Slayers Đặc Biệt

Truyện tương tự

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

49 195

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

81 404

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

5 3

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

(Đang ra)

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

雨音恵 - Amane Megumi

Một câu chuyện hài lãng mạn bí mật đã bắt đầu chỉ bằng một bức ảnh duy nhất!

11 92

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

119 3052

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

165 2163

Tập 5: Cố lên nào, Thượng Linh mục! - Hồi ký thám hiểm hang động

“Ừm… Xin hỏi một chút được không…?”

Một giọng nói dài lê thê cất lên vào một buổi chiều nắng đẹp. Thời tiết rất dễ chịu, nhưng vì hiện đang là mùa đông nên trong không khí vẫn thoang thoảng hơi lạnh đặc trưng của mùa này.

“Có chuyện gì vậy?”

Đương nhiên, tôi và Naga đồng loạt dừng bước. Trong một thị trấn bình thường, chúng tôi đã có thể đi qua mà chẳng mảy may để ý, nhưng hiện tại, chúng tôi đang ở sâu trong núi, cách xa đường chính. Ngoài chúng tôi ra thì ở đây chỉ có duy nhất cô gái vừa cất tiếng gọi.

Cô ấy trông cũng tầm tuổi tôi, một cô gái xinh đẹp với cử chỉ dịu dàng, khoác trên mình bộ trang phục giống như pha trộn giữa vu nữ và thầy tu. Tuy nhiên, cả bộ đồ lẫn mái tóc bạc của cô ấy đều lấm lem bùn đất, như thể đã liên tục ngã nhào nhiều lần, còn đôi mắt thì long lanh ngấn lệ.

“Có chuyện gì vậy?! Đã xảy ra chuyện gì?!” tôi bất giác hỏi.

“Thật ra… Mọi người đã…” Cô ấy khẽ khóc nấc lên và chỉ tay về phía sau.

Nằm sau những cái thân cây trơ trọi là một hang động phủ kín dây leo khô, để lộ ra một khoảng tối sâu hun hút. Lối vào có dấu hiệu cho thấy đã có sự can thiệp của bản tay con người, khiến cho nó trông giống như một tàn tích cổ đại bị chôn vùi.

Tôi quay lại nhìn cô ấy. “Chuyện là sao? Bình tĩnh lại và kể cho tôi nghe đi.”

Cô ấy vẫn không ngừng khóc, nhưng cũng khẽ gật đầu.

“Tên tôi… là Meryl… Tôi là một hiền giả từ, ưm, thị trấn Ulanbahr…” cô ấy trả lời. Ulanbahr là một thị trấn tương đối lớn cách khá xa nơi này.

Tôi hỏi tiếp. “Là một hiền giả—Ý cô có phải cái kiểu hiền giả chỉ giỏi ngồi một mình nghiền ngẫm mấy thứ vô bổ nhưng lúc nào cũng tỏ ra hơn người không?”

“Tôi không nghĩ mình đáng bị nói nặng lời như vậy… nhưng đúng, tôi là kiểu hiền giả đó…”

Cô ấy chậm rãi gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi. “Thực ra… hang động này được phát hiện ra cách đây không lâu, và lãnh chúa đã ra lệnh tiến hành một cuộc điều tra… Vậy nên tôi đã lập đội cùng một vài người khác… và đến đây… Chúng tôi khám phá bên trong một lúc… nhưng rồi bất ngờ bị thứ gì đó tấn công…”

Cô ấy cúi đầu im lặng một lúc.

“—Sau đó… tôi bị lạc khỏi mọi người… Tôi không biết thứ gì đã tấn công mình… Nhưng—nếu những người khác vẫn an toàn, tôi cần phải cứu họ… Làm ơn! Hai cô có vẻ là những pháp sư lang bạt, làm ơn hãy giúp tôi cứu mọi người! Tôi cầu xin hai cô!”

Tôi nhẹ nhàng đặt một tay lên vai của Meryl đang lấm lem nước mắt. “…Không sao đâu. Chúng tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu. Chắc hẳn số phận đã sắp đặt cho việc chúng tôi tình cờ đi qua đây.”

“…Hừm,” Naga, người im lặng đứng sau tôi suốt nãy giờ, lên tiếng với giọng chẳng mấy hứng thú. “Này, Lina… Có phải cậu đang lấy ‘số phận’ để viện cớ cho việc mình dẫn cả hai đi lạc không?”

(Hự!?) Tôi không nói nên lời. (Ừ thì đúng là mình có đề nghị đi ở nơi vắng người để thay đổi không khí thật…)

“C-Chà, cũng có chuyện như vậy thật. Ahahahahaha ♡”

“Hừ. Đừng có nghĩ là chỉ cần cười cho qua chuyện như vậy là được.”

“Nhưng mà này, như người ta vẫn hay nói đấy thôi, ‘Cười xòa cho qua lỗi lầm của bản thân, mè nheo về lỗi lầm của người khác cho tới tận lúc xuống mồ.’”

“Đúng là có câu đó thật… Hừm, đi vào hang để cứu người à…”

“Làm ơn!” Meryl luống cuống cầu xin khi thấy Naga tỏ ra không mấy hứng thú. “Tôi không thể trả thù lao hậu hĩnh được, nhưng… Ồ! Nếu tìm được báu vật nào trong hang động, tôi sẽ chia cho mọi người!”

Trước cả khi cô ấy kịp dứt lời—

“Hừ! Làm sao chúng tôi có thể bỏ mặc người gặp nạn được chứ!”

“Dĩ nhiên rồi! Nào, Meryl, đừng chỉ ngồi đó nữa, mau dẫn đường đi nào!”

Tôi và Naga túm cổ áo kéo cô ấy đứng dậy rồi bắt đầu đi về phía hang động.

“Hố hô hô! Nhìn này, Lina! Một cái bình làm bằng vàng nguyên chất! Vàng nguyên chấaaat!”

“Bên này có kiếm ma pháp này! Kiếm ma pháp! Chuôi làm bằng bạch kim, đã vậy còn phủ đầy đá quý, chuẩn gu của mấy tay sưu tầm luôn!”

“Ưm…”

“Hố hô hô hô hô!”

“Ufufufufufufufufufufu ♡”

Chúng tôi đang ở trong một căn phòng nằm sâu bên trong lối đi ẩm thấp và tối tăm của tàn tích. Ánh sáng ma pháp từ mũi bao kiếm của tôi soi rõ các báu vật và vàng bạc đá quý nằm la liệt khắp nơi.

“Ưm…”

Trong lúc tôi và Naga đang chăm chú xem xét từng món báu vật và bỏ vào trong túi, Meryl rụt rè lên tiếng từ phía bên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi đang bận.”

Hai người chúng tôi đáp mà chẳng quay lại nhìn.

Cô ấy lưỡng lự nói tiếp, “Ưm… Xin lỗi, nhưng… hai người vẫn chưa quên đâu đúng không…? Chuyện mà tôi nói ấy…”

Nghe vậy, tôi và Naga liền dừng tay, nỏ nụ cười gượng gạo và quay sang phía cô ấy.

“Đồ ngốc này… Không cần phải lo đâu.”

“Đúng vậy. Chúng tôi vẫn nhớ rất rõ.”

“Một phần báu vật tìm được trong hang động này thuộc về chúng tôi, đúng không?”

“Không… Trước đó cơ…”

“Hừ. Có vậy thôi à?” Naga vừa nói, vừa hất mái tóc của mình. “Thù lao có lẹt đẹt cũng đừng lo. Ở đây có đủ nhiều báu vật rồi.”

“……Không……Ý tôi là trước đó nữa cơ……”

Nghe vậy, tôi và Naga liếc nhìn nhau—

““Ồ! Đúng rồi!”” Cả hai chúng tôi đồng thanh nói và đập hai tay vào nhau.

“Ổn mà. Tiện tay chúng tôi cũng sẽ giúp luôn bạn bè của cô luôn.”

“Ừm… Có thật sự là ổn không…?”

Bị Meryl nhìn với ánh mắt đầy nghi ngờ, tôi vội xua tay. “Đừng lo. Trông vậy thôi chứ chúng tôi—”

Tôi vừa định nói nhưng rồi bỏ dở giữa chừng. Naga cũng ngừng lục lọi đống báu vật mà lặng lẽ đứng dậy.

“S-Sao vậy…?”

Chúng tôi phớt lờ câu hỏi rụt rè của Meryl mà nhìn chằm chằm vào lối vào của căn phòng. Cánh cửa mục nát từ lâu đã sụp xuống, để lộ ra khoảng tối sâu thăm thẳm.

—Một luồng sát khí đang sục sôi từ trong bóng tối.

Trong chớp mắt, nó chợt bùng lên dữ dội! (Chúng đến rồi!)

Ngay khi vừa nghĩ vậy xong, khoảng năm, sáu bóng người lao ra từ bóng tối. Tất cả bọn chúng đều đã giương sẵn kiếm chực chờ tấn công. Tuy nhiên, động tác của chúng vẫn còn quá gà mờ! Tôi liền ném cái bao kiếm vẫn còn đang phát sáng về phía những bóng đen đang lao tới!”

“““Ối?!””” Bọn chúng kêu lên và chững lại trong thoáng chốc. Chớp thời cơ, tôi giải phóng ma pháp mà mình đã chuẩn bị xong!

“Flare Arrow!”

Vút vút vút!

“““Ư-ghi-a?!””” Hơn chục mũi tên lửa xé toạc bóng tối, kéo theo những tiếng hét thất thanh.

“Chết tiệt! Rút lui! Rút lui mau!” Một tên trong số chúng kêu lên, sau đó, tất cả bọn chúng tháo chạy ra ngoài cửa.

“Hố hô hô hô! Thật ngây thơ! Tưởng rằng mình có thể thoát được khỏi Bạch Xà Naga này sao?!”

“Naga! Dừng lại!” Tôi giơ tay cản khi Naga định truy đuổi.

“…Gì vậy? Có vấn đề gì à? Hừ. Hay là cậu sợ, Lina Inverse?!”

“Không phải thế! Không có gì chắc chắn rằng đó là tất cả bọn chúng! Thử nghĩ đến việc đuổi theo và bị mai phục xem! Dù không đến mức thua, chúng ta nhất định sẽ gặp bất lợi đấy!”

“Ra vậy… Hứ. Hiểu rồi,” Naga đáp lại và hất tóc một cách không cần thiết.

“Những người vừa rồi… có lẽ… là những người đã tấn công chúng tôi…” Meryl vẫn rụt rè nói như trước.

“Chúng rốt cuộc là ai…?”

“Hừ… Chắc chỉ là cướp hoặc trộm mộ thôi. Quan trọng hơn, Lina, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?” Naga hỏi.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc. “Phải rồi… Dù sao đi nữa, chúng ta cũng không thể nào an tâm tìm kho báu với đám đó lảng vảng ở quanh được…”

“Ưm… Còn việc tìm đồng đội của tôi…” Meryl rụt rè cất tiếng, nhưng bị tôi hoàn toàn phớt lờ.

“Vậy trước hết, chúng ta chỉ cần phải đánh bại chúng thôi! Ồ, tiện thể tìm đồng đội của Meryl luôn cũng hợp lý.”

“Xin đừng ‘tiện thể’ mà…”

“Hừ! Ý khá hay đấy! Đã quyết định rồi thì bắt tay vào làm ngay thôi!”

Tôi cúi xuống nhặt cái bao kiếm vẫn còn phát sáng mà mình vừa ném đi gần lối vào trong khi cảm nhận xung quanh. Quanh đây không có sát khí hay bất kỳ sự hiện diện nào khác.

“Có vẻ như chúng bỏ chạy rồi…” tôi nói, giơ cái bao kiếm trong tay trái mình lên và bước qua lối vào.

“…Vậy, chúng ta nên bắt đầu tìm từ đâu?”

“Chà… Nhìn vào cái cách bỏ chạy, chúng hẳn đã thoát ra ngoài rồi. Thử bắt đầu ở lối vào hang xem sao.”

Tôi không chờ đợi câu trả lời từ họ mà bước nhanh về phía trước.

“Hừm…”

Ba người chúng tôi dừng chân lại tại nơi có thể lờ mờ nhìn được ánh sáng từ phía cửa hang.

“Ưm… Có chuyện gì vậy…?” Meryl rụt rè hỏi.

“Xem ra bọn chúng không hề chạy ra bên ngoài,” tôi nói khẽ rồi bắt đầu lớn giọng hét lớn. “Ê! Thôi lẩn trốn mà ra mặt đi!”

Đáp lại lời của tôi, một sự rung động vì hoang mang hiện lên rõ rệt trong bóng tối xung quanh.

Tôi không buồn để tâm mà nói tiếp, “Đợi đến khi người ta thấy được ánh sáng ở lối ra rồi thở phào nhẹ nhõm và hạ thấp cảnh giác… sau đó nhân lúc người ta sơ hở mà phục kích. Kế hoạch cũng không tệ đâu, nhưng các người còn chẳng thèm che giấu sát khí, có khác nào hét lên, ‘Ta đang ở đây nè’ không?!”

“…Vậy sao?” Có lẽ nhận ra không thể che giấu thêm được nữa, một giọng nam trầm cất lên từ phía trước mặt.

Bóng tối bắt đầu chuyển động, và rồi—nó tụ lại thành hình bóng của khoảng chục người. Bọn họ không hề dùng ma pháp, mà dường như chỉ áp sát người vào thành và nền hang mà thôi.

“Đứng xa vậy thì làm sao mà nói chuyện được. Hay là mặt mũi khó coi quá nên không muốn bị người khác nhìn thấy?”

Một khoảng lặng ngắn tràn đầy sự phẫn nộ.

“—Bọn ta tới ngay! Cứ đứng yên ở đó!”

Nói xong, bọn chúng bắt đầu di chuyển. Dĩ nhiên, tôi không hề có ý định bỏ chạy.

Tôi khẽ xướng một câu chú—

“Lighting!”

Pặc!

Quả cầu ánh sáng được tôi phóng ra bám lên trần hang, tỏa ra ánh sáng chói lòa soi khắp lối đi.

“Hự…?!” Ánh sáng bất ngờ khiến chúng khựng lại trong thoáng chốc.

Nhìn qua, bọn chúng có khoảng mười tên. Vũ khí của chúng mỗi tên một kiểu, di chuyển cũng chẳng theo đội hình gì.

“Sao chứ… Chỉ là một đám cướp thôi à…” tôi lẩm bẩm, tay gãi đầu.

Dường như những lời của tôi đã đến được tai của chúng.

“‘Chỉ’ là sao chứ hả?!”

“Đừng có khinh thường bọn ta! Nghĩ mình mạnh lắm hả?!”

Giữa những tiếng la ó, một kẻ bước lên trước. Ông ta hẳn là thủ lĩnh của chúng, một gã râu ria xồm xoàm nom không khác gì mấy tên lưu manh đi đâu cũng gặp.

“Nhóc con cũng lớn lối đấy nhỉ… Ta thích đấy. Coi như ta nể cái sự lớn lối của nhóc, nếu bỏ lại hết đồ đạc lại đây, ta sẽ cho bọn bây lành lặn rời khỏi nơi này.”

Tôi thở dài đáp lại gã đàn ông. “…Bộ ông là chim hay gì à?”

“Chim?” Hắn ta khẽ nhăn mặt, dường như không hiểu những gì tôi vừa nói.

“Ý ta là trong đầu ngươi có cái gọi là trí nhớ không đấy. Hay cái đám vừa bị ma pháp của ta đánh cho tan tác trong căn phòng hồi nãy không phải là các người? …Chà, đòi hỏi đầu óc các người phải xử lý công việc phức tạp như ghi nhớ hay suy nghĩ có lẽ là hơi quá sức nhỉ.”

“C-Cái gì cơ?!”

(Ồ. Hắn nổi xung rồi, đúng như mình nghĩ.)

“Chẳng qua lúc đó bọn ta bị đánh úp thôi! Được. Bây đã nói vậy thì để bọn ta cho bây chứng kiến sức mạnh thực sự! Anh em, lên!”

“Xông lên!”

“Flare Arrow.”

Vụt vụt vụt!

“““Oái ôi!”””

Trong khi tên đó còn đang nói nhảm, tôi đã chuẩn bị xong ma pháp của mình. Bị bắt lửa khắp người, bọn chúng hoảng loạn tháo chạy về phía lối ra.

(Đám các người có chút can đảm nào không vậy…?)

“Hừ! Lần này đừng mong trốn thoát một cách dễ dàng!” Naga nói rồi xướng một ma pháp.

“Đừng có giết bọn chúng đấy, Naga!” tôi lên tiếng. Chúng tôi vẫn còn phải tra hỏi chúng về vị trí của báu vật cùng với đồng đội của Meryl.

Naga khẽ gật đầu rồi tiếp tục xướng chú. Có vẻ đây là một ma pháp mà tôi không biết, nhưng dựa vào câu chú, dường như nó sẽ can thiệp với địa tinh linh—

(…Khoan.)

“Naga! Bà—”

Khi tôi vừa lên tiếng thì cô ấy cũng đã hoàn thành ma pháp của mình!

“Veegas Gaia!”

Pặc! Ngay khi Naga vừa đặt tay xuống nền đất—

Ầm ầm ầm!

Cả hang động rung chuyển.

“Hố hô hô hô! Giờ đã ngộ ra chưa?! Trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta là không thể!”

“Bà mới là người phải ‘ngộ’ ra ấy!”

Binh! Tôi vừa hét vừa phi cước thẳng vào đầu của Naga.

“Ai da… Vừa rồi là sao chứ, Lina?! Sao lại tự dưng đánh người ta như vậy?! …Hừ… Hiểu rồi, ghen tị với tài năng của tôi chứ gì!”

“Ghen cái đầu bà ấy! Bà nghĩ cái quái gì vậy hả?! Nhốt chúng ta lại trong đây thì có nghĩa lý gì chứ?!”

Đúng vậy. Ma pháp của Naga làm rung chuyển mặt đất, phá hủy lối vào của hang và chặn đường thoát thân của bọn cướp.

—Đương nhiên, điều đó cũng có nghĩa là chúng tôi chẳng thể nào thoát ra được.

“Đừng giận như vậy chứ! Tôi đã phải tính trước một bước để mà không giết bọn chúng rồi đấy!”

“Tính thêm nửa bước nữa giùm tôi cái!”

“Hỏi khó như vậy ai mà làm được chứ!”

“Người bình thường ai chả làm được!”

“Hừ! Nực cười, Lina Inverse! Dám so Bạch Xà Naga này đây với đám người trần mắt thịt sao!”

(Chà, đem so cổ với người bình thường đúng là có hơi xúc phạm đối với họ thật…)

“Mà thôi… Có trách cũng vô ích, bà có bao giờ chịu hối lỗi đâu… Nhưng, bọn chúng chạy đi đâu rồi?!” Tôi lia mắt nhìn quanh, nhưng lũ cướp đã hoàn toàn mất dạng.

“Chắc chúng trốn vào trong một căn phòng hoặc ngã rẽ nào đó rồi,” Naga lẩm bẩm.

“Ưm…” Nghe được một giọng nói rụt rè cất lên từ phía sau, tôi quay sang và thấy Meryl đang đứng đó.

“Hả? Cô vẫn còn ở đây à?”

“…‘Vẫn còn’… Dù gì đi nữa… tôi thấy hình như chúng ta bây giờ cũng không thể ra ngoài được…”

“Chắc sẽ không sao đâu… Hiện tại, kiểm tra chỗ bị sập xuống đã.”

Nói xong, tôi bắt đầu bước đi. Naga và Meryl đi theo sau tôi. Giữa đường, chúng tôi có thể thấy một lối đi rẽ sang phải. Không còn dấu vết của bọn cướp nữa; chúng dường như đã tẩu thoát qua lối này. Lối vào hang đã hoàn toàn sập xuống, biến thành một đống đất đá.

“Đào đống này ra… chắc là không thể nhỉ…?” Meryl hỏi, giọng không hề tỏ ra chút căng thẳng nào. “Chúng ta phải làm gì đây? Không còn lối ra nào khác cả…”

(Hửm?) Chà, hiện tại, tôi quyết định xướng một câu chú—

“Bepheth Bring!”

Đây là một ma pháp can thiệp với địa tinh linh để tạo ra một cái hố trên mặt đất—hay nói tóm lại là ma pháp đào hầm. Ma pháp của tôi dễ dàng tạo ra một đường hầm đâm xuyên qua đống đất đá, vừa đủ cho một người trưởng thành đi qua.

“Tuyệt quá…” Meryl khẽ thốt lên, đôi mắt cô ấy mở to.

Nhưng rồi—

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chỉ một khắc sau, cùng với sự rung chấn nặng nề, đường hầm mà tôi vừa mới tạo ra lập tức đổ sập xuống.

“Hừm… Có vẻ như nền đất quanh đây đã bị làm yếu đi khá nhiều rồi… nhờ vào ma pháp của ai đó,” tôi nói, mắt nhìn thẳng vào Naga.

(Dĩ nhiên, chọc ngoáy kiểu này hoàn toàn chẳng có tác dụng với Naga cả…)

“Phải làm sao đây…? Chúng ta không ra ngoài được nữa rồi…” Meryl ủ rũ nói, trông như sắp chực khóc đến nơi.

“Không sao đâu. Chúng ta chỉ cần kiếm nơi nào đất chắc hơn rồi đào là được. Quan trọng hơn, bây giờ chúng ta làm gì đây? Chúng ta có nên đánh bại đám cướp trước không? Tàn tích này tuy rộng nhưng có vẻ không có nhiều phòng cho lắm, vậy nên việc lục soát hẳn sẽ không tốn quá nhiều thời gian…”

“Tôi có ý này hay hơn!” Meryl đột ngột lên tiếng, lần này rõ ràng và dứt khoát hơn.

“Ý hay hơn?”

“Đúng vậy! Chúng ta nên mở lối dẫn ra ngoài trước!”

“…Sau đó thì sao?”

“Ưm…” Cô ấy đột ngột trở nên lúng túng.

“Hừ! Vậy ra cô chỉ muốn ra ngoài thôi đúng không?!”

“M-Một phần là vậy, nhưng…” Meryl nhút nhát gật đầu trước lời châm chọc của Naga. “…Tôi nghĩ rằng dồn băng cướp đó vào đường cùng thì cũng không phải ý hay…”

“Hừm…” Tôi ngẫm nghĩ một lúc. “Thế này thì sao? Đầu tiên, chúng ta đào đường ra ngoài từ căn phòng có báu vật. Sau đó, chúng ta tìm lũ cướp, giả vờ bỏ chạy để dụ chúng ra ngoài, cuối cùng hạ hết bọn chúng một lượt. Thấy thế nào?”

“Cũng được…” Meryl gật đầu.

“Hừ. Được thôi. Ra ngoài thì chúng ta có thể thoải mái dùng những ma pháp uy lực hơn,” Naga chêm thêm.

(Bà ở đâu mà chẳng toàn dùng mấy phép khủng, Naga…)

“Dù sao đi nữa, đã thống nhất rồi thì lập tức tiến hành thôi!”

“Chúng đây rồi,” tôi nói rồi dừng chân lại.

Chúng tôi đã đi được một đoạn qua nhánh hành lang nơi bọn cướp có thể đã lấy làm đường lui. Dĩ nhiên, tôi đã dùng ma pháp để đào sẵn đường hầm dẫn ra ngoài từ phòng báu vật.

Phía bên phải hành lang là một khuôn cửa vuông vức tối om, dường như là lối vào căn phòng.

“Hai người đợi ở đây một lát. Chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.” Nói xong, tôi cảnh giác tiếp cận khung cửa với cái bao kiếm phát sáng trong tay.

Ngay khi vừa ló đầu nhìn vào trong, một tiếng vút phát ra từ trong bóng tối, đúng như những gì tôi đoán. Tôi dễ dàng lui lại về sau.

“Oái!?” Tôi cũng không quên giả vờ phát hoảng.

Phập! Phập! Tầm năm, sáu mũi tên cắm lên bức tường đối diện.

“Chúng có vũ khí tầm xa! Rút lui thôi!” tôi hét lên sao cho những kẻ đang ở trong phòng có thể nghe thấy được, cố tình giậm chân mạnh trong lúc chạy lại phía Naga.

“Đừng để chúng thoát!”

“Đuổi theo!”

Cùng với những tiếng hô hoán dập khuôn, tôi có thể cảm nhận được có người đang ra khỏi căn phòng đó.

(Tốt! Bọn chúng đuổi theo rồi.)

“Chạy thôi!” tôi lớn tiếng nói với Naga và Meryl rồi chạy vọt về phía căn phòng nơi tôi đã đào hầm.

“Hướng đó!”

“Đừng hòng thoát!”

Tôi có thể nghe được giọng của đám cướp ở phía sau, nhưng đúng như dự đoán, chúng không hề bắn tên nữa. Chúng tôi chạy dọc theo hành lang, băng qua phòng, và mau chóng đi ra ngoài thông qua đường hầm đã đào. Ngay sau đó, đám cướp lũ lượt đổ ra, tất thảy tầm hai chục tên.

“Meryl, nhiêu đây đã phải toàn bộ bọn chúng chưa?”

“Ưm… hình như là đông đủ rồi…”

Trong khi đó, Naga lại nhăn mặt. “Khoan… Tại sao lại biết chuyện đó?”

“Đơn giản thôi, Naga,” tôi nói rồi bước lại gần Naga. “Meryl là đồng bọn của chúng.”

“Cái gì cơ?!” Naga hét toáng lên. “Cổ á?! Tại sao chứ?!”

“Nhân cách mà cô ta thể hiện ra chỉ là diễn thôi! Cô ta nói dối về việc bị tách ra khỏi đồng đội để dụ chúng ta vào hang rồi trấn lột hết tiền! Tuy nhiên, thực lực của chúng ta có vẻ nằm ngoài dự đoán của cô ta.”

Tôi lặng lẽ liếc nhìn về phía Meryl.

“A… Mọi người nhận ra rồi à…?” cô ta nói, vẫn bằng cái giọng dài lê thê như trước. “Thực ra thì, đúng là vậy đấy. Tôi, ưm, là thủ lĩnh của họ.”

“Thủ lĩnh ư?!” tôi bất giác kêu lên.

Tôi vốn đã nghi ngờ rằng cô ta là đồng bọn với chúng rồi, dựa trên việc cô ta biết tàn tích chỉ có một lối ra vào dù trước đó nói là đang khám phá dang dở, hay việc cô ta cố chấp bảo chúng tôi đào đường ra trước khi đánh bại băng cướp, hay việc bọn cướp đó không dùng cung tên khi chúng tôi trên đường “tháo chạy.” Nhưng… thật không ngờ rằng cô ta lại là thủ lĩnh của bọn chúng…

“À, nhưng… chuyện từng làm hiền giả tại Ulanbahr thì là thật,” Meryl nói nhỏ.

“Cái đấy thì có liên quan gì đến chuyện làm thủ lĩnh băng cướp chứ…?”

“Chà, khoảng một năm trước… Khi tôi đang đi đường thì bị họ tấn công… nhưng sau đó thì tôi đánh bại họ… rồi họ năn nỉ tôi làm thủ lĩnh… T-Tôi không thể nào từ chối khi người khác nhờ vả mình được…”

Kể cả vậy thì cũng phải có giới hạn thôi chứ.

(…Xem ra cái tính của cổ không phải là diễn.)

“Vậy nên… nếu hai người có thể để lại chút tiền thì sẽ thật tốt…”

“Không được, miễn bàn.”

“Vậy… cũng được…”

(…Có thật sự không vậy?)

“Khoan đã, thủ lĩnh!” Tên râu xồm chúng tôi từng đụng độ trong hang xen vào. “Đây là chuyện nghiêm trọng đấy! Lần nào thủ lĩnh cũng thả con mồi đi như vậy! Nếu thủ lĩnh không nghiêm túc trộm cướp, ngân sách của chúng ta sẽ không ngừng giảm đi đâu!”

Nghe vậy, Meryl bối rối liếc sang tôi cầu cứu. “Tôi phải làm gì đây…?”

“Nên làm gì à? Hoàn lương rồi kiếm việc làm chân chính thì sao?” tôi đáp lại một cách mỉa mai.

Rồi cô ta vỗ tay bốp một cái. “Ồ… Đúng rồi… Chúng ta nên làm việc chăm chỉ rồi dùng tiền kiếm được để tiếp tục làm cướp, được không?”

“Thủ lĩnh à… Như vậy… Như vậy thì đâu còn là cướp nữa…” gã râu ria nói, dường như đang cố gắng để kìm nén lại một cái gì đó.

(Chà, khó mà nói là không hiểu cảm giác của ông ta được…)

Ít nhất, Meryl chắc chắn không hợp với nghề (?) làm thủ lĩnh băng cướp. (Mà ngược lại, mình cũng không nghĩ là cổ hợp với việc làm hiền giả chút nào…)

“Vậy… Vậy giờ phải làm sao đây…?” Meryl khoanh tay lại và nói.

Sự kiên nhẫn của tôi đã đạt đến giới hạn.

“Aaaaa! Còn lằng nhằng cái gì nữa hả?!” Tôi túm lấy cổ áo của Meryl rồi lắc đi lắc lại liên tục. “Cô là thủ lĩnh của một băng cướp đúng không?! Vậy thì chiến đấu với tụi này hay gì đó đi! Thắng thì tụi này bỏ hết tiền nong lại! Thua thì giao sạch báu vật cho tụi này! Rõ chưa?! Hả?!”

“…R-Rõ rồi!”

“Hiểu rồi thì tốt…” Tôi buông tay khỏi cổ.

“Giờ thì ai mới là cướp đây…?” Naga lẩm bẩm, nhưng tôi vờ như không nghe thấy và đối diện với Meryl.

“Nào, tới đi!”

Trước lời khiêu chiến của tôi, cô ta khẽ gật đầu. “Ưm… vậy thì tôi sẽ dùng Arc Blast…”

“Cái gì…?!” Tôi hoàn toàn sững người.

Đây là một ma pháp bậc khá cao trong tinh linh ma pháp. Nó tạo ra những tia sét trải khắp một phạm vi rộng cỡ vài khu phố, lấy người phát động làm trung tâm. Nếu không yếu tim thì hẳn sẽ không phải chịu chết bởi ma pháp này, nhưng giả như bị trúng phải, may thì bị bất tỉnh một lúc lâu, xui thì sẽ để lại di chứng thần kinh. Thứ khiến nó thực sự đáng sợ là phạm vi của nó. Hẳn trước đây cô ta đã sử dụng ma pháp này để đẩy lùi đám cướp.

(Mình có nên chạy không?! Hay phải làm gì đây?!)

Trong khi tôi còn đang phân vân, Meryl đã bắt đầu xướng chú.

Ờm… Gió và… Đất…

…Ngủ say… Ừm…

(Chậm quá…)

Tiện nói rõ luôn, “ờm” với “ừm” không có xuất hiện trong câu chú đâu.

“Xướng nhanh lên có được không hả?!” Mất bình tĩnh, tôi tung một cú sút và lập tức đánh bại Meryl.

Và như vậy, trận chiến (nếu có thể gọi là như vậy) kết thúc. Tôi và Naga tịch thu báu vật của lũ cướp, giao bọn chúng lại cho chính quyền và nhận được một khoản tiền thưởng nho nhỏ.

Tuy nhiên—

Vấn đề là Meryl. Bất kể chúng tôi giải thích đến đâu, phía quan chức cũng không chịu tin rằng cổ là thủ lĩnh của băng cướp.

Do vậy mà đến cuối, cô ấy vẫn tiếp tục làm hiền giả tại Ulanbahr.

…Đúng là một thế giới đầy rẫy chuyện lạ đời.

(Hồi ký thám hiểm hang động: Hết)

Đây là câu chú đầy đủ, dù không ai hỏi (Câu chú của Meryl khác trong một số đoạn bởi đây là phiên bản khác, và như Lina từng nói, câu chú của mỗi người có thể khác nhau, nhưng cốt lõi thì không thay đổi):
Hỡi cội nguồn của mọi quyền năng,
Hỡi đất mẹ trải rộng vĩnh hằng,
Hỡi cơn gió thổi qua muôn kiếp,
Hỡi sấm sét phiêu bạt trời cao,
Nhân danh khế ước thiêng liêng,
Thuận theo và trở thành sức mạnh của ta!