Slayers Đặc Biệt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 108

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5428

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11783

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

Tập 6: Lật đổ dũng giả! - Cuốn sách thất lạc

Khởi đầu bao giờ cũng giống nhau.

“Cô kia, cô là một pháp sư đúng không?!”

Chuyện diễn ra trong nhà hàng của một thị trấn nọ—nơi mà đủ các loại lữ khách thường xuyên lui tới. Người vừa cất tiếng gọi tôi là một cô gái tầm tuổi tôi, ăn mặc như một vu nữ. Mái tóc dài màu vàng, làn da mịn màng và bộ đồ trắng muốt khiến cho cô ấy trở nên nổi bật trong không gian tối mờ của cửa hàng.

Chỉ có điều—

Ngay cả trẻ con năm tuổi cũng biết rằng mấy công việc mà bắt đầu như vậy bao giờ cũng chẳng phải thứ gì ra hồn.

“…Cô là một pháp sư đúng không?!”

“Phải, phải…” Khi bị hỏi lại, tôi thở dài và gật đầu.

Không chút khách sáo, cô ấy liền ngồi xuống đối diện tôi. “A! Biết ngay mà! …Đây nhất định là sự dẫn dắt của thần linh!”

“N-Này! Muốn gì với tôi thì cứ nói trước đi!” tôi vội thúc giục cô ta. Đúng là người không biết xấu hổ, đã hành xử như thể thân nhau lắm xong rồi liên tục hô hào thần linh thần lủng cho cả quán nghe được. Ánh mắt từ những khách hàng khác thực sự không hề thoải mái chút nào.

“Rất hân hạnh được làm quen. Tên tôi là Fara Ramirage.” Vừa nói, cô ta vừa thản nhiên ăn một miếng mực chiên từ đĩa của tôi.

“…Lina Inverse,” tôi đáp, tay kéo đĩa đồ ăn lại gần phía mình hơn.

Cô ta liếc nhìn tôi với ánh mắt có phần oán trách. “Thực ra, tôi hiện đang phụng sự dưới tư cách một linh mục tại một thánh đường thờ Địa Long Vương nằm ở thị trấn Klonberg.”

(Từ đây đi Klonberg cũng khá xa đấy. Nếu đi bộ thì cũng phải mất gần một tháng.)

“Chuyện là—tôi được phái đến đây để tìm một thứ.”

“Một thứ?”

“Đúng vậy. Tuy nhiên, một tổ chức đang nhắm tới cùng thứ đó đã thuê một nữ pháp sư tà ác và trơ trẽn tìm cách ngáng đường chúng tôi!”

“—Chờ đã.” Cảm thấy điều chẳng lành, tôi cắt ngang lời cô ấy.”

“Vâng?”

“Cô vừa mới nói là ‘nữ pháp sư tà ác’ đúng không?”

“Đúng… Cô ta mặc bộ đồ hở hang mà không biết xấu hổ, đã vậy còn cười lớn đến ù đầu nhức tai nữa…”

“Aaaa! Biết ngay mà!” Tôi bất giác ôm đầu.

(Naga! Bảo sao dạo gần đây không thấy bà đâu cả! Hóa ra bả đã lầm đường lạc lối theo đúng nghĩa đen luôn!)

“Có chuyện gì sao…?” Fara nghiêng đầu ngơ ngác nhìn tôi.

“Không, không, không, không! Vài thứ lặt vặt ấy mà! …V-Vậy cô muốn tôi giúp đánh bại tổ chức kia và lấy được ‘thứ đó’, đúng không?”

“…Đúng vậy,” Fara khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn tỏ ra chút nghi ngờ.

“Nhân tiện… ‘thứ đó’ là thứ gì?” tôi hỏi.

“Nếu nhận việc thì tôi sẽ nói cho.”

(Ra vậy…)

Tôi ngẫm nghĩ một lúc. Bản thân công việc này nghe không có gì thú vị, nhưng tôi không thể nào thả rông Naga mà không trông nom được. (Aaa! Dạo này mình có khác gì thuần thú sư đâu chứ!)

“…Cô thấy thế nào?” Fara hỏi.

“Phần thưởng thì sao?”

“Hai mươi đồng vàng. Một nửa cọc trước, nửa còn lại thì sẽ trả sau khi hoàn thành công việc.”

Không phải một số tiền béo bở, nhưng cũng không đến nỗi bèo bọt.

“—Trả thêm một đồng bạc nữa thì tôi sẽ nhận việc.”

“…Một đồng bạc?” Cô ấy nhăn mày.

Tôi giơ một ngón trỏ lên. “Đó là để trả cho miếng mực chiên.”

“Được rồi, nói cho tôi nghe đi. Thứ mà cô muốn có được rốt cuộc là gì?” tôi hỏi Fara. Chúng tôi đã chuyển chỗ sang phía chiếc bàn ở góc quán nơi không thực khách khác có thể nghe được.

Cô ấy giữ im lặng một lúc rồi rướn người lại phía tôi và khẽ thì thầm.

“—Cuốn sách của Ruo-Graon.”

Tôi hoàn toàn không nói nên lời.

Ruo-Graon. Ông ấy được mệnh danh là một trong Ngũ Đại Hiền Giả trong thời hiện đại, một pháp sư cống hiến cả cuộc đời trong lĩnh vực nghiên cứu bạch ma pháp, chủ yếu là trong nhánh hồi phục.

Có một cuốn sách mà ông ấy không bao giờ để rời khỏi tay, cũng không bao giờ cho người khác xem. Cuốn sách đó được coi là một ma đạo thư mà trong giới pháp sư thường gọi là “Cuốn sách của Ruo-Graon”.

Tuy nhiên—vào một buổi sáng nọ, Ruo-Garon chợt biến mất vĩnh viễn khỏi căn phòng của mình. Ông ấy để lại một tờ giấy nhắn ghi rằng mình không muốn để người đời phải nhìn thấy thi thể của mình.

Lúc đó, đủ các loại tin đồn lan truyền khắp nơi: rằng ông ấy nhận ra cái chết của mình sắp đến gần nên đã giấu cuốn ma đạo thư đi, không bao giờ để lộ ra cho thế gian; rằng cuốn sách không hề bị giấu đi, ông ấy đã bị bắt cóc bởi một tổ chức nào đó đang nhắm tới cuốn sách.

“Tin chuẩn không?” tôi hỏi với giọng có chút ngờ vực.

“Chắc chắn chuẩn,” cô ấy đáp lại quả quyết.

(Hừm…)

Ngay cả vậy, thường trong những tình huống kiểu này thì kết quả luôn…

“Nếu cuốn sách đó là đồ giả, vậy tiền thù lao của tôi sẽ ra sao?”

“Đương nhiên là tôi vẫn sẽ trả tiền cho cô. Do lỗi thuộc về phía tôi.”

(Tuyệt!)

Giờ thì thứ đó dù có là giấy vụn của đám lang băm hay mấy dòng chữ nguệch ngoạc của trẻ con đi nữa thì cũng sẽ không thành vấn đề!

“Mà này, Fara, tại sao thánh đường chỗ cô lại muốn cuốn sách của Ruo-Graon vậy? Có thể trong đó là những ma pháp nguy hiểm không nên được sử dụng đấy.”

Hiện đang là chiều của ngày hôm đó. Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi thị trấn và khởi hành, đích đến dường như là một ngôi làng nọ cách đây khoảng hai ngày đường.

“Chà, nghĩ thế này đi: dù chúng tôi không sử dụng nó, cất giữ một vật thiêng liêng như cuốn sách của thánh nhân Ruo-Graon chắc chắn sẽ củng cố thêm niềm tin cho các con chiên, đúng không?”

“Vậy túm cái váy lại là dùng mồi để câu thêm tín đồ,” tôi tóm tắt.

“Đừng nói những lời xúc phạm như vậy chứ! …Ít nhất thì hãy gọi là ‘điểm hút khách’ đi chứ…”

“Như vậy cũng xúc phạm kém gì đâu… Dù sao đi nữa—” Tôi tự ngắt lời rồi đứng sững lại.

“…Có chuyện gì vậy?”

“Ồ, không có gì… Nãy tôi vừa định hỏi cô về đám đang âm mưu ngáng đường… nhưng có vẻ là không cần nữa đâu.”

Trước khi tôi có thể dứt lời—

“Hố hô hô hô hô hô!”

Một tiếng cười ngớ ngẩn quen thuộc vang vọng giữa con đường.

Soạt!

Một bóng đen che đi ánh mặt trời và đáp xuống đất.

Đó không ai khác chính là Bạch Xà Naga!

“Hừ! Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây, Lina Inverse!” cô ta nói rồi chỉ thẳng tay về phía tôi.

“…L-Lina-san, cô có quen với cô ta à?” Fara sửng sốt hỏi.

Tôi gật đầu. “…Tôi có quen. Nhưng rào trước nhé, chúng tôi không phải là bạn.”

“Vậy thì tốt quá.”

“Hừ! Không biết hai người đang thì thầm cái gì, nhưng bởi cậu đứng về phía bên kia nên tôi với cậu là kẻ thù! Đừng mong rằng tôi sẽ nhân nhượng!”

“Tôi cũng có thể nói vậy với bà đấy… khoan, không phải như vậy! Naga! Ít nhất thì bà cũng phải tìm hiểu xem khách hàng của mình là người tốt hay kẻ xấu trước khi nhận việc chứ!”

“—Ý cô nói vậy là sao?”

Người vừa nói không phải là Naga. Đứng sau cô ấy, sau bóng của một cái cây, là một cô gái trẻ. Cô ấy có mái tóc đen cắt ngang vai và mặc một bộ trang phục, dù thiết kế có hơi khác với Fara, cũng mang dáng dấp của vu nữ.

“Hừ! Mirena! Đừng có can thiệp!”

“Không được,” cô ta lắc đầu đáp lại Naga.

“Cô ta là…?” tôi hỏi.

Fara nhìn chằm chằm vào Mirena và đáp, “Chính là cô ta… Sứ giả của thánh đường thờ Thủy Long Vương và cũng đang nhắm tới cuốn sách của Ruo-Graon.”

“Lúc trước cô bảo đó là một tổ chức xấu xa mà!”

“Tôi không hề nói vậy!” Fara cãi lại.

Trong khi chúng tôi còn đang cãi lộn, Mirena nói mà không thèm mảy may để ý. “Tôi sẽ không để khoanh tay chịu trận khi bị môn đồ dị giáo gọi mình bằng cái tên nghe vô cùng hiểm ác đó đâu.”

“Cái gì cơ?! Dị giáo?!” Lần này đến lượt Fara hét lên.

“Thừa nhận đi! Nói thật nhé, chỉ có mấy kẻ lập dị mới đi sùng bái một vị thần nhà quê như Địa Long Vương ấy!”

“Sao cô dám! Thế còn cô thì sao?! Ai lại đi thờ cái vị thần lẩm cẩm như Thủy Long Vương, kẻ dễ dàng bị đánh bại bởi Xích Nhãn Shabranigdu! Thế mới thấy cô thảm hại tới cỡ nào!”

(Nói vậy có hơi quá rồi đấy, hai người… Không chừng sẽ bị thần linh trừng phạt đấy.)

“Cô nói gì cơ?!”

“Còn cô thì sao hả?!”

Hai người kia nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu.

“Naga! Ra tay đi!”

“Tiến lên nào, Lina-san!”

Tôi thở dài rồi miễn cưỡng bước lên trước. Nói thật thì tôi đã chẳng còn hứng để chiến đấu nữa.

Tuy nhiên, tôi đã nhận tiền cọc rồi, mà Fara cũng không hề nói dối với tôi. Nếu giờ chọn thoái thác và bảo rằng do “cụt hứng”, tôi sẽ phải trả thêm phí hủy bỏ nhiệm vụ.

Và đó là điều mà tôi tuyệt đối không thể chấp nhận. Tôi không thể hoàn trả chỗ tiền đã được bỏ vào túi mình được!

Trái với tâm trạng của tôi, Naga trông có vẻ rất hào hứng.

“Hừ! Quả nhiên ngày này sớm muộn cũng tới! Chuẩn bị đi, Lina!”

Và như vậy, trận chiến hai chọi hai bắt đầu.

“Freeze Arrow!”

Những mũi tên băng của Naga đánh dấu bắt đầu trận chiến. Tôi vội nấp sau một cái cây gần đó và tránh được đòn.

(—Grừ! Chẳng còn cách nào khác!)

Cho dù tôi không có hứng đi chăng nữa, phía bên kia cũng không hề nương tay, vậy nên tôi không còn cách nào khác ngoài phải chiến đấu. Tôi bắt đầu khẽ xướng một câu chú. Chỉ cần một đòn Mega Brand hẳn sẽ đủ để xử nhanh gọn!

(Lên nào!)

Tôi căn thời gian và lao ra khỏi chỗ nấp. Naga và Mirena đã ở ngay phía trước mặt tôi!

“Dig Volt!”

—Giọng nói của Fara cất lên từ phía sau tôi.

(Hả…?)

Tạch tạch tạch!

Trước khi có thể nhận biết được chuyện gì, toàn thân tôi cảm thấy đau nhói—

Bịch…

Tôi ngã gục xuống tại chỗ, không thể kháng cự.

“Á! Lina-san!” Fara thét lên từ sau tôi. “Cô đang làm cái gì ở giữa thời khắc quan trọng như thế này vậy?!”

(Chính cô là người đã làm cho tôi như vậy đấy! Chính cô đấy!) Tôi thầm hét lên trong lòng, nhưng ý thức của tôi đã bắt đầu phai mờ đi rồi…

“H-Hự…”

Có vẻ như đã khá nhiều thời gian trôi qua kể từ lúc tôi bất tỉnh. Ánh hoàng hôn nhuộm cả khu vực xung quanh trong một sắc cam.

(Hừm.) Có vẻ như đòn Dig Volt mà Fara phóng vào tôi hoặc là đã niệm sai, hoặc là đã không đổ vào đủ ma lực. Nếu được phát động như bình thường thì tôi đã không còn toàn mạng rồi.

Tôi cố gắng ngồi dậy và nhìn quanh, cả người vẫn còn hơi ê ẩm. Dĩ nhiên, cả Naga và Mirena đều đã khuất dạng, chỉ còn lại đó là Fara, người đã bị đánh bất tỉnh.

“Fara. Này, Fara.”

“Ư-ư-ưm…”

Sau khi bị tôi lay nhẹ vài lần, cô ấy rên rỉ và bắt đầu mở mắt.

“Lina-san?!” Cô ấy lồm cồm bò dậy, mắt đảo quanh xung quanh. “Đám Mirena đâu rồi?!”

“Bọn họ đi rồi. Chắc là đi đến đó trước chúng ta rồi.”

“Aaaaa! Là tại cô tự dưng ngã lăn ra đấy!”

“Này! Cô không thể nào phóng ma pháp vào lưng người ta rồi sau đó lại trách người ta ‘tự dưng ngã lăn ra’ như vậy chứ! …Mà cũng đừng có viện cớ là tại tôi ‘bất ngờ nhảy ra’! Cô có thừa thời gian để tránh tôi ra được mà!”

“Nhưng khi phát động thì tôi có mở mắt đâu! Tôi nào biết được mình đang nhắm vào cái gì chứ!”

“Vậy thì đừng có vừa nhắm mắt vừa dùng ma pháp!”

Tiếng thét giận dữ của tôi cuối cùng cũng khiến cổ phải im lặng. Cô ấy không nói gì suốt một lúc lâu.

“…Chà, có lẽ đây chỉ là một thử thách được thần linh ban xuống thôi…”

“Đây là thảm họa nhân tạo, không phải thử thách gì sất!”

“Quan trọng hơn, bây giờ chúng ta cần lập tức đuổi theo họ!”

“Ừm, cô nói đúng…” Tôi miễn cưỡng gật đầu, vẫn không hứng khởi thêm được chút nào.

“Chắc là ở quanh đây thôi!” Fara dừng chân lại và nói.

Đã hai ngày trôi qua kể từ trận chiến trước đó. Chúng tôi lần theo dấu vết của Mirena à Naga và đến được đây. Chúng tôi đã đi bộ được một lúc lâu, tiến vào sâu trong núi, cách xa khỏi một ngôi làng nhỏ bé không tên.

Nói thật thì nơi đây rất là hẻo lánh. Dựa trên thông tin thu thập được từ ngôi làng, có vẻ như hai người họ chắc chắn đang ở đâu đó quanh đây.

“…Vậy giờ sao? Nơi chúng ta cần đến ở đâu?”

“Tôi không biết!”

“Gì cơ?!” Tôi trở nên hoang mang trước lời nhận xét vô cùng quả quyết của cô ấy.

“Không sao đâu! Miễn sao được thần linh phù hộ, chúng ta nhất định sẽ tìm được chỗ đó!”

“Cô lấy đâu ra cơ sở mà nói vậy chứ?!”

“Không hề có!”

“Aaaaa!” Tôi bất giác vò đầu bứt tai. (Lý do đấy! Đây chính là lý do mà mình ghét nhận mấy công việc có liên quan đến tôn giáo!)

“Chỉ cần tin tưởng, nhất định sẽ được thần linh phù hộ!”

“Nói nghe hay lắm, thế nếu chúng ta không tìm được thì phải làm sao hả?!”

“Thì chúng ta sẽ tiếp tục tìm cho đến khi nào ra thì thôi!”

“Aaaaaa!”

(T-Tệ rồi! Cứ đà này, mình sẽ phải lang thang ở đây đến suốt phần đời còn lại, không ngừng tìm kiếm một thứ có thể thậm chí còn không tồn tại!)

“N-Nhưng này, Fara, nếu Mirena với Naga tìm được nơi đó trước thì sao…”

“Không! Chuyện đó là không thể!”

“Nhưng bên họ cũng có cái ‘thần linh phù hộ’ được mà!”

“Họ không có!”

“Tại sao lại không có?!”

“Bởi tôi nói không có là không có!”

(Mình bỏ cuộc! Có cố nói lý với cổ cũng hoàn toàn vô ích!)

“Nhanh nào, Lina-san! Đừng có ngồi đó ôm đầu nữa, mau đi tìm kiếm thôi nào!”

(Thôi được rồi…) Nếu chuyện đã thành ra như thế này, tôi sẽ dốc toàn lực!

“Được rồi! Cô thắng! Tôi sẽ lật tung cả nơi này lên! Chúng ta sẽ lục soát từng nơi một!”

“A! Cuối cùng cô cũng được khai sáng rồi, Lina-san!”

“Ừ! Thế, Fara, cái nơi ‘đó’ có đặc điểm gì nổi bật không?”

“Tôi không biết!”

“Oaaaaaaa!”

Và như vậy, tôi ôm gối ngồi khóc tại chỗ.

“Nếu tập trung tìm kiếm thì cái gì cũng tìm được nhỉ…” tôi khẽ lẩm bẩm sau một lúc.

Phải. Không biết là do thần linh phù hộ hay chỉ là sự ngẫu nhiên, chúng tôi đã tình cờ đụng phải một nơi cực kỳ đáng ngờ.

Đó là một vách đá dựng đứng khổng lồ. Thoạt nhìn, nó bị bao phủ bởi rêu phong và dây leo, nhưng nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy vô số những cái lỗ tròn nhỏ lởm chởm khắp mặt đá. Lỗ thông gió à? Hay là cửa sổ? Dù gì đi nữa, có thể dễ thấy rằng nơi đây đã bàn tay con người can thiệp vào.

Khi tiến lại gần chân vách đá, chúng tôi tìm được một cái lỗ vừa đủ cho một người bò qua bị che đi bởi bụi cây và dây leo rậm rạp.

“Hiểu rồi… Bọn họ dùng Bepheth Bring để đào lỗ vào trong vách đá,” tôi lẩm bẩm trong khi kiểm tra xung quanh. “Tuy nhiên, vấn đề lớn hơn là có dấu hiệu cho thấy gần đây có người qua lại.”

“Vậy—!” Fara kêu lên.

Tôi chậm rãi gật đầu. “Phải. Có khả năng là như vậy. Mirena và Naga đã tìm ra nơi này—và có thể họ vẫn còn đang ở bên trong.”

“Chúng ta cần phải nhanh lên, Lina-san!”

Tôi gật đầu một lần nữa, thắp một ánh sáng ma pháp mờ nhạt lên mũi của bao kiếm ngắn rồi tiến vào trong hang động (?). Bầu không khí ẩm thấp, lạnh lẽo bám dính lấy da thịt tôi. Trần hang vừa đủ cao cho một người đi và đứng thoải mái. Chà, rốt cuộc đối với hang nhân tạo thì phải vậy mà.

Qua bóng tối, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy một thứ gì đó ở một quãng xa phía trước… Tôi liền lập tức dập tắt ánh sáng trên bao kiếm.

“C-Có chuyện gì vậy?!”

“Suỵt! Im lặng đi!” tôi nhỏ giọng mắng Fara rồi chỉ tay vào sâu trong hang động.

“—Đó là…?!” cô ấy thì thầm.

Tại hướng mà chúng tôi đang nhìn, sâu bên trong hang, có thể thấy rõ ràng một ánh sáng mờ nhạt.

“—Đi thôi, Fara.”

“V-Vâng.”

Xóa bỏ sự hiện diện của bản thân, chúng tôi di chuyển vào sâu hơn, tiến về phía ánh sáng. Sau khi băng qua những đoạn hành lang quanh co, chúng tôi tiến được vào một nơi có ánh sáng mờ ảo. Thành và trần hang được bao phủ hoàn toàn bởi rêu quang.

“Thì ra đây là ánh sáng mà chúng ta đã thấy,” Fara lẩm bẩm.

Tôi gật đầu. “Dù sao đi nữa, Mirena và Naga hẳn cũng đã đi qua đây. Nào, nhanh lên thôi.”

Tôi bắt đầu bước đi thêm lần nữa. Đoạn hành lang này có vẻ là con đường xoắn ốc dốc lên và chếch sang hướng bên trái.

“—Lina-san, nhìn kìa!”

Tôi lần theo ánh mắt của Fara và thấy một cánh cửa nằm ngay giữa lối đi.

“Cùng kiểm tra xem sao.” Tôi bước đi rón rén rồi đứng trước cánh cửa, cố gắng thăm dò sự hiện diện ở bên trong.

“Cô đang làm gì vậy?” Fara hỏi và vô tư với tay về phía tay nắm cửa.

(Oái! Nhỡ đâu đó là bẫy thì sao?!)

Trước khi tôi có thể kịp ngăn cô ấy lại, một tiếng Cách! vang lên, cánh cửa mở ra.

Đứng ngay trước mặt chúng tôi là Naga và Mirena.

“““Hảaaaaa?!””” Cả hai bên đồng thời la lên và nhảy lùi ra khỏi cánh cửa—một cặp ở phía trong, cặp còn lại ở phía ngoài.

“—Hừ! Xem ra cậu đã đuổi theo tôi đến tận nơi này, Lina Inverse! …Có vẻ như chúng ta phải giải quyết dứt khoát ngay tại đây!” Giọng nói của Naga cất lên từ bên trong.

“…Có vẻ là vậy rồi,” tôi khẽ nói. Phía đối phương tỏ ra có chút dao động.

“Hừ… Nhưng cũng đừng có làm quá đấy!”

(Bả sợ rồi kìa, bả sợ rồi.)

“Fara-san, đợi tôi đếm đến ba rồi chúng ta cùng lao vào. Coi chừng; họ có thể sẽ lập tức phản công ngay khi ta vừa đặt chân vào trong đấy.”

“Nhưng không phải dùng Fireball hay gì đó phóng vào trong sẽ nhanh hơn sao?”

“Nếu làm vậy mà cuốn sách đó đang ở trong phòng thì nó sẽ bị thiêu rụi cùng với tất cả những thứ khác đấy!”

“Không sao hết! Chúng ta đã được thần linh phù hộ rồi!”

“Nếu có được thứ đó thì lần trước chúng ta đã không thua rồi!”

“Đó chỉ là thử thách của thần mà thôi!”

(Hự… Cái gì cô ấy cũng nói được… Mà khoan.)

“Lần này cũng là thử thách của thần linh đấy!”

“Hiểu rồi! Cô nói nghe cũng đúng!”

(À ha! Vậy ra đây là cách để có thể kiểm soát cô ấy!)

“Được rồi, chuẩn bị nào! Một, hai, ba!”

Tôi và Fara đồng thời lao vào trong phòng. Tuy nhiên, đòn tấn công mà tôi mong đợi từ phía Naga không hề xuất hiện.

Tôi nhanh chóng nấp sau một cái kệ tủ gần đó và thăm dò xung quanh. Căn phòng này trông giống như một phòng thí nghiệm hoặc xưởng làm việc. Dù dụng cụ thí nghiệm ít ỏi, không có vẻ được sử dụng nhiều, nhưng căn phòng lại khá rộng.

Cột trụ và kệ sách che chắn tầm nhìn của tôi, ánh sáng mờ nhạt khiến cho tầm nhìn vô cùng ngắn. Naga và Mirena đang lẩn trốn ở đâu?

(Mình cần hành động trước!) Tôi nhanh chóng xướng chú.

“Lighting!”

Pặc!

Quả cầu ánh sáng của tôi bám lên trên trần hang, chiếu rõ cả căn phòng rộng lớn.

Ngay khoảnh khắc ấy—có gì đó di chuyển!”

“Đằng kia!”

Binh!

Cú đá chết người của tôi đá trúng đích!

Ngay giữa đầu Fara!

(Ể…?)

“Oái!” cô ấy kêu lên khi bị đá bay sang phía bên kia phòng. Tôi liền chạy lại phía cô ấy.

“Gắng gượng lên, Fara!”

“Đừng có chẳng nói chẳng rằng đá tôi như vậy chứ!”

(Ồ. Cổ vẫn khỏe re.)

“Chà, tại cô đột ngột di chuyển ấy chứ! …Cứ coi đó là một thử thách khác của thần linh đi.”

“Ư…” Fara mím chặt môi, khuôn mặt vẫn tỏ ra vẻ bất mãn.

“Quan trọng hơn, bọn họ nấp ở đâu rồi…”

Trước khi tôi kịp nói dứt lời, giọng nói của Naga vang lên, “Freeze Rain!”

Đây là một ma pháp mà tôi không biết. Cùng lúc đó, một khối cầu bằng băng với kích thước cỡ một quả bí ngô hiện ra sát trần phòng cách chúng tôi một đoạn.

(Cái gì kia?) Trong khi tôi còn đang đứng quan sát, vô số những cái gai băng nhô ra từ khối cầu đó như một quả hạt dẻ.

(Chờ đã… không lẽ nào…)

Ngay sau đó, những cái gai biến thành một cơn mưa những mũi tên băng và trút xuống không thương tiếc!

““Oái!””

Tôi và Fara hốt hoảng tìm chỗ trốn. Từ phía xa, tôi cũng có thể nghe được tiếng thét của Naga và Mirena.

(Này, này…)

Những mũi tên từ khối cầu băng kia dường như không đủ sức để phá hủy những kệ tủ chỉ với một đòn, nhưng nó vẫn không ngừng tạo ra thêm tên băng và phóng chúng đi khắp nơi.

“Này, Naga! Làm gì với thứ đó đi!” tôi la về hướng mình nghĩ là vị trí của Naga.

“Hừ! Thật ngây thơ làm sao, Lina Inverse! Cậu nghĩ rằng Bạch Xà Naga này đây sẽ sử dụng một ma pháp mà mình có thể kiểm soát được sao?!”

“Mấy cái đó đừng có khoe mẽ!” tôi hét lên. “Thiệt tình… Xem ra tôi lại phải đích thân ra tay rồi!”

Dùng Fireball thì có thể bị những mũi tên băng làm cho kích nổ sớm. (Nếu vậy, mình phải dùng ma pháp này thôi.)

Tôi bắt đầu xướng chú. Chờ đúng nhịp mũi tên băng đáp xuống, tôi phóng ra từ phía sau kệ sách!

“Flare Arrow!”

Vút!

Mười mũi tên lửa của tôi phá tan khối cầu băng của Naga!”

“Hừ! Ấn tượng lắm, Lina Inverse!” Giọng nói của Naga cất lên từ đâu đó.

“Đừng có mà ‘Hừ! Ấn tượng lắm!’ với tôi!” tôi hét lên đáp lại, cố gắng xác định nơi phát ra giọng nói. “Thiệt tình! Sao lại dùng thứ ma pháp như vậy chứ! Nếu cuốn sách của Ruo-Graon có trong phòng này, nó có thể đã bị thủng lỗ chỗ rồi!”

“Hừ! Không sao hết! Bởi nó không hề có ở đây!”

“Naga! Tại sao lại tiết lộ chuyện đó chứ?!” Mirena la lên đầy hoảng loạn, nhưng đã quá muộn.

(Hê. Chơi được họ rồi.)

Tôi một lần nữa nấp cạnh Fara đằng sau kệ sách.

“—Đi thôi, Fara.”

“Đi… Đi đâu?”

“Dĩ nhiên là đi ra ngoài rồi! Nếu cuốn sách không có trong đây thì chúng ta chẳng còn việc gì ở đây nữa.”

“Nhưng… còn việc phân thắng bại với hai người kia thì sao?!”

“Không sao. Chúng ta chỉ cần đốt lửa ngoài lối vào rồi bịt hết các lỗ thông khí là được.”

“Cô là đồ ác quỷ…”

“Nói gì thế! Không phải thần linh đã dặn là ‘Đừng có kén chọn cách thức để giành chiến thắng’ à!”

“Không hề nhé! Thần thánh nào lại đi nói cái đâu đó?!”

(Ối! Lần này chiêu ‘thần linh chỉ bảo’ không có tác dụng nữa rồi!)

“—Chà, không cần phải lo mấy chuyện cỏn con. Naga có bị nướng chín vừa cũng không chết nổi đâu… Dù sao đi nữa, kế hoạch là như vậy đấy, mau tiến hành thôi!”

Tôi chậm rãi lùi về phía cách cửa, Fara miễn cưỡng đi theo sau.

Chỉ còn chút nữa thôi là ra tới đó rồi.

Ngay lúc đó, cánh cửa bất ngờ mở tung.

Đứng tại đó là một ông lão.

“Này! Bọn nhóc…”

“Freeze Arrow!” Giọng nói của Naga vang lên trước khi ông lão kia kịp nói hết lời!

“Coi chừng!” tôi kêu lên và kéo ông lão nằm xuống.

Vừa lúc ấy, một mũi tên băng của Naga bay lướt qua má tôi.

(Chết tiệt! Bọn họ canh chặt cửa ra vào luôn!)

“…Tại sao ông lại lảng vảng ở một nơi như thế này chứ?!” tôi bực bội quát mắng ông già.

“Tại sao à…”

“Mà ông là ai vậy?!” Fara hỏi.

Ông già gãi gãi đầu. “Ai à? …Ta là Ruo-Graon.”

Cả tôi và Fara đều đồng loạt chết lặng.

“Này, Naga! Mirena! Tạm hoãn đã!”

“Không đời nào bọn này mắc mưu đâu!” Giọng nói của Mirena đáp lại lời của tôi.

“…Không, thật đấy. Có người tự nhận là Ruo-Graon vừa mới xuất hiện.” Vừa nói, tôi vừa bước ra ngoài chỗ trống, hai tay giơ lên.

“Có thật không…?” Giọng nói của Mirena phát ra từ nơi gần đến bất ngờ.

“Thật đấy,” ông già trả lời.

Sau một thoáng im lặng, Naga và Mirena bước ra từ sau một kệ sách.

“Ông ta đây,” tôi giới thiệu ông già với họ.

“Sao có thể chứ?! …Ruo-Graon đã biến mất từ hơn mười năm trước rồi!” Mirena gần như là đang thét lên.

Tuy nhiên, ông lão lại trả lời với giọng nói bình tĩnh đến bất ngờ. “Chà, xem nào, khi đó ta phải chịu khá nhiều áp lực trong công việc. Sau đó ta đổ bệnh nên nghĩ rằng không còn nhiều thời gian để sống nữa. Thế nên ta đã viết tờ giấy nhắn đó rồi bỏ trốn… Nhưng từ lúc chuyển đến đây thì sức khỏe của ta lại cải thiện. Chắc tại khí trời ở đây hợp với ta. Ừm, ừm.”

“Chà, nghĩ kỹ lại thì việc thành và trần hang được phủ trong rêu quang và trong đây có dụng cụ thí nghiệm tức là trong đây có người sống,” tôi vừa nói, vừa gật gù ngẫm nghĩ.

“Tôi về nhà đây…” Fara chợt lẩm bẩm với giọng đầy mệt mỏi.

“Tôi cũng vậy…” Mirena lầm bầm, vừa đi vừa lảo đảo.

“C-Chờ đã! Còn cuốn sách của Ruo-Graon thì sao?!”

Nghe tôi nói vậy, cả hai người họ đều chỉ lắc đầu mà không thèm nhìn lại.

(Hiểu rồi…) Tôi cuối cùng cũng đã hiểu.

Thứ thánh đường của họ tìm kiếm là truyền thuyết về một cuốn sách được viết bởi thánh nhân đã qua đời, không phải hiện thực về một cuốn sách được viết bởi một ông già cục cằn.

Ông già khẽ giật giật cái áo choàng của tôi. “…Cái ‘Cuốn sách của Ruo-Graon’ mà mấy người vừa nói là cái gì đấy?”

“Là cái cuốn sách mà ông đã mang theo cùng khi bỏ nhà ra đi ấy.”

“Ồ, cái đó à? Đó chỉ là sổ ghi chép lặt vặt thôi. Trong đó viết toàn mấy lời nói xấu nơi làm việc, nên ta mới không thể để ai thấy được và mang nó theo cùng… Có gì quan trọng không?”

“Không… Không có gì đâu… Tôi cũng đã ngờ ngợ chuyện đó rồi… Chà, mọi chuyện coi như xong rồi. Xin tạm biệt.”

“Đứng lại đó!” Ông già nắm chặt lấy áo choàng ngay khi tôi vừa định quay người bước đi và không chịu buông ra.

“Ừm… vâng…?”

“Đừng có dạ vâng gì hết! Mấy cô không thể nào phá tanh bành nhà người ta rồi nói tạm biệt được! Ta sẽ không đòi bồi thường, nhưng ít nhất hãy dọn dẹp trước khi đi khỏi đây đi! …Thiệt tình, bọn trẻ thời nay đúng là hết bảo!”

“Ưm… chà, ừm… đợi đã, Naga!” Tôi nắm chặt lấy áo choàng của Naga, người đang cố lén lút về phía lối thoát.

“Hố hô hô hô! Cậu cần tôi có việc gì sao, Lina?”

“Có việc đấy. …Xem nào, đây mới là người chịu trách nhiệm cho việc phá tan hoang nơi này.” Tôi mách tội cô ấy, nhưng ông già chỉ lắc đầu.

“Đây là trách nhiệm chung. Cả hai cô cùng dọn đi.”

“Khônggg! Thật không công bằng!” Naga kêu lên.

“…Chờ đã! Vậy còn đám Mirena thì sao?” tôi hỏi.

“Bọn đó đã chuồn rồi!”

Và như vậy, tôi và Naga đã phải dành gần như cả ngày để dọn dẹp căn phòng.

Tiện nhắc tại đây luôn, nửa còn lại của số tiền thù lao, dĩ nhiên, không bao giờ đến được tay tôi.

(Cuốn sách thất lạc: Hết)