Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 923

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 25

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 940

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2264

201-4XX - Chương 211: Trưởng Đoàn kịch

“Nói thật mau, thứ thịt này là gì?”

“Đây là thịt bò hạng nhất chất lượng cao…”

“Đã bảo là nói thật rồi cơ mà”

“Thực ra thì nó không phải là thịt hạng nhất…”

“...”

Song Ahrin ngừng dùng dĩa chọc cái bánh được mang ra cho món tráng miệng và nhìn tôi.

“Anh biết đấy”

“Ừm”

“Tôi thực sự chỉ nói như này vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra không thôi đấy”

“Ừm”

“...Chúng ta thực sự chỉ đến đây để chơi à?”

Tôi cũng không có gì để nói trước lời nói đầy hoài nghi của Song Ahrin.

Món khai vị, món chính, rồi là tráng miệng.

Tôi đã tự kiểm tra từng người mang đồ ăn đến bằng đôi mắt của mình, và Song Ahrin đã thôi miên bọn họ để xác định sự thật, nhưng câu trả lời chúng tôi nhận được lần nào cũng như nhau.

Không, đúng là nó có hơi khác thật.

“Nơi này lừa đảo hơn ta nghĩ nhỉ?”

“Công nhận”

Song Ahrin thở dài não nề.

Thức ăn ở đây ngon, cũng không đến nỗi nào, nhưng trái ngược với hàng chờ đặt chỗ bị dồn lại và lời lẽ về việc chỉ sử dụng nguyên liệu chất lượng cao, nơi đây lại chỉ toàn là cắt giảm chi phí và lừa đảo.

Nó như thể là bên ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong thì chẳng có gì đặc biệt vậy.

“Dù sao đi nữa, ta không nên buông lỏng cảnh giác cho đến tận lúc cuối”

“Ừm. Tôi cũng sợ là nếu ta cứ tiếp tục như này, ngón tay người có thể sẽ đột nhiên xuất hiện trong món tráng miệng cuối đấy”

Tôi vừa chọc vào cái bánh vừa thì thầm với Song Ahrin.

“Cơ mà này”

“Ừm”

“...Kiểu”

“Ừm”

“...Cái đó…”

“Thôi nào cô Ahrin. Nói luôn đi chứ. Đừng cứ dừng lại ở đấy mãi”

“Này! Đợi chút đi”

Song Ahrin cứ đóng rồi lại mở miệng với vẻ mặt bực bội.

“Mư, ưm..”

“...”

Khi tôi cứ khoanh tay chờ cô ấy như vậy, sau một khoảng thời gian dài, Song Ahrin cuối cùng cũng thở dài não nề và nhìn tôi.

“Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”

“Cô Ahrin ấy hả?”

“Thật lòng mà nói, anh có thể tự mình làm việc này mà. Nhận biết người khác các thứ ấy”

“Tôi nói với cô rồi còn gì”

Tôi nhìn Song Ahrin đang nhìn về đây và lặp lại câu trả lời mà tôi đã nói trước đó.

“Đó là bởi vì tôi muốn cảm ơn cô”

“Đó không phải là để cảm ơn”

Song Ahrin nhìn tôi.

Khác với trước đó, vẻ mặt của cô ấy đầy nghiêm túc.

“Tôi đâu có ngốc”

“...”

“Từ một thời điểm nào đấy, cách anh nhìn tôi đã thay đổi. Tôi biết việc đó”

“...”

“Anh có gì để nói không?”

Song Ahrin vắt chéo chân nhìn tôi.

“...Chà”

“Lo lắng”

Lời nói của cô ấy lặng lẽ bị nuốt chửng giữa tiếng trò chuyện vui vẻ của những người xung quanh.

“Khi đang làm việc này, tôi chỉ có thể xác định được rõ ràng hai loại cảm xúc”

“Chúng là gì?”

“Thiện ý, và lo lắng”

Song Ahrin nhìn tôi với một nụ cười khô khốc.

“Anh có biết không? Biểu cảm của anh thay đổi mỗi khi anh nhìn những người khác”

“...”

“Tôi có thể biết được chỉ bằng cách nhìn vào mắt anh”

Song Ahrin chỉ vào mắt mình và mỉm cười.

“...”

“Khi nói chuyện với Trưởng Chi nhánh, mắt của anh đầy nghịch ngợm, giống như một đứa trẻ vậy”

“...”

“Khi nói chuyện với Tóc Vàng, mắt của anh lại có chút giống như một người anh trai”

“Mà, do là cô Aileen vẫn còn trẻ—”

“Khi nói chuyện với Tóc Trắng, nó là bối rối và thiện ý”

Song Ahrin nói tiếp như thể không muốn cho tôi cơ hội để nói.

“Và khi anh nhìn Tóc Đen, nó là thiện ý và sự ấm áp”

“...”

“Và khi nhìn tôi, thứ cảm xúc đã từng là vui đùa giờ đây chỉ còn là một sự lo lắng thuần túy trong đôi mắt và vẻ mặt của anh”

Song Ahrin nhìn tôi và mỉm cười.

“Đúng chứ?”

“...”

Tôi không có gì để nói cả.

Tôi thực sự đã bắt đầu nhìn cô ấy một cách lo lắng sau sự kiện Chung cư Ngày Mai.

Tôi sợ rằng cô ấy sẽ sụp đổ, hoặc sẽ đưa ra những quyết định không thể đảo ngược.

Song Ahrin khẽ thở dài khi thấy tôi như vậy.

“Thành thật mà nói, đôi lúc tôi lại tự hỏi tại sao anh lại trò chuyện thân thiện đến vậy với Tóc Đen”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi.

“Tôi có thể suy ra được duy nhất một điều từ đó”

Song Ahrin nói tiếp, vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt của mình.

“Cô ta đã trao cho anh một thứ mà tôi, không, Tóc Trắng, tôi, và không một ai khác có thể làm”

“Cô Ahrin—”

“Nó có thể là gì nhỉ?”

Song Ahrin lẩm bẩm nhìn tôi.

“Sau sự kiện Quý cô đỏ thẫm, tôi đã luôn…không, gần như lúc nào cũng ở cùng anh trong các biến cố. Chẳng lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với anh mà tôi không biết sao?”

“...”

“Nếu nghĩ theo hướng đó, chỉ có một thứ lóe lên trong tâm trí tôi”

Ánh mắt của cô ấy rời khỏi tôi và nhìn vào cái bánh trước mặt cô.

Nó là bánh nhà làm, nhưng không phải được làm ra bởi thợ bánh ngọt giỏi nhất thế giới.

Nó trông khá tuyệt, nhưng chỉ có vẻ ngoài là đẹp, còn bên trong thì có chút sơ sài.

“À, là Tóc Đen đã cho anh một món nợ không thể nào xóa bỏ”

Cô ấy lẩm bẩm, dùng dĩa chọc vào cái bánh.

“Và anh đã cảm động trước món nợ đó, trái tim của anh đã bị lay động”

“...”

“Vậy nên tôi cũng muốn thử làm vậy. Không, chính xác hơn là nếu có cơ hội, tôi cũng muốn được làm nó”

“Cô Ahrin”

“Không phải tôi đã nói rồi sao?”

Song Ahrin khẽ mỉm cười.

“Nếu muốn, tôi có thể chiếm trọn một chỗ trong trái tim của tất cả mọi người”

“...”

“Tôi có thể khiến họ nhớ đến tôi trong suốt quãng đời của mình, khiến họ tôn thờ tôi, và biến họ thành những kẻ sẽ không thể nào sống được nếu thiếu tôi”

Điều đó là sự thật.

Nếu muốn, cô ấy có thể khiến đa số con người trên thế giới này yêu mình.

“Nhưng đó không phải là cảm xúc thực sự”

Giọng nói của cô ấy hơi run rẩy.

“Sau cùng, không có ai thực sự nhớ đến và quan tâm tới tôi”

“...”

“Từ đầu thì chỉ mỗi anh là có thể khiến tôi chắc chắn về điều đó mà”

Cô ấy lại ngẩng lên nhìn tôi.

Cô ấy nói tiếp vẫn với vẻ mặt điềm tĩnh.

“Nhưng cách đó lại không thành công”

“...”

“Ngay cả việc chết vì một ai đó cũng là một loại tài năng”

Khuôn mặt của Yu Daon thoáng lóe qua tâm trí tôi.

Yu Daon vì cứu tôi đã chịu đựng vô vàn nỗi đau trong khi tôi không thể thoát khỏi Căn phòng mà ta không thể rời khỏi nếu không làm XX.

Còn Jang Chaeyeon thì sao?

Cô ấy cũng đã không chút do dự lựa chọn chết đuối, và đã ném bản thân vào cái hố.

“Đó là lý do tại sao tôi đã làm mọi thứ trong khả năng để bảo vệ anh trên mặt trăng”

Song Ahrin lẩm bẩm nhìn tôi.

“Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi cứ bảo vệ anh như vậy, sau cùng thì giải quyết được biến cố đó, rồi tiễn anh đi một cách thanh thản hơn, anh sẽ nhìn tôi theo một cách khác. Nó phiền phức lắm nhỉ?”

“...Nó không hề phiền phức chút nào”

Thực chất, nếu cô ấy đã không bảo vệ tôi, tôi chắc hẳn đã không thể chịu đựng được nó.

Khi ấy thực sự là một tình huống tuyệt vọng.

Tôi đang dần mất trí, và cô ấy cũng chẳng khác là bao.

Thay vào đó, nhờ được cô ấy bảo vệ mà tôi mới có thể trụ lại đến cuối cùng và giải quyết biến cố.

“Nhưng sau tất cả, lần này cũng vậy, anh lại là người kết thúc mọi thứ”

Khuôn mặt đẫm lệ của cô ấy khi tôi bóp cổ cô hiện lên trong tâm trí của tôi.

“Nên giờ đây mọi chuyện lại thành ra như này”

Song Ahrin nhìn thẳng vào mắt tôi và mỉm cười.

“Anh vẫn đang nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng đó”

“Cô Ahrin”

“Không, tôi không hề oán giận anh hay oán giận bản thân gì đâu. Thực chất, tôi chẳng cảm thấy gì cả”

Song Ahrin chậm rãi lắc đầu.

“Chỉ là, nó có chút thất vọng thôi. Tôi có thể làm ra kết quả tốt, nhưng tôi hối hận vì đã không thể làm ra kết quả tốt nhất”

“...”

“Nên là, để trả lời ánh mắt lo lắng của anh bằng sự chân thành của tôi…”

Song Ahrin nhìn vào mắt tôi.

“Anh biết về Chung cư Ngày Mai, đúng chứ?”

“...!”

Tôi vô thức nín thở, và Song Ahrin cười khẩy khi thấy tôi như vậy.

“Phải ha. Nếu không thì anh đã không nhìn tôi với ánh mắt đầy lo âu đến vậy rồi”

“Làm sao mà…?”

“Này, làm sao mà cái gì chứ?”

Song Ahrin mỉm cười nói vẫn bằng tông giọng của mọi ngày.

“Sau sự kiện Chung cư Ngày Mai, cách anh nhìn tôi đã thay đổi. Tôi là kẻ ngốc chắc? Anh nghĩ là tôi không biết chuyện đó à?”

“...”

Tôi không có gì để nói cả.

“Và tôi cũng đã biết được một sự thật kinh khủng khác”

Cô ấy thở dài.

“Này, Kim Jaehun”

“...Ừm”

“Tôi thực sự là một con người tồi tệ”

Song Ahrin ngửa đầu nhìn lên trần.

Chùm đèn vẫn đang sáng lấp lánh một cách đẹp đẽ.

“Giả vờ giúp đỡ người khác, nhưng thực chất, tất cả những gì mà tôi đã làm…là vậy đấy”

“...”

“Để mà nói thật, tôi bây giờ cũng không nhớ được rõ cho lắm”

‘Tôi thậm chí còn chẳng tự thôi miên bản thân kia mà’, Song Ahrin lẩm bẩm.

“Đó là vì con người là sinh vật hay quên sao? Hay là vì khi đó tôi còn quá trẻ? Tất cả những gì tôi còn nhớ là lời mà bố mẹ đã nói trong khi nhìn tôi”

“...Họ đã nói gì?”

“...”

Song Ahrin nhìn tôi.

Mặc dù ánh sáng từ chùm đèn trên trần không rọi vào mắt cô ấy, một thứ gì đó đang sáng lên trong đôi mắt của cô.

“Bố mẹ yêu con. Nhất định phải sống sót và sống thật hạnh phúc đấy nhé, Ahrin”

“...”

“Ngoài đó ra thì tôi thực sự không nhớ được gì cả. Nhưng từ những gì đã nghe được, có vẻ tôi đã làm một chuyện thực sự tồi tệ”

Song Ahrin lẩm bẩm nhìn tôi.

“Nên là, ừm, chắc chỉ có vậy thôi”

“...”

Tôi nhìn lên đầu cô ấy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Song Ahrin]

[Tuổi: 21]

[Đặc trưng: Thôi miên]

[Khả năng: Thao túng]

[Tiểu sử: Cô ấy hiện đang bị đè bẹp bởi quá khứ không thể chịu đựng nổi]

[Điểm yếu: Chỉ cần bạn đẩy nhẹ cô ấy một chút, cô sẽ sụp đổ]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Chúng ta đi về chứ?”

Song Ahrin đã đứng dậy khỏi chỗ trước khi tôi có thể nói gì.

“Mà, lần tới có lẽ tôi sẽ làm tốt hơn vào một ngày nào đó thôi”

“...”

Tôi nhìn Song Ahrin và cũng đứng dậy khỏi chỗ của mình.

“Được rồi. Ta đi thôi”

Song Ahrin, trong chiếc váy một mảnh, nhẹ nhàng bước qua đám đông.

Mọi người nhìn cô ấy.

“Anh còn đứng đấy làm gì?”

Cô ấy quay lại nhìn tôi.

“Anh không đi à?”

***

Buổi đêm thực sự giá lạnh.

Trong buổi tối se lạnh, gần như là lạnh buốt, Song Ahrin nhìn tôi.

“Xin lỗi nhé. Có phải là tôi đã hơi phá hủy bầu không khí lúc cuối không?”

“...Không đâu. Nó ổn mà”

“Việc cần xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi chứ. Từ ngày mai mọi thứ sẽ ổn thôi”

Song Ahrin khẽ mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay tôi.

“Ngày mai gặp lại. Hôm nay vui lắm”

Rồi cô ấy xoay người bước đi.

Tôi dõi theo tấm lưng của cô ấy khi cô đang rời đi.

Tôi nên nói gì đây?

Những lời an ủi vụng về?

Đồng cảm với cô ấy?

Tôi không biết đủ rõ về biến cố đó để có thể đồng cảm với cô ấy.

Và an ủi có thể sẽ chỉ khiến cô ấy đau khổ hơn.

“...”

Vậy thì tôi phải làm gì đây?

Tôi đi về nhà, dọc theo con ngõ không có lấy một bóng người.

Trong khi những lo lắng của tôi đang ngày càng sâu sắc hơn…

-Lạch cạch.

Tôi liền nghe thấy một âm thanh phát ra từ bên cạnh mình.

Đó là tiếng rối gỗ bước đi trên mặt đất.

Tôi chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Một con rối gỗ đang nhìn tôi.

Đồng thời…

Hồi 3

-Phật!

Thứ vừa mới đây là một bức tường liền mở ra như thể nó là một sân khấu.

Những con rối đang diễn kịch.

Một vài con đang nhảy múa, và một vài con đang quan sát giống như những khán giả.

Và phía trên chúng, những con rối đẫm máu đang bị treo lên như những vật hiến tế trên mạng nhện.

Một bàn tay xuất hiện, và một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mặt tôi.

e396c6d7-6330-4f65-9bc8-d38e9feb5c5c.jpg

 

“...”

Tiếng nhạc vang lên.

Đó là loại nhạc ta thường nghe được trong rạp xiếc chú hề.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Trưởng Đoàn kịch]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: Thao túng]

[Khả năng: Thao túng]

[Tiểu sử: Hãy cùng hát vang. Vì một thế giới mà mọi người đều hạnh phúc, vì một thế giới mà mọi người đều vui vẻ, vì một thế giới không ai phải đau khổ]

[Điểm yếu: ]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đôi mắt vô hồn của cô ấy nhìn tôi.

“Cô Ahrin—”

Trước khi tôi có thể nói gì, một thứ gì đấy nằm lấy cổ áo của tôi.

Đó là một sợi chỉ dài.

“Đợi đã, cô Ahrin…!”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.

Ngươi

“...”

Biết ta sao?

Cô ấy nghiêng đầu như thể không hiểu gì.

Và cứ như vậy, cô ấy ném tôi lên sân khấu.

Ý thức của tôi đang trôi đi như thể bị ép chìm vào giấc ngủ.

“...!”

Từ phía sau, tôi nghĩ là mình đã nghe được giọng nói của Song Ahrin.

Khả năng của Song Ahrin sẽ được sửa lại thành Thao túng Những hình nhân nhảy múa - THE END OF THE SHOW IS TO FINISH THE SHOW - Cách để kết thúc vở kịch chính là hoàn thành vở kịch