lấy vị trí Trưởng Đoàn kịch sao?
Việc đấy có khả thi về mặt vật lý không vậy?
Cô nhìn hai người kia, xoa bóp thái dương đau nhói của mình.
“Vậy là hai người đang đứng chờ ở đây vì lo lắng cho cậu Kim Jaehun và cô Song Ahrin à?”
“Đâu có?”
Trước lời của cô, Yu Daon nghiêng đầu đáp lại như thể muốn hỏi cô đang nói gì vậy.
“Tôi có lo lắng cho cô Ahrin đâu? Nhưng tôi lo là sẽ có chuyện gì đó xảy ra với anh Jaehun”
Vẻ mặt của Yu Daon khi nói về Kim Jaehun tràn đầy lo âu.
“...”
“...Tôi cũng lo lắng cho anh ấy hơn”
Khi Trưởng Chi nhánh quay sang Jang Chaeyeon, cô ấy cũng lặng lẽ gật đầu đáp lại.
Song Ahrin đáng thương.
Sau khi an ủi Song Ahrin trong tim mình, Trưởng Chi nhánh nhìn bức tường.
“...Trưởng Chi nhánh”
Và rồi, Jang Chaeyeon nhìn cô.
“Hửm?”
“...Không có cách nào để đi vào được đó sao?”
Ánh mắt của cô ấy như xuyên thấu Lee Haneul.
Ánh mắt đó như thể đang nói rằng, ‘Cô biết mà, đúng chứ?’.
“...”
Jang Chaeyeon và Lee Haneul trao đổi ánh mắt một lúc.
“...Hà”
Sau cùng, cô chỉ có thể thở dài.
“Đợi chút”
“Cảm ơn cô”
“Không sao đâu”
Đằng nào thì họ cũng cần phải tăng tỷ lệ chiến thắng mà.
Cho đến tận bây giờ, cậu ấy đã vượt qua tốt những thử thách và gian nan ập đến với bản thân, nhưng giờ đây, những thử thách quá sức với cậu ấy đang bắt đầu xuất hiện.
Vậy nên với tư cách tiền bối cũng như cùng làm trong Cục Quản thúc, cô cần phải giúp cậu ấy.
“...Tôi cảm ơn”
“Tôi cảm ơn!”
Jang Chaeyeon cúi đầu, và Yu Daon cảm ơn cô với một nụ cười rạng rỡ.
“...”
Thật lòng mà nói, nó cũng không khó đến vậy.
Tất cả những gì cô cần làm chỉ là một cuộc điện thoại.
Phải.
Chỉ là một cuộc điện thoại thôi.
Cạch, cô mở chiếc điện thoại nắp gập của mình và bắt đầu lướt qua danh bạ.
Không lâu sau, một cái tên xuất hiện trên màn hình điện thoại cũ kỹ.
<Trưởng Bộ phận, tên khốn nạn nhà ông>
“...”
Cô nhắm chặt mắt và bấm nút gọi.
Một hồi chuông điện thoại, và giọng của một người đàn ông lớn tuổi vang vào tai cô.
“Đập đầu xuống đất. Ta sẽ đến và mở cho cô ngay đây”
“Rõ!”
Cô ngay lập tức đập đầu xuống đất.
“Uầy, cô có thấy cái tốc độ đó không? Hình như là làm vỡ cả đá luôn rồi kìa!”
“...”
Yu Daon hét lên đầy bất ngờ, và Jang Chaeyeon cố nén lại tiếng cười trước lời của cô ấy.
Cô phải chọn ngày tẩn hai người kia một trận mới được.
Lee Haneul nghiến răng trong khi đập đầu xuống đất.
Hàng ngàn suy nghĩ chạy qua đầu cô.
Đúng vậy, đây là lỗi của cô.
Không, nó đâu phải là lỗi của cô.
Cô có nên nghỉ việc luôn không nhỉ?
Tâm trí của cô đang thực sự rối bời.
***
“Tạm thời…”
Tôi nhìn Song Ahrin và phía xa.
“Chúng ta phải đi thôi nhỉ?”
“...Thật lòng thì tôi cũng không biết nữa”
“Song Ahrin thở dài.
“Dù vậy, ta cũng đã tìm khắp mọi ngóc ngách trong kia, nhưng cũng chẳng thu được gì có ích cả”
“Phải ha”
“Vậy thì…chúng ta nên đi nhỉ?”
“...Mà, việc đó cũng không sai”
Tôi bước dọc theo con đường tối đen cùng với Song Ahrin.
Tôi không ngừng suy nghĩ.
Song Ahrin, người đã trở thành Trưởng Đoàn kịch, đã đến tìm tôi.
Dù cách cô ta đến tìm tôi có hơi khác, nhưng đó không phải là Song Ahrin mà tôi biết bây giờ, mà là một Song Ahrin khác.
Hình ảnh Yu Daon con trưởng thành lóe qua tâm trí tôi.
Phải nói là nó rất tương đồng với sự kiện cái chèn.
Nhưng mà tại sao?
Hãy cứ cho rằng sự kiện cái chèn xảy ra vì công việc cái chèn không được thuận lợi khi tôi đến đó đi.
Hiện tại, chẳng có lý do gì để việc này xảy ra cả.
Vấn đề thực sự nằm ở tôi sao?
Tôi mong là không phải vậy.
“...”
Trái ngược với tôi đang lo lắng, Song Ahrin đang nhìn những người kia.
“Quái lạ”
“Có vấn đề gì sao?”
“Nhìn cách họ nằm xem”
Cô chỉ vào những con người.
“Họ đang nằm rất ngay ngắn”
“Trưởng Đoàn kịch chắc hẳn đã xếp họ nằm ngay ngắn”
“Ý tôi là vậy đấy”
Song Ahrin nhìn tôi.
“Ý tôi là cô ta đã cố tình đặt họ nằm ngay ngắn ấy”
“...Cái đó có đáng để tâm không vậy?”
“...Vì có vẻ là giả thuyết của tôi đúng rồi”
Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn xuống đất.
“Giả thuyết?”
“Theo tôi thầy thì Trưởng Đoàn kịch có vẻ bị ám ảnh với hạnh phúc một cách kỳ lạ”
“Hạnh phúc sao?”
“Cách thức thì cũng có nhiều loại, nhưng…”
Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn lại phía sau.
Từ lúc nào, nhà hát kịch phía sau chúng tôi đã ở xa tít tắp.
“Trong thế giới của cô ta, chỉ có duy nhất 11 người. Những người ngồi tại bàn và bản thân cô ta”
“...”
“Chà, những người còn lại. Cô ta chắc hẳn coi họ như những tồn tại cần được cứu vớt”
“Những tồn tại cần được cứu vớt sao?”
Song Ahrin nở một nụ cười tự giễu trước lời lẩm bẩm của tôi.
“Đúng là ngu ngốc”
“...”
“Cô ta vội vàng kết luận rằng tất cả mọi người trên thế giới đều bị tổn thương như mình chỉ vì một vết thương mà cô ta phải trải qua lại quá đỗi đau đớn đến vậy”
“...”
“Và rồi đến một ngày, nếu nhận được một sức mạnh to lớn, cô ta sẽ nghĩ như này”
“Cô ta nghĩ như nào?”
“Ah, mình có thể khiến họ hạnh phúc”
Song Ahrin lắc đầu.
“Thực sự đấy, tôi không muốn hiểu cái thứ đó chút nào”
Ánh mắt của cô ấy hướng về xa xăm.
“Khó chịu là tôi lại là người có thể hiểu cô ta rõ nhất”
Tôi quay lại và nhìn tên của nhà hát kịch.
<Đoàn kịch của Giấc mơ và Hy vọng>
Rồi là tên của những vở kịch mà tôi đã nhìn thấy.
<Một cuộc đời hạnh phúc>, và <Cách để vượt qua nỗi buồn>.
Tôi nghĩ là mình hiểu ý của Song Ahrin rồi.
Chúng tôi bước qua thành phố trong im lặng.
Một bầu không khí tĩnh lặng đến khó chịu.
Tôi đã luôn cảm thấy như này, nhưng có những người hợp với sự im lặng, và có những người hợp với những cuộc trò chuyện.
Đối với tôi, Jang Chaeyeon là người hợp với sự im lặng, còn Song Ahrin là người hợp để trò chuyện.
“Nhưng mà”
“Ừm”
Song Ahrin nhìn tôi.
“Cái đó, kiểu…”
“Ừm”
“...Cái đó”
“...Thôi nào, mau nói đi chứ”
“...”
Song Ahrin thoáng khép miệng rồi lại mở ra.
“Tôi đã rất bất ngờ đấy”
“Ừm?”
“Tôi đã nhìn thấy anh bị bắt đi”
“...Cô đã nhìn thấy cảnh đó sao?”
Bằng cách nào?
Không phải là Song Ahrin đi về ngược hướng với tôi à?
“Thì là, tôi có cảm giác là có chuyện gì đó nguy hiểm”
Song Ahrin lẩm bẩm đáp lại trước lời của tôi.
“Dù sao đi nữa, đó là lý do tôi đã đi theo anh”
“Ừm”
“...Ừm, là vậy đó”
“...Ừm”
Cái gì?
Cô đang muốn nói gì vậy chứ?
“...”
Song Ahrin đan các ngón tay vào nhau và cụp mắt xuống.
“Ưm, thì là…”
“Ừm”
“...Trời ạ…Anh thực sự, hoàn toàn không tinh ý chút nào luôn ấy…!”
Ngay khi Song Ahrin chuẩn bị lẩm bẩm bằng giọng mất kiên nhẫn…
-Tinh!
Một âm thanh vang lên.
Tôi ngay lập tức thay đổi suy nghĩ, vội vã đỡ lấy Song Ahrin bằng cơ thể của mình làm cô ấy ngã xuống.
“Oái!”
Song Ahrin ngã xuống đất, và tôi cảm nhận được thứ gì đó quấn quanh cánh tay phải của mình, rồi cơ thể của tôi bị kéo về sau.
-Rắc!
Đồng thời, cánh tay phải của tôi hoàn toàn bị xé rời.
“Này!”
Song Ahrin mở to mắt, và âm thanh đó lại vang lên lần nữa.
-Tinh!
Tiếp theo, cánh tay trái của tôi?
Tôi vội vã cố xoay cơ thể của mình, nhưng ngay từ đầu thì nó đã không được nhanh nhẹn đến vậy.
Thì bởi tôi hiện đang là một con rối gỗ mà.
Cùng lúc đó…
-Vút!
Một thứ gì đấy bám vào lưng tôi và tôi ngã về sau.
“Oái!”
“Tôi, tôi bắt được anh rồi!”
Song Ahrin đang giữ chặt vào lưng tôi, thở phào nhẹ nhõm.
“...Đúng là thô sơ”
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên.
Một giọng nói quen thuộc.
Đó là giọng của Song Ahrin.
-Cộp…cộp…
Tiếng bước chân vang lên.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, chân mang giày cao gót.
Một bộ quần áo lố bịch, không, một bộ quần áo mà trưởng đoàn kịch thường sẽ mặc.
Và đôi mắt hoàn toàn không chứa đựng chút cảm xúc nào.
Trưởng Đoàn kịch đang nhìn chúng tôi.
“...”
Song Ahrin nghiến răng.
“Ngươi, ngươi đang đuổi theo bọn ta sao?”
“Đuổi theo các ngươi”
Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm như thể muốn hỏi cô ấy đang nói gì vậy và nhìn Song Ahrin.
“Ta đã biết ngay từ đầu rồi mà”
“...”
“Dù sao thì đây cũng chính là thế giới do ta tạo ra”
Trưởng Đoàn kịch nhìn xung quanh với vẻ mặt uể oải.
Bầu trở mở ra.
Những tòa nhà sụp đổ.
Mặt trời ló dạng.
Mặc cho tất cả những chuyện đang xảy ra, thậm chí còn không có lấy một âm thanh vang lên, chứ đừng nói là bụi bay lên.
“Bởi vì đây là sân khấu do ta tạo ra”
Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm nhìn chúng tôi.
Từ lúc nào, vô số con rối đã đứng đó nhìn chúng tôi.
Nó xảy ra đột ngột đến mức mà ta gần như có thể gọi nó là ảo thuật.
“...”
Thực sự vô lý hết sức mà.
“...Vậy là, ngươi đã nhốt ta trong căn nhà đó, và cố tình để ta chạy đi sao?”
“Không đâu. Không phải là như vậy”
Trưởng Đoàn kịch chậm rãi lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
“Đó là việc ta không ngờ đến. Cũng vì vậy mà đã có đã có vài kẻ xâm nhập”
“...”
Kể cả khi đã biết điều đó, cô ta vẫn chọn cách thong dong bắt chúng tôi.
Làm sao mà chúng tôi có thể thắng một thứ như vậy được chứ?
Đứng trước cảnh tượng đó, Song Ahrin liền nhắm chặt mắt rồi lại mở ra.
“Nếu là như vậy, chẳng lẽ ngươi định chơi đùa rồi giết bọn ta sao?”
“Ta? Các ngươi? …Sao phải làm vậy?”
Trưởng Đoàn kịch làm vẻ mặt thực sự thắc mắc trước lời của Song Ahrin.
“Ta hoàn toàn không có ý định chơi đùa với các ngươi”
“...Vậy thì ngươi định làm—”
“Nghiên cứu”
Trưởng Đoàn kịch ngắt lời Song Ahrin.
“Ngươi nói chuyện với hắn ta như nào? Ngươi làm vẻ mặt nào khi nhìn hắn, và hắn phản ứng và đáp lại như nào với một ngươi như vậy?”
Trưởng Đoàn kịch nhìn qua lại giữa tôi và Song Ahrin.
“Này!”
Cô ta đột nhiên nhìn tôi.
“...”
“Anh không thể thấu hiểu dù chỉ một phần tấm lòng của tôi sao?”
Trưởng Đoàn kịch hét lên với tôi không phải bằng khuôn mặt vô cảm của cô ta mà bằng khuôn mặt của Song Ahrin, và điều đó khiến tôi thực sự cảm thấy khó chịu.
“...”
“Tất cả những gì tôi muốn nghe chỉ là một lời cảm ơn thôi mà!”
“...”
“...Thấy chưa”
Và rồi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, Trưởng Đoàn kịch lại nhìn Song Ahrin với vẻ mặt vô cảm.
“Giống nhau mà, không phải sao?”
“...”
“Vậy thì bây giờ ta có thể thay thế đứa nhóc đó rồi đúng chứ?”
“...Ý ngươi là sao?”
“Ta không hề thiếu sót điều gì so với đứa nhóc đó cả”
Trưởng Đoàn kịch nghiêng đầu với khuôn mặt vô cảm trước lời của tôi.
“Chỉ cần ngươi thừa nhận, ta có thể sống toàn bộ quãng đời của mình bên cạnh ngươi giống như đứa nhóc đó”
“...Nhưng mà, tại sao?”
Lý do gì mà cô ta phải làm vậy?
Tại sao cô ta lại phải làm đến mức đó?
“...Ngươi không biết sao”
Trưởng Đoàn kịch lắc đầu trước lời của tôi.
“Nhưng không có vấn đề gì cả. Ngươi sẽ sớm biết được thôi”
Song Ahrin bước lên trước tôi.
“Cô Ahrin—”
“Chạy đi”
Cô ấy lẩm bẩm.
“Chạy khỏi đây bằng một cách nào đó và mang Yu Daon và Jang Chaeyeon đến cùng anh”
Song Ahrin nhìn thẳng về trước, lần đầu tiên gọi tên hai người họ.
“Không, không cần mang hai người đó đến cũng được. Anh chỉ cần chạy đi thôi”
“Cô Ahrin”
Trước lời của tôi, Trưởng Đoàn kịch nhìn chằm chằm vào Song Ahrin.
“Sợ hãi, buồn bã, lòng quyết tâm bi tráng, và cả…một chút niềm vui”
Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm.
“Ngươi đang vui lắm nhỉ”
“...Đúng vậy, ta đang vui”
Song Ahrin lẩm bẩm.
“Vì sao? Ngươi vui vì được chết vì hắn sao? Là vì ngươi thích hắn sao?”
“Đúng là ngu ngốc. Nó không đơn giản đến vậy đâu”
“...Vậy sao?”
Trưởng Đoàn kịch nghiêng đầu.
“Đúng rồi đấy. Ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được”
“...”
Song Ahrin cười khẩy, vẻ mặt của cô ấy đầy khinh bỉ.
“Làm sao mà ngươi có thể hiểu được khi chỉ biết phân tích và nghiên cứu người khác cơ chứ”
“Đó chỉ là vì vẫn chưa đủ thời gian thôi”
“Không đâu”
Song Ahrin lắc đầu.
“Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được cảm xúc này”
“...”
“Bởi vì ngươi không đi trên cùng một con đường giống ta”
Song Ahrin lẩm bẩm và dang rộng hai tay, còn Trưởng Đoàn kịch thì giơ tay lên như thể đang chơi một món nhạc cụ.
Vô số con rối đứng dậy tai chỗ trước cử chỉ của cô ta.
Ngược lại, không có lấy một con rối nào ở trước Song Ahrin.
“...”
“Anh đang làm gì vậy hả? Tôi đã bảo anh chạy đi rồi cơ mà”
Tôi bước lên cạnh Song Ahrin.
“Giờ khi tôi nghĩ kỹ lại, cô biết đấy? Tôi nghĩ là đằng nào thì mình cũng không thể chạy khỏi đây”
Cô ta có xóa bỏ những tòa nhà chỉ với ý chí của mình cơ mà, vậy thì điều gì có thể ngăn cô ta gập mặt đất lại để không cho tôi chạy chứ?
“Vậy nên điều tôi muốn nói là…”
Hiện tại, tôi chẳng có gì cả.
Hai tay của tôi đã hỏng và tôi không thể di chuyển chúng với ý chí của mình, rồi mắt tôi cũng không hoạt động được như bình thường.
Tất cả những gì tôi có là một cơ thể được làm từ gỗ, và cả…
“Hãy đối xử với tôi cẩn thẩn chút nhé”
Một cái tôi kiên định.
“...”
Song Ahrin nhìn tôi.
“Nếu anh cứ như vậy mà chết thật thì sao hả?”
“Cô Ahrin phải giữ cho tôi không chết chứ”
“...Anh có chắc là mình không bị điên không…”
Song Ahrin lẩm bẩm và thở dài.
Dù vậy, cánh tay trái không cử động được của tôi, trước khi tôi nhận ra, đã bắt đầu di chuyển.
“...Được thôi”
Cô ấy lẩm bẩm và xòe các ngón tay ra, và cơ thể của tôi vào thế.
“Tôi chắc chắn sẽ đưa anh ra khỏi đây. Dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa”
“Ừm. Tôi tin vào cô”
Vô số những con rối và Trưởng Đoàn kịch.
Tôi và Song Ahrin.
Dù có suy nghĩ bao nhiêu lần đi nữa, kết quả đã quá rõ ràng.
“Lên nào”
Chúng tôi sẽ chiến thắng.