Sống Sót Như Một Kẻ Tàn Tật Trong Chốn Giang Hồ

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

214 4664

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

14 54

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

155 1596

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

464 12945

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

346 10932

Web Novel - Chương 22 - ✧ Em gái tôi là tín đồ Hỏa giáo (Zoroastrian) (Phần 1) ✧

Năm tôi mười bảy tuổi, đột nhiên có thêm một đứa em gái.

『Chú ơi! Chú ơi! Thích quá!』

Một bé gái hai tuổi, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng long lanh như bảo thạch—hệt như cha mẹ nó—đang dùng hai nắm tay bé xíu đập vào má tôi.

Chát! Chát!

『Ái! Ái da! Dừng, dừng đã… Chú đau mà.』

Không phải con bé ghét tôi, chỉ là nó quá phấn khích nên vung tay loạn xạ thôi. Nói cho rõ, nó không phải là em gái tôi thực sự, mà là con gái của anh trai tôi—cháu ruột của tôi—tên là Sima Hui.

Tôi vừa bế vừa cố dỗ dành đứa bé hai tuổi đang hung hăng “tra tấn” mình, thì một người phụ nữ khoảng đầu hai mươi tuổi, da trắng mịn, nét mặt xinh đẹp—vợ của anh trai tôi, Geum Moran—nhanh chóng chạy lại, bế Hui lên khỏi lòng tôi.

『Hui à! Xin lỗi Nhị công tử đi nào!』

『Không sao đâu. Nhẹ như vậy thì có đau gì.』

Tôi cười khẽ, chọt nhẹ vào người Hui đang cựa quậy trong vòng tay mẹ.

『Thế nào, chơi với chú có vui không?』

『Hí hí! Nhột quá! Thích! Thích lắm!』

Tôi bật cười trước vẻ nhí nhảnh của con bé, rồi liếc nhìn đồng hồ. Đã gần đến giờ rồi.

Một thành viên mới sắp bước vào Tư Mã gia. Một gương mặt hoàn toàn mới.

Cô bé đó, từ hôm nay trở đi, sẽ trở thành em gái tôi.

Nói chính xác thì, con bé là con ruột của chú tôi—tức em họ tôi—nhưng sẽ được nhận nuôi chính thức vào trong gia phả.

Dù là con nuôi hay không, thì từ nay, em nó chính là em gái tôi.

*************************

Cộp. Cộp.

Tay cầm trượng, tôi đi một vòng quanh phủ, kiểm tra xem đám hạ nhân có đang làm việc nghiêm túc không. Khi đến gần nhà bếp, tôi bắt gặp Jang Sam đang tất bật chuẩn bị.

『Jang Sam, đồ ăn xong chưa?』

『Yến tiệc đúng chuẩn đãi Tông Sư theo lệnh thiếu gia. Nhưng… liệu một cô bé có ăn nổi từng ấy món không?』

Câu hỏi ấy là kiểu suy nghĩ thường thấy ở một tên hạ nhân chưa từng rời khỏi phạm vi cái bếp. Tôi khẽ lắc đầu.

『Không phải để ăn hết. Là để thể hiện thành ý của chúng ta, lòng nhiệt thành khi đón người mới về nhà.』

『Vậy chỗ thừa thì làm sao? Chẳng phải phí phạm sao?』

『Thừa thì các ngươi ăn chứ ai.』

Mắt Jang Sam dừng lại ở con lợn sữa quay bóng nhẫy. Đám hạ nhân khác cũng len lén liếc mấy món cao lương mỹ vị kia bằng ánh mắt đầy thèm thuồng mấy món họ chưa từng được ăn bao giờ.

『Hy vọng tiểu thư mới thể trạng hơi yếu một chút thì hay.』

『Thể trạng yếu chưa chắc bằng khẩu vị. Cô bé quen ăn đồ Tây rồi, không biết có hợp món Trung Nguyên không.』

Tôi khẽ nhíu mày. Jang Sam thấy vậy liền cười cợt, nháy mắt, rồi huých cùi chỏ vào người tôi.

『Lẽ ra việc này phải do gia chủ lo liệu, vậy mà thiếu gia tự tay lo từng chút một. Thiếu gia đúng là tận tâm.』

『Việc trong tộc, ta không lo thì ai lo? Có chỗ trống thì phải có người lấp vào. Đừng tán nhảm nữa, lo làm việc đi.』

Thực ra, đúng như Jang Sam nói, chuyện đón người thân mới phải do phụ thân tôi đường đường là gia chủ trực tiếp đứng ra tổ chức thì mới hợp lẽ.

Một người cha tự mình đón con về nhà sẽ tạo ra bầu không khí thân mật, cũng là cách thể hiện sự hòa hợp và tiếp nhận trong gia tộc.

Nhưng tiếc thay, phụ thân tôi đang bận việc lớn trong tộc, còn đại ca thì sốt cao, nằm liệt giường không thể rời khỏi chăn.

Mẫu thân và chị dâu vì thế cũng không thể phân thân đi lo việc khác.

Thế nên, việc đón người về, đành do tôi một tay lo liệu.

Từ hôm nay trở đi, Sima Yeonhwa (司馬炎火) sẽ là em gái của tôi.

Sima Yeonhwa… Tên này thật ấn tượng.

Ba bộ “hỏa” trong một cái tên, không biết chú tôi khi đặt có ẩn ý gì. Ông đã chết rồi, nên chuyện đó mãi là một bí ẩn.

Nghe nói, ông qua đời đột ngột vì bệnh dịch trong một chuyến buôn sang Tây Vực. Còn mẫu thân của Yeonhwa, vì quá đau buồn mà cũng ra đi chẳng lâu sau đó.

Mất cả cha lẫn mẹ chỉ trong chớp mắt một người chị họ mà tôi chưa từng gặp, nhưng cũng khiến lòng tôi chùng lại.

Chíu… Chíu… Chíu… Chíu…

Bầy chim ríu rít dưới ánh nắng ấm đầu xuân, xua tan hơi lạnh còn sót lại.

Thật lòng mà nói, việc đột ngột có thêm một đứa em gái chẳng khiến tôi thấy gần gũi gì. Tôi đoán, Yeonhwa cũng không thấy khá hơn là bao.

Thời gian đầu chắc chắn sẽ ngượng ngập. Có khi chính trong phủ cũng sẽ trở nên gượng gạo.

Một cô gái sắp bước vào nhà nghĩ thôi cũng thấy bất tiện rồi.

Sẽ có va chạm. Sẽ có mâu thuẫn. Nhưng… cũng chẳng còn cách nào khác.

Đã là người một nhà, thì phải học cách chấp nhận.

Dẫu sao từ hôm nay, tôi là ca ca, còn nàng là muội muội.

Đã là huynh trưởng, thì phải bảo vệ, phải dìu dắt. Đó là trách nhiệm, là nghĩa vụ.

『Thiếu gia, tôi chuẩn bị cả giỏ giấy màu rồi. Đợi tiểu thư đến thì tung lên cho vui nhé?』

Bốp.

Tôi lấy trượng gõ nhẹ vào đầu hắn.

『Vui gì mà vui? Người ta vừa chịu tang cha mẹ, lại định bày trò nhốn nháo? Ngươi muốn mất việc thật à?』

Đúng lúc tôi đang rà soát lại mọi thứ lần cuối, thì cỗ xe ngựa chở Sima Yeonhwa tiến vào cổng chính của phủ.

***********************

Tôi chỉnh lại vạt áo, đưa mắt quan sát khắp tiền viện. Không có ai trong nhà đến. …Mỗi người đều có lý do riêng, nhưng dù thế nào, vẫn là một màn chào đón quá lạnh nhạt.

Tôi quét mắt lần nữa, hơi cau mày. Cảm giác bực bội nhè nhẹ bắt đầu trỗi dậy. Bên cạnh, Jang Sam run rẩy như cầy sấy, mặt tái xanh.

『Bình tĩnh đi, Jang Sam.』

『Lúc trước thì không lo, giờ mới bắt đầu thấy sợ. Lỡ tiểu thư là người… khó chịu thì sao?』

Nghĩ cũng đúng. Với tôi, việc có thêm một cô em gái chỉ là thay đổi vai vế trong nhà. Nhưng với đám hạ nhân, là thêm một chủ nhân nữa để phục vụ. Họ lo cũng phải.

Thực tình mà nói, tôi cũng chẳng biết gì nhiều về Yeonhwa. Mười lăm tuổi. Mẫu thân là người “Saekmokin” – nghĩa là lai huyết mạch ngoại tộc. Chỉ vậy.

Tự dưng tôi tưởng tượng ra một đứa em gái tính tình tệ hại.

『Kya~ kya~♥ Vô dụng♥ Không có gậy là không đi nổi~♥ Anh trai phế vật của em♥』

『Để em lo cho ông anh suốt ngày “ái da, ái da” mà không có gậy nè~♥』

『Thế nào, làm anh trai mà phải dựa vào em gái thấy nhục không? Nói thử xem~♥』

Ừm… mà nghĩ lại, một đứa em gái kiểu hơi bệnh bệnh thế… cũng không tệ?

Tôi còn đang mải suy nghĩ nhảm nhí thì cánh cửa xe ngựa mở ra—và Sima Yeonhwa bước xuống.

Mọi dòng suy tưởng đều tan biến.

Phải nói đúng hơn là… đầu tôi trống rỗng hoàn toàn vì choáng váng trước vẻ đẹp vượt ngoài mong đợi ấy.

Làn da trắng mịn không tì vết. Mái tóc đen suôn mượt, gọn gàng. Sống mũi thanh tú. Môi hồng nhạt. Đôi mắt đỏ sẫm—đẹp đến mức chỉ một ánh nhìn cũng khiến người khác không rời đi được.

Cô ấy đẹp. Một vẻ đẹp như búp bê sứ hoàn hảo được tạc nên từ tay nghệ nhân giỏi nhất.

Mặc dù mới mười lăm tuổi, nhưng từng động tác đều toát lên khí chất trưởng thành—nhẹ nhàng, thanh nhã.

Tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần để gặp một cô bé. Nhưng đây thì… vượt xa cả bất ngờ.

Mà… đôi mắt đỏ sao lại lạ vậy? Là bạch tạng? Nhưng tóc vẫn đen, lại chẳng sợ ánh nắng. Hay chỉ là do di truyền?

Trong lúc đang ngẫm nghĩ, tôi phát hiện một món trang sức khác thường trên người cô.

Một tượng vàng nhỏ—nửa người, nửa chim—dang cánh như sắp bay.

Tôi từng thấy nó trước đây. Không phải trong sách tôn giáo. Mà là… trong manga.

Nếu nhớ không nhầm, đó là…

『Zoroastrianism?』

Yeonhwa, lúc ấy vẫn còn đang quan sát xung quanh với vẻ im lặng, liền trợn tròn mắt ngạc nhiên. Mắt em ánh lên.

Cứ như cái vẻ lạnh lùng kiệm lời lúc trước chỉ là giả bộ, Yeonhwa chắp tay như cầu nguyện, khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười chói mắt.

『Woa! Anh biết Zoroastrianism à?! Đó đúng là một tín ngưỡng thiêng liêng mà!』

『…Hả?』

Không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, em bước thẳng tới, nắm lấy tay tôi, rồi thao thao bất tuyệt bằng giọng ngọt như mật:

『Anh là Mancheon phải không? Ở Trung Nguyên người ta toàn gọi đó là hỏa giáo, sao anh lại biết tên thật là Zoroastrianism? Anh học tiếng Tây ở đâu vậy? Là từ phụ thân à không, từ chú của em sao? Ông ấy có kể gì về em không?』

Tôi có quá nhiều điều muốn nói.

Ví dụ như: “Khoan đã, anh đã theo đạo rồi!” Hay: “Làm ơn đừng lôi tôn giáo Tây phương vào giang hồ nữa!” Hoặc: “Này là võ hiệp, không phải isekai fantasy!”

…Nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ rực ấy long lanh vì vui sướng khi gặp được một người chia sẻ đức tin nơi xứ lạ tôi không thể nói nổi điều gì.

Cuối cùng, tôi đành dùng đến chiêu tất sát của mình.

『…Nói chuyện sau bữa ăn nhé. Anh không rõ khẩu vị của em nên chuẩn bị hơi nhiều một chút.』

◇◇◇◆◇◇◇

Zoroastrian (Hỏa giáo / Bái Hỏa giáo)

Zoroastrianism là một tôn giáo cổ đại có nguồn gốc từ Ba Tư (Iran ngày nay), do nhà tiên tri Zoroaster (Zarathustra) sáng lập khoảng từ thế kỷ 10–6 TCN. Tôn giáo này thờ thần ánh sáng Ahura Mazda, đối lập với bóng tối và tà ác.

Vì Zoroastrianism tôn vinh lửa như biểu tượng của ánh sáng, sự thật và thanh tẩy, tín đồ thường được gọi là Hỏa giáo đồ (Fire-Worshippers), và các nghi lễ thường diễn ra tại Đền Lửa (Fire Temple) – nơi luôn có một ngọn lửa thiêng cháy vĩnh viễn.