Sống Sót Như Một Kẻ Tàn Tật Trong Chốn Giang Hồ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

214 4664

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

14 54

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

155 1596

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

464 12945

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

346 10932

Web Novel - Chương 08 - ✧ Đặt Tên Cho Một Người (1) ✧

Tôi từng có cảm giác đó trước đây, nhưng khi cơ thể trở nên trẻ hơn, tôi lại càng cảm nhận rõ hơn nữa. Thoắt cái, tôi đã mười ba tuổi.

Mới hôm nào còn là đứa trẻ mười một tuổi. Thế mà đã hai năm trôi qua. Chính xác thì là hơn hai năm một chút.

Lúc này đang vào đầu xuân, tiết trời vẫn còn phảng phất hơi lạnh của mùa đông. Nằm trong cỗ xe ngựa lắc lư không ngừng, tôi định tranh thủ chợp mắt để giết thời gian, nhưng xe xóc quá nên chẳng thể ngủ nổi.

“Jang-sam, còn bao lâu nữa thì tới Jegal Gia?” tôi hỏi.

“Ờm… thuộc hạ cũng không rõ lắm. Đây là lần đầu thuộc hạ đến Jegal Gia mà,” hắn trả lời.

“Không biết? Bộ xuất ngũ rồi nên sống thong dong quá hả? Được ta đối xử tử tế chút là sướng quá quên trời đất luôn đúng không? Muốn thử cảm giác bất tiện không?”

Nghe tôi càm ràm, Jang-sam liếc ngang liếc dọc như thể đành chịu, rồi lôi ra một cuốn sách giấu trong thắt lưng.

“Thiếu gia muốn đọc cái này giết thời gian không?”

“Gì mà giấu trong áo thế kia? Tiểu thuyết gì mà hấp dẫn dữ vậy?”

Tôi vừa mở ra thì… bên trong là những tranh minh họa cảnh nam nữ lõa thể đang làm chuyện ấy. Một tuyển tập tranh xuân cung đồ hẳn hoi.

Đúng là thứ không nên để người khác nhìn thấy.

“Cho ta hỏi chút, chỉ để chắc thôi… người không… ừm… dùng cái này để… làm chuyện đó, đúng không?”

“Thiếu gia nghĩ tôi là ai vậy? Chính ngài mới là người nên tránh làm mấy chuyện đó, thiếu gia à.”

“Đừng lo. Thuộc hạ có tiêu chuẩn cao hơn thế. Không đời nào thuộc hạ dùng cái kiểu này đâu.”

Dù miệng nói vậy, tôi thật sự ấn tượng với chất lượng minh họa bất ngờ cao của cuốn sách. Đặc biệt là vì nó xoay quanh tình yêu trong sáng – điều tôi hoàn toàn không ngờ tới trong giới võ lâm.

Tôi cứ tưởng đây là loại sách chỉ dựa vào hình ảnh trần tục, ai dè lại được vẽ rất công phu, cảm xúc. Thật sự là bất ngờ dễ chịu.

Là người từng yêu thích manga ở kiếp trước, tôi vô cùng thích thú khi thấy thứ gì đó giống như truyện tranh nguyên thủy xuất hiện trong thế giới này. Tâm trạng tôi cũng vui vẻ hẳn lên khi lật từng trang và lặng lẽ đọc tiếp.

Thông thường, giờ này tôi sẽ đang luyện võ chăm chỉ ở nhà, lén lút giấu cha mẹ. Nhưng theo triết lý của cha rằng “phải ra khỏi nhà, gặp gỡ nhiều người mới trưởng thành được”, tôi đang bị ép đi “du học” tại nhà của một người quen trong Gia tộc Jegal.

Phải, là du học thật – một chuyến du học (유학) đến một trong Ngũ Đại Gia tộc lẫy lừng, Gia tộc Jegal. Ngặt nỗi, không phải để học võ công mà là để học hành chuẩn bị thi khoa bảng, dưới sự chỉ dạy của học giả nổi tiếng: Lão gia Jegal Hwi.

Dù sao thì Ngũ Đại Gia tộc vốn là những tổ chức coi trọng huyết thống, nên người ngoài không thể học võ công của họ – trừ khi cưới được ai đó trong nhà.

Đúng là keo kiệt. Mấy chiêu võ cũng phải giấu như quốc bảo.

À mà, anh trai tôi – Sima Rang – cũng vừa mới kết hôn. Nghe có vẻ chẳng liên quan gì đến việc tôi đi học, nhưng trong xã hội trọng huyết thống, coi việc nối dõi tông đường là lẽ sống như thế này thì… hóa ra có liên quan hết.

Nói thẳng ra là: để sinh con – để làm cái chuyện mà người ta vẽ rất rõ trong cuốn sách tranh 18+ mà tôi đang đọc dở – thì… họ cần tôi ra khỏi nhà. Có trẻ con ở gần thì ngại ngùng lắm.

Dù gì thì tôi cũng mười ba tuổi rồi, chẳng lẽ còn không biết mấy chuyện đó sao…

Đang mải trôi theo mớ suy nghĩ linh tinh, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt nặng dần. Thân xác non trẻ này mau mệt thật, mà cũng may – vì ở kiếp trước tôi từng bị mất ngủ triền miên.

Tôi trả sách lại cho Jang-sam, kéo chăn trùm kín người, co lại như con tằm trong kén, rồi thiếp đi.

Đung đưa… đung đưa… đung đưa… đung đưa…

Không biết bao lâu sau, tôi bị ai đó gọi dậy và lắc vai nhẹ nhàng.

“Thiếu gia… Thiếu gia. Tỉnh dậy đi ạ.”

“Hả? Ơ… cái gì vậy? Đây là đâu?”

Tôi lồm cồm ngẩng dậy, phát hiện mình đang được cõng trên lưng Jang-sam. Lau vội vệt nước dãi bên khóe miệng, tôi ngước lên và thấy trước mặt mình là một cánh cổng đồ sộ, đến mức chỉ có thể gọi là… hoành tráng siêu cấp.

Tuy gia đình tôi cũng thuộc hàng khá giả, nhưng thứ trước mắt đã vượt xa khỏi mọi chuẩn mực tôi từng biết. Cái cổng thôi mà đã như pháo đài rồi. Đây không còn là tư dinh nữa – nó là cả một pháo đài kiên cố.

Trước đây tôi cứ tưởng “gia tộc” sẽ giống như một cơ sở kinh doanh gia đình cỡ nhỏ. Nhưng giờ thì tôi cần phải đánh giá lại… Cái này phải gọi là một tập đoàn mafia kiểu đại gia tộc mới đúng.

◇◇◇◆◇◇◇

Tôi chán quá. Chán muốn chết.

Ban đầu tôi cứ nghĩ rời xa căn nhà quen thuộc, đến một nơi xa lạ thế này thì chắc sẽ có điều gì đó mới mẻ, thú vị. Nhưng không. Thậm chí còn tẻ nhạt hơn ở nhà.

Học. Ăn. Học. Ăn. Học… Một vòng lặp đơn điệu. Dù biết rõ chuyến đi này là để học hành, nhưng mức độ này thì đúng là quá sức.

Tôi chán đến mức còn thử rủ mấy đứa trẻ khác trong Gia tộc Jegal chơi trò Yut Nori. Thế mà chúng lại nhìn tôi như con nít vậy. Dám coi thường Yut Nori… Chúng đúng là chẳng hiểu gì về niềm vui cuộc sống.

Nếu chỉ để nhốt mình cả ngày trong phòng học bài thì cần gì phải tới tận đây? Ở nhà học cũng được chứ.

Lăn lộn trong phòng than thở mãi cũng chán, tôi đành lê cái chân đau ra ngoài đi dạo.

Gia tộc Jegal được chia thành ba tầng lớp.

Tầng lớp cao nhất – khỏi cần nói – gồm các trưởng lão, tộc trưởng và người nhà trực hệ, gọi chung là “chính tộc”.

Tầng lớp trung gồm các chi họ xa, con ngoài giá thú và khách.

Khách – đúng như tên gọi – là những người có tay nghề hoặc địa vị được mời tới, như võ giả, y sư, thương nhân giàu có, hoặc thuộc hạ có kỹ năng đặc biệt.

Nhờ cha tôi quen biết với một người trong chính tộc nên tôi cũng được xếp vào tầng lớp này.

Còn tầng lớp thấp nhất gồm đầy tớ, người làm tạp vụ và võ giả cấp thấp chưa đủ bản lĩnh.

Và ngay lúc này, trước mắt tôi, một đứa bé dơ dáy – không thuộc bất kỳ tầng lớp nào trên – đang bị đám con cháu chi họ Gia tộc Jegal đánh đập, cuộn tròn dưới đất như một đống rẻ rách.

Hình như là Jegal “Nọ” gì đó. Không phải tôi quên tên con bé – mà thật sự tên nó là vậy: “Nọ”. Có họ, nhưng không có tên. (Chữ “So-and-so” – trong tiếng Anh nghĩa là “nào đó”, “nọ kia” – quả là trớ trêu.)

Vì tò mò, tôi bảo Jang-sam đi hỏi mấy người hầu, thì biết được một câu chuyện khá rối rắm.

Mọi chuyện bắt đầu khi cô con gái út được cưng chiều nhất của tộc trưởng Jegal Gyugun – tên là Jegal Sowol – bị sóng cuốn mất tích trong một chuyến du ngoạn trên biển.

Vì cô ta vốn yếu đuối, mong manh, được nâng như trứng, nên sau tai nạn ấy, Jegal Gyugun đã huy động toàn bộ nhân lực trong tộc, thậm chí cầu viện cả các gia tộc khác để tìm kiếm. Người ta tìm vì bị ép tìm, chứ ai cũng ngầm cho rằng cô ta đã chết rồi.

Biển mà. Mất tích ở biển thì chỉ còn trông thấy xác. Việc bỏ ra bao nhiêu tài lực để tìm một thi thể khiến rất nhiều người trong tộc bất mãn – tuy không ai dám nói ra vì sợ mếch lòng tộc trưởng.

Vậy mà rồi, đột nhiên Jegal Sowol trở về. Không phải xác chết, mà là sống sờ sờ.

Người ngư dân đầu tiên thấy cô ta kể rằng, vào lúc bình minh, một chiếc thuyền nhỏ chất đầy châu báu trôi dạt vào bờ, đi đầu là một đàn cá hộ tống.

Đứa con gái tưởng đã chết, lại mang theo của cải trở về. Không gì tuyệt vời hơn thế… cho đến khi ông ta nhìn thấy bụng bầu của con mình.

Cô con gái yêu quý, trong thời gian mất tích, đã mang thai với ai đó chẳng ai biết là ai. Là cha, ai mà chẳng nổi giận.

Jegal Gyugun gầm lên đòi biết kẻ nào đã làm chuyện đó với con gái mình. Nhưng Sowol chỉ nở một nụ cười đẹp đến mức không giống người trần, rồi đáp:

“Đứa trẻ này là con của Long Vương Bắc Hải, Ao Shun.”

Lời cô ta nói là thật hay bịa – không ai biết được. Bởi vì ngay sau đó, Sowol chết khi sinh con.

Đứa trẻ – có thể thật sự là con của Long Vương – trở thành một món quà để lại.

Được mang họ Jegal vì là máu mủ duy nhất còn sót lại của con gái ông ta, nhưng con bé bị bỏ mặc, không tên, không ai đoái hoài.

Nỗi đau mất con biến thành cơn giận mù quáng. Một kẻ đàn ông đáng thương – trút hận lên một đứa trẻ vô tội.

“Trả đây! Tao nói trả đây mà!”

Dù bị đám trẻ con đã học qua võ công đấm đá liên tục, Jegal Nọ không khóc, không nổi giận, chỉ cuộn tròn người lại chịu đựng.

Bộ dạng bình thản của con bé càng khiến tụi kia thêm tức giận.

“Đập chết nó bằng đá đi. Xem nó còn bình tĩnh nổi nữa không!”

Tôi không định xen vào. Nhưng nghe tới đó thì không thể không lên tiếng. Tôi bước tới phía tụi trẻ.

“Này, dừng tay đi. Đánh kiểu đó là giết người đấy.”

Tiếng nói vang lên khiến đám nhóc giật mình. Nhưng khi thấy chỉ là một tên què lết tới với cây gậy trong tay, chúng nhanh chóng nhăn nhó, gào lên:

“Thằng què! Cút đi lo chuyện của mày đi!”

Vừa mở miệng đã “thằng què”? Mấy đứa này được dạy dỗ kiểu gì vậy? À không, nếu được dạy đàng hoàng thì đã không đem đá đập đầu người ta rồi.

Tôi liếc nhìn quanh, chắc chắn không có người lớn nào khác, rồi giơ ba ngón tay lên.

“Cho ba giây. Cúi đầu xuống. Đứa nào cúi đầu đầu tiên thì chỉ bị đánh chín gậy thay vì mười.”

Một lát sau…

Tôi chẳng cần dùng tới Đã Cẩu Bỗng. Mấy đứa dở hơi ấy chạy té khói, vừa ôm mông vừa khóc lóc.

Cái thứ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thì xứng đáng nhận lấy nhục nhã.

Bọn trẻ vừa chạy đi, Jegal Nọ mới từ từ duỗi người, đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ con bé ở khoảng cách gần. Thành thật mà nói, cô bé chẳng có gì giống con của Long Vương Bắc Hải cả. Chỉ là một đứa trẻ bình thường.

Không phải yêu quái từ biển, không phải điềm gở diệt tộc, cũng chẳng phải rắn độc hại chết mẹ như lời đồn đại trong tộc.

Giữa mái tóc đen rối bù, dơ bẩn, tôi thấy một đôi mắt xanh trong vắt – trong như nước biển sớm mai. Dù thân hình lấm lem, ánh mắt ấy lại đẹp đến lạ lùng.