Sống Sót Như Một Kẻ Tàn Tật Trong Chốn Giang Hồ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

214 4664

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

14 54

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

155 1596

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

464 12945

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

346 10932

Web Novel - Chương 13 - ✧ Đặt Tên Cho Một Người (6) ✧

Mancheon bắt đầu bằng việc làm mát trán Gwa-hae bằng khăn ướt. Cứ mỗi lần khăn trở nên ấm lên vì thân nhiệt của con bé, cậu lại nhúng nó vào thau nước bên cạnh, vắt nhẹ rồi đắp lại lên trán.

Cứ thế, lặng lẽ lập lại từng động tác.

“Thiếu gia, để thuộc hạ làm thay. Ngài nên nghỉ một lát thì hơn.”

“Không sao. Để ta. À, làm phiền mang cho ta thau nước mới.”

『Tên tiểu quỷ đó mà cũng biết nói “làm phiền” sao trời… Không biết có chuyện gì, nhưng có vẻ đang rất buồn. Ngày mai phải làm ít món thịt mới được.』

Jang-sam nghĩ bụng, rồi khẽ lắc đầu rời đi với chiếc thau cũ.

Đợi đến khi chắc chắn rằng Jang-sam đã khuất bóng, tôi mới nhẹ nhàng vén tay áo Gwa-hae lên, bắt mạch.

May mắn thay, không có gì nghiêm trọng. Chỉ là con bé kiệt sức sau khi luyện công quá sức, Khí trong người cạn sạch, rồi gục xuống mà thôi.

“Lòng tĩnh, cảm xúc lặng. Thể yếu thì bổ Khí.”

Tôi ngồi xuống ngay ngắn, điều tức nội công theo Toàn Chân Tâm Pháp, truyền dòng chân khí ấm áp qua cổ tay Gwa-hae.

Đây không phải lần đầu tôi dùng nội công để chữa thương. Trước kia, khi luyện tập bị trầy xước gì đó, tôi vẫn thường tự chữa như vậy để khỏi bị mẹ mắng.

“Tinh thần bất tuyệt thì Tâm sinh. Dương thịnh thì Âm tan.”

Lần đầu tiên tôi truyền nội lực cho người khác, nhưng không sao. Tôi là Tư Mã Mạn Thiên (Sima Mancheon), thiên tài từng lừa gạt cả trời xanh. Hơn nữa, cả tôi và con bé đều luyện cùng một tâm pháp – nội lực không hề xung khắc.

Có lẽ vì thể chất vốn mạnh mẽ, nên Khí của Gwa-hae hồi phục khá nhanh. Giờ chỉ cần thay khăn, đợi cho hạ sốt nữa là ổn.

Tôi chớp mắt. Có vẻ vừa ngủ gật một lúc trong lúc chăm sóc con bé. Chắc khăn lại ấm lên rồi, phải thay thôi—

Trong gian phòng mờ tối, một đôi mắt xanh biếc đang nhìn tôi chăm chú. Là Gwa-hae.

“Em tỉnh rồi à?”

“Vâng.”

“Có chỗ nào khó chịu không?”

“Không…”

“Vậy thì tốt.”

Giữa chúng tôi là một khoảng lặng. Một lúc sau, tôi khẽ cất tiếng:

“Gwa-hae… em có thích võ công không?”

“…Em không biết.”

Tôi ngạc nhiên. Mỗi lần tôi dạy, ánh mắt con bé đều ánh lên đầy hứng khởi. Tôi cứ ngỡ con bé yêu thích võ thuật.

“Vậy sao em khổ luyện đến vậy?”

Gwa-hae nhìn tôi đầy do dự, rồi bất chợt chui tọt vào chăn.

“Vì em thích…”

Tấm chăn hơi nhúc nhích. Từ bên trong, đôi mắt xanh to tròn hiện ra, khẽ liếc tôi.

“Vì Mancheon thích. Nên em cũng thích.”

“…Ta thích võ công sao?”

“Ừm. Mỗi lần Mancheon nói về võ công, mắt sẽ sáng lên. Nên em cũng thích.”

…Chỉ vì tôi thích mà em cũng thích sao? Đúng là trẻ con. Mà, con bé vốn là trẻ con.

Tôi khẽ thở ra. Lo nghĩ lung tung làm gì chứ?

Tôi đưa tay lên trán con bé – sốt đã lui. Giờ không cần canh chừng nữa. Tôi nằm xuống cạnh Gwa-hae, vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé kia. Vừa vặn.

“!!!!!”

“Dù sao lát nữa em cũng sẽ leo lên người tôi mà ngủ thôi. Vậy thì hôm nay cứ ngủ thế này đi.”

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng con bé.

“Ta không chỉ thích võ công. Còn nhiều thứ khác nữa.”

Tôi thì thầm với Gwa-hae, lúc này vẫn im lặng rúc mặt vào ngực tôi.

“Võ công không phải thứ gì cao xa đâu. Trên đời này còn nhiều điều vui hơn thế. Ngày mai… chúng ta đi chơi nhé.”

Vỗ nhẹ.

“Ra chợ mua quà vặt nè. Nhìn mấy món đồ chơi cũng được.”

“À, ngắm hoa chắc cũng hay. Hay là… nghịch nước cũng vui.”

Vỗ nhẹ.

“Ừm… cho cả Chippy đi nữa.”

“Nói mới nhớ, ta chưa dạy em chơi Yutnori. Trò đó là vui nhất luôn.”

Vỗ nhẹ.

“Nhưng không sao… mình còn nhiều thời gian… tha hồ chơi với nhau…”

“Buồn ngủ quá rồi… ngủ ngon nha…”

Mancheon khẽ chìm vào giấc ngủ, môi vẫn còn mỉm cười.

Chỉ là Gwa-hae thì không tài nào ngủ được. Dù cơn sốt đã hết, mặt con bé vẫn nóng ran như thiêu.

Em cần một cái khăn mát.

**********************

Trái với sự chán chường lúc đầu, cuộc sống ở gia tộc Jegal đã trở nên bận rộn hơn nhiều.

Tôi vừa dạy cho Gwahae các trò chơi, vừa tiếp tục huấn luyện võ công cho con bé. Dù sao thì, đã dạy thì phải dạy cho đến nơi đến chốn. Tôi vốn chẳng phải kiểu làm việc nửa vời.

Càng dạy, tôi càng nhận ra thiên phú võ học đúng là có thật.

『Vẫn chưa hiểu à? Cái này dễ mà.』

『Không. Khó lắm.』

Gwahae đã học Toàn Chân Tâm Pháp và Không Minh Quyền một cách cực kỳ nhanh chóng, nên tôi cứ tưởng con bé sẽ nắm được Thất Tinh Trận Pháp dễ dàng. Nhưng trái với kỳ vọng, em lại vô cùng chật vật.

Ý tôi là, chỉ cần nhớ nguyên lý rồi di chuyển theo là xong, thế mà vẫn không làm được?

Xem ra con bé không hợp với mấy loại trận pháp cần phối hợp đồng đội. Ấy vậy mà lại học Song Thủ Chiến Pháp một cách thần tốc. Sao chứ?!

『Cái gì? Ta mới chỉ giảng qua lý thuyết thôi mà?! Mà sao em đánh được rồi?!』

『Hửm? Dễ mà. Như này nè, rồi xoay qua, rồi thế này nữa.』

Quả nhiên sư phụ nói đúng Song Thủ Liên Đả là môn võ chỉ dành cho mấy đứa ngu.

Mà thật ra tôi cũng chẳng buồn nếu em không học được Song Thủ Liên Đả. Tôi không hề ghen tị. Tôi có Đả Cẩu Bổng Pháp cơ mà. Đả Cẩu Bổng Pháp là nhất~ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.

Vút, vút! (Tất nhiên rồi, bạn đồng hành!)

Trong lúc tôi vừa mài gậy, vừa nhấm nháp nỗi cay đắng của kẻ bại trận, Gwahae lại bắt đầu chơi với Chippy, cho nó ăn.

『Chíp~ chíp~ chíp, chíp~』

Con Chippy hồi phục khá nhiều rồi, giờ đã có thể bay một quãng ngắn. Tất nhiên, tôi cũng đã tốn một khoản kha khá để thuê đại phu chữa trị cho nó. Nếu không bay được, chắc giờ nó đã thành… chim sẻ quay rồi.

『Có vẻ đại phu mát tay thật đấy. Bay được rồi kìa. Mà chữa cho chim sẻ luôn hả? Tốn bao nhiêu thế?』

Tôi rút miếng thịt khô trong túi ra nhai, giơ hai ngón tay lên trước câu hỏi của Jang-sam.

『Hai lượng bạc. Đại phu bảo chữa cho mấy con nhỏ nhỏ thế này còn khó hơn cả người.』

『Cái gì cơ… Chỉ bằng đi mua con khác còn hơn.』

Tôi nhìn Gwahae đang nở nụ cười rạng rỡ khi chơi với con chim sẻ nhỏ. Dù chúng tôi ở cùng một gian phòng, tôi lại có cảm giác như giữa cả hai bị ngăn cách bởi một tấm màn vô hình một bên đã nhuốm bụi trần, một bên vẫn trong trẻo đến lạ.

『Đừng nói thế. Chim sẻ thì nhiều thật, nhưng với Gwahae thì Chippy là duy nhất.』

Jang-sam, có vẻ cảm động bởi lời đầy chiều sâu của tôi, bỗng trợn tròn mắt rồi chìa tay ra.

『Vậy thuộc hạ cũng là Jang-sam duy nhất trên đời. Thiếu gia đưa hai lượng bạc đi.』

Tôi lập tức vung cây gậy vừa mài xong, xuống đầu hắn.

Bốp!

『Ái da?!』

『Ngươi nghĩ ta dễ bắt nạt chỉ vì dạo này ta hiền hả? Biến đi nấu cơm đi.』

*******************

Tôi đã dạy Gwahae võ công, cũng dạy con bé chơi mấy trò trong nhà và ngoài sân. Không ngờ con bé lại giỏi trốn tìm với đuổi bắt đến thế. Đã đến lúc dạy nó cách vui chơi bên ngoài rồi.

Tôi đang lên kế hoạch dẫn Gwahae ra ngoài chơi nhân dịp lễ hội sắp tới, thì lại nảy sinh một vấn đề: Gia tộc Gia Cát cấm tiệt Gwahae rời khỏi phủ.

Thậm chí, có người trong tộc còn đến tìm tôi, chẳng phải để cảnh báo mà là “khuyên nhủ” – bảo tôi nên ngưng qua lại với Gwahae thì hơn.

Dù cho Jegal Bi-yeong – bạn của cha tôi – có đang ở trong phủ đi chăng nữa, thì e là ông ta cũng chẳng giúp được gì. Một thằng nhóc con biết chút võ thuật, liệu có thể bảo vệ một đứa bé không chốn nương thân ngay trong địa bàn của một gia tộc vận hành chẳng khác gì tổ chức hắc đạo? Câu trả lời rõ ràng là không.

Nhưng vậy không có nghĩa là tôi được quyền buông xuôi. Tôi phải suy nghĩ. Phải tìm ra nguyên nhân – tại sao chuyện này lại xảy ra, và ai đứng sau nó. Đầu óc phải luôn vận hành.

Có một số chân lý không bao giờ thay đổi. Một trong số đó là: Cá ngừng bơi thì chết.

Tôi không nghĩ việc cách ly Gwahae lần này là do tộc trưởng Jegal Gyu-geun chỉ đạo. Ông ta đích thị là người đã để mặc cho Gwahae bị ngược đãi, nhưng tôi không cho rằng ông ta có nhúng tay vào chuyện lần này.

Vị tộc trưởng ấy vốn dĩ là người thờ ơ. Dù Gwahae bị ngược đãi hay không, ông cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần con bé biến khỏi tầm mắt, thì thế nào cũng được.

Nhưng chính vì thế, nên mới có thể suy ra: chỉ cần Gwahae không gây chú ý, thì dù có người chăm sóc con bé, ông cũng chẳng bận tâm. Suốt mấy tuần nay tôi tắm rửa, cho ăn, dạy võ, mà ông chẳng hề sai người đến hỏi han lấy một câu.

Điều đó có nghĩa: ông ta không hề quan tâm đến việc tôi đang làm gì. Vậy thì cũng chẳng có lý do gì để ông ta tự dưng cấm Gwahae ra ngoài chơi trong lễ hội.

Hừm… nghĩa là có kẻ khác, không rõ vì lý do gì, đã chú ý đến Gwahae và cố tình cô lập con bé.

Chuyện này… phức tạp rồi đây.

Tôi cần tìm một người hiểu rõ nội tình Gia Cát gia để hỏi cho ra lẽ.

Một chân lý khác nữa: khi gặp việc mình không giải quyết nổi, hãy tìm người mà hỏi.

Tiện thể, cũng gần đến giờ hẹn rồi. Cái lão già đó nổi tiếng đúng giờ như máy, nên tôi phải đi ngay. Tôi xách gậy, bước nhanh đến toà đình nhỏ khuất trong góc vườn.

“Ê, lão già. Lâu quá không gặp.”

Tôi giơ tay chào, nhưng lão Jegal Liang – bạn cờ của tôi, đồng thời cũng là khắc tinh trong đời tôi – ném một quân cờ bay thẳng vào trán tôi.

“Cạch!”

“Á đau!”

“Đừng nhiều lời. Ngồi xuống đi. Đừng có lãng phí thời gian.”