Slayers Đặc Biệt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

49 195

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

81 404

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

5 3

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

(Đang ra)

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

雨音恵 - Amane Megumi

Một câu chuyện hài lãng mạn bí mật đã bắt đầu chỉ bằng một bức ảnh duy nhất!

11 92

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

119 3052

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

165 2163

Tập 5: Cố lên nào, Thượng Linh mục! - Cố lên nào, Thượng Linh mục!

“Cho phép tôi được hỏi chuyện hơi đường đột…”

Ai đó bắt chuyện với tôi giữa lúc tôi đang thưởng thức suất trà chiều dành cho ba người.

“Hả… O-Oái?!” Khi quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói, tôi bất giác thu mình lại.

Không rõ chính xác bao nhiêu tuổi, nhưng ông ta chắc tầm đâu đó khoảng bốn mươi. Cả bộ đồ lẫn chiếc áo choàng của ông ta đều mang màu trắng, bộ dạng thường thấy của một linh mục, nhưng…

Ông ta đứng phải cao hơn người bình thường tận hai cái đầu, với thân hình lực lưỡng đến bất thường và cái đầu trọc bóng loáng—không biết do tự nhiên hay tự cạo. Lông mày thưa thớt, vẻ mặt dữ tợn; nói thật, ông ta trông giống như trùm của một tổ chức tội phạm lớn nào đó.

“—Theo tôi thấy thì cô có vẻ là một pháp sư, đúng không?” Người đàn ông lên tiếng một lần nữa trong khi tôi vẫn còn đang sững sờ. Giọng ông ta trầm và khàn, nghe như hai tảng đá đang cọ xát vào nhau vậy.

Trong khi vẫn không nói lên lời, tôi gật đầu lia lịa.

“Thực ra, tôi có một công việc muốn nhờ tới sự giúp sức của cô. Tôi ngồi cạnh cô được chứ?”

Một lần nữa, tôi gật đầu liên tục.

“Rất hân hạnh được làm quen. Tên tôi là Miles. Như cô hẳn đã đoán được từ vẻ ngoài này, tôi là một linh mục.”

(Tôi không nghĩ trong trường hợp này có ai nhìn cái là nhận ra ngay được đâu…)

“Giáo lý của chúng tôi thuộc một nhánh của tôn giáo thờ phụng Hỏa Long Vương, dù không được phổ biến cho lắm. Nhiều nghi thức của chúng tôi bao gồm các bước khá kỳ quặc, chính vì vậy mà biến cố lần này đã xảy ra.”

“Hiểu rồi…” tôi đáp lại một cách mơ hồ.

“Thực ra, gần đây vị trí Thượng Linh mục đang bị bỏ trống, và tôi đã được chọn làm ứng cử viên. Tuy nhiên, để nhậm chức thì tôi cần phải trải qua một nghi thức. Bản thân nghi thức này cũng đơn giản thôi: đến một ngôi đền trên ngọn núi nọ và ghi tên mình tại đó. Nhưng—trong số các linh mục có những người không hoan nghênh việc tôi trở thành Thượng Linh mục. Một số thậm chí đã thuê sát thủ để loại bỏ tôi.”

“Vậy, ông đã bị tấn công lần nào chưa, Miles-san?”

“Rồi,” ông ấy điềm tĩnh gật đầu và trả lời câu hỏi của tôi. “Hai lần. Cả hai đều xảy ra sau khi tôi lên đường đến ngọn núi thiêng. May thay, nhờ được thần linh bảo hộ nên tôi vẫn toàn mạng, nhưng tôi không thể dựa dẫm vào phù hộ mãi được. Do vậy, tôi muốn nhờ cô hộ tống tôi trên đường đến ngôi đền và trên đường về thần điện.”

“Ra vậy… Nhưng nếu thế, không phải đánh bại người đang nhắm tới ông sẽ nhanh hơn sao? Nghe cách ông nói thì dường như ông đã đoán được thủ phạm là ai rồi…”

“Quả đúng là tôi có mối nghi ngờ của mình. Tuy nhiên, nếu không có bằng chứng xác đáng, tôi không thể buộc tội chỉ dựa trên phỏng đoán được. Như vậy là trái với ý chỉ của thần linh.”

(Mặc cho ngoài hình, ông ấy đường hoàng đến bất ngờ ấy chứ…)

Dù vậy, một tôn giáo thờ phụng Hỏa Long Vương đúng là hiếm gặp thật. Sau khi thương lượng về tiền thù lao, tôi quyết định nhận công việc này, một phần cũng là để học hỏi thêm.

Lửa cháy bập bùng trong đêm tối.

“Hầy…” Tôi thở dài, tay bỏ thêm một thanh củi vào trong đống lửa.

Theo lời Miles-san, chúng tôi phải cắm trại ngoài trời cho đến khi tới được ngôi đền. Ông ấy bảo làm vậy là để thanh lọc cơ thể bằng cách hòa hợp với thiên nhiên, nhưng có hơi kỳ khi chúng tôi vẫn được dừng chân tại các làng mạc và thị trấn vào ban ngày.

(Chà, chắc mấy cái nghi thức bao giờ cũng kỳ cục như vậy.)

Dù sao đi nữa, đó là lý do mà chúng tôi đang phải cắm trại trong rừng.

“—Hửm?!” Đang im lặng nhìn đống lửa, Miles-san bỗng dưng bật dậy và nhìn về một phía nào đó.

“…Có chuyện gì vậy?”

“Chiến đấu.”

“Chiến đấu…?” Tôi cũng đứng dậy theo. Nhưng tôi không hề cảm nhận được chút sát khí nào cả, chưa kể đến khí tức của con người. “Nhưng…”

“Là mùi. Tôi có thể nhận thấy được bằng mùi.”

Ông ấy nở một nụ cười có thể khiển bất kỳ ai yếu tim lập tức bất tỉnh nhân sự. Rồi sau đó, ông ấy lôi ra nhiều món đồ khác nhau từ trong áo choàng của mình: một con dao quắm lưỡi đen, một sợi dây thép mảnh, một chiếc áo choàng xanh sẫm gần như đen tuyền, cuối cùng là một thanh chì kẻ mày.

“Ku ku ku ku ku…” Miles-san mặc chiếc áo choàng xanh sẫm lên rồi bắt đầu bôi chì lên mặt với điệu cười đáng sợ.

(Ừm… Từ ngoài nhìn vào trông đáng sợ lắm đấy…)

“Ừm… Cho phép tôi được hỏi…” tôi rụt rè nói. “…Ông đang làm gì vậy?”

“Chiến y,” Miles-san điềm tĩnh trả lời.

“Đây có phải một phần trong giáo lý không?”

“Không. Đây là truyền thống từ quê nhà của tôi.”

(Ông ấy là một người rắc rối thật…)

“Miles-san, nếu kẻ địch xuất hiện, ông không cần phải ra tay đâu; tôi có thể tự lo liệu được.”

“Vậy không được,” ông ấy thản nhiên đáp. “Cho dù tôi đã thuê người hộ tống, cả thần linh lẫn phẩm giá đều không cho phép đứng ngoài nơi an toàn trong khi người khác đang phải chiến đấu vì mình.”

(Một người quy củ như vậy gần đây hiếm gặp thật đấy.)

“Hơn nữa…” ông ấy nói tiếp, nụ cười trên khuôn mặt giờ còn đáng sợ hơn. “Trừng trị những kẻ dám trái lại ý chí thần linh thực sự rất vui. Cảm giác khi nghiền nát quai hàm của kẻ địch bằng nắm đấm của chính mình, một khi đã trải nghiệm rồi thì không thể nào quên.”

(…Rút lại những gì tôi vừa nói. Nhưng để một người như vậy làm Thượng Linh mục liệu có thực sự ổn không…? Có lẽ… khi bảo rằng mình thuộc một nhánh của tôn giáo thờ phụng Hỏa Long Vương, đó thực ra là một giáo phái mờ ám nào đó…)

“—Hừ!” Vừa bôi đen xong khuôn mặt, Miles-san bỗng kêu lên một tiếng trầm.

“…Lần này là sao?”

“Dường như kẻ địch đến sớm hơn dự liệu. Không còn thời gian nữa! Tôi không thể thực hiện vũ điệu chiến đấu được!”

(Không cần phải múa may múa miếc gì đâu. Rốt cuộc quê nhà của Miles-san là nơi như thế nào vậy…?)

Ông ấy đứng phắt dậy. “Tạm thời tôi sẽ nấp trong bụi cây. Xin lỗi, nhưng khi kẻ địch xuất hiện, nhờ cô thu hút sự chú ý của chúng một thời gian.”

Nói xong, ông ấy chạy biến vào trong rừng mà không đợi lời hồi đáp của tôi.

“Thiệt tình… Mà liệu kẻ địch có thực sự xuất hiện không đấy…”

Ngay khi tôi vừa dứt lời—

“Ô… Xuất hiện thật kìa.”

Sát khi bỗng tràn ngập trong khu rừng đêm.

“Cắm trại ở nơi như thế này nguy hiểm lắm đấy biết không?” Một giọng nói cất lên từ trong bóng tối.

“Là mấy người đúng không?” tôi nói trong khi vẫn ngồi yên một chỗ, mắt hướng về phía phát ra nguồn âm thanh. “Những kẻ đang nhắm đến Miles-san.”

“Nghe phong thanh rằng lũ trước đó đã bị đuổi việc.”

Một người đàn ông chừng hai mươi tuổi, đeo băng bịt mắt và mang dáng dấp của chiến binh, xuất hiện trong ánh lửa lập lòe. Phía sau hắn ta là khoảng chục tên lưu manh.

“Đến cả một gã linh mục cũng không hạ nổi thì bị đuổi cũng chẳng có gì lạ… Hửm?” Chợt nhận ra gì đó, ánh mắt của hắn ta đảo qua lại. “…Ê. Gã linh mục đâu rồi?”

“Tôi không cho là mình có nghĩa vụ phải trả lời,” tôi chậm rãi đứng dậy và nói.

“Hừ…” Hắn ta nheo mắt lại. “Xem ra chỉ việc dùng vũ lực mà moi thông tin thôi… Bây đâu! Dạy cho nó một bài học đi!”

“““Ô ô!””” Theo lệnh gã bịt mắt, lũ lưu manh lao về phía tôi, tay lăm lăm vũ khí.

(Chẳng còn cách nào khác…)

“Mega Brand!”

Đoàaang!

Ma pháp của tôi thổi bay lũ lưu manh đi. Bây giờ chỉ còn lại tên bịt mắt lắm mồm.

“M…Mạnh quá!” Mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt trên trán trong khi hắn chậm rãi lùi về sau. “Hừ! Được thôi! Lần này tạm tha cho ngươi! Nhưng lần tới gặp lại sẽ là ngày tận số cho ngươi và gã linh mục đó!”

Vừa thốt lên những lời ích kỷ, hắn ta quay gót và—

“UUUWWAAAAAAHHHH?!” Hắn thét lên một tiếng kinh hoàng.

…Cũng khó mà trách được.

Đứng ngay trước mặt hắn hiện tại là một bóng đen khổng lồ. Khuôn mặt bị nhuộm đen chầm chậm liếm lấy lưỡi của con dao quắm lớn trong tay phải. Bóng người ấy phải cao hơn hắn ta tận hai cái đầu.

Dĩ nhiên, đó chính là Miles-san, người mà mới đây thôi vẫn còn đang lẩn trốn trong bụi rậm. Sẽ ra sao nếu một người như vậy đột ngột xuất hiện ngay trước mặt? Thực sự mà nói thì sẽ rất đáng sợ.

“A-a-a-a-a-a-a-a?!” Dường như chân tay đã bủn rủn, hắn ra quỳ rạp xuống đất, chỉ để bị Miles-san túm cổ lôi dậy bằng tay trái.

“Vậy ra ngươi… là kẻ nghịch đạo đã âm mưu ám hại ta?” Miles-san nói, tay kề lưỡi dao quắm vào sát cổ gã đàn ông.

“Không phải, không phải, không phải!”

Gã đàn ông hoảng loạn lắc đầu, nước mắt giàn dụa.

“Nói dối là không tốt, không tốt đâu. Hử? Kẻ nói dối sẽ phải xuống địa ngục đấy, biết không?” Miles-san ghé sát lại tai gã bịt mắt và nói những lời thì thầm của quỷ dữ. “…Đây không phải ý tưởng do ngươi nghĩ ra, đúng không? Vậy ai đã thuê ngươi? Nói đi. Nhanh lên. Hãy nói đi để chuộc lại chút tội lỗi của mình. Hay… Ngươi muốn được tiễn tới chỗ thần linh? Bằng chính đôi tay này?”

“Híiiiii! Tôi nói! Tôi nói! Là một người tên Rudolf đã thuê chúng tôi!”

“Quả nhiên là do Rudolf đứng sau…” Một nụ cười lớn hiện lên trên khuôn mặt của Miles-san, cùng lúc, ông ấy ném văng kẻ trong tay trái của mình đi.

“Híiiiiiiii!”

Gã bịt mắt vừa la hét vừa bỏ chạy thục mạng, nhưng Miles-san không hề bận tâm mà chỉ đứng đó lẩm bẩm một mình. “Hừ… Vậy rốt cuộc vẫn là hắn… Ku ku ku… Tốt! Hắn là một đối thủ xứng tầm! Ta sẽ khiến hắn hiểu được rằng thật ngu ngốc khi dám làm trái lại ý muốn của thần điện! Nhân danh thần linh, đích thân ta sẽ tiễn hắn xuống địa ngục! Kuhahahahahahaha!”

(Ông chú à… đó không phải thứ mà một linh mục nên nói ra đâu…)

“Dù vậy, tôi vẫn không tán thành với phương pháp đó,” Miles-san lẩm bẩm như vậy vào trưa hôm sau, giữa lúc chúng tôi đang dùng bữa trong một thị trấn nhỏ.

“Phương pháp đó?” tôi nhại lại trong khi cắn vào một cái đùi gà tây.

“Đúng vậy. Đêm qua, cô đã dùng ma pháp để đánh bại những kẻ tấn công. Chính là kiểu phương pháp đó.”

“Tôi thấy cách đó hiệu quả mà.”

“Quả vậy. Tuy nhiên, ma pháp về cơ bản là sử dụng một thứ sức mạnh khác với tinh thần của con người làm trung gian. Nói cách khác, đây là một kỹ thuật nằm ngoài sức mạnh của con người. Dù sử dụng nó để cứu người là việc làm đáng khen ngợi, dùng nó để hại người là việc không nên.”

“…Điều đó có nằm trong ‘giáo lý của thần linh’ không?”

“Có.”

(Chà, xét theo khía cạnh nào đó thì đúng là hợp lý thật…)

“Vậy tại sao ông lại thuê tôi, một pháp sư, về làm hộ tống?”

“Để có thể phản kháng nếu đối phương thuê một pháp sư.”

(Ra vậy.)

“Tuy nhiên, xung đột giữa người với người nên được giải quyết bằng sức mạnh vốn có của một con người.”

(Hửm?)

“Đúng vậy! Chiến đấu chỉ nên giới hạn trong cận chiến mà thôi! Vũ khí cùng lắm cũng chỉ nên là dao quắm! Bất cứ thứ gì dài hơn đều không thực tế!”

(Ê.)

“Đã đánh nhau là phải có đấm đá! Máu phải chảy! Xương phải gãy răng rắc!”

“Nè! Im lặng hơn chút đi!”

Càng cao hứng, giọng nói của Miles-san càng lớn hơn. Ánh mắt sợ hãi từ các thực khách khác hướng về phía này khá là nhức nhối.

“Tìm ra rồi! Lũ khốn!”

Một giọng nói phát ra từ cửa vào quán ăn xen ngang bài phát biểu đầy nhiệt huyết của ông ấy. Tôi nhìn sang và thấy tên bịt mắt lắm mồm hôm qua.

“Ồ… Là ngươi đấy à…” Tôi chẳng buồn bận tâm mà ăn tiếp.

“Khoan! Đừng có phớt lờ người ta như vậy! Hôm nay ta tới để trả đũa vụ hôm qua đây!”

(Khoản gan dạ thì khá đáng khen, nhưng hắn đúng là cứng đầu thật. Mới bị đánh bại hôm qua mà nay đã trở lại rồi.)

Có khi nào—hắn sở hữu một con bài tẩy để đối phó với chúng tôi chăng?

“Hô hô. Ra là kẻ ngày hôm qua.” Miles-san vui vẻ đứng dậy.

Phía sau tên bịt mắt là khoảng hơn chục tên lưu manh.

“Nghe đây. Đừng dùng ma pháp,” Miles-san nói với tôi, chất giọng trầm đục không giấu nổi sự phấn khích.

“Tôi sẽ đích thân ban thiên phạt cho lũ vô lại bằng chính nắm đấm này. Ku ku ku ku…”

“Ừm, quý khách…”

“Cứ thử xem!” Tên bịt mắt ngắt lời ông chủ quán. “Đừng nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như ngày hôm qua! Lần này, tụi bây sẽ phải hối hận!”

“Nay thì khác gì so với qua chứ?”

“Hê! Nhìn mà không thấy được sao?!” Tên bịt mắt ưỡn ngực đầy kiêu hãnh trước câu hỏi của tôi. “Lần này bọn ta có thêm ba người hơn!”

“Khác cái quái gì chứ?!”

Bốp!

Cái cốc được tôi ném đi giáng thẳng vào giữa đầu tên bịt mắt.

(Thực sự thì mình không nghĩ là sẽ ném trúng đâu… Bình thường ít nhất người ta cũng phải cố mà né chứ.)

“K-Khốn kiếp! Dám làm trò đó với ta! Khỏi cần nương tay, bây lên xử tụi nó đi!”

“““Ô ô!””” Lũ lưu manh tràn vào trong quán ăn.

“Rắc rối rồi—” Giọng nói của ông chủ quán bị át đi bởi tiếng la hét của những thực khách khác.

“Lũ đốn mạt! Dám tấn công bất ngờ như vậy sao?! Ta vẫn chưa múa điệu chiến đấu, chưa kể đến việc chuẩn bị chiến y! Lũ mọi rợ! Thiên tru!”

Rầm!

Miles-san hất văng chiếc bàn cùng với chỗ đồ ăn trên đó đi và hạ gục một vài tên lưu manh đi đầu!

(Khônggggg! Ông vừa làm gì vậy?! Trên đó vẫn còn đồ chiên và salad mà!)

Nhưng thôi thì chuyện cũng đã rồi. Một cuộc hỗn chiến kéo theo cả các thực khách vô tội bắt đầu. Trong tình huống này, kể cả Miles-san có không cản thì tôi cũng không thể dùng ma pháp tấn công được. Tôi cầm cái ghế gần đó lên và đập vào mặt kẻ đang chạy về phía mình

(Mong rằng vừa rồi không phải một thực khách đang cố gắng bỏ chạy…)

Trong khi đó, Miles-san gầm lên như dã thú và đấm đá bất kỳ ai ở gần.

(Hình như… ông ấy vừa mới đánh gục chủ quán… Vờ như không thấy gì vậy.)

“Ku ku ku ku… Vậy là chúng ta lại gặp nhau!”

Gã đàn ông đó lại xuất hiện thêm lần nữa vào ngày hôm sau. Giữa lúc hỗn loạn, tôi nhận thấy tên bịt mắt đã hoàn toàn mất dạng khỏi quán ăn. Còn tôi thì bằng cách nào đó đã thuyết phục được Miles-san nhân lúc hỗn loạn mà chuồn khỏi quán.

Và hôm nay, ngay trước ngôi đền đích đến của chúng tôi, tên bịt mắt và đàn em đã mai phục sẵn ở đó.

“Ku ku ku ku… Nghe mà sốc đây! Lần này bọn ta có thêm năm người so với—”

“Mega Brand.”

Đoàaang!

Và như vậy, cái ác, bao gồm cả tên bịt mắt, đã bị đánh bại.

“Được rồi. Đi mau thôi.”

“…Tch. Đúng là lũ yếu đuối.” Chúng tôi cất tiếng càu nhàu rồi tiếp tục đi về phía ngôi đền.

Vừa lúc ấy, một giọng nói chợt vang lên từ phía sau chúng tôi.

“Rất tiếc, nhưng ta không thể cho các người đi tiếp được.”

“Cuối cùng ngươi đã đến được đây, Miles.”

Lặng lẽ đứng phía sau chúng tôi là một người đàn ông mặc trang phục của linh mục. Ngoài việc sở hữu một mái tóc đen ngắn, ông ta trông gần như y hệt Miles-san—từ y phục, thể hình cho đến nét mặt bặm trợn.

“Vậy là ngươi đã chịu xuất hiện, Rudolf!” Miles-san mỉm cười thách thức.

(Vậy ra đây chính là kẻ đã thuê đám của tên bịt mắt hử?! …Nhưng mà hỏi thật này, tất cả linh mục trong giáo phái của Miles-san đều là kiểu người như vậy hết à…?)

“Ku ku ku… Miles… Xem ra kẻ kết liễu ngươi chỉ có thể là ta…”

“Phải vậy chứ! Tới đi, Rudolf! Ta sẽ cho ngươi thấy rằng chống lại ta cũng đồng nghĩa với việc chống lại thần linh!” Miles-san nói lớn mấy câu nghe khá báng bổ.

“Câm miệng! Những linh mục chọn ngươi chỉ là những kẻ có mắt như mù mà thôi! Ta sẽ cho ngươi thấy rằng ta mới thực sự xứng đáng được chọn! Chuẩn bị đi!”

“Ô ô!”

“Trước hết là chiến y!” Cả hai người đàn ông bắt đầu bôi đen mặt mình.

(…Xem ra hai người họ là đồng hương.)

Mặc trên mình chiếc áo choàng xanh sẫm, họ kêu lên những âm thanh quái lạ rồi bắt đầu một vũ điệu kỳ quặc.

(Đây hẳn là “vũ điệu chiến đấu” mà ông ấy từng nhắc tới…)

Đáng ngờ! Quá sức đáng ngờ! Cảm giác như có thể nghe được tiếng trống bộ lạc từ đâu đó vọng tới đây vậy.

Vũ điệu kết thúc nhanh hơn tôi tưởng. Hai người đàn ông đối mặt với nhau một lần nữa.

“Ta tới đây, Miles!”

“Lên đi, Rudolf!”

Cả hai cùng lúc tung cú đấm!

Bốp!

Nắm đấm của họ trúng đích đồng thời. Cả hai người đồng thời bị hất văng ra sau, ngã xuống làm rung chuyển cả mặt đất.

“Gư aaaaaaaa!”

“U ôooooooo!”

Họ gầm lên rồi đồng thời bật dậy. Đây đã trở thành trận chiến giữa hai con quái vật khổng lồ. Hai người lao vào nhau một lần nữa và khóa chặt tay nhau.

“—Hừ!” Ngay lúc đó, Rudolf mỉm cười mưu mô. Và rồi hắn ta bắt đầu xướng chú!

“C-Cái gì?! Ngươi định…?!”

Nét mặt Miles-san hiện lên vẻ kinh ngạc. Dường như ông ấy đang cố gắng để vùng ra, nhưng Rudolf không chịu buông tay.

“N-Ngươi vẫn…!” Trước khi Miles-san có thể dứt lời, Rudolf buông tay ra và bật lùi về sau.

Và rồi—

“Mega Brand!”

Đoàaang!

Đất đá dội ngược lên nuốt trọn lấy Miles-san!

“Ốiiiiii!”

Mặt đất rung chuyển nặng nề khi Miles-san ngã xuống.

“Fuhahahaha! Giờ đã thấy sức mạnh của ta chưa?!” Tiếng cười của Rudolf vang vọng.

“Khoan đã!” tôi lên tiếng. “Không phải giáo lý của các người cấm việc dùng ma pháp để hại người ư?!”

“Lố bịch!” Hắn ưỡn ngực đầy kiêu hãnh. “Ta đã được thần linh lựa chọn! Mà đã được chọn rồi thì muốn làm gì mà chẳng được!”

(Hắn ta là dạng người hay phát ngôn ra mấy lời nguy hiểm. Loại người này thỉnh thoảng cũng hay xuất hiện…)

“Dù sao đi nữa, bởi ngươi cũng đứng về phía của Miles, ta cũng sẽ tiễn người về với thần linh!” hắn gầm lên rồi bắt đầu xướng chú.

Lại là Mega Brand. Dường như chiêu thức của hắn không quá đa dạng, nhưng kể cả vậy, nếu trúng trực diện thì dù tôi có không chết cũng lập tức bất tỉnh nhân sự.

(Đừng hòng!)

Tôi cũng xướng một ma pháp. Chiêu mà tôi đang chuẩn bị là Dil Brand. Dù uy lực yếu hơn Mega Bran, nhưng thời gian xướng chú lại ngắn hơn hẳn.

“Dil Brand!”

Đùuung!

Một lượng lớn đất đá bùng lên, trực tiếp bao trùm lấy Rudolf!

(Tuyệt! Trúng trực diện!)

Sau khi khói bụi tan đi—

“Cái gì?!” tôi không khỏi thốt lên.

“Ku… Kuhahahahaha!” Rudolf vẫn đang đứng đó, hoàn toàn không chút suy suyển!

(Không thể nào!)

“Ngu ngốc! Ngươi nghĩ rằng một ma pháp cỡ vậy có thể làm gì được thân thể được thần linh lựa chọn này sao?!”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Một giọng nói cất lên từ phía sau Rudolf.

“Cái gì?!”

Ngay khi vừa quay người lại, nắm đấm của Miles-san đã giáng thẳng vào mặt Rudolf.

“Ngươi nghĩ thứ ma pháp chẳng khác nào ống thổi hạt đậu như Mega Brand có thể làm gì được ta sao?!”

(Ô-Ống thổi hạt đậu ư…? Cả hai người họ đều không phải con người nữa rồi.)

Nhưng nếu Mega Brand không có tác dụng…

Tôi bắt đầu xướng chú.

“Xuống địa ngục đi, Rudolf!”

Vừa nói một câu rất báng bổ, Miles-san vừa tung một cú đá. Rudolf lăn mình dưới đất để né, nhanh chóng tạo khoảng cách rồi đứng dậy.

“Bây giờ mới là bắt đầu, Miles!” hắn nói lớn rồi xướng chú. Dường như hắn ta không hề nhận ra rằng tôi đã phát động xong ma pháp của mình.

“Đừng hòng!” Miles-san giương nắm đấm và lao về phía trước.

Ngay khi ấy, vẻ mặt cười cợt tự đắc của Rudolf lập tức biến thành sự kinh hãi.

“—Cái gì?!” hắn kêu lên, vô thức hủy bỏ ma pháp của mình. Có lẽ hắn định liên tục né đòn của Miles-san rồi sau đó phát động ma pháp tấn công, nhưng bỏ qua sự có mặt của tôi chính là sai lầm chí tử của hắn.

Ngay khi Rudolf vừa bắt đầu xướng chú, tôi đã thi triển Shadow Snap lên hắn. Đây là một ma pháp trói buộc chuyển động của đối phương từ thế giới tinh thần bằng cách cắm một con dao hoặc cái cọc vào bóng của đối thủ. Đây là một ma pháp dễ dàng bị phá giải, bởi tác dụng của ma pháp sẽ biến mất ngay khi cái bóng bị mất đi bằng lý do gì đó. Tuy nhiên, chỉ dùng sức mạnh thuần túy để phá giải là điều bất khả thi.

Bốp!

Nắm đấm của Miles-san một lần nữa giáng thẳng vào giữa mặt Rudolf!

Và như vậy—

Rudolf đã chính thức trở thành một cái bao cát sống.

Chuyến hành trình của chúng tôi đã kết thúc.

Sau khi đánh bại Rudolf, Miles-san đã thành công ghi tên mình lên ngôi đền. Tôi cũng đã nhận được tiền thù lao, và với việc Rudolf bị đánh bại, công việc hộ tống không còn là cần thiết nữa. Tuy nhiên, theo thỏa thuận ban đầu, tôi quyết định đi theo ông ấy cho đến khi trở về thần điện.

“—Miles-sama?!” Một trong số các linh mục đứng ngoài cổng vào lập tức chạy vào trong ngay khi vừa thấy mặt ông ấy.

“Đón tiếp có hơi long trọng quá nhỉ.” Ông ấy khẽ bật cười rồi quay sang phía tôi. “Xin lỗi, nhưng tôi cần cô nán lại đây thêm chút nữa. Sẽ tốt hơn nếu cô có thể làm chứng về vụ việc với Rudolf.”

Trong khi chờ đợi, khoảng mười linh mục bước ra từ trong đền.

(Tốt quá… Họ đều là người bình thường.)

Tôi đã hơi lo rằng sẽ có thêm những người y hệt Miles-san xuất hiện. Dường như họ là các linh mục trưởng; cả y phục lẫn bầu không khí trang nghiêm của họ khác hẳn so với những người còn lại.

“Cuộc hành hương đến ngọn núi thiêng của tôi đã hoàn thành,” Miles-san nói rồi cung kính cúi đầu. Tuy nhiên, các linh mục lại nhìn ông ấy với ánh mắt có phần hơi nặng nề.

“Chúng tôi đã nghe chuyện rồi…” Người lớn tuổi nhất trong số họ trịnh trọng lên tiếng.

“Là về chuyện của Rudolf đúng không?”

“Cả chuyện đó nữa… Nhưng… cho dù có bị tấn công, gây ẩu đả tại các thị trấn như vậy là không thể cho qua được…”

“…Hả?” Miles-san bất giác ngẩng đầu dậy.

“Nhưng nghe này!” tôi lên tiếng xen vào. “—À, tôi được Miles-san thuê làm hộ tống, nhưng tất cả những chuyện đó đều là do Rudolf giật dây, và…”

“Dù chúng tôi nghe rằng nhiều người vô can cũng đã bị cuốn vào?”

(Hự! Nhiều chuyện thế không biết…)

“C-Chà, thôi thì chuyện cũng đã rồi. Một vài sự hy sinh là không thể tránh khỏi…”

“Dù sao đi nữa….” vị linh mục già nói tiếp. “Chúng tôi đã nhận được lời phàn nàn từ nhiều nơi khác nhau, và chúng tôi cũng không thể nào phớt lờ chúng được. Vậy nên, Miles-kun, rất tiếc, nhưng việc chỉ định cậu trở thành Thượng Linh mục đã bị hủy… Này, Miles-kun?!”

“Khônggggggggggg!”

“Aaaaaaaa! Miles phát điên rồi!”

“Bình tĩnh đi! Miles, hãy bình tĩnh đi!”

“Dừng lại! Ai đó hãy cản ông ấy lại đi!”

“…Không có quen,” tôi lẩm bẩm rồi lặng lẽ rời khỏi ngôi đền hỗn loạn.

(Cố lên nào, Thượng Linh mục!: Hết)