Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 924

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 25

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 940

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2264

201-4XX - Chương 206: Vì điều gì

Người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng đã từng nói…

<Một bước đi nhỏ của con người, một bước nhảy vọt của nhân loại.>

Khi mới đặt chân lên mặt trăng, liệu họ đã biết được sự thật về nó chưa?

Họ nghĩ rằng đó là một bước chân hướng đến tương lai sao?

Hay là họ nghĩ rằng đó là một bước chân đến gần hơn với việc nhận ra về sự diệt vong?

Nếu đã biết, vậy thì tâm trạng của họ khi nói ra điều này là gì?

Những suy nghĩ vẩn vơ bắt đầu quay cuồng trong đầu tôi.

“...”

Tôi nhìn xung quanh với con mắt giờ đây đã gần nhòe mờ, ép buộc đôi chân của mình di chuyển.

-Soạt…soạt…

Tiếng bước chân của tôi vang lên xung quanh.

Thứ đang ở trên đầu tôi không cử động.

Nó im lặng và không có lấy một phản ứng, đến mức mà tôi còn không biết là nó chỉ đang ngủ hay là đã chết.

Ánh sáng đổ xuống từ phía trên.

Tôi nhìn xuống đất.

Ánh sáng chói lóa đang rọi xuống.

Nghe thì có vẻ nực cười, nhưng hiện tại tôi đang được bao phủ bởi ánh trăng.

Một cửa sổ trong suốt nổi lên từ dưới đất cùng với âm thanh nứt vỡ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Thành trì cuối cùng]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: Cứu rỗi]

[Khả năng: Cứu rỗi]

[Tiểu sử: Về cơ bản, họ hành động để cứu người. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả bạn]

[Điểm yếu: Không nhìn vào nguồn sáng]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sự sắp đặt của Cục Quản thúc.

Nếu tôi cứ vậy mà ngẩng đầu lên, mọi thứ sẽ trở về như ban đầu à?

Nhưng…

“...”

Tôi không ngẩng đầu lên.

Tôi bước đi, mắt vẫn dán chặt xuống mặt đất.

Mọi thứ sẽ trở về như lúc ban đầu.

Dù vậy, tôi cũng không biết được là nó sẽ diễn ra thuận lợi đến mức nào.

Tôi đã làm việc này bao giờ đâu.

Thứ tôi đang nhìn là tai họa sắp xảy ra, và nó đồng thời cũng là tai họa mà chúng tôi đã thành công ngăn chặn lần này.

Dù vậy, vấn đề gốc rễ vẫn chưa được giải quyết.

Con ấu trùng vẫn còn sống, và nếu giết nó, một tương lai còn tồi tệ hơn sẽ ập đến.

“...”

Tôi biết rõ điều này hơn bất cứ ai khác.

Rằng tôi không thể đánh bại thứ đó.

Kể cả khi có thắng đi chăng nữa, tôi cũng không thể xử lý hậu quả sau đó.

Nhưng điều đó là không đủ để tôi ngăn tôi dừng phản kháng.

Tôi động não mình.

Việc tôi có thể làm.

Kể cả khi không thể thắng, đây là sự cản trở tốt nhất mà tôi có thể làm.

“...”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trần.

Qua tầm nhìn mờ nhòe, tôi nhìn sinh vật đang ngủ, và khi mắt tôi đang bị nhấn chìm trong cơn đau bỏng rát, một cửa sổ trong suốt lại xuất hiện lần nữa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Mặt trăng]

[Tuổi: Được sinh ra vào xdefkd}

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Dù cho có vùng vẫy đến đâu, bạn vẫn sẽ không thể ngăn chặn sự ra đời của một sinh mệnh một cách vĩnh viễn]

[Điểm yếu: Hiện tại chưa cần chạm đến điểm yếu của nó]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nó như thể là có ai đó đang nói chuyện với tôi vậy.

Tầm nhìn của tôi tối sầm đi, nhưng tôi đã thỏa mãn.

Quả trứng chính là một cái vỏ.

Qua thời gian, con ấu trùng sẽ trở nên mạnh hơn và ngọ nguậy cơ thể của mình, làm cho mặt trăng tỉnh dậy thường xuyên hơn.

Làm sao thì tôi mới có thể ngăn chặn điều đó?

“...Bịt cái vỏ lại”

Bằng cách nào?

Tôi chậm rãi nhìn xung quanh.

Trong ánh trăng chói sáng đang rọi xuống, bóng dáng của Trưởng Chi nhánh đã không còn có thể thấy đâu nữa.

Song Ahrin đang nằm xuống.

Cô đang đắm mình trong ánh trăng, những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi của cô.

Cửa sổ trong suốt không xuất hiện.

Yu Daon và Jang Chaeyeon…đã ở quá xa để có thể trở lại.

Nếu có người nào có thể giúp tôi thì đã tốt rồi.

Khi tôi đang nghĩ như vậy…

“...Ưm”

Một giọng nói không ngờ tới vang lên từ sau lưng tôi.

Tôi từ từ quay đầu lại.

Mái tóc màu vàng tro của cô ấy rủ xuống.

“...Gư”

Aileen ngồi dậy tại chỗ.

-Keng…!

Ngay khi cô ấy vừa ngồi thẳng dậy, một cây thánh giá đã vỡ làm đôi rơi xuống đất.

“...”

Một cây thánh giá giống hệt cái tôi đã nhìn thấy tại cô nhi viện.

Tại sao Aileen lại có thứ đó?

Từ lúc nào, cái lỗ trên đầu cô ấy đã biến mất, và như thể chỉ còn lại cơn đau đầu, cô ấy chau mày nhìn xung quanh.

“Cái, cái gì? Thất bại…”

“...”

“...”

Mắt chúng tôi chạm nhau, và cô ấy chạy đến chỗ tôi.

“Này, anh có ổn không?”

Cô ấy đỡ lấy tôi.

“Cô Aileen”

“Ừm”

“Tôi có một thỉnh cầu muốn nhờ cô, và một điều muốn hỏi”

“Anh vẫn giữ được bình tĩnh ngay cả khi mọi chuyện đã thành ra như này sao?”

Aileen lẩm bẩm với giọng lí nhí, còn tôi thì không để tâm và nói với cô ấy.

“Trước hết, đừng nhìn lên trời”

“Ừm”

“Tiếp theo, cây thánh giá đó là sao?”

“Thánh giá?”

Cô ấy lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối, nhìn về nơi bản thân đã tỉnh dậy.

“...Chuyện này là sao?”

Tôi có thể cảm nhận được sự sửng sốt trong giọng của cô ấy.

“Tại sao nó lại ở đây…? Không. Từ đầu thì tại sao anh lại hỏi tôi cái đấy…?”

“Đủ rồi”

Tôi ngắt lời Aileen, cố bấu lấy tâm trí mơ hồ của mình.

“Đó không phải là việc quan trọng lúc này. Tôi vẫn còn có việc phải làm trước đó.

“...”

Cô ấy nhìn tôi.

“Hãy đưa tôi đi xuống”

“Đi xuống sao?”

Tôi chỉ vào cái thang máy lồng sắt, và Aileen gật đầu.

“...Được rồi”

Cô ấy bắt đầu bước đi trong khi đỡ tôi.

Mặc dù tôi không thể nhìn rõ ràng phía trước, Aileen cũng không gặp khó khăn gì trong khi đi với tôi.

“...Gư…”

Cô ấy rên rỉ, bắt đầu quay bánh ròng rọc bằng cả hai tay, và cái thang máy thủ công bắt đầu từ từ hạ xuống.

Không lâu sau, cái thang máy đáp xuống đất với một tiếng động lớn.

“...Phù”

Aileen hít một hơi sâu và nắm lấy tay tôi.

“Đi thôi”

“Cảm ơn cô”

Tôi đứng ở chính giữa nơi này với sự giúp đỡ của cô ấy.

“...Anh đang định làm gì vậy?”

“Công việc bảo trì”

“Cái gì?”

Aileen chau mày.

Tôi nhắm mặt lại.

Từ trước đến giờ, tôi đã không ngừng suy ngẫm và lo lắng về những thứ khác và những người khác, nhưng bất ngờ là có một thứ mà tôi chưa từng lo lắng về.

Đó chính là bản thân tôi.

Tôi chưa bao giờ suy nghĩ về năng lực mà người tên Kim Jaehun sở hữu.

Tôi đã quá thờ ơ với những lo lắng về bản thân, nhất là khi đây là năng lực mà tôi thức tỉnh trong sự kiện Giấc mơ của bươm bướm.

Chí mạng là gì?

Cho đến tận bây giờ, Chí mạng đã là đòn tấn công mạnh nhất của tôi.

Đương nhiên, nó hiện tại vẫn vậy.

Nhưng liệu Chí mạng có bị giới hạn vào việc tấn công hay không?

Gây ra một đòn chí mạng đến người khác.

Đương nhiên, nó có thể sẽ dẫn đến sự phá hủy.

Dù vậy, không phá hủy thứ gì đó cũng có thể là đòn chí mạng thực sự.

Điều này lại càng đúng với một thứ có ý định phá hủy thế giới sau khi tỉnh dậy.

Điểm mấu chốt ở đây là thay đổi hướng suy nghĩ.

Một Chí mạng dùng để lấp đầy chứ không phải để phá hủy.

Cùng lúc đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

[Chí mạng: 1->2]

Tôi quay sang nhìn khuôn mặt mờ nhòe của Aileen.

“Cô Aileen”

“Ừm”

“Kể từ lúc này, cô Aileen sẽ là đôi mắt của tôi”

“Tôi hiểu rồi”

Cô ấy gật đầu và dồn thêm lực vào cánh tay đang nâng đỡ tôi.

“Tôi phải làm gì đây?”

“Hãy tìm bức tường với vết nứt lớn nhất”

“À, ừm. Nó cũng không khó đến vậy”

Cô ấy lẩm bẩm với giọng run rẩy và nhìn chằm chằm vào những bức tường.

“Hãy cẩn thận để đừng nhìn vào ánh sáng ở trên trần”

“Tôi hiểu rồi”

Cô ấy bắt đầu im lặng nhìn xung quanh

“...Ah”

Cô ấy vươn tay ra.

“Cái này?”

Nghe cô ấy nói, tôi nhìn về phía bức tường.

Do không thể nhìn được rõ ràng, tôi ép đôi chân của mình di chuyển, và Aileen bối rối bước đi trong khi dìu cơ thể của tôi.

“...Đúng rồi”

Đúng như cô ấy nói.

Có một vết nứt lớn ở trên tường.

Một vết nứt lớn trông như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

“...”

Cơ thể của tôi đông cứng vì căng thẳng.

Tất cả những suy nghĩ vừa rồi chỉ là giả thuyết của tôi về Chí mạng.

Trong trường hợp tệ nhất, bức tường có thể sẽ vỡ sau khi tôi dùng Chí mạng chạm vào nó.

“...”

Bàn tay của tôi bắt đầu run rẩy.

Tôi đã nghĩ rằng đó là đáp án chính xác, nhưng nếu nó thực chất lại là thứ sẽ giết tất cả chúng tôi thì sao?

Nếu việc đó xảy ra, liệu tôi có thể chịu trách nhiệm hay không?

Đây là vấn đề về trách nhiệm.

“...”

Trong khi tôi đang lưỡng lự…

-Bộp!

Aileen nắm lấy cổ tay của tôi và đặt nó lên vết nứt lớn.

“Đừng lo”

Cô ấy đặt bàn tay của mình lên trên bàn tay của tôi.

“Nếu chỉ là trách nhiệm, tôi sẽ chia sẻ nó với anh”

“...Cô có biết hậu quả mà hành động này sẽ mang đến không?”

“Tôi không biết”

Cô ấy nói vậy với giọng tự tin, đồng thời siết chặt bàn tay của mình.

“Nhưng tôi không tệ đến mức không thể vươn tay ra với một người đang bị đè bẹp dưới sức nặng của trách nhiệm”

Cô ấy nói vậy và nhìn tôi.

“Làm đi. Bởi vì đây là trách nhiệm của hai ta”

“...Cảm ơn cô”

“Không có gì”

Aileen khúc khích cười.

“Anh cũng sẽ làm điều tương tự mà”

“...”

[Chí mạng: 2->1]

Một điểm Chí mạng mất đi.

-Lạch cạch…!

Đồng thời, một tiếng động lớn vang lên từ vết nứt.

“...Chuyện gì đang xảy ra đây?”

Giọng nói của Aileen đầy kinh ngạc.

Vết nứt đang liền lại.

Như thể đang được sửa chữa, vết nứt đang dính lại với nhau.

“...Tốt rồi”

Một cảm giác an tâm trào lên trong tôi.

Tôi hít một hơi sâu và nhìn Aileen.

“Cái tiếp theo. Hãy dẫn tôi tới vết nứt lớn nhất”

“...Ngay đây, đợi chút”

Cô ấy lẩm bẩm với giọng sửng sốt, rồi đỡ tôi và bắt đầu bước đi.

Không lâu sau, cô ấy dẫn tôi đến một vết nứt lớn khác.

“Bao gồm cả cái trước đó, đây là hai vết nứt lớn nhất”

“Tôi hiểu rồi”

Khi tôi đặt tay của mình lên vết nứt, Aileen lại đặt bàn tay của mình lên tay của tôi một lần nữa.

“...Ta phải chịu trách nhiệm cho đến cùng, đúng chứ?”

“...”

Tôi ngoảnh mặt khỏi cô ấy và nhìn vào vết nứt khổng lồ.

[Chí mạng: 1->0]

Một lần nữa, vết nứt bắt đầu lành lại.

Nó khép lại với tiếng răng rắc.

Cùng lúc đó, một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Trứng]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: Trứng]

[Khả năng: Trứng]

[Tiểu sử: Thứ đáng lẽ ra đã phải thức dậy từ lâu, lại bị giam giữ một lần nữa chỉ bởi một con người nhỏ bé]

[Điểm yếu: Sau một khoảng thời gian, quả trứng sẽ vỡ một lần nữa]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Một cảm giác kỳ lạ bao lấy cơ thể tôi, và một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Bạn giờ đây đã có thể nhìn lại bản thân]

[Sổ điểm Chí mạng tối đa tăng lên 3]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Thì ra phải vượt qua thử thách ở mức độ này thì nó mới tăng lên.

Nếu thế thì chắc cũng không cần tăng thêm nữa đâu.

“...Nhưng mà”

Aileen nhìn tôi trong khi tôi đang vẩn vơ nghĩ về mấy thứ khác.

“Anh làm vậy để làm gì?”

“...”

Tôi đã làm vậy để làm gì?

Tôi nhìn hai vết nứt khổng lồ đã biến mất.

Ngày hôm nay, chúng tôi đã thành công.

Chúng tôi đã trì hoãn được sự diệt vong, và một người đã sống sót đến cuối cùng còn giành được quyền quay trở lại.

Nhưng tất cả không chỉ có vậy.

Một ngày nào đó, chúng tôi sẽ phải đối mặt với thứ này.

Tôi không thể nào biết được là khi ấy mình có còn ở đó hay không.

Những người đã làm việc này trong quá khứ chắc hẳn cũng đã làm điều tương tự.

Họ đào hố và xây cầu thang, nghe được và nhìn thấy những thứ kinh khủng, máu chảy ra từ mắt mũi, vậy mà họ vẫn đã làm ra hết tất cả những thứ ở đây.

Từ cầu thang đi lên mặt trăng đến cỗ máy ở đây.

Không gì trong số đó là được làm nên bởi tôi.

Những người khác đã tạo ra con đường cho tôi.

Họ chắc hẳn cũng biết.

Rằng họ sẽ không thể sử dụng chiếc cầu thang mà mình đã dựng lên.

Đôi khi họ phải bật khóc và đi vào căn chòi để viết lại những ghi chép.

Đôi khi họ phải từ bỏ ngay trước mắt.

Đôi khi họ phải nhốt bản thân vào trong cỗ máy và vứt bỏ tất cả mọi thứ vì một lợi ích lớn lao hơn.

Và rồi, chúng tôi đã đóng chặt quả trứng chẳng để làm gì.

Tất cả là vì điều gì?

“Câu trả lời đã được định sẵn rồi”

Tôi nhìn lên trần.

Ở đó là mặt trăng đang tỏa sáng rực rỡ.

Tất cả những gì chúng tôi làm đều không giống nhau.

Nhưng chúng đều hướng đến một mục tiêu duy nhất.

“Vì một tương lai tốt đẹp hơn”

Ánh sáng chói lóa lấp đi tầm nhìn của tôi.

***

-Rầm!

Tôi lăn xuống từ trên chiếc giường chật hẹp.

“Hự!”

“Đau!”

Ngay sau đó, giọng nói của nhiều người vang lên.

Tôi mở mắt nhìn xung quanh.

Mọi người đang trồng lên nhau trên giường ở trong căn chòi.

“Đau…”

Aileen ở trên cùng.

“Gư”

Song Ahrin ở dưới cô ấy.

“...Nặng quá”

Dưới nữa là Jang Chaeyeon.

“...Tôi, cũng…! Nặng, quá…!”

Yu Daon.

“Sao mấy người đều yếu vậy?”

Còn có cả Trưởng Chi nhánh nữa.

Ánh mắt của năm người họ nhìn tôi.

“Tốt lắm!”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười và giơ ngón cái lên.

, người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng. This is one small step for a man, one giant leap for mankind.