Tôi bước dọc theo hành lang tối đen cùng Song Ahrin.
Dù nếu phải nói thì nó trông giống một con rối gỗ và Song Ahrin đang đi dọc theo hành lang tối đen hơn.
“Cô đến được đây theo cách kỳ lạ thật đấy”
“Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là…không, ý tôi là…làm sao mà Trưởng Đoàn kịch lại tìm được anh vậy”
“Cái đấy thì tôi cũng thấy lạ thật”
Theo như Song Ahrin nói, đã có một sợi chỉ được gắn vào lưng tôi.
Điều đó có nghĩa là Trưởng Đoàn kịch đã đến để tìm tôi.
“Anh đấy, chẳng lẽ anh có một loại pheromone nào đấy khiến dị thể quản thúc tìm đến à?”
“Không đâu, cô Ahrin. Đừng có nói mấy lời nực cười vậy chứ. Làm sao mà…có chuyện đấy được…”
“...”
“...Tôi mong là không phải”
Nhìn lại những gì tôi đã phải trải qua trong quá khứ, tôi sợ là điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng nó không phải là như vậy.
“Cơ mà, sổ hướng dẫn không có tính năng tấn công đâu nhỉ?”
“Đúng vậy”
Ánh sáng đỏ mà nó vừa rọi vào tôi.
Nó chưa bao giờ sử dụng đến cái đó khi ở với tôi.
“...Hay là nó cố tình không sử dụng năng lực này khi ở với anh?”
“...Không có chuyện đó đâu nhỉ?”
Nếu là như vậy thì tôi sẽ thực sự cảm thấy bị phản bội đấy.
Tôi nhìn chằm chằm vào sổ hướng dẫn trong tay Song Ahrin.
Nếu điều đó là thật thì có lẽ tôi chỉ còn cách xem lại những suy nghĩ của mình về sổ hướng dẫn thôi.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của tôi, sổ hướng dẫn đột nhiên lật mở trong tay của Song Ahrin.
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn mở ra với một tốc độ nhanh hơn mọi khi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[SCR - Tính năng phụ trợ của sổ hướng dẫn Cục Quản thúc (Chưa hoàn thiện)]
1. Sổ hướng dẫn đang phát triển hệ thống phòng thủ riêng vì chủ nhân của nó có thể sẽ bị cuốn vào vô số các tình huống nguy hiểm khác nhau.
2. Tính năng này đã không được tùy tiện sử dụng vì nó hiện vẫn đang trong giai đoạn phát triển.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Đợi đã, thế còn ta thì sao?”
Song Ahrin đang giữ sổ hướng dẫn lẩm bẩm đầy ngờ vực.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
3. Những di chứng hiếm gặp sau khi thử nghiệm cho đến hiện tại bao gồm buồn nôn, chóng mặt, run tay, khó thở, rối loạn nội tạng, vân vân.
4. Bởi vì khả năng xuất hiện tác dụng phụ, mong bạn hiểu cho vì sao sổ hướng dẫn chưa sử dụng tính năng tự bảo vệ cho đến bây giờ.
5. Ngoài ra, do một phần nhỏ ███ của chủ nhân sẽ bị rút đi khi sử dụng tính năng này, hệ thống tự bảo vệ đã không được sử dụng riêng để quản lý rủi ro.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Này! Cuốn số này điên rồi!”
Song Ahrin ném cuốn sổ xuống đất rồi nhìn tôi.
“Nó chưa bao giờ thể hiện tính năng này cho anh đúng chứ?”
“Đúng vậy”
Tôi mà biết tính năng kiểu vậy có tồn tại thì đã sử dụng nó từ lâu rồi.
“Vậy chẳng phải nó chỉ sử dụng tôi như người thử nghiệm thôi à!”
Song Ahrin nhìn chằm chằm sổ hướng dẫn như thể đã cạn lời, liên tục hét lên ‘Này, đúng chứ? Này’.
“Nếu ta cứ vậy mà chết thì sao hả!?”
“Trước hết…cô có cảm thấy buồn nôn, chóng mặt, run tay, khó thở, hay rối loạn nội tạng không?”
Song Ahrin kiểm tra cơ thể của mình đây đó và lắc đầu trước câu hỏi điềm tĩnh của tôi.
“Không”
“Vậy thì tốt”
Rồi tôi nhìn sổ hướng dẫn.
“Dù gì đi nữa, làm vậy với người khác là không tốt đâu. Và nếu cần thiết, ta có thể tự mình sử dụng nó mà”
Sổ hướng dẫn không mở ra.
“Tôi có nên vứt nó đi không?”
“...”
-Lật phật!
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
Hoàn toàn chẳng mở ra cái gì luôn.
Như này thì có thể xem như nó không trả lời.
Hoặc đó cũng có thể là dấu hiệu cho thấy nó không còn gì để nói.
Tôi thở dài.
“Xin hay nhìn nó một lần nữa thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm”
“...Chịu trách nhiệm?”
“Ừm. Chà, kiểu như chăm sóc cô nếu bị bệnh hoặc trả tiền viện phí các thứ ấy. Cứ để mấy chuyện đó lại cho tôi”
Sau cùng thì tôi là chủ nhân của sổ hướng dẫn mà.
Tôi cũng nên chịu trách nhiệm cho nó.
“...Mà, nếu anh đã nói vậy”
Song Ahrin cúi người, nói ngập ngừng.
“Vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi sẽ bỏ qua lần này”
“Cảm ơn cô”
“...Nhưng mà”
Song Ahrin nhìn tôi trong khi nhặt sổ hướng dẫn ở dưới sàn lên.
“Anh định tìm cơ thể của mình ở đâu?”
“Trước hết, tôi sẽ giải thích những gì bản thân đã trải qua”
Trong khi cả hai bước dọc theo dãy hành lang tối đen, tôi kể lại cho Song Ahrin về những gì đã xảy ra.
Bị nhốt trong một căn nhà nhỏ, chương trình phát sóng, và tên dẫn chương trình.
“...Ra là anh đã bị nhốt trong sân khấu à”
“Tôi nghĩ là vậy”
Song Ahrin đặt tay lên cằm và lẩm bẩm sau khi nghe những gì tôi nói, và tôi gật đầu xác nhận.
“Nhưng cái đó thì có liên quan gì đến chuyện tìm cơ thể của anh?”
“Cô Ahrin đã vào đây được bao lâu kể từ lúc tôi biến mất?”
“...Hừm, năm phút?”
“...Năm phút sao?”
Năm phút ấy hả?
Tôi nghĩ về những gì mình đã trải qua.
Ít nhất đã phải nửa ngày, không, theo tôi thấy thì đã phải cả một ngày trôi qua.
“...Có vẻ là có chút chênh lệch về thời gian nhỉ?”
“Anh đang nói gì vậy?”
“Tôi sẽ giải thích sau”
Không có thời gian để giải thích tất cả mọi thứ ngay lúc này.
“Được rồi. Cứ cho như là chúng ta có thể tìm thấy cơ thể của anh đi”
Song Ahrin gật đầu.
“Vấn đề là bằng cách nào?”
“Người có thể giải quyết được việc đó đang ở ngay trước mặt tôi rồi mà”
“...Tôi?”
Song Ahrin chỉ vào bản thân.
“Tôi ấy hả?”
“Ừm”
“Tôi thì làm được gì?”
“Cô sẽ tìm cơ thể cho tôi”
“...”
Song Ahrin nhìn tôi như thể không có tự tin.
“Tôi? Tìm anh?”
“Đúng hơn thì là cơ thể của tôi”
“...Làm kiểu gì?”
“Đồng bộ”
Trưởng Đoàn kịch và Song Ahrin.
Hai người họ có nhiều điểm chung với nhau.
Nói thật thì gọi là có nhiều điểm chung cũng không đúng.
Cả hai là cùng một người luôn mà.
“Cô Ahrin có thể thấu hiểu Trưởng Đoàn kịch hơn bất cứ ai khác. Sau cùng thì cả hai là cùng một người mà”
“...”
“Đương nhiên, cô cũng không cần phải làm vậy nếu thấy nó khó quá”
Việc nhờ vả người khác không được trở thành ép buộc.
Nếu không được thì tôi chỉ cần tìm cách khác thôi.
“...Được thôi”
Nhưng Song Ahrin gật đầu sau giây lát.
Cô ấy nói tiếp trong khi nhìn xuống đất.
“Thật lòng mà nói, tôi không biết là mình có thể làm nó hay không, nhưng nếu có thể tìm được cơ thể của anh, vậy thì tôi sẽ làm nó”
“Cảm ơn cô”
“Nhưng trước đó, tôi có lo lắng một chuyện”
Song Ahrin khẽ chau mày.
“Trưởng Đoàn kịch…Thật lòng mà nói, cô ta trông có vẻ mạnh một cách vô lý”
“Ừm”
“Nhưng mà nên nói thế nào đây? Có vẻ là cô ta không sở hữu năng lực thôi miên”
“...Năng lực thôi miên sao?”
“Ừm. Tôi đã thiết lập rào chắn tinh thần rất mạnh để đề phòng trước khi đi, nhưng lại không cảm nhận được gì cả”
“...”
Tôi ngẫm lại những gì Song Ahrin vừa nói.
Tôi đã thấy gì trên đầu Trưởng Đoàn kịch khi nhìn vào cô ta lúc trước?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Trưởng Đoàn kịch]
[Tuổi: -]
[Đặc trưng: Thao túng]
[Khả năng: Thao túng]
[Tiểu sử: Hãy cùng hát vang. Vì một thế giới mà mọi người đều hạnh phúc, vì một thế giới mà mọi người đều vui vẻ, vì một thế giới không ai phải đau khổ]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Điểm yếu của cô ta là…mấy cái hình nhảy múa gì đó, cái này thì tôi chịu luôn.
Khi nghĩ lại, nó thực sự là như vậy.
Đặc trưng và khả năng của cô ta giống nhau.
Ngược lại, Song Ahrin thì…
Tôi nhìn Song Ahrin.
“...Gì vậy? Sao anh đột nhiên lại nhìn chằm chằm vào tôi như thế?”
“...Không có gì”
Không thấy được.
Chẳng lẽ tôi đã mất đi năng lực của mắt khi bị chuyển sang cơ thể của con rối à?
Nếu vậy thì hiện tại tôi cũng không thể sử dụng Chí mạng hoặc kỹ năng kết hợp.
Tôi còn đang định sẽ sử dụng Phương thức để kết nối Song Ahrin với Trưởng Đoàn kịch nếu việc đồng bộ khó quá, nhưng có vẻ là không được rồi.
Vậy là hiện tại thì cả hai chỉ có thể vượt qua chuyện này với khả năng xử lý tình huống của tôi và năng lực của Song Ahrin.
Nhưng tôi không hề lo lắng.
“Thử làm nào”
“...Ừm”
Song Ahrin nhắm mắt lại tập trung.
Song Ahrin sẽ làm tốt thôi.
Từ một thời điểm nào đó, cô ấy có vẻ giống như đã mất niềm tin vào bản thân hơn thay vì tự tin, nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng vào Song Ahrin.
“...”
Song Ahrin tiếp tục tập trung với đôi mắt nhắm lại.
Bầu không khí của cô ấy thay đổi.
Từ bầu không khí cáu kỉnh và có chút tùy tiện của Song Ahrin…
“...”
Thành một bầu không khí nặng nề và ghê rợn.
Ngay sau đó, Song Ahrin mở mắt.
“...”
Đôi mắt của cô ấy, không còn chút cảm xúc nào, nhìn tôi.
“Ta đi thôi”
Cô ấy đứng cạnh tôi, khẽ lẩm bẩm.
“...Sao cô không đi trước đi?”
“Chỉ vì tôi đồng bộ đâu có nghĩa là tôi trở thành Trưởng Đoàn kịch”
Song Ahrin nhìn về trước, lẩm bẩm với giọng vô cảm.
“Nếu phải nói thì tôi nghĩ là mức độ thấu hiểu của tôi đã tăng lên rồi. Sau cùng thì hiện tại tôi là Trưởng Đoàn kịch mà”
“...”
“Hừm, nếu là tôi…”
Song Ahrin dừng lại trong giây lát.
“Hướng này”
Rồi cô ấy bắt đầu sải bước nhanh.
“Không, cô biết đường sao?”
“Tôi không biết”
“Vậy thì tại sao?”
“...”
Song Ahrin hơi ngẩng đầu nhìn tôi.
“Sau cùng, thứ chúng ta đang phải đối đầu là một con người”
“Ừm?”
“Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ không phải, nhưng cô ta vẫn là con người”
‘Không như còn quái vật nào đó’, Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn về trước.
“Tất cả những hành động đó đều bắt nguồn từ một cảm xúc duy nhất”
“...”
“Sự cô đơn”
Song Ahrin nhìn tôi.
“Một kẻ cô đơn đến tìm một ai đó”
“Ừm”
“Và rồi cô ta đã chơi đùa với người đó và vứt bỏ cơ thể của họ đi sao?”
“...”
“Không thể nào có chuyện đó được”
Song Ahrin chậm rãi lắc đầu.
“Đi thôi”
“Vậy là, chúng ta đi đâu?”
“Trung tâm”
Bước chân của cô ấy vẫn di chuyển không chút do dự.
***
Vừa dìu người đàn ông, hoặc là con rối, Song Ahrin vừa tiếp tục suy nghĩ của mình với cái đầu lạnh.
Trưởng Đoàn kịch.
Thứ đó bất ngờ lại rất giống cô.
Đó là vì cô đã xem đoạn ghi hình khi đó sao, hay là vì sau cùng đó vẫn chính là bản thân cô?
‘Có lẽ tôi nên nói rằng cô bị mặc cảm tự ti chăng?’
Lời mà Tóc Đen đã nói với cô.
Giờ đây, có vẻ cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài thừa nhận nó.
Cô ta hiểu rõ Song Ahrin.
Dù cũng không phải là hiểu được hoàn hảo.
Tất nhiên là cô cũng không hiểu rõ Tóc Đen đến vậy.
Rồi là Tóc Trắng cũng hiểu rõ cô.
Về phần đó, dựa trên tính cách hoặc hành động của cô, Tóc Trắng sẽ đoán trước những trăn trở và trách nhiệm đi cùng với hành động của cô, đôi khi san sẻ trách nhiệm đó với cô, hoặc đôi khi lại tấn công cô với chính trách nhiệm đó.
“...Việc của mình thì tự mình giải quyết”
“Ừm?”
“...Không có gì”
Lời nói mà Tóc Đen đã thì thầm với cô.
Cô ta đơn giản là hiểu cô một cách thuần túy.
Những phần xấu xí mà cô thể hiện ra, và kể cả nhưng phần mà cô không muốn cho ai thấy.
“...”
Đương nhiên, cô giờ đây có vẻ cũng đã hiểu ra rồi.
Tóc Đen thực sự là một người đáng thương.
“Đến nơi rồi”
“Ah, thật là, cô hoàn toàn không lo lắng chút nào nhỉ”
Song Ahrin bước đi, hơi cong khóe môi lên trước giọng càu nhàu của người đàn ông.
Cô tiếp tục tiến vào trong.
Sâu bên trong, sâu bên trong hơn nữa.
Không lâu sau, cô đứng lại trước một căn phòng.
“...Đây là đâu?”
“Đúng như anh thấy đấy”
Song Ahrin trả lời nhẹ nhàng và nhìn về trước.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cánh cửa đề là <Nhà kho>.
“Cô Ahrin, cô nghĩ chính là nơi này sao?”
“Ừm”
“Cô bảo là mình sẽ đối xử cẩn thận với tôi mà”
“Thì đây chính là đối xử cẩn thận đó”
Cô chậm rãi mở cửa.
-Két…
Cánh cửa mở ra với một tiếng động nhỏ.
“...Chắc tôi phát điên mất”
Song Ahrin mỉm cười, bỏ lại tiếng thở dài của người đàn ông ở sau.
Thấy chưa, tôi đúng mà.