Slayers Đặc Biệt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 108

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5428

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11783

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

Tập 6: Lật đổ dũng giả! - A, trận công thành tình bạn

Phừng!

Ngọn lửa rực cháy hóa thành cơn gió nóng quét qua đường phố của thị trấn!

““Oáiiiiii?!”” Tôi và Naga đồng loạt la lên, hốt hoảng đi tìm chỗ nấp.

“S-Sao mà ngờ là sẽ có một con salamander đột ngột xuất hiện chứ!”

“Hừ! Xem ra đối thủ của chúng ta có một triệu hồi sư,” Naga lẩm bẩm với nụ cười gan góc.

Sau khi mất dấu chúng tôi, con salamander bối rối quan sát xung quanh. Tôi khẽ xướng một câu chú rồi lao ra và phóng nó đi!

“Dynast Breath!”

Bằng một đòn duy nhất, thân thể của con salamander lập tức vỡ vụn!

Vương quốc Lagd—một tiểu quốc nằm trong Liên minh Duyên hải. Kích cỡ của nó chỉ ngang với tỉnh lẻ của một vương quốc lớn, nhưng lại được thiên nhiên ưu ái với đất đai màu mỡ, mùa màng dồi dào, lại ít chịu uy hiếp bởi ma tộc hay các thế lực lớn hơn.

Tuy nhiên—khi mà rảnh rỗi quá thì người ta thường sẽ sinh nông nỗi. Gần đây, một cuộc đảo chính quy mô lớn do một vị bộ trưởng cầm đầu đã nổ ra. Phe phái của bộ trưởng đã chiếm được lâu đài, khiến cho hoàng tộc buộc phải trốn xuống thành phố bên dưới.

Công việc lần này của chúng tôi là dập tắt cuộc đảo chính này bằng việc tiêu diệt hoặc bắt sống tên bộ trưởng bên trong lâu đài.

…Nói thật thì tôi không muốn dây dưa gì vào một vụ xung đột nội bộ quốc gia như thế này đâu, nhưng cái công việc này là ủy thác chính thức đến từ Hiệp hội Pháp sư từ vương quốc láng giềng Felgord.

Nguyên do là bởi tên bộ trưởng cầm đầu cuộc đảo chính thực chất là một pháp sư. Cùng với phần lớn binh lính, hắn đã thu hút được các pháp sư từ Hiệp hội Pháp sư địa phương đứng về phía mình.

Nếu như cuộc đảo chính của tên bộ trưởng này thành công, tầng lớp trị vì của nhiều quốc gia khác khả năng cao sẽ nghĩ, “Có phải Hiệp hội Pháp sư đã tiếp tay cho cuộc nổi loạn?”

Tất nhiên, nếu chuyện đó mà xảy ra, Hiệp hội Pháp sư hẳn sẽ gặp khó khăn trong việc nhận được sự bảo hộ từ một số quốc gia—hoặc tệ hơn thì có khả năng các quốc gia sẽ bắt đầu coi hiệp hội là một mối đe dọa và bắt đầu đàn áp.

Chỉ có một cách để ngăn chặn chuyện nêu trên khỏi xảy ra: Hiệp hội Pháp sư phải tự tay dập tắt cuộc đảo chính này.

Đó là lý do mà tôi với Naga, hai người tình cờ đang ở gần đây, đã tức tốc đến nơi này.

Hẳn cũng đã có những pháp sư khác được phái đi, nhưng do Hiệp hội Pháp sư của vùng này đã rơi vào tay của phe bộ trưởng và bạo loạn ngoài đường phố trở thành chuyện thường nhật, liên lạc với những người khác gần như là không thể.

Chúng tôi thậm chí còn tính đến việc tiếp cận nhà vua và yêu cầu thù lao khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng do phe nhà vua lo sợ và có hiềm khích với các pháp sư địa phương đã gia nhập phe bộ trưởng nên họ còn chẳng chịu lắng nghe chúng tôi, đơn giản bởi chúng tôi là pháp sư.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi và Naga đơn độc tiến về phía tòa lâu đài nơi tên bộ trưởng được cho là đang cố thủ.

Dù vậy, có vẻ phe trung thành với quốc vương và những pháp sư khác được hiệp hội phái đi đã chạm trán với cánh quân của bộ trưởng, và cả thành phố đã biến thành bãi chiến trường. Tôi không biết do pháp sư phe nào triệu hồi, nhưng đủ loại ma thú lảng vảng khắp thị trấn, nhà cửa khắp nơi đều bốc cháy ngùn ngụt. May thay, dường như người dân đã nhanh chóng di tản, thế nên chúng tôi không cần phải lo lắng về thiệt hại môi trường.

“Được rồi! Đi nào, Naga!” tôi nói rồi bắt đầu di chuyển về phía tòa lâu đài đang bị nhuộm cam bởi ánh lửa.

“Ở đây cũng có người…” tôi lẩm bẩm và dừng lại sau khi đi bộ một quãng ngắn.

Con đường đến lâu đài bị chặn lại bởi một lớp rào chắn lớn trải kín cả đường. Đằng sau nó, tôi có thể lờ mờ thấy bóng hình của phe bộ trưởng: lác đác vài pháp sư và binh lính.

Tập trung ở một góc ở bên này là khoảng mười binh sĩ, khả năng cao thuộc về phe quốc vương. Có vẻ như họ đang rơi vào thế bí, tiến thoái lưỡng lui.

(Hoàn hảo! Cơ hội để thể hiện sức mạnh và yêu cầu tiền thưởng đến rồi!)

“Mọi người là quân đội của nhà vua đúng không?” tôi hỏi.

“Hả?! Các người là ai?!”

“Chúng tôi đến để viện trợ.”

“Pháp sư ư?” Người đội trưởng chăm cú thăm dò chúng tôi một hồi. Cuối cùng, dường như đã hiểu được ý định của tôi, ông ấy gật đầu cái rụp. “Được rồi. Chúng tôi bây giờ sẽ chuẩn bị tấn công hàng rào. Một trong hai cô ở lại đây bọc hậu. Người còn lại đi cùng với chúng tôi.”

“Được,” tôi gật đầu đáp.

Dĩ nhiên, nếu đứng đây phát động một ma pháp lớn, tôi có thể dễ dàng kết thúc vụ này. Tuy nhiên, Hiệp hội Pháp sư đã cảnh báo chúng tôi không được quá ầm ĩ, ngay cả khi ở giữa một thị trấn tan hoang. Ngoài ra, bây giờ giữ thể diện cho người đội trưởng thì sau này sẽ tiện hơn nhiều.

“Naga! Tôi sẽ vừa niệm chú vừa lao ra, vậy nên bà bảo vệ tôi nhé!”

“Hừ! Hiểu rồi!”

Tôi và Naga cùng bắt đầu xướng chú.

“Xông lên!”

Theo lệnh người đội trưởng, tôi và binh lính đồng loạt đổ ra đường! Kẻ địch đằng sau hàng rào phát hiện ra chúng tôi và bắt đầu xướng chú và nã tên xuống.

(—Ngay lúc này!)

Đúng như kế hoạch, ngay tại khoảnh khắc hoàn hảo, Naga phát động ma pháp của mình từ phía sau chúng tôi để yểm trợ!

“Bom di Wind!”

Đó là một phong ma pháp phạm vi rộng gây ra một vụ nổ không khí bất chợt không phân biệt địch ta…

(Hả…?)

Đoàngggggggg!

“““Oáiiiiiiiiiiiiii!”””

Luồng “gió” với áp lực kinh hồn nuốt chửng tiếng thét của tất cả mọi người, thổi bay hàng rào địch cùng với mọi người bên phe ta—bao gồm cả tôi!

(……Hộc!)

Có vẻ như tôi chỉ bị bất tỉnh trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi đã nhận ra bản chất ma pháp của Naga từ sớm và lập tức né tránh, đó là lý do tôi chỉ phải chịu thương tổn nhẹ…

Tôi hốt hoảng nhìn quanh. Lớp hàng rào đã bị cho nổ tung thành từng mảnh, cả quân địch lẫn quân ta nằm la liệt ra đất, liên tục co giật do đã lĩnh đòn đó trực diện.

(A… Ông đội trưởng tiêu rồi.)

Và rồi đứng đằng kia là Naga, hai tay chống nạnh và cười ha hả.

“Hố hô hô hô! Sao nào? Đã học được bài học chưa?! Với Bạch Xà Naga yểm trợ hỏa lực, một cái hàng rào trẻ con như vậy chẳng là gì hết!”

“Im đê!”

Binh! Cú sút tôi tung ra khi vừa bật dậy giáng thẳng vô đầu Naga.

“…Nè! Sao tự dưng nổi đóa lên vậy, Lina?! …À ha… Hiểu rồi nhé! Cậu chỉ đang ghen tị với màn tỏa sáng vừa rồi của tôi thôi chứ gì!”

“Không hề nhé! Naga, bà có biết từ ‘yểm trợ’ nghĩa là gì không đấy?!”

“Chà, chúng ta thắng rồi nên mấy chuyện khác quan trọng gì chứ.”

“Quan trọng lắm đấy! Tôi may nên mới chỉ hơi choáng một chút thôi, nhưng quân đồng minh bị cô thổi bay hết rồi đấy!”

“Hừ. Đừng có lo, Lina.” Cổ hất tóc đầy kịch tính. “Trong trường hợp như thế này, buông một câu kiểu ‘Thật là một sự hy sinh cao quý’ hay ‘Cái chết của các vị sẽ không vô ích’ thì đều sẽ được tha thứ thôi.”

“Làm như bà sẽ được tha thứ ấy! …D-Dù sao đi nữa! Nếu đội trưởng và những người khác tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ chỉ trở nên phức tạp hơn! Tạm thời thì hai người chúng ta tự đi trước thôi!”

Vút!

Những mũi Flare Arrow xé gió, thiêu đốt bầu không khí và bay loạn xạ khắp nơi.

Sau đó—tôi và Naga cuối cùng đã đến được cổng chính của tòa lâu đài sau vài trận giao tranh. Không mấy bất ngờ, lớp phòng thủ của phe địch trong đây còn mạnh mẽ hơn nhiều. Dĩ nhiên cổng lâu đài bị khóa chặt, các pháp sư cố thủ trên tháp canh và tường thành không ngừng phóng Flare Arrow về phía chúng tôi.

Nếu có thể phá tòa lâu đài này một chút, việc đột phá vào trong sẽ trở nên dễ dàng thôi, nhưng vấn đề là cái “một chút” của tôi có hơi khác với cái “một chút” của xã hội.

Chúng tôi hiện đang nấp đằng sau một tòa nhà cách xa tường thành một đoạn, nhưng kẻ địch không ngừng trút Flare Arrow xuống chỗ nấp của chúng tôi. Nếu cố đột phá, trúng đòn ngay khi vừa ló mặt ra thì sẽ thật thảm họa.

“Chúng ta phải làm gì đây, Lina!?”

“Khi nào tôi ra hiệu thì hãy nhảy ra!”

“Hừ! Hiểu rồi!”

“—Ngay lúc này!”

Theo chỉ đạo của tôi, Naga thực sự lao ra ngoài.

Phừng.

(A…)

Một lúc sau, một Naga cháy xém lảo đảo trở về.

“…Đồ… đồ nói dối…” Naga rên rỉ, dựa thẳng lên người tôi. “…C-Cái gì mà ‘Ngay lúc này!’ chứ…? Tôi đã lĩnh trực diện một phát Flare Arrow đấy…”

“—Vậy là không được rồi, Naga,” tôi buông lời cứng rắn, lạnh băng. “Tôi nói đùa như vậy bà đừng có tin sái cổ chứ…”

“Hô hô hô… Có phải đó là cách mà cậu ‘trả đũa’ cho chuyện vừa nãy không?”

“Ư phư phư… Ai mà biết được nhỉ…”

“Hô hô hô hô.”

“Ư phư phư phư.”

Chúng tôi trừng mắt đầy sát khí nhìn nhau một lúc. Nhưng chúng tôi không thể cứ đứng đây giằng co mãi được.

“—Dù sao đi nữa, Naga, đột phá ra khỏi đây quan trọng hơn là cứ đấu đá như thế này!”

“Hừ! Cậu nói phải!”

“Tôi sẽ dựng một rào chắn gió rồi lao ra. Bà tấn công đám trên tường thành từ sau rào chắn nhé!”

“Hừ! Hiểu rồi!”

Tôi và Naga bắt đầu xướng chú—và với lớp rào chắn gió bao quanh mình, tôi lao ra từ sau tòa nhà. Cơn mưa những mũi tên lửa bị rào chắn gió của tôi chặn lại, hất văng hoặc làm tan biến giữa không trung.

Sau khi đã hoàn thiện ma pháp, Naga lao ra từ phía sau tôi—

“Úi! Lỡ tay! Gaav Flare!”

(Hừ! Quá ngây thơ!) Tôi đã thuộc lòng cái trò “đòn tấn công không phải bao giờ cũng đến từ phía trước” của Naga rồi. Ma pháp của cô ấy đã dễ dàng bị tôi né được.

Uỳnh!

Đòn của Naga bay lướt qua tôi và để lại một cái lỗ lớn trên cổng lâu đài.

“Phư phư phư… Tôi cũng nên thể hiện một chút chứ nhỉ!” Nói rồi, tôi bắt đầu xướng chú. “Bram Blazer trượt tay!”

Đùng!

Nhưng Naga dễ dàng né được. Nó bay ngang qua cổ và đánh trúng một pháp sư đứng trên tường thành.

(Chậc… Bả né được rồi.)

“Úi, bị trượt chân! Freeze Arrow!”

Rắc rắc!

“Nhắm trượt rồi! Bram Gash!”

Bùm!

“Hừ… Không tệ đâu, Lina,” Naga lẩm bẩm.

“…Bà cũng vậy, Naga,” tôi đáp lại.

Và rồi, tôi và Naga cùng bắt đầu xướng ma pháp tiếp theo.

Cuộc chiến giữa hai người chúng tôi vẫn tiếp tục. Chúng tôi liên tục tránh né ma pháp của người còn lại trong đường tơ kẽ tóc.

Sau một lúc, tôi chợt nhận ra rằng lực lượng địch quanh cánh cổng đã hoàn toàn bị đánh bại. Có lẽ bọn họ đã dính đạn lạc trong cuộc đối đầu giữa hai chúng tôi.

“Naga! Khoan!” tôi la lên, ngăn cô ấy lại khi cổ định xướng thêm một ma pháp nữa.

“Hừ! Sao lại tự dưng kêu dừng vậy, Lina Inverse?! Có phải bây giờ cậu tính xin tha mạng không?!”

“Không, đồ ngốc! Tôi vừa mới để ý rằng cổng lâu đài đã bị san phẳng rồi thôi! Mau xông vào trong nhanh nào!”

“Hừ! Chuyện cũ rích như vậy sao còn nhắc tới làm gì chứ!”

(Từ khi nào mà chuyện đó trở nên ‘cũ rích’ thế?)

“—Quốc vương có thể sẽ trao thưởng cho người vào trước đấy!”

“Ha! Vậy thì còn chờ gì nữa, Lina?! Mau đi thôi!” Naga nói lớn rồi chỉ tay về phía tòa lâu đài. “Hừ! Cũng nhờ có sức mạnh của tôi mà chúng ta mới phá được cánh cổng này đấy!”

“Đương nhiên là năng lực của tôi cũng đóng một vai trò to lớn đấy!”

“Hô hô hô hô… So với thực lực thì cậu hơi bị ăn to nói lớn đấy.”

“Ư phư phư phư… Chớ có lo, Naga đại tiên sinh. Tôi nào có thể so được với khả năng khoe mẽ trong khi thực lực chẳng có nhiêu của bà chứ.”

“Hô hô hô hô…”

“Ư phư phư phư…”

Mang trên mặt nụ cười đầy cạnh tranh, tôi và Naga cuối cùng lao vào trong lâu đài!

Khói lửa và tiếng la hét bao trùm khắp nơi. Tôi và Naga đi đến đâu, binh lính và pháp sư ngã xuống đến đó.

(Bất bại! Bất bại! Bất bạiiiiii!)

“Được rồi! Giữ vững tốc độ và đi nghiền nát tên bộ trưởng đó nào!”

“Hừ! Không cần cậu phải nhắc!”

Vừa nói chuyện với nhau như vậy, chúng tôi vừa lao qua sân trong của lâu đài, băng qua những hành lang, đánh hạ từng tên địch một!

“Hừ! Mà này, Lina!”

“Sao?”

“Tên bộ trưởng đó ở đâu? Chúng ta còn không biết mặt mũi ông ta trông như nào nữa mà!”

Kít!

Bị hỏi như vậy, tôi suýt nữa ngã nhào.

“K-Khỉ thật! Quên mất là mình không biết mặt lão bộ trưởng!”

Nhưng lúc này rồi thì không còn thời gian để lưỡng lự nữa!

“Không quan trọng! Mấy chuyện nhỏ nhặt ấy để sau!” tôi vực lại tinh thần rồi nói. “Nếu đánh bại bất cứ tên nào chúng ta đụng độ, nhất định sẽ gặp trúng tên bộ trường! Giờ không cần phải lo mấy chuyện đó! Chúng ta chỉ cần phải tiến về phía trước thôi!”

“Hừ! Cậu nói đúng lắm! Đi nào, Lina!”

“Ừa!”

Và như vậy, hai người chúng tôi tiếp tục lao về phía trước.

Tuy nhiên, sau một quãng ngắn, một gã đàn ông đến chắn đường chúng tôi!

“Hừ… Hai người các ngươi đã quậy phá quá đáng rồi…” gã đàn ông nói với một giọng trầm, người phủ trong một bộ áo choàng.

(Có lẽ nào?!)

Tôi chỉ tay vào người đàn ông kia và nói lớn, “Ngươi! Ngươi chính là tên bộ trưởng!”

“Ừm… Không, ta không phải…”

“Chậc. Hụt rồi.”

“H… Hụt ư?!” Câu nói vô tư của tôi khiến cho gã đàn ông kia nổi gân xanh. (Người ta thực sự nên sống thoải mái hơn một chút đi.)

“Grr! Được rồi! Ta sẽ sử dụng bí kĩ để chôn vùi—”

““Im đi!””

Binh!

Cú sút đồng điệu của tôi và Naga lập tức đá bay Nhân vật phụ A.

“Chậc! Đúng là phí thời giờ! Đi thôi, Naga!”

“Được!”

Buông ra những lời nghe không khác gì phản diện, hai người chúng tôi tiếp tục tiến bước!

“Ngươi! Ngươi chính là tên bộ trưởng!”

“…Kukuku… Đúng vậy.” Gã đàn ông khẽ cười đáp lại.

(Tuyệt! Cuối cùng cũng trúng đích!) Nghĩ lại thì để đến được điểm này thì chúng tôi đã phải trả qua một chặng đường dài.

Chúng tôi liên tục thách đấu với bất cứ tên pháp sư nào mình gặp phải, chỉ tay vào kẻ đó rồi nói, “Ngươi chính là tên bộ trưởng!” –lặp đi lặp lại quá trình đó đến mức gần như trở thành truyền thống luôn rồi.

Và giờ, tại phòng diện kiến trên tầng hai của lâu đài, chúng tôi cuối cùng đã tìm được mục tiêu. Tên bộ trưởng—một gã đàn ông ăn mặc như pháp sư—đang ngồi trên ngai vàng tại phía bên kia của tấm thảm đỏ kéo dài khắp mặt sàn.

“…Các ngươi thậm chí còn chẳng cần phải hỏi; điều này đã quá hiển nhiên rồi,” hắn nói.

(Chà, hắn ta nói vậy cũng không sai…)

Gã đàn ông chậm rãi đứng dậy. Trông hắn ta tầm năm, sáu mươi tuổi. Hắn mặc trên mình bộ trang phục pháp sư điển hình với áo choàng và áo phông đen, với mái tóc trắng lưa thưa chải ngược về phía sau. Trông hắn toát lên một phong thái tương xứng với tuổi tác, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi. Nào, để xem xem thực lực của gã này đến đâu.

“Khá khen vì đã lặn lội được đến đây. Nhân danh sức mạnh đó, nếu các ngươi chịu đầu quân cho ta thì ta sẽ tha mạng cho. Tuy nhiên, nếu còn muốn chống cự— Này, hai người kia! Đừng có lơ ta mà bắt đầu xướng chú trong khi ta còn đang nói chuyện chứ!”

(Im đi.)

Tôi không có thời gian để nghe mấy lời nói sáo rỗng của một tên sát nhân hạng hai. Tôi chỉ cần đánh bại hắn ta rồi ẵm hết chiến công lẫn tiền thưởng là xong!

Ngay khi tôi vừa xướng xong câu chú—

“Coi chừng, Lina!”

Binh!

Cú đá của Naga bất ngờ dáng thẳng vào lưng tôi! Ngay lập tức, tôi ngã nhào và phải hủy bỏ ma pháp của mình.

(Grr! Chỉ còn một chút nữa thôi mà!)

“Này! Vừa rồi là sao hả?!” tôi ngồi dậy hỏi.

Naga đáp lại một cách vô cùng thản nhiên, “Tôi cảm nhận được sát khí ở xung quanh. Hừ. Chắc đó chỉ là tưởng tượng thôi.” Nói rồi cổ bắt đầu xướng chú.

(C-Con nhỏ đó! Cô ta tính cướp hết chiến công đây mà!)

“Cú sút ‘Làm như có chuyện đó ấy’!” Cú đá của tôi giáng thẳng vào giữa đầu Naga.

“…Oái!? Cậu đang làm cái gì vậy, Lina?!”

“Ư phư phư phư phư. Đừng có làm tôi cười, Naga. Tôi biết bà đã ủ mưu cướp hết chiến công từ trước rồi!”

“A-Ặc?!”

Khi bị tôi chỉ tay thẳng mặt, cổ thoáng tỏ ra hoảng loạn—

“Hừ… Bị lộ rồi thì thôi vậy,” cổ nói rồi thản nhiên đưa tay vuốt tóc. “Nhạy bén quá cũng là một lời nguyền nhỉ? Nếu không phát hiện ra tham vọng của tôi thì cậu có thể đã sống được lâu hơn rồi đấy… Nhưng giờ khi cậu đã biết rồi thì tôi không thể cho cậu sống sót trở ra được!”

“Hừ! Ăn to nói lớn đấy! Nếu bà nghĩ mình có thể đánh bại được tôi thì nhào vô!”

Ánh mắt của chúng tôi bắn ra tia lửa!

“Ừm… hai người…?”

““Im lặng!”” Cả hai người chúng tôi đồng loạt la vào mặt tên bộ trưởng—

(Tên bộ trưởng…?)

“Aaa! Giờ không phải lúc để đôi co mấy thứ vớ vẩn đâu!” Tôi bừng tỉnh lại một lần nữa.

Tôi hướng mắt về phía tên bộ trưởng, kẻ đang xướng chú hòng tận dụng cơ hội này để đánh bại chúng tôi!

(Chết dở!)

“Wind Bullid!”

Ngay khi tên bộ trưởng vừa phát động ma pháp, tôi liền chạy sang một bên để né chiêu.

Bùm!

Luồng khí bùng nổ như sấm rền. Đòn vừa rồi có thể coi là phiên bản hệ “phong” của Flare Arrow và Freeze Arrow, cho phép phóng đi nhiều luồng sóng xung kích. Tầm đánh của nó khá ngắn, nhưng do bản chất là gió nên không như Flare Arrow, mắt thường không thể lần theo chuyển động của nó. Uy lực của đòn này tương đối yếu, nhưng chỉ cần trúng đúng chỗ là đủ để khiến người ta bất tỉnh.

Sau khi lĩnh trọn toàn bộ đợt tấn công, Naga giờ đang nằm sõng soài trên tấm thảm đỏ.

(Tuyệt!)

Vật cản đã bị loại bỏ rồi! Giờ thì tất cả những gì tôi cần làm là đánh bại tên bộ trưởng đó thôi, rồi toàn bộ tiền thù lao sẽ thuộc về tay tôi!

Tôi liền nhanh chóng xướng một ma pháp—

“Bram Blazer!”

“Oái!?”

Luồng sáng xanh của tôi chỉ làm gợn mấy sợi tóc lưa thưa của tên bộ trưởng khi ông ta hét lên và cúi người xuống.

(Nhìn vào chuyển động vừa rồi, hắn ta không quen với việc chiến đấu.) Tôi không biết năng lực pháp sư của ông ta mạnh mẽ đến đâu, nhưng nếu ông ta vừa thiếu kinh nghiệm chiến đấu lại vừa nhát gan thì tôi không có việc gì phải sợ cả!

“Grr… L-Lũ tép riu các người không đáng để ta phải tự ra tay!” Tên bộ trưởng quay gót rồi bỏ chạy, để lại những lời hèn nhát.

(Đừng có bỏ chạy dễ dàng như vậy chứ!)

Ông ta là một ví dụ điển hình của kiểu người đi đâu cũng gặp: lấy địa vị làm bình phong để hách dịch với người khác, nhưng rồi co vòi chạy ngay khi có ai đó phản kháng! Và đây cũng chính là cái kiểu người cần phải đập cho nhừ tử ngay tại chỗ, bằng không thì chúng sẽ trở nên tự phụ và không ngừng quấy rầy mình sau này.

“Đừng hòng chạy!” Tôi xướng chú và đuổi theo tên bộ trưởng.

Nhưng ngay lúc đó!

Pặc!

Cổ chân của tôi bỗng bị ai đó nắm lại, khiến tôi ngả người về phía trước rồi ngã dập mặt. Hung thủ dĩ nhiên không ai khác ngoài Naga.

“Hô hô hô… Thật ngây thơ làm sao, Lina. Tôi sẽ không để cậu dẫn trước đâu.”

(Khỉ thật! Cổ đã tỉnh lại rồi!)

Nhưng vừa lúc một cuộc ẩu đả vô nghĩa nữa giữa hai chúng tôi nổ ra—

“““Uoooooooooo!”””

Một tiếng hò reo vang rền dội đến tai chúng tôi.

“Cái gì vậy?!” Naga ngồi bật dậy và nói.

“Từ bên ngoài!”

Cả hai chúng tôi vội chạy ra phía cửa sổ. Qua ô cửa nhỏ, chúng tôi có thể thấy được sân trong của lâu đài—cùng với lực lượng của quốc vương đã xông vào và đang chiến đấu với quân đội của bộ trưởng! Thoạt nhìn, lực lượng quốc vương đang chiếm ưu thế vượt trội. Chà, điều đó cũng hiển nhiên thôi bởi hai người bọn tôi đã đối phó với hầu hết lực lượng chủ chốt của phía bộ trưởng bên trong lâu đài rồi.

“Thôi hỏng!” tôi kêu lên. “Quân của quốc vương đã xông vào qua chỗ mà chúng ta xuyên thủng rồi! Bọn họ sẽ cướp sạch chiến công của chúng ta mất!”

“Đùa nhau chắc! Không thể nào!” Naga cũng thét lên.

“Naga! Chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa đâu! Bỏ ý định một người giành hết chiến công mà thống nhất chia đều tiền thưởng thôi! Ý bà ra sao!?”

“Hừ! Được thôi, Lina!”

Ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau với khí thế hừng hực, và cả hai nắm chặt lấy tay nhau.

“Chúng ta sẽ cùng đi tóm tên bộ trưởng!”

Viuuuuu…

Gió thổi bạt qua tai chúng tôi. Tôi, Naga và tên bộ trưởng một lần nữa đối mặt trên nóc của lâu đài. Trong quá trình truy đuổi, chúng tôi nhanh chóng dọn dẹp đám lính của tên bộ trưởng cùng với bọn “Tứ Thiên Vương” hay gì đó đứng ra ngáng đường.

“Hừ! Không còn đường chạy trốn nữa đâu!” Naga nói lớn, tay chỉ thẳng vào tên bộ trưởng. “Tự trách sự xui xẻo của bản thân khi dám cầm đầu một cuộc đảo chính trong khi bản thân chẳng có gan cũng chẳng có năng lực đi! Hố hô hô hô! Nếu chịu thừa nhận sự yếu kém của mình và ngoan ngoãn đầu hàng dưới chân ta, có lẽ ta sẽ không khiến ngươi phải chịu đau đớn đâu! Thấy sao nào?!”

“Grr! Im đi! Ta sẽ không bao giờ chịu thua cái loại như đám các người!” hắn hét lên rồi bắt đầu xướng Levitation.

(Chết tiệt! Thấy không thắng được nên tính chạy đây mà!)

“Hừ! Thật ngu ngốc! Dám phớt lờ lời khuyên của Bạch Xà Naga đây sao!”

Những lời vừa rồi nghe giống với ‘khiêu khích’ hơn là ‘khuyên’, nhưng hiện tại, đối phó với tên bộ trưởng quan trọng hơn là chấp nhặt.

“Đừng hòng thoát!” tôi kêu lên rồi lao về phía trước.

Ngay khoảnh khắc đó.

Pặc!

Naga lại nắm lấy cổ chân tôi, khiến cho tôi ngã nhào xuống đất thêm lần nữa!

“Naga! Bà vẫn còn thì giờ để làm trò đó à?!”

“…Hứ! Tôi vẫn chưa hết cuốn theo cái bầu không khí lúc này…”

(Aaaa! Cái con nhỏ này nữa!)

Tôi cố gắng lồm cồm bò dậy—

“Levitation!”

“Chết tiệt!” Trễ mất một nhịp, giờ tên bộ trưởng đã hoàn thiện phép Levitation và bắt đầu chậm rãi lơ lửng bay về phía sân trong của lâu đài.

“Fuhahahahaha! Tạm biệt nhé!”

“Hừ! Nghĩ mình chạy được khỏi ta sao?”

“Chờ đã, Naga!” Tôi vội cản cô ấy lại ngay khi cổ vừa định xướng Freeze Arrow.

Quả đúng là phép Levitation rất chậm và hoàn toàn không có chút phòng thủ nào do ông ta không tạo rào chắn gió. Nếu tấn công ngay bây giờ, chúng tôi nhất định có thể hạ ông ta chỉ với một đòn duy nhất.

Nhưng—

“Nghĩ đi! Nếu hạ ông ta ngay lúc này, ông ta sẽ rơi xuống dưới sân! Nếu có lính của quốc vương nhặt được ông ta rồi cuỗm hết chiến công thì sao?!”

“Vậy cậu bảo chúng ta phải làm gì đây?!”

“Làm thế này.” Tôi bắt đầu xướng chú. “Lei Wing!”

Ma pháp này bao bọc tôi trong một lớp bong bóng gió và cho phép tôi bay với tốc độ cao. So với tốc độ của chiêu này, Levitation chẳng khác gì rùa bò!

Dễ dàng lao vọt qua tên bộ trưởng, tôi vòng ngược lại và lao thẳng vào ông ta!

“—!” Tên bộ trưởng thét lên không thành tiếng! (Hoặc có lẽ là đã có tiếng, nhưng lớp bong bóng gió làm cho tôi không nghe được).

Rầm!

Ông ta bị thổi bay và đâm sầm lại vào nóc lâu đài! Tôi liền đáp xuống theo ông ta.

“…H-Hự… Khốn kiếp!”

(A, vẫn còn sức để mà đứng dậy à.) So với tuổi tác thì ông ta khá là dai sức đấy chứ. Nhưng đến đây là kết thúc rồi!

“Giờ đã rõ là không thể bỏ chạy được rồi đúng không?”

“…C-Chưa xong đâu!” ông ta cố chấp gào lên rồi xướng một ma pháp khác.

Nhưng—

“Đủ rồi đấy!”

Binh!

Lĩnh thẳng một cú đá vào đầu từ phía sau của Naga, tên bộ trưởng cuối cùng cũng bị đánh gục.

Và như vậy—cuộc đảo chính tại vương quốc Lagd đã chính thức chấm dứt.

“Các cô đã làm rất tốt.”

Ngay hôm sau—tôi và Naga được quốc vương triệu tập. Bởi lâu đài đã phải chịu thiệt hại nặng nề trong quá trình chiến đấu và cần thời gian để sửa sang lại, cuộc diện kiến này diễn ra giữa quảng trường của thành phố.

Tuyệt! Giờ lĩnh thưởng! Giờ lĩnh thưởng đây rồi! Dám chắc bọn tôi sẽ nhận được tiền thưởng! Dù cho đa phần các công việc mà chúng tôi nhận từ trước đến này đều đem về số tiền thù lao bèo bọt, khách hàng lần này của chúng tôi là vua của cả một vương quốc. Chắc chắn phần thưởng sẽ không phải thứ gì đó kiểu như “một năm ăn bánh mì” miễn phí đâu.

“Nhờ hai cô, tham vọng của tên bộ trưởng đã bị dập tắt,” quốc vương gật đầu hài lòng và nói. “Do vậy, ta tuyên bố—”

“Chờ đã, thưa bệ hạ!”

Một giọng nói khàn khàn bất chợt cất lên chen ngang.

(Grr! Ai chen vào thế!) Tôi xém chút nữa tặc lưỡi thành tiếng và quay người lại, chỉ để thấy một người đàn ông quấn đầy bông băng từ đầu đến chân. (Hừm…? Trông tên này có vẻ quen quen…?)

“Có chuyện gì vậy, tướng Crewe? Vì sao cậu lại tới đây?” quốc vương hỏi.

Vị tướng quấn đầy băng chỉ tay về phía tôi và Naga. “Hai người này… Tôi tin rằng bọn họ vốn là đồng đảng với tên bộ trưởng!”

“Cái gì cơ?!”

“““Cái gì cơơơơ?!””” Quốc vương và hai người bọn tôi cùng lúc kêu lên.

“Bọn họ dường như nhận thấy rằng thế trận đang xoay chiều chống lại bản thân nên đã phản bội, giao nộp tên bộ trưởng lại cho phe ta!” gã quấn băng quả quyết nói.

“Hừ! Không biết ông đang cố gắng làm gì, nhưng dựa vào đâu mà dám gán tội cho bọn này như vậy?!” Naga kêu lên, tay chỉ thẳng vào gã quấn băng không chút do dự.

(Phải đấy, Naga! Nói cho đầu hắn ta thông đi!)

Dù vậy, gã ta vẫn giữ sự điềm tĩnh. “Vậy cho ta hỏi lại! Nếu từ đầu đứng về phía bọn ta thì sao lúc đó các người lại đánh lừa bọn ta rồi dùng ma pháp để thổi bay cả đám hả?!”

“…Oáiiiiiiiiiiiii!?” tôi bất giác kêu lên.

Anh ta nói đúng. Tôi cuối cùng cũng nhớ ra rồi! Đây chính là tay đội trưởng bị thổi bay bởi đòn “yểm trợ” của Naga khi chúng tôi đang cố gắng vượt qua rào chắn của địch!

(Gã lúc đó… là vị tướng này ư?)

“Có thật không?” nhà vua hỏi với nét mặt nghiêm nghị.

“…K-Không… đó chỉ là… Chà, đúng là chúng tôi đã dùng ma pháp để thổi bay bọn họ thật, nhưng…!”

“Đó! Chính xác những gì tôi vừa nói!”

“Hừ! Chỉ có vậy thôi sao?!” Naga chợt lớn giọng lên tiếng.

(Ồ! Bà thực sự đã nghĩ ra được luận điểm để phản bác rồi à?)

Cổ chỉ thẳng tay về phía tên tướng. “Mấy thứ vụn vặt như vậy lo nghĩ nhiều làm gì! Người xưa đã có câu rồi, ‘Muốn đánh bại quân thù thì trước hết phải loại bỏ hết quân ta!’”

“Người nào nói câu đó hả?!” tôi hét lên! (Aaaa! Bà làm cái gì thế hả?! Bây giờ bọn họ còn giận hơn nữa rồi đấy!)

“N-Nhưng! Tôi và Naga đã tiêu diệt phần lớn chiến lược của phe bộ trưởng mà!” tôi cố gắng chữa cháy.

“Không ai thấy cả!”

(Hự! Tên đó nói đúng!)

“Hừm… nếu vậy, chúng ta sẽ cần phải điều tra…” nhà vua nói.

(Không! Đừng có cả quốc vương nữa chứ! Tình thế bây giờ không còn chỉ là mây đen nữa mà thành bão tố luôn rồi!)

Nếu may mắn, chúng tôi sẽ chỉ phải chịu tốn cả núi thời gian, còn nếu xui rủi có ai đó định gài chúng tôi, cả đám nhất định sẽ bị coi là quân phản loạn!

“Naga! Tạm thời rút lui khỏi đây thôi!”

“Tại sao chứ?!”

“Tôi sẽ giải thích sau!”

“Dám bỏ trốn ư?! Như vậy chỉ càng chứng minh luận điểm của ta mà thôi! Người đâu! Mau đuổi theo!” tướng Crewe hét lên.

“Aaaaaaaaaaaa!”

—Và như vậy,

Tôi và Naga một lần nữa phải cắn răng mà nhận số tiền thưởng quá đỗi bèo bọt của Hiệp hội Pháp sư—số tiền của cả hai đứa tổng lại chắc chỉ to hơn con kiến một xíu…

Híc híc híc…

(A, trận công thành tình bạn: Hết)