Sống Sót Như Một Kẻ Tàn Tật Trong Chốn Giang Hồ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

214 4664

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

14 54

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

155 1596

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

464 12945

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

346 10932

Web Novel - Chương 09 - ✧ Đặt Tên Cho Một Người (2) ✧

Tôi nói mà chẳng nghĩ gì nhiều:“Chuyện này có thể chẳng liên quan tới ta, nhưng cứ đứng im chịu trận như vậy thì ngu lắm. Nếu chân em chạy được, ít ra cũng nên bỏ chạy chứ.”

Trước lời xen vào không cần thiết của tôi, Jegal Nọ lí nhí đáp lại, khóe môi nhỏ xíu giật giật:

“Chân… em… chậm…”

Chíp~! Chíp chíp~!

Một con chim sẻ ló đầu ra từ đôi tay đang ôm chặt của Jegal Nọ. Một bên cánh của nó bị thương.

Có vẻ vì sợ người ta giành mất nếu chạy trốn, nên con bé mới cứ cuộn người lại ôm con chim như thế. Đúng là một đứa ngốc.

Bị đánh đến mức đó chỉ để bảo vệ một con chim sẻ. Nếu tôi không can thiệp, có lẽ nó đã bị đập đầu đến chết rồi. Thật là một đứa ngốc nghếch.

“Nếu không thể chạy cũng không thể phản kháng, thì ít ra cũng nên la lên cầu cứu chứ.”

Nhìn con chim sẻ đang líu lo khe khẽ như đang tận hưởng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve của con bé, Jegal Nọ lắc đầu khẽ khàng.

“Em… không ai… giúp cả… Chippy cũng… không ai… nên… em giúp…”

Tôi cứng họng khi nhìn vào đôi mắt xanh trong ấy.

Một đứa trẻ bị tộc trưởng ghét bỏ. Ai giúp nó cũng có thể sẽ bị liên lụy. Thế nên không ai ra tay.

Thân hình nhỏ bé, gầy gò hơn hẳn so với các bạn đồng lứa. Áo quần rách rưới như giẻ lau. Không ai nghĩ đây là con cháu của một gia tộc danh giá.

Dù đây là lần đầu tôi tận mắt thấy cô bé bị bắt nạt, nhưng tôi có thể hình dung ra em đã sống thế nào suốt thời gian qua.

Nếu là tôi trong hoàn cảnh ấy, tôi chẳng thèm cứu chim gì cả. Chắc tôi đã lẻn vào kho lương lúc nửa đêm, lấy bình dầu, rồi phóng hỏa đốt cả chỗ này cho rồi.

“Hahaha! Cháy rồi nhé, Yiling Forest part 2!!” — đại loại thế.

Jegal Nọ nhìn tôi. Ánh mắt như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ. …Tới mức thấy người giúp mình là lạ lẫm sao? Cuộc đời gì mà thảm đến thế.

“Hôm nay em cứu được nó rồi. Nhưng nếu tụi kia quay lại thì sao? Cánh nó bị thương, bay cũng không nổi.”

“…”

Jegal Nọ mím môi, ôm con chim chặt hơn trước câu trêu chọc của tôi. Không hiểu sao, lúc ấy tôi lại nhớ đến lời sư phụ từng nói.

“Sau khi học, thì hãy dạy lại… gì đó…”

Tôi nhìn vào đôi mắt xanh tinh khiết kia. Trong veo như mặt biển buổi sớm. Quá đỗi ngây thơ và đẹp đẽ.

Ừ nhỉ. Truyền vài chiêu võ thì có gì to tát đâu. Tôi đang chán chết đây, coi như tìm thú vui vậy.

Nghĩ rồi, tôi chẳng do dự nữa. Do dự chỉ tốn thời gian. Tôi hỏi Jegal Nọ – lúc đó đang lúng túng ôm chim – bằng giọng điệu tự nhiên:

“Muốn học võ không?”

Con bé tên Jegal Nọ thấy cậu bé đó thật kỳ lạ. Cậu không lớn tuổi lắm, nhưng lại chống gậy đi đứng. Không giống người khác – không ngó lơ, không đánh, không quát, cũng không sợ hãi khi nhìn thấy em. Đây là lần đầu tiên có người như vậy.

Lần đầu tiên, có người giúp em.

Tuy thỉnh thoảng cũng có người cho em đồ ăn, nhưng luôn cảm thấy như họ bị ép buộc mới làm thế. Còn cậu bé này thì khác. Không có vẻ gì là đang miễn cưỡng.

Con bé tò mò về tên cậu. Dù em biết rất ít về thế giới, nhưng ít nhất em hiểu rằng – mọi thứ trên đời đều có tên. Trừ em.

Thứ sáng lấp lánh trên cao kia là “mặt trời”. Thứ cậu bé cầm là “cây gậy”. Và “Chippy” – người bạn duy nhất bên em suốt thời gian qua – được gọi là Chippy vì hay kêu “chíp~ chíp~”.

Em không hiểu “võ công” là gì. Nhưng em gật đầu – vì muốn biết thêm về cậu. Vì nghĩ rằng – đây cũng là lần đầu tiên có ai đó muốn dạy em điều gì đó.

◇◇◇◆◇◇◇

Đầu tiên, tôi sai mấy con hầu đem Jegal Nọ đi tắm rửa rồi thay đồ đàng hoàng. Ban đầu tụi nó trợn tròn mắt từ chối, nhưng sau khi tôi dúi cho ít bạc, thì cuối cùng cũng làm – dù miễn cưỡng. Đúng là tiền vẫn là chân lý.

Tôi chờ trong phòng. Chẳng bao lâu sau, Jegal Nọ sạch sẽ bước vào. Hồi còn lấm lem tôi đã thấy bé cũng dễ thương rồi, mà bây giờ được kỳ cọ sạch sẽ xong thì phải gọi là… đáng yêu thật sự.

Làn da trắng hồng, mái tóc đen óng như biển đêm mướt mát. Rõ ràng không được chải chuốt gì mấy, mà sao vẫn đẹp đến thế? Đúng là kỳ lạ.

Jegal Nọ mặc bộ đồ mềm mới toanh, đứng ngó nghiêng khắp phòng như con thú hoang bị bắt về nuôi.

Hmm~ Nhưng lúc trước tôi đã nhận ra rồi, gọi “Jegal Nọ” mãi thì phiền quá. Phải đặt cho con bé một cái tên đàng hoàng thôi.

Một đứa trẻ bí ẩn trôi dạt từ biển về, mang theo câu chuyện rối rắm chẳng ai kiểm chứng nổi.

“Gwahae.”

Tôi buột miệng nói ra khi vô tình chạm mắt Jegal Nọ. Cái tên tự nhiên xuất hiện trong đầu, nhưng lại khá hợp.

“Chữ ‘Gwa’ (過) nghĩa là ‘vượt qua’, chữ ‘hae’ (海) nghĩa là biển – như đôi mắt xanh của em vậy. ‘Gwahae (過海)’ nghĩa là vượt qua đại dương. Vậy thì em là Jegal Gwahae (諸葛過海).”

Có vẻ con bé cảm nhận được tôi đang gọi mình, nên ánh mắt nó dừng lại nơi tôi.

“Tên… em…?”

“Gọi là ‘Nọ’ hoài cũng phiền lắm, đúng không? Cái tên này nghe hay mà, nhỉ?”

“Viết… sao…?”

Hả? Không biết đọc viết luôn á? Cha mẹ gì mà để con không biết chữ vậy trời? Thôi thì đành phải dạy từ đầu – vừa võ công vừa mặt chữ.

Biết chữ là điều cơ bản để sống cho tử tế, còn quan trọng hơn cả võ công. Võ là phụ, chữ là chính. Tôi bèn lấy giấy ra, viết từng nét thật chậm và giải thích ý nghĩa.

“Chữ ‘Gwa’ là vượt qua, chữ ‘hae’ là biển – như mắt em. ‘Gwahae (過海)’ nghĩa là vượt biển.”

Đôi mắt vốn trông đẹp mà vô hồn của Gwahae giờ đây long lanh sáng lên.

“Gwahae…”

Con bé siết tờ giấy có ghi tên mình bằng bàn tay bé xíu, chăm chăm nhìn vào hai chữ đó như muốn khắc vào lòng. Nhìn em thích như vậy, tôi cũng thấy vui lây.

Dù chỉ là cái tên tạm, để dùng cho tới khi Gwahae được phục hồi địa vị và nhận lại danh phận trong gia tộc, nhưng nhìn nụ cười đó… tôi thấy đáng lắm.

Gwahae lẩm bẩm tên mình một lúc, rồi như sực nhớ ra điều gì, em lục tìm một tờ giấy trắng và đưa cho tôi.

“Tên… anh… viết…”

À phải rồi… nãy giờ tôi vẫn chưa nói tên mình. Tôi quên béng luôn. Tôi nhận lấy tờ giấy từ tay Gwahae, viết chậm rãi tên mình và giải thích:

“‘Man’ (瞞) nghĩa là lừa dối, ‘Cheon’ (天) nghĩa là trời – cái mà em thấy mỗi khi ngước lên trời đó. ‘Mancheon (瞞天)’ là lừa dối cả trời xanh.”

Gwahae lại siết chặt tờ giấy ghi tên tôi như báu vật, đôi mắt xanh trong long lanh, chăm chú nhìn từng chữ, miệng lẩm nhẩm:

“Man… cheon… Man… cheon… Mancheon…”

Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, con bé cầm bút lên, hí hoáy viết tên tôi và nó lên tờ giấy trắng. Mà thật lòng, nét chữ trông như con giun mực bò loạn trên trang, uổng cả giấy.

Nhưng cũng chẳng sao. Điều quan trọng nhất khi dạy con nít là phải tạo hứng thú. Nếu Gwahae đang vui vì học viết, thì có tốn vài chục tờ giấy cũng chẳng đáng gì.

Vả lại, giấy cũng đâu phải của tôi. Là giấy của Gia tộc Jegal, phát ra cho học trò dùng học hành.

Tôi ngồi đó, cười tủm tỉm nhìn Gwahae say mê với từng nét chữ, vừa học chữ mới vừa hí hoáy vẽ mực, chẳng cần biết giấy có bị nhăn nheo hay lem luốc gì không.

Làm tốt lắm, Jegal Gwahae. Cứ vẽ thoải mái. Coi như đòi nợ luôn cái khoản “bỏ bê giáo dục trẻ nhỏ” của Gia tộc Jegal.

Sau khi hi sinh mấy chục tờ giấy, Gwahae dường như cũng thỏa mãn, bất chợt đưa cho tôi một tờ. Trên đó, bằng nét chữ xiêu vẹo méo mó, là hai cái tên:

“Mancheon… Gwahae…!”

Khuôn mặt lúc nào cũng đơ đơ của con bé nay đỏ ửng lên, rõ ràng là đang rất tự hào.

Mancheon và Gwahae (瞞天過海). Lừa trời vượt biển.

Nghe kêu quá trời luôn. Tôi bật cười nhẹ vì cái tổ hợp tên trịnh trọng thái quá ấy.

Thấy tôi cười, Gwahae nhìn tôi đầy mong đợi, ánh mắt giống hệt một đứa bé vừa khoe xong tác phẩm với cha mẹ.

Ừm~ Thú thật thì nét chữ vừa nguệch ngoạc, vừa không đều, mực thì văng tứ tung, giấy thì nhăn dúm hết cả.

Nhưng mà… với lần đầu tiên thì cũng không tệ.

Tôi lấy trong túi ra một cái yakgwa (bánh ngọt truyền thống Hàn Quốc), bỏ vào miệng Gwahae rồi xoa đầu con bé.

“Có năng khiếu đó. Luyện thêm tí nữa biết đâu thành danh họa gia. Hoặc không.”

Gwahae không đáp lại lời khen, chỉ cụp mắt gặm cái bánh như sóc nhai hạt.

Xấu hổ à? Tôi cứ tưởng em là kiểu trầm mặc vô cảm, ai ngờ cũng có nét đáng yêu vậy.

Dáng vẻ em vừa đỏ mặt vì được khen, vừa cắn bánh ngọt ngon lành, hệt như một đứa trẻ bình thường.

Không chừng… cha em không phải người ở vùng này? Có khi là người ngoại bang – theo cách gọi trong võ lâm thì là “saekmokin” (색목인 – người mắt tóc màu khác biệt).

Lý do tôi nghĩ thế là vì thế này: Jegal Sowol lạc ngoài biển, được một con thuyền ngoại bang vớt được. Xung quanh là người lạ, hàng hóa lạ, nên tưởng nhầm nơi đó là Long Cung.

Trong sử sách có ghi vài người từng nhầm người nước ngoài là yêu quái do ngoại hình khác lạ. Trường hợp này chắc cũng thế.

Nếu đoán đúng, thì cha của Gwahae ít nhất cũng là thuyền trưởng – hoặc một người rất có địa vị.

Chuyện sau đó đại loại là: hai người đem lòng yêu nhau, nhưng vì vị thuyền trưởng kia đã có hôn ước, còn Sowol không thể theo về quê chồng nên đành chia tay. Trước khi chia tay, ông ấy đưa cho nàng vàng bạc châu báu – coi như của hồi môn – rồi thả nàng trôi vào bờ.

“Khẹc… Khẹc… Heuheuheu…”

Tôi bật cười vì trí tưởng tượng tào lao của mình. Đúng là kiếp trước đọc truyện tranh nhiều quá rồi. Đến cả truyện giả tưởng mà cũng thấy vô lý.

Nhưng mà, vui là được. Mấy trò tưởng tượng này vốn đâu cần đúng sai – chỉ cần thú vị là được.

Đang mải mê cười tủm tỉm, tôi bỗng thấy Gwahae nghiêng đầu nhìn mình kỳ lạ. Gì thế?

Tôi nhích lại gần, nhéo nhẹ má em vì tò mò. Má mềm thật đấy, kéo một cái thấy nguyên hàng răng trắng hiện ra. Đều tăm tắp, rất đẹp.

Nhưng… nhưng mà… răng em nhọn hoắt. Nhọn như răng cá mập vậy.

Tôi giật mình nhìn chằm chằm, Gwahae vội vàng che miệng lại, ánh mắt tối đi. Có vẻ đó là nỗi mặc cảm của con bé.

Tôi hơi áy náy vì làm em buồn, nhưng… bất ngờ vẫn là lớn hơn hết.

Răng người bình thường có thể nhọn một hai cái, nhưng đều tăm tắp như thế thì hơi… kỳ. Do di truyền chăng?

Tôi nhìn Gwahae đang cụp mắt, ngậm chặt miệng gặm bánh nhỏ nhẹ, như thể sợ bị thấy răng.

Không chừng… cha em thật sự là rồng.