Slayers Đặc Biệt

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6854

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19741

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 902

Tập 6: Lật đổ dũng giả! - Quyết chiến đi, đầu bếp!

“Cái thứ này ăn kiểu khỉ gì đây hả?!”

Xoảng!

Tiếng quát tháo đầy nóng nảy vang lên, đồng thời một cái bàn đầy ắp đồ ăn bị hất tung. Cô phục vụ chỉ biết đứng đó sững sờ, trong khi các thực khách khác thì vội vàng chạy khỏi quán. Đám gây sự là một nhóm ba tên lưu manh. Chúng quét mắt một vòng quanh quán với ánh mắt xấu xa. Một vài nhóm thực khách còn lại cũng vội nối đuôi nhau chạy ra ngoài.

Tất cả những chuyện vừa rồi diễn ra trong một nhà hàng mang tên “White Mail” nằm ở một góc bình lặng của thị trấn.

“Ê! Bọn này gọi thức ăn cho người cơ mà!”

“Đâu có gọi cái thứ cám heo này đâu!” Chúng thi nhau la hét om sòm.

Bọn chúng cũng chỉ là một đám lưu manh thường thấy trong các thị trấn mà thôi.

(Dĩ nhiên, việc chúng thường thấy không có nghĩa là chúng không làm mình khó chịu. Trên hết, chúng đang làm hỏng bữa ăn của mình.)

“Đồ ăn ở đây ăn cũng được mà… Có điều, những kẻ không có não hay dây thần kinh vị giác thì chắc cũng chẳng phân biệt được đâu,” tôi nói lớn, tay vẫn không ngừng đảo dao và nĩa.

…Giật.

Lũ đàn ông đứng khựng lại trong thoáng chốc rồi chầm chậm quay sang phía tôi.

“…Gì hả?”

“Mày vừa nói gì cơ, ranh con?”

“Hả? Có giỏi thì thử nói lại coi.”

Chúng phun ra những câu từ hết sức rập khuôn, như thể để chứng minh cho vốn từ giới hạn của bản thân.

(Ôi trời…) Tôi buông một tiếng thở dài.

“Quý khách!”

Ngay lúc tôi vừa định đứng dậy, một ông chú trung niên hơi mập ú, dường như là chủ nhà hàng, xen vào. Ông ta nhìn chằm chằm vào ba tên lưu manh.

Đám lưu manh kia cũng từ từ quay sang phía ông ta. “…Ý kiến gì? Phục vụ đồ ăn dở như thế rồi mà vẫn còn dám lên tiếng à?”

“Các cậu đang làm phiền thực khách khác!” chủ quán phản bác bằng một giọng nói to và rõ ràng.

“Thực khách nào? Ở đây làm gì còn ai nữa đâu!” một tên trong số chúng nói.

“Có đấy,” tôi nói, tay cầm nĩa chọt vào một miếng thịt gà.

“Ranh con…” Khuôn mặt gã ta méo mó lại đầy sát ý, nhưng tiếng nói của chủ quán đã vang lên nhanh hơn.

“Đủ rồi! Nếu còn tiếp tục gây sự, tôi sẽ buộc phải yêu cầu các cậu rời đi!”

“Yêu cầu rời đi…?” Sắc mặt lũ lưu manh cứng đanh lại vì giận. “Mày có biết là mình đang nói chuyện với ai không?!”

“Nực cười. Có giỏi thì thử đi.” Chúng bước lên trước một bước, khiến ông chủ bất giác lùi vài bước về sau.

“Goon! Bruno!”

““Rõ!””

Đáp lại tiếng gọi như tiếng thét của ông chủ, hai người đàn ông bước ra từ gian sau của quán. Họ hẳn là bảo vệ của nhà hàng. Cả hai người họ đều mang thân hình to lớn và cơ bắp lực lưỡng. Nhìn vào điệu bộ thì tôi có thể nói chắc rằng—

(Cái đống cơ bắp đó chỉ dùng để trưng thôi nhỉ…)

“Hê… Bảo vệ cơ à?” Đám lưu manh cười khẩy.

Hai người kia bước về phía đám lưu manh.

“Rất tiếc, nhưng các anh phải rời đi.”

“Các anh đã gây quá nhiều phiền phức rồi.”

Nhưng những lời đó chỉ khiến chúng phá lên cười.

“…Được rồi. Thích thì chiều!”

Và đó là tín hiệu bắt đầu trận chiến.

Rầm!

Một trong hai người bảo vệ ngã nhào xuống đất, trong quá trình tiện thể gạt đổ một bàn ăn.

(Thấy chưa? Bọn họ yếu xìu.)

Có vẻ như cả chủ nhà hàng lẫn hai người bảo vệ kia đều không hiểu sự khác biệt to lớn giữa cơ bắp rèn luyện từ mấy bài tập tạ và cơ bắp được mài giũa từ thực chiến. Tay bà chị ở quê của tôi khá mảnh mai, nhưng bả có thể dễ dàng một tay vung cả thanh buster sword.

“Hừ! Dễ ợt!” Ba tên lưu manh quay sang người bảo vệ còn lại với nụ cười đắc thắng. “Giờ thì sao? Còn muốn tiếp tục không?”

“…Chậc!” Tay bảo vệ tặc lưỡi và chầm chậm lui về sau.

(Ba tên kia cũng không đến nỗi tệ. Nhưng trình độ của chúng cũng chỉ đủ để lộng hành quanh một thị trấn nhỏ mà thôi.)

“Hây da!” Với một tiếng kêu lấy khí thế, tay bảo vệ còn lại liều lĩnh lao lên. Dĩ nhiên, tấn công kiểu vậy sẽ chẳng làm nên trò trống gì cả. Một tên lưu manh tung đòn gạt chân, rồi nhân lúc tay bảo vệ đang mất thăng bằng, một tên khác tung ngay một cước vào anh ta! Tay bảo vệ bị đá văng đi và—

Rầm!

…Phá nát cái bàn chỗ tôi đang ngồi, cùng với chỗ thức ăn trên đó.

“Hề… Ngu ngốc.”

Cạch!

Tôi đứng dậy và bước giậm chân về phía đám lưu manh.

Bọn chúng vẫn cười khinh bỉ. “…Ô? Sao thế? Cần đi vệ sinh à?”

“Hay thế nào? Con nhỏ muốn làm đối thủ của bọn này sao?” chúng nói rồi phá lên cười. Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện đó có gì đáng cười cả.

Tôi bước lại, dừng chân ở ngay phía trước bọn chúng rồi mỉm cười.

“?”

Tôi đặt một tay lên vai của gã đang tỏ ra bối rối và khẽ thì thầm, “Monovolt.”

Tách tách tách!

Gã ta co giật rồi nằm bịch xuống. Monovolt là một lôi ma pháp cơ bản cho phép truyền điện vào bất cứ thứ gì mình chạm vào. Đây không phải một ma pháp phổ biến đối với các pháp sư không chuyên cận chiến, nhưng như có thể thấy vừa rồi, nếu dùng đúng cách thì nó vô cùng hiệu quả.

“Cái—?!” Hai tên kia sững sờ thốt lên, nhưng tôi thì đã hành động rồi. Một cước của tôi hất văng lên đá trúng hàm của một tên.

Bốp!

Gã ta chỉ biết ngã ngửa ra sau.

“…Mày!” Tên còn lại cuối cùng cũng nhận ra thực lực của đối thủ và bắt đầu thủ thế. Tôi liền đá một cái ghế ở gần đó về phía hắn.

“Hả—!” Ngay khi hắn gạt cái ghế đi, nắm đấm của tôi tung thẳng vào hạ sườn hắn.

“Hừ. Những kẻ phí phạm thức ăn rồi sẽ phải chịu kết cục xứng đáng,” tôi nói, mắt nhìn những kẻ đang nằm rạp dưới chân.

(Nếu chiến đấu trực diện thì có thể sẽ hơi phiền phức hơn một chút, nhưng tấn công bất ngờ thì dễ dàng thôi.)

“Thật tuyệt vời!” Chủ quán, người nãy giờ bần thần quan sát mọi chuyện, chợt lớn tiếng nói và nắm chặt lấy tay tôi rồi lắc lên lắc xuống. “Không! Thật phi thường! Cô đã dễ dàng đánh bại được chúng! Matheu tôi đây vô cùng khâm phục!”

“…Ừa,” tôi đáp lại không mấy hào hứng.

“Vì vậy! Khi đã thấy thực lực của cô, có việc tôi muốn nhờ cô giúp!”

“…Ừa,” tôi đáp lại bằng giọng lãnh đạm.

(Nhìn vào chuyện vừa xảy ra thì chắc ổng tính nhờ mình làm bảo vệ hay gì đó tương tự thôi…)

Ông chủ quán, dường như chẳng mảy may để ý đến những lời độc thoại nội tâm của tôi, vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện. “…Chà, tạm thời cô có thể vào gian sau để chúng ta nói chuyện không? Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn. –Và dĩ nhiên là không cần phải lo vấn đề tiền nong đâu.”

“Thật không?!” tôi kêu lên. Không lý gì tôi lại phải từ chối một bữa ăn miễn phí cả. “Tôi sẽ lắng nghe những gì ông muốn nói! …Nhưng trước hết phải xử lý ba tên này đã.”

“Cô định sẽ làm gì?” chủ quán hỏi.

Tôi đáp lại với giọng chắc nịch. “Lột sạch đồ chúng rồi đá ra ngoài đường.”

“…L-Lột đồ ư?” Ông chủ quán nhìn tôi với ánh mắt nghi ngại.

“Ồ, đừng có hiểu lầm,” tôi nói. “Mục tiêu sau cùng vẫn là cho chúng một trận nhớ đời thôi.”

Thấy ông chủ quán vẫn còn tỏ ra bối rối, tôi nói tiếp. “Nghe này, với loại người như chúng, đánh không thôi là không đủ. Vậy chỉ tổ khiến chúng kéo quân theo quay lại để báo thù thôi. Chỉ có một cách duy nhất để ngăn chặn điều đó xảy ra: đánh cho chúng một trận nhừ đòn, đến mức không còn có ý chí để phản kháng nữa! Đúng vậy! Khắc sâu một nỗi sợ vào trong tận thâm tâm, xương tủy của chúng rằng nếu còn dám tấn công lần nữa, chúng nhất định sẽ chết! Kẻ xấu thì không có nhân quyền, thế nên có làm gì với chúng thì cũng chẳng có ai lên tiếng phàn nàn đâu!”

“Hiểu rồi… Đúng là như vậy thật…” Ông chủ quán gật gù như thể đã từng trải qua chuyện tương tự.

“Giờ thì…” tôi lẩm bẩm rồi bắt đầu lục lọi túi của đám lưu manh. “Uầy! Chúng còn có nhiều tiền hơn mình nghĩ! Thật là may mắn quá đi! Nhiêu đây là đủ để mình ăn chơi xả láng được một quãng thời gian kha khá đây! Ufufufuhihafufufufufufu!”

…Ông chủ quán nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang được chứng kiến một thứ sinh vật kỳ lạ.

“Tên của tôi là Matheu. Tôi đã vận hành nhà hàng ‘White Mail’ này được ba mươi năm rồi,” ông chủ quán nói với giọng dịu dàng trong khi chúng tôi ngồi ở gian sau và đợi đồ ăn được phục vụ. “Thú thực thì, ba tên lưu manh vừa rồi được một người tên Maddock cử tới.”

“Maddock?” Vừa nói, tôi vừa húp một ngụm nước canh vịt.

“Đúng vậy! Hắn là tên vô lại độc ác nhất thị trấn này, sứ giả của bóng tối! Hắn ta cử lưu manh tới quấy rối tôi gần như mỗi ngày! Nhân viên của tôi bỏ việc hết, khách hàng cũng không còn tới đây nữa luôn!”

“Hừm…” Tôi trầm ngâm.

Có phải tên đó đang muốn mua lại khu đất này, hay chỉ đơn thuần là tống tiền? Dù sao đi nữa, hắn có vẻ là dạng “ông trùm thế giới ngầm”, tức là thể loại bao giờ cũng sở hữu một gia tài đồ sộ. Tôi có thể đánh cho hắn một trận rồi cuỗm sạch mọi thứ mà chẳng có ai lên tiếng phàn nàn.

“Làm ơn! Xin cô hãy thương cho ông chú này mà cho vay mượn sức mạnh! Làm ơn hãy trừng trị Maddock!”

Tôi khoanh tay lại ngẫm nghĩ trước lời van nài của ông ấy. Yêu cầu của ông ta nghe qua không có vẻ là sẽ thu được nhiều, nhưng tôi có thể kiếm chác thêm từ Maddock sau khi đánh bại hắn ta.

“Cô thấy sao? …Nếu đánh bại hắn, tôi sẽ trả cho cô… xem nào…” Số tiền mà Matheu-san đề nghị còn nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng.

“Hừ! Hiểu rồi! Vụ này cứ giao cho tôi, Lina Inverse!”

“Ồ! Vậy là cô sẽ nhận việc ư?!”

“Dĩ nhiên! Giờ vào việc nào! Ông có thể cho tôi biết sào huyệt của tên Maddock đó nằm ở đâu được không?”

“Rất sẵn lòng!”

Và như vậy, sau khi biết được vị trí căn cứ địch từ Matheu-san, tôi lập tức xuất phát!

Khi tôi trở về quán “White Mail” thì trời đã tối muộn.

“Thế nào rồi?!” Matheu-san chào tôi với gương mặt đầy kỳ vọng.

“…Hừm. Món ngỗng quay khá ngon. Còn cá otaar sốt kem cũng khỏi phải bàn.”

Matheu-san chững lại một chút trước câu trả lời đầy thỏa mãn của tôi. “Ừm… Cô đang nói về cái gì vậy?”

“Về gì à? Dĩ nhiên là về đồ ăn rồi.”

“…Vậy còn Maddock thì sao?”

…………

“Ồ!” Tôi vỗ hai tay lại vào nhau. “Ý ông là chuyện đó ‘Thế nào rồi?’ à… Chà, Matheu-san, tôi đã đến nơi mà ông chỉ điểm, nhưng ở đó chỉ có một nhà hàng… Và rồi tôi không cưỡng lại được mà…”

Matheu-san buông tiếng thở dài. “…Nhà hàng ‘Black Axe’ đó là nhà hàng của Maddock…”

“Hả?!” tôi bất giác kêu lên. “…Nếu ông nói vậy từ đầu thì tôi đã không chén sạch thực đơn quán họ rồi….”

…Matheu-san hoàn toàn không nói nên lời.

(Vậy rốt cuộc thì đây chỉ là cạnh tranh thị trường với quấy rối thôi à? Như vậy tức là mình không thể đánh cho hắn một trận rồi cuỗm sạch tài sản rồi…) Tôi cảm thấy có hơi thất vọng một chút.

“—Hiểu rồi. Ngày mai tôi nhất định sẽ giải quyết vụ này.”

“…Vậy giờ cô không đi à?” Matheu-san hỏi với giọng trách móc.

Tôi lắc đầu. “Không… Hôm nay tôi thực sự không ăn thêm được nữa.”

“…Cô… cô có thực sự biết công việc của mình là gì không vậy?”

Ngày hôm sau, tôi lại ghé tới Black Axe thêm lần nữa.

Tôi đẩy cánh cửa làm phát ra tiếng kêu ken két rồi bước vào trong quán. Dù đồ ăn không đến nỗi tệ, bên trong lại vắng lặng đến lạ thường.

“Chào mừng!” Giọng nói của cô phục vụ vang lên trong không gian trống trải, có lẽ do vẫn chưa đến giờ ăn.

Ngay khi vừa thấy mặt tôi, khuôn mặt cô ấy rạng hẳn lên. “Ô! Là khách hàng ngày hôm qua!” cô ấy nói với nụ cười thân thiện.

“Cô có trí nhớ tốt đấy,” tôi nói.

“Chà, dĩ nhiên rồi! Đâu phải ai cũng có thể chinh phục hoàn toàn thực đơn quán chúng tôi đâu chứ!” cô ấy bật cười đáp lại.

(Chắc đúng là như vậy thật.)

“Hôm nay cô muốn dùng món gì? Hay là cô đang muốn chinh phục toàn bộ thực đơn thêm lần nữa…”

(Làm như tôi có thể làm vậy được đấy!) Cô ấy đây cần phải nói như thể tôi sở hữu một cái bụng không đáy như vậy chứ.

“Hừm… Hôm nay thì chắc là…” Tôi ngồi xuống và nhìn vào thực đơn—

(—Chờ đã!)

“Không phải là như vậy!” tôi la lên và bật dậy.

Cô phục vụ đứng đó nhìn tôi trong bối rối.

“À, thực ra, hôm nay tôi được người khác giao việc đến đây,” tôi giải thích.

“Ồ…?”

Tôi hít một hơi thật sâu. “Hãy nói với Maddock-san rằng người đại diện của ‘White Mail’ đang ở đây.”

“…Cô đến từ White Mail ư?” Khuôn mặt cô phục vụ cứng đanh lại. Cô ấy quay người rồi gần như bỏ chạy vào gian sau của nhà hàng.

Và rồi—một người đàn ông từ trong đó bước ra…

“…Ô? Người của Matheu đến đây có việc gì?”

Tôi lập tức đứng sững một chỗ, không thể nói nên lời.

“Thế nào rồi?!” Matheu-san hỏi tôi cùng câu hỏi với ngày hôm qua ngay khi tôi vừa quay về White Mail.

“Vẫn chưa làm gì cả,” tôi đáp lại đầy chán nản.

“Chưa… làm gì…?” Matheu-san lặng người trong chốc lát. “Cô nói vậy tức là sao hả?!”

“Câu đấy tôi hỏi ông mới đúng!” tôi hét lên đáp lại. “Ông chưa từng nói cho tôi biết rằng ông với Maddock-san là anh em sinh đôi!”

Đúng vậy—người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi ở quán Black Axe trông giống hệt Matheu-san. Khi hỏi, tôi biết được rằng họ thực chất là anh em song sinh.

Trước lời chỉ trích của tôi, Matheu-san nhăn mày và quay mặt đi. “Tôi không biết hắn là ai hết! Tôi đã cắt đứt quan hệ với hắn từ hàng năm trước rồi! Hắn không còn là anh em với tôi hay gì hết nữa! Hơn nữa, bất kể có nói thế nào, kẻ sai vẫn là hắn!”

“Nhưng tôi nghe rằng ông là người quấy rối trước…” tôi nói.

“Đó chỉ là một trò đùa vô hại mà thôi! Maddock mới là kẻ sai khi làm lớn chuyện lên!”

“Chính xác thì ông đã làm gì? Maddock-san bảo tôi hỏi ông trực tiếp…”

“Tôi chỉ trộn vài con giun đất vào chỗ thịt băm mà quán hắn dùng thôi!”

(Thật luôn…?)

“Bình thường ai mà chả giận bởi chuyện đó chứ…”

“Vớ vẩn!” Matheu-san nổi gân xanh nạt lại câu nói thầm của tôi. “Nhìn qua thì giun đất với thịt băm có khác gì nhau chứ!”

(Tôi không nghĩ vấn đề nằm ở đó đâu…)

“Nhưng cái tên khốn đó! Chẳng biết vì sao mà hắn giở trò đặt mấy cái bẫy quái dị để trả thù! Sáng hôm sau, ngay khi vừa mở cửa quán, một cơn lũ mì somen lập tức tràn vào trong!”

(Rốt cuộc cả hai người làm cái trò quỷ gì vậy…?) Khung cảnh mà ông ấy vừa mô tả khá khó để có thể tưởng tượng được.

“Cả nhà hàng bị ngập ngụa trong mì! Cả ngày hôm đó không làm ăn được gì cả!”

(Chà, nếu hai bên cứ liên tục quấy phá nhau như vậy thì bảo sao khách hàng lại té vội…)

“Dạo này hai người không còn làm những trò kiểu đó nữa chứ…?” tôi rụt rè hỏi. Suốt hai ngày nay tôi đều chỉ ăn ở quán này hoặc Black Axe.

“Hừ! Sau khi chôn vùi lối vào quán của hắn trong pilaf, tôi nhận ra rằng chiến lược này không được hiệu quả cho lắm. Kể từ đó, tôi bắt đầu thuê bảo vệ và bắt đầu một cuộc chiến tranh ủy nhiệm!”

(Sao không nhận ra điều đó sớm hơn đi chứ…? Đúng là phí phạm thức ăn mà…)

“Vậy… nguyên nhân cốt lõi của cuộc xung đột này là gì?”

“Dĩ nhiên là về cách tiếp cận khác nhau trong ẩm thực rồi!”

Tôi vừa kịp ngăn mình khỏi ngã nhào xuống.

“Ẩm thực là thức ăn, là nguồn gốc của sự sống! Nhưng hắn cứ liên tục nói rằng ẩm thực là nghệ thuật với mấy thứ vớ vẩn khác!”

“…Chuyện đó có quan trọng hay không? Chứ đồ ăn miễn sao ngon là được mà…” Tôi thở dài.

Matheu-san lắc đầu quả quyết. “Có quan trọng đấy! Một kẻ xấc láo như hắn xứng đáng bị trừng trị!”

“Nhưng cả hai nhà hàng dường như đều đã mất đi rất nhiều khách do hai bên cứ liên tục quấy rối nhau như vậy đấy.”

“Hự…” Bị nói trúng tim đen, Matheu-san im lặng trong thoáng chốc. “V-Vậy nên! Vậy nên mới cần phải xử lý hắn ta ngay lập tức…!”

“—Nhưng làm như vậy có thực sự ổn không?” tôi giả vẻ thờ ơ và hỏi.

“Y-Ý cô là sao?”

“Dù cho tôi có xử lý được quán Black Axe bằng cách nào đó, dám chắc Maddock-san sẽ chỉ nói rằng, ‘Do phía kia thuê vệ sĩ giỏi mà thôi! Vẫn chẳng chứng minh được quan điểm của ai đúng cả! Cái đồ nhát gan không tự lo được chuyện của mình!’ hay gì đó tương tự thôi.”

“C-Cô nói cũng phải…” Matheu-san cúi gằm mặt xuống đất. “Với cái tính của hắn thì chắc chắn hắn sẽ nói như vậy… --Nhưng nếu vậy thì tôi phải làm gì?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy rồi dõng dạc nói, “Ông phải tự giải quyết chuyện đó. Bằng chính đôi tay của mình.”

Và rồi, thời khắc quyết chiến đã tới.

Chiến trường là một bãi đất trống nằm ở ngoại ô thị trấn. Sau nhiều lần đi đi lại lại, tôi đã sắp xếp được một trận đối đầu trực diện giữa hai anh em. Dĩ nhiên, tôi chính là người đặt lịch thời gian và địa điểm. Xung quanh, người dân thị trấn cùng nín thở theo dõi diễn biến. Ở đây, vai trò của tôi chỉ là một nhân chứng.

“Cuối cùng cũng lộ mặt ra rồi, Maddock!” Matheu-san lớn tiếng gọi Maddock-san, chủ quán Black Axe, người bước ra từ sau lớp bụi mù mịt. “Cứ tưởng là anh sẽ không bao giờ chịu xuất hiện chứ.”

“Gan to thật! Tôi còn cứ tưởng em đang co ro ở nhà, không dám thò mặt ra đây chứ!” Maddock-san không hề chịu thua mà đáp lại.

Bởi khuôn mặt của hai người y hệt nhau, tôi đã đề xuất cho họ mặc trang phục khác nhau để dễ bề phân biệt. Matheu-san mặc bộ đồ đỏ với hoa văn phượng hoàng, còn Maddock-san mặc bộ đồ xanh với hoa văn rồng. Cả hai bộ đồ đều khá rộng, hay nói chính xác hơn là quá khổ.

“Nghe đây, Matheu!” Maddock-san chỉ tay về phía em trai mình. “Nếu thực sự là một đầu bếp, vậy thì hãy đường đường chính chính phân thắng bại bằng đồ ăn của chính mình đi!”

“Từ đầu em vốn đã có ý định đó rồi!” Matheu-san gật đầu quả quyết.

Xì xào, xì xào…

Khán giả rộ lên bàn tán trước lời tuyên chiến của hai người họ.

(Tệ rồi… Không đúng với thỏa thuận mà mình đã đề ra.) Quần chúng đến đây để xem một trận đấm tay bo đẫm bùn đất, không phải một cuộc thi nấu ăn xem “đồ ăn của ai ngon hơn”. Nếu cứ tiếp tục như vậy…

“Tới đây!”

“Nhào vô!”

Phớt lờ sự lo lắng của tôi và khán giả, hai người thu hẹp khoảng cách lại với nhau. Maddock-san là người hành động đầu tiên, nhanh chóng áp sát Matheu-san.

“Đỡ lấy, Matheu! Pasta Web Net!”

Vút!

Với một tiếng gầm dũng mãnh, vô số sợi chỉ trắng được phóng ra từ trong tay áo của Maddock-san!

Rì rầm rì rầm! Khán giả lập tức hò reo vang dội.

“Ồ! Mì kìa! Đó là mì spaghetti!” Tôi bất giác bình luận, dùng phong ma pháp để khuếch đại giọng nói của mình lên. “Sợi mì dài hơn nhiều so với bình thường đang quấn quanh toàn cơ thể của Matheu-san, ngăn chặn chuyển động của ông ấy! Matheu-san không thể cử động!”

“Khốn kiếp! Cái thứ này!”

“Matheu-san đang cố gắng vùng vẫy! Matheu-san đang cố gắng vùng vẫy! Nhưng vì lý do nào đó, sợi mì không hề buông tha!”

“D-Đây là… Al dente?!”

“Ku ku ku… Đúng vậy! Đây là mì do chính tay anh nhào bột! Không sức người nào có thể xé nổi nó đâu! Càng cố gắng vùng vẫy, sợi mì sẽ chỉ càng trói chặt thêm thôi! Giờ thì em tính sao đây?! Đầu hàng đi, rồi có khi anh sẽ nới lỏng ra cho!”

“Ồ! Thật đáng sợ! Đó là đòn tấn công bằng sợi mì từ Maddock-san! Matheu-san đã rơi vào thế bất lợi rồi! Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?! Có phải ông ấy sẽ thua không?! —Chờ đã! Matheu-san đang mỉm cười! Ngay cả trong tình cảnh ngặt nghèo như vậy, ông ấy vẫn đang mỉm cười gan góc! Có phải ông ấy đã có chiến lược để xoay chuyển tình thế rồi không?!”

“Hừ! Thật ngây thơ, Maddock!” Matheu-san gầm lên, và rồi, ông ấy bất ngờ cắn và những sợi mì đang trói chặt lấy mình!

“Cái gì?!”

“Ồ! Ông ấy đang ăn! Matheu-san đang ăn những sợi mì đang trói chặt lấy mình! Có phải đây là điểm yếu của đòn tấn công sợi mì đó không?!”

Một lúc sau—Matheu-san đã ăn hết đống sợi mì bọc lấy mình, ợ một tiếng rồi mỉm cười.

“Trước hết thì phải khen vì kết cấu al dente hoàn hảo… Tuy nhiên! Anh đã mắc sai lầm trong khâu bỏ muối vào nước luộc!”

“Gừ! Bị phát hiện rồi!” Maddock-san nhăn mặt trước lời phê bình chính xác kia.

“Giờ đến lượt phản công!”

“Ồ! Matheu-san! Ông ấy vừa lấy ra gì đó từ trong túi và ném về phía Maddock-san… Ném rồi! Nhưng Maddock-san đã dễ dàng né được! —Chờ đã! Thứ vừa ném hụt đang vòng ngược về sau như một chiếc boomerang! Maddock-san lại né thêm lần nữa! Nó đã bay về lại với tay của Matheu-san! Đó là thứ gì— Ồ! Là pizza! Đó là một lát bánh pizza! Thứ mà Matheu-san vừa ném đi là một lát pizza được xoay tròn như một thứ vũ khí chết người!”

“Ku ku… Thấy chưa, Maddock? Đó là sức mạnh của lát pizza nướng cứng đấy! Bằng cách thay đổi tỉ lệ phân bổ topping, ném nó đi sẽ tạo thành quỹ đạo giống với boomerang, còn phần rìa được nướng cứng có thể cắt qua được cả sắt thép!”

“Thật đáng sợ! Thật rùng mình! Lát pizza của Matheu-san ẩn chứa một uy lực khủng khiếp! Nó đã vượt ngoài phạm trù ẩm thực và trở thành một thứ vũ khí phi thường! Thế nhưng Maddock-san vẫn giữ bình tĩnh ngay cả khi phải đối đầu với món ăn chết người này!”

“Hừ! Thú vị lắm! Nếu nghĩ rằng có thể đánh bại được Maddock này thì cứ việc thử!”

“Ồ! Một lời tuyên chiến đầy kiêu ngạo! Matheu-san đã đỏ mặt tía tai vì giận, ông ấy lại ném lát pizza thêm lần nữa! Maddock-san—ông ấy không hề né! Ông ấy không hề cố gắng né! Lát pizza nướng cứng đang dần tiếp cận Maddock-san… Ồ!”

Rì rầm rì rầm! Khán giả bùng nổ với sự xôn xao. Nguyên do cũng dễ hiểu thôi.

 “Ồ! Maddock-san đã bắt được nó! Ông ấy đã chặn đứng được đòn tấn công! Bằng miệng! Ông ấy đang ăn lát pizza!”

Sau khi ăn xong, Maddock-san mỉm cười đắc thắng. “Ku ku ku… Kết cấu và gia vị cũng không tệ… Tuy nhiên! Việc sắp xếp topping không đồng đều khiến cho hương bị mất cân xứng!”

“Hự!?” Matheu-san rên rỉ đầy đau đớn.

“Hơn nữa, độ cứng cỡ này có hơi quá sức với người già đấy!”

“Gừ! Chưa xong đâu! Đây mới chỉ là khởi động thôi!”

Nghe Matheu-san nói vậy, Maddock-san tỏ vẻ hài lòng. “Hừ… Phải vậy chứ! Cuộc chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu!”

Cuộc chiến phi nhân loại ấy đã đạt đến cực điểm. Khi Matheu-san biến mặt đất thành biển súp ngô, món sashimi của Maddock-san liền lập tức tấn công Matheu-san. Hai chiến bình cắn nuốt từng đòn tấn công mà đối thủ tung về phía mình.

Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, cuộc chiến dai dẳng đang dần đi đến hồi kết.

Cả hai người bây giờ chỉ còn lại trong tay một cây bánh mì nướng cứng. Có lẽ vì bội thực, hai người họ đang đẫm đìa mồ hôi và phải nới lỏng thắt lưng ra.

“Tiến lên đi! Ông làm được mà!”

“Cố lên, Maddock!”

“Matheu! Đừng thua!”

Khán giả hò reo để cổ vũ hai đầu bếp, những người vẫn đang nhìn chằm chằm vào nhau trong im lặng.

“Cả hai! Cùng chiến tiếp đi nào!” tôi cất tiếng, nhưng vẫn không ai di chuyển.

--Khoan đã!

“Ồ! Họ không phải chỉ đang nhìn nhau! Hai họ đang dần dần tiếp cận, thu hẹp khoảng cách giữa nhau!”

Nghe vậy, dàn khán giả lập tức trở nên im lặng.

“Họ đang cẩn thận phán đoán khoảng cách, thăm dò lẫn nhau! Đây không phải chỉ là đang đọ mắt, mà là cuộc đối đầu của những bậc thầy đã đạt đến đỉnh cao thượng thừa của bậc đại sư!”

Đám đông nín thở quan sát hai người. Sự căng thẳng và tĩnh lặng bao trùm lấy cả khu vực.

Và rồi—gió nổi.

““Hây da!””

Với tiếng gầm đồng bộ với nhau, cả hai người liền lập tức lao về phía trước!

Tách!

Với một âm thanh khô khốc, cả hai cây bánh mì đồng thời gãy đôi! Cả hai người bắt lấy nửa bánh mì bị gãy giữa không trung, ăn nó, và rồi—đồng thời ngồi xuống đất.

Họ thở hổn hển, không ai cố gắng di chuyển thêm nữa. Dường như bụng họ đã đạt đến sức chứa tối đa rồi.

Xì xầm xì xầm… Đám đông bắt đầu khuấy động.

(Tệ rồi. Thực sự rất tệ rồi.)

“Nào! Chỉ còn chút nữa thôi! Chiến đấu đi, hai người!” Tôi cố gắng thúc giục, nhưng lần này, hai người họ không còn động đậy nữa.

“Chiến đấu đi!”

“Tuyệt lắm, Maddock…” Một tiếng thì thầm khẽ thốt ra từ môi Matheu-san.

Xì xầm xì xầm xì xầm. Đám đông trở nên ồn ào hơn.

“Em cũng vậy, Matheu…” Maddock-san thì thầm đáp lại.

(Á! Chuyện này thực sự chuyển tệ rồi!)

“Tiếp tục đi, hai người! Chiến đấu đi! Chỉ cần chút nữa thôi! Bình minh của nhân loại đã ở gần lắm rồi!”

Nhưng mặc cho những lời thúc giục của tôi, Matheu chỉ chậm rãi quay sang và nói với giọng mệt mỏi, “…Đủ rồi, cô gái à.”

(Không! Thực sự toang rồi!)

“Tôi và Maddock đã chứng minh trong trận chiến ngày hôm nay rằng tay nghề nấu nướng của cả hai ngang bằng nhau. Dù quan điểm về ẩm thực có khác biệt, niềm đam mê của cả hai vẫn không hề thay đổi.”

Xì xầm, xì xầm, xì xầm.

(Không thể nào! Sao lại như vậy chứ!)

“Một trận hòa—em có chấp nhận không?” Maddock-san nói và giơ bàn tay phải ra.

(Dừng lại đi!)

Nhưng lời cầu xin của tôi đã là vô ích. Matheu-san nắm chặt lấy bàn tay ấy.

Trận chiến đã đi đến hồi kết.

“—Này.”

Giật.

Tôi rụt rè quay sang nhìn đám đông khán giả.

“Hòa rồi nên hoàn trả lại tiền cược đi.”

“Cả phí xem nữa!” họ đồng loạt la ó.

“…Cái gì?! Cô lấy trận chiến của chúng tôi đem đi cá cược ư?!” Matheu-san thốt lên đầy kinh ngạc.

(Toang rồi!)

“Ư-Ừm, chỉ là…!” Ý định viện cớ của tôi đã bị chặn đứng.

“—Nếu đã vậy rồi thì tôi sẽ không còn trả thù lao cho cô nữa đâu.” Giọng nói của Matheu-san cất lên một cách lạnh lùng, dứt khoát.

“Chờ đã! Không công bằng chút nào…”

“Tôi thuê cô về để làm vệ sĩ, chứ chắc chắn không phải để tổ chức một sòng cá cược.”

“Sao chứ?! Không!”

Trong khi tôi còn đang chìm trong tuyệt vọng, nhưng tiếng hò hét “Trả tiền cho tôi!” tiếp tục vang lên không ngừng…

(Quyết chiến đi, đầu bếp!: Hết)