Sống Sót Như Một Kẻ Tàn Tật Trong Chốn Giang Hồ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

214 4664

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

14 54

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

155 1596

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

464 12945

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

346 10932

Web Novel - Chương 10 - ✧ Đặt Tên Cho Một Người (3) ✧

Nghĩ kỹ thì, ngay cả trong mấy truyện fantasy, rồng đủ màu sắc cầu vồng cũng xuất hiện thường xuyên. Vậy tại sao thế giới võ lâm lại không thể có thứ tương tự?

Với đủ loại công pháp kỳ ảo như đã có, thì cái gì mà chẳng thể tồn tại? Tôi không phải chuyên gia về tiểu thuyết võ hiệp, nhưng nghĩ theo hướng “võ hiệp là một dạng fantasy” thì cũng đâu vô lý.

Tôi liếc nhìn Gwahae – con bé vẫn đang cuộn tròn lại, nhai cái bánh yakgwa. Bắt gặp ánh mắt tôi, em vội quay đầu đi. Có vẻ còn giận vì tôi đã cố ý bắt em để lộ răng. Nhưng dù đang giận, em vẫn không ngừng gặm bánh.

“Này, xin lỗi nha. Răng đẹp mà, dễ thương nữa. Sao lại phải che?”

“Không… đẹp… Khác… người ta… Kỳ lắm…”

Nếu con bé đã cảm thấy vậy, tôi cũng chẳng còn gì để nói. Giờ mà tự dưng bật mode nam chính ngôn tình kiểu “Không đâu! Không hề kỳ lạ!” hay “Em chỉ khác biệt thôi mà!” thì cũng kỳ lắm. Vậy nên tôi chỉ gật đầu:

“Ờ, nếu em thấy nó kỳ, thì cứ che kỹ vào.”

“…”

Không nói lời nào, Gwahae chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chân phải của tôi bằng ánh mắt bất mãn. Cái nhìn như muốn hỏi: “Chân anh như vậy mà sao anh vẫn tự tin dữ vậy?”

Tưởng em nó là kiểu yếu đuối ai bắt nạt gì cũng chịu, ai dè vẫn biết lườm người ta. Vậy thì dạy mới vui.

Tôi cười khẩy trước ánh nhìn bất mãn đó, nhếch môi, nở nụ cười đầy tự tin.

“Bởi vì anh là một thằng cực phẩm: đẹp trai, thông minh, chơi Yut Nori cũng giỏi. Cái chân này có què thì sao? Anh vẫn là đỉnh.”

Mỗi khi tôi ra ngoài đi dạo, luôn có những ánh nhìn kỳ lạ dõi theo. Có cả tiếng xì xào sau lưng. Nhưng tôi kệ hết. Tôi không để tâm gì cả.

Tại sao à? Vì tôi ngầu. Tôi có nhan sắc ổn, tính cách tốt, còn có khiếu hài hước. Thậm chí còn có năng khiếu võ học nữa.

Chân bị què ư? Đó là vì trời ghen tị với Sima Mancheon – thiên tài dám lừa gạt cả thiên đạo – nên mới cố tình làm khó chút xíu cho cân bằng. Dù đúng hay không, tôi cứ nghĩ vậy cho khoái.

Những khuyết điểm càng lộ rõ là vì thiếu tự tin. Muốn che giấu điểm yếu thì phải tích lũy cho mình thật nhiều ưu điểm.

Mục tiêu của tôi là trở thành “phiên bản mạnh nhất của chính mình”. Dùng điểm mạnh để đè bẹp điểm yếu.

Mà giờ chống gậy đứng dậy thì phiền quá, tôi bèn bò luôn bằng cả tay lẫn chân lại gần Gwahae. Em cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng muộn rồi.

Như chó sói vồ thỏ, tôi đè em ngã ra. Em quẫy đạp giãy giụa, nhưng vô ích. Oraoraoraora.

Ai cho cái con nhóc ngây thơ như mộng này dám lườm tôi bằng ánh mắt “đồ thất bại”? Gan thật.

Tôi kéo má em, nhéo, nắn, vặn – đôi má mềm mịn, co giãn tốt như bánh mochi. Hàng răng cá mập mà em cố che giấu cũng lộ ra rõ mồn một.

Gwahae vùng vẫy không ngừng, nhưng tôi mặc kệ. Tôi cúi nhìn em bằng ánh mắt đắc thắng, chọc thêm:

“Sợ mấy cái răng nho nhỏ mà co rúm lại luôn hả? Đồ nhát cáy. Nhưng yên tâm.”

Tôi nhìn vào mắt em, khẽ cười:

“Dù không thể ngầu như anh, nhưng anh sẽ biến em thành một người tuyệt vời. Sẽ dạy cho em thật nhiều thứ.”

Nói rồi, tôi buông má em ra, khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán và mắt.

“Nên đừng có tự ti nữa, đồ ngốc.”

Hmm, để mặt trống như vậy trông xinh hơn hẳn. Sau này phải cắt tóc cho em, hoặc mua cho cái kẹp tóc gì đó ở chợ cũng được.

Tôi nhìn vào mắt Gwahae – ánh mắt vừa bối rối vừa cảm động.

Ngay lúc ấy, Jang-sam từ chợ về.

“Thiếu gia, thuộc hạ đi chợ về rồi—?!”

Một đứa bé gái mắt đỏ hoe. Trên người nó là thiếu gia nhà họ Sima đang cười khoái chí như một thằng biến thái. Cảnh tượng quá sức khủng khiếp.

“Khoan đã khoan đã… Gì đây?! Sima Mancheon? Phải gọi là Sima Dê xồm mới đúng! Cái nhà này hỏng rồi!”

“Không phải như ngươi nghĩ. Vào phòng đi rồi hãy nói.”

“Dù không biết gì nhưng nhìn thế này là thấy không ổn rồi. Dậy đi cái đã, thiếu gia.”

Dù miệng thì xỏ xiên cho vui, Jang-sam vẫn biết tôi không phải kiểu người sẽ làm mấy chuyện đó thật, nên hắn cũng bước vào phòng, hất cằm ra hiệu hỏi:

“Cô bé này là ai vậy? Trước giờ chưa thấy.”

“Jegal Nọ. Giờ gọi là Gwahae. Ta rảnh quá nên nhặt về chơi.”

“Thiếu gia không thể nhặt người ta về vì rảnh được.”

“Ta thích vậy.”

“Đúng là bó tay. Mà không ngờ Jegal Nọ là bé gái dễ thương vậy đó. Thấy chưa? Tắm rửa một cái là khác ngay.”

Hai chủ tớ tôi cứ nói qua lại như thường lệ. Nhưng Gwahae chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Tất cả những gì con bé thấy – là gương mặt cậu thiếu niên đã đặt tên cho em.

Tất cả những gì em nghe được – là nhịp đập rền vang của chính trái tim mình.

Rồng là sinh vật thiêng. Nhưng rồng cũng là loài tham lam. Những gì chúng muốn, chúng sẽ chiếm lấy.

Những ai lọt vào tim chúng – chúng sẽ bảo vệ đến cùng. Dù có phải giết sạch, chúng cũng sẽ không buông tay.

Rồng là sinh linh thuộc về cõi trời. Luật lệ phàm trần không ràng buộc được chúng. Vì thế, người khôn sẽ không bao giờ để rồng chú ý đến mình.

Bởi vì – với những sinh vật nhỏ bé dưới đất – ánh mắt của rồng vừa là phúc lành… vừa là tai họa.

************************

Cậu đã cho con bé một cái tên. Cậu đã cho nó bánh. Và giờ—đã đến lúc bắt đầu dạy võ công.

Theo thường lệ, trò nhận sư phụ sẽ phải dâng chút quà cảm tạ, kiểu như một túi thịt khô chẳng hạn. Nhưng vì Gwahae chỉ có một con sẻ gãy cánh, nên thôi, bỏ qua luôn cái nghi thức đó.

“Giờ ta dạy em miễn phí, nhưng phải nhớ: đây không phải mấy môn võ vớ vẩn đâu. Tất cả đều là công pháp cao thâm cả đấy, hiểu chưa?”

“Vâng ạ!”

“Tốt. Vậy thì—nếu sau này em thành công, nổi tiếng lẫy lừng thì phải làm gì?”

Gwahae nhíu mày suy nghĩ, rồi lại ngơ ngác nghiêng đầu.

“Em… không biết.”

“Đừng giả ngốc! Đừng tưởng ta dễ bị lừa! Em phải báo đáp ta! Sau này phải trả ơn ta gấp trăm lần, nhớ chưa?”

Không rõ con bé có hiểu thật không, nhưng nó gật đầu lia lịa.

“Vâng! Em sẽ báo đáp ạ!”

“Tốt. Vậy bắt đầu với nội công cơ bản.”

Cậu bảo nó ngồi thiền kiểu kiết già, định bắt đầu truyền thụ công pháp nội công Toàn Chân Tâm Pháp, nhưng hóa ra con bé còn không biết ngồi thế nào. Thế là phải dạy luôn từ cách ngồi. Đúng là hành trình còn dài.

“Giờ thì, thở đúng theo lời ta. Hiểu chưa?”

“Vâng ạ!”

Gwahae học rất nghiêm túc. Cậu bắt đầu truyền thụ  Nội Công Tâm Pháp – đúng như những gì sư phụ cậu từng dạy.

“Tĩnh tâm, vô niệm.”

“Tĩnh tâm…, vô niệm.”

“Thân yếu, dưỡng khí.”

“Thân yếu…, dưỡng khí.”

“Tâm diệt, thần tồn.”

“Tâm diệt…, thần tồn.”

“Dương thịnh, Âm tan.”

“Dương thịnh…, Âm tan.”

Vậy là đã một tuần kể từ khi bắt đầu dạy Gwahae học chữ và tu luyện Công pháp đạo gia – còn gọi là Toàn Chân Tâm Pháp.

Con bé vốn chẳng có ai dạy chữ, vậy mà chỉ một tuần đã giao tiếp không mấy khó khăn. Như vậy là không hề chậm hiểu – mà ngược lại, học rất nhanh. Chỉ có phần tu luyện nội công là… thật ra, không biết nên gọi là “vấn đề” hay không nữa.

Cậu liếc nhìn Gwahae đang ngồi kiết già, nhịp thở đều đặn, nhập định theo Toàn Chân Tâm Pháp. Tư thế hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được. Điều bất thường là: nội lực của em tích tụ quá nhanh.

Nói cho dễ hiểu, nguyên lý của nội công giống như quá trình lọc nước biển thành nước ngọt để uống. Khí thiên nhiên tồn tại ngoài cơ thể người là thứ “không thể hấp thụ trực tiếp.” Vì vậy mới cần các công pháp hô hấp – giống như bộ lọc – để chuyển hóa thành dạng khí mà cơ thể có thể dung nạp.

Những công pháp nội công theo hướng “thượng thừa” thì ưu tiên tốc độ hơn an toàn, tức là rút bớt các bước lọc – uống nước biển gần như nguyên chất. Trong khi đó, Toàn Chân Tâm Pháp thì lọc đến mức tinh khiết tuyệt đối, uống chậm mà chắc. An toàn, nhưng rất chậm.

Đó là công pháp cậu từng tu luyện. Và cậu đã truyền lại cho Gwahae y hệt như vậy.

Nhưng… sao con bé lại hấp thụ nhanh như vậy? Không hiểu nổi.

Cứ như thể nó có thể uống cả thùng nước biển mà không vấn đề gì. Khí thiên nhiên – không qua xử lý – cứ thế tràn vào đan điền Gwahae một cách trơn tru.

Toàn Chân Tâm Pháp vốn có điểm yếu là mười năm đầu luyện rất chậm. Nhưng Gwahae không hề vướng phải điều đó.

An toàn cao, hiệu suất cao… Vậy thì nó không còn là Toàn Chân Tâm Pháp nữa. Đây là một thứ gì đó khác rồi. Hay là công pháp đã bị… biến dị?

Cậu cau mày nhìn Gwahae – người vẫn đang nhập định, hơi thở đều đặn như một dòng suối. Và rồi, con bé chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử xanh lam giờ như ánh lên sắc xanh sâu thẳm của biển sớm mai.

Em nhìn cậu – và mỉm cười nhẹ.

Không hiểu sao, cậu rùng mình. Một luồng lạnh sống lưng chạy dọc xương sống.