Khi còn nhỏ, tôi đã từng được nghe kể rằng có những chú thỏ ở trên mặt trăng.
Khi ấy, tôi đã không chút mảy may nghi ngờ rằng ở trên mặt trăng có thỏ.
Nghĩ lại, tôi nhớ là khi kể chuyện đó cho bạn thuở nhỏ của mình, cô ấy đã lảng tránh ánh mắt của tôi với dáng vẻ bối rối kỳ lạ.
‘Trên mặt trăng…đúng là có sinh vật sống thật’.
Tôi nhớ là cô ấy đã nói vậy và cố lảng tránh ánh mắt của tôi.
Có lẽ, không, cô ấy chắc hẳn đã biết.
“Mọi người có bị đau ở đâu không?
“Không”
“Tôi cũng vậy!”
“...”
Sau khi giải quyết xong đống lộn xộn người đè lên nhau trên giường, Trưởng Chi nhánh đã đi báo cáo với Trưởng Bộ phận, hoặc là đi ăn mắng.
Khi tôi hỏi xem cô ấy có ổn không, cô ấy đã lần đầu tiên trả lời khác với cách cư xử thường ngày của mình.
‘Không. Cứu ta với’
‘Có vẻ là cô vẫn ổn nhỉ’
‘Làm ơn, làm ơn hãy cứu ta đi mà!’
Và cô ấy đi đến chỗ tôi cầu xin trong khi đang cầm điện thoại…
Mà, cũng vì vậy, tôi hiện đang đi bộ trên mặt trăng cùng với ba người kia.
Theo như Trưởng Chi nhánh nói, thế giới hiện đang trong tình trạng hỗn loạn vì ảnh hưởng của mặt trăng trong một hoặc hai ngày gì đấy, nên là cũng chưa cần phải đi xuống ngay làm gì.
“Anh đấy”
Khi tôi đang an tâm vì mọi người đều ổn, Song Ahrin, người đã im lặng nãy giờ, nói một cách thô lỗ trong khi nhìn tôi.
“Mắt của anh cũng nổ tung hết cả, chân thì gãy nát, dù sao đi nữa, anh cũng không hề ổn chút nào”
Ngay khi Song Ahrin vừa nói xong, Jang Chaeyeon và Yu Daon liền quay đầu sang nhìn tôi mạnh đến nỗi tôi còn có thể nghe được tiếng vút.
“Thực sự có chuyện đấy sao?”
“Thật à?”
“...”
Tôi nhìn Song Ahrin một cách oán giận, nhưng cô ấy đã đang lảng tránh ánh mắt của tôi và nhìn đi đâu khác.
“...Phải, ừm. Nhưng mà bây giờ thì tôi cũng ổn rồi mà”
“Anh đáng lẽ phải nói với tôi từ trước chứ!”
“Phải đó”
Yu Daon vội vã đi đến và dí sát mặt mình vào mặt tôi.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy nghiêm túc ở khoảng cách đủ gần để tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy.
“Anh có bị đau hay gì không?”
“À, tôi không sao đâu. Cô Daon. Gần quá—”
“Còn chân của anh thì sao? Chân của anh—Aah!”
Ngay khi Yu Daon vừa cúi đầu để nhìn chân tôi, cô ấy liền bị túm gáy và ngã dập mông xuống đất.
“Anh ấy đang khó xử đấy. Đừng làm vậy”
Jang Chaeyeon nhìn Yu Daon, và trong khi Yu Daon đang xoa hông mình, cô ấy bước đến chỗ tôi.
“Anh không sao chứ?”
“À, ừm. Tôi ổn”
“...”
Ánh mắt của cô ấy nhìn về mắt và chân của tôi.
“Tôi sẽ cố gắng hơn vào lần sa—”
“Mấy người linh tinh quá đấy. Lằng nhằng”
Song Ahrin ngắt lời Jang Chaeyeon và búng tay một cái, và Jang Chaeyeon vào tư thế nghiêm rồi bước thẳng đến chỗ Song Ahrin như một người lính.
“Như thế thì cô có khác gì Tóc Đen?”
“...Tôi không chạm anh ấy”
Jang Chaeyeon trả lời một cách cộc lốc, và Song Ahrin tặc lưỡi một cách ngán ngẩm.
“Đừng có mà làm quá lên nữa. Chúng ta vẫn ổn nên là anh ta cũng sẽ ổn thôi”
“...”
Song Ahrin liếc nhìn tôi rồi lại ngoảnh đi.
“Tôi ổn mà”
“...Đã bảo là tôi biết rồi”
Trước lời của tôi, Song Ahrin lẩm bẩm với giọng lí nhí và nhìn chỗ khác.
“Trước hết thì ta cứ đi bộ chút đi”
Trong khi Trưởng Chi nhánh đang họp, hay đúng hơn là báo cáo giả dạng một cuộc họp và bị mắng te tua bởi Trưởng Bộ phận, chúng tôi đã quyết định đi dạo xung quanh một chút để không phải chứng kiến thảm cảnh đó.
Với cả chúng tôi cũng cần phải thay đổi bầu không khí chút.
Chúng tôi chỉ vừa mới hoàn thành một lịch trình siêu tàn bạo trong hai ngày mà, nên là mọi người chắc hẳn đều đã vô cùng mệt mỏi.
“Thành thật mà nói, tôi không biết liệu đi trên cái vỏ của một con ấu trùng có thể phá hủy thế giới chỉ để thay đổi không khí có ổn hay không nữa”
“Cô Ahrin, suỵt”
Tôi vỗ nhẹ vào vai Song Ahrin khi cô ấy lẩm bẩm, ra hiệu bảo cô ấy giữ im lặng.
Bầu không khí đang tốt, nên là không cần phải phá hủy nó làm gì.
“...Được rồi”
Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn xuống.
Vũ trụ đen kịt đang trải ra trên bầu trời.
“Cơ mà…”
“Ừm”
“Làm sao chúng ta có thể thở được vậy?”
Song Ahrin lẩm bẩm nhìn tôi với vẻ mặt thực sự tò mò.
“Không phải theo lẽ thường thì chúng ta sẽ không thể thở được à? Con người đâu thể thở trong vũ trụ?”
“...Vậy sao?”
“...”
“...”
Song Ahrin và tôi nhìn nhau một hồi.
“Thôi không nghĩ đến nó nữa”
“Ừm. Có những thứ trên thế giới này mà ta không cần biết làm gì”
Chúng tôi nhún vai và quyết định không để tâm tới chuyện đó nữa.
“Dù sao thì, cô Ahrin”
“Ừm”
“Tôi xin lỗi”
“...”
Song Ahrin thoáng im bặt trước lời của tôi.
“Không phải là tôi không tin tưởng cô Ahrin”
Phải là ngược lại mới đúng.
Nếu là Song Ahrin, cô ấy chắc chắn sẽ trụ vững cho đến cuối cùng.
Cho đến tận lúc cô ấy mất trí.
“Tôi không muốn cô Ahrin đưa ra một quyết định không thể thay đổi”
“...”
“Tôi không muốn thấy cô Ahrin như vậy”
“...Ra là thế”
Song Ahrin khẽ lẩm bẩm.
Tôi còn có thể nói gì nữa với cô ấy đây?
“À, với cả, nếu cô Ahrin đã không ở đó—”
“Không sao đâu”
Song Ahrin khẽ lẩm bẩm và vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Tôi nghĩ quyết định của anh là đúng”
“...”
“Chỉ là tôi có hơi cứng đầu thôi, nên là anh không cần phải xin lỗi về chuyện đó đâu”
Song Ahrin ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên bầu trời đen tuyền, những ngôi sao tỏa sáng trong đôi mắt lấp lánh của cô ấy.
“Dù vậy, tôi vẫn muốn hỏi anh điều”
“Ừm”
Song Ahrin xoay người nhìn tôi.
Giọng nói của cô ấy có chút run rẩy.
“Lần này, tôi có ích gì cho anh không?”
“...Câu hỏi gì mà ngốc nghếch vậy”
Tôi mỉm cười và trả lời Song Ahrin đang run rẩy.
“Đương nhiên là đỉnh nhất rồi”
Vẻ mặt của Song Ahrin trở nên rạng rỡ trước lời của tôi.
“May quá rồ—”
“Đang làm gì đấy?”
Jang Chaeyeon ngắt lời của Song Ahrin đang mỉm cười và ngó đầu vào giữa chúng tôi.
“...Không có gì”
Song Ahrin vội vã ngừng nói và lắc đầu.
“...”
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào Song Ahrin một hồi rồi quay sang tôi.
“Anh có ổn không?”
“Tôi đã bảo là mình ổn rồi mà”
“Không phải cái đó”
Jang Chaeyeon chậm rãi lắc đầu trước lời của tôi.
“Anh có nghĩ về những điều không nên được nghĩ tới, hãy là có những suy nghĩ hoặc quy trình kinh khủng xâm chiếm tâm trí anh không?”
“...Hừm”
Tôi nhắm mắt lại và chìm vào suy nghĩ.
Bởi vì đúng như cô ấy nói, tôi đã nghe được nhiều thứ từ sinh vật kia.
Thật lòng thì, phần lớn…
Không, phần lớn là cái gì ấy nhỉ?
Tôi chỉ toàn nhớ được những câu chuyện quái dị chẳng thể nào hiểu nổi.
Và đầu tôi cũng không hề bị đau khi nghĩ đến chúng.
“Tôi nghĩ là mình ổn?”
“...May quá đi”
Jang Chaeyeon xoa nhẹ ngực tôi.
“Tôi đã nghe được rất nhiều câu chuyện”
“Câu chuyện?”
“Rằng có nhiều người đã phát điên sau khi gặp một sinh vật nằm ngoài lẽ thường như này”
Jang Chaeyeon nói tiếp.
“Nhiều người đã bị đưa vào trong trại tâm thần sau khi liên tục lẩm bẩm những câu chuyện không thể hiểu hoặc làm những việc kỳ quái”
“...”
“Tôi lo là anh cũng có thể sẽ bị như vậy”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm trong khi nhìn tôi, rồi quay sang Song Ahrin.
“Còn cô thì tự biết đường mà quên mấy cái đó đi”
“Tôi không mong chờ là cô sẽ lo lắng cho tôi, nhưng mà có nhất thiết phải gây sự như vậy không?”
Song Ahrin ngoảnh mặt khỏi Jang Chaeyeon và càu nhàu.
“Ôi! Bầu trời đúng là đẹp thật đấy!”
Ở phía xa, Yu Daon đang nhảy xung quanh mặt trăng với vẻ mặt rạng rỡ.
“Đôi khi tôi chẳng biết là cô ta đang nghĩ gì nữa”
“Đọc suy nghĩ đi”
“Tôi không có khả năng đấy, Tóc Trắng ngốc”
“Tôi không có hứng thú với cái đấy thì quan tâm làm gì”
“Mà, ngay từ đầu tôi cũng đã nghĩ cô là kiểu người cô độc—Này! Đừng có mà lén lút chọc vào lưng tôi bằng niệm động lực!”
Tôi bỏ lại hai người đang cãi vặt và đi đến chỗ Yu Daon.
“Cô Daon”
“Ah, anh Jaehun!”
Nhìn thấy tôi, Yu Daon liền chạy đến đây với một nụ cười.
Bụi mặt trăng bay lên dưới chân cô ấy.
“Không phải thứ này quá đẹp để là trứng của một con quái vật sao?”
“Phải ha”
Tôi hướng tầm mắt xuống đất.
Khi đứng trên vỏ trứng đã đóng lại này, tôi cảm nhận được một cảm giác chiến thắng kỳ lạ hơn là sự cảm thán vì cái đẹp, nhưng dù sao thì nó vẫn là một cảm xúc tích cực.
“Như cô Daon nói, chúng ta đang đi ngắm cảnh trên mặt trăng, vậy cảm giác của cô thế nào?”
“Nó thích lắm!”
Yu Daon nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ.
“Đương nhiên, tôi thích ngắm mặt trăng, nhưng được ngắm mặt trăng cùng với anh Jaehun thì càng vui hơn nữa!”
“...”
Khi chạm mặt với Yu Daon, tôi cũng khẽ mỉm cười.
“Phải rồi. Anh Jaehun cũng—”
“Cậu Kim Jaehun!”
-Thụp!
Ai đó xuất hiện bên cạnh tôi với một tiếng động lớn.
“...Trưởng Chi nhánh?”
Trưởng Chi nhánh đang đứng cạnh tôi.
“Cô đến đây từ khi nào vậy?”
“Ta vừa mới chạy sang thôi”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm với vẻ mặt mệt mỏi.
“Cô bị mắng nghiêm khắc không?”
“Thật lòng mà nói, ta không có lời gì để bào chữa cho lần này cả”
Trưởng Chi nhánh nói tiếp trong khi thở dài như thể mặt đất đang sụp xuống.
“Ta chỉ cần phải làm thật tốt, nhưng lại không làm được như vậy, nên là cũng chẳng còn cách nào khác”
“Làm sao mà có người lúc nào cũng làm tốt được chứ?”
Khi già đi, ta sẽ thường hay chóng quên hơn.
Tôi có thể hiểu được điều đó.
Đôi khi tôi cũng đi vào thang máy mà lại để quên sổ hướng dẫn.
“Dù sao thì, ta có việc quan trọng muốn nói với cậu”
Trưởng Chi nhánh nhìn Yu Daon.
“Cô Yu Daon. Ta xin lỗi, nhưng ta có thể mượn cậu Kim Jaehun một lúc được không?”
“Hở? À, vâng, xin mời”
Yu Daon gật đầu một cách ngơ ngác, và Trưởng Chi nhánh bắt đầu chậm rãi bước đến đâu đó.
“Đi theo ta, cậu Kim Jaehun”
“Tôi hiểu rồi”
Tôi đi theo sau Trưởng Chi nhánh.
Im lặng.
Trong khi tôi đi theo Trưởng Chi nhánh, cô ấy không nói gì cả.
Chỉ sau khi ba người kia biến mất khỏi tầm mắt thì Trưởng Chi nhánh mới cất tiếng.
“Phù”
Cô ấy nhìn tôi.
Ở trên khuôn mặt của cô ấy là một nụ cười tươi rói.
“Cảm ơn cậu”
“Vâng?”
“Thật lòng mà nói, ta là người phụ trách công việc này, nhưng lần này ta không hề tự tin chút nào”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười có vẻ khó xử và nói tiếp.
“Đây là lần đầu tiên ta làm nó một mình mà”
“...”
“Nhưng chuyện cần xin lỗi thì ta vẫn phải xin lỗi”
Trưởng Chi nhánh ngắt lời và nhìn tôi.
“Nên là, ta có một thỉnh cầu muồn nhờ cậu Kim Jaehun, không, đúng hơn là ta có một đề xuất”
“...Vâng”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Má của cô ấy ửng hồng, và bầu không khí thoáng trở nên im lặng.
Cô ấy mở đôi mắt ướt đẫm của mình và nhìn tôi, hắng giọng, rồi cất lời.
“Ừm, cái đó…”
“Vâng”
“...Cậu có muốn làm việc với ta không…? Làm dưới trướng ta ấy…?”
Trưởng Chi nhánh thì thầm với tôi bằng giọng bẽn lẽn.
Câu trả lời của tôi đã được định sẵn rồi.
“Ừm, cho tôi xin kiếu”
Vẻ mặt của Trưởng Chi nhánh trở nên tuyệt vọng.