Sống Sót Như Một Kẻ Tàn Tật Trong Chốn Giang Hồ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

214 4664

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

14 54

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

155 1596

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

464 12945

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

346 10932

Web Novel - Chương 17 - ✧ Đặt Tên Cho Một Người (10) ✧

Về mặt kỹ năng thuần khiết, Jegal Liang chơi cờ giỏi hơn tôi rất nhiều. Nếu đấu mười ván, chắc chắn tôi sẽ thua chín.

Tức là tôi sẽ thắng một ván.

Tôi không khiêu chiến lão một cách mù quáng. Tôi đã có chiến lược. Và tôi đã chuẩn bị sẵn hai kế sách để hạ lão.

Đầu tiên, tôi cố tình che giấu trình độ cờ của mình gần đây. Không nhiều, chỉ khác biệt đúng một quân.

Tôi cố tình giấu quân cờ đó để dành cho ván cá cược này. Nói cách khác, thay vì phải chấp ba quân, lẽ ra lão chỉ nên chấp tôi hai quân.

Trong những trận đấu giữa các cao thủ, chỉ cần vài phân nơi lưỡi kiếm cũng quyết định thắng bại. Cờ vây cũng vậy. Một quân cờ nghe tưởng chẳng đáng là bao nhưng có thể trở thành mấu chốt sống còn.

Và kế sách thứ hai là…

Jegal Liang không tin vào mắt mình. Lão bị dồn vào đường cùng. Đi đâu cũng là nước tồi. Không còn lối thoát.

『Sao ngươi đoán được chiến thuật của ta?』

『Ta không đoán. Ta dẫn dụ lão dùng nó.』

Tôi lấy ra một tập giấy ghi chép các ván cờ trước đây với Jegal Liang từ trong áo.

『Lão đánh cờ rất giỏi. Giỏi đến mức chỉ cần khai cuộc là lão đọc thấu yếu điểm đối thủ.』

Thông thường, Jegal Liang sẽ đánh theo kiểu “kéo pháo đài”, tùy cơ ứng biến: đối thủ ra kéo, lão ra bao; đối thủ ra kéo, lão lại đổi thành búa.

Nhưng chính vì vậy, tôi có thể đoán trước lão sẽ phản ứng ra sao. Tôi cố tình chơi bao trước, để lão tưởng tôi yếu mà ra kéo, rồi bất ngờ đập cho một phát búa đã giấu sẵn.

Jegal Liang nhăn mặt. Lão nhận ra mình đã dính bẫy rất tầm thường.

『Nếu ta không hấp tấp, mà kéo dài ván đấu ra thì ngươi chẳng có cơ hội.』

『Đúng. Nhưng ông đã hấp tấp. Cờ đã tàn, thì không còn “nếu như”.』

『Không, ý ta là… làm sao ngươi biết ta sẽ hấp tấp?』

『Dụ đối phương nóng ruột bằng mồi lợi ích ngay trước mắt. Một chiến lược cơ bản thôi.』

Tôi luồn tay vào tóc, cười ranh mãnh trêu lão:

『Tôi quyến rũ quá mà. Lão mất cảnh giác cũng phải.』

Jegal Liang cười khan, ánh mắt nhìn xa xăm.

Dù ghét cay ghét đắng, lão cũng phải thừa nhận tôi đúng. Lão quá tự tin. Quá xem thường tôi. Lão muốn thắng nhanh gọn.

Điểm yếu thật sự của Jegal Liang vết chém tôi giấu trong quân cờ không phải là nôn nóng, mà là kiêu ngạo, bắt nguồn từ thực lực quá vượt trội.

『Ta thua rồi. Nói đi, ngươi muốn gì?』

Tôi hơi cảnh giác trước thái độ dễ chịu bất thường này, nhưng rồi chợt nhớ ra về cờ vây, lão luôn giữ chữ tín.

『Thật sao? Muốn gì cũng được?』

『Muốn gì cũng được. Kể cả đầu ta.』

Tôi nhìn lão thật kỹ, muốn xác nhận xem có đang nói đùa không. Nhưng ánh mắt lão nghiêm túc đến lạ. Không đùa thật.

『Ta luôn giữ lời, nhất là lời hứa với người chơi cờ. Nói ra đi.』

Muốn gì cũng được… như một tấm chi phiếu trắng.

Tôi không cần tiền, vì nhà tôi vốn đã có.

Cầu xin lão truyền bí kíp Gia Cát thế gia? Không cần. Võ công thì đâu phải thứ độc quyền. Mà võ công của Gia Cát thế gia mạnh nhất lại là khinh công.

Mà thử hỏi… một kẻ què như tôi thì luyện khinh công kiểu gì?

Khinh công sơ cấp thì dùng gậy còn xoay xở được, chứ tuyệt kỹ thân pháp thì bó tay hoàn toàn.

Vậy nên, nhân cơ hội này, tôi quyết định nói ra điều mình muốn nhờ lão từ lâu:

『Xin lão gia… hãy chăm sóc cho Gwahae.』

Dù tôi có chăm cô bé tốt đến đâu thì tôi vẫn là người ngoài. Một ngày nào đó, tôi sẽ phải rời đi. Cho dù Gwahae có học võ, tình trạng của cô bé có thể lại xấu đi nếu bị kẻ khác lợi dụng.

Gwahae cần người che chở ở trong tộc. Và Jegal Liang là người đủ sức làm điều đó.

Lão nhướng mày, nhìn tôi thật sâu:

『Ra là vậy. Ngươi từ chối cháu gái ta vì trong lòng đã có người khác.』

『Không hẳn là như vậy… Nhưng đúng là tôi quý cô bé. Nếu không thì đã không nhờ lão.』

Loạt soạt… xào xạc… vù—!

…Gì vậy?

Tôi nghe tiếng động trong bụi cỏ. Cứ ngỡ là hươu hoang. Nhưng không—không phải hươu.

Là Gwahae.

Mặt đỏ như trái cà chua, Gwahae nhìn tôi rồi quay người chạy biến với tốc độ gấp ba lần bình thường.

Tôi định đuổi theo, nhưng còn quay lại nhìn Jegal Liang. Lão phẩy cằm ra hiệu:

『Cút đi. Ta không quan tâm bảo vật của kẻ khác.』

『Vâng… hẹn gặp lại, lão gia. Lần sau ta đánh ván cờ “bình thường” nha.』

Khi Mancheon và Gwahae khuất hẳn, Jegal Liang liền vận trận pháp, truyền âm:

『Ra mặt đi. Ta biết ngươi đang núp, Muya.』

Không gian vặn vẹo, một người đàn ông xuất hiện—trông giống Jegal Liang nhưng vẻ mặt ôn hòa hơn.

Là Jegal Mu, trưởng tử của lão.

『Cha hấp tấp quá nên nhóc đó mới bỏ chạy.』

『Im đi.』

Jegal Liang gắt lên, còn Jegal Mu chỉ mỉm cười, mắt nhìn chỗ Mancheon ngồi lúc nãy.

『Thằng nhóc đó có vẻ rất để tâm đến võ công. Chi bằng ban cho nó danh phận đệ tử thật sự, thay vì lôi nó ra thách cờ?』

『Hừ. Nó nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Mấy người mềm mỏng như ngươi mà dạy thì sớm muộn cũng bị nó xé xác.』

Tuy đã quá tuổi để bị gọi là “mềm mỏng”, Jegal Mu vẫn im lặng nghe cha nói.

『Nó không phải người Gia Cát. Ta không nuôi một kẻ có thể trở thành mối đe dọa cho tộc.』

『Ra là vậy. Vừa sợ phiền phức, vừa muốn giữ nhân tài. Vậy nên cha mới chọn cờ vây, và… cháu rể. Nhưng mà, cha cũng nên thương mấy đứa cháu gái của mình một chút chứ?』

『Ta gả cháu gái cho nó là để tìm rể tốt cho tụi nó. Một thằng què thông minh còn tốt gấp trăm lần mấy thằng ngu chỉ biết khoe ông tổ.』

Lão nói thế, nhưng rồi cũng ngồi im lặng, nhấp ngụm trà, vẻ mặt hơi trầm ngâm.

Lão nhớ mang máng tụi nhỏ từng líu ríu nói gì đó về mấy món đồ Tây. Chắc lát nữa sẽ bảo người mua vài thứ gửi sang dỗ tụi nó.

********************

Chạy. Cứ chạy mãi.Chạy như một con hươu cho đến khi gương mặt đang bừng cháy ấy nguôi dịu lại.

『Ta quan tâm đến cô bé.』

Tim Gwahae đập loạn lên khi nghe thấy câu nói ấy. Cô bé tỉnh dậy sau giấc trưa, không thấy Mancheon đâu, bèn đi tìm… và tình cờ nghe được một đoạn hội thoại khó tin.

Những ký ức về thời gian bên Mancheon tràn về trong đầu.

Anh đã giúp cô. Anh không sợ cô. Anh không ghét cô. Anh đã mỉm cười với cô. Anh đưa cho cô quần áo sạch. Anh cho cô đồ ăn vặt. Anh dạy cô học chữ. Anh dạy cô võ công. Anh nấu cho cô những bữa ăn ấm nóng. Anh chia sẻ hơi ấm. Anh cho cô một nơi nghỉ ngơi an toàn. Những đêm gặp ác mộng, anh ôm cô, vỗ về lưng cô. Anh chăm sóc cô lúc cô ốm. Anh chữa lành cho Chippy. Anh dạy cô bao điều cô chưa từng biết. Anh dẫn cô đến lễ hội. Anh gọi cô là dễ thương. Anh nắm lấy tay cô. Anh cho cô thấy hạnh phúc là gì.

…Anh đã đặt tên cho cô.

Những ký ức ấy tua đi tua lại trong tâm trí Gwahae, gom lại thành một kết luận duy nhất:

“Phải rồi… Mancheon thích mình.”

Không còn lời giải thích nào khác cho sự dịu dàng ấy. Cô tin chắc như thế.

Cô dừng lại, đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập hỗn loạn.

“Mình cũng thích Mancheon.”

Những cảm xúc mơ hồ trước đây giờ đã kết tinh thành một nhận thức rõ ràng. Từ lúc nào không hay, Mancheon đã bước vào trái tim cô. Mỗi khi nhắm mắt, gương mặt hiện ra đầu tiên luôn là anh.

Giờ đây, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống thiếu anh.

[Vậy thì… đã quyết rồi. Hãy bẻ gãy cây gậy của hắn. Rồi bẻ luôn cái chân còn lại. Như thế hắn sẽ không thể rời khỏi người được nữa. Các người sẽ mãi mãi bên nhau.]

Một luồng mực đen len lỏi từ sâu trong lòng. Một con rắn thì thầm bên tai. Những cảm xúc thuần khiết vừa chớm nở đã bị thứ bóng tối ấy nuốt trọn.

Con rắn đen lần đầu xuất hiện trong mơ.

Trong giấc mơ ấy, Gwahae thấy mình đang ngâm mình trong nước, như trong một bồn tắm khổng lồ. Khi cơ thể cô nổi lềnh bềnh, một con rắn to lớn, có bốn chân, trườn đến và thì thầm những lời vừa ngọt ngào vừa ghê rợn.

[Không muốn báo thù Gia Cát thế gia sao? Gì cơ? Không quan tâm ư? Vậy còn Mancheon thì sao? Không muốn giữ hắn bên mình mãi mãi à?][Người là rồng, không phải con người. Không cần phải sống theo đạo lý Mancheon dạy. Muốn thứ gì, thì cứ lấy.][Chấp nhận ta đi. Rồi người sẽ mãi ở bên hắn. Sẽ không ai tách hai người ra được.]

Càng gần gũi với Mancheon, con rắn càng mạnh lên. Gần đây, nó không còn chỉ nói chuyện trong mơ. Ngay cả khi tỉnh giấc, nó cũng thì thầm.

“Chíp chíp! Chíp-chíp-chíp!”

Tiếng kêu của Chippy vang lên từ trong vạt áo kéo Gwahae về thực tại. Cô rút chú chim sẻ ra, dịu dàng xoa đầu nó bằng hai tay.

“Có chuyện gì thế, Chippy? Đói à?”

“Chíp! Chíp-chíp!”

Chippy ngẩng đầu nhìn lên cây, hót về phía bầy sẻ khác. Nó đang hướng về… bạn bè của mình.

[Ồ… có vẻ như nó muốn bay đi. Biết sao không? Hay là bẻ cánh nó một chút. Nhẹ thôi. Như vậy nó sẽ không bay được. Sẽ không thể rời khỏi người nữa.]

Gwahae lắc đầu, xua đi giọng nói rùng rợn ấy.

Chippy là người bạn quý giá. Cô không thể làm hại nó chỉ vì lòng ích kỷ của bản thân. Dù thấy buồn, cô vẫn nới lỏng tay, thả Chippy ra và đợi… để nó tự quyết định.

Chippy ngẩng nhìn cô gái dịu dàng từng chăm sóc nó, hót vang một tiếng, rồi sải cánh bay lên… hướng về đàn chim.

Và rồi—nó rơi thẳng xuống đất, trúng một viên đạn từ ná cao su.

“Trúng rồi! Ha! Trúng rồi nha!!”

“Gì chứ!? Rõ ràng tao thấy nó trước mà!”

Mấy đứa con cháu chi thứ đang chơi trong rừng Gia Cát gia, bắn sẻ bằng ná cao su. Chúng không nhắm vào Chippy. Chỉ là… xui xẻo. Một con sẻ vừa khỏi bệnh, bay còn yếu, lại vô tình lọt vào tầm mắt chúng.

Không có gì hơn là một sự tình cờ.

Nhưng rồng là linh vật.Nó không màng chuyện phàm nhân.Nó không nổi giận vì lý do tầm thường.

Tuy nhiên, như Hàn Phi Tử từng viết:

Rồng vốn hiền lành. Nó không tấn công người vô cớ. Nhưng dưới cổ nó có một mảng vảy ngược rộng một thước, gọi là nghịch lân.Nếu ai chạm vào nghịch lân ấy… rồng sẽ nổi giận mà giết người.

Một cảm giác lạ lẫm bùng lên trong Gwahae. Trái tim cô hóa đen. Con rắn mỉm cười. Ý thức cô mờ dần.

Và—con rồng thức tỉnh.

********************

Pháp môn Nội Công Chính Thống của Toàn Chân Phái là một phương pháp tu luyện của Đạo gia.Vì vậy, nó đặc biệt nhạy cảm với âm dương và ngũ hành.

Khi tôi lần theo dấu Gwahae—cô bé đang chạy như hươu—vào sâu trong rừng, tôi cảm nhận được luồng âm khí lạnh lẽo và u ám tỏa ra từ nơi sâu thẳm trong rừng. Nó giống như đáy biển mùa đông: tối đen và buốt lạnh đến tận xương.

Bản năng gào thét, bắt tôi quay đầu bỏ chạy.Lý trí vang lên như còi cứu hỏa, thúc giục tôi mau chóng thoát thân.

Tôi phớt lờ tất cả và bước tiếp.

Đến nơi phát ra luồng khí ấy, tôi thấy Gwahae—đứng đó.

Từ đầu cô bé, hai chiếc sừng hươu mọc ra.Trên cơ thể, những lớp vảy đen lấp lánh như huyền thạch bao phủ làn da.Hai bàn tay mang những móng vuốt sắc như kim cương.Một chiếc đuôi khổng lồ xuyên qua lớp y phục, kéo dài theo sống lưng.

Một sinh vật lai tạp—giữa người và rồng.Bán long nhân.

Tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi.Đau.Đáng tiếc, đây không phải mơ.

“■■■■■■-!!!”(■: Ngôn ngữ của loài rồng—không thể nghe, không thể đọc, không thể viết.)

Con rồng gầm lên.Dù thân thể run rẩy vì sợ hãi, tâm trí tôi vẫn giữ được sự tỉnh táo cần có để đánh giá tình hình.

Những đứa trẻ ngã rạp dưới đất.Khóc nấc, nước mắt nước mũi hòa lẫn với nước tiểu.Tay chân gãy gập, xương sườn vỡ vụn.Một cái ná bị vứt sang bên.…Và Chippy—nằm bất động, không còn thở nữa.

Tôi hiểu rồi.

Tôi hít sâu một hơi, siết chặt cây trượng, và khập khiễng bước về phía Gwahae.

“Học… và dạy.”

Tôi sẽ không chạy trốn.Tôi sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.Tôi sẽ không buông tay.

“Gánh lấy trách nhiệm.”

Vì em là đệ tử của ta.Và ta là sư phụ của em.