Slayers Đặc Biệt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 151

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 47

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 351

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1385

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 52

Tập 4: Âm mưu của Hiệp hội Pháp sư - Slayers Xuất Sắc: Sau cuộc nổi loạn

Một tiếng nổ vang rền vọng qua những tán cây. Ve sầu im bặt, chim bay tán loạn, cây cối xung quanh bị quật ngã ngổn ngang. Một cảnh tượng đặc trưng của ngày hè.

Và đứng ngay chính giữa sự náo loạn ấy, như mọi khi, chính là tôi, Lina Inverse, cùng với bạn đồng hành của mình.

“Dil Brand!”

Đoàaang!

““Áaaaa””

Không kịp né ma pháp của tôi, hai tên ác nhân bị thổi bay. Như vậy là chỉ còn lại mười tên. Dù có hơi chùn bước, chúng vẫn chưa mất đi ý chí chiến đấu. Đúng là một lũ cứng đầu—loại này thì khó mà sống lâu được.

Chúng tôi chỉ đi trên đường rừng thì đột nhiên bị đám du côn này chặn đánh. Kỹ năng của chúng không có gì đáng nói, nhưng phía chúng tôi thì lại có chút trở ngại.

“Ối.”

Ánh mắt của tôi hướng về phía người vừa phát ra tiếng kêu chẳng có chút căng thẳng nào kia. Và quả nhiên, tại đó là Reil, đang chật vật dùng thanh đoản kiếm của mình để đỡ lấy nhát kiếm của địch, bị dồn hẳn vào thế phòng thủ.

(Hừ, phiền quá đi!)

Nhưng trước khi tôi có thể xướng chú—

“Elemekia Lance!”

Pặc!

Trúng phải ma pháp của Naga, Ác nhân A ngã gục xuống đất.

“…Ồ. Cảm ơn.”

“Hừ! Nếu có thời gian cảm ơn thì lo mà xướng chú đi!” Naga đáp, đồng thời phất mạnh tấm áo choàng của mình.

“…Tch! Rút lui!”

Có vẻ như cuối cùng chúng cũng nhận ra mình đang bị áp đảo. Dưới lệnh tên thủ lĩnh, những tên du côn còn lại vội vã vác theo đồng bọn bị đánh bại và chạy biến vào rừng. Dĩ nhiên, chúng tôi không đuổi theo. Đây có thể là một cái bẫy.

Trước mắt, phải xác nhận xem mọi người có an toàn không. Tôi và Naga đương nhiên vẫn lành lặn. Reil cũng không sao. Còn…

“—Burglar-san?!” tôi kêu lên. Naga và Reil cũng nhìn xung quanh.

“Hừ. Nói mới để ý, không thấy bóng dáng ông ấy đâu cả.”

“Chắc chắn ban đầu ông ấy đã ở đây mà…”

Cả hai người họ đều nói thứ mà ai cũng rõ mười mươi.

(Lẽ nào ông ấy bị đám kia bắt đi—)

“Ôi chà, vừa rồi nguy hiểm thật.”

Một giọng nói cất lên từ bụi cây đối diện với phía đám du côn đã khuất dạng. Tôi đưa mắt nhìn và thấy một người đàn ông lớn tuổi mặc áo choàng và đội mũ trùm đen, trang phục pháp sư điển hình.

“Ồ, Burglar-san,” Reil cất tiếng. “Ông vẫn không sao. Vậy tốt rồi.”

“Quả vậy… Ta đã cố để chạy trốn, nhưng rồi lỡ cụng đầu vào một cái cây. Vậy nên ta đã bất tỉnh đến tận bây giờ,” ông ta nói mà không biết ngượng. “Tuy nhiên, xét đến việc đám đó vừa xuất hiện… dường như sào huyệt của Grimas cách đây không còn xa nữa.”

“—Phải.” Tôi gật đầu đồng tình trước lời lẩm bẩm của Burglar-san.

Gần đây, đã xảy ra một cuộc nổi loạn. Tại Hiệp hội Pháp sư của thành phố Cruasal, phó tọa và các pháp sư đã nổi dậy chống lại sự độc tài của Chủ tọa Hamingham. Tôi và Naga cũng bị cuốn vào, đứng về phe nổi loạn, và cuối cùng đánh bại Chủ tọa Hamingham gian ác. Nhưng—

Sau khi xử lý xong báo cáo hậu sự và các thủ tục giấy tờ khác, một vấn đề khác lại nổi lên: tàn dư của phe Hamingham.

Mọi chuyện bắt đầu vào buổi sáng nọ, một dòng chữ khổng lồ được vẽ lên tường của tòa nhà hiệp hội: “Thả Hamingham-sama ra.” Kể từ đó, một loạt những trò quấy rối nhắm vào Hiệp hội Pháp sư thành phố Cruasal bắt đầu xảy ra. Hỏa hoạn trong phòng tư liệu, phòng thí nghiệm thì bị phá tan tành. Thư đe dọa được gửi tới, cùng với những lời mời tham gia tôn giáo đáng ngờ, thậm chí còn có cả người bán cá khô hát hò trước cổng.

Đủ các loại quấy rối, từ kỳ quái cho đến nghiêm trọng, xảy ra gần như mỗi ngày. Cuối cùng, ngay cả chủ tọa hiện tại, người đã thay thế Hamingham, cũng phải đau đầu khốn đốn, buộc phải mở một cuộc điều tra chính thức.

Trong lúc mọi thứ ngày càng diễn tiến, nổi lên một thông tin rằng một người có tên Grimas, trước đây từng đứng về phe Hamingham, hiện đang lẩn trốn gần ngôi làng Patri cách Cruasal không xa và đứng đằng sau giật dây mọi chuyện.

Để xác minh thực hư, và nếu là thực thì ngăn chặn hắn luôn, bốn thành viên đã được chọn để điều đi.

Đầu tiên là tôi và Naga, vốn vẫn đang ở trong thành phố.

Tiếp theo, Reil-kun, người dẫn đường. Có vẻ làng Patri là quê của anh ta. Trong vụ việc lần trước, chúng tôi đã có chút liên hệ với anh ta. Nếu phải mô tả thì anh ta giống như một con huệ biển vậy.

Và cuối cùng là một gương mặt mới, Burglar-san, người thương lượng. Ông ấy cũng là một thành viên của Hiệp hội Pháp sư thành phố Cruasal và hoạt động tích cực trong phe chống Hamingham. Dường như, dù đứng về hai phe khác nhau trong cuộc nổi loạn, ông ấy và Grimas từng quen nhau trong một khoảng thời gian dài. Ông ấy đã chủ động đề xuất tham gia cùng chúng tôi với hy vọng thuyết phục Grimas quay đầu nếu có thể.

“Nhưng… Không ngờ Grimas-san lại lập tức phái sát thủ đi như vậy… Dường như ông ấy lâm vào đường cùng rồi,” Reil nói, trong giọng anh ta chẳng có chút căng thẳng nào. “…Sao đây nhỉ. Nếu cứ tiếp tục mà không có kế hoạch thì sẽ rất nguy hiểm, vậy nên hãy cùng thảo luận xem nên hành động theo chiến lược nào. Sau khi thống nhất, chúng ta có thể liên lạc với Hiệp hội ở Cruasal để xin phê duyệt kế hoạch…”

“Anh… vẫn còn thích thảo luận nhỉ…”

“Ừm… Tôi thích cảm giác như đang góp phần tham gia chỉ bằng việc ngồi một chỗ với vẻ mặt lo lắng.”

(Chà, mình cũng không định xen vào sở thích của người ta làm gì…)

“Hố hô hô hô! Ngây thơ! Quá ngây thơ! Nếu chỉ vậy mà đã chùn chân thì sẽ vấy bẩn cái tên Bạch Xà Naga này! Đừng do dự mà tiến thẳng về phía trước đi!”

Dù nghe như lời của một viên tướng bất tài, Naga nói hoàn toàn đúng. Nếu bây giờ do dự, kẻ địch có thể sẽ tháo chạy hoặc củng cố quân lực. Dù gì đi nữa, chúng tôi sẽ chỉ cho chúng thêm lợi thế mà thôi. Cách tốt nhất là cứ chẳng nói chẳng rằng, xông lên và đánh bại chúng.

…Chà, lần này lại có thêm vụ “thương lượng” nhàm chán nữa, nên chúng tôi không thể xử gọn chúng ngay được.

“Ta cũng tán thành với Naga-dono,” Burglar-san nói trước khi tôi kịp mở lời. “Dù có quay về thành phố, mục tiêu của chúng ta vẫn không thay đổi. Do vậy, tiếp tục tiến lên là thượng sách.”

“Đồng ý.” Tôi gật đầu đồng tình.

Reil để lộ rõ vẻ thất vọng trên khuôn mặt. “Vậy… chúng ta sẽ không thảo luận…?”

“““Không,””” ba người chúng tôi đồng thanh một cách hoàn hảo.

“Được rồi. Chúng ta sẽ xuất phát vào sáng sớm ngày mai, tấn công sào huyệt địch và kết thúc chuyện này,” tôi nói rồi nhấp một ngụm trà tráng miệng.

Đây là làng Patri, nơi cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân tới. Nói “cuối cùng” thì cũng có phần hơi quá, bởi đường đến đây không gặp nhiều khó khăn. Ừ thì chúng tôi đã vài lần bị tấn công bởi đám có vẻ là sát thủ do Grimas thuê, nhưng tôi và Naga đã dễ dàng xử gọn từng tên một.

Hôm nay, sau khi dò hỏi quanh làng Patri, chúng tôi xác nhận được tin đồn về việc có lượng lớn người gần đây bắt đầu tập trung tại một ngọn núi cách ngôi làng không xa. Người dân nói rằng bọn họ không hẳn là trộm cướp nên mặc kệ. Không nghi ngờ gì nữa, phe cánh của Grimas chắc chắn đang ở đây.

Chúng tôi thuê phòng trong quán trọ duy nhất của làng, nơi không có bất kỳ bóng dáng của một lữ khách nào khác, và lập tức bắt đầu bàn chiến lược cho ngày mai.

Reil đã ngỏ ý mời chúng tôi qua đêm tại nhà của anh ấy, nhưng dĩ nhiên, chúng tôi không thể bàn kế hoạch tấn công trước mặt gia đình người ta được.

“…Một kế hoạch tấn công… chỉ vậy thôi à?” Reil lẩm bẩm với vẻ thất vọng. Khá chắc anh ta muốn được “thảo luận” thêm đây mà.

“Chính xác,” tôi thản nhiên đáp. “Bởi chúng ta không biết kẻ địch sẽ phản ứng như thế nào, không có cách nào để vạch ra một chiến thuật chi tiết cả.”

“Nhưng… vậy thì chúng ta đâu cần phải thuê phòng trọ chứ…? Tôi có cảm giác rằng chúng ta đã có thể qua đêm tại nhà của tôi… Thuê phòng trọ tốn kém lắm đấy…”

Giật.

(N-Nói vậy nghe cũng có lý…)

“Đ-Đừng nghĩ nhiều làm gì. Tiền trọ dù sao cũng sẽ được Hiệp hội Pháp sư coi là chi phí cần thiết thôi mà…”

“Xin đừng nói những lời nghe y như cựu chủ tọa Hamingham…”

“Hự…” tôi khẽ rên rỉ.

“Nếu mọi người về nhà tôi… cả nhà tôi đã có thể thảo luận xem bữa tối nấu món gì, sau đó thảo luận lại với mọi người xem có ổn không…” Reil lẩm bẩm với vẻ sung sướng.

“…Có phải cả gia đình anh đều giống hệt như anh không?” Naga hỏi.

Anh ta gật đầu và ưỡn ngực ra đầy tự hào. “Vâng. Tất nhiên rồi.”

Cả tôi và Naga đều chết lặng.

Cứ thử tưởng tượng mà xem. Tôi không rõ nhà Reil có bao nhiêu người, nhưng từng người trong số họ đều y hệt như anh ta, ẻo lả như tảo biển, liên tục xì xầm thảo luận với nhau!

Đáng sợ! Quá đỗi đáng sợ!

(A… Thật mừng khi đã chọn qua đêm ở nhà trọ.)

“C-Chà… Dù sao thì, chúng ta vẫn thống nhất khởi hành vào sáng sớm ngày mai chứ?” tôi định thần lại và hỏi.

“Hừ. Quả là một công việc nhàm chán. Có lẽ không cần đến tôi, Bạch Xà Naga, phải ra mặt đâu,” Naga vừa nói, vừa hất mái tóc đen dài của mình. Nhưng…

“…Liệu mọi chuyện có suôn sẻ được như vậy không?”

Người vừa khẽ lẩm bẩm là Burglar-san.

“Ý ông là sao?”

“…Hửm, à, không…” Bị tôi đối chất, ông ta liền luống cuống đáp lại. “K-Không có gì đâu. Chỉ là ta với hắn quen nhau đã lâu rồi… Nghe ta nói đây, gã đó gian xảo lắm. Rất gian xảo.”

Nói rồi, ông ta đứng dậy.

“Ông đi đâu đấy?”

“Ta có hơi thấm mệt rồi nên sẽ đi ngủ sớm,” ông ta đáp mà không ngoảnh lại, rồi sau đó leo cầu thang lên phòng cho khách ở tầng hai rồi khuất dạng.

(Hừm…)

“Chà… Burglar-san hẳn cũng phải khổ tâm lắm…” Reil lẩm bẩm, đủ lớn để người khác có thể nghe được, trong khi gật gù ngái ngủ. “…Rốt cuộc, ông ấy và Grimas-san đã quen nhau từ lâu… Chắc trong lòng ông ấy đang rất trăn trở…”

“—Phải vậy chăng…?” tôi thì thầm, mắt vẫn nhìn về phía Burglar-san vừa biến mất.

Sáng hôm sau, cả thế giới chìm trong màu trắng xóa. Qua màn sương sớm dày đặc, bốn người chúng tôi hướng thẳng đến hang ổ của Grimas. Đích đến của chúng tôi nằm trong núi. Tuy có đường mòn, nhưng đường thì gập ghềnh, tầm nhìn thì kém, di chuyển chẳng có gì gọi là dễ dàng cả.

Sương sớm vẫn không hề có dấu hiệu tan bớt. Dù thời tiết phù hợp cho một cuộc tấn công bất ngờ, lần này, Burglar-san cần phải thương lượng với Grimas trước. Vậy nên, đối với chúng tôi, màn sương này không đem lại lợi thế nào cả. Chính xác thì sương mù còn là một bất lợi. Tốc độ di chuyển của chúng tôi bị chậm lại, và nếu phải chiến đấu với bè lũ Grimas, tầm nhìn kém có thể khiến chúng tôi vô tình dùng ma pháp trúng đồng minh của mình.

(Chà, dù có tầm nhìn tốt thì thi thoảng mình vẫn đánh trúng đồng minh…)

Theo như Reil, người dẫn đường, thời tiết ở đây luôn như vậy.

“Nhưng… thế này… khá phiền phức đây…” Giọng nói mệt mỏi của Burglar-san cất lên.

“Ông có sao không…?” Reil dừng chân trước mặt tôi và ngoảnh lại.

Tôi cũng ngoái đầu nhìn lại theo, và Burglar-san, người đáng ra phải ở ngay sau tôi, đã tan vào trong làn sương và mất hút.

“Naga! Tại sao , người lẽ ra phải ở sau cùng, giờ lại đi trước Burglar-san hả?!”

“Hừ. Thật ngây thơ làm sao, Lina Inverse.” Cô ấy phất mạnh tấm áo choàng của mình. “Tôi, Bạch Xà Naga, không đời nào cam chịu mãi ở sau kẻ khác đâu!”

(Aaaa! Cái con nhỏ này!)

Ngay khi tôi vừa định quát tháo—

Xào xạc.

Cùng với âm thanh xào xạc của bụi cây, vô số sự hiện diện đột ngột xuất hiện.

“Một cuộc phục kích ư?!” tôi buột miệng kêu lên.

Thú thực thì tôi không ngờ rằng chúng sẽ chủ động tấn công. Dĩ nhiên, tôi đã tính đến khả năng bị phục kích, nhưng dưới lớp sương mù này, cả địch cả ta đều chịu chung rủi ro trúng đạn lạc từ đồng minh, thậm chí với quân số phe địch thì nguy cơ rủi ro ấy còn cao hơn. Bất kỳ ai đều có thể nhận thấy được điều đó.

Ấy vậy mà chúng vẫn thực sự tấn công. Có phải vì chó cùng rứt giậu, hay là vì lý do nào khác…?

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, nhiều bóng người đã áp sát chúng tôi từ trong màn sương trắng.

(Gừ! Được thôi!)

Xin lỗi nhé, nhưng sẽ phải có người chấp nhận hy sinh cao cả ở đây! Sau này cười xòa cho qua là xong mà! Nuốt lại sự do dự, tôi quyết tâm bắt đầu xướng một ma pháp hủy diệt diện rộng.

Nhưng rồi—

“Oái?! Các người đang làm gì vậy?! Mau thả ta ra!”

Tiếng thét cất lên từ sau lưng tôi thuộc về Burglar-san.

(Chết rồi!)

Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn.

“Nghe đây. Ta đã bắt được một người trong nhóm các ngươi làm con tin.”

Từ sâu trong màn sương trắng – giọng nói của một người đàn ông vọng ra, chẳng rõ từ hướng nào.

“Ngươi là Grimas đúng không?!” tôi hỏi. Nhưng giọng nói kia chỉ khẽ bật cười đáp lại.

“Chúng ta sẽ giữ hắn lại. Nếu còn quý mạng sống của lão ta, hãy đến tòa lâu đài cổ nằm phía đông của làng Layton. Rõ chưa?”

Vừa dứt lời—những sự hiện diện xung quanh chúng tôi dần rút ra xa.

“…Chết tiệt!” Tôi nghiến răng.

Cho dù có muốn đuổi theo, trên một ngọn núi với tầm nhìn giới hạn như thế này, chúng tôi sẽ chỉ tổ bị lạc đường mà thôi.

“Chúng ta đã hoàn toàn bị qua mặt…” tôi lẩm bẩm trong khi đứng chôn chân giữa màn sương. Sự hiện diện của những kẻ bắt cóc Burglar-san đã hoàn toàn biến mất.

“Chà… Thật là rắc rối quá đi,” Reil nói, trong tông giọng vẫn chẳng có chút sự căng thẳng nào.

Hiện đã là quá buổi trưa của ngày hôm đó, tại nhà trọ ở làng Patri. Sau vụ việc vừa rồi—để cho chắc, chúng tôi đã đợi sương tan rồi kiểm tra nơi chúng tôi nghĩ là hang ổ của Grimas. Ở đó hoàn toàn trống trơn. Quả thực tại đó có dấu hiệu cho thấy đã có nhiều người tá túc trong một khoảng thời gian dài, nhưng có vẻ như bọn chúng đã thu dọn đồ đạc và bỏ hẳn nơi đó. Do vậy, chúng tôi quay trở lại làng đề họp bàn chiến lược trong khi ăn uống.

“Nhân tiện, Reil, có chuyện mà tôi muốn biết. Làng Layton nằm ở đâu?”

“Ừm… Hình như là cách chỗ này hai ngày đường về phía đông bắc…”

(Vậy là càng lúc càng đi xa khỏi thành phố Cruasal à…)

“Nhưng câu hỏi cần đặt ra là tại sao bọn chúng lại làm vậy?” tôi vừa nói, vừa gặm một cái cánh gà chiên cay.

“Hừm… Là vì sao ta…” Reil lẩm bẩm với vẻ mặt khổ sở, dù dĩ nhiên là giọng anh ta chẳng có chút căng thẳng nào.

“Hừ! Không phải đã quá hiển nhiên rồi sao? Chúng sợ hãi sức mạnh của tôi, Bạch Xà Naga, nên đã phải bắt giữ con tin. Nhưng thật nực cười làm sao. Chúng thực sự tin rằng tôi hay Lina sẽ quan tâm đến sự tồn tại của một con tin à? Hố hô hô hô!” Naga nói, đồng thời nuốt trôi miếng thịt cừu hấp cùng với cả một cốc rượu vang.

(…Ít nhất thì tôi có quan tâm đấy. Không như bà.)

“Không phải chuyện đó. Tôi không hỏi vì sao chúng bắt Burglar-san làm con tin, mà là vì sao chúng lại phải mất công gọi chúng ta đến ngôi làng Layton đó.”

“Hừ! Quá hiển nhiên rồi, đó là để phân định thắng thua với chúng ta!” Naga đáp một câu vô tư chẳng có chút suy nghĩ nào.

“Gừ! Không phải thế! Nếu chúng muốn lấy con tin làm bình phong để hơn thua, chọn nơi nào mà chẳng được! Thế nhưng chúng lại chọn làng Layton thay vì nơi này. Như vậy nghĩa là sao?!”

“Hừ! Làm sao tôi biết được chứ?!”

“Đừng có tự mãn! Thiệt tình…”

“Hừm… Rốt cuộc là vì sao nhỉ…” Reil khoanh tay lại lẩm bẩm.

“Chà, theo lối suy luận thông thường thì có hai khả năng. Một, chúng có thể đã giăng bẫy tại làng Layton. Hai, đây là một nước đi nhằm câu kéo thời gian vì mục đích nào đó… Dù vậy, nếu là bẫy, đó sẽ là loại bẫy gì? Nếu là để câu thời gian, chúng định sẽ làm gì với khoảng thời gian đó? Chúng ta vẫn chưa thể làm rõ được.”

“Quả đúng là vậy…” Reil chậm rãi gật gù.

Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh tanh. “…Anh thực sự chỉ ngồi đó làm bộ mặt khổ sở thôi nhỉ?”

“Vâng… Trước đây tôi từng nói rồi đúng không?” Reil vừa đáp, vừa vui vẻ gật đầu. “Nhưng làm vậy khiến tôi có cảm giác như đang được tham gia vào, nên ổn mà…”

(Không ổn đâu.)

“Nếu anh không đưa ra ý kiến nào thì tôi sẽ loại anh khỏi cuộc thảo luận đấy.”

“Á! Xin đừng mà!” Reil phát hoảng trước lời của tôi.

“Vậy thì nêu ý kiến đi, chỉ một thôi cũng được.”

“Một ý kiến à…?” Dù lưỡng lự nhưng anh ta cuối cùng cũng nói, “Chà… Tôi thấy khả năng có bẫy là rất thấp. Nếu bọn họ muốn đặt bẫy, họ đã có thể dùng căn cứ ở đây. Nhưng… nếu mục đích của bọn họ là câu giờ, thì giả sử, có thể ban đầu họ định đối đầu trực diện với chúng ta, nhưng khi thực sự giáp mặt rồi thì nhận thấy rằng chúng ta khá khó nhằn… Bởi họ không thể lãng phí lực lượng nên muốn rút lui, nhưng nếu chạy trốn theo cách thông thường thì chúng ta nhất định sẽ đuổi theo… Vậy nên họ đã bắt một con tin và bảo chúng ta đến làng Layton, trong khi bản thân thì chạy trốn về hướng hoàn toàn khác… Bởi chúng ta sẽ buộc phải đi do phía kia có con tin… Khi đó, Burglar-san có thể vẫn sẽ bị bắt theo làm con tin để đề phòng trường hợp khẩn cấp… Đó là ý kiến của tôi…”

“……”

“……”

Cả tôi và Naga đều lặng người trong chốc lát trước những lời phân tích của Reil.

“Anh… Anh thực sự có thể đưa ra được một ý kiến bình thường,” Naga sững sờ nói.

“Nếu có thể đưa ra một ý kiến ra hồn như vậy, sao lúc nào cũng giữ im lặng?” tôi hỏi.

Anh ta trông có vẻ xấu hổ. “Bởi khi đưa ra ý kiến, tôi sẽ trở nên nổi bật… như vậy ngại lắm…”

(Đúng là một kẻ rắc rối.)

“—Chà, dù sao đi nữa, có thể thấy là Reil đã nói đúng; chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài đi đến Layton.”

“Hừ. Phiền toái thật, nhưng cũng chẳng tránh được.”

Nói rồi, tôi và Naga lại tiếp tục dùng bữa. Âm thanh lạch cạch của dao nĩa kéo dài một hồi—

“Ừm…” Reil rụt rè cất tiếng. “Có phải… thảo luận kết thúc rồi không…?”

“Vừa nói rồi mà, chúng ta sẽ đi đến Layton. Đâu có còn gì để thảo luận nữa?”

“Vậy à… Cô nói đúng, chắc vậy…” Reil lẩm bẩm và thở dài với vẻ thất vọng.

(Có khi nào… lý do thật sự khiến anh ta không lên tiếng là bởi anh ta không muốn cuộc thảo luận kết thúc bởi ý kiến của mình?)

Chà, luôn tồn tại dạng người lúc nào cũng muốn họp hành, thảo luận cho mọi thứ. Nhưng đó không phải thứ thực sự làm tôi cảm thấy bận tâm.

Điều mà tôi đang trăn trở là vì sao hành tung của chúng tôi lại bị chúng nắm rõ đến vậy. Phản ứng của chúng quá nhanh và thành thục để có thể là một cuộc phục kích thông thường. Trên hết, làm thế nào mà kẻ địch biết rằng bốn người chúng tôi là đội được cử đi để triệt hạ Grimas?

Nếu mối nghi ngờ của tôi là chính xác, mọi chuyện có thể trở nên phức tạp đây.

Dưới ánh trăng mờ và mùi cây rừng nồng nặc đến nghẹt thở, một tòa lâu đài cổ đứng lặng lẽ giữa núi non. Hiện đã sang đêm thứ hai kể từ khi Burglar-san bị bắt cóc. Nhóm của chúng tôi đến thẳng đây mà không dừng chân tại làng Layton. Lý do đơn giản thôi: dù trú chân tại ngôi làng có thể cung cấp cho tôi chút thông tin về kẻ địch, làm vậy cũng có nguy cơ tiết lộ cho chúng biết rằng chúng tôi đã tới nơi.

Dĩ nhiên, đó là nếu bọn chúng thực sự đang ở đây.

Như Reil đã nói, tòa lâu đài này có thể hoàn toàn trống trơn, trong khi bọn chúng thì đang mang theo Burglar-san tháo chạy trên một con đường khác.

Ba người chúng tôi lẩn mình trong bụi cây, thăm dò tòa lâu đài từ trên sườn núi. Tôi vừa mới một mình đi thám thính xung quanh tòa thành, nhưng không có lấy một ánh đèn rọi ra, cũng chẳng thấy dấu hiệu nào của con người. Khả năng trong đó không có người rất cao, nhưng…

“Chà… Chúng ta làm gì đây?” Reil lẩm bẩm.

“Quá hiển nhiên rồi còn gì? Chúng ta sẽ xông vào từ cửa trước,” tôi đáp.

“Nhưng… Burglar-san có thể đang bị bắt làm con tin… Không phải chúng ta nên cảnh giác và cùng nhau thảo luận xem mình nên làm gì à…?”

“Làm vậy có mà đến sáng mai mất! Quên chuyện con tin đi.”

“Cô có chắc không…?”

“Chắc chắn. Tình huống có con tin chỉ hiệu quả khi kẻ địch cầm dao kề cổ ai đó mà nói, ‘Thử động đậy đi và ta sẽ giết con tin!’ Vậy nên tất cả những gì chúng ta cần làm là đánh bại chúng trước khi chúng có thể nói dứt câu.”

“Liệu đó có thực sự là cách mà mọi thứ hoạt động không…?”

“Có đấy,” tôi khẳng định như thể đó là điều hiển nhiên.

Trong những trận chiến gần giống kiểu ‘giết hoặc bị giết’ như thế này, người tấn công trước thường sẽ giành chiến thắng, trừ khi có một sự chênh lệch đáng kể về sức mạnh. Mấu chốt nằm ở việc ai có thể bẻ gãy được ý chí chiến đấu của đối phương nhanh hơn.

“Dù sao đi nữa, tiếp tục nói chuyện vòng vo cũng vô ích. Đi thôi!” tôi nói rồi lao theo sườn dốc xuống tòa lâu đài cổ dưới chân núi trong khi xướng một câu chú.

“Hừ! Biết rồi!” Naga liền đuổi theo, còn Reil thì lưỡng lự theo sau.

Tôi chạy xuống dốc, băng qua tòa lâu đài, vặn người lại và lao thẳng về phía cổng chính. Vượt qua cánh cổng đã mục nát từ lâu—

Lập tức, tôi nhận thấy một cảm giác bất thường dưới chân mình.

“Lei Wing!” Cả người tôi lao vọt lên không trung. Ma pháp này bọc người thi triển trong một lớp rào chắn gió, cho phép họ bay với tốc độ cao. Tôi lập tức vòng ngược về sau và đâm sầm vào Naga, người đang chạy ngay sát sau tôi!

Rầm!

Naga bị lớp rào chắn gió hất văng đi. Reil cũng dừng chân lại.

Tôi giải trừ ma pháp của mình và đáp xuống đất.

“Nè Lina! Vừa rồi là sao hả?!” Naga hỏi, còn tôi chỉ tay vào nền đất bên trong cổng thành.

“Xém thì tiêu rồi đấy. Có hố bẫy kìa.”

Đúng vậy, đó chính là nguyên nhân gây nên cảm giác bất thường dưới chân tôi. Một phần đất trước đó được lá rụng và cỏ dại phủ kín giờ đã để lộ ra một cái hố sâu hoắm. Do trời tối nên tôi không thể nhìn rõ đáy, nhưng dưới đó hẳn lấp đầy bởi cọc tre hoặc côn trùng độc.

“Nếu vậy thì nói đi, sao lại đâm sầm vào người ta như vậy chứ!”

“Nếu tôi nói thì bà có chịu dừng không…?”

“Hừ! Đừng có làm tôi cười!” Naga hất mái tóc của mình. “Cậu thực sự nghĩ rằng tôi một khi đã bắt đầu chạy rồi thì sẽ dừng lại chỉ bởi người khác bảo thế à?!”

(Vậy tôi phải làm gì chứ hả…?)

“C-Chà, dù sao đi nữa, có vẻ kẻ địch đã giăng bẫy khắp nơi, vậy nên hãy cảnh giác. Hiện tại, nước đi tốt nhất hẳn là di chuyển trên không trung cho đến khi đến được cửa vào của tòa thành. Reil, anh có dùng Levitation được không?”

“Được… Nếu chỉ ma pháp cỡ đó thì có thể…”

“Vậy thì quyết định thế nhé.”

Cả ba người chúng tôi bắt đầu xướng chú—

““Levitation!””

Ma pháp của tôi và Reil được kích hoạt cùng lúc, cả hai chúng tôi bắt đầu lơ lửng trên không trung. Ma pháp này dễ điều khiển hơn Lei Wing và có thể bay được cao hơn, nhưng tốc độ thì rất chậm.

Một thoáng sau, Naga cũng hoàn thành ma pháp của mình.

“Lei Wing!”

Vút!

Ngay khi vừa bay lên, cô ấy liền lao vút đi, bỏ hai người chúng tôi lại phía sau và đáp xuống trước cửa vào.

(C-Con nhỏ này…)

Kìm nén mong muốn ganh đua trong lòng, tôi và Reil cuối cùng cũng đến được trước cánh cửa nơi Naga đang đúng.

“Hừ. Để người khác phải đợi lâu quá đấy.”

“Thật đấy, Naga! Bà không thèm nghĩ đến việc dùng Levitation để di chuyển cùng với tôi và Reil à?! Nếu chia ra, lực lượng của chúng ta có thể bị phân tách đấy!”

“Hừ! Làm như tôi, Bạch Xà Naga, có thể sử dụng một thứ ma pháp tầm thường như Levitation ấy.”

“Gừ! Giờ không phải lúc để lo nghĩ đến chuyện thể diện—” Tôi dừng lại giữa chừng khi vừa nhận ra một chuyện. “—Naga, có phải bà không biết dùng Levitation không…?”

“…Nãy tôi vừa nói rõ là ‘làm như tôi có thể’ mà,” cô ấy lẩm bẩm với giọng lí nhí.

(Ra là vậy…)

“Dù sao đi nữa, tiến vào trong thôi. Có thể bên trong cũng có bẫy nên hãy thật cẩn thận.” Nói xong, tôi xướng chú, phát động Lighting lên mũi của bao kiếm, cầm nó lên như một ngọn đuốc và bắt đầu tiến sâu hơn vào trong tòa lâu đài.

Việc ngoài sân có bẫy cho thấy kẻ địch đã dừng chân tại đây ít nhất một lần. Hiện tại, dù chưa có dấu hiệu có người ở trong, nhưng khả năng có thêm bẫy là rất cao. Tuy vậy, sau khi lục soát một vài căn phòng, chúng tôi không thấy người cũng chẳng thấy bẫy đâu.

“Không có ai nhỉ…” Reil khẽ nói.

“Thật sự không có ai…” tôi đáp, tay với lấy tay nắm của cánh cửa trước mặt—và rồi đứng sững lại.

“Sao vậy…?”

“Suỵt. Im lặng. —Bên trong có người.”

Đúng vậy. Phía sau cánh cửa trước mặt tôi quả thực có sự hiện diện của một con người.

“Đi thôi—”

Rầm!

Tôi đạp cửa và quét mắt nhìn quanh căn phòng. Đây có thể từng là phòng ăn hay một thứ gì đó tương tự. Phía bên kia căn phòng là một lò sưởi cùng với đống ghế gãy vụn vương vãi. Ngoài ra còn có hai chiếc bàn tròn; một cái bản đã hỏng, cái bàn còn lại được phủ bởi một chiếc khăn trải cũ kĩ đã xỉn màu.

Tôi không thể thấy bất kỳ ai bên trong, nhưng—

“Ta biết các ngươi đang trốn ở trong đây!” tôi nói lớn. Sau một lúc—

“Kukuku… Các người đã sập bẫy rồi…”

Đúng như tôi đoán, một tiếng cười trầm, đắc thắng cất lên.

Không thể nhầm lẫn, đó là giọng của Burglar.

“Giọng nói đó là của Burglar-san!”

Đáp lại câu hỏi của Naga lại là giọng nói vang vọng từ hư không đó. “Đúng vậy. Dù muốn nói lời hoan nghênh, nhưng các người đã muộn rồi…”

“Ừm… Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra…” Reil nói với tông giọng lơ đãng thường ngày.

(Cái tên này…)

“Hừ… Vậy để ta nói cho mà biết. Kế hoạch của chúng ta là bí mật làm rò rỉ thông tin rằng Grimas đang ở làng Patri, thành lập một đội chinh phạt, sau đó lấy ta, kẻ bị bắt ở làng Patri, làm mồi nhử để dụ cả đội đến đây… Như vậy, chúng ta có thể làm suy yếu được lực lượng ở Cruasal, trong khi đó thì giải cứu cựu chủ tọa Hamingham đang bị giam giữ trong Hiệp hội!”

“—Quả nhiên là vậy,” tôi cười khẩy đáp lại.

“…Cái gì?! Cô đã biết rồi ư?!” Trong giọng của Burglar vang rõ lên sự sửng sốt.

(Dĩ nhiên rồi.)

Ngay lúc tôi vừa nói vậy, một tiếng vỗ tay cất lên.

“À… ra thế… vậy đó kế hoạch…”

(Chậm quá đấy, Reil à…)

Sự căng thẳng của cuộc chạm trán đã bị phá tan tành.

“D-Dù sao đi nữa…” tôi lấy lại tinh thần và nói. “Không bàn đến âm mưu chi tiết, tôi biết trước rằng ông cấu kết với Grimas rồi! Những sự cố tại Hiệp hội Pháp sư cho thấy tồn tại một ai đó làm tay trong để liên lạc với Grimas. Ngoài ra, nhất cử nhất động của chúng tôi đều bị phe của Grimas nắm rõ! Về mặt địa lý, ngôi làng này gần với thị trấn Remus hơn là Cruasal. Nếu ban đầu rò rỉ thông tin rằng Grimas đang ở đây, đội chinh phạt được thành lập có thể sẽ đến từ Hiệp hội của Remus. Nhưng như vậy thì sẽ không làm suy yếu lực lượng ở Cruasal. Do vậy, ông tự nhận rằng mình muốn đi ‘thuyết phục,’ tham gia vào đội chinh phạt, cố tình tách ra và giả vờ bị bắt cóc trên núi, thậm chí còn cất công kéo chúng tôi ra tận đây để lôi chúng tôi ra xa khỏi Cruasal! Tóm lại, ông cấu kết với bạn cũ Grimas và đóng vai trò dụ chúng tôi ra khỏi Cruasal! Thậm chí, tôi nghi ngờ rằng ông mới là kẻ chủ mưu, không phải Grimas! …Tôi đã không nói gì tới tận giờ do không có bằng chứng rõ ràng, nhưng nếu phải liệt kê các hành động đáng ngờ của ông ra thì sẽ chẳng có hồi kết!”

Đáp lại lời buộc tôi của tôi là một thoáng im lặng lấp đầy cả căn phòng. Và rồi—

“Fu…Fuhahahahahahahahahaha!” Tiếng cười gian ác của Burglar vang lên. “Nực cười, Lina Inverse! Nói cho mà nghe, ta hoàn toàn vô tội!”

(Thấy chưa, biết ngay mà… khoan, vô tội…?)

“S-Sau toàn bộ chuyện này rồi mà còn nói gì nữa hả?!”

“Nói cho nghe… Ta chỉ tường thuật lại những gì kẻ bắt ta nói thôi!”

“V-Vậy còn những hành động đáng ngờ thường ngày của ông thì sao?!”

“Đơn giản là ta vốn đã như vậy rồi!” Burglar… -san dõng dạc tuyên bố.

Tôi bất giác quay sang phía Reil và hỏi, “…Có thật không?”

Reil thì gật đầu và ưỡn ngực ra. “Thật đấy… Burglar-san đã luôn là một người với những hoạt động thường ngày có vẻ đáng ngờ… Bởi vậy mà ông ấy đã bị hiểu lầm nhiều lần…”

(Đúng là một gã dễ gây hiểu nhầm…)

“K-Khoan! Vậy còn việc hành vi của chúng ta bị kẻ địch nắm rõ…” Vừa nói tới đó, một tia nghi ngờ chạy xẹt qua đầu, và tôi chậm rãi hướng mắt sang— “Naga… Cho tôi hỏi nhé… Bà không nói về kế hoạch của chúng ta với ai khác đâu đúng không?”

“Đúng là tôi có nói. Vậy có sao không?”

 “AAAAAAAA! Biết ngay màaaaaaaaaaaaa!” tôi kêu lên, ôm đầu đau khổ trước lời thú tội thẳng thừng của cổ.

“Trước khi chúng ta rời Cruasal, có người lại chỗ tôi và nói, ‘Nếu cô chịu tiết lộ về hành động tiếp theo của mình, tôi sẽ trả tiền cho cô, và tôi cũng sẽ giữ liên lạc với cô ở bất cứ đâu.’ Hừ. Chắc cũng phải nhận được hai mươi đồng vàng rồi đó ♡”

“Đừng có mà ‘rồi đó ♡’ với tôi!”

Binh!

Đòn Jumping Screw Kick của tôi giáng thẳng vào ngay giữa đỉnh đầu của Naga.

“Thật đấy! Bộ bà không thấy có gì đáng ngờ hết à?!”

“Không hề.” Cô ấy điềm tĩnh lắc đầu, hoàn toàn không hề hấn trước cú đá của tôi.

(C-Con nhỏ này hết thuốc chữa rồi…)

“Hừ. Nghi ngờ của cô đã được giải quyết chưa? Tiện nói luôn, nếu ta thực sự cấu kết với Grimas, cô tính giải thích như thế nào chuyện ta đang bị trói lăn lóc dưới gầm bàn hả?”

“Ồ… đúng thật này…” Reil lẩm bẩm, tay vén chiếc khăn trải bàn cũ kĩ lên và nhìn xuống dưới. Quả thực, tại đó là Burglar-san, bị dây thừng trói toàn thân, đang ngọ nguậy như một con sâu.

“Để tôi cởi dây trói…” Vừa nói, Reil vừa bắt đầu gỡ đống dây thừng đang trói lấy Burglar-san.

“Nhưng… tại sao ông lại hành động đáng ngờ như vậy nếu làm thế chỉ tổ khiến người khác không tin tưởng mình…?” tôi hỏi.

Burglar-san khẽ mỉm cười. “Hừ… Hành tung đáng ngờ cũng là một lẽ lãng mạn của đàn ông. Đàn bà con gái không hiểu được đâu.”

(Có thật là vậy không…?)

“—Dù sao đi nữa, mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Chúng ta không nên chần chừ thêm nữa. Mau quay lại thành phố Cruasal thôi!”

“Sơ suất… Tôi đã sơ suất quá rồi, Burglar-kun…”

Ngay khi bốn người chúng tôi quay về Cruasal, chủ tọa đương nhiệm lập tức triệu tập chúng tôi. Ngay khi vừa gặp mặt, ông ấy nói với một vẻ ủ rũ.

“Cách đây ít lâu, trong tòa nhà xảy ra thêm một vụ hỏa hoạn khác. Và trong khi mọi người đang hỗn loạn…”

“Cựu chủ tọa Hamingham đã trốn thoát—có đúng không?” Lời lẩm bẩm của Burglar-san khiến chủ tọa không khỏi trố mắt kinh ngạc.

“C-Cái gì?! Làm sao ông biết?! Mọi người đều đã được yêu cầu phải giữ kín chuyện này mà!”

“Kukukuku… Chuyện đó lúc này không quan trọng. Hơn hết, ta cho rằng ưu tiên hàng đầu hiện tại là bắt giữ cựu chủ tọa Hamingham, đúng không?”

(…Ông nên thôi cái kiểu cười và cách nói chuyện đó đi thì hơn. Thật đấy.)

Quả thực, hành vi ngày thường của Burglar-san cực kỳ đáng ngờ. Ngay cả chủ tọa, người lẽ ra cũng phải hiểu ông ấy được phần nào, cũng nhìn Burglar-san với ánh mắt nghi kỵ.

“…Ông có biết được gì không?”

“Có… Khi chúng ta tới nơi, Grimas đã không còn ở đó. Có thể ông ta đã góp phần không nhỏ giúp cựu chủ tọa Hamingham chạy thoát.”

(“Có thể”? Burglar-san, ông kể là thuộc hạ của Grimas đã nói thẳng cho ông nghe mà!)

“Nếu đối thủ là Grimas, ta có một kế hoạch. Liệu ta có thể tiếp tục lo liệu chuyện này không? Kukukuku…”

“Ừ… ừm… được thôi, nhưng…” Chủ tọa gật đầu, dù rõ ràng vẫn còn chút do dự trước sự khả nghi của Burglar-san.

“Vậy—”

“Khoan đã!” tôi lên tiếng ngăn Burglar lại khi ông ấy định quay lưng rời đi.

“Lina-dono? Có chuyện gì sao?”

Chuyện này—đây là chuyện mà tôi nhất định phải nói. Tôi nhìn thằng vào mắt chủ tọa, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Dĩ nhiên, tôi và Naga sẽ tiếp tục tham gia hỗ trợ, vậy nên—”

“Phải, chúng tôi cũng hy vọng vào điều đó.”

“…Vậy, cho phép chúng tôi được thương lượng về việc tăng tiền thù lao…”

“Dù vậy, Burglar-san, trông ông vẫn thật đáng nghi…”

Ngay sau khi rời khỏi tòa nhà hiệp hội, chúng tôi ghé qua một quán ăn trong thị trấn, vừa ăn trưa vừa họp bàn chiến thuật. Trong trụ sở Hiệp hội cũng có một căng tin rẻ tiền, nhưng đồ ăn ở đó không ngon, và hơn nữa, chắc chắn trong hiệp hội có gián điệp. Chúng tôi không biết liệu chúng có còn ở đó hay không, nhưng xét đến khả năng ấy, chúng tôi không thể thảo luận những vấn đề nhạy cảm bên trong trụ sở được.

“…Vậy sao? Ta khả nghi đến thế sao? Kukukuku…” Burglar-san trông vui thấy lạ trước những lời của tôi.

“Nhưng tại sao ông lại cố ý hành xử một cách đáng ngờ như vậy?”

“Hừ. Cậu không hiểu được đâu, Lina.” Người trả lời câu hỏi của tôi không phải Burglar-san, mà là Naga. “Đó là thứ mà người ta gọi là ‘mỹ học’ đấy.”

“Hừm… Nói hay lắm…” Burglar-san gật đầu hài lòng với lời của Naga.

“Hừ! Chẳng có gì đâu! Hố hô hô hô hô hô!”

“Kukukukuku…”

(Dừng lại đi hai người. Thang đo độ khả nghi của cả hai đang bùng nổ kìa.)

Burglar-san thì đội mũ trùm kéo thấp như một pháp sư đáng ngờ, còn Naga thì ăn mặc như một pháp sư xấu xa khoe thân một cách vô nghĩa. Trong bộ dạng khả nghi như vậy, cả hai người họ đang cười vang ở một góc quán. Reil hoàn toàn chẳng bận tâm, tôi thì gần đây cũng đã quen được phần nào, nhưng màn thể hiện đó đã khiến ít nhất năm thực khách khác lặng lẽ rời đi.

“V-Vậy, Burglar-san, trước đó ông có nói với chủ tọa rằng mình có cách. Có thật vậy không?”

“Thật. Ít nhiều là vậy.” Ông ấy cuối cùng cũng chịu ngừng cười để trả lời câu hỏi của tôi. “Ta và Grimas vốn quen biết nhau đã lâu. Ta biết nơi mà ông ta thường hay lui tới.”

“Thế thì—”

“Chính vì vậy mà ông ta sẽ không xuất hiện ở đó.”

(À, hiểu rồi.)

“Vậy tóm lại là về lý do vì sao Grimas lại phải cất công thả ông ra rồi mới đi giải cứu cựu chủ tọa Hamingham đúng không?”

“Chính xác.” Burglar-san và tôi cùng gật đầu đồng tính trước kết luận mà cả hai đã đi tới.

“Khoan đã… Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Phải đấy… Hãy cùng thảo luận chi tiết…” Naga và Reil cùng lên tiếng.

“Ý là tại sao Grimas lại dễ dàng thả Burglar-san, một người quen cũ của mình, cho chúng ta như vậy? Burglar-san biết những nơi Grimas có thể lui tới. Như vậy nghĩa là hắn muốn chúng ta tìm kiếm những nơi đó trong vô ích để kéo dài thời gian.”

Nghe lời giải thích của tôi, Reil vỗ tay một cái. “Ồ… Ra vậy… Nhưng trong câu chuyện này có thể còn một bước ngoặt nữa…”

“Có thể. Nhưng nếu đúng là vậy và chúng ta ngoan ngoãn kiểm tra những ‘nơi được biết’ mà Burglar-san nhắc tới, chúng ta sẽ ngay lập tức tìm ra bọn họ, đúng không? Ngoài ra, thử nghĩ mà xem: tại sao Grimas lại phải giải cứu cựu chủ tọa Hamingham chứ?”

Cả Naga và Reil đều im lặng một lúc—

“Ồ… Ra vậy…” Reil nói và vỗ tay thêm một lần nữa.

Trong khi đó, Naga trông có vẻ hoàn toàn hiểu gì. “Vậy rốt cuộc là sao?”

“Naga… bà có chịu động não chút nào không vậy?”

“Hoàn toàn không,” cô ấy đáp mà không biết ngượng.

(Biết ngay mà…)

“Nghe nhé? Giúp Hamingham trốn thoát sẽ khiến hắn ta thành tội phạm, tức là hắn sẽ cần phải chuẩn bị tâm lý rất lớn. Thế nhưng Grimas vẫn giúp, nghĩa là làm vậy hẳn sẽ đem lại lợi ích gì đó cho hắn ta. Việc Hamingham có thể trở thành chủ tọa bây giờ là không thể, vậy nên Grimas không thể nào lợi dụng quyền lực của Hamingham để kiếm lợi lộc. Và cũng không có khả năng tồn tại ai đó thực sự trung thành với Hamingham, hay mang nợ ông ta cả. Vậy—”

“Hừ. Ra là thế.” Naga cuối cùng cũng hiểu ý tôi và gật đầu. “Tức là có mùi kho báu đúng không?”

“Đúng vậy. Chẳng có gì lạ nếu Hamingham giấu quỹ đen ở đâu đó. Nếu đó là mục tiêu thực sự của Grimas thì mọi thứ đều trở nên hợp lý. Như vậy, Grimas hẳn đang câu giờ để truy tìm quỹ đen của Hamingham.”

“Chính xác,” Burglar-san gật đầu và nói.

“Vậy, Burglar-san, ông có biết quỹ đen của Hamingham được giấu ở đâu không?”

“Đương nhiên—ta có biết.”

“Nhưng… làm sao ông biết chuyện đó chứ?” Reil hỏi.

Burglar-san một lần nữa khẽ bật cười. “Kukuku… Chuyện đó không quan trọng… Ưu tiên bây giờ của chúng ta là đuổi theo chúng.”

(Thấy chưa? Siêu cấp đáng ngờ luôn. Tôi biết là mình đã nhắc đi nhắc lại chuyện này nhiều lần rồi.)

“Làng Drake—quỹ đen của cựu chủ tọa Hamingham chắc chắn đang ở đó!”

“Lũ khốn đó! Dám hùa nhau đè đầu cưỡi cổ ta! Nhưng cứ chờ mà xem! Giờ khi đã tự do rồi, ta sẽ khiến chúng phải trả giá!”

Kẻ vừa bước đi trên con đường nhỏ không tên, vừa cải trang thành lữ khách và nói những lời cay độc không ai khác chính là cựu chủ tọa Hamingham. Đi cùng ông ta là ba người khác, tất cả đều đang cải trang tương tự.

“—Dù vậy, vấn đề là những gì phải làm tiếp theo. Dù có lẩn trốn đi đâu đó hay lên kế hoạch trả thù, chỉ với bốn người chúng ta thì sẽ không làm được gì cả,” một kẻ đồng hành cùng ông ta lên tiếng. Đó là một gã trung niên với thể chất trung bình và ánh mắt sắc bén.

“Ngươi không thể tập hợp thêm người được nữa sao, Grimas?!” Hamingham hỏi.

Grimas ngẫm nghĩ một hồi. “—Thật không may, nhưng không… Nếu chúng ta dừng chân lại nhà tôi, có thể tôi sẽ lo được chút kinh phí tạm thời, nhưng chắc chắn người của hiệp hội đã ở đó chờ sẵn rồi. Như vậy không khác nào mời chào kẻ địch bắt giữ cả.”

“…Nhưng! Ta không muốn! Ta không chịu ngủ ngoài trời như đêm qua nữa đâu!”

“Dù vậy, nếu đến nhà trọ thì sẽ để lại dấu vết… Ít nhất, chúng ta cần phải kiếm được một nơi ẩn náu an toàn đã—”

Nghe tới đó, Hamingham rơi vào im lặng. Và rồi—

“—Có một nơi,” ông ta lẩm bẩm.

“Hả?” Grimas dừng chân và hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

“Ta nói là có một nơi. Thực ra, trước giờ ta giấu không nói với ai cả. Khi còn đang sử dụng quyền lực để làm giàu cho bản thân, đã có một số kẻ đần độn suy nghĩ hạn hẹp than phiền về ta. Để tránh mấy lời lảm nhảm phiền phức, ta đã bí mật mua một căn nhà mà không cho ai biết. Kể từ đó, ta bắt đầu dùng căn nhà ấy làm kho bạc. Nơi đó không chỉ là chỗ trốn lý tưởng, mà còn giúp chuẩn bị được chút kinh phí!”

“Ồ! Quả là Hamingham-sama! Thì ra việc chỉ chúng ta chạy theo hướng này là có tính toán sâu xa đến thế!” Grimas thốt lên đầy thán phục.

Hamingham dường như hoàn toàn không nhận ra sự mỉa mai mờ nhạt trong giọng của Grimas.

“Vậy không nên chần chừ gì nữa! Mau đi đến đó thôi! Căn nhà đó nằm ở đâu?”

 “Hừm. Cứ men theo con đường này đi thẳng đến làng Drake. Đó là một căn nhà ở bờ hồ, tách biệt khỏi trung tâm làng. Trông có vẻ tồi tàn, nhưng như vậy mới đánh lừa được lũ trộm cắp, vậy nên chấp nhận tạm đi.”

“Ồ, làng Drake à… Hiểu rồi…” Grimas nở nụ cười mãn nguyện. “Tôi muốn nói ‘quả không hổ danh là Hamingham-sama’, nhưng dù ông rất giỏi chuyện tích trữ gia tài, những chuyện khác thì có vẻ còn nhiều thiếu sót đấy.”

“…Ý ngươi là sao, Grimas?!” Hamingham thay đổi sắc mặt, nhưng bây giờ thì đã quá muộn rồi.

“Đơn giản mà nói—giờ khi đã biết được nơi giấu quỹ đen của ông, ông không còn giá trị lợi dụng nào đối với tôi nữa.”

“Quân khốn kiếp! Đó là ý định từ đầu của ngươi ư?!”

“Dĩ nhiên. Chính vì thế mà tôi đã ‘giải cứu’ ông…”

“Không phải vì ngươi cảm phục nhân cách cao quý của ta ư?!” Hamingham thốt lên những lời lẽ đầy ảo tưởng.

Người bình thường nào nhìn cách ông ta hành xử thường ngày mà thấy cao quý nổi chứ?

“Chà, dù sao đi nữa, Hamingham-dono, ông đã không còn giá trị lợi dụng. Đúng hơn, có ông theo cùng sẽ chỉ tổ ngáng đường mà thôi. May thay, con đường này không có nhiều người qua lại. Dù ông có gào thét hay làm phân bón cho cây, sẽ chẳng ai mảy may để ý đâu.”

“—Không dễ vậy đâu, Grimas.”

Giọng nói cất lên từ ngay phía trên đầu họ.

“Cái gì?!”

Grimas vội ngẩng đầu nhìn lên.

“—Tch! Giọng nói này, là Burglar ư?!” Tiếng kêu đầy cay cú được hắn ta cất lên chỉ một thoáng sau đó. Hắn cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã bị đuổi kịp từ lâu.

Chúng tôi đều đang trong một cái chậu lớn được sơn màu xanh nhạt cho giống với màu trời. Chiếc chậu này đã được yểm Levitation lên và chúng tôi dùng nó để bám theo chúng. Từ góc nhìn của người ngoài, trông chúng tôi vừa ngớ ngẩn vừa đáng xấu hổ, nhưng bằng việc bay cao, khéo léo kiểm soát bóng của mình và áp sát từ trên đầu, chúng tôi rất khó bị phát hiện.

“Nhưng làm sao các ngươi biết được ta đang chạy về hướng này chứ?”

“Ồ, không có gì đâu… Tôi chỉ nghĩ rằng ông có thể đang nhắm tới quỹ đen của cựu chủ tọa Hamingham. Khi đó thì chỉ cần lên đường đến làng Drake là xong…”

“Ngươi! Ngươi biết nơi ta giấu quỹ đen ư?!” Sắc mặt Hamingham tái hẳn đi.

Theo lời kể của Burglar-san thì mọi chuyện chẳng có gì quá to tát: nhà vợ của Burglar-san dường như nằm ngay kế bên căn nhà Hamingham mua làm kho bạc. Khi thăm nhà vợ, Burglar-san đã từng bắt gặp Hamingham ở đó, nhưng Hamingham thì không nhận ra ông ấy, còn khi đó Burglar-san cũng không quá quan tâm. Tuy nhiên, khi sự việc trở nên rắc rối thế này, ông ấy tự dưng lại sực nhớ về chuyện đó.

“Grimas… Ta đã định cố gắng thuyết phục ông…” Burglar-san cất tiếng, tông giọng như đang dồn nén cảm xúc.

Trong khi đó, tôi và Reil điều khiển phép Levitation và hạ xuống trước mặt Grimas và đồng bọn.

“Nhưng nghe những gì mà ông nói… dường như chuyện thuyết phục là hoàn toàn vô vọng rồi…” Burglar-san nói.

“Hừ… Burglar… cho ta nói một điều thôi,” Grimas khẽ khịt mũi. “Cái chậu đó trông quê mùa quá đấy.”

“““Im đi!””” Giọng nói của tôi, Naga và Burglar-san hòa vào nhau.

(Khỉ thật… Cho dù là địch nhưng hắn đúng là biết chọc vào chỗ ngứa.)

“Tôi thấy cũng không đến nỗi tệ đâu mà…”

(Rồi, rồi, Reil. Ở đây không có ai hỏi ý kiến anh hết á.)

“C-Chà, bỏ chuyện đó qua một bên. Cho dù chúng ta là chỗ quen biết lâu năm… không, chính vì vậy, ta không thể bỏ qua cho chuyện này được nữa!” Burglar-san, sắc mặt có hơi đỏ một chút, nói và chỉ thẳng tay vào Grimas.

—Dĩ nhiên, ông ấy không còn ở trong chậu nữa.

Dù vậy, Grimas vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và quan sát chúng tôi. “Hừ… Vậy hai cô gái kia là Lina-dono và Naga-dono. Ta đã nghe rằng các cô dễ dàng đánh bại những kẻ được ta thuê. Nhưng…”

Tách!

Ngay khi Grimas vừa búng tay, cả khu rừng xung quanh bỗng lay động. Không lâu sau đó, đám bụi rậm tách ra, để lộ hơn mười tên sát thủ đồng loạt xuất hiện!

Chúng mặc kín toàn thân bằng vải màu xanh đậm để ngụy trang trong rừng, chỉ để lộ ra mỗi hai hốc mắt.

“Ta đã biết trước rằng sẽ có ngày này, vậy nên ta đã dùng tiền công tác của Hiệp hội để thuê những sát thủ này! Nói cho mà biết, chúng không hề cùng hạng với đám tép riu trước kia đâu!” Quả là một kẻ từng đứng về phe Hamingham, chuyên gia trong việc lẫn lộn công tư. Tuy nhiên, hắn không nên đánh giá thấp tôi, Lina Inverse.

“Naga! Bảo vệ Burglar-san và Reil!” tôi kêu lên rồi xướng chú và một mình lao lên trước.

Một âm trầm thấp như tiếng đập cánh của côn trùng nhanh chóng lan khắp không gian. Lũ sát thủ đang xướng chú.

(Đừng có hòng!)

“Freeze Arrow!” Tôi phát động ma pháp vào tên sát thủ gần nhất, nhưng hắn ta khéo léo vặn mình và né được đòn tấn công của tôi.

Quả như Grimas nói, bọn chúng không phải chỉ là hạng xoàng. Tôi lập tức lao thẳng vào trong rừng.

Bùuuuuuuum!

Gần như đồng thời, một tiếng nổ vang rền phát ra từ phía sau tôi.

(Đúng như mình nghĩ…)

Naga hẳn đã dùng một trong những ma pháp tấn công diện rộng của cổ. May mà tôi đã giữ khoảng cách♡ Tôi ngoái đầu lại, và quả nhiên, Naga đang đứng đó cười ngạo nghễ, xung quanh là một vài tên sát thủ đã bị đánh gục và cả nhóm của Hamingham.

(Dĩ nhiên, cả Burglar-san và Reil cũng bị đánh bất tỉnh…)

Dù vậy, đòn của cô ấy đã giảm đáng kể quân số địch! Ngay sau đó, tôi cảm nhận được sát ý ngay sau lưng. Tôi vặn mình lại và rút thanh kiếm ngắn ra.

Keng!

Một âm thanh sắc lạnh vang lên, lưỡi gươm chạm nhau tóe lửa.

Thanh kiếm của tôi vừa kịp chặn được nhát chém từ phía sau của một tên sát thủ. Tôi bật lùi lại, đồng thời xướng một ma pháp. Sau khi đỡ thêm một vài đòn đâm, ma pháp của tôi đã hoàn thiện. Tôi liền tạo khoảng cách giữa tôi và đối thủ.

“Freeze Arrow!” Tôi quay người và phát động ma pháp. Mục tiêu của tôi là tên sát thủ đang giao chiến với Naga. Hắn không hề chú ý đến chuyển động của tôi, lĩnh trọn cả chiêu thức và đổ gục xuống.

Khi quay lại, tên sát thủ đang chiến đấu với tôi đã biến mất. Có phải hắn định ẩn mình rồi phục kích? Không ngoài mong đợi từ một tên sát thủ, sát ý của hắn được che giấu hoàn toàn. Trong khi xướng một ma pháp khác, tôi cố ý quay loạn xạ để giả vờ bị rối trí.

Sau khi ma pháp hoàn thiện, tôi hướng mắt về phía Naga. Ngay lập tức, tôi có thể cảm nhận được sát ý bùng lên phía sau mình.

(Tóm được rồi!)

“Flare Arrow!” Ma pháp của tôi tạo ra khoảng chục mũi tên lửa phóng ra từ phía sau.

“Cái gì?!” tên sát thủ phía sau tôi thốt lên đầy bất ngờ.

Ngay sau đó—

Đòn Flare Arrow tôi phóng ra phía sau găm vào tên sát thủ đã nghĩ mình chiếm được ưu thế tuyệt đối. Ma pháp này không nhất thiết phải xuất hiện trước mặt người thi triển; chỉ cần chỉnh sửa câu chú lại một chút, những mũi tên của thể được xuất hiện và phóng đi từ phía sau, giống như tôi vừa thực hiện. Dù vậy, không như khi phát động từ phía trước, tôi không thể nào nhắm chuẩn được.

Xướng một ma pháp tiếp theo, tôi ngoái đầu lại để xác nhận. Sau khi thấy tên sát thủ cố phục kích tôi đã bị nướng chín, tôi chạy về phía Naga. Ngay khi ấy, một tên đần độn khác vì lý do gì đó quyết định lao vào tôi. Không chút do dự, tôi liền dùng ma pháp để phản công.

“Fireball!” Tôi phòng quả cầu ánh sáng vừa tụ lại trước ngực mình về phía tên sát thủ.

Thông thường, ma pháp này tạo ra một quả cầu lửa sẽ phát nổ khi va chạm, thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Tuy nhiên, nếu quả cầu phát nổ quá xa ở phía trước hay phía sau mục tiêu, cả chiêu thức coi như vô dụng. Dĩ nhiên, tên sát thủ hoàn toàn biết điều đó. Hắn xoay người tránh ra một bước rồi tiếp tục lao lên mà không bị chậm lại.

Nhưng hắn đã quá ngây thơ!

“Break!” Ngay lúc tôi búng tay, quả cầu lửa của tôi tách ra thành nhiều quả cầu nhỏ hơn và trút xuống tên sát thủ!

“—?!”

Bùm-bùm-bùm-bùmmmm!

Tiếng thét của hắn bị át đi bởi tiếng nổ. Vậy chỉ còn lại—

Trong khi chuẩn bị ma pháp kế tiếp và quan sát xung quanh, sự hiện diện của kẻ địch đã hoàn toàn biến mất. Tất cả những gì còn lại là Naga, hai tay chống lên hông trong khi cười đắc thắng.

“Hố hô hô hô! Chỉ ăn to nói lớn là giỏi! Lũ sát thủ này có kéo bè lũ đến đây cũng không thể nào đánh bại được ta, Bạch Xà Naga!”

(…Hả?)

“Này, Naga. Đừng đứng đó cười nữa.”

“Hừ. Thoải mái đi, Lina. Kẻ địch tháo chạy hết rồi.”

“Tôi biết, nhưng không phải là về chuyện đó. Bà có thấy số lượng địch bị đánh bại có hơi nhỏ không?”

“Cậu nói mới để ý…” Naga lẩm bẩm trong khi nhìn quanh.

Khi chúng bước ra từ trong rừng, ít nhất cũng phải có hơn chục tên sát thủ, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy chỉ có chưa đến mười tên đang nằm gục trên mặt đất. Tôi quan sát xung quanh một lần nữa, và rồi—

“Grimas biến mất rồi?!”

“Ồ, đúng thật này.”

Đúng vậy. Hamingham và hai tên đồng bọn của Grimas vẫn đang nằm gục trên đất bởi ma pháp của Naga, nhưng kẻ quan trọng nhất là Grimas thì lại không thấy đâu cả.

“Hắn hẳn đã dùng một vài tên sát thủ làm hộ tống và đi đến làng Drake rồi!”

“Hừ. Vậy chúng ta không còn cách nào khác ngoài đuổi theo thôi. Tôi sẽ đánh thức Burglar-san và Reil-kun rồi—”

“Khoan đã, Naga!” Tôi ngăn Naga lại khi cô ấy chuẩn bị dùng ma pháp hồi phục lên hai người kia.

“Tự dưng lại làm cái gì thế…”

“Chúng ta không thể để yên cho đám Hamingham ở đây được. Nhưng nếu bắt theo cùng, bọn chúng sẽ chỉ làm vướng chân thôi. Nghĩa là chúng ta sẽ phải áp giải chúng về Cruasal. Nhưng chỉ mình Burglar-san và Reil áp giải thì làm tôi cảm thấy không an tâm. Vậy nên tôi muốn bà hộ tống họ trở về. Tôi sẽ đi đến Drake—một mình.” Với ngọn lửa quyết tâm cháy rực trong mắt, tôi nhìn về phía phương trời xa xăm.

Nhưng rồi—

“Hố hô hô hô hô! Đừng có làm tôi cười, Lina Inverse!” Naga cười khẩy trước màn trình diễn của tôi. “Hừ! Tôi quá hiểu cậu rồi, Lina. Lúc này, cậu hẳn đang nghĩ, ‘Gần như chẳng ai biết quỹ đen của Hamingham lớn bằng nào, vậy mình có thể nhân lúc hỗn loạn mà tiện tay thó một chút và không bị ai phát hiện ra,’ đúng không? Chà chà, tôi đâu thể nào để cậu giành hết phần vui được!”

(Hự…!) Bị nói trúng tim đen, tôi không thể chống trả được gì. (Khỉ thật, đầu cổ chỉ nhạy mỗi khi liên quan đến chuyện tiền nong…)

Ánh mắt của chúng tôi bắn ra tia lửa trong chốc lát.

“…Được rồi. Chúng ta sẽ giao việc áp giải đám Hamingham cho Burglar-san và Reil…” Tôi đành phải thỏa hiệp. Trong đầu tôi đã nảy ra ý đánh cho Naga bất tỉnh rồi đi một mình, nhưng nếu cổ mách hết cho mọi người thì cũng chẳng được tác dụng gì.

“Rồi, Naga, dù sao đi nữa, hồi phục cho hai người họ rồi đuổi theo Grimas thôi! Nhanh lên đấy!”

“Cuối cùng—” tôi lẩm bẩm và tiến lên trước một bước.

Trước mặt tôi và Naga là một con hồ xanh thẫm khẽ gợn sóng dưới ánh nắng trưa. Đây là một cái hồ nhỏ nằm ở ngoại vi làng Drake. Trên bờ biển là một căn nhà đơn độc. Dù ngoại hình có vẻ tồi tàn, nhưng không thể nhầm lẫn được, đó là kho bạc của cựu chủ tọa Hamingham.

“—Có người ở đây,” tôi lẩm bẩm

“Biết rồi,” Naga đáp trong khi chúng tôi chậm rãi tiến về phía căn nhà.

Có sự hiện diện ở bên trong. Khả năng cao là bè lũ Grimas. Có vẻ như chúng tôi đã chậm chân một chút; chúng đã đến nơi trước, còn chúng tôi xuất hiện đúng lúc chúng đang định vơ vét của cải ở đây.

Chúng sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài ôm tiền bỏ chạy. Lần này, Grimas chắc chắn sẽ chống trả đến cùng. Và hắn có thể vẫn còn vài tên sát thủ chưa bị hạ. Dĩ nhiên, tôi tự tin cho rằng mình sẽ thắng, nhưng chúng cũng không phải đối thủ có thể xem thường.

Cách đó một quãng là một căn nhà khác. Đó hẳn là nhà vợ của Burglar-san. Chà, ngay cả khi cuộc chiến có trở nên ồn ào, phía đó cũng ở đủ xa để không phải chịu ảnh hưởng.

Chúng tôi từng bước, từng bước tiến về phía căn nhà bên bờ hồ—

Rầm!

Cánh cửa bất ngờ bật tung từ bên trong. Ngay khi sự chú ý của tôi và Naga vừa hướng về phía cánh cửa, sát ý đột ngột ập đến từ phía sau! Không có thời gian để ngoảnh lại, tôi và Naga liền nhảy sang hai bên.

Bùm!

Chỗ chúng tôi vừa đứng đã bị ngọn lửa đỏ rực nuốt trọn.

(Một đòn Fireball!)

Có vẻ như đám Grimas đã bố trí lực lượng sẵn để mai phục chúng tôi từ phía sau. Tôi liếc về hướng đòn Fireball bay tới và thấy một tên sát thủ, kẻ hẳn đã ẩn nấp rất kỹ, giờ đang nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với chúng tôi.

“Lina! Từ trong nhà nữa!”

Nghe được lời của Naga, tôi liếc mắt nhìn lại một lần nữa. Khoảng năm, sáu tên sát thủ đang tràn ra qua cánh cửa mở. Tôi bắt đầu xướng chú.

“Flare Arrow!” Tôi xoay người và phát động ma pháp vào kẻ đã dùng Fireball lên chúng tôi từ phía sau. Nhưng trước khi có thể trúng đích, những mũi tên lửa của tôi dễ dàng bị hất văng đi.

(Hắn đang sử dụng rào chắn gió ư?!)

Có vẻ trình độ ma pháp của tên này khá cao.

Trong khi tôi còn đang chuẩn bị ma pháp tiếp theo, tên sát thủ rút kiếm ra và xông tới. Tôi cũng rút thanh kiếm ngắn giắt bên hông và chặn đòn.

Keng!

Trong khi hai lưỡi kiếm khóa vào nhau, tên sát thủ dồn lực dần đẩy lùi tôi lại. Xem ra hắn định dứt điểm bằng kiếm thuật. Hắn hẳn đang nghĩ rằng tại tầm gần như thế này, tôi không thể liều lĩnh dùng ma pháp được. Đó không phải một ý tồi, nhưng—

“Flare Arrow!” Tôi kích hoạt ma pháp của mình.

Trong mắt tên sát thủ hiện lên thoáng do dự.

Vụt!

Ngay sau đó, tên sát thủ lĩnh trọn ma pháp của tôi và đổ gục xuống. Hắn có lẽ còn không biết mình đã bị đánh bại như thế nào.

(Dù vậy, pha vừa rồi đến mình cũng không khỏi sợ hãi một chút…)

Tôi đã phát động Flare Arrow ở một đoạn xa trước mặt—tức là phía sau tên sát thủ—và phóng chúng về phía mình. Dĩ nhiên, cơ thể của tên sát thủ đã trở thành tấm khiên che chắn nên tôi không hề phải chịu sát thương, nhưng cảm giác khi ma pháp của bản thân bay xẹt ngang qua mình không dễ chịu chút nào.

Dù sao đi nữa, một tên đã bị hạ.

Trong khi đó, Naga dĩ nhiên cũng đang bắt đầu xướng chú nhắm vào những tên sát thủ lao ra từ trong nhà.

“Vu Vraimer!”

Mặt đất dưới chân lũ sát thủ rung chuyển dữ dội.

“?!”

Lũ sát thủ hốt hoảng lùi lại. Đất đá gầm lên, tạo thành hình người và trỗi dậy. Con golem được tạo ra từ ma pháp lao vào tên sát thủ gần nhất. Tuy nhiên, đòn tấn công của nó đã dễ dàng bị né được.

Dù ban đầu bị hoảng do sự hoành tráng của ma pháp này, lũ sát thủ mau chóng lấy lại được bình tĩnh. Con golem này dù mạnh mẽ nhưng lại không quá nhanh nhẹn. Và dù không chậm ngang một con golem đá, nếu chú ý kĩ thì vẫn có thể nhìn thấu được chuyển động của nó. Dường như quyết định rằng đối đầu với con golem là vô nghĩa, lũ sát thủ quay lại sang phía chúng tôi.

Nhưng đúng lúc đó.

“Grrr… ooo… n…”

Uỳnh!

Con golem vừa xoay người định chuyển hướng thì lập tức mất thăng bằng và đổ rầm xuống đất với tiếng động vang trời.

(Xem ra cổ lại làm cho chân nó không dài bằng nhau rồi…)

Tuy nhiên, đối với tên sát thủ đang ở quá gần thì đó không phải chuyện đáng cười chút nào. Vốn đang tự đắc rằng mình đang ở điểm mù của con golem, hắn đã lập tức bị đè bẹp khi nó đổ nhào xuống. Dĩ nhiên, sau khi ngã, con golem lập tức vỡ vụn và trở thành một đống đất đá. Nhưng tên sát thủ bên dưới thì chắc chắn đã dẹp lép rồi.

(Chà, đỡ phải bỏ công chôn cất…)

Chỉ còn lại bốn tên sát thủ.

“Bepheth Bring!”

Tôi đặt một tay lên mặt đất và kích hoạt ma pháp, sau đó chuẩn bị cho ma pháp tiếp theo.

“Freeze Arrow!”

Tên sát thủ nhảy sang một bên để né ma pháp của Naga.

Thụp.

“Oái?!” Một trong số chúng thét lên một tiếng khi bất ngờ rơi thụt xuống đất đến tận hông.

“Bram Blazer!” Ma pháp của tôi trúng trực diện vào tên sát thủ đang bị kẹt cứng.

Tôi đã đặt cược với đòn Bepheth Bring của mình, đào một cái hố và hy vọng rằng ai đó sẽ sập bẫy. Xem ra hy vọng của tôi đã được đền đáp. Tuy nhiên, trong khi đó thì ba tên sát thủ còn lại đã bắt đầu áp sát chúng tôi. Nếu không phải bởi căn nhà chứa quỹ đen đang ở ngay sau chúng, tôi đã lập tức cho nổ tung tất cả bằng một đòn Dragon Slave rồi.

“Dil Brand!”

Tôi nhanh tay phát động ma pháp tiếp theo. Ma pháp này sẽ lấy một điểm làm trung tâm và phát nổ hết đất đá thành một vòng tròn xung quanh điểm đó và dội chúng lên không, và tôi đã đặt điểm trung tâm nằm ngay trước lũ sát thủ. Bọn chúng bắt buộc phải đứng lại.

Ngay khi khói bụi tan đi, “Freeze Arrow!” Naga phát động ma pháp của mình. Không kịp né, một tên trong số trúng lĩnh trọn một mũi tên.

Giờ chỉ còn lại hai!

Thụp.

“Ốiii?!”

(A, thêm tên nữa rơi xuống hố rồi kìa… Thật may mắn )

Không ngờ trong đám sát thủ cũng có những kẻ hài hước như thế này. Tôi dùng ma pháp để đánh bại hắn, để lại chỉ còn một tên duy nhất.

“Naga! Freeze Arrow!”

“Được!” Đáp lại hiệu lệnh của tôi, Naga bắt đầu xướng chú.

Tôi cũng xướng chú cùng cô ấy. Và rồi—

““Freeze Arrow!””

Giọng của hai chúng tôi hòa vào làm một, cùng lúc giải phóng cùng một ma pháp! Đây là một loạt tên băng với mật độ gấp đôi. Ngay cả tên sát thủ đó cũng không thể né được; hắn lĩnh trọn cả đợt tấn công. Giờ chỉ còn lại—

“Hừ… Ấn tượng lắm…”

Tôi quay người về phía của giọng nói trầm và thấy Grimas bước ra khỏi cửa nhà.

“Năng lực của các ngươi quả đúng như lời đồn. Xem ra một lũ sát thủ được tập hợp lại một cách vội vàng kia hoàn toàn không có cửa đối đầu với các ngươi…” Grimas hất mạnh tấm áo choàng rồi cuối cùng đứng trước mặt chúng tôi. “Vậy thì ta sẽ là đối thủ của các ngươi!”

Binh!

Grimas lập tức ngã gục trước cú sút của tôi.

“Biết gì không… ngươi yếu xìu…”

“Hừ! Nực cười!” hắn nói, dù vẫn đang nằm bất động dưới đất. “Ta chưa bao giờ bảo là mình mạnh cả! Ngoài ra, nếu tự tin vào kỹ năng chiến đấu của bản thân, ta đã không thuê người làm gì mà tự mình chiến đấu từ đầu rồi!”

(Chà… hắn ta nói cũng có phần đúng…)

“Dù sao đi nữa, mọi chuyện coi như đã xong xuôi!” Tôi và Naga nhìn nhau. Bây giờ chỉ việc xông vào nhà của Hamingham và cuỗm chút tài sản thôi! Đây không phải ăn trộm! Mà là một khoản tiền thưởng hoàn toàn xứng đáng cho rủi ro mà chúng tôi phải đối mặt!

Chúng tôi cùng gật đầu đầy hào hứng và hướng mắt về phía nhà của Hamingham. Tại đó, ngôi nhà đang chìm dần xuống lòng hồ do lở đất!

“Ưm…”

“Ờm…”

Hai người chúng tôi đứng sững ở đó.

Ục ục ục ục ục ục…

Ngay trước mắt chúng tôi, ngôi nhà hoàn toàn biến mất dưới mặt nước hồ.

“Chà… Cuộc đấu đá hẳn đã rất dữ dội nhỉ? Đất chắc đã bị tơi ra…” Chúng tôi chỉ đứng đó bàng hoàng, trong khi giọng nói chán nản của Grimas khẽ trôi về phía mình.

Cứ đứng mãi, đứng mãi…

(Sau cuộc nổi loạn: Hết)