Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 924

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 25

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 941

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2264

201-4XX - Chương 208: Giờ tắt đèn

“Thật à?”

“Vâng”

“Thật sao?”

“Vâng”

“Thật thật sao?”

“Vâng vâng”

“Thật thật thật sao?”

“Vâng vâng vâng”

“Trời ơi, thật đấy à!”

Khi tôi cứ khăng khăng từ chối cho đến cùng, Trưởng Chi nhánh liền nhìn tôi đầy bực bội.

“Cậu ghét làm việc với ta đến vậy à?”

“Vâng”

“...”

Lần này, Trưởng Chi nhánh làm vẻ mặt trông như thể thực sự bị tổn thương.

“Không, ta thì có vấn đề gì chứ…”

“Bản thân Trưởng Chi nhánh không có vấn đề gì cả”

Thật lòng mà nói, dù chỉ xét về ngoài hình và năng lực, Trưởng Chi nhánh đã là một người rất tuyệt vời.

Sau cùng thì bản thân cô ấy cũng là một người mạnh mẽ mà.

Tuy nhiên.

“Cô định sẽ bóc lột sức lao động của tôi đến cùng, đúng chứ?”

“Bóc, bóc lột sức lao động là sao chứ?”

Trưởng Chi nhánh ho một cái, lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Đó không phải là bóc lột sức lao động, mà là mở rộng thêm công việc cho một con đường sự nghiệp tốt hơn…”

“Nói cách khác, độ khó công việc sẽ tăng lên”

Khi một ai đó nói như vậy, nó thường có nghĩa là họ định bắt tôi làm thêm việc trong khi không trả thêm lương cho tôi.

“...”

Trưởng Chi nhánh thoáng im bặt rồi lại nói tiếp.

“Nhưng, nhưng mà nhé?”

“Vâng”

“Có hàng dài người đang ầm ĩ vì muốn được làm việc dưới trướng ta đấy!”

“Xin chúc mừng. Vậy thì cô cũng không cần tôi đâu nhỉ?”

Trưởng Chi nhánh lườm tôi.

“Cũng có rất nhiều người theo ta vì thích ta đấy”

“Ra vậy. Thế thì sao cô không chọn một người trong số đó và bắt đầu hẹn hò với họ đi?”

“Hẹn hò với người khác đâu có dễ đến vậy!”

Trưởng Chi nhánh mở to mắt nhìn tôi.

“Cô chưa hẹn hò với ai sao?”

“Bởi vì ta bận rộn quá mà!”

“Tôi hiểu rồi”

Công nhận.

Lúc nào cô ấy cũng phải chạy đi chạy lại như vậy cơ mà.

Như để gián đoạn suy nghĩ của tôi, Trưởng Chi nhánh lại càu nhàu như là bị oan ức.

“Hưm? Ta còn đã được khen vì là một người am hiểu đấy. Ta cũng biết rõ về những chuyện mới nhất đấy”

“Đó là 200 năm trước à? Chắc không phải, khi ấy cô cũng hơn 60 tuổi rồi mà”

“...”

-Vù!

Trưởng Chi nhánh vung nắm đấm sát cạnh mặt tôi, và một tiếng nổ xé gió vang lên.

“Là tôi lỡ lời”

“Quyết định sáng suốt đấy”

Trưởng Chi nhánh thản nhiên đáp lại lời xin lỗi nhanh của tôi và rút nắm đấm lại.

“Cậu thực sự không biết suy nghĩ gì à?”

“Không hề. Và nếu tôi đi, những người khác cũng sẽ đi cùng chứ?”

“Những người khác?”

“Thì là, Trưởng phòng, Yeeun, cô Daon, cô Chaeyeon, và cô Ahrin nữa, vân vân”

Trưởng Chi nhánh thoáng dừng lại trước lời của tôi.

“Nếu vậy thì đâu còn ai làm công việc nhân sự nữa?”

“Đương nhiên là vậy rồi”

Tôi lắc đầu và nhìn Trưởng Chi nhánh.

“Trước hết, tôi thực sự cảm kích đề xuất mà cô cho tôi”

“...”

“Nhưng cô biết đấy, tôi hiện cũng đã có những người đồng nghiệp cùng làm việc rồi, và mặc dù chỉ là mối quan hệ trong công ty, tôi vẫn nghĩ là chúng tôi khá thân thiết”

Trưởng Chi nhánh đảo mắt qua lại trước lời của tôi.

“...Được rồi. Hãy coi như là đề xuất của ta không tồn tại đi”

“Cảm ơn cô”

“Tuy nhiên”

 Trưởng Chi nhánh nhìn tôi, đôi mắt của cô ấy mở to.

“Đây là lời khuyên của ta với tư cách bậc tiền bối trong đời…không, là tiền bối tại Cục Quản thúc”

“Vâng”

“Cậu có thể yêu mến mọi người, tuy nhiên, đừng dồn hết mọi thứ của cậu Jaehun vào họ”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chính vào khoảnh khắc cậu yêu quý một ai đó quá nhiều, cậu Jaehun sẽ có một điểm yếu không thể loại bỏ và một vết thương không thể xóa nhòa”

“Đây là…một câu chuyện đến từ trải nghiệm sao?”

Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào tôi trước lời đó rồi khúc khích cười.

“Nếu là vậy thì ta đã chết trước khi có thể trở thành Trưởng Chi nhánh rồi”

Cô ấy gật đầu với tôi.

“Hãy yêu mọi người, nhưng đừng yêu họ quá nhiều”

“...”

“Đó là cách tốt nhất để bảo vệ trái tim của cậu Jaehun trong khi làm công việc này”

Tôi có chút bất ngờ khi Trưởng Chi nhánh đột nhiên gọi tôi là Jaehun chứ không phải là Kim Jaehun, nhưng do không biết nên nói gì, tôi quyết định tạm thời cứ gật đầu chậm rãi.

“...Tôi sẽ ghi nhớ điều này”

“Tốt lắm”

Trưởng Chi nhánh khẽ mỉm cười.

“Cô Aileen đang viết gì đó khi ta rời đi, nên có vẻ là cô ấy cũng sắp ra rồi”

“Vậy sao?”

Tôi cũng đã định dẫn Aileen đi cùng, nhưng cô ấy đã kiên quyết ở lại với vẻ mặt nghiêm túc, nói rằng mình vẫn còn việc phải làm.

Cô ấy có thể phải làm gì được nhỉ?

“Được rồi, vậy thì chúng ta đi chứ?”

“Vâng”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười trước lời của tôi và bắt đầu bước đi.

“Dù vậy, ta vẫn ghen tỵ với cậu Jaehun”

“Vâng?”

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.

“Có thể ở cùng với những người cậu tin tưởng, và những người tin vào cậu”

Và trước khi tôi có thể nói gì, cô ấy đã nhanh chóng bước đi.

“Đợi đã, Trưởng Chi nhánh!”

Ngay cả khi tôi gọi cô ấy, Trưởng Chi nhánh vẫn bước đi như một cơn gió, và rồi biến mất khỏi tầm mắt của tôi với một tốc độ mà tôi chẳng thể nào đuổi kịp.

“...”

Con người quả thực là một sinh vật phức tạp nhưng cũng rất đơn giản.

Mặc dù phải trải qua biết bao phiền não và suy ngẫm về sự tồn tại của bản thân, họ được an ủi khi chỉ cần biết rằng có những người khác giống họ.

Chúng tôi sẽ trông như nào trong mắt của Trưởng Chi nhánh?

Liệu cô ấy có ghen tỵ với chúng tôi, những người có thể dành thời gian dài để đồng cảm, chia sẻ tâm tình, sống cùng một khoảng thời gian, và có thể được chết giống nhau?

-Lật phật!

Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn trong túi áo của tôi tự động chui ra và lật mở.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[OY - Khi giao tiếp với những người khác bản thân]

1. Làm việc tại Cục Quản thúc, có nhiều trường hợp mà bạn sẽ phải giao tiếp với những người vốn có bản chất khác với bạn.

2. Trong những trường hợp như vậy, có thể thấu hiểu họ đó là một điều tốt, nhưng cũng sẽ có lúc bạn không thể hiểu họ.

3. Nếu vậy, hãy cứ đơn giản là chấp nhận họ. Không nhất thiết phải cố hiểu những điểm khác biệt làm gì.

4. Ngoài ra, xin được báo trước cho bạn biết rằng sổ hướng dẫn có suy nghĩ và tính cách rất giống với chủ nhân của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là nó giống đến mức gây ra sự căm ghét với đồng loại.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ta đã nói gì với ngươi đâu?

***

Đường trở về khá dài.

Tôi đã đi được xa như này từ khi nào vậy?

Không lẽ Trưởng Chi nhánh đã bí mật dịch chuyển tôi đến một nơi xa mà tôi chẳng hề hay biết sao?

Trong khi tôi đang đi về với suy nghĩ đó trong đầu…

“Sao anh về muộn vậy?”

“Trưởng Chi nhánh đã nói gì?”

“Cô ta có lại nói mấy thứ quái gở không?”

Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin đang nhìn tôi với ánh mắt như thể sắp nuốt chửng tôi.

“Tôi đã được chiêu mộ”

“Chiêu mộ sao?”

“Chẳng hiểu sao cô ấy lại đưa anh đi xa đến vậy”

“Cô ta già rồi mà cư xử chẳng khác gì một con rắn, đúng là xảo quyệt”

Yu Daon tròn mắt trước lời của tôi, Jang Chaeyeon lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc, và cuối cùng là Song Ahrin tấn công cá nhân không chút do dự.

“Vậy, anh đã nói gì với người phụ nữ đó?”

Song Ahrin nhìn tôi như thể đang thúc giục, và tôi chỉ nhún vai đáp lại cô ấy.

“Tôi nói là mình không thể nhận lời. Công việc sẽ rất khó khăn, và tôi đã là một phần của Phòng Nhân sự rồi mà”

“...Phù”

Jang Chaeyeon và Song Ahrin thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng tôi còn đang lo là anh sẽ bị cưỡng ép điều chuyển hoặc là bị Trưởng Chi nhánh quyến rũ đây”

“Thay vì nói là quyến rũ thì nó giống lôi kéo hơn đấy”

Có thể coi là như vậy cũng đượ—

“Tôi đâu có lo gì?”

Ngay khi Song Ahrin và Jang Chaeyeon vừa nói xong, Yu Daon liền dứt khoát ngắt lời họ rồi nhìn chằm chằm vào cả hai.

“Hai người thực sự nghĩ như vậy à? Rằng anh Jaehun sẽ bỏ lại chúng ta?”

“...”

“...”

Jang Chaeyeon và Song Ahrin im bặt.

“Làm sao có chuyện anh Jaehun bỏ lại chúng ta được chứ”

Yu Daon nhìn hai người họ với vẻ mặt như đang muốn nói, ‘Cả hai đang nói gì vậy?’.

“Đúng chứ?”

Và rồi, Yu Daon mỉm cười nhìn tôi.

“...Ừm. Tất nhiên rồi”

“Vậy đó. Tôi tin vào anh Jaehun mà?”

Yu Daon mỉm cười rạng rỡ.

“...”

Do không biết nên nói gì, tôi chỉ mỉm cười lại.

“Dù sao thì, chúng ta cuối cùng cũng đã giải quyết xong một biến cố khó rồi”

Ba người họ gật đầu trước lời của tôi.

“Tạm thời ta hãy cứ nghỉ ngơi trước đã”

Đây là một trong số ít lần chúng tôi có thời gian để nghỉ ngơi.

Và nó lại càng đặc biệt hơn nữa vì chúng tôi có thể nghỉ ngơi trên mặt trăng.

“Mỗi người hãy đi bất cứ chỗ nào mình muốn và nghỉ ngơi một chút trước khi quay lại nhé”

“Vâng!”

“Ừm”

“Được rồi”

Ba người họ gật đầu, và tôi cũng hài lòng xoay người và bắt đầu bước đi.

Dành chút thời gian để ngắm mặt trăng vào ban đêm và sắp xếp lại suy nghĩ của mình sẽ là một lựa chọn không tồi.

Trong khi tôi đang bước đi…

-Soạt…soạt…

Những tiếng bước chân vang lên đằng sau tôi.

Khi quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy cả ba người kia đang đi theo sau tôi.

“Tôi bảo mấy người đi bất cứ chỗ nào mình muốn và nghỉ ngơi cơ mà?”

Ba người họ mỗi người một phản ứng trước lời của tôi.

“À, cái đó…”

Yu Daon lảng tránh ánh mắt của tôi, giọng nhỏ dần đi.

“Này, là do anh đang đi tới chỗ tôi muốn tới đấy biết không hả?”

Song Ahrin thì cáu kỉnh ngược lại.

“Con đường anh đi chính là con đường tôi muốn đi”

Và Jang Chaeyeon lại lần nữa nói những lời khiến tôi bối rối.

“...Được rồi. Vậy thì đi theo tôi nào”

Sau cùng, cả bốn người chúng tôi lại đi cùng nhau một lần nữa, ngắm nhìn mặt trăng cho đến khi được Trưởng Chi nhánh gọi.

***

Chuyến ngắm cảnh trên mặt trăng đã gần kết thúc, và vẫn còn tầm nửa ngày nữa cho đến khi chúng tôi có thể trở về mặt đất.

Sau khi ăn thực phẩm khô mà Trưởng Chi nhánh mang theo, chúng tôi trải túi ngủ ra sàn và chuẩn bị đi ngủ.

Tôi nằm ở đầu gần cửa nhất, và ở đầu đối diện so với tôi là Trưởng Chi nhánh.

Bên cạnh tôi là Song Ahrin, Jang Chaeyeon, và Yu Daon, đều đã chuẩn bị túi ngủ của riêng mình.

Rốt cuộc mấy cái túi ngủ này là từ đâu ra vậy nhỉ?

Sau cùng, Aileen là người ngủ ở trên giường.

Tôi đã mạnh mẽ lên tiếng rằng nên cho Trưởng Chi nhánh ngủ trên giường, bảo rằng chúng tôi nên kính trọng người cao tuổi, nhưng rồi cũng phải chịu thua trước Trưởng Chi nhánh khi cô ấy định sẽ bứt lưỡi tôi ra nếu còn dám nói thêm lời nào nữa.

Chúng tôi trải túi ngủ của mình ra để chuẩn bị đi ngủ, và Trưởng Chi nhánh nằm ở cuối tường nắm lấy tấm rèm.

“Mọi người, chuyến đi hôm nay thế nào?”

“Nó thực sự kinh khủng”

“Tôi không muốn làm nó một lần nào nữa”

“Không đâu…”

“Tôi mệt…”

“...”

Không có câu trả lời tích cực nào.

Đương nhiên, tôi cũng không nói lời nào tích cực.

“Thấy mọi người năng động thế này đúng là tuyệt thật đấy!”

Trưởng Chi nhánh, rõ ràng là đã bỏ ngoài tai những lời phàn nàn của chúng tôi, mỉm cười rạng rỡ và kéo rèm xuống.

“Được rồi, ta tắt đèn đây!”

-Rạt!

Tấm rèm được kéo xuống, và bóng tối bao trùm không gian.

Cơn mệt mỏi ngay lập tức ập đến, và tôi thiếp đi ngay khi vừa nhắm mắt.

“...”

Không, đó chỉ là tôi nghĩ vậy.

Tôi mở mắt.

Bụi mặt trăng ấm áp lướt qua mặt tôi.

“Tớ có chuyện muốn nói với cậu”

Một giọng nói quen thuộc vang vào tai tôi.

Tôi ngẩng đầu và nhìn thấy một cô gái với khuôn mặt thân quen đang nhìn tôi.

“...Cho tớ nghỉ ngơi chút đi”

“À, cái đó, tớ xin lỗi. Nhưng mà…Đây không phải là biến cố hay gì đâu. Chỉ là nói chuyện bình thường thôi”

Cô ấy tròn mắt như thể bị bất ngờ trước lời càu nhàu của tôi, rồi vội vã vẫy cả hai tay.

“Cậu, cậu giận sao?”

Và rồi, như thể muốn kiểm tra tâm trạng của tôi, cô ấy nhanh chân chạy đến đây.

“Không có đâu”

Được rồi.

Nếu cô ấy đã gọi tôi đến đây, chắc hẳn phải có lý do nào đó.

“Thật, thật sao?”

“Tớ đã bảo không có rồi mà”

Tôi chỉnh lại tư thế ngồi và nhìn cô gái, cảm nhận mặt cát ấm áp.

“Có chuyện gì sao?”

“Được rồi, vậy thì…ừm, hừm”

Cô ấy hắng giọng rồi nói tiếp.

“Tớ sẽ kể cho cậu. Về mặt trăng, và về cái chèn”

Phía sau cô ấy là mặt trăng rực sáng mà tôi đã nhìn thấy vừa rồi đang ở trên trời cao.