Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 924

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 25

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 941

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2264

201-4XX - Chương 216: Người đàn ông ở ghế trên cùng

“...”

Cảnh tượng nhìn thấy trước mắt đủ để khiến tôi phải sốc nặng.

Nhiều người đang ngồi trên những cái ghế với đôi mắt nhắm lại.

Hoặc cũng có thể nói là họ đã được làm cho giống như đang ngồi.

Có khoảng mười người đang ngồi quanh một cái bàn dài.

“...”

Tôi nhìn xung quanh, không giấu nổi sự ngỡ ngàng của mình.

Ở đó là…

“...”

Hai gương mặt quen thuộc từ căn chung cư.

Bố mẹ của Song Ahrin đang ngồi đó.

“Cô ta cũng không ngăn chặn được biến cố tại căn chung cư. Mà, nếu suy nghĩ cẩn thận thì điều đó cũng là hiển nhiên thôi”

Song Ahrin lẩm bẩm và bước đến chỗ bố mẹ mình.

“Vì biến cố đó xảy ra nên mới có tôi, và còn có cả cô ta”

Đúng như cô ấy nói.

Dáng vẻ của hai người họ khác xa với người bình thường.

Giống với dáng vẻ mà tôi nhìn thấy khi đó, hàm răng của cả hai đang há rộng một cách quái dị.

Điểm khác biệt duy nhất là họ đang nhắm mắt lại.

Song Ahrin dịu dàng xoa bàn tay của mẹ cô, người đang nhắm mắt, với đôi mắt vô cảm.

“Bà ấy không có ý thức”

“Bà ấy bất tỉnh sao sao?”

“Không. Bên trong bà ấy hoàn toàn không tồn tại bản ngã”

Song Ahrin, đang không ngừng vuốt ve bàn tay của mẹ mình, nhìn tôi.

“Có lẽ tôi đó đã di chuyển ý thức của bà ấy đi giống như cách cô ta đã làm với anh”

“Ra vậy”

“...”

“...Cô có ổn không, cô Ahrin?”

“Hiện tại tôi đang rất biết ơn đấy chứ”

Song Ahrin lẩm bẩm, tiếp tục vuốt ve bàn tay của mẹ mình.

“Nếu bây giờ đang tỉnh táo, tôi chắc hẳn đã vô cùng dao động rồi”

“...”

Song Ahrin buông tay ra và nhìn tôi.

“Với cả, ta tìm thấy rồi”

“...Đúng vậy”

Ở phía cuối cái bàn, tôi đang ngồi ở chỗ gọi là ghế danh dự.

Tại sao lại là ghế danh dự vậy?

Không, từ đầu thì tại sao tôi lại ở đây cơ chứ?

Cảm giác khi nhìn vào bản thân trông như đang say ngủ với đôi mắt nhắm lại thực sự kỳ lạ, gần như là tồi tệ.

“..Thế”

Song Ahrin nhìn tôi.

“Anh định chuyển sang đó như nào?”

“Hửm? Không phải cô Ahrin là người sẽ chuyển tôi sang đó à?”

“Hả?”

“Hửm?”

Hai chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.

“Anh thực sự không lên kế hoạch nào cả à? Anh có bị điên không hả?”

“Cô Ahrin, đang thoát đồng bộ rồi kìa. Tập trung, tập trung nào”

Song Ahrin nhướng một bên mày và nhanh chóng dừng lại trước khi lời lẽ có thể trở nên gay gắt hơn.

“...Phù…”

Song Ahrin hít thở sâu vài lần rồi lại nhìn tôi với đôi mắt vô cảm.

Đương nhiên, trong ánh mắt của cô ấy có chứa đựng sự tức giận.

“Trước hết, tôi không biết làm cái đó”

“Tiếc thật đấy”

“Anh vừa nói là tiếc thật đấy à? Anh có thể bắt đầu sống như một con rối kể từ bây giờ luôn cũng được đấy?”

“Đâu, tôi không hề có ý đó”

Chỉ mỗi việc tìm thấy cơ thể của tôi đã là một thành tựu lớn rồi.

Nếu không thì tôi có thể đã phải chạy đi trong khi còn chẳng thể tìm được cơ thể của mình.

Và rồi, một cuộc sống còn tệ hơn cả cái chết sẽ chờ đợi tôi.

“...Anh nghĩ ra được giải pháp nào rồi?”

“Nó đơn giản thôi”

Khi nghĩ đến người đã nhốt tôi vào cơ thể của một con rối, giải pháp lại đơn giản vô cùng.

“Ta chỉ cần tìm người đã nhốt tôi vào cơ thể này và nhờ cô ta giải phóng tôi, hoặc là hạ gục cô ta, đúng chứ?”

“...Anh thực sự mất trí rồi à?”

“Cô Ahrin, lại bắt đầu thoát đồng bộ rồi kìa”

“Là do anh cứ làm tôi thoát ra đấy”

Sự tức giận lại hiện lên khuôn mặt của Song Ahrin lần nữa, và tôi…không thể xua tay.

Thì do tay của tôi đâu có cử động được.

“Tôi nghĩ là việc đó khả thi đấy chứ”

“Bằng cách nào? Hiện tại anh đang là một con rối, còn tôi thì chỉ là chính tôi”

“Thì là vì có cô Ahrin ở đây mà?”

“Cái gì?”

Song Ahrin nhìn tôi như thể không tin được.

“Chỉ là…tôi không có năng lực kiểu đó. Số lượng sợi chỉ mà cô ta dùng ít nhất phải hơn tôi gấp trăm lần”

“Không sao hết”

Song Ahrin thường hay tự đánh giá thấp bản thân quá nhiều.

“...Nếu không phải thì rốt cuộc là sao hả?”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi.

“Đừng có mà chỉ nói rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp trong khi không có lý do nào, mà hãy nói cho tôi biết lý do thực sự khiến anh nghĩ rằng tôi có thể đối đầu với cô ta và đưa anh trở về bình thường”

“Thôi miên”

Cô ấy thoáng khựng lại trước lời của tôi.

“Anh nói rằng chúng ta có thể sử dụng thôi miên để hạ gục cô ta sao?”

“Kể cả khi không thể hạ gục cô ta, chúng ta cũng có những cách khác mà, như là gợi ý hoặc tương tự chẳng hạn”

Chúng tôi không nhất thiết phải chiến đấu bằng sợi chỉ khi đối đầu Trưởng Đoàn kịch.

Chúng tôi chỉ cần chiến đầu trong mảng mình giỏi mà thôi.

“Nếu vậy…”

Song Ahrin nhìn xung quanh.

“Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

“Do là đã tìm thấy cơ thể của tôi rồi, chúng ta sẽ tìm lối ra trước”

Kế hoạch là như này.

Song Ahrin đánh thắng Trưởng Đoàn kịch, rồi sau khi tôi lấy lại được cơ thể của mình, cả hai sẽ nhanh chóng bỏ chạy.

Dù là nếu chiến thắng đàng hoàng thì cũng không cần phải vội vàng chạy đi làm gì.

“Được rồi”

“Vậy thì đi thôi”

“Đợi đã”

Song Ahrin giơ tay lên dừng tôi lại.

“Tôi có thể kiểm tra vài thứ không?”

“...Ừm. Mà, cứ làm đi”

“Cảm ơn”

Cô ấy gật đầu và nhìn những người đang ngồi ở bàn.

Có vẻ là cô ấy đang kiểm tra những người khác.

“Đa số đều là những người tôi biết”

“Thật sao?”

“...Ừm”

Cô ấy chậm rãi gật đầu.

“Như anh đã biết, hai người ngồi kia là bố mẹ tôi”

“Ừm”

Song Ahrin chỉ vào hai người đang ngồi với đôi mắt nhắm và cái hàm to há rộng.

“Và ba người ngồi kia là bạn của tôi hồi tôi còn ở cô nhi viện…Có thể gọi là…bạn nhỉ?”

Song Ahrin ngập ngừng nói.

“Bạn ấy hả?”

“Cũng…không gọi là bạn được. Tôi sẽ sửa lại”

Song Ahrin lắc đầu.

“Đó là những đứa trẻ đã ngoan ngoãn nghe lời tôi hồi đó”

“...”

Ngoan ngoãn nghe lời.

Đó không phải từ được dùng để nói bạn bè đâu.

“Dù sao đi nữa”

Song Ahrin quay đi.

“Và cả…anh là một rồi này. Tiếp theo, ba người kia…là đồng nghiệp cũ của tôi”

“Ý cô là những người từng làm việc cùng cô và cô Chaeyeon sao?”

“...Mà, đúng vậy”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào ba người kia trước lời của tôi.

Một người phụ nữ với mái tóc đen.

Cô ấy có một ấn tượng rất ấm áp.

Nếu ở trong phòng, cô ấy chắc hẳn sẽ là người đứng ra can ngăn những cuộc cãi vã.

Tiếp theo là một người đàn ông với một vết sẹo trên mặt.

Ông ấy có vẻ là đang ở độ tuổi trung niên.

Ngoài điều đó ra thì không có gì đặc biệt về ông ấy cả.

Cuối cùng…

“...Đây là ‘chị’ của cô Chaeyeon…đúng không?”

“...Đúng vậy”

Song Ahrin khẽ thở dài.

“Đúng rồi đấy. Đây chính là cô chị gái mà Tóc Trắng đang tìm kiếm”

“...”

Chẳng lẽ Trưởng Đoàn kịch mà chúng tôi hiện đang đối đầu là đến từ một thế giới khác sao?

Bởi vì chị gái của Jang Chaeyeon mà tôi biết đã không còn là một tồn tại trong hình dạng này nữa rồi.

“...Và”

Cuối cùng, cô ấy đứng trước một người đàn ông.

“Tôi không biết người này”

“...”

Tôi nhìn thẳng vào người đàn ông trước lời của Song Ahrin.

Một người đàn ông trung niên.

Ông ta có một bộ ria ấn tượng, và nếu có điểm gì hơi đặc biệt về người này...

“...Bộ trang phục của người này trông rất tương đồng với bộ trang phục mà cô Ahrin Trưởng Đoàn kịch đang mặc?”

Gọi là rất tương đồng có đúng không nhỉ?

Nếu tôi biến đổi bộ đồ mà Song Ahrin Trưởng Đoàn kịch đang mặc sang đồ nam thì nó sẽ trông như này.

“...”

“...”

Có vẻ là Song Ahrin cũng đã đi đến kết luận giống tôi.

Mắt chúng tôi chạm nhau.

“...Có lẽ đây chính là kẻ địch mà chúng ta sẽ phải chiến đấu”

“Chắc vậy”

Bởi vì chỉ có một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí tôi.

“Trưởng Đoàn kịch”

“...”

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt của hắn ta.

Bộ ria, cùng với khuôn mặt trung niên.

Nếu mở mắt, có lẽ hắn sẽ khá khôi hài, nhưng hiện tại thì việc đó không xảy ra.

“Tất cả những người này đều bị giam giữ ở đây sao?”

“Chắc vậy”

“...”

Song Ahrin tiến lại gần tôi đang say ngủ.

Chính xác hơn thì cô ấy đang bước đến chỗ cơ thể của tôi.

-Bụp.

Cô ấy nhẹ nhàng chọc vào má tôi.

“Anh nhắm mắt như này cũng bớt phiền phức và dễ mến hơn rồi đấy chứ”

“Kiểu như con người đẹp nhất khi họ đang ngủ, nhỉ?”

“Cứ cho là như vậy đi”

Song Ahrin lẩm bẩm và rút ngón tay đang chọc vào má tôi lại.

“...Nhưng mà”

“Ừm”

“Nếu suy nghĩ của tôi là đúng, Trưởng Đoàn kịch không hề biết đến anh”

“...Khả năng cao đấy chứ”

“Vậy thì tại sao cô ta lại giữ anh ở đây?”

Cô ấy lẩm bẩm và nhìn tôi.

“Cô ta có hỏi anh là ai khi thấy anh không?”

“Có đấy”

“Chẳng lẽ bản thể của anh ở thế giới khác lại vô thức quyến rũ cô ta à?”

“Tôi chưa từng quyến rũ ai cả, và lại càng không vô thức làm vậy”

“Đợi đã. Vậy là tất cả những gì anh làm từ trước đến giờ là có chủ ý à?”

“Cô đang nói cái quái gì vậy?”

Tâm trí của cô ấy cuối cùng cũng bắt đầu bị bào mòn rồi à?

Khi tôi cứ nhìn chằm chằm vào Song Ahrin như vậy, cô ấy liền thờ dài.

“Bỏ đi. Ta đi thôi”

“...”

Và rồi, cô ấy chọc vào má tôi một lần cuối và đi ra khỏi cửa.

Má của tôi là đồ công cộng chắc?

 

***

Trong khi đi loanh quanh căn phòng cùng với Song Ahrin, tôi nhận ra rằng nơi đây là một nhà hát kịch khổng lồ.

Đôi lúc sẽ lại có những tấm áp phích phim, và đôi lúc lại có những tấm áp phích kịch rối.

Đương nhiên, không nơi nào ngoài căn phòng đó có sự hiện diện của con người.

Cách chúng tôi tìm lối ra rất đơn giản.

“Cánh cửa này không mở được à?”

“Không mở được”

Trước hết, chúng tôi mở tất cả những cánh cửa có thể mở được.

Đương nhiên, người phụ trách việc đó không phải là tôi mà là Song Ahrin.

“...Tay của anh ổn chứ?”

Song Ahrin, đang chật vật với cánh cửa bị khóa, quay sang nhìn tôi.

“Ừm, kiểu là, do là một con rối, tôi cũng không cảm nhận được gì”

“Nếu vậy thì đúng là may mắn”

Song Ahrin khẽ thở dài.

“Cơ mà, còn hai người kia thì sao?”

“Hai người kia?”

“Cô Daon và cô Chaeyeon ấy”

“...”

Song Ahrin thoáng im bặt xong rồi lại nói.

“Hai người đó sẽ tự mình vào đây”

“...Bọn họ có vào được không vậy?”

“Kiểu gì chẳng được”

Song Ahrin bước về trước, lẩm bẩm một cách vô trách nhiệm.

“Phòng tiếp theo”

“...Ừm”

Chúng tôi đã đi vòng quanh bao nhiêu lần rồi?

“...”

“...”

Sau cùng, Song Ahrin và tôi lại đứng trước lối vào của căn phòng mà cả hai đi vào đầu tiên.

“Chẳng thu được gì cả”

“...Phải ha”

Nếu có gì tạm chấp nhận được, không, tôi nghĩ là cả hai đã mở hết mọi cửa trong này rồi.

Còn nơi nào mà chúng tôi chưa mở không nhỉ?

Tôi tiếp tục suy nghĩ.

Một cánh cửa mà chúng tôi chưa tìm đến…

Một nơi chúng tôi đã bỏ qua.

“...Không có gì ở bên ngoài cửa sổ cả”

Tôi hướng ánh mắt nhìn về nơi mình đã đến.

Cái máy làm bỏng ngô, vẫn bao phủ trong bụi bặm, lọt vào tầm mắt của tôi.

“Hướng này”

“...”

Song Ahrin đi theo tôi.

Nơi mà tôi đến được sau khi đi qua cánh cửa.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía bên ngoài cửa sổ vẫn là một khung cảnh đen kịt.

Trong khi tôi đang nhìn ra ngoài ô cửa sổ tối đen, Song Ahrin đứng bên cạnh tôi.

“Có cần tôi đập nó không?”

“...Thành thật mà nói, tôi nghĩ là chúng ta đã mở mọi cánh cửa ở đây rồi”

“Tôi cũng nghĩ vậy”

Dù sao thì chúng tôi cũng đã lang thang ở đây được một thời gian rồi mà.

Kỳ lạ là chúng tôi còn chẳng gặp Trưởng Đoàn kịch dù chỉ một lần trong ngần ấy thời gian.

“Được rồi”

Song Ahrin gật đầu và cầm sổ hướng dẫn lên.

“Hây!”

Và cô ấy ném sổ hướng dẫn vào cái cửa sổ.

“Không, làm sao mà một cuốn sổ có thể làm vỡ cửa sổ đượ—”

-Choang!

Ô cửa sổ vỡ tan với một tiếng động lớn.

“Được đấy”

Song Ahrin nhìn tôi, rồi bước về trước không chút do dự và lại nhặt sổ hướng dẫn lên.

-Lật phật!

Đồng thời, sổ hướng dẫn lại mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[PLZ - Bảo quản Sổ hướng dẫn]

1. Sổ hướng dẫn rất mỏng manh. Xin hãy chăm sóc nó cẩn thận.

2. Dù cho sổ hướng dẫn có cứng cáp đến thế nào đi nữa, xin hãy tránh việc dùng nó như một tấm khiên.

3. Hãy đối xử với sổ hướng dẫn như một người bạn cũ.

4. Không được đánh sổ hướng dẫn.

5. Sổ hướng dẫn là thứ đầu tiên bạn nhận được khi mới nhận việc. Xin đừng quên rằng sổ hướng dẫn giống như là người đồng nghiệp đầu tiên của mọi nhân viên Cục Quản thúc vậy.

6. Không được để người khác sử dụng sổ hướng dẫn cẩu thả như vậy! Sổ hướng dẫn là một vật vô cùng nhạy cảm và quý giá!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Song Ahrin cười nhếch mép và đóng sổ hướng dẫn lại.

Ừm.

Do là đã bị bắt phải trải qua giai đoạn thử nghiệm, cô ấy có thể được làm ngần này.

“Ta đi thôi”

Rồi cô ấy trèo ra ngoài cửa sổ, và tôi cũng đi theo sau.

Khi chúng tôi đi ra bên ngoài qua cửa sổ…

“...”

Một thành phố không có lấy một bóng người hiện ra trước mắt chúng tôi.

Những tòa nhà cũ kỹ, rác thải vương vãi khắp nơi, và cả…

“...”

Vô số người đang nằm ngay ngắn.

Họ đều đang nằm trên mặt đất với đôi mắt nhắm lại như thể đang ngủ, chỉ còn thở.

Và cảnh tượng đó trải dài cho đến tận cuối tầm mắt của tôi.

“...Cái gì đây?”

Song Ahrin lẩm bẩm.

“Không phải đây là sân khấu à?”

Tôi quay lại nhìn tòa nhà.

Biển tên với dòng chữ <Đoàn kịch của Giấc mơ và Hy vọng> đang rung lắc đầy bấp bênh.