Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 923

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 25

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 940

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2264

201-4XX - Chương 209: Một món quà còn tệ hơn cả không

“...”

“...”

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm không gian.

Cô gái nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

“Trước hết, cảm ơn vì những nỗ lực của cậu”

Cô gái đang nhìn thẳng vào mắt tôi hơi cúi đầu như thể cảm thấy xin lỗi.

“Với cả, tớ xin lỗi vì đã gọi cậu ra như này trong khi cậu chắc hẳn đang rất mệt mỏi”

Có vẻ là cô ấy khá để tâm tới lời tôi nói trước đó.

“Tớ đã bảo là không sao rồi còn gì”

“Nhưng mà tớ cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu không phải bây giờ, tớ sẽ không thể nào dễ dàng gặp cậu trong mơ như này”

Vậy nghĩa là sao?

Khi tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt bối rối, cô ấy liền gãi má và nhìn vào mắt tôi.

“Do là chúng ta đang ở trên mặt trăng, tớ có thể sử dụng sức mạnh của mình dễ hơn rất nhiều”

“Nghĩa là, cậu đang bảo rằng sức mạnh của cậu sẽ càng mạnh hơn khi cậu càng ở gần với dị thể mạnh hay gì à?”

“Kiểu vậy”

Cô ấy thở dài và bắt đầu bước đi trên mặt trăng.

Tiếng cát văng sột soạt vang vào tai tôi.

“Nếu không thì tớ đã đến gặp cậu trong mơ mỗi đêm để nói chuyện rồi”

Như vậy thì có hơi phiền phức đấy.

May thay, cô ấy không có vẻ gì là đọc được suy nghĩ của tôi, và cô ấy nói tiếp trong khi nhàn nhã đi xung quanh.

“Như cậu đã nhìn thấy, Cục có đặc biệt quản thúc vài thứ”

“...”

“Mặt trăng cậu đóng lại lần này cũng rơi vào diện đó”

“Mặt trăng ấy à”

“Ừm. Do là người đóng nó lại nên cậu cũng biết rồi, đây là một quả trứng của thực thể ở trên kia”

“Là thần sao?”

“Thần không tồn tại”

“...”

Tôi thoáng im bặt trước câu trả lời dứt khoát của cô ấy.

“Thật lòng mà nói, dù tớ có muốn kể thêm cho cậu đi chăng nữa, cậu cũng đã biết về mặt trăng rồi, đúng chứ?”

“Đúng vậy”

“Ừm, bởi vì mắt của cậu đã nói cho cậu mà”

Cô ấy mỉm cười nhìn tôi.

“Tuyệt lắm. Vẫn như mọi khi, cậu lúc nào cũng khiến tớ phải lo lắng vô ích hết”

“Lúc nào cũng?”

“Đương nhiên là không phải mọi lúc. Chỉ là tớ hay lo lắng quá thôi”

Cô ấy trả lời với một nụ cười nhỏ nhẹ và quay lại nhìn tôi.

Mặt trăng vẫn đang tỏa sáng rực rỡ.

“Tớ bảo là sẽ kể cho cậu về mặt trăng và cái chèn nhỉ”

“Ừm”

“Hừm…”

Cô ấy nhắm mắt lại như thể đang suy nghĩ gì đó, đặt tay lên cằm rồi lại hạ xuống.

“Nói một cách đơn giản, Cục Quản thúc luôn chuẩn bị sẵn những biện pháp dùng để ngăn chặn những thứ như vậy mỗi khi thế giới trông như là sắp bị diệt vong”

“Đó là cái chèn nhỉ?”

“Ừm”

Cái chèn.

Tôi nhớ lại cảnh tượng mình đã nhìn thấy cùng Yu Daon.

Một Yu Daon, người đã trở thành vật chủ của con trưởng thành.

“Cái chèn là cách Cục Quản thúc ngăn chặn những dị thể mà họ không thể kiểm soát, và cũng là cách mà họ đã luôn chiến thắng”

Ánh mắt của cô ấy nhìn về tôi.

“Đó chính là cách để—”

Khi cô ấy cất lời, một tiếng bíp liền vang vào tai tôi và làm tôi choáng váng.

“...Cái gì cơ?”

“Làm—”

Lại một tiếng bíp khác.

Khi tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt bối rối, cô liền khẽ thở dài.

“Có vẻ là cậu vẫn chưa thể hiểu được nhỉ”

“...”

“Vậy thì tớ sẽ giải thích theo cách vòng vo hơn chút. Nếu như này thì chắc cậu sẽ hiểu được thôi”

Cô ấy nhìn tôi.

“Tại cái chèn, cậu sẽ nhìn thấy tương lai đã từng tồn tại”

“...”

“Do đó là cái chèn cậu chạm vào, nó sẽ biểu thị tương lai mà cậu không tồn tại hoặc là đã chết”

Biểu cảm của cô ấy có ẩn chứa chút cay đắng.

“Cậu chắc hẳn sẽ phải đối mặt với nó một vài lần nữa”

“Nếu tớ không đến cài chèn thì sao?”

“Việc đó không quan trọng”

Cô ấy nhìn tôi một cách hối lỗi.

“Kể cả khi không phải cái chèn, đó vẫn là thứ mà cậu rồi sẽ phải đối mặt”

“...Ý cậu là tớ bắt buộc sẽ phải đối mặt với nó dù cho có chuyện gì đi chăng nữa nhỉ?”

“Đúng vậy”

Cô ấy chậm rãi gật đầu.

“Cậu có biết nó là gì không?”

“Nó còn tùy thuộc vào thử thách mà cậu đang trải qua là gì”

Cô ấy trả lời với một tiếng thở dài.

“Đương nhiên, tớ sẽ luôn bảo vệ và giúp đỡ cậu theo mọi cách có thể”

“Bởi vì đó là nhiệm vụ của cậu sao?”

“Đó không phải là nhiệm vụ”

Cô ấy chậm rãi lắc đầu trước câu hỏi của tôi.

“Tớ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình từ rất lâu về trước rồi”

“...”

“Tớ chỉ muốn giúp đỡ cậu thôi”

“...Ừm”

Tôi luôn không biết phải nói gì trước những lời chân thành như vậy.

“Dù sao đi nữa, những thứ như này sẽ xuất hiện nhiều hơn”

“Ý cậu là việc thế giới bị diệt vong sẽ xuất hiện nhiều hơn ấy hả?”

“Đó là một điều đáng buồn, nhưng tiếc rằng đó lại là sự thật”

Cô ấy thở dài.

“Thời điểm đó đang đến”

“Thời điểm nào?”

“Một sự kiện sẽ quyết định sự tồn vong của nền văn minh”

Cô ấy nhìn tôi.

“Kể cả khi tớ nói ra bây giờ, cậu chắc cũng sẽ không nghe được đâu, nhưng…những chuyện như này sẽ xảy ra nhiều hơn”

“Gư”

Tôi không thích việc đó chút nào.

Cô ấy khẽ cười khi nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của tôi.

“Không sao đâu. Cậu sẽ vượt qua được nó lần này thôi”

“Tớ đã bao giờ vượt qua được nó trước đây chưa?”

“Chưa bao giờ”

Cô ấy mỉm cười dịu dàng.

“Nhưng mà không có vấn đề gì hết”

“...”

“Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu, cho đến khi cậu tìm được hạnh phúc”

Cùng lúc đó, mặt trăng phía sau cô ấy bắt đầu tỏa sáng.

“Đã ngần ấy thời gian trôi qua rồi sao?”

Cô ấy thở dài trong khi nhìn vào mặt trăng.

“Cuộc trò chuyện vừa rồi có ích chứ?”

“Thật lòng mà nói, có quá nhiều lời nói mơ hồ, nên tớ khó mà nói là nó có ích được”

“Tớ cũng nghĩ vậy”

“Vậy thì tại sao cậu lại gọi tớ chứ?”

Cô ấy mỉm cười như thể cảm thấy có lỗi trước lời của tôi.

“Tớ chỉ muốn được gặp cậu thôi”

Cùng lúc đó, thế giới bắt đầu rung chuyển trong khi tôi cảm nhận được ai đó đang vỗ nhẹ vào vai tôi.

“Lần sau cũng sẽ rất khó khăn. Không, sẽ có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai”

Trong thế giới rung chuyển, chỉ có mình cô ấy là đang đứng thẳng và nhìn tôi.

“Cố lên”

“Cậu không thể cho tớ lời khuyên nào có ích hơn à?”

“Cậu nói gì vậy chứ? Lúc nào tớ chẳng cho cậu lời khuyên hữu ích?”

Cô ấy tặc lười, khoanh tay lại, và nhẹ nhàng vẫy tay với tôi.

Cùng lúc đó, mặt trăng phía sau cô ấy bắt đầu tỏa sáng chói lóa, và rồi…

“...này”

Một giọng nói vang vào tai tôi.

“...ậy đi”

Một giọng nói đang thì thầm vào tai tôi.

Tôi chậm rãi mở mắt.

Mái tóc vàng tro rủ xuống làm nhột đầu mũi của tôi.

Aileen đang nhìn tôi.

“Đã sáng rồi sa—ưm…!”

“Suỵt”

Cô ấy bịt miệng tôi.

“Chúng ta nói chuyện chút đi. Trước khi những người khác thức dậy”

“...”

Tôi quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Đôi mắt đỏ đang lơ lửng ở trong góc, Yu Daon vừa giật mình, và cơn đau đầu thoáng qua.

Có vẻ là mọi người đều đã dậy hết rồi.

“...Được thôi”

Nhưng tôi cũng không thể chỉ ra từng người một được.

Khi tôi quay phắt đầu đi, cơn đau đầu dừng lại, đôi mắt đỏ nhằm vào, và Yu Daon ngay lập tức hít thở một cách đều đặn.

Tôi nhìn Jang Chaeyeon.

“...”

Cô ấy thực sự đang ngủ rất ngon.

Tôi gật đầu và đi theo cô ấy.

Vừa bước ra khỏi căn chòi, làn gió mát lạnh liền lướt qua mặt tôi.

-Két…

Cánh cửa đóng lại với một tiếng động nhỏ, và Aileen nhìn tôi.

“Anh có nhớ lời tôi đã nói khi chúng ta đi lên đây không?”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

“Tôi vẫn nhớ”

Cô ấy đã nhờ tôi đưa cô ấy đến Nhà thờ.

“Nhưng có nhất thiết phải là tôi không?”

“...Bởi vì anh là ngôn sứ”

Aileen trả lời với giọng kiên định.

“...Trước hết, tôi cần phải giải thích tình hình đã nhỉ”

Cô ấy nhắm chặt mắt lại.

“Nhà thờ, và đặc biệt là trụ sở chính của Nhà thờ”

“...”

“Đã không còn con người nào ở đó nữa”

Cô ấy nói nhỏ.

“Nghe thì có vẻ mâu thuẫn, nhưng tại một nơi mà chỉ có con người tập trung, ở đó đã không còn con người nào nữa”

“...”

“Bố mẹ của tôi cũng đã đi đến đó. Không, họ đã bị bắt”

Cô ấy lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt.

“Và rồi, họ đã ở lại đó”

“Ở lại?”

“Một cách tự nguyện”

Cô ấy lẩm bẩm nhìn tôi.

“Bố mẹ tôi nói rằng họ đã nhìn thấy thứ mà tôi không nhìn thấy được”

“...”

“Tôi cũng không biết thứ đó là gì”

‘Do là tôi chưa từng nhìn thấy nó mà’, Aileen lẩm bẩm một cách tự giễu.

“Tôi đã đến Phòng Ứng phó để tìm hiểu thêm, nhưng mà…”

“Cô cũng không tìm được gì nhỉ”

“Đúng vậy”

Cô ấy nghiến rằng.

“Tôi đã đi đi lại lại đến mức đã phải viết ra hơn nửa số chỉ dẫn của Nhà thờ, và đã tìm qua từng cái một trong số đó, ngoại trừ một nơi duy nhất”

“Và đó là nơi mà chỉ có ngôn sứ vào được nhỉ?”

“Chính xác thì là ngôn sứ và những người đi cùng họ”

Cô ấy nhìn tôi.

“Xin hãy đưa tôi đến Nhà thờ. Làm ơn”

“...”

“Tôi biết việc đưa anh đến một nơi chẳng khác nào tử địa như này là hành động nguy hiểm đến nhường nào”

Aileen nhìn xuống đất, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Ra vậy.

Hỏi một người mới chỉ gặp mặt và làm việc chung một vài lần mạo hiểm tính mạng của họ vì mình không hề dễ chút nào, dù cho có là ai đi chăng nữa.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

“Nhưng, tôi cầu xin anh”

“...”

“Tôi biết đây là một hành động vô liêm sỉ. Nếu anh có bất cứ yêu cầu gì với tôi, tôi sẽ làm nó. Chỉ cần rời khỏi được Nhà thờ, tôi sẽ cho anh đôi tay của mình. Không, kể cả mạng sống của tôi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh bảo”

Aileen nhìn tôi với vẻ mặt tuyệt vọng.

Hãy suy nghĩ về tình hình thật bình tĩnh nào.

Cô ấy nhờ tôi điều tra về Nhà thờ.

Ngoài ra, cô ấy là một người quan trọng với tên hồi quy giả.

Một mối quan hệ tình cảm sao?

Tôi không nghĩ vậy.

Khó mà tưởng tượng được một kẻ ích kỷ như vậy lại có thể yêu người khác.

Chẳng lẽ cô ấy có thứ gì đó mà tôi không biết sao?

Nếu vậy, tôi không thể để cô ấy một mình được.

Vậy thì…

Không.

Không phải là như vậy.

“Cứ quyết định vậy đi”

“...Thật sao?”

Aileen nhìn tôi.

“Ừm”

“...Tại sao?”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt như thể chẳng hiểu gì.

“Là thương hại sao? Hay là một thứ gì đó hơn thế…”

“Đều không phải”

Tôi nhún vai.

Trong những lúc như này, tôi chỉ cần lặp lại lời của cô ấy.

“Nếu chỉ là trách nhiệm, tôi sẽ chia sẻ nó với cô”

“...”

Aileen im bặt.

“Tôi đâu tồi tệ đến mức không thể vươn tay ra với một người đang bị đè bẹp dưới sức nặng của trách nhiệm và nỗi sợ”

“...”

Khi tôi lặp lại những lời cô ấy đã nói với tôi, Aileen liền trở nên im lặng.

Cô ấy cúi đầu với tôi.

“Cảm ơn anh”

“...”

“Tôi tuyệt đối sẽ không quên ân huệ này”

“Muốn vậy thì phải sống sót đi ra khỏi đấy đã”

“...Ừm”

Cô ấy nhìn tôi.

Đôi mắt đã từng mở đục của cô ấy giờ đây tràn ngập ánh sáng.

Khi tôi quay đầu, cánh cửa liền đóng lại khe khẽ.

“Được rồi! Vậy thì chúng ta đi vào chứ?”

“Này, đừng có mà nói to thế”

“Đằng nào thì mọi chuyện cũng ổn thỏa rồi mà”

Chính xác thì họ đang bảo tôi nói chuyện nhanh lên và đi vào đi do đằng nào cũng chẳng ngủ đâu.

Khi tôi mở cửa rầm một cái…

“...”

“...”

“...”

Mọi người đều đang say giấc.

“...Có chuyện gì sao…?”

Chỉ có Jang Chaeyeon là đang dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn tôi như thể vừa mới tỉnh dậy.

“Không có gì. Tôi chỉ vừa mới ra ngoài hít thở không khí trong lành chút ấy mà”

“...Ừm. Lạnh lắm đấy, nên là đừng đi lâu quá”

Cô ấy nói vậy với giọng đầy lo lắng, rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.

“Ta đánh thức mọi người hết rồi”

“Những người khác đâu có thức dậy”

Tôi thở dài và lại trải túi ngủ của mình ra sàn.

Bây giờ, tôi thực sự cần phải đi ngủ.

 

***

Sau hai ngày, chúng tôi cuối cùng cũng đã có thể đi xuống cầu thang.

Sau khi đi xuống cầu thang, vì có chút, không, cực kỳ lo lắng, tôi đã nghỉ thêm một ngày nữa rồi mới đến Cục Quản thúc, nhưng không có ai nhìn chúng tôi một cách kỳ lạ và hành xử bất thường cả.

“...Phù”

Tôi theo đó cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã quyết định sẽ đi đến Nhà thờ cùng với Aileen vào một thời điểm nào đó khi có cơ hội.

Đi luôn ngay bây giờ thì sẽ quá khó, nên là tôi đã quyết định nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi sau.

“Jaehun à”

“Ah, Trưởng phòng”

Trưởng phòng gọi tôi ngay từ sáng sớm.

Ngay sau đó, Trưởng phòng đưa cho tôi hai tấm vé.

“Cầm lấy mấy cái này đi”

“...”

Chuyện gì đây?

Tôi vội vã nhìn lên đầu Trưởng phòng, nhưng không có gì đặc biệt.

Chuyện gì đang xảy ra đây?

“Chuyện gì đây ạ? Anh đang có âm mưu gì sao?”

“Chẳng lẽ cậu sống mà chỉ toàn bị lừa thôi à? Nói mới nhớ, đúng là ta gần đây cũng toàn bị lừa thật”

Trưởng phòng thở dài và đặt cặp vé vào tay tôi.

“Đây là vé đi ăn nhà hàng”

“Tại sao lại là vé đi ăn nhà hàng ạ?”

“Không chỉ là một nhà hàng bình thường thôi đâu”

Trưởng phòng nhìn tôi.

“Đây là nhà hàng ngắm cảnh thành phố tại Khách sạn Gangseo, nơi mà bàn đặt trước bị dồn lại tận 5 năm đấy”

“Đó là đâu ạ?”

“Không, cậu còn không biết nơi đó sao? Còn những người khác…”

Trưởng phòng nhìn quanh một vòng các thành viên Phòng Nhân sự, nhưng họ đều chỉ nhìn ông ấy với vẻ mặt ngơ ngác.

“...Thật là, không có ai biết sao?”

Người trẻ ngày nay đúng là, chậc chậc’, Trưởng phòng lẩm bẩm, đưa cho tôi cặp vé.

“Không có nơi nào để hẹn hò hay cầu hôn tốt hơn chỗ đấy đâu. Mang theo một người với cậu đi”

“Mang theo một người sao ạ?”

“Ban đầu là ta định đi với vợ đấy. Cậu có biết là chỗ đó đắt thế nào không?”

Trưởng phòng thở dài.

“Ta có một mối nợ với cậu, nên là ta mới cho cậu cái này đấy”

“...”

Tôi nhìn xung quanh với cặp vé trong tay.

“...”

“...”

“...”

Ba người kia đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Nó có hơi, không, thực sự rất đáng sợ.