Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 924

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 25

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 940

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2264

201-4XX - Chương 212: Buổi biểu diễn phải được tiếp tục

“Gư!”

-Thụp.

Tôi thức dậy sau khi ngã xuống sàn.

“...”

Tôi xoa gáy mình và nhìn xung quanh.

Kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy đau.

Tôi xoa bóp cổ mình và đứng dậy tại chỗ.

Nơi đây là một căn nhà nhỏ.

“...”

Chỉ có hai phòng.

-Cạch!

Khi tôi mở cánh cửa dẫn vào một căn phòng, ở trong đó chỉ có mỗi một cái giường.

Còn ở trong phòng khách thì chỉ có một cái ghế sofa và một cái TV.

Cái TV trước mặt tôi thậm chí còn là loại TV CRT trông như được lấy thẳng ra từ những bộ phim ngày xưa.

“...”

Tại nơi mà tôi cho là nhà bếp, chỉ có độc một cái bàn và một cái tủ lạnh.

Tôi mở cái tủ lạnh.

“...”

Ở trong không có gì.

Ngay từ đầu thì đã không có mấy thứ như bát đĩa rồi.

Có gì đó không đúng.

Tôi đặt tay lên thái dương của mình.

Không bị đau đầu.

“Chuyện gì đang xảy ra đây?”

Tôi lẩm bẩm và nhìn xung quanh.

Tủ chén cũng trống không.

“...”

Tôi đi vào phòng tắm.

Không có lấy một tấm gương nào tại vị trí thường thấy.

Tôi vặn vòi nước, nhưng không có gì chảy ra.

Khi đi sang căn phòng kia, tôi nhìn thấy một cái giường.

Tôi dùng ngón tay chọc vào cái giường, nhưng không cảm nhận được gì ngoài sự mềm mại của tấm nệm.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời đang lặn xuống trong cảnh hoàng hôn đẹp đẽ.

“...”

Tôi nắm lấy cái cửa sổ bằng cả hai tay và dồn lực để mở nó ra nhưng không được.

Vậy còn cửa chính thì sao?

Tôi nhìn về cửa ra vào.

Nó chỉ là một cánh cửa bình thường.

“...Chết tiệt”

Cửa chính cũng không mở ra được.

Cánh cửa đã bị chặn lại như thể một thứ gì đấy đang cố định nó một cách chắc chắn ở phía bên kia.

“...”

Tôi ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu suy nghĩ.

Trước hết, chuyện gì đã xảy ra?

Tôi đã gặp Trưởng Đoàn kịch.

Chẳng lẽ Song Ahrin đã thức tỉnh trở thành Trưởng Đoàn kịch trong khoảng thời gian đó sao?

Việc đó không thể nào xảy ra được.

Kể cả Yu Daon con trưởng thành cũng vậy, con người không hề dễ thay đổi đến thế.

Vậy thì tại sao Song Ahrin, người đã trở thành Trưởng Đoàn kịch, lại xuất hiện ở đây?

Từ đầu thì tại sao Trưởng Đoàn kịch lại đột nhiên xuất hiện lúc này cơ chứ?

Tôi đút tay vào túi áo trong của mình…

“...Cái quái?”

Và đã phải hoang mang trước cảm giác trống rỗng trong tay.

Tôi tìm kiếm túi áo của mình một cách cẩn thận, nhưng vẫn không cảm nhận được gì.

Không có khẩu súng, và quan trọng hơn tất cả, không có sổ hướng dẫn.

“...”

Chỉ khi ấy thì tôi mới bắt đầu cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Một nơi mà sổ hướng dẫn không thể đi theo tôi sao?

Thế quái nào mà tôi lại đến được đây vậy?

Song Ahrin, không, Trưởng Đoàn kịch đã làm gì với tôi?

Tôi cố nhớ lại ký ức mơ hồ của mình.

Cô ta đã nằm lấy cổ áo của tôi, rồi kéo tôi lại bằng một sợi chỉ và ném đi.

“Song Ahrin”

Rồi tôi đã nghe được giọng của Song Ahrin từ phía sau.

Chuyện gì đã xảy ra với Song Ahrin?

Tôi kìm nén nỗi lo đang trào lên.

Nếu là Song Ahrin thì cô ấy sẽ tự lo được cho bản thân.

Cô ấy khá đáng tin cậy khi để một mình mà.

Trước hết, tôi cần phải nghĩ cách để thoát ra khỏi đây.

Cửa sổ bị chặn, và cửa trước cũng chẳng mở được.

Chúng tuyệt nhiên không phải thứ tôi có thể cạy mở bằng vũ lực.

“...Gư…!”

Tôi nắm lấy cánh cửa và lắc mạnh nó cho đến khi gần gãy cả hai tay, nhưng không có gì thay đổi.

-Rẹt…

Tôi đã vật lộn với cánh cửa như vậy được bao lâu rồi?

Đột nhiên, một âm thanh phát ra từ cái TV ở sau tôi.

Màn hình TV bật lên.

<Xin chào, các quý vị cư dân. Đúng là một hoàng hôn tuyệt đẹp thật nhỉ>

Đó là một vở diễn rối.

Một trường quay, và ở trong đó là một người với chiếc mic trong tay.

Không, đó không phải con người.

Một con rối đảm nhiệm vai trò người cầm mic đang nói chuyện trong khi được điều khiển bởi những sợi chỉ.

<Làng Hạnh Phúc của chúng tôi vẫn luôn tận hưởng cuộc sống vui vẻ như mọi khi>

-Ahaha!

Tiếng cười của khán giả vang vào tai tôi.

<Cứ nghĩ mà xem, điều đó thật tuyệt vời làm sao. Không cần phải xích mích với người khác, và cũng chẳng cần phải gặp họ. Tất cả những gì ta cần chỉ là sự kích thích từ truyền thông, và thỉnh thoảng là những việc để giết thời gian như này!>

-Đúng vậy!

Một giọng nói vang lên từ phía khán giả, và con rối cầm mic bật cười, cử động cái miệng của mình.

<Mọi người cũng biết mà phải không? Có những lúc mà việc giao tiếp với con người trở nên thật khó khăn làm sao>

-Ừm ừm.

Một giọng nói vang lên từ phía khán giả.

<Bạn đã bao giờ phải làm hài lòng những người mình không muốn, nghe những câu chuyện không muốn nghe, và trong khi làm những việc đó, phải lo lắng không biết rằng liệu họ có ghét bạn hay không chưa?>

-Rồi!

Lại là một giọng nói.

Con rối gật đầu sau khi nghe thấy giọng nói đó.

<Làng Hạnh Phúc của chúng tôi sẽ hoàn toàn giải phóng bạn khỏi những mối lo như vậy>

<Phải, chính bạn đấy>

Con rối nhìn vào màn hình.

Không, nó đang nhìn tôi, người đang giữ cánh cửa, và mở cái miệng của mình.

<Bạn đã giữ trong lòng bao nhiêu nỗi trăn trở rồi, và đã bao lần bạn bị tổn thương bởi con người?>

“...”

Thứ đó khiến tôi nổi da gà.

Con rối tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi đang giữ tay nắm cửa với đôi mắt lấp lánh như bi thủy tinh của mình.

<Tại đây, bạn có thể hoàn toàn loại bỏ những lo âu đó>

<Bạn chỉ cần phải xem chương trình vui nhộn của chúng tôi, cười thỏa chí, trò chuyện, và tận hưởng quãng thời gian chỉ có một mình>

<Bạn thấy thế nào?>

Không có âm thanh nào phát ra từ phía khán giả.

“...”

Tôi rời mắt khỏi màn hình và nhìn vào cánh cửa.

Cánh cửa được làm từ gỗ, nhưng nó lại không mở được.

Tại sao lại như vậy?

Thế còn cửa sổ thì sao?

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời vẫn đang từ từ lặn xuống.

Không phải.

“...”

Mặt trời không hề chuyển động.

Giống như khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ lần đầu tiên, bên ngoài vẫn là khung cảnh hoàng hôn đó.

Ánh sáng cam làm lóa mắt tôi.

<Ôi chà. Nhưng tôi hiểu mà. Những cư dân mới chuyển đến thường cần thời gian để làm quen dần. Nhưng sau cùng thì mọi người đều sẽ thích nghi được thôi>

Nó nói tiếp như thể hiểu được tâm trạng của tôi.

<Sớm thôi, bạn cũng sẽ như vậy. Sau cùng, con người là sinh vật thích nghi mà>

Thứ đó chạm mắt với tôi.

<Hôm nay chỉ có thế thôi! Mọi người đều đã vất vả rồi! Hẹn gặp lại các bạn vào chương trình đêm khuya!>

Ngay khi thứ đó vừa dứt lời, mặt trời lặn xuống hoàn toàn.

Ánh sáng cam biến mất, và bóng tối bao trùm.

Và rồi đèn được bật lên.

Một hệ thống điều khiển trung tâm sao?

Đây đâu phải nhà tù.

Trước hết, tôi từ bỏ việc thoát ra bằng cánh cửa.

Tôi lại ngồi xuống ghế sofa lần nữa.

Một tiếng cọt kẹt vang lên.

Cửa sổ, không ra được.

Cửa chính, không ra được.

Phương tiện liên lạc duy nhất với thế giới bên ngoài là thông qua cái TV.

Việc thứ kia có thể nghe được cuộc trò chuyện của tôi hay không vẫn là một ẩn số.

Không có sổ hướng dẫn, và mắt tôi cũng chẳng thấy gì đặc biệt.

“Nó thực sự đang khiến mình phát điên lên mà, thật đấy”

Nếu cứ nghĩ về tất cả những thứ này, tôi sẽ lo lắng đến mức không thể ngủ được mất.

Cảm giác như thể mọi con đường đều đã bị chặn lại vậy.

Tôi cần phải làm gì đây?

Cảm thấy lạc lối, tôi ngả lưng vào ghế sofa và nhắm mắt trong giây lát.

Và tôi đã thiếp đi nhanh hơn tôi nghĩ.

***

-Rẹt…

Tôi mở mắt trước âm thanh của cái TV.

<Chào buổi sáng!>

Từ lúc nào, mặt trời đã mọc lên cao.

Là chương trình buổi sáng sao?

Tên dẫn chương trình tôi nhìn thấy lúc trước đang nhảy múa với chiếc mic trong tay.

Tất nhiên, đó vẫn chỉ là một con rồi được điều khiển bởi những sợi chỉ.

<Ôi trời. Bạn đã phải mệt mỏi đến mức nào để có thể chìm vào giấc ngủ ngay khi vừa mới ngồi xuống ghế sofa vậy chứ? Phải rồi. Mọi người đều mệt mỏi vào ngày đầu chuyển đến mà. Ai ai cũng vậy cả!>

Hắn đã nhìn thấy tôi đi ngủ.

Nói cách khác, chắc hẳn phải có một cái camera hoặc thứ gì đó tượng tự được lắp đặt trong căn nhà.

Tôi nhìn chằm chằm vào cái TV và chìm vào suy nghĩ.

Mọi nhất cử nhất động của tôi đều đang bị theo dõi.

Nhưng ngược lại, phải có thứ gì đó đang theo dõi mọi hành động của tôi.

Tôi cần phải làm tình toán ngược, suy luận từ cuối về trước để tìm ra con đường thoát khỏi đây.

<Bạn có biểu cảm nghiêm túc thật đấy. Ôi trời, bạn bỏ quên các khớp của mình rồi sao?>

-Ahaha.

Tiếng cười vang lên từ phía khán giả.

<Được rồi! Còn gì phù hợp với một buổi sáng u ám hơn là tập thể dục chứ. Hãy cùng tập thể dục nào!>

Con rối bắt đầu nhảy múa theo giai điệu tươi vui.

Hãy đặt giả thuyết nào.

Trước hết, nếu đây là một ngôi làng của những con rối khổng lồ thì sao?

Nếu vậy, tôi cần phải trốn ra bằng một cách nào đó và tìm được đường thoát.

Vấn đề là bằng cách nào?

Tôi sẽ nghĩ về nó sau.

Trước hết, tôi cần phải tìm được đường ra khỏi đây cái đã.

Sau khi giai điệu tươi vui kết thúc, tên dẫn chương trình lại nhìn tôi lần nữa.

<Nào nào, cười tươi lên đi chứ. Sau cùng thì nếu không mỉm cười, bạn sẽ không thể hạnh phúc cho đến khi làm vậy đâu!>

Đồng thời, chương trình phát sóng tắt phụt, và tĩnh lặng lại bao trùm không gian.

“...”

Hãy cứ làm mọi thứ có thể nào.

Trước hết là lục lọi qua căn nhà này.

Bắt đầu với dưới ghế sofa.

Không có lấy một hạt bụi.

Tương tự với dưới gầm giường, trong tủ chén, trong tủ lạnh.

Không có thứ gì trông giống camera cả.

Nếu không có camera, vậy thì rốt cuộc bọn chúng đã quan sát tôi từ chỗ nào được chứ?

Không, hay là vì nó nhỏ đến mức tôi không nhận thấy được?

Hay đó là một năng lực mà tôi không biết đến?

Nếu vậy thì không có cách nào để đối phó cả.

Ngay từ đầu, nếu không phải thần thánh, làm sao mà chúng có thể quan sát người khác thỏa thí—

“Ah”

Ngay lập tức, một giả thuyết chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tôi vội vã chạy đến chỗ tủ chén.

Tôi điên cuồng tìm kiếm bên trong cái tủ chén còn chẳng có lấy một cái đĩa.

Chỉ có bụi bẩn bay lên.

Dụng cụ ăn uống, chỉ cần có một món dụng cụ ăn uống thôi là tôi đã có thể tự đâm vào ngực mình.

Không, nó không nhất thiết phải là ngực của tôi.

Đầu, mắt, phổi, bất cứ chỗ nào.

Nhưng trái ngược với mong muốn của tôi, không có món dụng cụ nào cả.

Tôi chạy vào phòng tắm.

Không có cái gương nào, và cũng chẳng có gương ở trên bồn rửa mặt.

“...”

Suy nghĩ đi nào.

Bao nhiêu lâu đã trôi qua kể từ khi tôi đến đây?

Cái đó tôi không biết được.

Với bầu trời có thể thay đổi theo ý muốn như vậy, tôi chẳng có cách nào để có thể xác định được thời gian.

Tôi đã bao giờ cảm thấy đói chưa?

Chưa bao giờ.

Tôi có ham muốn đi ngủ, nhưng lại không cảm thấy đói.

Một giả thuyết kinh khủng lóe qua qua tâm trí tôi.

Sợi chỉ đã kéo tôi, và cảm giác trôi nổi mà tôi đã cảm nhận được.

Nếu giả thuyết này là đúng, vậy thì chỉ có một cách để xác thực nó.

Tôi nắm lấy bức tường lát gạch, nhắm chặt mắt lại.

Cùng với quyết tâm để chết, cùng với quyết tâm đập vỡ đầu mình, tôi ngửa đầu ra sau xa nhất có thể rồi đập nó vào tường.

-Bộp!

Âm thanh thứ gì đó vỡ tan vang lên.

Dù vậy, tôi hoàn toàn không cảm thấy đau.

-Cộp…

Một miếng gỗ rơi xuống từ trên đầu tôi.

“Khốn nạn”

Chỉ khi ấy thì tôi mới nhìn vào tay mình.

‘Ôi trời, bạn bỏ quên các khớp của mình rồi sao?’

Giọng nói vui vẻ của tên dẫn chương trình vang lên trong đầu tôi.

Hai bàn tay toàn những khớp gỗ, một cơ thể tròn trịa, và đầu gối kêu lên cọt kẹt khi di chuyển.

Tôi không phải là con người.