Slayers Đặc Biệt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 66

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 31

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 215

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1378

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 51

Tập 4: Âm mưu của Hiệp hội Pháp sư - Ủy thác tìm trẻ lạc

“Dừng lại ngay! Đừng có giãy dụa nữa!”

“Không! Thả tôi ra! Tôi bảo là thả tôi ra!”

Tôi và Naga bắt gặp khung cảnh náo loạn đó ngay lúc vừa đặt chân đến làng Belair. Vì tò mò, tôi liếc nhìn về phía đám người ồn ào kia—rồi lập tức cứng đờ.

Bốn gã đàn ông trông như lính đánh thuê đang túm lấy cổ áo của một cô bé. Trông cô ấy chỉ tầm năm hay sáu tuổi, với mái tóc vàng óng và làn da trắng tưởng chừng như trong suốt. Bộ váy hồng và chiếc mũ đỏ che gần kín khuôn mặt trông nổi bật hẳn lên. Đó là một cô bé dễ thương đến mức chỉ muốn ôm lấy một cái…

“…Xem ra chúng ta trúng mánh lớn rồi,” Naga khẽ lẩm bẩm bên cạnh tôi.

“Dù sao đi nữa! Như thế này thì sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian cho chúng ta đấy!” Nói rồi, tôi lập tức lao về phía trước.

“Ừm, xin được làm phiền một chút, các lữ khách.”

Tôi và Naga ngoảnh lại về phía của giọng nói lơ đãng rồi lập tức chết lặng. Lặng lẽ đứng tại đó là một cô gái tuyệt đẹp. Trông cô ấy có vẻ đã ở cuối độ tuổi hai mươi, với mái tóc vàng óng kéo dài đến tận eo. Dáng người cô ấy có phần mảnh mai, nhưng lại rất nở nang ở những chỗ cần nở nang, đến mức khiến người ta phải ghen tị. Chỉ đáng tiếc là chiếc khăn xếp quấn gần kín đầu cùng bộ đồ rộng thùng thình kia không hề hợp với cô ấy chút nào.

……

Theo sau đó là một khoảng lặng ngắn ngủi—không, rất dài. Cô ấy không nói thêm một lời nào.

“Ừm… Chúng tôi có thể giúp gì được không?” tôi cuối cùng lên tiếng hỏi, bởi cứ im lặng nhìn nhau thế này thì thật vô nghĩa.

“Ồ… phải rồi… Mình ngốc thật… Dạo gần đây trí nhớ của tôi kém lắm… Hôm nọ, khi tôi đi vào khu rừng gần đây để kiếm củi…”

(Này, chị gái…)

Có nhiều người thực sự hay tám chuyện nhảm, nếu cứ để yên thì câu chuyện lạc đi mất hút. Và nếu chiều theo họ thì cuộc đối thoại sẽ chẳng bao giờ kết thúc được cả.

“À, tạm gác chuyện củi lửa lại sau đi. Chúng tôi có thể giúp gì được cho cô không?”

“Ồ, phải rồi… Mình ngốc thật… Lúc nào cũng lạc đề… Mới hôm nọ, tôi đang nói chuyện với một người và…”

(Cô ấy đang cố tình đúng không…?)

“Hừ! Tôi nhìn thấu ý định của cô rồi!” Naga chợt lên tiếng, tay chỉ thẳng vào người phụ nữ kia. “Cô muốn cùng chúng tôi tám chuyện phiếm!”

“Không, không phải vậy… Thực ra, con gái tôi đã mất tích,” cô ấy nói với giọng thản nhiên lạ thường trong khi phe phẩy cánh tay.

(Khoan. Đó chẳng phải chuyện nghiêm trọng lắm sao?)

“D-Dù sao thì, cứ đứng đây nói chuyện thì thật bất tiện. Hãy kể lại câu chuyện cho chúng tôi trên bàn ăn.”

“Phải ha… Ý hay đó.” Cô ấy khẽ gật đầu đồng tình.

“Vậy, tên cô là gì?” tôi cất tiếng hỏi sau khi cả ba chúng tôi đã đánh chén xong xuất ăn trưa đặc biệt A tại một quán ăn nhỏ nằm ở rìa thị trấn.

“Ồ, phải rồi… Tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ… Tên tôi là Sharlene.”

“Tôi là Lina.”

“Hừ. Mạnh mẽ nhất và vĩ đại nhất. Đối với Lina Inverse, tôi chính là—”

“Cục phân cá vàng, Naga.”

“…Cậu đừng có nói thẳng như vậy có được không?” Naga ghé xuống thì thầm bên tai tôi.

(Xem ra ngay cả cổ cũng để tâm tới chuyện đó.)

“Rất hân hạnh được làm quen… Mà… khi nào phần ăn của chúng ta mới được mang tới nhỉ…?”

(Cô ấy vẫn còn định ăn tiếp nữa à?)

Tiện nói luôn, cô ấy đã ăn nhiều ngang tôi và Naga rồi đấy.

“Bà chủ ơi! Cho thêm ba suất ăn B nữa!”

“Hừ. Thêm cả một cốc rượu vang cỡ bự!”

Sau khi gọi thêm món, chúng tôi hướng lại sự chú ý về với Sharlene-san.

“…Vậy, chuyện về con gái cô là sao?”

“Con gái tôi…?” Cô ấy nghiêng đầu, im lặng một lúc rồi nói tiếp, “…Sao cô lại biết chuyện con gái tôi?”

“Nè nè! Chính cô đã kể cho chúng tôi mà!” tôi bất giác hét lên.

Dù vậy, cô ấy vẫn chỉ đáp lại với giọng thản nhiên, “Vậy à…?”

(Thực sự mong rằng cô ấy đừng có giả cái kiểu đãng trí chậm chạp đó nữa. Nghe mà phát mệt…)

Dĩ nhiên, không thể loại trừ khả năng tính của cô ấy vốn đã như vậy rồi…

“Ừm… Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi… Thực ra, con gái tôi, Moline, đã biến mất…”

“Cô có thể kể thêm cho chúng tôi về những gì đã xảy ra vào thời điểm đó không?” tôi hỏi.

Cô ấy một lần nữa lại nghiêng đầu. “Chà… Bị hỏi khó như vậy thì có hơi…”

“Câu hỏi đó có gì khó khăn chứ?”

“Chà… Tôi chỉ chợt nhận ra rằng con bé đã biến mất thôi mà…” Cô ấy nói những lời cực kỳ vô trách nhiệm, rồi lấy từ trong áo ra một tờ giấy với hình vẽ bên trong rồi mở ra. “Đây là con gái tôi, Moline.”

“Ồ…” tôi bất giác thốt lên.

Đó là một cô bé vô cùng dễ thương, chừng năm hay sáu tuổi. Dù nét vẽ có thể có phần thiên vị, nhưng kể cả vậy thì cô bé đó vẫn quá đỗi đáng yêu.

(Đây có vẻ là một vụ bắt cóc rồi nhỉ…?)

“Hừm… Nếu như thế thì chúng ta không thể làm ngơ được, Lina.” Lần này, tôi hoàn toàn đồng ý với Naga.

Những chuyện vừa rồi mới chỉ diễn ra vào ngày hôm qua mà thôi. Dựa trên những manh mối hết sức mơ hồ của Sharlene – “Tôi có cảm giác rằng Moline có thể đang ở Kurtoza” – chúng tôi đã khởi hành đến thị trấn đó. Ai mà ngờ rằng chúng tôi sẽ bắt gặp Moline đang bị người khác bắt đi ngay tại ngôi làng kế tiếp chứ…

“Inverseeee Craaash!”

Không một lời báo trước, cú sút của tôi giáng thẳng vào mặt gã đàn ông đang giữ Moline.

“Oái?!” Hắn lập tức bị đo ván.

Không chút chần chừ, Naga nhấc bổng Moline lên, chiếc áo choàng của cổ tung bay phấp phới. “Hố hô hô hô hô hô! Cô bé này giờ đã nằm dưới sự bảo hộ của ta, Bạch Xà Naga!”

(Cái cách cổ nói nghe y hệt như ác nhân vậy.)

“Hả?! Chuyện gì đang diễn ra vậy?!” Moline vùng vẫy loạn xạ trong tay Naga, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô ấy trông dễ thương hệt như bức chân dung mà Sharlene-san đã cho chúng tôi xem—không, thậm chí còn dễ thương hơn.

“Các người nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả?!” một gã đàn ông quát lớn.

Đám bọn họ có tổng cộng bốn người. Kẻ vừa bị tôi đá có vẻ là một pháp sư. Nhìn sơ qua thì bọn họ có vẻ đều khá mạnh.

“Chẳng có gì để nghĩ hết!” tôi nói thẳng với chúng. “Bọn ta không đời nào giao cô bé này cho các người đâu!”

Ngay khi tôi vừa nói xong—

“Elemekia Lance!” Tên pháp sư phóng một ma pháp về phía Naga!

Nhưng chiêu đó không là gì cả; chỉ cần né là được. Nhưng—

Pặc!

Mũi Elemekia Lance đang hướng thẳng tới Naga bỗng phát nổ giữa chừng, tách ra thành năm, sáu mũi tên ánh sáng nhỏ hơn và tấn công cô ấy!

“Oáiiiiiiii!” Naga lăn tròn trên mặt đất, suýt soát né được những mũi tên. Trong lúc hỗn loạn, chiếc mũ của Moline cũng trượt xuống, để lộ ra mái tóc óng mượt và đôi tai dài.

(Một elf ư?!)

Đó là một chủng tộc sở hữu lượng ma lực và tuổi thọ lớn hơn con người, nhưng do nhiều biến cố trong quá khứ mà số lượng elf đã suy giảm đáng kể. Họ thường sống một cách bình lặng, tránh xa khỏi xã hội loài người. Tuy nhiên, ngay cả bây giờ, vì tham muốn sắc đẹp và bí mật trường sinh mà có không ít các tổ chức chuyên bắt cóc elf đem đi bán.

“Này! Các cô tính làm gì tôi hả?!” Moline hét lên trong vòng tay của Naga.

Ngay khi đó, tôi nghĩ mình đã hiểu lý do vì sao Moline bị nhắm tới.

(Hiểu rồi! Vậy đám kia chắc hẳn là—)

“Hẳn là định bắt cóc em rồi đem bán cho một tên nhà giàu nào đó để thí nghiệm hoặc làm thú cảnh đấy!”

“Cái gì?!” Moline tái mặt trước những lời của tôi. “Sao lại có thể nghĩ ra một thứ kinh tởm như vậy chứ?! Lũ vô nhân tính! Tồi tệ hơn cả cầm thú!” Cô ấy vùng lẫy loạn xạ trong tay Naga trong khi la hét ỏm tỏi.

“Tch!” Một gã đàn ông, dường như phẫn nộ vì bị nói trúng tim đen, rút kiếm ra và lao thẳng vào tôi!

“Freeze Arrow!” Ma pháp của Naga bay về hướng của hắn!

“Vô ích thôi!” Tuy nhiên, hắn ta né được hết hơn chục mũi tên băng.

Nhưng đúng lúc đó!

“Lighting!” Ma pháp của tôi, được kích hoạt trễ hơn một chút, trúng trực diện vào mặt của hắn!

“Oái!”

“Ngay lúc này, Naga! Mau chạy thôi!” tôi kêu lên rồi lập tức cắm đầu chạy.

“Đừng để chúng thoát!” Lũ đàn ông đuổi theo chúng tôi. Nhưng bởi Naga đang ẵm theo Moline, chúng tôi không thể chạy nhanh được.

“Hấp! Flare Arrow!” Tôi ngoái đầu lại và phát động ma pháp! Nhưng—

“Balus Wall!” Ma pháp của tên pháp sư làm chệch hướng những mũi tên lửa của tôi. (Hắn đọc được đòn tấn công của mình sao?! Cũng không tệ!)

Tuy nhiên, chừng nào chúng tôi vẫn đang giữ Moline, chúng không thể nào liều lĩnh phát động ma pháp tấn công được. Dù vậy, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này thì sẽ chẳng đi đến đâu cả!

(Được thôi! Nếu đã đến nước này rồi thì…!) Tôi bắt đầu xướng chú. Sau đó, tôi đột ngột đứng lại và đối mặt với những kẻ truy đuổi.

“Lei Wing!” Đây là một ma pháp cho phép tôi bay với tốc độ cao. Toàn thân tôi được bọc trong một lớp bong bóng gió và lơ lửng lên trên không trung.

Và rồi—tôi lao thẳng về phía đám truy đuổi!

Binh! Bốp!

“““Oái!””” Chúng hoàn toàn không lường trước được đòn tấn công này và ngã sõng soài.

Tôi tiếp tục lượn thêm vài vòng trên đầu bọn chúng.

“Khốn kiếp! Đừng có lượn lờ nữa!” Một tên trong số chúng cuối cùng cũng đứng dậy với thanh kiếm trên tay.

(Chết dở!)

Tôi vội vã bay lên cao hơn. Luồng gió bao bọc quanh tôi luôn luân chuyển, có thể dễ dàng hất văng những đòn như Flare Arrow, nhưng bản thân lớp rào chắn lại không quá mạnh. Một chiến binh chỉ cần vung kiếm chuẩn xác là có thể dễ dàng phá vỡ được nó.

Tôi giải trừ ma pháp của mình và đáp xuống trên mái của một căn nhà gần đó.

“Đừng có ngáng đường chúng ta!”

“Flare Arrow!” Không một lời đáp trả, tôi phát động một ma pháp tấn công vào lũ truy đuổi. Tuy nhiên, tên pháp sư của chúng dễ dàng hất văng chúng đi bằng một lớp rào chắn gió.

Đòn tiếp theo của tôi là Freeze Arrow. Dĩ nhiên, pháp sư đối địch cũng đã chặn được nó.

Bởi chúng tôi đang ở giữa một khu dân cư, tôi không thể nào dùng những ma pháp hào nhoáng được. Tôi tiếp tục tấn công dồn dập chúng bằng Freeze Arrow và các ma pháp nhỏ lẻ khác.

“…Ngươi chỉ đang câu giờ thôi à?!”

Chính xác.

(Chà, đến đây chắc là đủ rồi.)

“Lei Wing!” Tôi xướng ma pháp bay một lần nữa và đuổi theo Naga, người đã khuất dạng. Tôi đã câu được kha khá thời gian; lúc này hẳn cô ấy đã chạy xa khỏi ngôi làng này rồi.

(Miễn sao Naga không đi lạc…)

Vừa lúc ấy—

Bùmmm!

Một tiếng nổ lớn vang lên từ hướng mà Naga và Moline vừa tẩu thoát.

“Naga! Moline!”

Nơi đám khói cuồn cuộn bốc lên, tôi có thể thấy Naga đã bị cháy xém. Tuy nhiên, không thấy bóng dáng cô bé elf đâu cả.

“Moline!”

Tôi lên tiếng gọi, nhưng không hề có lời hồi đáp.

(Có lẽ nào… đồng bọn của đám truy đuổi đã chờ đợi sẵn ở đây?!)

“Naga! Tỉnh lại đi!”

Sau khi bị tôi đá hai, ba cái, cô ấy liền lập tức bật dậy! Vẫn khó chết như mọi khi…

Cô ấy hất tóc một cái. “Hừ… Không ngờ rằng mình, Bạch Xà Naga, lại bất cẩn đến vậy.”

“Thôi làm màu đi! Chuyện gì đã xảy ra vậy?!”

“Chà… Tôi bất ngờ bị trúng một ma pháp tấn công.” Hiếm khi thấy cô ấy nói ấp úng thiếu tự tin như vậy. Còn việc Naga cảm thấy hối lỗi thì khỏi phải bàn rồi…

“Còn Moline thì sao?!”

“Đòn đó đến từ Moline.”

“Gừ! Còn cô ấy thì sao?! Rốt cuộc Moline sao rồi hả?!”

“Tôi vừa mới trả lời rồi mà! Moline bất ngờ dùng ma pháp tấn công tôi!”

“Hả…?” Trong thoáng chốc, tôi sững người, không hiểu những gì Naga nói. “Ừm… vậy…”

“Tôi bảo là trong khi đang chạy trốn, Moline bất ngờ phát động ma pháp tấn công lên tôi.”

“Ừm… nhưng… tại sao?”

“Làm sao tôi biết được chứ?!” Naga đáp lại với vẻ khó chịu.

(Aaaa! Có lẽ nào?!)

 “Naga! Bà có nói với Moline rằng mẹ cô ấy nhờ chúng ta đưa về không?!”

“…Tại sao cái gì tôi cũng phải giải thích vậy?”

“Aaaaaaa! Biết ngay mà!” Tôi ôm đầu.

“Cậu bị cái gì vậy…?”

“Chắc… Chắc hẳn là do Moline! Cô ấy có lẽ đã hiểu nhầm rằng chúng ta là bọn bắt cóc!”

“AAAAA!” Naga cũng hét lên theo.

Đúng vậy. Trước đó, khi đang giành giật Moline với đám kia, tôi đã nói với lũ truy đuổi rằng chúng hẳn đang định bắt cóc rồi bán cô ấy đi đâu đó. Nhưng—

Tôi đã quên nói rõ chủ ngữ.

Moline hẳn đã hiểu câu nói đó là “tôi và Naga định bắt cóc và bán cô ấy đi”. Nếu không thì chẳng lý gì cô ấy lại bất chợt dùng ma pháp tấn công Naga cả.

“Vậy… giờ chúng ta làm gì đây?” Naga hỏi với một giọng u ám.

“Còn làm gì nữa? Đám đó nhất định vẫn còn đang theo đuổi Moline. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài đuổi theo cô ấy đâu.”

“Đuổi theo…? Nhưng chúng ta thậm chí còn không biết cô ấy đi hướng nào mà!”

“Có thể… là về hướng làng Laidock.”

“Ra vậy.” Naga gật đầu rồi phất tấm áo choàng của mình. “Đó là nơi Sharlene-san đang đợi.”

Dự đoán của tôi đã chính xác. Cách Laidock một đoạn, tôi và Naga nhìn thấy một cô bé đang lủi thủi một mình trên đường. Sau khi tiến gần thêm một chút, tôi cất tiếng.

“…Moline, đợi đã!”

Cô ấy khẽ giật mình một cái rồi quay phắt lại như bị ai đánh động.

“L-Lại là lũ bắt cóc nữa ư?!”

“…Không, bọn chị—”

“Tránh xa ra! Tôi không muốn bị đám [kiểm duyệt] vô nhân tính các người chạm vào! Các người sẽ vấy bẩn tôi mất!”

“…Ừm, nhưng—”

“Đồ [kiểm duyệt] [từ ngữ miệt thị] ngực phẳng—”

“Nín.”

Binh.

Cú sút của tôi giáng thẳng vào mặt Moline. Bỏ những lời lẽ xúc phạm khác qua một bên, “ngực phẳng” là tuyệt đối không thể tha thứ! Nếu cô ấy không phải một đứa trẻ, tôi đã dùng ma pháp cho cô ấy nổ tung rồi.

“Bọn chị được Sharlene-san nhờ đi tìm em đấy!” tôi giải thích.

Moline khẽ nghiêng đầu. “Ái đau đau… Nhưng cô đã nói là mình định bắt cóc rồi bán tôi đi mà…”

“Hiểu nhầm thôi! Chị nghĩ rằng lũ đang cố bắt lấy em mới đang tính làm thế!”

“Vậy… các cô là ai?” cô ấy cảnh giác hỏi với tông giọng trưởng thành đến lạ.

“Như vừa nói rồi đấy, bọn chị được Sharlene-san nhờ vả. Mẹ em đã rất lo lắng khi em đột ngột biến mất… Moline? Có chuyện gì vậy?” tôi cất tiếng hỏi khi thấy cô ấy đột ngột ôm đầu.

“À…à…” cô ấy thì thầm gì đó với vẻ kiệt quệ khó hiểu. “Các cô hẳn đã nhận ra rồi… Tôi là một elf…”

Ngay khi cô ấy vừa định nói gì đó—

“Tìm ra rồi!” Một giọng nói của đàn ông cất lên từ phía sau chúng tôi.

Tôi quay người lại, và quả nhiên, vẫn là bốn tên đó! Chúng bám dai thật đấy. Nhưng làm thế nào mà chúng lại có thể tìm ra chúng tôi ở đây?

Dù sao đi nữa, chúng tôi cần phải tẩu thoát!

“Naga! Moline!”

“Có ngay!”

Tôi bắt đầu xướng chú.

“Đừng hòng!” một tên gầm lên và lao về phía trước.

Naga, một lần nữa, ẵm Moline lên và chạy về phía làng Laidock. Nhưng kẻ ra tay trước là pháp sư của phe địch.

“Bram Blazer!”

(Thôi chết! Hắn ta hẳn đã xướng chú sẵn!) Tôi vừa kịp nhảy sang một bên để né đòn tấn công.

Nhưng rồi!

“Flare Arrow!” Đòn tấn công thứ hai đến từ một trong những tên kiếm sĩ đang tiếp cận Naga!

“Oáiii!” (Một ma pháp kiếm sĩ ư?!)

Tôi bất giác kêu lên, vừa kịp xoay sở để né được, nhưng đổi lại thì câu chú của tôi đã bị gián đoạn. Bọn chúng còn mạnh hơn tôi nghĩ!

Tôi có nên dùng một ma pháp tấn công mạnh mẽ để quét sạch toàn bộ chúng không? Nhưng như vậy thì dù tôi sẵn lòng thí Naga, có nguy cơ Moline cũng sẽ bị liên lụy theo. Trong khi tôi còn đang lưỡng lự trong thoáng chốc, bọn chúng đã áp sát được Naga rồi.

(Chết dở!)

Tôi không thể bọn chúng có được Moline nên liền lập tức đuổi theo Naga. Kỳ lạ thay, cô ấy cũng hiểu được tình hình và liếc nhìn về phía này.

“Lina! Bắt nè!” Nói xong, cô ấy liền ném Moline qua cho tôi!

(Này!)

“Úiiiii!?” Cô bé hét thất thanh trong khi bay vèo tới, nhưng tôi đã vừa kịp đỡ lấy được.

(Hự… Nặng quá!)

Lũ truy đuổi lập tức đổi hướng sang nhắm tới tôi!

Nếu bây giờ cố gắng bỏ chạy hay chống trả đều quá mạo hiểm.

“Naga! Chuyền này!” Tôi liệng Moline lại về phía Naga.

“Attaaaaaack!”

Binh!

“Tự dưng lại nổi hứng tấn công là sao hả?!” Tôi vội vã đỡ Moline dậy, giờ đang nằm sõng soài sau khi lĩnh chiêu tấn công đặc biệt của Naga.

“Hừ! Do thế vận thời đại, do dòng chảy của thời gian!” Naga nói không chút ngượng.

“Lũ khốn! Sao các người dám!” Lũ đàn ông gào lên, nổi giận trước cách mà chúng tôi đối xử với “hàng hóa” của chúng, và đuổi theo sát nút chúng tôi.

(Chết thật! Cứ đà này thì sẽ bị bắt kịp mất! Được rồi! Nếu đã vậy thì phải làm thế thôi!) Tôi liền nhanh chóng xướng một ma pháp.

“Mega Brand!”

Bùmmmmm!

Bọn chúng chắc chắn không hề ngờ đến nước đi này của tôi; cả Naga và những kẻ truy đuổi đều bị thổi bay. Chà, chỉ chừng đó thì Naga vẫn chịu đựng được. Ngoài ra, người xưa cũng nói rằng, “Đôi khi cần phải chấp nhận một vài sự hy sinh nhỏ lẻ”.

“Hự… hự…” Nhưng sát thương dường như không đáng kể, một vài tên trong số chúng đã bắt đầu gượng dậy.

Cơ hội trốn thoát đây rồi! Ôm chặt lấy Moline, tôi vội vã chạy về phía làng Laidock.

Một lần nữa, chúng bắt kịp với chúng tôi ngay khi vừa đặt chân vào làng.

“““Đứng lại đó!”””

Hy vọng rằng Naga có thể cầm chân chúng xem ra chỉ là viển vông. Thay vào đó, dường như cô ấy không hề thích việc bị tôi thổi bay nên giờ đang đuổi theo tôi cùng với đám kia. (Gừ! Đồ ích kỷ!)

“Freeze Arrow!” Tôi phóng một đòn cảnh cáo hòng giữ chân năm kẻ truy đuổi và đi sâu hơn vào trong làng.

“Ư… ư…” Moline khẽ rên rỉ trong tay tôi. Có vẻ như cô ấy đã tỉnh lại rồi.

“Dậy rồi à? Chúng ta gần—”

Rầm!

Ngay khoảnh khắc hướng sự chú ý xuống cô bé, tôi đâm sầm vào ai đó trước mặt.

“Ai da…” Dù ngã bệt xuống đất, tôi vẫn không buông Moline ra. Tự thấy cũng đáng nể thật.

Dường như tôi đã va phải ai đó vừa bước ra từ trong hẻm… Khoan…

“Ôi chao… Moline đấy sao…?” Sharlene-san nói với tông giọng lơ đãng như thường lệ.

(Chết dở! Nếu đám đó phát hiện ra Sharlene-san, nhất định chúng sẽ nghĩ đến việc bắt cóc rồi bán cô ấy đi!)

Tôi ngoái đầu nhìn lại—và quả nhiên, bọn chúng đã ở ngay đó rồi! Ánh mắt của chúng đều đổ dồn vào Sharlene-san! Tệ rồi!

“““Sharlene-san! Chạy đi!”””

Vào khoảnh khắc đó—

Không hiểu vì sao, giọng nói của tôi và đám đàn ông đồng thanh một cách hoàn hảo.

“““…Hả?””” Một lần nữa, tôi và đám đàn ông lại đồng thanh lên tiếng và bối rối nhìn nhau.

“Ừm…” Sharlene-san cất tiếng với giọng lơ đãng, không rõ là đang nói với ai. “Xin lỗi, nhưng… mọi người là ai vậy?”

(Ê.)

“Nè! Là tôi đây!”

“Cô đã nhờ chúng tôi tìm con gái cô mà!”

Câu đầu dĩ nhiên là của tôi. Còn câu thứ hai—thuộc về một người trong nhóm kia.

(Hả…?)

Một lần nữa, chúng tôi lại nhìn nhau.

“Hừ… Ra là vậy… Hiểu rồi…” Người vừa lên tiếng với phong cách y hệt Naga kia không ai khác chính là Moline.

“Ý em là sao?!” tôi bất giác hỏi.

“Nghĩa là mẹ tôi đã nhờ cả hai cô và những người kia đi tìm tôi.”

“Ể… nhưng…”

“Tuổi thọ tộc elf dài hơn con người khoảng năm, sáu lần.” Câu chuyện đột ngột bẻ sang hướng khác.

(Chà, chuyện đó thì mình biết rồi…)

“Dù trông tôi như vậy, năm nay tôi đã mười chín tuổi. Còn mẹ tôi thì đã một trăm năm mươi.”

“Ừm… tôi vẫn chưa hiểu cho lắm…” một người đàn ông nói.

“Nói cách khác—” Moline, với sắc mặt não nề, nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Sharlene-san. “Bà ấy già nên lẩm cẩm rồi.”

(Này…)

“Dường như bộ não nếu không được vận động nhiều thì sẽ liên tục bị thoái hóa… Mọi người biết rằng chúng tôi thường sống tách biệt trong yên tĩnh ở một ngôi làng bí mật, đúng không? Ngày nay, dành cả đời nghiên cứu ma pháp không còn hợp thời nữa… Gần đây, bệnh ‘lẩm cẩm’ này đã dần trở thành một vấn đề xã hội đối với elf chúng tôi.” Nói tới đó, cô ấy gật đầu một cái. “Lần này cũng vậy, bà ấy đã nhờ tôi chạy việc vặt ở thị trấn con người, sau đó dường như quên mất và nhờ mọi người đi tìm tôi…”

(“Dường như”…? Đùa nhau à?)

“Có vẻ như chúng tôi đã gây phiền phức cho mọi người rồi. Xin lỗi. –Nào, mẹ, mình về thôi,” Moline nói rồi đỡ Sharlene-san đứng dậy.

“…Này, Moline, mình dùng bữa chưa nhỉ…?”

“Không phải mẹ vừa mới ăn rồi sao?”

Hai mẹ con cứ thế vừa trò chuyện vừa tay trong tay, thong thả rời đi.

Còn lại đó—

Là sáu người chúng tôi, mỗi người với một cơn giận không biết đổ vào đâu cho hết, chỉ đứng đó trong im lặng, mặc cho gió xào xạc thổi qua…

(Ủy thác tìm trẻ lạc: Hết)