“Chuyện là—con gái tôi đã bị bắt cóc.”
“Hô…” Tay cầm nĩa của tôi khựng lại trong chốc lát trước lời của Carl-san.
Thành phố Malenaid, một thành phố thương mại khá lớn và nhộn nhịp. Như mọi khi, tôi và Naga ngồi trong một quán ăn của thành phố, đang vừa ăn vừa tấu hài thì chợt bị ai đó gọi lại. Bị thu hút bởi số tiền thù lao hấp dẫn, chúng tôi đặt chân đến nơi đây, biệt thự của Carl Brian, thương nhân giàu có nhất thành phố.
Sau khi bàn ăn được dọn và chúng tôi đang ăn dở thì đích thân chủ nhà, Carl, xuất hiện và nói câu đó.
“—Cho phép tôi được hỏi một điều không mấy tế nhị,” tôi dè chừng hỏi. “Ông—có đang bị lẩm cẩm vì tuổi già không?”
“Tại sao tôi lại lẩm cẩm chứ?!” Carl-san quát lớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ không hài lòng. Ông ấy trông đã ngoài năm mươi. Mái tóc bạc trắng, không rõ do tuổi tác hay là màu sắc tự nhiên, còn thân hình thì rất béo tốt.
Đứng im bên cạnh ông ấy là một người đàn ông khác, trông cũng tầm năm mươi tuổi. Đó chắc hẳn là quản gia, đồng thời cũng là người đã bắt chuyện với chúng tôi ngoài phố.
“Chà, chuyện đó… do đã có vài thứ xảy ra trước đây thôi,” tôi nói nhỏ, tay chọt vào miếng thịt gà của mình.
“Lũ bắt cóc ép tôi không được báo lại với cảnh vệ thành phố, đồng thời chuẩn bị mười ngàn đồng vàng tiền chuộc…”
“M-!”
“Mười ngàn?!”
Nói thật, số tiền đó đủ để sống sung sướng cả đời.
“Hố hô hô hô! Hiểu rồi! Bạch Xà Naga này đây sẽ đảm bảo mười ngàn đồng vàng đó sẽ được biển thủ… ờm, được giao an toàn đến tận tay thủ phạm!” Naga nói lớn, nắm đấm siết chặt lại. Trong mắt cổ đã hiện lên một thứ ánh sáng bất thường.
“Không, không! Không phải là như vậy!” Nhưng Carl-san cắt ngang, dội một gáo nước lạnh lên ngọn lửa hừng hực của Naga.
“…Vậy ý ông là gì?” tôi điềm tĩnh hỏi.
“Ý tôi là thế này. Dù không muốn khoe khoang, nhưng tôi là người giàu nhất nhì trong cả thành phố này. Dĩ nhiên, tôi sở hữu tài sản đáng giá mười ngàn đồng vàng. Tuy nhiên—đó chỉ là trên danh nghĩa tài sản mà thôi.”
(—Hiểu rồi.)
“Nếu bán hết cửa hàng, hàng hóa, nhà cửa và đất đai, tôi có thể dễ dàng gom được mười ngàn đồng vàng. Nhưng đó là nếu tôi có thể bán được hết mọi thứ thôi. Phía bên kia đã đặt hạn chót là mười ngày, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, gom đủ mười ngàn đồng vàng là không thể.”
“Ra vậy…” Tôi gật đầu trong khi ngấu nghiến miếng thịt cừu nướng vang. ‘Tôi hiểu đại khái những gì ông muốn nói rồi.”
“Cảm ơn vì đã hiểu…” Carl-san thở dài não nề.
“Hừm. Vậy tóm lại chuyện là như thế này,” Naga chen vào, miệng vẫn đang uống rượu vang ừng ực như mọi khi. “Con gái ông đã bị bắt làm con tin. Tuy nhiên, ông không thể trả đủ số tiền mà thủ phạm yêu cầu. Mạng sống con gái ông đang gặp nguy hiểm. Thay vì để con gái mình bị lũ bắt cóc hãm hại, ông muốn chính tay…”
Carl-san chậm rãi quay sang phía quản gia của mình một cách cứng nhắc. “Ông có nghĩ…tôi chọn sai người rồi không?”
“Tôi đồng ý, thưa ngài.”
“Aaaa! Cô ấy chỉ đang say thôi, xin đừng để ý!” Tôi hốt hoảng xen vào nói đỡ. “N-Nói cách khác, ông muốn chúng tôi giải cứu con gái mình…”
“Đúng vậy,” Carl-san gật đầu đáp, gương mặt vẫn còn nét không hài lòng.
“Vậy ông có đầu mối nào không?”
“Chà, thực ra… từ nhiều năm trước, ở dãy núi cách xa phía tây thành phố có một pháp sư không rõ lai lịch sinh sống…”
“Ông nghi ngờ rằng tên pháp sư đó là thủ phạm?”
“Đúng vậy… Tất nhiên là tôi không có bằng chứng chắc chắn, nhưng khi cho chó săn lần theo mùi con gái tôi, dấu vết dừng lại tại con sông gần nơi kẻ đó sống. Dù vậy, cũng có thể kẻ chủ mưu chỉ muốn đổ tội cho tên đó, nhưng chúng tôi không có cách nào để xác minh được cả. Rốt cuộc, chúng tôi không thể nào đến hỏi thẳng tên pháp sư đó được…”
“Hiểu rồi… Vậy công việc của chúng tôi là điều tra khu vực quanh đó, và nếu con gái của ông thực sự bị bắt cóc ở đó thì giải cứu cô ấy, đúng không?”
“Chà, đúng vậy.”
“Nhân tiện—con gái ông có đặc điểm nào dễ nhận dạng không?”
Nghe câu hỏi của tôi, nét mặt Carl-san giãn ra đôi chút. “Tên con bé là Reilly. Đứa con sinh muộn của tôi, năm nay mới bảy tuổi. Một đứa trẻ dễ thương với mái tóc bạc giống hệt tôi.”
“Còn về điều kiện hoàn thành nhiệm vụ, liệu ông có thể… giữ nguyên tiền thưởng bất kể cô bé đó còn sống hay đã chết? Chỉ hỏi vậy thôi…”
Carl-san quay sang phía quản gia của mình một cách cứng nhắc. “Này… Ông có nghĩ rằng tôi thực sự đã chọn sai người rồi không?”
“Tôi hoàn toàn đồng ý, thưa ngài.”
Giữa một khu rừng mờ mịt tối tăm rất đỗi bình thường, một tòa tháp mờ ám đứng sừng sững, vùi nửa thân mình vào trong vách đá. Nơi đây chính là hang ổ của đối tượng tình nghi số một của chúng tôi: tên pháp sư bí ẩn.
Đây là một chủ đề khá nhạy cảm, nhưng việc pháp sư thực hiện hành vi phi pháp để kiếm tiền khá phổ biến, đặc biệt là với dạng pháp sư nghiên cứu độc lập đặt bí mật lên hàng đầu. Dù mỗi lĩnh vực mỗi khác, nhưng các nghiên cứu thường yêu cầu nguồn lực tài chính khổng lồ. Trừ khi được mạnh thường quân hậu thuẫn hoặc sở hữu sẵn một gia tài đồ sộ, họ sớm muộn cũng sẽ lâm vào cảnh túng tiền. Không như các pháp sư có sẵn tên tuổi, Hiệp hội Pháp sư sẽ không tài trợ cho việc nghiên cứu cá nhân của một pháp sư chưa có thành tựu nào nổi bật.
Bởi vậy, để có thể nhanh chóng kiếm được nguồn lực tài chính, họ chỉ còn lại hai lựa chọn: tìm hậu thuẫn hoặc phạm pháp. Cho nên việc một kẻ túng quẫn quyết định đi bắt cóc con cái nhà giàu để tống tiền cũng không có gì quá bất ngờ.
Nhưng dù sao đi nữa, trước mắt đang có một vấn đề cấp bách hơn—
“Chúng ta vào kiểu gì đây?” Naga hỏi, còn tôi gật đầu đáp lại.
Dĩ nhiên, dùng Levitation hay gì đó để đột nhập từ trên không cũng là một cách, nhưng từ ngoài nhìn vào, tòa tháp này không có lấy một cái cửa sổ. Nếu đục một cái lỗ ở chỗ nào đó và xông vào để rồi thấy Reilly đang bị chôn vùi trong đống đổ nát thì sẽ không vui chút nào đâu.
“—Cách này thì sao?” tôi ghé sát tai Naga thì thầm.
“—Xin lỗi!” tôi hét lớn trong khi gõ cồng cộc vào cánh cửa. “Xin lỗi! Cho hỏi có ai ở nhà không?! Xin lỗi!”
“Hừ! Nếu có người thì mau ra mặt đi!” Naga hét lớn cùng với tôi.
Ngay lúc chúng tôi vừa bắt đầu thấm mệt với việc la hét—
—Cạch.
Âm thanh ổ khóa được mở vang lên từ phía trong cánh cửa. Tôi và Naga liếc nhìn nhau trong thoáng chốc rồi đẩy cửa.
Kẹttttttt…
Cánh cửa từ từ mở vào trong với âm thanh nặng nề hệt như những gì tôi hình dung. Bên trong chỉ toàn là bóng tối, không có nấy một bóng người.
“Ừm…”
“Xin lỗiii…”
Chúng tôi rụt rè cất tiếng và cảnh giác bước vào trong. Và rồi—
Bụp!
Mặt đất dưới chân chúng tôi chợt biến mất! Đây là một cái bẫy sập!!
““Kyaaaaaaaaa!?””
Cất lên tiếng thét mà đến cả tôi còn thấy quá lố, tôi và Naga rơi xuống vực thẳm…
“Ư… ưm…”
Sau một lúc lâu, tôi giả vờ tỉnh lại. Tôi lắc lắc đầu của mình vài lần rồi bắt đầu quan sát xung quanh. Đây là một căn phòng đá trơ trọi không có gì đặc sắc. Không ngoài dự đoán từ một nơi nằm dưới lòng đất, không khí ở đây khá ẩm thấp.
“Đây là đâu…?” tôi thốt lên một câu thoại dập khuôn rồi lay Naga dậy.
Tất nhiên, cô ấy chỉ đang giả vờ bất tỉnh theo chỉ dẫn trước đó của tôi mà thôi.
“Ư, ưm.” Cô ấy lập tức bật dậy. “Đ-Đây là đâu?”
(Bà đọc thoại khô khan quá đấy!)
“Bà còn nói mớ như vậy được à?! Nhớ đi! Ngay khi chúng ta vừa bước vào trong tòa tháp—”
“Ồ, phải rồi, đúng là như vậy thật.”
“…Cố nói chuyện tự nhiên hơn chút đi!” tôi thì thầm vào tai Naga.
“À… Tự nhiên hơn đúng không? Hừ. Được thôi,” cô ấy thì thầm đáp lại rồi nói lớn, “Hừ! Thật nực cười! Chúng nghĩ rằng mình có thể gài chúng ta bằng cái bẫy sập con nít đó sao?! Hố hô hô hô!”
“Cứ nói như vừa nãy là được rồi…” tôi thì thầm lại.
(Phải rồi… Trạng thái “bình thường” của Naga vốn đã khá bất thường rồi.)
Vừa lúc ấy…
“Ai đã cử các người tới đây?”
Một giọng nam trầm cất lên từ đâu đó.
Mọi thứ đang diễn ra đúng như những gì tôi dự đoán. Nhưng hiện tại, vở kịch phải tiếp tục.
“A-Ai đấy?! Nghĩ gì mà tự nhiên thả người ta xuống hố bẫy vậy hả?!” Tôi đứng dậy, ngẩng mặt lên trần nhà và hét lớn.
Tiếng cười trầm vang vọng một hồi. “Chẳng phải đã quá rõ rồi sao? Hử? Rất tiếc, nhưng ta không thể trao trả con bé lại được.”
(Trúng phóc!) Dù vậy, hiện tại tôi vẫn không thể hành động bất cẩn do không biết Reilly đang ở đâu bên trong tòa tháp này.
“Nghe này! Không biết ông định làm gì, nhưng đầu óc ông có vấn đề à?!” tôi tiếp tục hét lên. “Hay ông có sở thích thả khách lữ hành xuống hố rồi nói nhảm cho họ nghe?”
Một khoảng lặng ngắn sau lời nói của tôi—
“T-Thôi vờ vịt đi!” Tên đó có vẻ hoang mang, rất hoang mang. “Các người được Carl thuê về đúng không?! Đừng có nói dối trắng trợn!”
“…Carl?”
Tôi khựng lại, giả vờ suy nghĩ một hồi.
“—Nếu ông nói về Carl Dels thì quả thực chúng tôi đã bắt ông ta, nhưng vậy thì liên quan gì đến ông chứ?!” tôi bịa đại.
Sự im lặng kéo dài thêm lần nữa.
“…Vậy nói ta nghe. Các người đang làm gì ở đây?!”
(Tốt, tốt.) Có vẻ ông ta bắt đầu nghĩ rằng mình đã hiểu lầm.
“Chúng tôi đang làm gì ở đây ư?! Chúng tôi chỉ muốn hỏi đường đến Malenaid, rồi sau đó chẳng nói chẳng rằng bị thả xuống dưới đây! Chúng tôi mới là người muốn biết chuyện gì đang xảy ra ấy!”
“Lạc đường sao?”
“Đúng vậy!”
“Dọc đường lớn thì…”
“Chúng tôi gặp sơn tặc nên phải chạy vào trong rừng! Như vậy thì có gì sai chứ?!”
Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm.
“…C-Chà, dù sao đi nữa. Bởi các người đã phát hiện ra nơi này, ta không thể để các người đi được. Ngoan ngoãn ở yên đó một thời gian đi.”
Ông ta đơn phương nói vây, và rồi một tiếng cạch vang lên. Hẳn là ông ta đã đóng nắp ống truyền âm ở đâu đó.
“Này! Nói năng chán chê rồi bày đặt ‘bởi bọn này đã phát hiện ra nơi đây’ là sao hả?! Thả chúng tôi ra! Nè?! Có còn nghe không đấy?!”
Sau khi la hét om sòm một hồi—
“—Chà, như vậy hẳn là đủ rồi đấy.” Tôi ngồi bệt xuống.
“Hừ. Cũng phải khen cậu đấy, Lina. Mọi thứ diễn ra đúng như dự tính của cậu. Thế, bây giờ kế hoạch là gì?”
…………
“—V-Vấn đề là vẫn không biết Reilly đang bị giam giữ ở đâu cả.”
“Rồi. Vậy kế hoạch là gì?”
“Sẽ rất phiền phức nếu chúng ta hành động bất cẩn và để cô bé ấy trở thành tấm khiên cho địch…”
“Ừ. Vậy kế hoạch là gì?”
“Gừ! Bà không thấy là tôi đang cố chuyển chủ đề à?!”
“Thấy chứ, vậy nên tôi mới đang gặng hỏi cậu đấy!”
“Tôi vẫn chưa tính tới mức đó! Bà hài lòng chưa?!”
“Hài lòng rồi!”
(Thiệt tình…)
“D-Dù sao đi nữa, cứ làm theo bài bản và đợi đến đêm để hành động,” tôi nói rồi tựa lưng lên tường. “Trong khi đó, chúng ta—tạm thời giữ sức.”
“Được rồi—Có vẻ là đã đến lúc rồi đấy.” Tôi duỗi người và đứng dậy.
Một khoảng thời gian đã trôi qua. Chúng tôi chợp mắt một chút để giết thời gian, bây giờ hẳn trời đã tối. Không có ánh sáng từ bên ngoài nên cũng chẳng thể nào xác định rõ ràng được. Tôi đá cho Naga vẫn đang say ngủ dậy, cuối cùng cũng đã đến lúc hành động.
“Ưm… thế…? Bây giờ chúng ta làm gì?” Naga hỏi, tay vẫn đang dụi mắt.
“Trước hết, chúng ta cần thoát khỏi đây. Tôi sẽ thử đục một cái lỗ trên tường. Nếu không được, tôi sẽ dùng Levitation để nhấc bà lên, khi đó bà có thể dùng Dam Blas hay gì đó để phá trần.”
“Vậy thì vẫn là phương pháp dùng vũ lực như mọi khi.”
“…Ừa, phải,” tôi đáp lại một cách hời hợt. Bình thường, trong những tình huống như thế này, “vượt qua nguy khó bằng trí tuệ và lòng dũng cảm” sẽ là phương án cổ điển, nhưng dù may hay rủi, chúng tôi tình cờ sở hữu nhiều quân bài khả dụng liên quan đến vũ lực, nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Dù sao đi nữa, tôi bắt đầu xướng chú…
“Dam Blas!” tôi và Naga đồng thanh kêu lên.
Đoàng!
Hai mảng tường nổ tung, tạo thành hai lỗ thủng. Ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua từ một trong số đó.
“—Lối này.”
Tôi ló đầu qua lỗ hổng và thấy một hành lang ngắn với nhiều cánh cửa xếp thành hàng.
“—Hừm...”
Phép Lighting ở phía cuối hành lang phát ra ánh sáng mờ nhạt. Mặc cho việc đòn Dam Blas vừa rồi khá ồn ào, không có dấu hiệu cho thấy có người nào đến kiểm tra. Dường như nơi này không có người canh gác.
Tuy nhiên, việc có ánh sáng ở đây mặc cho việc không có lính gác nghĩa là một ai đó không phải lính gác đang ở đằng sau một trong số những cánh cửa này. Có thể—là Reilly.
Chúng tôi bước ra ngoài hành lang. Trước hết, chúng tôi thử mở từng cánh cửa một. Căn phòng đằng sau cánh thứ nhất và thứ hai hoàn toàn trống trơn. Rồi cánh thứ ba—tôi cố kéo nhưng cánh cửa vẫn không chịu mở.
(—Chính là chỗ này!)
“Reilly, em có trong đó không?”
“—Ai đấy?!” Giọng nói của một cô gái trẻ phát ra từ sau cánh cửa đáp lại lời của tôi.
“Reilly đúng không? Bọn chị đến để cứu em đây. Tránh xa khỏi cánh cửa đi,” tôi nói rồi bắt đầu xướng chú. “Dam Blas!”
Tôi đã giảm bớt uy lực ma pháp của mình để chỉ thổi bay phần khóa mà thôi. Đằng sau cánh cửa—đúng như dự đoán—là một cô bé xinh xắn với mái tóc bạc.
Và không, cô bé ấy không hề giống Carl-san chút nào. Chỉ nói cho rõ thôi.
“Bố em đã nhờ bọn chị tới để giải cứu em.”
Cô bé hẳn đã rất sợ, nhưng đôi mắt lại không nhỏ giọt lệ nào. Cô ấy chỉ nhìn chúng tôi với đôi mắt ngây thơ to tròn, một sự gan dạ đáng nể phục.
“Papa đã nhờ hai chị à?”
“Đúng vậy. Chị là Lina. Còn đây là Naga.”
“Ồ… vậy hai chị kiểu giống như người hầu tạm thời chứ gì?”
Giật.
Thái dương tôi co giật trong thoáng chốc. Nhưng, chà, dù sao cô bé vẫn còn là trẻ con mà. Để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt thì thật chẳng ra dáng người lớn chút nào.
“Cảm ơn vì đã đến giúp, nhưng ít nhất hãy gọi em là ‘Reilly-ojousan’ nhé. Rốt cuộc, em là con gái của người trả tiền cho các chị mà. Các chị có thể nghĩ em đang hỗn hào, nhưng đó là hiện thực của xã hội tư bản đấy.”
“Nghe nhé, Reilly-ojou-chan.” Tôi nắm chặt lấy cả hai vai của cô bé. “Nếu muốn, bọn chị có thể báo lại cho bố em rằng khi đến nơi thì em đã nằm dưới đáy sông rồi đó ♡”
“O-Oneechan… Ánh mắt chị đáng sợ quá…”
“Hố hô hô hô! Đúng là đồ trẻ con, Lina! Giận dỗi vì lời của một đứa trẻ sao! Ngoài ra, trẻ con nói được những gì mình nghĩ ra như vậy cũng tốt chứ; ấy mới là chí khí. Cô bé này là một đứa trẻ ngoan ngoãn và kiên cường, đúng không? Hệt như tôi khi còn bé vậy!”
“Reilly… em thực sự có muốn lớn lên thành người như vậy không?”
Reilly quay đầu sang phía Naga một cách cứng nhắc hệt như Carl-san, rồi cứng nhắc quay đầu lại về phía tôi.
“E-Em nghĩ mình sẽ cố sống đứng đắn…”
Vậy thì tốt.
“Được rồi—giờ đi khỏi đây thôi nào.”
“Khoan đã!” Reilly cản tôi lại.
“Sao vậy?”
“Nếu quay về tay trắng thì sẽ làm tổn hại thanh danh nhà Bryan mất. Ít nhất cũng phải lấy về được một tấm khăn trải bàn thì em mới hả dạ!”
“Tuyệt vời!” tôi kêu lên. “Tinh thần như vậy là rất tốt! ‘Vấp ngã mà đứng dậy trắng tay thì chỉ là kẻ nghèo hèn!’ Dù có là khăn trải bàn hay giá nến, hễ có giá trị thì chúng ta sẽ đem về! Ấy mới là chí khí của thương nhân!”
“Lina-oneechan! Chị đúng là người hiểu chuyện!”
“Cha mẹ chị ở quê cũng làm nghề buôn bán mà.”
“Chẳng phải đó chỉ là keo kiệt thôi sao…?” Bạch Xà Naga nghèo kiết xác chen vào với giọng ngao ngán.
“Tôi gọi đó là ‘thực tế’. Hơn nữa, Naga, nếu chúng ta tiện tay bắt được thủ phạm, tùy vào cách thuật lại câu chuyện mà chúng ta có thể kiếm chác được thêm chút tiền thưởng nữa đấy.”
“R-Ra là như thế!” Cô ấy cuối cùng cũng chịu hiểu.
Và như vậy, với việc lợi ích của cả ba người hoàn toàn khớp với nhau, kế hoạch cuỗm đồ có giá và áp chế thủ phạm được triển khai.
“Nhưng mà… ở đây chẳng có món đồ nào giá trị cả…” Reilly vừa than thở vừa lục lọi khắp nơi.
Cô bé dùng chiếc áo choàng tôi cho mượn để gói ghém giá nến và những thứ khác rồi mang vác trên lưng, trông không khác gì một người đang trốn chạy giữa đêm khuya.
“Chà, nếu có nhiều đồ quý giá đến vậy thì ông ta đã chẳng hơi đâu mà bắt cóc em làm gì rồi,” tôi đáp.
Sau khi dễ dàng trốn thoát khỏi tầng hầm, chúng tôi lục soát từng căn phòng một trong khi tiến dần lên tầng trên, nhưng không tìm được vật đáng giá nào—đến cả lính gác cũng không.”
“Có vẻ như tên pháp sư này đang thực sự túng tiền…”
“Dù sao thì pháp sư cũng chỉ là đám mọt sách lập dị đáng thương thôi mà.”
“…Reilly-chaaaan à ♡ Em biết chị là pháp sư mà vẫn dám nói vậy sao?”
“Papa! Là Papa đã nói vậy đó!” Cái cách mà cô bé cuống quýt chữa cháy cho thấy cô bé vẫn còn thiếu quyết tâm lắm.
Từ tầng hai lên tầng bốn hoàn toàn trơ trọi. Tầng năm là một thư viện với số lượng sách đáng kể, nhưng chúng tôi không có thời gian để dừng lại tìm đọc.
Và rồi, chúng tôi lên được tầng sáu, tầng cuối cùng.
“—Suỵt—Im lặng… Bên trong có người.”
Trước lời của tôi, Naga mỉm cười gan góc, còn nét mặt Reilly trở nên căng thẳng. Trên hành lang chỉ có độc một cánh cửa với ánh sáng len lỏi ra từ phía sau. Và giọng nói của ai đó đang nói chuyện với nhau. Một giọng nói chắc chắn thuộc về tên pháp sư, nhưng giọng còn lại là của ai?!
“Lên nào!” tôi ra hiệu với hai người họ rồi—
Rầm!
Mở tung cánh cửa ra!
Trong phòng nồng nặc mùi hăng khó chịu của hóa chất. Dường như đây là một phòng thí nghiệm. Trên bàn và kệ trên tường được bày kín đủ các loại dược phẩm khác nhau.
Và rồi—có hai người đàn ông đang đứng trong đó. Một người mặc áo choàng và đội mũ trùm đầu đúng kiểu pháp sư/ Người còn lại—
“—Ông là… Cleine?!” Giọng nói cao vút của Reilly vang lên.
Gã đàn ông cười khẩy. “Chà chà, không phải tiểu thư Reilly đây sao… Không ngờ cô có thể tìm đến được tận đây đấy.”
“Vậy—ông là kẻ đã xúi giục tên pháp sư kia bắt cóc tôi đúng không?! Tại sao ông lại làm thế?!”
“Hừ… Tôi đơn thuần là đã tiêu xài hơi quá tay tiền của cửa hàng. Để lấp đầy khoản lỗ đó, tôi cần một lượng tiền lớn.”
“C-Cái gì cơ?!” Ánh mắt của hai người họ bắn ra tia lửa!
Nhưng đúng lúc đó—
“—Ai vậy?” Câu hỏi thiếu tế nhị của Naga lập tức dập tắt bầu không khí căng thẳng.
“N-Naga! Đừng có hỏi câu như vậy vào những lúc như thế này chứ!” tôi vội ghé sát tai cô ấy thì thầm.
Nhưng Naga vẫn thản nhiên đáp, “Chà, tôi không quen ông ta nên biết phải làm gì giờ? Thế cậu biết ông ta à, Lina?”
“Chà, không… Nhưng trên đời này tồn tại thứ gọi là xây dựng tình huống cao trào chứ!”
“—Ông ta là kế toán tại cửa hàng của Papa!” Không chịu nổi nữa, Reilly liền chen ngang vào giải thích.
“Hừm…” Naga gãi đầu hờ hững đáp lại.
“Đừng có ‘hừm’! Đây là cảnh kẻ chủ mưu được tiết lộ đấy! Tỏ ra hào hứng hơn xíu đi!”
“Cậu muốn tôi làm gì đây…? Không quen biết gì nhau thì biết làm sao giờ…” Naga tỏ vẻ bối rối.
Bầu không khí im lặng khó xử kéo dài một hồi.
“A, dù sao thì…” Tên pháp sư khẽ hắng giọng, phá vỡ sự im lặng. “Cứ tiếp tục như thế này thì sẽ chẳng đi được đến đâu cả… Vậy sao chúng ta không vờ như đang ở trong bầu không khí cao trào và tiếp tục nhỉ?”
“Được thôi…” Reilly miễn cưỡng gật đầu.
“—Rồi. Nếu mọi chuyện đã được giải quyết, vậy…” Tôi quyết định bắt nhịp theo. Tay chỉ thẳng vào Cleine, tôi nói lớn, “Ô hô! Ra vậy! Cleine-san! Chính ông là kẻ đứng sau tất cả!”
“Hừ! Từ đầu tôi đã hơi nghi nghi rồi!” Naga cũng hùa theo.
“…Em nghĩ vậy có hơi quá mức lộ liễu đấy,” Reilly xen ngang chỉ điểm cho chúng tôi.
“Hừ! Để chúng trốn thoát dễ dàng như thế này sao! Hannibal! Thật cẩu thả!” Cleine hét về phía tên pháp sư.
“Nếu đã vậy—chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài khử tất cả bọn chúng,” tên pháp sư Hannibal lẩm bẩm.
(Hô hô. Thú vị rồi đây.)
Khá là đáng để xem xem bọn chúng định dùng cách nào để “khử” tôi, Lina Inverse, một kiếm sĩ kiêm pháp sư thiên tài, cùng với Naga, người dù là nhân vật nền nhưng lại rất mạnh mẽ, tuy có hơi vô tổ chức.
Tên pháp sư chỉ tay về phía chúng tôi đầy kịch tính, “Xin hãy cố hết sức, Cleine-dono!”
“Ngươi mới phải lên đấy, đồ đần!” Cleine hét lên và đạp mạnh vào mông hắn.
Nhưng tên pháp sư chỉ ưỡn ngực ra. “Hừ! Đừng có đánh gia cao ta! Pháp sư Hannibal này đây có thể giỏi trong việc bắt cóc trẻ con, nhưng dù nhân cách có thối rữa đi nữa, ta không đủ sức để đường đường chính chính đối mặt với một đối thủ đàng hoàng!”
(Này này… Tôi có cảm giác rằng ông ta thối rữa toàn phần rồi còn gì nữa…)
“Khốn kiếp! Ngươi là một pháp sư đúng không?! Dù không có thể lực nhưng chắc ngươi cũng phải có trí lực bù vào chứ!”
“Đương nhiên! Ta đây không hề có ý định khoanh tay chịu chết dễ dàng như vậy đâu!” Nói rồi, ông ta lấy hai lọ hóa chất gần đó rồi rót chất lỏng từ lọ này qua lọ khác. “Hừ. Lũ oắt con, có biết đây là thứ gì không hả?!”
“Dĩ nhiên là không rồi,” Naga đáp thẳng không chút do dự.
“Là chất nổ đấy,” tên pháp sư nói lớn và ưỡn ngực ra. Sau đó, hắn ta đổ một giọt hóa chất xuống sàn.
Bùm!
Một tiếng nổ khá lớn vang lên, tạo ra một lỗ nhỏ trên nền đá.
“Ku ku ku… Giờ các ngươi sẽ làm gì đây? Với thứ này trong tay, ta có thể cho nổ cả tầng này. Giờ các ngươi tính chết chung cùng chúng ta hay ngoan ngoãn quay về phòng giam?!” Tên pháp sư giơ cao lọ hóa chất trong tay phải, chậm rãi tiến về phía chúng tôi.
“Hừ! Thật nực cười! Ai lại ngu ngốc đến mức nghe theo rồi quay lại ngồi trong ngục chứ?!” Naga cười khẩy trước lời đe dọa của tên pháp sư.
Nhưng chất nổ trong tay hắn ta chắc chắn không phải chuyện đùa.
“—Khoan đã, Naga! Hắn dường như rất nghiêm túc đấy, Trông hắn như thể sẵn lòng tự tử đôi với chúng ta thay vì để bị bắt.”
“Nhưng—”
“Dĩ nhiên, tôi cũng không hề có ý định quay lại trong ngục. Dù có thể cho bọn chúng cơ hội trốn thoát, nhưng tạm thời chúng ta phải rút lui!” Không đợi câu trả lời của Naga, tôi lập tức xướng chú. “Dam Blas!”
Đoàng!
Tôi đục thủng một bức tường gần đó. Bầu trời đêm trải rộng ở bên ngoài.
“Hai người! Đi thôi nào!”
“Khoan đã, Lina?!”
“Lina-oneechan?!”
“Nhiều lời là tôi bỏ lại đấy!” tôi dứt khoát nói rồi bắt đầu xướng Levitation.
Không còn lựa chọn nào khác, Naga và Reilly bám vào tôi.
“Levitation!”
Cả ba người rời khỏi tòa tháp qua cái lỗ vừa được tạo. Chúng tôi lơ lửng giữa không trung một lúc rồi cuối cùng tiếp đất.
“Lina! Cậu nghĩ cái gì vậy hả?! Sao lại hèn nhát bỏ chạy như thế?!”
“Tôi không hề có ý định bỏ chạy,” tôi đáp, tay lấy từ trong túi ra một phiến đá nhỏ cỡ đồng xu.
“…Đó có phải Phiến Regulus không?” Không ngoài dự đoán từ một pháp sư, Naga lập tức nhận ra nó.
Đây là thứ mà người ta gọi nôm na là ma pháp đạo cụ. Hầu hết các cửa hàng ma pháp trong thị trấn lớn đều bán chúng theo cặp. Chỉ cần phát động một ma pháp đơn giản rồi nói chuyện, âm thanh sẽ được truyền qua phiến còn lại. Không như Vision, thứ này không truyền hình ảnh, tín hiệu âm thanh cũng mất nếu khoảng cách giữa hai phiến lớn hơn một ngày đường, nhưng nghe nói có khá nhiều người mua về chơi cho vui.
“Tôi đã để lại một phiến trong căn phòng đó,” tôi nháy mắt và nói.
“…Rồi sao? Cậu tính làm gì với nó?”
“Làm cái này này.” Tôi phát động ma pháp kích hoạt Phiến Regulus. Bây giờ giọng nói của tôi hẳn sẽ được truyền thẳng đến chỗ của tên pháp sư trên tầng cao nhất của tòa tháp.
Và rồi, tôi nói độc một từ vào Phiến Regulus—
“Hù!”
Ngay lúc đó.
Đoàaang!
Tầng thượng của tòa tháp đột ngột nổ tung.
“Quả nhiên… ông ta đã đánh rơi lọ chất nổ…”
“Tuyệt quá, Lina-oneechan!” Reilly thốt lên đầy ngưỡng mộ. “Hừ! Nhân viên quèn mà dám lập mưu hèn kế bẩn như vậy từ đầu đã là sai lầm rồi! Hố hô hô hô!”
Giống với Naga, Reilly đặt hai tay lên hông và nói với giọng điệu y hệt trong khi ngẩng đầu nhìn tòa tháp đang bốc khói ngùn ngụt.
(Mình có cảm giác việc cải tạo cô bé này sẽ rất là khó khăn đây…)
“Mà này, Lina, lần này cậu cũng chịu chi ghê. Dùng Phiến Regulus thay vì một ma pháp tấn công khủng…” Naga nói và nhìn tôi với ánh mắt tán dương hiếm hoi.
“Hừ. Tôi đơn thuần chỉ nghĩ rằng lần nào cũng dùng vũ lực thì có hơi thiếu sáng tạo thôi.”
“Nhưng… hình như một cặp tốn đâu đó cỡ một trăm đồng vàng đúng không nhỉ?”
Giật!
(N-Nói mới nhớ, mình quên béng mất vụ giá tiền…)
Tôi không nghĩ phiến được tôi để lại có thể lành lặn sau vụ nổ đó. Và tôi cũng không thể nào thừa nhận rằng mình “chưa tính xa đến vậy” được.
Giả vờ điềm tĩnh, tôi nói, “Hừ! Mấy chuyện đó không cần phải lo!”
—Dù nói vậy nhưng trong lòng tôi thì thề quyết một điều chắc nịch.
Từ giờ tôi sẽ bào tiền Naga trong một khoảng thời gian dài.
(Chiến dịch giải cứu: Hết)
Tác giả thực sự viết nguyên văn cụm しほんしゅぎ/tư bản chủ nghĩa :skull: Lina nói câu 転んでもタダで起きたら貧乏人, chế lại từ câu thành ngữ 転んでもただでは起きない : Dù vấp ngã cũng không đứng dậy một cách vô ích. Câu này có thể hiểu theo hai nghĩa: Tả một người kiên cường luôn tìm cách biến khó khăn thành cơ hội, hoặc tả người tham lam, dù gặp chuyện gì cũng phải kiếm được lợi lộc cho bản thân.