Ngày nọ, tháng nọ. Chúng tôi hết tiền.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây, Lina?!”
“Bà còn dám hỏi à?! Naga, tất cả là tại bà hôm qua lấy danh nghĩa ‘ăn mừng sớm’ mà nốc cả đống rượu vang đấy!”
“Hừ! Đừng có làm tôi cười, Lina Inverse! Hôm qua ai đã bảo, ‘Chúng ta chuẩn bị kiếm được món tiền lớn, nên hãy cùng mở tiệc ăn mừng thật to vào’?!”
“Ặc! Chuyện đó…! T-Tôi làm sao mà ngờ được rằng băng cướp đó sẽ chuyển đi nơi khác chứ…” tôi nói lí nhí, dù biết rằng thể hiện sự yếu đuối sẽ là bại trận.
Trong một khu rừng nằm ven ngôi làng nọ, chúng tôi đang trên đường trắng tay trở về quán trọ. Nghe đồn rằng gần đây có một ổ cướp đầy ắp báu vật, chúng tôi đã hớn hở đi tới đó, chỉ để phát hiện ra rằng hang ổ ấy hoàn toàn trống trơn, chẳng còn sót lấy một xu đồng.
Aaaa! Tôi đã mong được đập cho chúng một trận tan tành mà! Lũ cướp khốn kiếp! Tại sao lại dám chuyển đi nơi khác chứ?!
“Hố hô hô hô! Đây là hậu quả của việc chỉ dựa vào tin đồn mà không chịu điều tra đấy! Sao nào? Đã học được bài học chưa?”
“‘Học được bài học chưa’?! Nghe này, Naga! Từ ngày mai—không, từ ngay tối nay, bà sẽ phải nhịn đói đấy!”
“Hự…! Đừng có nhắc chuyện đó chứ…! Đúng rồi, Lina! Chúng ta chỉ cần bán hết những món đồ có giá trị trong hành lý của cậu tại quán trọ và…”
“Bác bỏ.”
“Hừ… Lòng dạ vẫn hẹp hòi như ngày nào…”
“Không phải hẹp hòi hay rộng lượng! Thôi việc dựa dẫm vào tiềm lực tài chính của tôi đi! Thi thoảng, bà cũng nên tự mình tìm việc hay nghĩ cách nào đó đi chứ!”
Đương nhiên, sau này tôi sẽ phải hối hận vì nói ra những lời đó…
“Hố hô hô hô hô! Lina Inverse, tôi cuối cùng cũng tìm được rồi! Một công việc béo bở!”
Ngày hôm sau, tiếng cười ngớ ngẩn của Naga vang vọng đúng lúc tôi đang viện đủ cớ xin khất tiền trọ với ông chủ quán.
“M-Một công việc…?”
Không buồn để tâm khuôn mặt đang giật giật của tôi, Naga vỗ mạnh một cái lên vai chủ nhà trọ. “Hừ! Cứ giao cho tôi, Bạch Xà Naga! Sau khi công việc này hoàn tất, tôi sẽ trả lại cả vốn lẫn lời!”
“T-Thật không…?” ông chủ nhà trọ ấp úng nói, vẻ nghi ngờ lộ rõ trên khuôn mặt ông ấy.
“Hừ! Thề trên danh dự của tôi!”
(Bà có chút danh dự nào không vậy?)
Lời của cô ấy chỉ khiến cho ông chủ trọ trông càng bất an hơn, nhưng ông ấy dường như không có đủ gan để chống đối. Trong khi lẩm bẩm gì đó, ông ấy lưỡng lự rời đi.
“Hừ. Nào, Lina, đi thẳng vào công việc thôi nào! Khách hàng của chúng ta đã ở ngay dưới lầu rồi.”
Dù trong lòng nổi lên một linh cảm chẳng lành không dứt, nhưng nghĩ về ông chủ nhà trọ, tôi đành theo Naga xuống cầu thang.
“Thật ra chuyện tôi muốn nhờ cũng không có gì quá to tát đâu. Tôi chỉ muốn các cô giúp Jeffrey-chan nhà tôi trở thành một người đàn ông đích thực thôi. Hohohohohohohohoho!”
Ngay khi tôi và Naga vừa ngồi xuống ghế, một tràng âm thanh tần số cao không thương tiếc dội thẳng vào tai tôi!
(Ố-Ốiiiii…)
Trông bà ấy tầm bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp, ở cả hai bàn, mỗi ngón tay đều đeo đầy những chiếc nhẫn lòe loẹt, lấp lánh! Không thể nhầm lẫn được. Đây chắc chắn là ‘bà cô tự xưng xuất thân danh giá’ trong truyền thuyết, được cho là sinh ra chỉ nhằm mục đích gieo rắc hỗn loạn và sự khó chịu khắp thế gian!
“Nhất định đừng bao giờ dính dáng đến loại người như vậy.” Ngay cả bà chị ở quê của tôi mỗi khi nói câu này đều mặt mày tái mét.
“Ừ-Ừm…” Tôi cuối cùng cũng có thể dè dặt cất tiếng. “Giúp con trai mình trở thành một người đàn ông à… Dù Naga ăn mặc như vậy, cô ấy không làm cái nghề đó đâu…”
“Ối giời ôi! Sao cô lại có thể nói ra một thứ như vậy chứ?!” Người phụ nữ hét lên trước khi Naga có thể xen vào. “Ai lại bắt Jeffrey-chan yêu quý làm cái chuyện đáng ghê tởm như thế?! Nói cho mà biết, Jeffrey-chan nhà tôi…”
Và như vậy, đòn tấn công bằng sóng cao tần của bà ấy cứ tiếp tục không ngừng nghỉ.
“Hừm… Một công việc khá tốt đúng không, Lina?”
“Ư… hư…”
“Chỉ bấy nhiêu thôi mà mỗi người được ba mươi đồng vàng! Hố hô hô hô! Dù phải một mình đi kiếm việc, không ngờ lại có thể tìm được một công việc béo-bở như thế!”
“Au… hau…”
“Này, Lina! Cậu có nghe tôi nói không đấy?!”
“Hự… À… không hẳn… Chấn thương từ đòn tấn công sóng âm của người đó vẫn… Mà Naga này, sao bà vẫn lành lặn vậy được chứ…? Đầu tôi vẫn còn đang ong ong đây…”
“Hừ. Cậu vẫn còn non kém lắm, Lina.” Naga hất mái tóc của mình rồi ưỡn ngực lên. “Lần đầu bắt chuyện, tôi đã nôn thốc nôn tháo đấy!”
(Đừng khoe khoang cái chuyện đó, làm ơn…)
“—Cần tôi thuật lại chi tiết chuyện lúc đó không?”
“Không… đừng… xin đấy…”
Bà cô ấy—hình như tên là Josephine, một cái tên nghe đáng ghét đến lố bịch—chỉ tiếng cười của bà ấy thôi cũng khiến người ta phải đau đớn. Tiếng cười của Naga chỉ làm tôi nhức đầu thôi, nhưng Josephine thì khiến tôi có cảm giác như cả não bộ của mình bị tê liệt.
(Có lẽ cảm giác khi phê pha cũng gần gần giống vậy…)
Về nguyên văn yêu cầu của bà ấy, tôi sẽ không thuật lại vì sức khỏe tinh thần của bản thân. Nói tóm lại, con trai bà ấy, Jeffrey, muốn trở thành một hiệp sĩ phục vụ trong lâu đài của một thành phố lớn. Tuy nhiên, anh ta hoàn toàn không có chút kinh nghiệm thực tế nào. Dù có thể dùng tiền tài và quan hệ để cho anh ta có được cho mình một vị trí, kiểu gì anh ta cũng sẽ bị đồng nghiệp của mình bắt nạt.
Vậy nên kế hoạch là như sau: với sự giúp đỡ của tôi và Naga, chúng tôi sẽ cho anh ta được trải nghiệm thực chiến bằng việc đánh bại một băng cướp hay gì đó ở quanh vùng này, cho anh ta có được chút thành tích. Dĩ nhiên, công lao đều sẽ thuộc về Jeffrey-kun hết. Khoản thù lao một trăm đồng vàng là để bịt miệng, giấu kín sự tham gia của chúng tôi.
Thú thực, đây là một yêu cầu hết sức đê tiện.
“Naga, tại sao bà lại nhận một công việc dơ bẩn như vậy chứ?! Không đời nào tôi chấp nhận việc này đâu!”
Nhưng đáp lại lời tôi, Naga chỉ tròn mắt ngơ ngác. “Cậu nói gì vậy, Lina? Chính cậu đã bảo là mình sẽ nhận mà.”
“…Hả?”
(Cái… gì cơ?)
“Nghĩ lại thì… Lúc đó tôi ớn chẳng buồn nghe nữa nên chỉ gật gù ậm ừ cho qua chuyện… Có lẽ nào…?”
Naga nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của tôi, và rồi, với sắc mặt nghiêm nghị, cổ chậm rãi gật đầu.
“Xin chào. Tôi là Jeffrey Mailstar.”
Ngày hôm sau, một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi xuất hiện trước tôi và Naga trong khi cả hai đang hỗn chiến với suất ăn của mình bên trong phòng ăn. Anh ta có hơi thấp so với một nam giới bình thường, dáng người cũng gầy gò nữa. Trông anh ta giống như một pháp sư tập sự ốm yếu hơn là một hiệp sĩ đầy triển vọng.
(Hiểu rồi… Anh ta chắc chắn là dạng người sẽ liên tục bị bắt nạt nếu có bao giờ gia nhập vào một hiệp sĩ đoàn.)
“Mama bảo tôi đi cùng hai cô để đánh bại kẻ xấu…”
(Mama… Thật đấy à…?)
Nhân tiên, đám ‘kẻ xấu’ kia cũng là diễn viên được bà cô Josephine thuê về. Bọn họ phải tỏ ra vừa đủ đáng sợ, bị đánh bại vừa đủ thảm hại, sau đó tháo chạy vừa đúng lúc. Dĩ nhiên, Jeffrey không hề hay biết chuyện này.
Địa điểm diễn ra màn kịch này là hang ổ cũ của bọn cướp, nơi tôi và Naga từng kéo đến và ra về tay trắng.
Tôi và Naga lần lượt tự giới thiệu bản thân.
“Được rồi, đầu tiên, hãy cùng bàn bạc về kế hoạch. Nhưng…” Tôi nâng tách trà thảo mộc lên trước môi và nói với Jeffrey, người đang ngồi đối diện. “Đầu tiên, về năng lực của anh—Khục!”
Tôi vừa kịp ngăn mình phun hết chỗ trà trong miệng ra. Phía xa đằng sau của Jeffrey, ló ra từ sau chậu cây bên cạnh lối vào của quán ăn, là một bóng người tuyệt đối đáng ngờ!
(D-Đó hẳn là Josephine-san… chắc vậy…)
Lý do tôi bảo “chắc vậy” là do bà ấy đang đội một cái mũ trùm che kín mặt.
(C-Chà, tôi hiểu rằng bà ấy lo cho con mình, nhưng bộ dạng đó đơn giản là quá sức đáng ngờ… đến một mức lố bịch luôn…)
“Có vấn đề gì à, Lina-san?” Jeffrey hỏi.
Tôi vội vã xua tay. “K-Không có gì đâu! Tôi uống trà xong bị sặc thôi! …Quan trọng hơn! Dù sao đi nữa, chúng tôi cần biết về khả năng của anh. Kẻ địch chắc chắn sẽ áp đảo chúng ta về số lượng, vậy nên chúng ta sẽ cần một chiến thuật. Để có thể làm vậy, chúng ta cần phải thấu hiểu được tổng thể năng lực của từng cá nhân.”
Đương nhiên, ngay cả nếu đối thủ không phải diễn viên mà là một băng cướp thực thụ, thì khi đối mặt với tôi, Lina Inverse, một kiếm sĩ kiêm pháp sư, chúng cũng hoàn toàn không có cửa chiến thắng. Chẳng cần chiến thuật gì cả, tôi chỉ cần xả ma pháp tấn công để quét sạch bọn chúng là xong.
Tuy nhiên, mục tiêu của công việc lần này bị bó hẹp lại thành hỗ trợ cho Jeffrey. Chúng tôi cần xây dựng sự tự tin cho anh ta, đồng thời dạy cho một chút kinh nghiệm thực chiến.
“Xin đừng lo. Bất kể có bao nhiêu kẻ địch xuất hiện, tôi cũng sẽ chém hạ từng tên một bằng thanh kiếm này!” Jeffrey-kun nói, ưỡn ngực đầy tự tin và đặt một tay lên thanh rapier.
“Khá tự tin đấy nhỉ? Nhưng anh nói rằng mình không có kinh nghiệm thực chiến, vậy sự tự tin đó xuất phát từ đâu?”
“Dĩ nhiên là bởi,” Jeffrey-kun hùng hổ đáp, “Mama đã nói với tôi rằng ‘con sẽ không sao hết’!”
Tôi bất giác ôm đầu, trong khi Naga thì khịt mũi cười khẩy.
“Hừ! Vẫn còn ngây thơ lắm! Ý kiến của người nhà bao giờ chẳng có sự thiên vị! Bất kể mẹ cậu có nói gì, gà mờ vẫn sẽ mãi là gà—”
Bốp!
Một nhát chày đột ngột từ phía sau giáng thẳng vào đầu Naga, khiến cổ đập mặt xuống bàn! Phía sau cô ấy, không thể nhầm lẫn được, chính là Josephine-san, đang bịt mặt, thở phì phò giận dữ với cây chày trong tay.
“Ta không cho phép bất kỳ ai nói xấu Jeffrey-chan nhà ta! Kiếm thuật của Jeffrey-chan là không ai sánh bằng!”
(Không… ừm… bà cô này…)
“Ừm… Cho hỏi cô là ai?” Jeffrey rụt rè hỏi.
(Tự nhận ra đi chứ…)
Josephine-san xua tay. “Ôi chao! Cậu không cần bận tâm đâu. Tôi chỉ là một người qua đường thôi. Hohohohohohohohohohohohohoho! Chà, xin phép!”
Nói xong, bà ấy vội vã bước đi rồi lại nấp sau chậu cây với những động tác hết sức lộ liễu.
…………
Sau một thoáng im lặng, Jeffrey-kun cất tiếng, “…Chà, có lẽ cô ấy đúng là người qua đường thật.”
“Anh… nghiêm túc thật đấy hả?” Tôi không kìm được mà hỏi lại.
Nhưng anh ta đáp lại như thể đó là chuyện đương nhiên, “Chà, trước giờ vẫn vậy mà. Một người qua đường giấu mặt xuất hiện mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra, đánh ngất ai đó rồi bỏ đi.”
(Bà cô ấy… làm trò này suốt từ xưa tới giờ à…?)
“Chuyện đó… bình thường không xảy ra đâu…” tôi lẩm bẩm, cố gắng chống chọi lại cơn kiệt quệ không ngừng ập tới.
“Ồ, vậy à? Chắc đây hẳn là phong tục riêng của vùng này.”
Dĩ nhiên, khoảnh khắc đó, tôi không còn chút sức lực nào để phản bác nữa.
“—Chúng ta sắp đến nơi rồi. Hãy cảnh giác.”
“Hố hô hô hô! Bạch Xà—Ặc!”
Tôi không nói không rằng đạp Naga một cái ngay khi cổ vừa bắt đầu tràng cười của mình.
“Khi đối mặt với một nhóm lớn, nguyên tắc cơ bản là tập kích bất ngờ. Dù thế nào cũng đừng cười lớn như vừa rồi.”
Jeffrey gật đầu trước lời chỉ dẫn của tôi.
“Nhất thiết phải thế không…? Có mỗi một hai băng cướp thôi mà, tôi với cậu chỉ cần…”
“Nghe này!” tôi ghé sát tai Naga thì thầm để Jeffrey không thể nghe thấy được. “Tôi với bà làm hết thì còn nghĩa lý gì chứ?! Bà quên mục tiêu của công việc này là gì rồi à?!”
“Ồ… cũng phải…”
“Hai người đang bàn chuyện gì thế?”
“À, không có gì đâu.” Tôi lảng tránh câu hỏi của Jeffrey. “Nhân tiên, Jeffrey, trong tình huống như thế này, anh sẽ lập kế hoạch nào? Giả sử tôi có thể dùng được cả ma pháp lẫn kiếm thuật, còn Naga chỉ có thể dùng ma pháp.”
“Hừm… Nếu là tôi…” Anh ta ngẫm nghĩ một hồi. “Tôi sẽ xưng tên rồi xông thẳng vào, chém hạ từng tên lâu la như một cơn cuồng phong không thể cản phá! Nhưng rồi, tên thủ lĩnh băng cướp giở trò hèn hạ và bắt cóc Lina-san làm con tin. Tuy nhiên, nhờ sự nhanh trí, tôi giải cứu được Lina-san và đánh bại tên cầm đầu! Nhưng tôi sẽ không lấy mạng hắn ta. Lũ cướp sau đó sẽ ăn năn hối cải, còn tôi thì trở thành anh hùng nổi tiếng khắp nơi! Nghe thế nào?!”
“N-Nghe thế nào à… Đó còn không thể gọi là kế hoạch nữa…”
“Khoan đã. Thế còn khoảnh khắc tỏa sáng của tôi thì sao?” Naga chêm vào một lời phản bác lố bịch.
“Dĩ nhiên là có rồi,” Jeffrey-kun gật đầu và nói. “Thực ra, Naga-san là gián điệp của bọn cướp cài vào do lo sợ sức mạnh của tôi. Do cô ấy mà tôi rơi vào hiểm cảnh, nhưng rồi Naga-san hối hận và cứu lấy tôi, cuối cùng tự sát để chuộc tội. Đây là đoạn cảm động nhất trong toàn bộ kế hoạch!”
“Được, chấp thuận! Tôi khoái đoạn mà Naga tự sát đấy!”
“Này, Lina! Đừng có tự tiện quyết định chứ! Tại sao tôi lại phải—không, trước hết, đó còn không phải một kế hoạch! Đó chỉ là mấy thứ mà tay hát rong hạng ba—”
“Hạng ba là sao hả?!”
Bốp!
Không biết từ đâu xuất hiện, Josephine-san đội mũ trùm kín mít xuất hiện và giáng một nhát chùy gai vào sau đầu Naga, khiến cổ nằm lăn ra một lần nữa.
(Bà cô à… bà lặn lội đến tận đây luôn hả…?)
“Jeffrey-chan đã luôn là một đứa trẻ thông minh! Kế hoạch của thằng bé nhất định không thể nào sai được! Đúng không?!”
Sau khi xổ một tràng, bà ấy chợt nhận thấy ánh nhìn của Jeffrey.
“Ồ, xin đừng bận tâm. Tôi chỉ là một người qua đường thôi. Hohohohohohohoho! Giờ thì, xin phép!”
Nói xong, bà ấy lại khuất dạng sau một cái cây gần đó.
Jeffrey-kun có vẻ chỉ hơi bất ngờ một chút. “…Chỗ như thế này cũng có người đi lại nhỉ?”
“Anh… thực sự nghiêm túc đấy à?”
“…Có gì lạ lắm sao?”
…………
Tôi muốn phản bác bằng tất cả những gì mình có, nhưng tôi biết rằng nếu lỡ miệng, nhất định mình sẽ phải lĩnh một đòn của Josephine-san…
“Vừa rồi rốt cuộc là sao vậy?” Naga, như mọi khi, không biết đã hồi phục từ lúc nào đứng dậy hỏi tôi.
“Cẩn thận… Josephine-san đang nấp ở quanh đây đấy. Nếu nói xấu Jeffrey, bà sẽ ăn một chùy từ phía sau đấy…” tôi thì thào cảnh báo, sắc mặt Naga giật giật thấy rõ.
“Nhưng cậu không thực sự tính làm theo ‘kế hoạch’ của Jeffrey đâu đúng không…?”
“Đương nhiên là không rồi,” tôi đáp.
Sau đó, tôi chỉnh giọng mình về lại bình thường.
“À, Jeffrey này, ‘kế hoạch’ vừa rồi của anh đúng là rất thú vị, nhưng…” Tôi cẩn thận lựa lời, cố gắng không làm kích động Josephine-san, người chắc chắn đang lẩn trốn ở đâu đó quanh đây. “Nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi và Naga cũng có thể góp sức. Bởi chúng tôi có thể dùng ma pháp, tôi nghĩ đầu tiên tốt nhất nên dùng ma pháp để tấn công hang ổ địch, rồi nhân lúc hỗn loạn mà xông vào.”
“—Hiểu rồi,” Jeffrey-kun vỗ hai tay vào nhau và nói. “Vậy cô đã cải thiện chút ít kế hoạch của tôi.”
(Như vậy có gì là cải thiện “chút ít” chứ?)
Trong khi tôi cố nén mong muốn cãi lại, Naga khẽ thì thầm vào tai tôi, “…Cậu may đấy, Lina.”
“Ý bà là sao?”
“…Cậu không nhận ra à? Nếu Jeffrey nói ‘Hiểu rồi’ chậm thêm một giây thôi, chùy của Josephine-san đã giáng xuống đầu cậu rồi đấy.”
“…Ể?!” Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
(B-Bà ấy ra tay lúc nào vậy?! Có thể che giấu được sự hiện diện khỏi mình, Josephine-san quả thực quá đáng sợ!)
Và trong khi tôi còn đang rùng mình ớn lạnh—
“Này! Tụi bây! Định đi đâu hả?!”
Chúng tôi đã bị phát hiện bởi trinh sát của “địch”.
Hai gã đàn ông xuất hiện, trông lưu manh không khác gì phường trộm cướp. Tôi không biết bà ấy tìm đâu ra, nhưng đám này diễn khá tốt đấy.
“Chuẩn bị đi, lũ ác nhân!” Jeffrey nơi lớn, rút thanh rapier của mình ra và lập tức lao vào.
Dĩ nhiên, đống “kế hoạch” mà chúng tôi vừa mới bàn đã bị anh ta quên sạch.
“Hấp!”
Một đường kiếm bạc cắt xuyên qua không khí.
…Và chỉ cắt vào không khí.
(Vụng về quá mức…) Tôi vừa kịp nén lại những lời lẩm bẩm chỉ chực chờ phun ra. Tốc độ, sức mạnh, thời gian—tất cả những yếu tố trên anh ta đều căn lệch cả. Diễn viên đang đóng vai cướp kia hẳn không thấy chút ấn tượng nào trước sự yếu kém của Jeffrey và không thèm đỡ lấy một đòn. Tên đó liên tục dễ dàng né từng nhát kiếm với điệu cười khinh bỉ trên mặt.
Sau khi vung kiếm vô ích một hồi, Jeffrey-kun bắt đầu thở hổn hển và nói, “Ngươi… Ngươi cũng mạnh đấy! Khiến ta phải vất vả như vậy, chắc chắn ngươi phải là một kiếm sĩ vang danh.”
Hai tên kia bật cười chế giễu trước lời của Jeffrey. “He. Đừng có nói nhảm, đồ gà mờ.”
Bốp!
Ngay lúc ấy, Josephine-san xuất hiện một lần nữa và dễ dàng đánh bại cả hai diễn viên chỉ với một nhát chùy.
(Ồ, họ vẫn còn co giật kìa. Trông… có vẻ đau lắm đấy…)
“Sao các người dám nói vậy với Jeffrey-chan?! Các người phải để thằng bé đánh trúng chứ! Không phải vậy mới là tử tế ư?! Nhân tiện, tôi chỉ là một người qua đường thôi nhé!” Nói xong, bà ấy lại biến mất.
Jeffrey mỉm cười với chúng tôi. “Chà, đó là chuyện sẽ xảy ra khi tôi trở nên nghiêm túc đấy.”
(Cái “đó” nằm ở đâu chứ?) Dĩ nhiên, tôi không thể nói suy nghĩ của mình ra thành tiếng được.
“Nào! Đi thôi! Hang ổ của địch đã ở gần rồi!” Jeffrey hô to, giọng anh ta hào hứng một cách không cần thiết.
“Vậy tụi bây đã đến… xem ra hai người của tao đã bị đánh bại rồi hử?”
Người cất tiếng đầu tiên dường như là thủ lĩnh. Mặt mày ông ta trông quả thực hung tợn. Khi ba người chúng tôi (cộng một “người qua đường”) vừa đến nơi, các diễn viên đã đợi sẵn ở ngoài.
(Hiểu rồi… Vậy nhóm trinh sát thực ra có ba người. Hai người đứng ra cản đường, người còn lại quay về sào huyệt để báo cáo. Diễn xuất chân thật phết.)
“Có phải tụi bây… đến đây để cứu chúng?”
“Chúng?” tôi bất giác hỏi lại.
Có phải bọn họ đang dàn dựng một kịch bản có sự xuất hiện của con tin hay gì đó không? Tôi không nghĩ họ cần phải đi xa đến mức đó đâu…
Tên thủ lĩnh phớt lờ tôi mà nói tiếp. “Khi bọn tao về đây, có chừng năm, sáu tên du côn lạ hoắc đang chiếm dụng sào huyệt của bọn tạo. Tạm thời lũ đó bị bọn tao trói lại quẳng vào một góc rồi, nhưng… Chúng không phải người quen của tụi bây đâu nhỉ?”
(Khoan đã…)
“Ừm… Có khi nào…” tôi rụt rè hỏi. “Các người… là cướp thật phải không?”
“Hừ. Ai đời lại rảnh đến mức đi giả vờ làm cướp chứ?!”
(Hiểu rồi…)
Dường như lũ cướp này chỉ đi sang nơi khác một thời gian. Trong khi chúng vắng mặt, băng cướp giả của Josephine-san đã chờ đợi ở đây. Và không may cho họ, băng cướp thật đã trở về.
“Nếu không có việc gì ở đây thì biến đi—đó là những gì tao muốn nói, nhưng bởi tụi bây đã xử hai đàn em của tao rồi, tụi bây đừng hòng yên thân mà rời khỏi đây.” Nói xong, tên thủ lĩnh rút thanh đao của mình ra.
“Nực cười!” Dĩ nhiên, người vừa hét lớn là cậu ấm Jeffrey. “Ta không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng với hạng ác nhân như ngươi, chỉ cần thanh rapier này thôi là đủ! Chuẩn bị đi!”
Dứt lời, anh ta lập tức lao lên trước!
(Đồ ngốc này! Trình độ cỡ anh thì có thể làm được gì chứ?!)
“Hây a!”
Không ngoài dự đoán, từng đòn đâm của Jeffrey đều dễ dàng bị tên thủ lĩnh đỡ được.
“Hehehe! Sao thế hả?! Ăn to nói lớn mà đánh đấm dở tệ!”
“Sao ngươi dám nói vậy với Jeffrey-chan?!” Nhưng trước khi cây búa chiến của Josephine-san có thể nghiền nát đầu của tên thủ lĩnh, một tên khác đã đứng ra đỡ đòn. “Buông ra! Thật quá sức vô lễ! Chính bởi vậy nên lũ vô học mới…”
“Bắt nó im lặng đi,” tên thủ lĩnh ra lệnh, và một trong những tên cướp quật mạnh vào Josephine-san.
“Hự…”
“Á! Người qua đường-san!” Jeffrey kêu lên.
“Con mụ đó… bị cái gì vậy… Ái!” Trong khi tên thủ lĩnh đang phân tâm, thanh kiếm của Jeffrey tình cờ để lại một vết cắt trên má hắn.
Một dòng máu đỏ chảy ra.
(Ối không! Có máu là tệ rồi!) Khi tôi vừa kịp nghĩ như vậy thì đã quá muộn.
““…Hơ.”” Cả Naga và Jeffrey đồng loạt rên rỉ rồi ngất lịm.
“Sao cả anh cũng ngất chứ?!” Tôi không nhịn được mà hét vào mặt Jeffrey, dù biết anh ta chẳng thể nào nghe thấy được.
(Chẳng còn cách nào khác…)
“…Không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng chỉ còn lại mình mày thôi. Giờ tính sao?!”
“Fireball.”
Bùuuuum!
“““Oáiiiiiiii?!”””
Chỉ với một đòn Fireball từ tôi, lũ tay sai phía sau tên thủ lĩnh lập tức bị thổi bay.
“C-Cái gì?! Chuyện quái gì vừa xảy ra?!”
Trong khi tên thủ lĩnh còn đang phát hoảng, tôi phát động ma pháp thứ hai.
“Flare Arrow!”
Lũ cướp đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
“Hố hô hô hô! Thật là một lũ thảm hại!” Một lần nữa, không biết tỉnh lại từ lúc nào, Naga đứng đó cười vang.
“Bà đã làm cái khỉ gì đâu!”
“Thì giờ làm! Freeze Arrow!”
Khi ma pháp của Naga được phát động, hầu hết lũ tôm tép đã nhận ra có chống trả cũng vô nghĩa và đồng loạt quay đầu tháo chạy. Tất cả những gì còn lại là tên thủ lĩnh và vài tên cận vệ.
“A! Tụi bây?! …Chết tiệt! Không đời nào tao chịu thua!”
Nói xong, tên thủ lĩnh tóm lấy Jeffrey vẫn đang bất tỉnh, siết chặt và kề kiếm vào cổ anh ta.
“Chết rồi!”
“Ư… ưm…” Jeffrey cuối cùng cũng tỉnh lại. “C-Chuyện gì vừa mới… Hả?!”
“Im một chỗ đi, nhãi con! Nghe đây, lũ ranh! Nếu còn quý mạng sống của thằng này thì đừng có kháng cự nữa!”
(Thật thảm hại…)
“Naga! Vòng ra sau chúng!”
“Được!” cô ấy đáp lại rồi di chuyển ra phía sau tên thủ lĩnh và đám cướp còn lại.
“Tao đã nói là đừng có di chuyển! Hay tụi bây không quan tâm chuyện gì xảy ra với thằng này?!”
“Cứu vớiiiii! Lina-san! Naga-saaaan!”
(Bộ anh là công chúa trong mấy bản anh hùng ca hay gì à…?)
Chà, dù sao thì từ đầu tôi cũng chẳng mong đợi gì nhiều…
“Hừ. Muốn biết không?” Tôi chậm rãi từng bước, từng bước tiếp cận tên thủ lĩnh. “—Chuyện mà bọn ta chuẩn bị làm ấy…”
“Tao bảo nếu tụi bây định giở trò gì, thằng này sẽ mất mạng đấy!” tên thủ lĩnh gào lên.
Nhưng tôi chỉ điềm tĩnh đáp lại, “Nói nghe nè…” Tôi chỉ một tay vào Naga. “Cô ấy đang chuẩn bị cởi đồ đấy.”
“““Cái gìiiiii?!””” Tất cả đồng thanh kêu lên và ngoái đầu lại.
(Ngay lúc này!)
“Inversee Screw Craaash!”
Binh!
Cú đá của tôi giáng thẳng vào đầu của tên thủ lĩnh.
Đàn ông… đúng là thứ sinh vật đáng buồn…
Và như vậy, trận chiến đầy rẫy sự khó hiểu đã đi đến hồi kết. Xin nói thêm, đống báu vật của lũ cướp cũng không có gì đáng kể.
“Giờ anh đã hiểu rồi chứ, Jeffrey?” tôi nói sau khi đã đảm bảo rằng Josephine-san chưa tỉnh lại. “Trình độ của anh vẫn chẳng khác một tên gà mờ là bao.”
“Hố hô hô hô! Lina nói hoàn toàn đúng đấy! Cậu hoàn toàn không hề phù hợp với công việc này chút nào!” Naga nói, đồng thời cất tiếng cười cao ngạo như thể vừa có được đại thắng.
“Tôi… Tôi quả thực vẫn còn non kém khi so với Lina-san và Naga-san,” Jeffrey nhìn thẳng vào mắt chúng tôi và nói.
Xem ra ít nhiều anh ta cuối cùng cũng đã nắm được năng lực của bản thân rồi.
“Nhưng… không, đó chính là lý do vì sao tôi hiểu hai cô lại nói vậy, là bởi cả hai ghen tỵ với tài năng của tôi!”
Đoàaang!
Cả tôi và Naga liền đồng loạt tự hủy.
“Nhưng nhờ chuyện này, tôi đã có được niềm tin vững chắc!”
Bùuum!
Một đợt tự hủy thứ hai.
“Với tài năng đến cả bản thân tôi cũng còn phải khiếp sợ, một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ trở thành một hiệp sĩ trong các hiệp sĩ! Các cô có nghe không?! Lina-san! Naga-san!”
Đương nhiên, tôi và Naga không còn chút năng lượng nào để tự hủy nữa.
Và như vậy, một vụ rắc rối nữa đã khép lại. Ví tiền của chúng tôi đã ấm lên, nhưng đầu óc thì lạnh toát lạ thường. Tôi và Naga rời khỏi ngôi làng, trong đầu chỉ mong rằng Jeffrey sau khi gia nhập hiệp sĩ đoàn sẽ bị bắt nạt đến chết…
Quả thực, thế giới sắp đến hồi diệt vong rồi…
(Ủy ban Giáo dục Inverse: Hết)
Nội dung chương này có liên quan đến tập 2 của Movie Slayers: Book of Spells a.k.a. Karen Gốc: bad trip - thuật ngữ mô tả phản ứng tâm lý bất lợi cấp tính đối với các tác động được tạo ra dưới ảnh hưởng của các chất hướng thần, cụ thể là chất gây ảo giác.