Song Ahrin không tin nổi vào chuyện đang xảy ra trước mắt cô.
Một cảm giác chẳng lành.
Sau khi chia tay người đàn ông, cô đã quay lại đầu lại để rồi phát hiện ra một sợi chỉ được gắn vào lưng anh ấy.
Nó mỏng đến nỗi chỉ có cô, người sử dụng chỉ, mới có thể nhận ra.
Đó là lý do Song Ahrin đã đuổi theo người đàn ông.
Có gì đó không đúng.
Rõ ràng là anh ấy đang đi bộ bình thường, nhưng tốc độ của anh hoàn toàn không giống vậy.
Cô đuổi theo người đàn ông đang bước đi còn nhanh hơn cả chạy và vươn tay ra.
Đã đến lúc cô tìm đến sự trợ giúp đã chuẩn bị từ trước.
“Thực sự có dị thể quản thúc gọi là Nhà sành ăn xuất hiện với món ăn là một ngón tay à?”
“Không”
Cô vừa chạy vừa trả lời câu hỏi gây bực mình của Tóc Đen từ đầu dây bên kia.
“Trước hết, tôi cần phải đến đâu?”
Cô bình tĩnh nói cho cô ta vị trí của người đàn ông.
“Tôi sẽ ở đó trong ba phút”
Ba phút?
Theo những gì cô biết, nhà của Tóc Đen đang ra không ở gần đây đến vậy.
Không được.
Đó không phải là việc quan trọng lúc này.
Cô nhanh chóng ngắt máy và gọi ngươi tiếp theo.
“Tôi đang trên đường đây”
“Cô Chaeyeon! Nhanh lên!”
Một giọng nói vô cảm vang vào tai cô, và giọng của Tóc Đen, đang lẽ không nên xuất hiện, lại phát ra từ loa điện thoại.
Tại sao cô ta lại ở cùng với Tóc Đen nữa vậy?
Không được, bây giờ không phải là lúc cho chuyện đó.
Cô vội vã bện ra một sợi chỉ trong đầu.
Bện chỉ là hành động mà cô cần phải chủ động thực hiện.
Do vẫn chưa quen với việc điều khiển nó, cô cần phải sử dụng nó thật khéo léo.
Sợi chỉ cô bắn ra dính vào lưng của người đàn ông.
Song Ahrin thở phào nhẹ nhõm và đi theo người đàn ông.
Giờ đây khi đã gắn sợi chỉ vào người anh ấy như này, cô có thể đuổi theo người đàn ông dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa.
“...Điên rồ…”
Nhưng có lẽ đó lại là một tính toán sai lầm của cô.
Đột nhiên, vô số những sợi chỉ xuất hiện và bắt đầu quấn lấy người đàn ông.
Số lượng những sợi khác xa con số mà cô có thể điều khiển.
Liệu bản thân Song Ahrin có thể xuyên qua đống chỉ đó không?
Còn chẳng cần phải suy nghĩ.
Nó là bất khả thi.
Cô chạy về phía người đàn ông, giữ chặt lấy sợi chỉ duy nhất.
“Tên điên đó…! Ngay khi mọi thứ trông như đã ổn…!”
Song Ahrin nghiến răng và lẩm bẩm trong khi kéo sợi chỉ, đồng thời, người đàn ông giật mình, nhưng phản ứng đó còn chẳng thế kiếm nổi cho cô dù chỉ một giây.
Cô cắn vào môi mình.
Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là giữ chặt lấy sợi chỉ và đuổi theo người đàn ông bằng toàn bộ sức mình.
Tất cả chỉ có vậy.
Trong lúc đó…
“...Hà…hà…”
Người đàn ông đứng lại.
Cô thở hắt ra đầy khó nhọc, hơi thở như thể đã trào lên tận cằm, và nhìn thẳng về trước.
“...”
Cô thoáng quên mất cách nói chuyện trước cảnh tượng cô đang nhìn thấy.
Ở đó chính là bản thân Song Ahrin.
Một cái mũ và bộ quần áo nực cười trông như chỉ có một trưởng đoàn kịch mới mặc.
Nếu chỉ nhìn vào từ bộ quần áo, cô ấy sẽ trông không khác gì người đảm nhiệm vai trò mua vui trong đoàn kịch.
“...”
Nhưng đôi mắt đó thì khác.
Không có chút nhân tính nào trên khuôn mặt vô cảm đó, và đôi mắt lạnh lẽo kia trông như đã không còn là đôi mắt để nhìn con người.
Và rồi, một người đàn ông bị kéo đến trước cô ta.
“...”
“...”
Hai người, không.
Một người và một con quái vật đang nói chuyện, và rồi người đàn ông cứ vậy mà bị hút vào bên trong.
Vào trong tấm màn, vào trong sân khấu, trở nên nhỏ đi.
“Không!”
Song Ahrin vô thức hét lên và nhảy về trước…
“...Ta?”
Cô nhìn bản thân trong bộ đồ lố bịch kia.
“...Trả anh ta đây. Người đó”
“Ta không gọi hắn ta đến”
Cô, không, Trưởng Đoàn kịch nói tiếp bằng cùng một giọng nói với cô, chẳng hề tỏ ra bất ngờ trước sự hiện diện của Song Ahrin.
“Mà là ta đã được dẫn đến đây”
“Cái gì?”
“Để mà nói chính xác, người đó—”
-Rầm!
Trước khi Trưởng Đoàn kịch có thể nói xong, một làn sóng xung kích khổng lồ đánh vào con quái vật.
Dù vậy, như thể không có chuyện gì xảy ra, Trưởng Đoàn kịch vung cánh tay của cô ta, và vô số con rối liền xuất hiện và hợp lại thành một rào chắn để chặn đòn tấn công.
Cùng lúc đó, một mái tóc đen bay phấp phới vụt qua và một cái dùi lao đến con quái vật.
-Rắc!
Một con rối ngã xuống sau khi bị đâm bởi cái dùi, và Yu Daon, người đang nhìn Trưởng Đoàn kịch với ánh mắt vô cảm, liền quay đầu và nhìn vào mắt Song Ahrin.
“Xin chào!”
Cô ta mỉm cười như thể không có chuyện gì xảy ra.
“...”
“Ồ…Vậy là, hừm. Cô Ahrin xấu xa nhỉ?”
Yu Daon lẩm bẩm như thể đã quen, nhìn con quái vật đang chặn cái dùi của mình.
“Tôi xấu xa nhìn xấu xí hơn thế này nhiều. Chắc là anh Jaehun sẽ không vỡ mộng khi nhìn thấy cô ấy đâu. Đúng là đáng ghen tỵ mà”
“...Ngươi là thứ gì?”
Trưởng Đoàn kịch nhìn Yu Daon, lẩm bẩm như thể đang cảm thấy không vui.
“Hừm. Quả nhiên là tôi cũng có thể hiểu được cô Ahrin xấu xa mà!”
Phớt lờ ánh mắt của cô ta, Yu Daon mỉm cười rạng rỡ trong khi nhìn Trưởng Đoàn kịch.
“Cô Ahrin xấu xa cũng bị mặc cảm tự ti nh—”
Trước khi Yu Daon có thể nói xong, vô số sợi chỉ liền cuốn lấy cổ của cô ấy.
-Rắc!
Cùng với một âm thanh kinh khủng, cổ của Yu Daon bị bẻ một góc 90 độ.
-Bùm!
Cùng lúc đó, một sóng xung kích lớn lại đánh vào Trưởng Đoàn kịch một lần nữa, và Yu Daon vô lực rơi xuống đất với cái cổ bị bẻ gãy.
-Răng rắc…
Cùng với tiếng xương liền lại, Yu Daon đứng dậy, xoa cổ mình và lẩm bẩm.
“Kể cả tính cách tồi tệ của hai người cũng giống nhau nhỉ?”
“Khiêu khích tốt lắm”
“Cảm ơn!”
Jang Chaeyeon lao vào và nói với giọng điềm tĩnh, và Yu Daon mỉm cười rạng rỡ nhìn Trưởng Đoàn kịch.
“...”
Trưởng Đoàn kịch, người từ nãy đến giờ đã nhìn họ với ánh mắt vô cảm, thở dài não nề.
“Không có thời gian cho việc này đâu”
“...”
“Bởi vì hắn ta đang mơ rồi”
-Lạch cạch!
Trưởng Đoàn kịch vung tay, và vô số con rối liền lao đến ba người họ.
“Ta phải đi rồi”
Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm, và khi Jang Chaeyeon vung tay, những con rối liền bị đẩy sang một bên, tạo thành một con đường.
“Lên đi”
Trước lời của cô ấy, Yu Daon và Song Ahrin chạy về phía Trưởng Đoàn kịch.
Hai người họ chạy xuyên qua vô số con rối, và tấm màn bắt đầu khép lại.
Cứ như này thì sẽ không kịp mất.
Song Ahrin nghiến răng, dồn sức vào đôi chân của mình.
“Hây!”
Yu Daon đẩy mạnh vào lưng Song Ahrin với một giọng vui tươi.
Cơ thể của Song Ahrin mất thăng bằng, và cô ngã lao về trước, đồng thời, cơ thể của cô bay đi như đang được mang theo bởi một ngọn gió nhẹ nhàng.
“Tôi đẩy cô rồi đấy”
Giọng nói của Jang Chaeyeon vang vào tai Song Ahrin.
“Cô Ahrin! Đi nhanh lên!”
Yu Daon mỉm cười nhìn cô.
“Cô—”
Trước khi Song Ahrin có thể nói xong.
“Đây là việc của cô mà”
Yu Daon nói tiếp, nhìn chằm chằm vào cô.
“Vậy nên cô tự mình mà giải quyết nó là đúng rồi còn gì”
Yu Daon nói vậy với giọng hoàn toàn không có chút nào thứ là cảm xúc…
“Tôi sẽ đuổi theo sau!”
Rồi cô ta mỉm cười và vẫy tay.
Đó là thứ cuối cùng Song Ahrin nhìn thấy.
***
Bình tĩnh lại nào.
Tôi đã trả qua nhiều thứ còn tệ hơn rồi mà.
Tôi đã bị đuối nước trong một vòng lặp vô tận, và cũng đã tận mắt chứng kiến thế giới này đi đến diệt vong.
Giờ nghĩ lại, hình như là tôi chưa bao giờ trải qua việc cơ thể bị biến thành của một con rối.
Nói cách khác…
“...”
Tôi thực sự đang rất hoang mang.
Vấn đề lớn nhất là tôi không thấy được rõ ràng cách nào để vượt qua tình hình này cả.
Không, cũng không phải là nó.
“...”
Tôi đang chỉ có một mình.
Những người đồng nghiệp của tôi không ở đây, và sổ hướng dẫn cũng không ở trong tay tôi.
Nào, không được bi quan như vậy.
Giả dụ đây là bên trong sân khấu, vậy thì chắc hẳn phải có ai đó đang nhìn sân khấu.
Bằng cách nào và tại sao cơ thể của tôi lại trở thành như này là việc có thể để sau hẵng lo.
Vào khoảnh khắc tôi từ bỏ, tất cả sẽ kết thúc.
Tôi tuyệt đối không được ngừng suy nghĩ.
Tôi rơi vào trầm tư, tay nghịch mảnh gỗ rơi ra từ trên đầu mình.
Tin tốt là không có sợi chỉ nào gắn vào người tôi cả.
Điều đó có nghĩa là ai đó, hay chính xác hơn là Trưởng Đoàn kịch đang không điều khiển tôi.
Và đây chính là điểm tôi cần tập trung vào.
Trưởng Đoàn kịch đang không điều khiển tôi.
Ngược lại, tên dẫn chương trình lại có những sợi chỉ gắn vào cơ thể.
Điểm khác biệt ở đây là gì?
Điều gì biến thứ đó trở thành một con rối hoàn thiện, còn tôi thì không?
-Rẹt!
Trong khi đang suy ngẫm, tôi liền nghe thấy tiếng TV được bật lên.
<Xin chào!>
Từ lúc nào, mặt trời đã lên cao trên bầu trời.
<Bây giờ là chương trình phát sóng bữa trưa ngày hôm nay. Hôm nay…Ô kìa, đây là>
Tên dẫn chương trình, đang nói một cách hăng hái trên màn hình, nhìn tôi và lấy tay che miệng.
Chính xác hơn thì phải nói là hắn đang làm hành động che miệng bằng tay.
<Có chuyện gì xảy ra với đầu của bạn rồi!?>
Hắn nhìn tôi trong khi đang che miệng.
“...”
Hắn nhìn vào màn hình.
Hắn biết tôi đang ở đâu.
Hãy giả sử rằng chính giữa đó là một trường quay đi.
<Bạn tôi ơi?>
Vậy thì nó không hợp lý chút nào.
Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt cả.
Nó là điều hiển nhiên khi ta nghĩ đến góc quay của camera.
Bởi vì camera không thể di chuyển.
Bất cứ khi nào tôi, hay vật thể, di chuyển, tên dẫn chương trình mới là người xoay đầu chứ không phải tôi.
Dù vậy, không có cái camera nào ở trên TV cả.
Nếu nghĩ theo hướng khác, bất cứ khi nào tôi di chuyển, ánh mắt của hắn sẽ dõi theo tôi.
<Bạn nói gì đi chứ! Cơ thể đó quý giá lắm đấy! Đó không phải là cơ thể của bạn đâu!>
Khi tôi di chuyển sang phải, hắn sẽ nhìn sang phải, và khi tôi di chuyển sang trái, hắn sẽ nhìn sang trái.
Hắn đang nhìn tôi theo thời gian thực.
Đây không phải là hành động nhìn một người thông qua camera.
<Hay là bạn đã đánh mất khả năng nói vì quá sốc rồi…?>
-Hahaha.
Tôi tiếp tục bước đi, phớt lờ tiếng cười từ phía khán giả.
<...>
Thứ đó đóng miệng lại.
<Hiện tại tôi có chút việc bận, nên là tôi sẽ quay lại sau nhé>
Và sau khi hắn nói vậy như thể cảm thấy khó chịu...
-Rẹt!
Màn hình TV tắt phụt.
Tôi không ngờ tới việc này đấy.
Nếu đã kiểm tra một chút nữa thôi thì có khi đã được rồi.
“...”
Tôi nhìn cái TV.
Ảnh phản chiếu của tôi không hiện lên cái TV.
“...”
Tôi siết chặt nắm đấm.
Một tiếng rắc phát ra từ bàn tay gỗ.
-Bộp!
Tôi siết chặt bàn tay phải và đấm vào màn hình TV.
Cái TV rung lên dữ dội.
-Bộp! Bộp! Bộp!
Tôi tiếp tục đánh mạnh vào cái TV với nắm đấm siết chặt.
Cho đến khi cái TV hoặc nắm đấm của tôi vỡ vụn.
-Rắc!
Ngón tay của tôi vỡ vụn và mảnh gỗ bay tứ tung.
Những mảnh gỗ bay ra cứa vào mặt tôi, nhưng tôi phớt lờ nó và tiếp tục vung nắm đấm.
-Rắc!
Không lâu sau, các khớp trên cánh tay của tôi bắt đầu rụng rời.
Cảnh tượng đó thực sự kinh khủng, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm.
Tôi không cảm thấy đau ở tay, và màn hình TV cũng đang nứt vỡ.
Tôi bắt đầu dồn trọng tâm vào tay bên kia và đấm vào màn hình.
-Bộp!
-Rắc!
Tôi đã vung nắm đấm bao nhiêu lần rồi?
Chỉ khi ấy thì mới có một lỗ tròn xuất hiện trên cái TV.
“...”
Tôi nới rộng cái lỗ bằng một tay.
-Răng rắc…!
Những mảnh kính ghim vào bàn tay gỗ của tôi, rồi những mảnh vỡ bay vào mặt tôi.
Sau khi nới rộng cả cái lỗ, tôi mới nhìn thấy một thứ.
Trong không gian trống rỗng, con rối của tên dẫn chương trình đang nắm đấy với những sợi chỉ đã bị cắt đứt.
Phía sau nó là khán đài trống trơn và một sân khấu được dựng lên một cách cẩu thả.
Khác với con rối trông có vẻ tinh xảo, sân khấu lại nằm trơ trọi ở đó, như thể đã được dựng lên tạm bợ bởi một người không có tay nghề.
Giờ thì tôi cuối cùng hiểu ra rồi.
Ngay từ đầu thì đây đã là một vở kịch mà Trưởng Đoàn kịch đã dựng lên cho tôi.
Và vì một lý do nào đó, Trưởng Đoàn kịch đã tạm thời rời đi.
-Cộp…cộp…
Với mỗi bước chân của tôi, tiếng gỗ chạm xuống sàn lại vang lên.
Không còn thời gian nữa.
Tôi cần phải lấy lại được cơ thể của mình bằng cách nào đó trước khi Trưởng Đoàn kịch quay lại.
Tôi vội vã bước đi.
Tiến vào bóng tối bí ẩn chẳng thế thấy được đó.