Sống Sót Như Một Kẻ Tàn Tật Trong Chốn Giang Hồ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

214 4664

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

14 54

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

155 1596

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

464 12945

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

346 10932

Web Novel - Chương 11 - ✧ Đặt Tên Cho Một Người (4) ✧

Ngũ đại thế gia – lực lượng sánh ngang với Cửu đại môn phái, hai trụ cột của giới chính phái.

Nam Cung Thế GiaHoàng PhủJegal (Gia Cát) GiaĐường Môn Tứ Xuyên (Tây)Hà Bắc Bành Gia . Quyền thế và gia sản của bọn họ vượt xa những gia tộc quý tộc bình thường, có thể xem như các thế lực quân phiệt.

Chữ “tham” không đủ để nói về họ. Lòng ham muốn quyền lực và tài phú của họ đủ khiến người ta phải xấu hổ vì hai chữ “chính phái”. Cũng chính vì thế… họ rất mạnh.

Họ sống sót được qua muôn vàn kiềm tỏa — từ sự giám sát của hoàng triều, đấu đá với Cửu đại môn phái, đến tranh chấp lãnh thổ với tà phái. Những gia tộc yếu hơn đã bị diệt hoặc bị thôn tính từ lâu.

Họ trở nên mạnh mẽ để bảo vệ huyết thống và gia tộc. Nuốt nhục chịu đựng để con cháu sau này không phải mang vết thương giống mình.

Dù có lúc nghiêng ngả trước gió lớn, cũng chỉ là tạm thời. Gốc rễ của Ngũ đại thế gia — đâm sâu, rắn chắc, có thể cong nhưng không gãy.

…Lẽ ra là vậy.

Gia cát thế gia, nổi danh với biệt hiệu Gia Cát Thần Toán, một trong Ngũ đại thế gia… giờ đây đang bị một cô gái duy nhất san bằng.

Tòa phủ đệ uy nghiêm, nơi từng tấp nập thuộc hạ vào ra, chứng tích của lịch sử và vinh hoa một thời… sụp đổ.

Cả những võ giả được truyền thụ tuyệt kỹ độc môn của Gia Cát thế gia cũng bị cô gái kia dứt khoát đánh bại bằng vài động tác tay.

Tôi cà nhắc bước về phía cô gái có đôi mắt xanh lam – Jegal Gwa-hae, người đang đứng lặng giữa đống tàn tích đang bốc cháy.

“Sao… sao em lại làm thế này?”

“Ta chỉ đang hủy diệt cái Gia Cát thế gia từng lạm dụng ta. Chỉ vậy thôi. Mancheon, đi cùng ta. Cùng nhau diệt sạch Gia Cát thế gia.”

Gwa-hae, cô gái mắt xanh, mỉm cười tươi rói với tôi – nụ cười để lộ hàm răng như cá mập mà trước đây em từng xấu hổ không dám phô ra.

Tôi đứng đó, chết lặng vì cảnh tượng quá sức tưởng tượng – một đại thế gia sụp đổ chỉ sau một đêm.

Và rồi — một cảnh tượng còn khó tin hơn nữa hiện ra.

Cơ thể Gwa-hae bắt đầu phồng to và biến dạng, hóa thành một Gwa-hae khổng lồ phiên bản Gigantamax. Không biết từ đâu, em lấy ra mấy con rối hình đầu rồng bằng vải, đeo vào tay, dang rộng hai cánh tay như thú dữ mà gầm lên.

Kyaooo~!!

Hình dạng ấy không thể sai được. Chính là—

Gwa-haeberos!!

Tôi chỉ biết run rẩy, đứng nhìn quái thú ba đầu, kẻ sẽ kéo theo sự diệt vong của Gia Cát thế gia.

“Gia tộc các ngươi diệt vong rồi! Từ giờ nơi này là của MancheonGwa-hae!”

“Tha cho ta đi! Con nhóc kia! Đừng lôi ta vào làm phản tặc!!”

Tôi hét to, cố gắng phản kháng khi bị ép làm tòng phạm. Nhưng Gwa-hae tức tối giậm chân, thở phì phì phun lửa.

“Không! Không! Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi! Chiêu Thức Diệt Vong – Buster Stream!! Kyaooo!!”

“Đã gọi là mãi mãi thì đừng kéo theo diệt vong chứ?! Với lại đừng giậm nữa! Đất rung rồi đó! – Áaa!”

Đất rung chuyển dữ dội dưới chân Gwa-hae khổng lồ. Tôi đang hét thì cắn phải lưỡi vì chấn động, mất thăng bằng mà ngã lăn ra đất.

Lửa phun ra từ đầu rối rồng trên tay Gwa-hae và từ miệng em, giờ đã đầy răng nhọn như quỷ, thiêu trụi Gia Cát thế gia. Cô … đang phá hủy thế giới!

Và rồi — để ngăn chặn sự hủy diệt bừa bãi đó, sát thủ của Liên minh Võ lâm xuất hiện.

“Bắt được rồi! Chính là tên nhà khoa học điên Sima Mancheon, kẻ đã tạo ra Gwa-hae mắt xanh tối thượng! Giết hắn!!”

“Không phải lỗi của ta! Ta đâu biết mọi chuyện thành ra thế này?!”

“Đồ đệ sai là lỗi của sư phụ! Đừng ngụy biện, chịu chết đi!!”

Sát thủ Liên minh rút kiếm, không cần nói thêm lời nào, lao thẳng vào tôi. Tôi biết bọn chúng định biến mình thành Sima Mancheon thật sự.

Ngay lúc đó—một vật thể khổng lồ từ trên trời rơi xuống, kèm theo một giọng nói từ hòa:

“Đồ đệ sai là lỗi của sư phụ… Lời rất đúng.”

ẦM!!!

Vỏ giáp ngoài làm bằng hợp kim không rõ nguồn gốc. Sức mạnh vượt qua cả trọng lực. Hình dạng khổng lồ. Tinh hoa văn minh nhân loại. Đỉnh cao của công nghệ.

Thần tạo ra loài người theo hình ảnh của mình.Và con người… tạo ra Gundam theo hình ảnh của Thần.

Hả?! Gundam?! Cái gì cơ??

Trong thế giới võ hiệp này, thậm chí Gundam cũng xuất hiện ư?! Ngay cả truyện fantasy mà nhét Gundam vào cũng bị ném đá chết chứ nói gì võ hiệp?!

Khi tôi còn đang hoảng loạn vì sự phi lý này, buồng lái Gundam mở ra, và từ trong đó bước ra một lão già xấu xí quen thuộc — sư phụ tôi!

“S-Sư phụ?! Người làm gì ở đây vậy? Với lại cái Gundam này ở đâu ra?!”

“Đừng hỏi mấy chuyện nhỏ nhặt đó. Đồ đệ làm sai, sư phụ phải chịu trách nhiệm.Nhóc – lên lái Gundam, đánh bại Gwa-hae mắt xanh tối thượng đi!

“Con á?!”

“Trọng lượng tối đa. Lớn nhất trong mọi mô hình. Niềm kiêu hãnh của nhân loại. Tuy còn là bản thử nghiệm, hiệu suất vẫn bất ổn, nhưng giá trị thực nghiệm là vô cùng.”

Lời của sư phụ khiến lòng tôi dậy lên một cảm giác rất khó tả… kiểu như hào hứng? Nhưng… không. Không thể nào.

Tôi không theo nổi nữa. Tôi không hiểu gì cả. Mà khoan đã đây có phải là thực tại không?

Tôi nhớ rõ… mình vừa cắn trúng lưỡi, nhưng không thấy máu, cũng chẳng đau.

“Không được! Mancheon là của ta! Không ai được cướp đi! ~Kyaooo!!”

Phát điên, Gwa-hae phun lửa rồi lao tới Gundam. Nhưng lại vấp ngã.

“~Kyao?!”

Không ổn rồi. Tôi đã bảo em đừng chạy mà. Với cái cơ thể to như vậy, mà trầy đầu gối một cái thì… đi viện là hết cả đống bạc.

Cơ thể khổng lồ của Gwa-hae đổ sầm xuống, ngửa mặt lên trời, gò má úp xuống đất.

Đúng khoảnh khắc đó — tôi cuối cùng cũng hiểu ra:

Tôi đang mơ.

“Phù…!”

Tôi mở mắt, trần nhà quen thuộc hiện ra trước mắt. Một hơi thở nhẹ nhõm thoát ra, cùng với mồ hôi lạnh ướt lưng áo.

“…Ha… ha… Là mơ thôi. Cảm ơn trời.”

Đúng là một giấc mơ phi lý và ngớ ngẩn nếu tách từng phần ra mà xét, nhưng lúc đang ở trong mơ thì lại chẳng khác gì ác mộng thực sự. May là chỉ là mơ thôi.

…Nhưng mà, sao cơ thể tôi lại nặng thế này?

Cảm thấy có vật gì đó đè lên ngực, tôi cúi xuống nhìn thì thấy Gwa-hae đang nằm đè lên người tôi, ngủ ngon lành.

“Cùng nhau… mãi mãi…”

Tôi đã chuẩn bị riêng một cái giường cho con bé rồi, thế mà nó vẫn cứ chui lên giường tôi, nằm ngủ đè lên người, miệng thì lẩm bẩm mấy câu như thế trong lúc mơ. Chẳng lẽ là vì từ nhỏ thiếu thốn tình cảm nên mới khát khao hơi ấm con người?

Một thói quen thật kỳ lạ.

Tôi cũng muốn đấm cho nó một cú vào đầu gối, nhưng chẳng còn sức mà làm nữa. Cuối cùng chỉ biết khẽ nhắm mắt lại và nằm im.

Dù gì thì cái sức nặng ấy… cũng không đến nỗi khó chịu.Thậm chí, còn thấy… hơi ấm áp.

◇◇◇◆◇◇◇

Thất Thập Nhị Thức Không Minh Quyền (空明拳) – quyền pháp gồm bảy mươi hai chiêu thức, lĩnh hội tinh túy của giáo lý Đạo gia “lấy không mà sáng” (以空而明).

Chữ “Không Minh” (以空而明) ấy, ý chỉ “vì trống rỗng nên có ích” – bình chứa được là vì bên trong rỗng, căn phòng dùng được là vì có cửa sổ và cửa ra vào.Chính khoảng không ấy mới có thể chứa được thức ăn, đón được ánh sáng, đón được con người.

Nói cách khác, Không Minh Quyền là quyền pháp dựa trên việc hóa giải lực đạo của đối phương trong chớp mắt, tạo ra sơ hở rồi nhân đó phản công.

Nói ngắn gọn — là quyền pháp thiên về phòng ngự, hóa giải và phản kích.

Và đó cũng là môn võ duy nhất mà tôi từng được sư phụ truyền thụ. Khi tôi bắt đầu thành thạo, từng xin học thêm những tuyệt kỹ khác, nhưng sư phụ chỉ tiếp tục bắt tôi rèn Không Minh Quyền không ngừng nghỉ. Ông nói rằng trong chiến đấu, phòng ngự là điều quan trọng nhất.

“Haha~ Nếu ngươi không định dấn thân vào giang hồ, thì Đả Cẩu Bổng Pháp và Không Minh Quyền là quá đủ rồi. Ta đảm bảo, bất kỳ nơi nào ngươi cũng không bị đánh bại.”

…Đừng có mà nuốt lời đấy, lão già chết tiệt. Tôi mà rảnh là thuê luật sư kiện ông đấy.

Tôi thấy ánh mắt Gwa-hae đang nhìn mình — long lanh, mong chờ. Nhìn thấy đôi mắt ấy, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm phần nào khi bản thân chỉ học mỗi Không Minh Quyền.

Nếu khi ấy tôi học mấy thứ như Bách Bộ Thần Quyền (百步神拳) hay Tật Lôi Thần Quyền (霹靂神拳) – loại quyền pháp thiên về tấn công – rồi lại dạy cho Gwa-hae, thì… tưởng tượng hậu quả thôi cũng đủ nổi da gà.

Nghĩ theo hướng đó thì quyền pháp mang tính phòng ngự như Không Minh Quyền cũng có cái lợi — dù có dạy lại cho con bé, thì ít nhất cũng không gây ra hỗn loạn như trong mơ.

Tôi chỉ là tùy tiện dạy một đứa trẻ tội nghiệp chút quyền pháp để giết thời gian mà thôi… thế mà lại bị dán mác công địch? Thật là nực cười.

“Anh ổn chứ?”

Tôi im lặng một lúc, Gwa-hae nhìn tôi, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Một biểu cảm đơn thuần, không chút tính toán.

Nghĩ lại thì… sư phụ từng bảo tôi suy nghĩ quá nhiều. Đúng thật, mấy thứ tôi đang nghĩ, đều là lo bò trắng răng cả.

Tôi thả lỏng nét mặt, rồi bình thản lên tiếng, mang theo đúng phong thái từng học từ sư phụ.

“Giờ ta sẽ biểu diễn. Nhìn cho kỹ. Có gì không hiểu thì hỏi.”

— Và ba ngày sau…

◇◇◇◆◇◇◇

Chẳng lẽ Frankenstein cũng từng có cảm giác thế này…? Không, chết tiệt.Tôi chỉ đang luyện Không Minh Quyền lên một cái cây thôi mà, sao lại đấm gãy luôn cả thân cây?!

Thân cây gãy làm đôi. Gwa-hae thì tươi cười, trông chờ được khen ngợi. Còn tôi — mắt đảo qua lại giữa cái cây gãy và gương mặt rạng rỡ kia, lòng tràn đầy lo âu.

Vô vọng thật rồi. Phải dùng đến biện pháp mạnh thôi.

“Ừm… em học đến đây là được rồi. Từ giờ phải tự luyện lấy.Từ giờ em tự luyện. Làm một vạn lần bài quyền ‘Không Minh Quyền – Biến thể Biết ơn.”

Tôi nói xong là chuồn lẹ, giao luôn việc dọn đống cây gãy cho Jang-sam.

Vừa ôm trán, tôi vừa đi dọc theo khu vườn rộng lớn, được cắt tỉa khéo léo trong phủ đệ Gia Cát thế gia. Tôi không hề có ý định tìm cách giải quyết gì cả – chỉ là… đi bộ cho đỡ nhức đầu.

Mải miết suy nghĩ, tôi đi lạc lúc nào không hay.

…Đây là đâu vậy?

Tôi ngẩng đầu nhìn quanh. Trước mắt là một đình viện cũ kỹ đơn sơ, có phần lệch tông với khung cảnh vườn tược trang nhã xung quanh.

Bên trong đình, một lão nhân ăn mặc chỉnh tề, tướng mạo nho nhã, đang ngồi một mình nghịch mấy viên cờ vây.

Cờ vây à… Tôi từng mê chơi một thời sau khi xem Hikaru no Go. Biết đâu đánh vài ván với lão già cô đơn này cũng giết được chút thời gian.

Tôi thản nhiên ngồi xuống phía đối diện bàn cờ, tay với lấy quân đen.

“Này lão bá, xem ra mấy đứa cháu không chịu chơi cùng nhỉ.Cho ta tiếp vài ván đi?”

Jegal Liang, một trong Thập Đại Tông Sư, lão tiền bối được người người kính trọng trong Gia Cát thế gia – còn được gọi là Gia Cát Quái Long (諸葛怪龍) – lặng lẽ nhìn đứa bé tự nhiên ngồi xuống rủ mình đánh cờ.Thấy cũng đang rảnh, lão khẽ gật đầu.

“Ta chấp ngươi chín quân, tiểu hữu.”

★ Chú thích:

Gigantamax là một thuật ngữ xuất phát từ loạt game Pokémon Sword & Shield. Đây là trạng thái đặc biệt trong đó Pokémon:– Phóng to kích thước đến mức khổng lồ,– Thay đổi hoàn toàn hình dạng,– Và có những kỹ năng đặc biệt riêng gọi là G-Max Moves.

Chỉ một số Pokémon nhất định mới có thể “Gigantamax” – đây là phiên bản nâng cấp mạnh mẽ hơn của “Dynamax”. Trong truyện, tác giả dùng từ Gigantamax Gwa-hae để ví von hài hước, miêu tả cảnh Gwa-hae hóa quái vật siêu to khổng lồ như trong Pokémon.

Gwa-haeberos là cách chơi chữ kết hợp giữa tên Gwa-hae và Cerberus – con chó ba đầu trong thần thoại Hy Lạp.→ Ngụ ý: Gwa-hae hóa thành quái vật khổng lồ ba đầu giống Cerberus, mang tính châm biếm – hài hước – thảm họa.

Frankenstein: Tên một tiểu thuyết kinh điển do Mary Shelley viết (1818). Nhân vật chính là Victor Frankenstein – một nhà khoa học tạo ra một sinh vật sống bằng cách ghép các bộ phận thi thể. Về sau, sinh vật này nổi loạn và vượt khỏi sự kiểm soát của ông. Trong văn hóa đại chúng, “Frankenstein” thường bị hiểu nhầm là tên con quái vật, nhưng thực chất là tên của người tạo ra nó.→ Ở đây, “Frankenstein” ám chỉ cảm giác bất lực khi thứ mình tạo ra trở nên nguy hiểm và ngoài tầm kiểm soát.