Sau khi xử lý xong thi thể và xóa mọi dấu vết, một bóng người mặc hắc y, đeo mặt nạ, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Jang-sam.
『Nhị công tử bị thương nặng.Gia chủ đang nổi giận.』
“Gia chủ” – tức là Sima Bu, đương kim chủ nhân của Tư Mã gia. Một kẻ đạo đức giả – dù luôn cười tươi khi mổ bụng người khác, nhưng lại yêu thương gia đình vô cùng.
“Nếu ta có thể đoán được rằng đứa bé mà Thiếu gia đang chăm lại đột nhiên phát điên rồi đánh hắn suýt chết… thì ta đã làm thầy bói chứ không làm sát thủ.”
Jang-sam trong lòng có cả núi lời muốn nói, nhưng trước thái độ lạnh như băng của kẻ mặt nạ, hắn chỉ đưa tay lên gãi cổ rồi cộc lốc đáp:
『Vậy… ngươi tính sao? Diệt khẩu ta à?』
『Không.Gia chủ thấy biết ơn vì ngươi đã cứu Thiếu gia, dù là muộn.Ngài sẽ sớm ban thưởng.』
Tư Mã Bu từ trước đến nay có hai cách xử lý thuộc hạ:
Một là giết.Hai là thưởng.
Cách làm này giống như nói:“Muốn sống thì lần sau làm tốt hơn.”
『Tình trạng của Nhị công tử hiện giờ ra sao?』
『Bên ngoài thì có vẻ ổn. Nhưng… nên theo dõi đến mùa đông, phòng bất trắc.』
『Đã rõ. Ta sẽ báo lại với Gia chủ.』
Vừa như cách hắn đến, bóng người trong hắc y lập tức biến mất vào màn đêm.
Jang-sam khẽ thở dài, ánh mắt vẫn dõi theo phương hướng kẻ đó vừa đi.Rồi hắn chợt nhớ đến cô bé vẫn đang ngủ say trong phòng – không biết gì về thế giới thực ra đen tối đến thế nào.
“Từ cái gia tộc đen tối như Tư Mã…sao lại có thể sinh ra người như Thiếu gia được nhỉ?”
Một điều thật khó hiểu.
********************
Mùa hè qua đi, mùa thu đến. Tay trái của tôi đã hoàn toàn hồi phục.
Tôi nhìn xuống hai bàn tay, siết chặt rồi thả lỏng từng ngón một.Không còn nghi ngờ gì nữa – đã lành thật rồi.Công cuộc phục hồi chức năng suốt mùa hè cuối cùng cũng có kết quả.
Việc rèn lại cơ bắp ở tay trái – vốn đã teo lại vì không sử dụng – còn vất vả hơn tôi tưởng.
Tốt. Bây giờ tay trái đã hồi phục.Đến lúc bắt đầu tập luyện Song Thủ Chiến Pháp nghiêm túc rồi.
Chỉ cần nghe cái tên đó là lòng tự trọng tôi như bị ai giẫm đạp.Tôi từng đẩy nó vào xó não, không muốn nghĩ đến. Nhưng trận đấu với Gwa-hae trong trạng thái bán long đã cho tôi một bài học nhớ đời.
Tôi buộc phải học Song Thủ Chiến Pháp – bằng mọi giá.
Nếu lúc đó tôi có thể tự do hoán đổi giữa Đả Cẩu Bổng Pháp ở tay phải và Thất Thập Nhị Không Minh Quyền ở tay trái, tôi đã không bị thương thê thảm đến vậy.
Bây giờ thì tôi có thể dùng được cả hai tuyệt kỹ. Nhưng đó là dùng lần lượt – hoàn toàn khác với thi triển cùng lúc mà không gián đoạn.
Nếu tinh thông Song Thủ Chiến Pháp, tôi có thể sử dụng hai chiêu thức cùng lúc, không cần đổi tay, trong khi kẻ khác vẫn đang lúng túng xoay kỹ năng.
Tôi quay đầu nhìn Gwa-hae, đang ngủ say cạnh mình.Tôi khẽ chọc chọc má em – mềm và mịn.
Gwa-hae đang mạnh lên từng ngày.
Dù không thể học Thất Tinh Trận hay Đả Cẩu Bổng Pháp vì không hợp, nhưng mọi thứ tôi có thể dạy, em đều đã học hết.
Giờ tôi đã không còn gì để dạy em nữa.
Trong huyết quản Gwa-hae có dòng máu rồng.Nếu trạng thái bán long của em ngày càng phát triển… liệu tôi còn cơ hội đánh bại em không?
Ban đầu, khi hóa bán long, em hành động như một con thú điên.Nhưng sau nhiều lần giao thủ, nó càng lúc càng khôn ngoan, thậm chí còn biết tính toán chiến thuật.
Tốc độ trưởng thành của em… đáng sợ như một tên Saiyan trong manga.
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng không thể để lòng tự trọng che mờ lý trí.Nếu chúng tôi lại giao đấu một lần nữa… tôi có thể chết thật.
Không – trong tình trạng hiện giờ, chắc chắn tôi sẽ chết.
Tôi cúi xuống nhìn Gwa-hae. Khẽ vén mái tóc dài, lòa xòa trên trán em, để lộ vầng trán trắng và mịn.Đôi môi nhỏ vẫn đang mấp máy trong mơ như đang… nhai gì đó.
Kết quả tốt nhất là em sẽ không bao giờ mất kiểm soát nữa. Nhưng… thế gian này không ai dám chắc điều gì.Phòng trước vẫn hơn.
Tôi siết chặt quyết tâm, trở lại với bước cơ bản nhất của Song Thủ Chiến Pháp.
Tôi cầm hai cây bút – một bên tay phải, một bên tay trái.Tay phải vẽ vòng tròn, tay trái vẽ hình vuông.Rồi đổi lại.
Tôi làm trống đầu óc, và cứ thế lặp lại, lặp lại…
Người ngoài có thể cho rằng đây là lãng phí giấy, lãng phí thời gian.Một trò vô nghĩa.
Sư phụ tôi từng dạy, nhưng tôi chưa bao giờ học nổi Song Thủ Chiến Pháp.
Thể chất mỗi người mỗi khác. Có võ học… không hợp thì suốt đời cũng chẳng luyện được.
Nhưng thiên tài thực sự là người biến điều không thể thành có thể.Và tôi – Sima Mancheon – chính là kẻ dám lừa gạt cả ông trời.
Song Thủ Chiến Pháp là võ kỹ không dành cho kẻ có đầu óc rối loạn.Vậy nên tôi làm trống tâm trí.
Tập trung… chỉ còn lại đường tròn và hình vuông.
Giữa thiên tài và kẻ ngốc ranh giới rất mong manh.Tôi gạt bỏ lý trí… và chọn trở thành kẻ ngốc.
*********************
Một tháng sau.
Tôi ném hai cây bút sang một bên rồi đổ vật xuống sàn, toàn thân mỏi rã rời.Gwa-hae, dạo gần đây cứ bắt chước tôi vẽ vòng tròn với hình vuông, nghiêng đầu nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Mancheon, huynh không luyện nữa à?”
“Không phải là bỏ cuộc… mà là lui binh có chiến lược.”
Chết tiệt cái Song Thủ Chiến Pháp khốn kiếp kia.Trận này chưa xong đâu.Dù có mất vài năm, ta cũng sẽ thuần phục được ngươi.
…Nhưng trước hết, nghỉ đã.Đầu tôi đau nhức. Tôi cần đường. Gấp.
“Jang-sam! Gom lá rụng lại!”
“Dạ? Lá rụng? Để làm gì ạ?”
Jang-sam, đang quét sân, ngẩng đầu lên với vẻ mặt không hiểu gì trước tiếng quát đột ngột của tôi.Tôi mở toang cửa, bước ra ngoài. Gió thu mát lạnh ùa vào mặt, dễ chịu vô cùng.
“Chúng ta đi… nướng khoai!”
Đúng vậy. Đời người không thể sống mãi trong sợ hãi.Câu “Carpe diem – sống trọn khoảnh khắc” không phải tự nhiên mà có.
Chuẩn bị cho tương lai là tốt.Nhưng cũng cần biết tận hưởng hiện tại – biết cười, biết vui cùng bạn bè.
“Cả hạt dẻ nữa!”
Đôi mắt Gwa-hae sáng lên.Chắc cô bé vẫn nhớ mùi hạt dẻ nướng tôi mua cho ở chợ hôm trước.
“Được rồi, được rồi. Cái gì nướng được là nướng hết.”
Chúng tôi nhóm lửa. Nướng khoai. Nướng hạt dẻ.Vừa ăn, vừa nói chuyện rôm rả.Tiếng cười hòa lẫn mùi thơm của lửa và lá khô – ấm áp như một ngày thu trọn vẹn.
Khoảnh khắc hạnh phúc… lúc nào cũng trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt một cái, lá đã rụng hết… mùa đông đã đến.
*****************
Một bức thư từ cha tôi đã đến.Đã đến lúc phải trở về nhà.
Cũng phải thôi.Tôi vốn chỉ đến Gia Cát Gia trang để học tập một thời gian ngắn.Ngay từ đầu… tôi đã không định ở lại lâu.
Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng đã quá đỗi thân thuộc này.Ban đầu chỉ định dừng chân, vậy mà… tôi lại luyến tiếc.
Tôi nhìn thấy một nét vẽ nguệch ngoạc trên bức tường.Chắc là Gwahae vẽ.
Tôi bước đến gần.Là một bức tranh Chippy đang chơi đùa cùng đàn sẻ khác.
Nếu tôi là chủ căn nhà này, có lẽ đã nổi giận.Nhưng vì sắp rời đi rồi… tôi chỉ mỉm cười.Chạm nhẹ đầu ngón tay lên bức vẽ vụng về đó – một chút hoài niệm rất đỗi dịu dàng.
Có cả tranh vẽ chúng tôi cùng ăn khoai nướng nữa.…Cái này là Gwahae sao?
Tôi dõi theo từng bức tranh, và rồi nhìn thấy một người tóc đen dài đứng cạnh một người đang chống gậy.
…Là tôi chăng?
Lẽ ra tôi nên khuyến khích con bé tập vẽ nhiều hơn.
Nét vẽ trẻ con, nguệch ngoạc trên bức tường, chỉ là trò nghịch ngợm của một đứa bé.Nhưng hai bàn tay đang nắm lấy nhau ấy… lại ấm áp và hạnh phúc đến lạ kỳ.
“Jang-sam, Gwahae đâu rồi?”
“À… chắc đang ở ngoài sân, đắp người tuyết.”
Tôi chống gậy bước ra sân. Giữa sắc trắng của mùa đông, Gwahae đang vui vẻ chơi đùa giữa tuyết.Thấy tôi, con bé chạy đến, nụ cười rạng rỡ.
Có vẻ giờ con bé không còn ngại hàm răng cá mập của mình nữa.
“Huynh rảnh rồi hả?”
“Ừ, chơi thôi.”
Tôi cùng Gwahae đắp người tuyết. Một người… rồi một người nữa… rồi lại thêm người nữa. Đến khi đầy cả sân như một đội quân binh mã đất.
Cuối cùng tôi chịu không nổi, hét lên:
“Này! Nghỉ một lát đi! Lạnh cứng tay mất! Tìm trò khác chơi đi!”
“Ah… tuyết rơi rồi.”
Tôi ngẩng đầu. Thật đấy – tuyết đang rơi.
Từng bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, phủ lên sân một lớp mới tinh khôi.
Gwahae dang hai tay, xoay người giữa trời tuyết, bắt đầu nhảy múa. Chỉ có tôi và những người tuyết là khán giả của vũ điệu ấy.
Con bé nhảy múa uyển chuyển giữa đám người tuyết đặt lung tung mà không vấp một lần.Tóc dài tung bay theo từng vòng xoay.Đôi mắt xanh trong ánh lên ánh sáng tinh nghịch.Cả con bé như được bao phủ bởi một bầu không khí huyền ảo.
Gió mùa đông thổi qua, cuốn theo những bông tuyết.Gwahae vẫn tiếp tục điệu múa, từng bước chân như đọc được vận hành của trời đất.
“Thiên Hành Bộ.”
Cơn gió lạnh sượt ngang má tôi.Tôi chợt nhận ra… Gwahae không còn là cô bé yếu ớt ngày nào nữa.
Con bé… đã vượt qua tôi.Tôi… chẳng còn gì để dạy em nữa.
Cảm giác tự hào xen lẫn trống trải.Tôi cố giữ giọng bình thản, như thường lệ, khi cất lời với Gwahae – người đang ngước nhìn tôi, gò má đỏ ửng vì lạnh, ánh mắt long lanh chờ đợi lời khen.
“…Gwahae, huynh sắp về nhà rồi.”
******************
Hiện tại, Gwahae đang ở cùng các cháu gái của Jegal Liang.
Con bé không muốn gặp cái tên Mancheon xấu xa đó nữa.Người đã từng nói sẽ mãi mãi ở bên con bé.Người đã nói sẽ dạy con bé thật nhiều, thật nhiều điều mà con bé chưa biết.
Thế rồi… lại bỏ đi một mình.Về nhà.
Dối trá.
Thật ra… con bé muốn gặp huynh ấy.Rất muốn.Nhưng lại sợ.
Muốn gặp… thật sự muốn gặp… thật-sự-rất-rất-muốn-gặp…Nhưng… lại không muốn gặp.
Sợ lắm.Không biết phải làm gì nữa.
“Mancheon… đúng là đồ dối trá.”
Giọt nước mắt… dâng lên nơi khóe mắt em .