Slayers Đặc Biệt

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 108

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5428

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11783

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

Tập 6: Lật đổ dũng giả! - Lật đổ dũng giả!

 “Ôi! Làm ơn, hỡi dũng giả! Xin hãy đánh bại tên pháp sư độc ác sống ở phía bắc ngôi làng!”

Chuyện diễn ra trong một nhà hàng tại ngôi làng nọ. Xấu hổ thay, người vừa đột ngột thốt ra câu thoại cổ điển ấy với đôi mắt đẫm lệ chính là tôi, Lina Inverse.

Ngoại hình của tội lúc này không phải là bộ dạng pháp sư thường thấy. Tấm băng đô đen vẫn đeo trên trán, nhưng hiện tại tôi đang ăn mặc như một thôn nữ.

Không, tôi không có bị điên hay gì đâu. Công việc lần này là vậy thôi.

“Một pháp sư độc ác ư?!” Người đàn ông kia quay sang nhìn về phía tôi.

Trông anh ta khoảng tầm hai mươi tuổi, mang dáng dấp của một chiến binh, sở hữu một khuôn mặt hơi thon với mái tóc màu đen. Nói thật thì trông anh ta cũng khá khôi ngô tuấn tú, với ánh lửa sắc lẹm đằng sau đôi mắt lam.

(—Khỏi cần nghi ngờ nữa.) Người đàn ông này chính là mục tiêu của tôi. Tên của anh ta hình như là Warren.

“U-Ừm, cách đây không lâu có một tên pháp sư độc ác chuyển đến đây sinh sống, chúng em đã liên tục bị quấy rầy suốt kể từ lúc đó. Em nghe nói rằng có một vài người mạnh mẽ đang trú tại quán trọ này nên mới đến đây,” tôi giải thích.

“Ra là như vậy.” Dù những lời của tôi mang đầy chất khả nghi, anh ta không hề tỏ ra nghi ngờ chút nào. Anh ta chỉ đơn thuần vuốt tóc lại rồi đáp, “Hừ! Hiểu rồi. Warren này đây sẽ lập tức trừng trị tên pháp sư độc ác đó cho cô!”

“Đánh bại ‘Dũng giả’ Warren và đồng bọn của y”—đó là yêu cầu được Hiệp hội Pháp sư giao cho chúng tôi vài ngày trước.

Dĩ nhiên, “Dũng giả” ở đây chỉ là một cái danh hiệu tự xưng mà thôi. Hành động của anh ta cũng chẳng khác gì cướp bóc là bao.

Đầu tiên, anh ta sẽ ghé thăm một thị trấn hoặc làng mạc nào đó để thu thập những tin đồn. Thường thì trong những tin đồn đó không hiếm gặp những câu chuyện kiểu “có một pháp sư kì quặc ở ngoài trấn.” Việc các pháp sư giam mình trong những tòa tháp hoặc hang động để miệt mài nghiên cứu nhằm tránh bị trộm cắp trí tuệ khá là phổ biến. Tuy nhiên, những chuyện như vậy gần như lúc nào cũng làm sinh ra những tin đồn thất thiệt lan truyền trong làng hoặc thị trấn lân cận.

Thứ Warren và đồng bọn lợi dụng chính là những tin đồn thất thiệt đó. Ví dụ, một người nào đó có thể sẽ buột miệng bảo rằng “có tên pháp sư nọ trông khá là khả nghi.” Khi hay tin, Warren và đồng bọn sẽ mời rượu người đó, hỏi thêm thông tin, nói rằng câu chuyện đó nghe có vẻ thú vị. Dưới hơi men, người đó thường sẽ thổi phồng câu chuyện lên và thêm mắm dặm muối sao cho nghe thật thú vị.

Lúc ấy, đám Warren sẽ đứng dậy rồi nói mấy lời kiểu, “Rõ rồi, nếu hắn thực sự xấu xa đến vậy, chúng tôi sẽ dạy cho hắn một bài học!”—rồi thực sự đi trừng trị pháp sư đó.

Sau khi cướp được báu vật, bọn chúng bắt người kia phải nhận lấy một phần nhỏ, bảo rằng hãy dùng nó vào việc có ích rồi nhanh chóng biến mất.

Người dân kia sau đó sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn. Họ biết rõ rằng tiếng xấu của pháp sự đó hoàn toàn chỉ là tin đồn. Khi nghe tin rằng pháp sư đó đã bị “trừng phạt” cũng đủ để khiến bất kỳ ai nghe được phải sợ hãi. Rốt cuộc, họ phải mang cảm giác tội lỗi của kẻ đã lan truyền và phóng đại tin đồn, và họ thậm chí còn nhận cả tiền nữa. Nếu có gì bất trắc, họ có thể bị quy hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu.

Do vậy, họ không dám nói về chuyện đó với bất kỳ ai khác. Kể có nếu có bị hỏi, họ cũng vờ như không biết, ôm nỗi ân hận trong lòng rồi dùng số tiền mình nhật được để mượn rượu giải sầu.

Đúng vậy—băng nhóm của Warren bịt miệng người dân bằng cách khiến cho họ mang cảm giác giống như mình là một đồng phạm. Bằng phương pháp ấy, chỉ riêng vùng này thôi đã có tới hơn mười pháp sư bị hãm hại.

Tuy nhiên, Hiệp hội Pháp sư không hề có ý định chỉ khoanh tay đứng nhìn. Dù không biết bằng cách nào, họ đã điều tra ra thủ đoạn của Warren và cuối cùng quyết định phản công.

Ban đầu, họ đã cân nhắc một phương án tiếp cận ôn hòa hơn như là trấn áp đám Warren rồi giao nộp cho chính quyền. Nhưng có khả năng họ sẽ rũ bỏ trách nhiệm bằng cách nói rằng “tất cả đều là lỗi của những người dân nói dối.”

Rốt cuộc, loại người như vậy sẽ chẳng bao giờ học được trừ khi được nếm trải một bài học đau đớn đến chết đi sống lại.

Và như vậy, chúng tôi đã được chọn làm một thành viên trong chiến dịch chôn vùi Warren và đồng bọn vào trong bóng tối.

“…Nơi này cứ rờn rợn làm sao ấy, Warren.” Người vừa lên tiếng là trợ thủ của Warren, một nữ chiến binh cao lớn tên Sammy.

Trông cô ta cũng tầm tuổi Warren. Cô ta là một cô gái tóc vàng với nét diễm lệ, và dựa vào phong thái thì có vẻ kỹ năng cũng không tệ.

Sau màn diễn kịch của tôi, Warren mau chóng mang theo phụ tá của mình, Sammy, và được tôi dẫn đến hang động này.

Đương nhiên là trong đây không hề có “pháp sư xấu xa” nào cả. Địa điểm này được Hiệp hội Pháp sư chuẩn bị, bên trong hẳn lấp đầy cạm bẫy được chuẩn bị sẵn bởi các thành viên hiệp hội để chào đón đám Warren.

“Hừm. Không cần phải sợ đâu, Sammy,” Warren nói rồi khẽ vuốt mái tóc không quá dài của mình. “Bất kể thử thách nào có chờ đợi chúng ta ở bên trong, Dũng giả Warren sẽ nhân danh công lý mà đốn hạ kẻ gian ác!”

Anh ta nói với giọng đầy phấn khích, trong mắt ánh lên một tia sáng nguy hiểm.

“…Ngầu quá! Anh thật ngầu quá đi, Warren! Quả là dũng giả trong số các dũng giả!” Sammy tru lên, đôi mắt trở nên long lanh rồi nép sát mình vào bên anh ta.

(Ôi trời…)

Những kẻ tự nhận mình là “dũng giả” thì chẳng bao giờ tử tế cả. Lấy một trăm người thì cũng phải đến chín mươi chín tên là lũ ngu ngốc hoặc bịp bợm.

(Nhưng tên này hành xử không có vẻ gì xấu xa cho lắm…)

Sammy tách mình ra khỏi Warren rồi nhìn sang phía tôi. “Cảm ơn vì đã dẫn đường cho bọn này đến đây. Giờ về nhà đi, cô bé. Cứ ở đó đợi nhé.” Cô ta nói với giọng điệu như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.

Nhưng dĩ nhiên là tôi không hề có ý định ngoan ngoãn quay về. Tôi có một nhiệm vụ quan trọng đó là bám sát và ngáng đường sao cho bọn họ mắc vào càng nhiều bẫy càng tốt.

…Nói thật thì đập cho hai người họ một trận ngay tại đây thì sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng có vẻ như đám ở Hiệp hội Pháp sư không hài lòng chỉ với một trận nhừ tử. Việc can thiệp trực tiếp sẽ chỉ là phương án cuối cùng thôi.

Tôi lắc đầu. “Không, xin hãy mang em theo cùng!”

“…Hả!?” Sammy kêu lên đầy bất ngờ trước những lời của tôi. “Nghe đây, cô bé, bọn này không phải đi dạo chơi đâu. Đây là một công việc nguy hiểm đấy. Có hiểu không? Công-việc-đấy.”

“E-Em biết chứ, nhưng em phát chán với đời sống làng quê rồi. Em đã luôn mơ được sống một cuộc sống thảnh thơi, du ngoạn khắp nơi như các anh chị. Vậy nên em muốn được xem các anh chị làm việc như thế nào.” Tôi cố bịa ra một lời nói dối hợp lý.

“Kể cả vậy…”

“Hừm. Cứ cho cô bé đó theo cùng đi, Sammy,” Warren xen vào, tay vuốt tóc. “Hừm. Cô bé à. Anh hiểu rằng một thiếu nữ tuổi em nghiễm nhiên sẽ ngưỡng mộ một người như anh.”

(Đã ai nói ngưỡng mộ ai đâu.) Rõ ràng tên này đang ảo tưởng.

“Nhưng ở thế giới này, ngưỡng mộ thôi là không đủ đâu. –Dù vậy, để giúp em học hỏi thêm về thế giới, bọn anh rất sẵn lòng mang em theo cùng.” Anh ta lại hất tóc thêm lần nữa.

“C-Chờ đã, Warren,” Sammy nói, khuôn mặt tỏ ra khó chịu thấy rõ. “Học hỏi thì cũng được thôi, nhưng lỡ đâu đứa trẻ này có bị gì thì sao?” Mặc cho lời lẽ như vậy, cái bầu không khí mà cô ta tỏa ra rõ ràng đang muốn nói, “Con nhóc này đi theo sẽ chỉ tổ ngáng đường mà thôi!”

“Hừm. Đừng có lo, Sammy. Chừng nào Dũng giả Warren này vẫn còn thở, cô bé này nhất định sẽ không sao hết!”

(Mắt nhìn đời ngây thơ quá đấy.)

“…C-Chà, nếu Warren đã nói vậy rồi thì được thôi…” Sammy miễn cưỡng gật đầu.

“Hừm! Chuyện đã quyết xong rồi, giờ cũng thẳng tiến về phía trước nào!” Warren nói lớn rồi bắt đầu bước thẳng về phía cửa hang.

“…Thực sự đúng là rùng rợn mà…” Sammy khẽ lên tiếng khi chúng tôi tiến vào sâu hơn bên trong hang.

Dù là hang động, có thể thấy rõ rằng đã có bàn tay con người nhúng vào. Với nền đất được lát phẳng cùng với rêu quang bám trên tường, việc tìm đường trong đây không hề khó khăn gì cả.

(Hừm, đến giờ chắc cũng phải có bẫy rồi đấy…) Đúng lúc tôi vừa nghĩ vậy—

“Ồ?” Sammy lên tiếng.

“Có chuyện gì vậy, Sammy?” Warren dừng lại hỏi.

Cô ta chỉ tay về đoạn đường phía trước. “Nhìn kìa, mảng tường đằng kia không có rêu phát quang.”

“A… Đúng thật…” tôi khẽ lẩm bẩm.

Mặt đá đen phơi ra trong một khoảng vuông cao cỡ ngực, như thể rêu quang chỗ đã bị cố tình cạo đi.

Đúng vậy. Cái thiết kế như đang hét vào mặt rằng, “Ở đây có bẫy nè!”

(M-Mình phải “tình cờ” lừa họ dính vào một cái bẫy hiển nhiên như vậy bằng cách nào chứ?!)

“…Đó là bẫy… đúng không?” Sammy lẩm bẩm, hơi sững người.

“…Có lẽ là vậy…” Tôi cũng phải đồng tình. Không đời nào tôi có thể chối một thứ như vậy mà không tỏ ra đáng ngờ được.

“Nhưng… một cái bẫy lộ liễu như thế này…”

“Hừm. Vẫn còn ngây thơ lắm, Sammy.” Warren tự tin đi thẳng về phía đó. “Đây chắc chắn là bẫy—nhưng mảng này không phải là cái bẫy thực sự. Đối thủ đặt một thứ đáng ngờ ở vị trí lộ liễu như vậy là để đánh lạc hướng chúng ta khỏi bẫy thật. –Chiêu trò này có thể đánh lừa được những người thiếu kinh nghiệm, nhưng trò đánh lạc hướng lộ liễu như thế này thì không thể qua mắt được tôi đâu!”

Ngay khi anh ta vừa đặt tay lên khoảng trống trên tường—

Cạch.

Ục ục ục ục…

Một âm thanh trầm đục phát ra từ đâu đó.

“““Aaaaaaaaa!!”””

Những tiếng la thất thanh vang vọng khắp lòng hang. Tôi, cùng với hai người kia, đang vừa chạy vừa kêu hét ầm ĩ.

—Tôi biết là sẽ có bẫy. Nhưng…

(Đừng có đổ dung nham vào khắp hành lang mà chẳng thèm báo trước như vậy chứ!)

Phiền phức quá đi! Bọn họ tính giết cả tôi luôn à?!

May thay, dòng nham thạch dường như đã nguội đi đáng kể, khiến cho dòng chảy bị chững lại. Nếu dùng một băng ma pháp ngay lúc này, tôi có thể tạm thời cản nó lại.

Tuy nhiên, tôi cần phải giấu việc mình có thể dùng ma pháp khỏi đám Warren—

Ngoài ra, Sammy cũng đang vừa chạy vừa xướng chú rồi. Có vẻ cô ta cũng là một pháp sư.

Chà, vậy để xem cô ta có thể làm gì nào. Cô ta hoàn tất câu chú và phát động nó vào dòng nham thạch đang đổ tới!

“Freeze Bullid!”

Ngay khi khối cầu xanh lam của cô ta chạm vào dòng nham thạch—

Rắc!

Với một âm thanh nặng nề, dung nham đông cứng lại thành khối đá đen.

(Hô. Vậy ra cô ta cũng có thể dùng được ma pháp như vậy.)

“Phù. Chúng ta đã cản được nó rồi,” Sammy nói, tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Ồ. Nhưng vừa rồi quả là một ma pháp tuyệt vời khi đã chặn được nó!” tôi vờ ngưỡng mộ mà kêu lên.

“Hừm… Với Dũng giả Warren này đây, một cái bẫy như thế không là gì cả.”

“Grr! Tôi đâu có khen anh đâu! Anh tự nhận mình là dũng giả, nhưng chính anh là người kích hoạt bẫy xong rồi chỉ biết chạy thục mạng! Chính xác thì anh đang đóng góp được cái gì chứ?!”

“Hiểu nhầm rồi!” Sammy xen vào, dựa mình lên Warren một lần nữa. “Chính vì có dũng giả ở đây nên tôi mới có thể an toàn mà dùng hết sức mạnh. Tất cả đều là nhờ có Warren yêu dấu.”

“Hahahaha!” Warren cười ngượng trước lời khen ấy.

—Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo mờ nhạt đôi lúc pha lẫn vào trong ánh mắt nhìn Warren của Sammy.

Mặc cho tình cảnh chật vật, nhóm chúng tôi vẫn an toàn tiến sâu vào trong hang mà không gặp trở ngại đáng kể nào.

Dĩ nhiên, vai trò của tôi lẽ ra là phải gạt chân họ và đảm bảo rằng nhóm Warren đều sẽ rơi vào bẫy…

Nhưng hầu hết các cái bẫy ở trong đây đều rất tàn nhẫn. Ví dụ, vài cái bẫy sẽ châm ngòi thuốc súng và kích nổ mọi thứ xung quanh, trong khi bẫy khác thì đổ cát từ trên trần hang xuống và chôn vùi mọi thứ. Thậm chí còn có một cái bẫy thả vô số lươn xuống đầu bọn tôi.

Không biết ai đặt ra đống bẫy dựa trên tiêu chuẩn quái quỷ gì, nhưng tất cả đều thể hiện sự phẫn nộ của Hiệp hội Pháp sư dành cho đám Warren. Dĩ nhiên, nếu bất kỳ ai trong số họ đạp bẫy, tôi chắc chắn cũng sẽ bị vạ lây.

Trong tình huống này, tôi không có đủ gan để cố ý gài bẫy người khác, kể cả khi được lệnh phải làm vậy.

Do vậy, trái với kế hoạch ban đầu, tôi và nhóm của Warren an toàn vượt qua vô số cạm bẫy.

Sau một lúc, ba người chúng tôi đi đến được một nơi rộng rãi. Rêu quang trên thành hang cùng với những nguồn sáng ma pháp chiếu rõ những thứ ở bên trong.

Dưới ánh sáng này, xếp hàng ngay ngắn ở phía bên kia hang là hơn chục con chimera.

“Hừm!” Warren khẽ khịt mũi và uyển chuyển rút thanh kiếm bên hông ra. “Vậy ra đây là đối thủ của chúng ta lần này. Phải nói rằng đối phó với chúng dễ dàng hơn nhiều so với những cái bẫy kia.” Anh ta bước lên trước đầy quyết đoán.

“Tiến lên, Warren! Anh làm được mà!” Sammy chỉ đứng từ phía sau để cổ vũ.

Và rồi—

Grào!

Ngay khi một con chimera gầm lên, Warren đạp mạnh lên mặt đất! Anh ta áp sát được lũ chimera chỉ trong một nhịp thở.

Một con chimera với thân hình của gấu vung chân xuống Warren.

Nhưng!

Bằng cách nào đó, Warren đã đỡ được đón tấn công—một đòn mà nếu lĩnh phải thì chết là cái chắc—chỉ bằng tay trái!

“Hừm! Gà mờ,” anh ta cười khẩy.

Cùng lúc, thanh kiếm trong tay phải của anh ta chém hạ con chimera chỉ bằng một nhát kiếm.

(Tên này… khá mạnh đấy.)

Tôi đã định sẽ ngáng chân Sammy nếu cô ta định dùng ma pháp yểm trợ khi anh ta rơi vào thế khó, nhưng ngược lại, Warren dễ dàng một mình áp đảo cả lũ chimera.

Bản thân tôi cũng khá thạo kiếm thuật; tôi có thể tự tin nói rằng mình có thể tự tay hạ khoảng năm, sáu tên lính mới hoặc lưu manh chỉ bằng kiếm pháp. Nhưng trình độ kiếm thuật của Warren thì vượt xa tôi.

Còn về Sammy, thay vì hỗ trợ, cô ta chỉ đứng đó cổ vũ, như thể tin chắc rằng anh ta sẽ giành chiến thắng. Như vậy thì tôi không tài nào có thể can thiệp được.

Rồi trước khi tôi kịp nhận ra—

Bịch…

Con chimera cuối cùng nằm xuống dưới lưỡi kiếm của Warren.

Bộp, bộp, bộp, bộp. Tiếng vỗ tay của Sammy vang vọng khắp trong hang.

“Tuyệt quá! Quả đúng là Warren! Anh mạnh quá đi à!”

“Hừm, chẳng có gì đâu,” Warren ưỡn ngực ra và nói.

Sammy chợt thay đổi sắc mặt rồi bắt đầu nhìn quanh. “…Mà nhìn nơi này thất vọng thật đấy. Nhiều bẫy và quái vật đến vậy, thế nhưng chẳng có chút báu vật quý giá nào…”

“Hừm. Đừng để bụng, Sammy. Ở đây có kẻ ác, chúng ta đến trừng trị hắn để thi hành chính nghĩa. Không phải vậy đã là đủ rồi sao?”

“…Có lẽ là đủ với anh, nhưng tôi thì không…” Tôi nghe được lời thì thầm khe khẽ phát ra từ miệng cô ta.

(Hừm.)

“N-Nào, Sammy-san. Canh phòng ở đây nghiêm ngặt đến vậy thì chắc hẳn báu vật cũng lớn lắm đó!” tôi vội vàng bao biện.

“…Cô thực sự nghĩ vậy à?” cô ta hỏi lại, ánh mắt sắc lẹm.

“—D-Dĩ nhiên là vậy rồi!” tôi nói, hai tay xua loạn xạ.

Nhưng cô ta vẫn không ngừng nheo mắt nhìn tôi. “—Hừ… Nhưng không phải cô nói rằng mục tiêu của mình không phải báu vật mà là đánh bại tên pháp sư độc ác sao?”

(Ặc! Cô ta nói đúng!)

“—Trông cô khá là đáng ngờ đấy.” Cô ta tiến lại gần tôi thêm một bước.

(—Gừ. Bị phát hiện ra rồi sao?) Vừa lúc tôi nghĩ vậy…

“Hố hô hô hô hô hô!”

Một tiếng cười ngớ ngẩn quen thuộc vang vọng khắp hang.

“Cái gì?!” Sammy kêu lên đầy bất ngờ, sự chú ý của mọi người đều hướng về phía phát ra tiếng cười—ở phía bên kia của hang.

Một đoạn đường hầm mở ra ở phía tường đối diện dẫn sâu hơn vào trong hang.

Phừng!

Luồng ánh sáng ma pháp chói lòa chợt bùng lên tại phía ấy. Và rồi, một người bước ra từ trong ánh sáng đó!

Mái tóc dài, đen bóng. Áo choàng đen, kèm theo bộ trang phục hở hang không cần thiết! Giáp vai nhọn hoắt cùng với dây chuyền đầu lâu!

Người đó không ai khác chính là Bạch Xà Naga!

Đúng vậy—tôi và Naga đã cùng nhau nhận công việc này. Công việc của tôi là dụ đám Warren, còn Naga thì đóng vai pháp sư độc ác ẩn náu trong hang động.

…Dĩ nhiên, có thể thấy rằng cổ không cần phải diễn quá nhiều.

“Hố hô hô hô! Khá khen cho các người vì đã vượt qua bao cạm bẫy và đến được đây! Nhưng đến đây là kết thúc rồi! …Khoan, ể?” Naga chớp mắt liên tục, nhìn thẳng về phía chúng tôi.

“…Na…” Người thốt lên đầy kinh ngạc là Warren. “Sư phụ Naga! Người đang làm gì ở đây vậy?!”

““…Hả?”” Giọng nói của tôi và Sammy hòa vào nhau.

“Ai chà… Là Warren đó phải không? …Hừ. Bảo sao nghe tên cứ quen quen.”

“Ừm… Hai người quen nhau à?” tôi ngập ngừng hỏi.

“Hừm. Cô ấy là sư phụ của tôi,” Warren trả lời dứt khoát.

“Sư phụ… dạy cái gì cơ?”

“Cứ nhìn là hiểu thôi,” anh ta đáp như thể đó là thứ hiển nhiên nhất.

(Nhìn vào thì hiểu được cái gì chứ…?)

“Chuyện này là sao, Naga?”

Trước khi cổ kịp trả lời câu hỏi của tôi…

“…Biết ngay mà…” Sammy lẩm bẩm.

(Á! Lỡ miệng gọi cổ bằng tên rồi!)

“Cô—Đám các cô định gài bẫy bọn này đúng không?!”

…Chà, nếu đã lộ rồi thì cũng không phải giấu làm gì nữa.

“Nói ngắn gọn thì đúng là như vậy đấy,” tôi nói rồi nhanh chóng nhảy bật lùi về phía sau, tạo khoảng cách giữa bản thân với đám Warren.

“Chuyện gì thế này!?” Warren vẫn chưa nắm bắt được tình hình.

“Chúng ta đã hoàn toàn bị lừa,” Sammy nói.

(Bộ anh không tự nhận ra được à?)

“Tức là chúng ta đã bị hai người bọn họ dụ vào bẫy!” Sammy hét lên.

“Bẫy ư!?” Warren hỏi lại.

“Đúng vậy!”

(Bộ tên này cái gì cũng phải giải thích từ đầu tới cuối à…?)

“Aaaa! Tóm lại là như thế này!” Sammy liên tục chỉ tay về phía tôi và Naga rồi nói, “Hai người họ là kẻ xấu!”

“Hừm. Hiểu rồi.”

(Ồ, anh ta hiểu được kìa.)

Trong khi tôi còn đang ngẫm nghĩ, Naga chợt cất tiếng cười lớn.

“Hố hô hô hô! Warren, thì ra là như vậy!” Cổ chỉ thẳng tay về phía Sammy. “Có vẻ như cậu đang bị con nhỏ kia lợi dụng vì tính cách của bản thân rồi!”

“Ý người là sao!?” Warren lớn tiếng nói, yêu cầu lời giải thích.

(À. Ra vậy.)

Warren-kun đằng kia chỉ là một tên ngốc cuồng công lý. Anh ta là dạng người chỉ cần nghe ai đó bảo rằng phương nào có cái ác là sẽ lập tức cắm đầu vào tin rồi lao đi để “trừ gian diệt ác.”

Sammy đã nắm thóp được điểm đó. Cô ta cố tình dẫn cho những tin đồn đến được tai của Warren, sau đó thì tâng bốc anh ta với mấy lời kiểu “ngài dũng giả” với “vì công lý” để xúi anh ta đi “trừng phạt” kẻ ác đó.

Bằng cách đó, cô ta có thể chiếm được báu vật, trong khi trên bề nổi thì chỉ có tên của Warren là được nhắc tới. Và dĩ nhiên, cô ta luôn chuẩn bị sẵn sàng để đánh bại chuồn một mình khi mọi chuyện bị bại lộ.

…Nghĩ kỹ lại thì một người đầu óc đơn giản như Warren sẽ chẳng bao giờ đủ khôn ngoan để nghĩ ra kế lợi dụng người dân.

“Hừ! Đơn giản mà nói, con nhỏ tóc vàng đứng cạnh cậu mới là tên ác nhân thực sự đã lừa bịp cậu đấy!”

“Vậy ư!” Anh ta liền lập tức tin ngay tắp lự.

(Chà… anh ta đúng là kiểu người dễ bị dụ thật…)

Sammy vội bao biện—hoặc đó là những gì mà tôi nghĩ. Thay vào đó, cô ta nói, “Hừ… Bị phát hiện rồi thì đành chịu vậy.”

“Hể… Biết buông bỏ sớm đấy nhỉ?” Giờ thân phận đã bị bại lộ rồi, có giấu nữa cũng vô ích. Tôi nói chuyện với giọng tự nhiên.

“—Chà, phải thôi. Tôi cho rằng toàn bộ vụ này đều là do Hiệp hội Pháp sư dàn xếp. Nếu vậy thì Warren giờ coi như hết giá trị sử dụng.”

“Vậy tức là sao!?” Warren hỏi.

“““Im lặng coi!””” Tất cả mọi người cùng la lên, khiến cho Warren cuối cùng cũng im bặt. Nếu cứ để yên cho anh ta chen vào, cuộc đối thoại này sẽ chẳng bao giờ tiến triển được.

“Nói tóm lại, cô ta mới thực sự là kẻ xấu!” tôi nói.

“Chính xác.” Sammy gật đầu xác nhận lời giải thích của tôi. “Dù sao thì tôi cũng đã phát ngấy với tính cách của Warren rồi.”

(Phần đó thì mình có thể thông cảm.)

“Dù sao đi nữa—bởi đám các người đã phát hiện ra phương pháp của tôi rồi, tôi sẽ phải thủ tiêu các người ngay tại đây thôi.”

“Làm được thì cứ thử xem!” tôi ưỡn ngực ra và nói. Bộ đồ thôn nữ khiến tôi trông không được thị uy cho lắm, nhưng ít nhất thì cuối cùng cũng đến lượt tôi tỏa sáng.

“Hừm. Không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho lắm, nhưng dám lừa gạt Dũng giả Warren này thì thật không thể tha thứ.”

(Anh ta vẫn chưa bỏ cái vụ đó à…)

Tuy nhiên, dù đang ở trong tình thế một chọi ba, Sammy vẫn điềm tĩnh xướng chú với vẻ tự tin.

(Đừng có hòng!) Tôi liền lập tức lao lên.

Nhưng cô ta dễ dàng né ra khỏi tầm tấn công của tôi trong khi tiếp tục câu chú. Và rồi—ma pháp của cô ta đã thành công!

“Arc Blast!”

(—Cái gì?! Chết dở!)

Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn.

Pặc!

Ánh sáng chói lòa bao phủ khắp hang động. Vô số những tia sét giáng xuống, nối liền giữa nền và trần hang!

Bị trúng một tia sét, tôi chỉ biết đổ mình xuống đất.

(—Bất cẩn rồi! Không ngờ cô ta có thể dùng được ma pháp như vậy!)

Đây là một lôi ma pháp với uy lực yếu, nhưng phạm vi tấn công của nó thì lớn đến lố bịch. Nếu phát động trong một nơi như thế này, né tránh là không thể. Hơn nữa, dù thiệt hại chỉ dừng ở mức không đáng kể, toàn thân tôi giờ đây đã bị tê liệt, không thể cử động.

Có vẻ như cả Naga và Warren cũng đang ở trong tình trạng tương tự.

“…Thật yếu ớt làm sao.” Sammy cúi xuống nhìn mặt tôi rồi nói với vẻ chế giễu. “Đừng lo. Cơn tê sẽ sớm tan thôi. …Nhưng trước đó thì tôi sẽ kết liễu cô.”

“Hố hô hô hô! Thật đáng tiếc, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu!”

“Cái—?!”

Cô ta ngoái người lại về phía nguồn âm thanh sau lưng mình và thấy Naga và Warren đang đứng đó, không hề hấn gì.

“Không thể nào! Bằng cách nào chứ?! Các người đã bị ma pháp của tôi đánh trúng rồi cơ mà!” Sammy thốt lên đầy sửng sốt.

“Hố hô hô hô! Không như cái đứa đang nằm lăn lóc đằng kia, phẩm chất của ta tốt hơn nhiều!”

(B-Bà nói gì cơ!? Dám tận dụng lúc tôi không nói chuyện được à!)

Lý do Naga hồi phục nhanh đến vậy có lẽ là do cổ vốn chẳng có dây thần kinh để mà bị tê liệt, hay là đến cả sét cũng ngán việc phải đụng vào cổ mà tự né sang một bên. Còn về Warren, tôi đã khá bất ngờ khi anh ta cũng đã đứng dậy, nhưng có lẽ đó là điều thiết yếu để trở thành đệ tử của Naga.

Dù gì đi nữa, việc này có vẻ đã khiến cho Sammy không khỏi kinh ngạc.

“Grr! Một lần nữa!” cô ta kêu lên rồi bắt đầu xướng chú.

“Hừm! Đừng hòng!” Warren gầm lên rồi lao vào áp sát. Tuy nhiên, ma pháp của Sammy đã hoàn thành ngay trước khi anh ta kịp tấn công.

“Dig Volt!”

Rẹt.

Anh ta dùng thanh kiếm đỡ lấy tia sét rồi nằm bịch xuống đất.

(Hồi phục nhanh nhưng bị hạ cũng nhanh. Quả đúng là đệ tử của Naga rồi.)

“Hừ… Có vẻ như ta, Bạch Xà Naga, sẽ phải đích thân ra tay rồi!” cổ nói rồi liền xướng chú.

Sammy cũng lập tức bắt đầu xướng theo.

Ma pháp của Naga đã hoàn thiện trước. “Gu Ru Dooga!”

Đáp lại ngôn từ sức mạnh, không gian vặn xoắn lại rồi biến dạng thành một màu đen kịt. Ngay khoảnh khắc sau, mảng đen đó biến thành hình dạng của một con rồng khổng lồ.

Rồng Deimos—loài rồng huyền thoại chỉ sinh sống trên dãy núi Kataart, một sinh vật sở hữu ngoại hình đáng sợ và sức mạnh không gì sánh bằng.

…Nếu triệu hồi nó trong không gian chật hẹp thì sẽ chỉ tổ vướng víu, nhưng tại đây thì có khá nhiều chỗ để làm được.

“Oái!?” Ngay cả Sammy cũng giật mình mà không khỏi hét lên.

“Hố hô hô hô! Thấy sao nào!? Đã nhận ra sức mạnh thực sự của Bạch Xà Naga này chưa!? Nếu giờ ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi và xin tha mạng, có thể ta sẽ tha cho đấy!”

“A-Ai mà thèm chứ!?” Dù giọng có hơi run run, cô ta vẫn giữ được vẻ cứng cỏi.

“—Hừ. Vậy thì chẳng còn lựa chọn nào khác…” Naga hất tóc đầy kịch tính rồi chỉ thẳng tay vào Sammy! “Rồng Deimos! Nghiền nát cô ta đi!”

Gràooooooo!

Con rồng gầm lên khiến cho cả không gian xung quanh rung chuyển. Nó ngẩng cổ lên cao đến tận trần hang và quật cái đuôi dài của mình—

Binh!

(A… Quất trúng Naga rồi… tại cổ đứng gần quá…)

Bịch.

Naga đâm sầm vào một cây cột rồi trượt dần xuống đất.

…………

Cả bọn lặng người trong giây lát. Ngay cả con rồng Deimos dường như cũng ngẩn ra, hướng ánh mắt mơ hồ bối rối về phía Naga.

“…Phù… Hohhohohoho!” Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng cười của Sammy. “Thắng rồi! Mình thắng rồi! Mình đã đánh bại một pháp sư triệu hồi được cả rồng Deimos mà không tốn chút sức nào!”

(Chà, về cơ bản thì đúng là như vậy thật… Nhưng chiến thắng kiểu đó thì liệu có vui nổi không?)

“Chiến thắng như vậy không phải hơi sáo rỗng à?”

“Nói cái gì vậy? Kết quả quan trọng hơn quá tr—” Cô ta tự ngắt lời của mình giữa chừng khi nhận thức được tình hình, quay người lại và bật lùi về sau.

Đứng trước mặt cô ta dĩ nhiên là tôi, sau khi đã phục hồi từ cơn tê liệt.

“—Nếu buông lỏng cảnh giác thì cô sẽ chết đấy, Sammy,” tôi nói rồi bắt đầu xướng chú.

“Hừ! Nghĩ rằng cô có thể đánh bại được tôi sao!?” cô ta đáp lại, lùi về sâu hơn nữa.

Và ma pháp của tôi đã hoàn thành!

“Elemekia Lance!”

Ma pháp này không gây sát thương vật lý mà làm bào mòn sức mạnh tinh thần của đối phương khi trúng đích. Tôi đã chủ động giảm uy lực của đòn lần này.

“Chẳng là gì hết!” Sammy khẽ cười khẩy và uyển chuyển bước qua một bên để lách mũi thương.

Ngay khi ấy, tôi liền quay lưng lại và chạy về phía lối ra.

Tiếng cười của Sammy vang vọng đằng sau tôi.

“Hohohohohohohoho! Ăn to nói lớn nhưng cuối cùng vẫn đánh bài chuồn! Đúng là—” Giọng nói của cô ta bị ngắt đi một cách đột ngột.

Hẳn lúc này cô ta đã nhận ra rồi.

Mục tiêu của tôi không phải cô ta, mà là con rồng Deimos mà Naga vẫn chưa hủy triệu hồi ở phía sau.

Và rồi—tôi có thể nghe được một tiếng thét vang vọng.

Chuyện gì xảy ra sau đó ở bên trong đoạn hang ấy, tôi, sau khi lén rút về một nơi an toàn và vờ như không liên quan gì—đương nhiên là hoàn toàn không biết.

Điều duy nhất mà tôi có thể dám chắc, đó là con rồng Deimos, sau khi nổi giận trước sát thương mà nó phải chịu, rất có thể đã trút cơn thịnh nộ lên những con người đang ở gần nó nhất.

“Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho người, sư phụ Naga,” Warren nói, cung kính cúi đầu trước Naga.

Cổ liếc nhìn sang phía Sammy, người đang bị trói chặt (vẫn còn sống). “…Hừ. Warren, dù cho cậu bị người này lừa, cậu vẫn phải chịu trách nhiệm cho việc hành động mà không tự mình suy nghĩ. Để cho bản thân bị cuốn theo chiều gió và nổi loạn thì không phải là công lý.” Naga bắt đầu một bài thuyết giáo dài khác với thường ngày.

“…N-Nhưng, sư phụ, chính người đã dạy con rằng: ‘Công lý luôn dành chiến thắng. Nhưng rốt cuộc, sức mạnh mới là thứ dành chiến thắng. Mà sức mạnh thì sẽ luôn dẫn đến sự nổi loạn. Do vậy, công lý, theo tính chất bắc cầu, là một thứ nổi loạn.’”

“Hừ… Cậu vẫn còn non nớt lắm,” cổ nói rồi phất tấm áo choàng một cách không cần thiết. “Đó chỉ là đùa thôi.”

“C-Cái gì!? Thực sự chỉ là đùa thôi sao!?”

(Đừng có dùng lời nói đùa để thay đổi cả cuộc đời của người ta chứ!) Mà người để cho cuộc đời mình bị thay đổi chỉ bởi một câu đùa cũng đáng trách không kém…

“…Chẳng trách được. Dù cho bị lừa, sự thật rằng con đã tiếp tay cho cái ác vẫn không thay đổi. Con sẽ im lặng chấp nhận hình phạt cùng với cô ấy,” Warren nói.

Naga gật đầu.

“—Chà, bởi anh bị lừa nên khá chắc hình phạt sẽ không quá nặng nề đâu,” tôi nói một cách vui vẻ. “—Nhưng cô thì không nhẹ nhàng như vậy được đâu nhé.” Tôi gõ nhẹ lên đầu của Sammy vẫn đang bị trói.

“…Hức, hức, hức…” Sammy bật khóc khi nghe tôi nói vậy.

Theo như lời khai của Sammy, trước đây cô ta đã từng làm mấy chuyện tương tự rồi, lần này chỉ là đổi “dũng giả” thôi.

“Giờ thì đi thôi nào,” Warren nói với vẻ mặt hớn hở, hoàn toàn bơ đi tội lỗi của mình trong khi bắt đầu giải Sammy đi.

(Cái tên này… không chịu kiểm điểm gì cả…)

Có lẽ anh ta chỉ đang nghĩ rằng Naga đang dạy cho mình cách sống mà thôi.

Dù gì đi nữa, chúng tôi cũng bắt đầu lên đường trở về lang.

(Lật đổ dũng giả!: Hết)