“Dam Blas!”
Đoàng!
Ma pháp của tôi lao thẳng vào giữa ngực của con Grey Ogre!
Và rồi—con ogre cuối cùng mất hết sức lực và ngã rầm xuống đất.
(Cuối cùng! Mãi mới xong!)
Nói trước nhé, nếu tôi chỉ đơn thuần muốn đánh bại kẻ địch, một con ogre ngoại cỡ như vậy chẳng là gì đối với một kiếm sĩ kiêm pháp sư thiên tài như tôi, Lina Inverse. Chỉ cần đứng từ xa rồi tung một đòn Dragon Slave là xong.
Tuy nhiên, lần này mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.
“Hừm…” Tôi quan sát con Grey Ogre, xác nhận rằng nó đã chết, rồi rút thanh kiếm ngắn giắt về hông ra và chậm rãi tiếp cận xác của nó.
“Thứ đó đây.” Tôi đặt nhẹ một vật nhỏ được bọc trong vải lên trên bàn.
“Ồ! Là nó đây sao!” cô gái ngồi đối diện tôi kêu lên sung sướng và mở lớp vải bọc ra.
Đây là khách hàng của tôi—chính xác hơn thì là cộng sự của tôi trong vụ lần này—Marsha-san, một pháp sư sinh sống tại thị trấn này. Trông cô ấy tầm hai mươi tuổi và khá xinh đẹp, nhưng—
Sau khi kiểm tra thứ bên trong gói vải, cô ấy gật đầu có vẻ hài lòng. “Đúng thật! Không thể nào nhầm lẫn được! Đây đích thị là sừng của Grey Ogre!”
“C-Chờ đã, Marsha-san! Cô nói lớn quá đấy!” tôi vội chen vào.
Công việc lần này tuyệt đối phải giữ bí mật. Đó là lý do mà tôi thậm chí đã phải cắt đuôi Naga, cái người lúc nào cũng bám lấy tôi như phân cá vàng, chỉ để âm thầm hành động.
“À, p-phải…” Marsha-san nhỏ giọng xuống, dè chừng đảo mắt nhìn xung quanh.
May thay, hiện tại đang là giờ ăn trưa. Nhờ tiếng ồn ào của các thực khách khác, dường như không một ai nghe được những lời vừa rồi của cô ấy.
Marsha-san chăm chú quan sát chiếc sừng của Grey Ogre thêm một lần nữa rồi mỉm cười ám muội. “Ku ku ku ku… Dù sao đi nữa, bây giờ chỉ còn cần thêm một nguyên liệu nữa thôi! Với thứ này, mình đã tiến gần thêm một bước để đạt được tham vọng lớn của mình! Hố hohohohohohoho!”
Tiếng cười của cô ấy nghe quen thuộc đến mức làm tôi suýt ngã khỏi ghế.
“Ma-Marsha-san! Làm ơn đừng cười kiểu đó!”
“…Tại sao?”
“Chà, chỉ là… tôi có quen một người có kiểu cười y hệt…”
“Hừm…” Cô ấy gật đầu, mặt vẫn hiện nét bối rối.
“D-Dù sao đi nữa, nguyên liệu cuối cùng là gì?”
“Cuối cùng là… nanh độc của Mail Serpent.”
“Mail Serpent?” tôi bất giác nhại lại trước cái tên mình chưa từng nghe qua.
“Đúng vậy. Nó là một biến chủng của Needle Serpent, chỉ có thể được tìm thấy ở khu vực quanh đây. Nọc độc của nó mạnh đến mức chỉ cần cắn trúng một cái là có thể hạ gục được cả wyvern, và nọc độc đó chính là thứ mà tôi cần.”
Tiện nói thêm, Needle Serpent là loài rắn nước ngọt với lớp gai nhọn bao phủ toàn thân như tên gọi. Nó dài khoảng gấp đôi người thường và sở hữu nọc độc rất yếu.
“Hiểu rồi… Vậy nó sống ở đâu?”
“Đi về phía đông của nơi này có một hồ nước nơi nó sinh sống, nhưng…” Vì lý do gì đó, cô ấy trở nên lưỡng lự.
“Có vấn đề gì à?”
“Trước hết, đường đi đến đó khá là rối… nhưng tôi có thể đồng hành cùng cô để dẫn đường nên đó không phải là vấn đề lớn. Điều đáng lo là gần đây, một băng cướp bắt đầu lộng hành tại khu vực đó.”
“Chỉ vậy thôi à?” tôi tỉnh bơ đáp. “Thế thì không cần phải lo! Một hai băng cướp hoàn toàn chẳng là gì đối với tôi đâu! Tôi sẽ xử gọn bọn chúng, tiện thể tấn công luôn sào huyệt của chúng để lấy quỹ nghiên cứu!”
Mặc cho lời đề xuất hoàn hảo của tôi, cô ấy trông vẫn có vẻ không hài lòng. “Tôi không tán thành ý đó đâu.”
“Tại sao?”
“Tại tôi sợ.”
Câu trả lời dứt khoát của cô ấy làm tôi không nói nên lời trong thoáng chốc.
“Ừm, không… Mọi thứ sẽ không sao đâu. Tôi sẽ bảo vệ cô đàng hoàng mà.”
“Nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?! Nếu chúng ta thua và bị bọn cướp bắt thì sao?! Nghĩ thôi đã thấy sợ chết khiếp rồi!”
“Không sao mà! Không sao thật mà, vậy nên đừng có đột ngột trốn dưới gầm bàn như vậy chứ!”
“Liệu có thực sự là không sao không…?” cô ấy ló đầu ra từ dưới lớp khăn trải bàn, ngước nhìn tôi và hỏi.
(Bộ cổ là ốc mượn hồn hay gì à…?)
“Chắc chắn không sao đâu!” tôi đáp lại đây tự tin.
“Được rồi… Lina-san, dù sao đi nữa, chúng ta vẫn cần phải có được thứ đó…”
Nói xong, cô ấy cuối cùng cũng chịu chui ra khỏi bàn.
“Rồi, rồi. Mau gom đủ nguyên liệu để có thể hoàn thiện thứ đó nào, Marsha-san.”
Nghe vậy, cô ấy dường như đã phần nào lấy lại được tinh thần và ngồi lên ghế. “Phải đó! Ngay khi nó được hoàn thành, tương lai của chúng ta sẽ trở nên rộng mở!”
“Hố hô hô hô hô hô!”
“…Nè, Marsha-san! Đừng cười cái kiểu đó mà…”
“Vừa rồi không phải là tôi,” cô ấy đáp lại với vẻ bối rối.
(Hả?! Có lẽ nào?!) Tôi vội vàng quan sát xung quanh.
Tại cửa ra vào của quán ăn—
Một bóng người đang đứng chắn đi ánh nắng trưa chiếu từ bên ngoài!
“Hố hô hô hô hô! Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, Lina Inverse! Cậu đang lén lút giở trò gì sau lưng tôi mà phải lẩn trốn đến tận đây hả?!”
“N-Naga! Cổ tới rồi!” tôi hét lên, vô thức bật người đứng dậy khỏi ghế.
“S-Sao vậy?!” Marsha kêu lên, trốn lại xuống dưới gầm bàn.
“Chạy thôi, Marsha-san!” Không đợi hồi đáp, tôi lập tức xướng chú. “Burst Rondo!”
Hơn chục quả cầu ánh sáng do tôi tạo ra thổi lửa khắp gian quán!
“““Oái?!””” Những thực khách trong quán ngay lập tức trở nên hoảng loạn.
Ma pháp này tuy hào nhoáng nhưng lại gần như không có sát lực. Ngoài ra, tôi cũng đã phát động sao cho không thực khách nào bị trúng đòn. Tuy vậy, các thực khách vẫn hoảng loạn đổ dồn về phía lối ra.
“Áaaaa!?” Naga bị sóng người nuốt chửng và cuốn đi mất hút.
“Chờ đã, Lina-san!” Phớt lờ tiếng gọi của Marsha-san, tôi xướng ma pháp tiếp theo.
“Dam Blas!”
Đoàng!
Trên bức tường gần đó lộ ra một cái lỗ lớn tướng. Tôi nắm lấy tay Marsha-san bên dưới chiếc bàn và nhảy qua cái lỗ mình vừa dùng ma pháp để phá.
“Hành động liều lĩnh quá đấy!” cô ấy lên tiếng trách móc trong khi chạy bên cạnh tôi.
“Tệ rồi… sao lại là cổ chứ!” tôi vừa chạy vừa nói. “Cô ấy tuyệt đối không được biết về kế hoạch của chúng ta! Cô cũng nhìn thấy cô ấy rồi đúng không?!”
“…Ừa, thấy rõ rồi.” Marsha-san gật đầu. “Đó là Naga, người đồng hành mà cô thường nhắc tới.”
“Đúng vậy… Theo một lẽ nào đó, cô ấy vô cùng nguy hiểm; cổ là dạng người không màng mục đích để đạt được thủ đoạn.”
“…Ý cô có phải là ‘không màng thủ đoạn để đạt được mục đích’ không?”
“Không,” tôi lắc đầu và nói. “Với Naga thì cứ cái gì trông hay hay thì cổ sẽ làm luôn.”
“Ra vậy… Dù sao thì đúng là chúng ta tuyệt đối không thể để người đó biết được kế hoạch. Cô nói phải.”
“Nhỉ?”
“Nhưng lần này… chúng ta sẽ rửa được nỗi tủi nhục đã phải chịu bấy lâu nay! Bằng cách hoàn thiện thứ đó!”
“Đúng đấy!” tôi đáp lại, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời không vì lý do gì cả.
“…Xuất hiện rồi, Marsha-san,” tôi thì thầm.
Hiện đang là buổi trưa ngày hôm sau. Không cần phải nói, tôi và Marsha-san đang trên đường đến con hồ.
“Xuất hiện… rồi…? Ý cô là lũ cướp đúng không?!” Marsha-san gần như hét toáng lên, đứng đờ ra một chỗ.
“Hô… Giác quan cũng khá nhạy bén đấy chứ.”
Vừa lúc giọng nói đó cất lên, khoảng chục gã đàn ông bước ra từ trong tán cây. Bọn chúng là một lũ cướp trông hoàn toàn bình thường và không có đặc điểm nổi bật nào cả—nói cách khác, là dạng nhân vật luôn xuất hiện chỉ để bị đánh bại.
Gã râu ria xồm xoàm có vẻ là trùm bước lên trước một bước. “Không biết tụi bây đến tận đây để làm gì, nhưng nếu còn quý mạng sống thì bỏ hết tất cả những gì trên người lại đây. Tức là bao gồm cả cái bàn đó nữa.”
“…Bàn?” Nghe hắn nói vậy, tôi quay sang và thấy Marsha-san đang run cầm cập dưới gầm một cái bàn!
“Nè! Marsha-san! Cái bàn đó là sao?!”
“Đ-Đ-Đ-Đây là một chiếc bàn di động! T-T-Tôi đã chế ra nó b-ba năm trước, đề phòng chuyện như thế này xảy ra!”
(Bộ cô rảnh lắm hay gì à…?)
“Dù sao đi nữa, nếu cứ núp dưới đó là cô sẽ bị thương đấy!”
“N-N-N-Nhưng tôi sợ lắm…”
(Aaaa! Phiền quá đi!) Dù vậy, vấn đề này sẽ được giải quyết sau khi tôi dọn sạch lũ cướp.
Tôi quay mặt lại về phía bọn cướp. “Muốn tính đến cái bàn thì các người phải lo mà đánh bại được ta trước đã. Dĩ nhiên là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.”
“Hừ… Ngực thì lép mà mồm mép thì to thế nhỉ?”
““Cái gì?!”” Giọng nói của tôi và Marsha-san đồng thanh trước lời của tên thủ lĩnh.
“Thôi được! Nếu đã muốn vậy thì bọn ta đành phải mạnh tay thôi! Xử chúng đi!”
“““U ô!””” Lũ tay sai đáp lại và lao lên.
Nhưng chúng đã quá muộn! Tôi đã hoàn thiện xong ma pháp của mình rồi!
“Fireball!”
(Hừ… Thế là xong…)
Ngay khi tôi vừa chắc mẩm là mình đã thắng—
“Freeze Bullid!”
Một quả cầu ánh sáng xanh lao đến, va chạm vào quả cầu ánh sáng cam tôi vừa phóng đi!
Kítttt!
Để lại một âm thanh chói tai khô khốc, cả hai quả cầu cùng biến mất! Đây hiện tượng can thiệp ma pháp. Nhưng người duy nhất biết về hiện tượng này là—
“Hố hô hô hô! Tìm ra cậu rồi, Lina Inverse!”
Tôi quay sang phía phát ra giọng nói. Tại đó là một người đứng sừng sững trên cành cây, diện trên mình bộ trang phục bất chấp thời tiết!
“Bà đến rồi, Naga!”
Từ trên cao, tấm áo choàng bay phấp phới trong gió, cô ấy nói lớn, “Hừ! Lina này, Bạch Xà Naga đây từ đầu đã biết rằng cậu đang bí mật âm mưu gì đó sau lưng tôi rồi!”
“Chuyện này không liên quan đến cô!” Marsha-san kêu lên. Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào Naga, hiện rõ lên ngọn lửa thù địch.
—Dĩ nhiên là trong khi vẫn đang ở dưới gầm bàn.
“Nếu không phải chuyện liên quan đến tôi thì sao không tiết lộ đi? Hai người chính xác thì đang làm gì?”
“Hự! C-Chuyện đó…!” Cô ấy nghẹn lời, rụt đầu lại vào trong bàn.
Đó là lẽ dĩ nhiên thôi. Người khác thì không nói, nhưng tuyệt đối không thể để Naga biết được chuyện này.
Trước sự im lặng của cô ấy, Naga bật cười đắc thắng. “Hố hô hô hô! Thấy chưa?! Chắc chắn hai người đang săn lùng kho báu hay gì đó!”
“Gì cơ?! Kho báu?!” Lũ cướp, nãy giờ vẫn đang ngoan ngoãn lắng nghe cuộc nói chuyện, kêu lên trước lời của Naga.
“Có thật không, chị đại?!”
“Hừ… Với trực giác của tôi thì có thể chắc chắn được chín phần mười rồi.”
(Sao bà với họ đột ngột trở nên hòa hợp vậy?)
“Chà… Nếu hai người không định thành thật, vậy chẳng còn cách nào khác ngoài ép hai người phải nói ra thôi! –Hấp!”
(Ngay lúc này!) Đây chính là khoảnh khắc mà tôi đang chờ đợi! Ngay lập tức, tôi giải phóng ma pháp mình đã chuẩn bị!
“Bepheth Bring!”
Đây là ma pháp tác động lên địa tinh linh, tạo ra một cái hố trên mặt đất. Mục tiêu của tôi—chính là điểm tiếp đất của Naga.
“Ái!” Mất đi chỗ đáp, Naga hoàn toàn mất thăng bằng.
Rầm!
Một âm thanh chỉ nghe thôi đã thấy đau đớn vang lên.
(Chắc cổ đập trúng cái gì đó trên thành hố rồi…)
Naga lúc này chắc đang nằm thẳng cẳng dưới đáy hố, nhưng…
(Hừ! Thêm đòn nữa tặng kèm này!)
“Dam Blas!”
Đoàng!
“Aaaaaaaaa!!”
Ma pháp của tôi phá nát phần đất quanh miệng hố. Một lượng lớn đất đá đổ xuống dưới đáy.
“Á! Chị đại!” Lũ cướp vội vã chạy về phía cái hố. Dường như chúng đã tôn Naga làm thủ lĩnh luôn rồi.
“Ngay lúc này, Marsha-san! Mau chạy thôi!” Tôi đạp đổ cái bàn, nắm lấy tay cô ấy rồi chạy.
“A! Bàn của tôi!”
“Giờ không phải lúc để lo chuyện đấy!”
“…Nhưng liệu làm vậy có hơi quá tay không? Dù sao thì cô ấy cũng là bạn đồng hành của cô mà, đúng không?” Marsha-san vừa chạy vừa nói.
“Không đời nào! Đó là Naga đấy! Nói thật thì tôi còn có cảm giác là mình đã hơi nhẹ tay!”
“Như vậy… mà là nhẹ tay ư? Cô ấy có phải là con người không vậy?”
“Đừng có hỏi tôi! –Dù sao đi nữa, hiện tại, chúng ta cần lấy được nọc nanh của Mail Serpent càng nhanh càng tốt!”
“P-Phải rồi!” Cô ấy gật đầu lia lịa.
Sau khi đã tiến xa được đến đây rồi, không đời nào tôi để Naga phá rối ước nguyện bấy lâu nay của tôi—không, của chúng tôi đâu!
“Đến nơi rồi,” Marsha-san nói, dừng chân lại trước một cái hồ lớn ánh lên sắc lam ngọc.
(Nếu cái hồ lớn cỡ này thì mình đã có thể dễ dàng dùng ma pháp bay để tìm được mà khỏi cần cổ dẫn đường…)
Mặt hồ sáng lấp lánh dưới ánh sáng ban trưa, tạo thành một khung cảnh phải nói là “tuyệt đẹp”, chỉ có điều nước không được trong cho lắm.
“…Thế, Marsha-san. Chúng ta tìm nó kiểu gì đây?”
“Phần đó tôi có chuẩn bị rồi. Nó có thói quen kéo động vật đến uống nước xuống sâu dưới đáy rồi mới ăn thịt…”
“…Cô không định bảo với tôi là ‘Làm mồi đi nhé ♡’ đâu, đúng không?”
“Đương nhiên là không rồi. Tôi có một kế hoạch.” Vừa nói, cô ấy vừa tháo cái bình da đeo bên không, mở nắp rồi đi về phía mép hồ.
Ục… ục…
Một màu đỏ thẫm bắt đầu lan tỏa ra trong màu xanh thẳm của nước hồ. Mùi máu thoang thoảng trôi theo gió.
“Đây là…?”
“Máu cừu.”
Ra vậy. Cô ấy định dụ con Mail Serpent ra bằng mùi máu.
“Được rồi—như vậy hẳn là đủ rồi đấy.” Sau khi rót hết những gì trong bình xuống hồ nước, cô ấy đi xa ra khỏi bờ hồ và bắt đầu lấy thứ gì đó ra từ túi đồ của mình rồi lắp ráp.
(Một cái bàn…)
“Ừm, Marsha-san…” tôi lẩm bẩm.
Vừa chui xuống dưới gầm bàn, cô ấy vừa đáp, “Ồ, cái này ấy à? Tôi đã mang nó theo để đề phòng…”
“Không cần phải giải thích đâu…” tôi mệt mỏi trả lời.
(Chắc hẳn cổ sẽ gọi nó là ‘Bàn lắp ráp #2’ cho mà xem…)
“Giờ chúng ta chỉ cần phải chờ đợi thôi.”
“Chờ đợi? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu…”
Naga có thể xuất hiện và tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào.
“Đừng lo. Không phải đợi lâu đâu, nó thính với mùi máu lắm. Đúng lúc thật—nhìn kìa.”
Tôi quay sang theo lời của cô ấy và thấy những gợn sóng nhỏ bắt đầu xuất hiện trên mặt nước.
(Nó đã đến rồi ư?!) Tôi vội chạy ra bờ hồ và chuẩn bị một ma pháp. Chỉ cần nó xuất hiện hẳn là tôi sẽ giáng cho nó một đòn Dam Blas liền. Miễn sao tôi không nhắm vào đầu và làm hỏng cái nanh độc là được.
Và rồi—!
Ào ào!
Khèee!
Với một tiếng gầm và sóng nước dữ dội, nó trồi lên khỏi mặt nước. Trong một thoáng, tôi chỉ đứng sững đó, quên cả việc phát động ma pháp.
(Bự quá!) Chỉ riêng chiều cao cái đầu đang nhô lên khỏi mặt nước của nó thôi đã ngang với chiều dài toàn thân của một con Needle Serpent rồi. Thân của nó to như một cây gỗ lớn. Phần cơ thể còn lại của nó ẩn giấu dưới nước nên tôi không thấy rõ, nhưng nếu ước chừng thì có thể nó đủ dài để có thể quấn quanh một căn nhà nhỏ. Đúng như tên gọi, toàn thân nó được bao phủ bởi lớp vảy dày như áo giáp…
Giờ không phải lúc đứng im một chỗ quan sát!
“Dam Blas!”
Ma pháp của tôi chỉ làm vỡ đúng một cái vảy trong lớp giáp dày cộp trên ngực con Mail Serpent!
Khè!
Tuy vậy, có vẻ nó vẫn chịu đau, bởi ánh mắt của nó hiện lên sự giận dữ, và nó bắt đầu lao về phía tôi!
“Oái!” Tôi hốt hoảng bỏ chạy cùng Marsha-san ở bên cạnh. Phía sau, tôi có thể nghe được tiếng cái bàn vỡ vụn, dường như bị đè nát bởi con Mail Serpent.
“Lina-san! Tại sao cô lại bỏ chạy chứ?!”
“Thì bởi nó đâu có giống những gì cô nói! Cô bảo nó là họ hàng với Needle Serpent nên tôi tưởng nó phải nhỏ hơn chứ!”
“Nói mới nhớ, tôi đã có cảm giác là mình quên đề cập chuyện gì đó.”
“Đùa nhau à?!”
“Dù vậy, cứ chạy mãi thì cũng vô ích!”
“Biết rồi!”
“Tôi vẫn còn một cái bàn nữa!”
“Cái đấy thì giúp được gì chứ?!”
Dùng Dam Blas để hạ được nó gần như là bất khả thi. Ngay cả khi phá được hết lớp vảy cứng, phần mỡ và cơ bắp bên trong đóng vai trò như lớp đệm, khiến cho việc gây sát thương chí mạng chỉ với một đòn là không thể. Dù khi tấn công liên tục thì sớm muộn nó cũng sẽ bị hạ, nhưng tồn tại rủi ro nó sẽ lặn mất xuống nước trước khi chuyện đó có thể xảy ra. Mặt khác, dùng một đòn mạnh mẽ như Dragon Slave sẽ phá hủy cái nanh mà chúng tôi đang nhắm tới.
“Á! Nó sắp bắt kịp rồi kìa!”
Tôi ngoái đầu lại theo tiếng thét của cô ấy và thấy cái miệng há rộng của con Mail Serpent đã ở ngay sát phía sau chúng tôi!
“Marsha-san! Chạy vào rừng đi!”
“Được rồi!”
Hai người chúng tôi chạy vào trong rừng sâu, nhưng—
Rào rào rào!
Con Mail Serpent vẫn tiếp tục luồn lách qua những hàng cây để đuổi theo chúng tôi! (Hừ! Đuổi dai quá đấy! …Mà khoan. Tình huống này có thể có lợi!)
Tôi bắt đầu chuẩn bị một ma pháp. Vừa ngoái người lại, tôi đặt lòng bàn tay phải lên thân của một cái cây gần đó.
“Van Layl!”
Xuất phát từ lòng bàn tay của tôi, vô số những sợi băng lan tỏa ra, chạy dọc khắp thân cây rồi trườn cả xuống đất. Ngay khi chạm phải những vân băng, cơ thể của con Mail Serpent lập tức hóa thành một bức tượng băng.
Chỉ có một phần cơ thể nó là bị đóng băng. Dĩ nhiên là nó vẫn còn sống, nhưng thảm thực vật xung quanh cũng bị đóng băng theo, khiến nó không thể cử động.
(Ngay bây giờ!)
“Dam Blas!”
Phần thân đông cứng của con Mail Serpent lập tức bị ma pháp của tôi làm vỡ tan.
“Thành công rồi…” Marsha-san lẩm bẩm trong khi nhìn xuống cái xác bất động của con Mail Serpent dưới chân. “Kuku! Với thứ này! Với thứ này thì ước nguyện bấy lâu nay của chúng ta cuối cùng cũng có thể trở thành hiện thực!”
“Hừ! Liệu có suôn sẻ được như vậy không?!”
“Cái…!!” Tôi ngoái đầu lại trước giọng nói đột ngột cất lên và thấy Naga cũng với cả băng cướp trước đó!
“Lina-san… Bạn đồng hành của cô làm thân với bọn cướp rồi kìa…” Marsha nói trong khi lắp ráp chiếc bàn di động thứ ba.
“Naga là kiểu người như vậy đấy.”
“Hố hô hô hô! Cuối cùng cũng đuổi kịp cậu rồi, Lina Inverse! Không biết cậu đang toan tính gì, nhưng lần này cậu sẽ phải khai ra vị trí của kho báu!”
“Không phải kho báu đâu… Dù có nói vậy thì bà cũng sẽ chẳng tin…” tôi nhìn thẳng vào mắt Naga và đáp.
—Tiết lộ chuyện này và giải thích cho Naga thì sẽ đơn giản thôi.
Nhưng—tôi không thể. Tuyệt đối không. Nếu nói ra, Naga nhất định sẽ—
“Hừ! Làm như tôi sẽ tin ấy! Giờ thì… cậu chọn thế nào đây?! Cậu sẽ ngoan ngoãn thêm tôi vào cuộc săn kho báu này, hay là…?”
“Chờ đã! Xin hãy chờ đã!” Marsha-san là người lên tiếng. “Người này… Lina-san chỉ đang giúp tôi tìm nguyên liệu chế thuốc theo yêu cầu thôi!”
“Marsha-san!!”
Mặc cho lời can ngăn của tôi, cô ấy nói tiếp. “Con Mail Serpent này cũng là một nguyên liệu cho loại thuốc đó! Nên làm ơn! Đừng cản trở chúng tôi!”
“Hừ… Hố hô hô hô hô!” Nghe xong, Naga đột ngột cười lớn.
“Nguyên liệu chế thuốc ư?! Hừ! Nói dối thì cũng phải nghĩ ra cái gì thuyết phục hơn đi! Mà trên hết, nếu thật sự là như vậy, tại sao lại phải che giấu khỏi tôi kĩ đến thế?!”
“Ư…! C-Chuyện đó…!” Cô ấy lưỡng lự trong thoáng chốc. “Chuyện đó…! –Cô không bao giờ có thể hiểu được cảm xúc của chúng tôi đâu!”
“Giờ thì bắt đầu nói vớ vẩn rồi đấy! …Được thôi. Nếu không chịu nói thì tôi sẽ bắt phải nói! Mọi người!”
“““U ô!””” Theo lệnh Naga, lũ cướp giương vũ khí ra và lao về phía trước.
Nếu đây là một bãi đất rộng, tôi có thể hạ hết bọn chúng một lượt bằng Mega Brand hay Dil Brand. Nhưng tại nơi có cây cối dày đặc như thế này, lựa chọn đó là không thể.
Nếu vậy—
“Burst Rondo!”
Bụp bụp bụp!
Lũ cướp bị ma pháp phạm vi rộng của tôi làm bắt lửa trong thoáng chốc.
“““Uryowaaaaa!!”””
Tôi đã từng dùng ma pháp này tại quán ăn ban trước; đòn này không có nhiều sát lực cho lắm. Chỉ cỡ này hẳn sẽ không gây nên cháy rừng đâu.
Tuy nhiên, như vậy là đủ để nghiền nát tinh thần chiến đấu của bọn cướp nhát gan. Chúng la hét những câu từ không hiểu nổi và bỏ chạy toán loạn.
“Hừ… Mối quan hệ chủ tớ mong manh thật đấy, Naga.”
“Hố hô hô hô! Đuổi được bọn chúng thôi mà cậu đã nghĩ là thắng rồi à?! Bây giờ cuộc chiến mới bắt đầu đây này!” cổ nói rồi bắt đầu xướng chú. “Freeze Arrow!”
Khoảng chục mũi tên băng xuất hiện và phóng về phía tôi, nhưng tôi nấp đằng sau một cái thân cây và dễ dàng tránh được chúng. Bây giờ là lượt của tôi! Tôi lấy con dao trong túi của mình ra và ném về phía chân của Naga!
“—Shadow Snap ư?!” Naga kêu lên và vội lùi về sau.
Nhưng đó chính là những gì mà tôi đang nhắm tới!
“Elemekia Lance!”
Đây là một ma pháp trực tiếp gây tổn hại lên thể tinh thần của đối phương. Con dao mà tôi vừa ném đi chỉ là để nhử thôi. Không đời nào cổ sẽ có thể né được!
Nhưng rồi—
“Hừ!” Naga rút một con dao găm ra từ sau lưng, hét lên một tiếng và vung mạnh về phía trước! Ngay khoảnh khắc lưỡi dao chém vào mũi Elemekia Lance—
Bụp!
Cùng với một âm thanh nặng nề, mũi thương ánh sáng biến mất không để lại một dấu vết!
“Cái gì?!” tôi thốt lên kinh ngạc, sững người lại một chỗ.
Dĩ nhiên, một con dao găm bình thường không thể nào làm thế được.
(—Một vũ khí ma pháp ư?!) Tôi thầm nguyền rủa sự thiếu sót của mình. Tôi đã luôn nghĩ rằng con dao của Naga chỉ là để trang trí mà thôi.
Trong khi đó, Naga đã bắt đầu xướng ma pháp tiếp theo rồi!
“Dam Blas!”
Không đời nào chiêu đó có thể đánh trúng được. Tôi dễ dàng né nó. Nhưng rồi…
Đoàng!
“Ối!” Tôi nghe được âm thanh của thứ gì đó bị phá hủy phía sau mình, theo sau đó là tiếng thét của Marsha-san!
“Chết dở! Marsha-san!” Tôi ngoái đầu lại. Cô ấy vẫn lành lặn, nhưng trên mặt đất bên cạnh cô ấy xuất hiện một cái lỗ lớn tướng.
—Ngay kế bên cái đầu của con Mail Serpent.
(Tệ rồi!) Tôi nhanh chóng di chuyển đến một vị trí khác.
Nhưng—
“…Hừ! Có chạy cũng vô ích thôi, Lina Inverse!” Naga tuyên bố đầy đắc thắng. “Nếu cậu chạy, tôi sẽ dùng ma pháp để phá nát cái đầu của con rắn bự đó!”
“…Cái gì?!”
(Bả nhận ra rồi!) Tôi đành dừng chân lại. (Chết tiệt… Chuyện quan trọng thì không bao giờ chịu thông minh, nhưng cứ đến chuyện không đâu là Naga lại nhạy bén đến lố bịch.)
“Bất kể câu chuyện vừa rồi có phải là thật hay không, có vẻ con rắn này khá là quan trọng, nhỉ?” cổ nở nụ cười nham hiểm. “Nào… lần này kể cho tôi nghe sự thật đi. Thử nói dối là tôi sẽ nghiền nát cái đầu con rắn đó ra cho mà xem!”
“Gừ…” Tôi chỉ có thể đứng yên, không làm được gì khác.
“—Hiểu rồi…” Marsha-san nói rồi từ từ bò ra khỏi dưới gầm bàn.
“Marsha!”
“…Từ bỏ thôi, Lina-san. Dù sao đi nữa, sớm muộn thì cô ấy cũng sẽ biết được sự thật tôi…” Cô ấy nhìn tôi với vẻ như đã buông xuôi tất cả, nhưng vẫn còn giữ sự bình tĩnh.
“Nhưng… nhưng!” Tôi nghiến răng.
Không màng đến tôi, cô ấy quay sang đối diện với Naga. “Theo một lẽ nào đó, thứ chúng tôi nhắm tới cũng có thể được gọi là kho báu. Tuy nhiên—câu chuyện tôi kể ban nãy về việc chế thuốc cũng là sự thật.”
“Nói cách khác—thứ thuốc đó chính là kho báu, đúng không?”
“Đúng—đối với chúng tôi.” Marsha-san gật đầu đáp lại câu hỏi của chúng tôi.
“…Chúng tôi? –Vậy… chính xác thì đó là loại thuốc gì?”
“Đó là—” Marsha-san hít một hơi thật sâu, rồi sau đó dồn quyết tâm mà nói, “…Thuốc làm ngực bự ra…”
Ngay sau đó—
Đúng như tôi nghĩ, Naga phá lên một tràng cười mất kiểm soát.
(Chết tiệt.)
Có vẻ như bốn năm trước, người yêu cũ của Marsha-san đã bỏ cô ấy mà đi theo người phụ nữ khác “nở nang” hơn. Kể từ đó, cô ấy bắt đầu cắm đầu vào nghiên cứu lĩnh vực này và cuối cùng cũng tìm được hướng đi thực tiễn để hoàn thiện nó.
Sau mười ngày cố gắng chịu đựng những lời lẽ trêu chọc của Naga, hôm nay cuối cùng thuốc của cô ấy cũng đã được hoàn thành!
“Xong rồi, Lina-san!” Marsha-san sung sướng bước ra khỏi phòng thí nghiệm của mình.
“Ồ! Xong thật rồi sao?!” Tôi không kìm được mà vội bước lại gần.
Phía sau tôi, Naga đang cố gắng nhịn cười.
“—Đây,” Marsha-san nói rồi đưa ra một chiếc lọ thủy tinh có chứa chất lỏng màu xanh sẫm.
“Phư phư phư… Sau khi uống thứ này, mình sẽ không bao giờ phải nghe những lời như ‘ngực lép’, ‘không có sức hút’ hay ‘phẳng như đồng bằng’ nữa!”
“Đúng đấy, Lina-san! …Nhưng thứ này không phải dùng để uống.”
“…Vậy phải dùng như thế nào?” tôi hỏi.
Cô ấy mỉm cười ngọt lịm. “Cô nhúng một cây kim hay gì đó vào dung dịch này, sau đó dùng nó để chích lên ngực, thế là Bụp! Chỉ trong chớp mắt…”
“Tức là nó chỉ làm ngực sưng lên thôi, đồ ngốc!” Cú đá đầy giận dữ của tôi giáng thẳng vào đầu của Marsha.
Và như vậy—
Trong suốt một khoảng thời gian dài, Naga cứ dai dẳng, dai dẳng và dai dẳng trêu chọc tôi về vụ này…
(Híc, híc, híc…)
(Chiến dịch bí mật: Hết)