Tôi không khỏi trợn tròn mắt.
Chiếc bàn lớn đến không cần thiết kia đang được lấp kín bởi những món ăn lộng lẫy xa hoa: tôm đen ôm trứng trộn kem Rem, gà tây sốt bóng kiểu Klaulenz, vân vân và mây mây!
(A… Tuyệt ♡ quá ♡ đi♡)
“Thực ra,” ông lão tóc hoa râm ngồi đối diện tôi điềm tĩnh nói, “tôi muốn nhờ cô lấy lại một món đồ từ tay một người.”
Trông ông ấy cũng đã phải quá tuổi sáu mươi, thế nhưng khuôn mặt thon gọn, hiền hậu của ông ấy không đúng với tuổi chút nào.
“Ừm,” tôi đáp lại một cách mơ màng, ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào những món ăn bày ra trước mặt.
Người gọi tôi tới ngay khi tôi vừa đặt chân đến thị trấn này là Crule-san, phó tọa của Hiệp hội Pháp sư—tức ông lão đang ngồi trước mặt tôi ngay lúc này đây. Khi tôi vừa đến nhà ông ấy và ngồi xuống bàn, chẳng nói chẳng rằng, những đĩa đồ ăn đã được đặt ra ngay trước mặt tôi…
Tuy vậy, đến giờ tôi vẫn chưa được nghe câu, “Mời thưởng thức.”
(Ui… Đồ ăn ngon vậy mà lại sắp nguội rồi kia…)
“Cách đây ít lâu, tôi khám phá được một vài hiện vật bên trong một tàn tích nằm ở dãy núi gần đây, nhưng gần đây chúng đã bị đánh cắp. Thực ra tôi cũng đoán ra được thủ phạm là ai rồi, nhưng lại không có chứng cứ. Hơn nữa, tôi không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện lên. Đó là bởi người tôi đang nghi ngờ, giống như tôi, cũng là phó tọa của Hiệp hội Pháp sư.”
“Ra vậy…” Tôi nuốt nước bọt ừng ực.
“Nhìn chung câu chuyện là vậy đấy… Nếu cô sẵn lòng nhận công việc, tôi có thể cung cấp thêm thông tin chi tiết sau khi dùng bữa…”
“Đương nhiên là tôi sẽ nhận rồi!” tôi đáp lại không chút do dự, và ông Crule mỉm cười dịu dàng.
“Ồ, vậy thì thật may quá. Chà— Tuy không có gì đáng kể, nhưng mời cô thưởng thức.”
“Mời cả nhà ăn cơm!”
Và như vậy, vì chính nghĩa, danh dự, và một chút háu ăn, tôi đã chấp nhận công việc này.
“Được rồi, tôi đã hiểu đại khái được sự tình,” tôi vừa nói, vừa nhấp một ngụm sữa nóng sau bữa ăn.
Trong lúc ăn, ông Crule đã cung cấp thêm “thông tin chi tiết”, nhưng phải nói thật thì chỗ thông tin đó cũng không khác câu chuyện tóm lược mà ông ấy kể trước đó là mấy.
Nhân đây tôi xin giải thích thêm, thông thường, trên khắp lục địa này, bất cứ thứ gì khai quật được đều trở thành tài sản của người khai quật. Gọi chúng là “hiện vật” cho oai chứ về bản chất chúng cũng không khác kho báu là mấy. Ngay cả khi không được tạo ra từ những nguyên liệu đắt tiền, giá trị nghệ thuật hay nghiên cứu của chúng thường khá cao.
Luôn luôn tồn tại những nhà sưu tầm muốn những thứ như vậy, bất kể nguồn gốc xuất xứ. Tôi từng nghe rằng ở Elemekia hay đâu đó, họ đã ban hành luật lệ rằng tất cả hiện vật khai quật được đều phải được giao nộp cho nhà nước để bảo vệ di sản văn hóa. Ngay sau đó, nạn đào trộm bùng phát ồ ạt, khiến cho họ phải vội vã rút lại điều luật.
Rốt cuộc, con người luôn bị thôi thúc bởi những ham muốn vật chất.
Ông Crule, cùng với sự trợ giúp của một vài phụ tá, đã khai quật được một lượng đáng kể hiện vật từ một khu khai quật.
Nhưng thật chẳng nên, ông ấy đã đem khoe chúng với người khác: phó tọa còn lại, Baisen.
“…Nhưng chỉ vậy thì không có vẻ là đủ để chắc chắn rằng Phó tọa Baisen là thủ phạm, đúng không? Có thể tin đồn đã được loan ra từ các phụ tá hỗ trợ khai quật, rồi một ai đó nghe được nên đã đánh cắp?”
“Không, chắc chắn là Phó tọa Baisen. Hắn là loại người như vậy. Nếu là hắn, hắn sẽ làm. Tôi tin chắc là như thế.”
(Cách mà ông ấy tin tưởng người ta kỳ lạ thật.)
“Vậy tại sao ông lại đem khoe hiện vật cho một người như vậy chứ?”
“Dĩ nhiên bởi tôi muốn khoe khoang và làm hắn phải ghen tị,” ông Crule điềm tĩnh đáp, không đổi sắc mặt lấy một lần.
(Chà, đúng là có nhiều người thích khoe khoang tài sản của mình… Nhưng ông lão này, lời ăn tiếng nói thì tử tế lịch sự nhưng tính cách có vẻ khá độc dị đấy chứ.)
“N-Nhân tiện, xin lỗi nếu có hơi vô lễ, nhưng tôi muốn xác nhận một chuyện. Ông có bằng chứng nào chứng minh rằng những hiện vật bị đánh cắp đó vốn thuộc về ông không?”
“Ồ, vậy tức là cô đang ám chỉ rằng tôi nói dối…?”
“Không, không, không hề!” Cảm nhận được có gì đó nguy hiểm trong giọng điềm đạm của ông ấy, tôi vội vã xua tay.
(Đáng sợ thật đấy… Ông già này kiểu gì đến một lúc nào đó cũng sẽ gây chuyện lớn cho mà coi.)
“Thực ra, trong công việc trước đó, tôi đã được yêu cầu ‘lấy lại món đồ bị đánh cắp’, nhưng hóa ra khách hàng chỉ đang cố lừa tôi lấy trộm đồ của người khác. Vậy nên tôi mới hỏi…”
“—Ra là như thế. Được rồi. Nhưng về bằng chứng thì… Vốn dĩ chúng là những món đồ được khai quật… À, khoan. Tôi nhớ trong chỗ hiện vật có một tấm bùa làm bằng bạc. Trong lúc vệ sinh, tôi đã tháo viên đá quý gắn trên đó ra, và rồi nó đã bị lấy cắp trước khi tôi kịp lắp lại. Tôi vẫn còn giữ viên đá quý đó. Nếu có một tấm bùa khớp với viên đá quý này, điều đó sẽ chứng minh rằng nó vốn thuộc về tôi.”
(Ra vậy. Nếu thế thì mình có thể tin tưởng ông ấy được.) Tôi khẽ gật đầu một cái.
“Hiểu rồi. Vậy ông có thể kể chi tiết cho tôi vụ trộm đồ diễn ra như thế nào được không?”
“Được. Vậy thì để tôi gọi phụ tá vào và kể cho cô nghe chi tiết hơn.”
“Xin lỗiiii! Tất cả đều do tôi mà ra hết!”
Ngay khi được yêu cầu giải thích tình hình, phụ tá của Crule-san lập tức bắt đầu xin lỗi không ngớt. Cô ấy trông đâu đó khoảng hai mươi tuổi, là một mỹ nhân với mái tóc cắt ngắn, nhưng…
“—Nào, nào, Caroline-kun.” Lời nói của Crule-san vẫn không làm cô ấy im lặng; trái lại, cô ấy còn la làng lớn hơn.
“Aaaaaa! Kiểu gì mình cũng sẽ bị đuổi việc! Chắc chắn bị đuổi luôn! Rồi sau đó bị Hiệp hội Pháp sư đuổi cổ, gia đình cũng sẽ coi mình là đứa thất bại rồi từ mặt luôn! Mình sẽ phải lang thang không nhà không cửa, rồi mình sẽ chết trong cô độc! Phải! Mình sẽ chết mất! Khônggg! Tôi chưa muốn chết đâuuuu!”
(Này, chị gái ơi…)
“Cái… gì thế này…?” tôi bàng hoàng hỏi.
“Không, không, con bé là một phụ tá rất có năng lực đấy, nhưng… con bé chỉ hơi hậu đậu một chút và hay lo xa quá thôi. À, nào nào, Caroline-kun.”
“Khôngggggg!”
“Caroline-kun.”
“Oaaaaaa!”
Bốp!
Không chút biến sắc, Crule-san tung thẳng một cú đá vào thái dương của cô ấy!
“Oáiiiiiiii!”
“Ồ… Dường như con bé cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi.” Vẫn giữ nụ cười hiền hậu, Crule-san lên tiếng với cô ấy, dù người kia thì đang quằn quại trong đau đớn.
(Ông già này đáng sợ thật đấy…)
“Nhân tiện, Caroline-kun, tôi sẽ không khử cô đâu, vậy nên cô có thể kể lại những gì đã xảy ra được không?”
“N-Ngài không nói vậy để trao cho tôi hy vọng rồi khử tôi sau đâu đúng không?” cô ấy vừa lắc lắc cái đầu vừa hỏi, dường như đã hồi phục được phần nào.
“Không, không đâu. Từ trước đến giờ, tôi luôn tha thứ cho cô còn gì? Giống như hồi cô lỡ tay làm rơi và khiến bức tượng vàng bị móp, hay khi cô đạp chân lên chiếc vương miện bạch kim, tôi chỉ đấm đá cho đến khi cô không cử động nổi nữa thôi mà.”
(Chỉ vậy thôi cũng đã là quá tay rồi đấy…)
Dù sao thì, cô ấy bắt đầu lưỡng lự kể lại câu chuyện từng chút một: Hôm đó, cô ấy được Crule-san giao cho việc vệ sinh tấm bùa chưa lắp đá quý và những hiện vật khác trong căn chòi làm việc ở sau vườn. Đến khi cô ấy làm xong thì đã chiều muộn. Sau khi ra ngoài ăn tối xong, cô ấy mới sực nhớ rằng mình quên chưa khóa cửa căn chòi. Khi quay về, cô ấy phát hiện ra rằng tất cả hiện vật đều đã bị đánh cắp.
—Ngay khi vừa kể đến đoạn này, cú móc phải của Crule-san giáng thẳng vào mặt Carol không một lời báo trước, nhưng đó cũng chỉ là tiểu tiết mà thôi.
“Hừm… Ngoài những chuyện cô vừa kể ra, cô có nhận thấy bất cứ thứ gì khác có thể là manh mối không?”
“Không có, nhưng… Lina-san! Xin hãy cho tôi giúp trong công việc này!” Carol cầu xin, tay siết chặt lại trước ngực, ánh mắt chứa đầy sự quyết tâm.
“Dù vậy, Caroline-kun, chuyện này…”
“Tôi biết chuyện này rất nguy hiểm! Nhưng làm sao có thể biết được đâu là món đồ bị lấy cắp nếu không có người đã từng thấy chúng đi cùng? Và trên hết, chính vì tôi lơ là hỏng việc đã gây nên chuyện này! Nếu như tôi cứ ngồi yên như thế này mà kết quả là những hiện vật bị mất đi vĩnh viễn, thì làm sao… làm sao tôi có thể chịu trách nhiệm được chứ?!”
(Cổ chắc chỉ không muốn bị Crule đánh tới chết thôi…)
“—Hừm, Caroline-kun, tôi hiểu rõ tấm lòng của cô rồi. Còn cô thì sao, Lina-san? Cô có thể để con bé hỗ trợ trong công việc này không?”
“V-Vâng, dĩ nhiên rồi! Có được sự giúp đỡ của cô ấy thì tốt quá! Ha ha ha!” tôi đáp lại với một nụ cười méo xệch.
Thành thật mà nói, có cô nàng này theo cũng thì chỉ tổ vướng tay vướng chân, nhưng nghĩ về cảm xúc của cô ấy và tính cách của Crule-san, tôi không thể từ chối thẳng thừng được.
Và như vậy, một tổ đội bất đắc dĩ, tôi và Carol, đã được thành lập để giành lại kho báu bị đánh cắp.
“Đến nơi rồi. Đây là nhà của Phó tọa Baisen,” Carol nói khẽ.
Nằm trên vách đá tách biệt với thị trấn, một tòa biệt thự kiểu dáng phương tây đứng sừng sững ở đó. Những bức tường bị phủ kín bởi dây leo, phía sau là ánh trăng tròn lơ lửng. Dĩ nhiên, còn có cả lũ dơi đang bay lượn trên không nữa. Đây đích thị là nhà của Phó tọa Baisen.
“Nhưng… Không phải nơi này trông khả nghi thấy rõ à…?” tôi lẩm bẩm.
“Dường như ông ấy thiết kế nơi này dựa trên quan niệm rằng ‘một nhà nghiên cứu phải sống trong nơi như thế này’ hay gì đó,” cô ấy trả lời.
“Không phải vậy đơn giản chỉ là ông ta có ‘gu thẩm mỹ kỳ quặc’ thôi à?”
“Tôi không nghĩ là từng có người nói vậy trước mặt ông ấy cả.”
(Ra vậy…)
Đã quá nửa đêm. Ánh đèn trong các ô cửa sổ tòa biệt thự đã hoàn toàn tắt lịm.
“—Được rồi, đi thôi nào, Carol. Không cần tôi phải nhắc đâu, nhưng hãy che giấu sự hiện diện của mình và tuyệt đối giữ im lặng.”
“Ừm, hiểu rồi! Nếu bị bắt, chúng ta sẽ lập tức bị coi là kẻ trộm, bị tống vào ngục, bị xã hội ruồng bỏ, và phải sống một cuộc đời cô độc… Mà như vậy vẫn còn là nhẹ! Ngay khi bị bắt quả tang, chúng ta có thể sẽ bị xử ngay tại chỗ! Khôngggg! Tôi chưa muốn chết đâuuuu!”
(Cô ta ồn ào thật đấy.)
“Dil Brand.”
Bùmmmmm!
“…Nếu cô không im đi, tôi thực sự sẽ nổi giận đấy,” tôi nói với cô gái vẫn còn đang run lẩy bẩy vì ăn trọn ma pháp của tôi.
“N-Nổi giận? Không phải cô vừa mới nổi giận rồi còn gì?!” Carol phản đối vì lý do gì đó.
“Tôi không giận. Tôi chỉ cho cô lĩnh một ma pháp tấn công để làm cô im miệng thôi.”
“V-Vậy Lina-san… Cô sẽ dùng ma pháp tấn công người khác trước khi nổi giận ư?!”
“Đó là một cách tốt để đỡ bị tích tụ stress,” tôi đáp, và cô ấy cuối cùng cũng chịu im lặng.
(Có vẻ thuyết phục được cô ấy rồi.)
“Dù sao đi nữa, đầu tiên, chúng ta cần tìm chỗ có thể lẻn vào!”
“Một chỗ để lẻn vào à…? Mấy căn nhà bình thường thì không có chỗ như thế đâu.”
“Này! Thôi nhiều lời đi! Dù không có thì cũng phải thử thôi, đúng không?!”
“Chà, chắc vậy…”
“Vậy thì đừng than phiền nữa. Đi thôi,” tôi nói rồi hướng về phía căn biệt thự.
Trước mắt, tôi dùng Levitation để nâng Carol lên và bay qua bức tường bao. Sau khi đã xác nhận rằng không có người canh gác hay chó canh, chúng tôi đáp xuống phía sau một bụi cây. Ngay cả khi ở gần, tôi vẫn không thể cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào từ bên trong tòa biệt thự.
“Mà này, Carol, Phó tọa Baisen sống một mình à?”
“Nghe nói ông ta không có gia đình. Ông ta có thuê người giúp việc với phụ tá, nhưng không ai ở lại qua đêm cả,” cô ấy đáp.
(Hừm…)
“Nếu thế thì trong nhà hẳn chỉ có một mình Phó tọa Baisen. Dù sao đi nữa, dám chắc cũng phải có một hệ thống an ninh nào đó… Nhân tiện, cô có biết phòng riêng của phó tọa ở chỗ nào không?” tôi hỏi.
Nếu tên trộm thực sự là Phó tọa Baisen, ông ta chắc chắn sẽ không để đồ ăn cắp ở nơi dễ lọt vào tầm mắt của người giúp việc hay phụ tá của mình. Nơi khả nghi nhất sẽ là phòng riêng của ông ta.
“Tôi không biết… Tôi đã đến đây vài lần để làm việc vặt cho Crule-sama, nhưng tôi mới chỉ được dẫn vào phòng khách…”
(Xem ra mình đành phải lục lọi từng phòng một vậy…)
Tôi rón rén tiến lại gần ngôi nhà, cố gắng không để phát ra tiếng động. Nếu có cửa sổ trời hay ống khói lớn thì tôi có thể dùng Levitation để đột nhập từ trên xuống, nhưng tiếc thay, ở đây lại chẳng có thứ nào trong số đó cả. Tôi áp sát một ô cửa sổ và nhòm vào trong.
(Có vẻ an toàn, không có sự hiện diện nào cả…)
“Lina-san, Lina-san.”
“Im lặng nào.”
“Nhưng có cửa sổ mở kìa…”
“Bẫy đấy,” tôi đáp mà không ngoảnh lại nhìn.
“Nhưng đi vào được mà.”
(Ồ, đúng thật. Nhưng… bình thường thì ai mà lại nhảy vào ngay chứ?)
Chà, thôi thì chuyện cũng đã rồi. Tôi leo qua cửa sổ theo cô ấy.
Một hành lang dài thăm thẳm chìm trong bóng tối trải dài trước mắt. Nơi đây nằm trong góc tối của tòa nhà, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu tới được. Tôi không thể phát động Lighting, vậy nên ánh sao mờ nhạt là thứ duy nhất để dẫn đường.
“Đây hẳn là hướng dẫn ra tiền sảnh… nên chắc là lối kia.”
Tôi lặng lẽ theo sau Carol, che giấu đi tiếng chân của mình. Cuối cùng, chúng tôi dừng lại trước một cánh cửa.
“Đến rồi,” cô ấy nói rồi thẳng thừng mở cửa và bước qua.
Không còn cách nào khác, tôi cũng đành bước qua—
“Lighting!” Một giọng nam cất lên, ánh sáng ma pháp lập tức bừng sáng, chiếu rọi cả căn phòng.
“Cái gì?!”
“—Chào mừng, quân trộm cắp.”
Trong căn phòng giống như sảnh tiếp khách, chờ sẵn chúng tôi là một lão già mặc bộ đồ pháp sư, và—
Gần mười cảnh vệ thị trấn được trang bị đầy đủ.
“Cứu với!” Carol kêu lên và chạy về phía lão pháp sư. “Tôi đã nói là không muốn làm chuyện này rồi! Là người kia và Crule-san đã ép tôi!”
“Này! Chờ đã!” tôi vô thức cất tiếng trước lời vu cáo trắng trợn của cô ấy.
“Hừm! Phó tọa Baisen, quả đúng như ông dự đoán!” Đội trưởng đội cảnh vệ, người hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, gật gù lên tiếng.
Điều duy nhất tôi hiểu được là lão pháp sư ở trước mặt mình là Baisen, chủ nhân của tòa biệt thự này. Ông ta là một người nhỏ thó với cái đầu hói, nhìn giống gian thương hơn là pháp sư.
“Con gái thì không nên học mấy cái thói trộm cắp. Giờ im lặng mà ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi!”
Vừa nói xong, đám cảnh vệ đồng loạt giương kiếm, bao vây tôi từ mọi phía. Tôi có thể dùng ma pháp tấn công để quét sạch bọn họ và tẩu thoát, nhưng như vậy thì tôi chắc chắn sẽ trở thành tội phạm truy nã.
“Chuyện này là sao hả, Carol?!” tôi quắc mắt nhìn, nhưng cô ta chỉ cười lớn.
“A ha ha ha ha ha ha ha! Cô mắc bẫy rồi, Lina-san! Đầu tiên, tôi lấy trộm hết hiện vật của Crule rồi giao chúng cho Baisen-san!”
“Này, Carol!” Baisen lên tiếng chen ngang.
“Đừng lo, Baisen-san. Ngay cả khi cô ta có biết được sự thật và nói cho người khác, đó cũng chỉ là những lời nói vô giá trị của một tên tội phạm mà thôi… Lina-san, cô được Crule thuê về để lấy lại những món đồ bị trộm, và khi cô đến đây, chúng tôi đã mai phục và giao nộp cô cho cảnh vệ! Còn tôi thì đi theo và khai rằng Crule đã đe dọa tôi. Phư phư, như vậy thì Crule sẽ trở thành tên trộm. Còn Baisen-sama thì sẽ trở thành chủ tọa kế nhiệm của Hiệp hội Pháp sư!”
“R-Ra thế! Vậy thì những cảnh vệ này…”
“Phư phư. Dĩ nhiên rồi. Bọn họ đều đã được Baisen-san thu phục cả rồi. Đúng không, Baisen-san?”
Carol quay sang để xác nhận lại, nhưng ông ta chỉ chậm rãi lắc đầu.
“Ể…?” Cô ta sững người lại.
“…Quý cô à, câu chuyện vừa rồi nghe rất thú vị đấy. Cô có thể kể thêm nữa được không?” người đội trưởng hỏi, bước lại gần cô ấy với điệu cười mỉa mai. Những mũi kiếm của cảnh vệ không còn hướng về tôi nữa, mà hướng về phía Baisen và Carol.
“Aaaaaaa! Chết rồiiii! Chết chắc rồiii! Nhất định mình sẽ bị tử hình! Tử hìnhhhhh!” Ngay lúc Carol đang rơi vào hoảng loạn, thu hút sự chú ý cả cảnh vệ—
“Lei Wing!” Baisen đột ngột phát động ma pháp bay với tốc độ cao.
“Cái gì?!”
“Chết tiệt! Đừng để ông ta thoát!” Đội cảnh vệ hét lên định đuổi theo, nhưng đã quá muộn.
Xoảng!
Baisen lao qua ô cửa kính và mất hút vào trong màn đêm. Tôi cũng có thể dùng được ma pháp đó, nhưng nếu bây giờ mới bắt đầu xướng chú thì không tài nào đuổi kịp được nữa.
Và như vậy, phó tọa đã thành công tẩu thoát ngay trước mắt chúng tôi.
“Cô đến đây để làm gì…?” Carol chào đón tôi với vẻ không mấy hài lòng bên trong buồng giam của trạm gác.
“Ư phư phư phư. Cô ra sao rồi?”
“Tôi ra sao rồi ư?! Tôi đã bị xóa sổ khỏi xã hội rồi đấy! Aaaa! Nhất định tôi sẽ bị tử hình! Tử hìnhhhhhh!”
(Cô ta đúng là lúc nào cũng ồn ào…)
“Nhưng mà này, tại sao cô lại phản bội Crule-san và đứng về phía Baisen chứ? Hay là cô đã bị mua chuộc bằng tiền như diễn biến thường thấy?”
“Đúng là có vụ đó thật, nhưng… Nhìn vào Crule cũng đủ hiểu tại sao tôi lại phản bội rồi, đúng không?!”
(Ra vậy…)
Cô ấy nói phải, tôi chắc chắn không hề muốn làm việc cho một người như ông ta.
“Chà, dù sao đi nữa, cứ đà này thì cô sẽ bị giải tới nhà tù. Những tù nhân khác sẽ bắt nạt cô, lính canh sẽ ngược đãi cô, và ngay cả khi ra tù, sẽ chẳng còn ai thuê cô nữa…”
“Khônggggg! Tôi chưa muốn chết đâuuuu!”
Cô ấy vùi đầu vào tay một lần nữa, tôi tranh thủ nói thêm vài lời.
“Nhưng mà này. Tùy vào thái độ hợp tác của cô mà tôi có thể giúp được phần nào đó.”
“—Ý cô là sao?” Cô ấy liền lập tức ngẩng mặt lên.
“Baisen vẫn chưa được tìm thấy, những món đồ cô lấy trộm từ Crule-san cũng không được tìm thấy bên trong nhà của ông ta. Cô có biết chúng có thể đang ở đâu không?”
“Chuyện đó—” Cô ấy do dự đảo mắt đi.
(Trúng phóc.)
“Nghe kỹ này, Carol. Đúng là cô đã giúp Baisen thực hiện kế hoạch của ông ta, nhưng cô cũng có lý do để phản bội Crule-san. Lỗi lầm không hoàn toàn thuộc về mình cô.”
“Hở…?” Trông cô ấy có vẻ bất ngờ.
Tôi liền ghé người vào nói thầm, “Nếu cô chịu hợp tác với tôi lấy lại những món đồ bị đánh cắp và bắt được Baisen, tội trạng của cô có thể được giảm nhẹ. Chỉ cần khéo léo một chút là cô sẽ chỉ bị cảnh cáo nghiêm mà không cần phải ngồi tù. Nếu hợp tác, tôi sẽ cố nói đỡ với Crule-san và đội trưởng đội cảnh vệ.”
“Thật không?!”
“Dĩ nhiên rồi. Vậy cô đồng ý giúp tôi chứ?”
Cô ấy ngẫm nghĩ một hồi trước những lời của tôi. “Baisen-san có một phòng thí nghiệm bí mật bên trong ngọn núi gần đây. Tôi sẽ dẫn đường.”
“Hê, ra là ở một nơi như thế này à?” tôi thì thầm, nép mình trong bụi cây rậm rạp.
Hiện chúng tôi đang ở trên một ngọn núi nọ nằm gần thị trấn. Đáng cười thay, lối vào phòng thí nghiệm bí mật nằm ở ngay phía sau con thác. Nhìn vào thiết kế biệt thự của Phó tọa Baisen, xem ra ông ta khá tận tâm với gu thẩm mĩ của mình.
“Nhưng Lina-san à… Từ trong phòng thí nghiệm đâu nhìn ra được đến chỗ này, vậy tại sao chúng ta lại phải lén lút?”
“Còn phải hỏi nữa à? Dĩ nhiên là để tạo bầu không khí rồi.”
Carol cau mày trước câu trả lời của tôi.
“…Chúng ta không xông vào luôn được à?”
“Trước hết, trong phòng thí nghiệm này có lối thoát hiểm bí mật hay gì đó không?”
“Không biết nữa. Tôi mới chỉ đến đây một lần.”
“…Cô không hề nói dối đâu đúng không?”
“Tôi không hề có ý định liều mạng vì Baisen-san đâu.”
(Hiểu rồi. Lần này xem ra cô ấy nói thật.)
“Nếu vậy thì chúng ta xông vào ngay thôi!”
“Chẳng thấy ‘ngay’ ở chỗ nào hết á…”
Dĩ nhiên, tôi hoàn toàn phớt lờ tiếng lẩm bẩm của cô ấy và bắt đầu cuộc đột kích.
Bên trong hang tối mờ và ẩm thấp đến khó chịu. Đám rêu quang mọc rải rác cung cấp vừa đủ ánh sáng để tôi có thể thấy được lờ mờ xung quanh, và lối đi cũng hoàn toàn thẳng tắp, không có trở ngại.
Không biết đã đi được bao xa, ánh sáng bên ngoài cửa hang từ lâu đã hoàn toàn khuất hẳn.
“Chào mừng đã đến nơi đây.” Một giọng nói bất chợt vang vọng khắp hang. Do không có tiếng vọng nên hẳn nó được truyền đến bằng ma pháp. Cách xưng hô và điệu bộ vẫn y hệt lúc ở biệt thự, nhưng với một kẻ không phân biệt nổi giữa sự thiếu sáng tạo và sự nhất quán phong cách, có nói gì cũng vô ích.
“Giọng nói đó—là Baisen! Làm thế nào mà ông biết bọn này đang tới?”
Sau một quãng im lặng, giọng nói đáp lại câu hỏi của tôi.
“…Tai mắt của ta ở khắp nơi. Và ta đã lường trước được rằng Carol sớm muộn sẽ phản bội ta.”
“Đồ tồi tệ! Vậy ra ông hoàn toàn không tin tưởng tôi chút nào!” Carol lên tiếng chống trả.
(Con nhỏ này… Vừa phản bội người ta xong giờ còn nói gì nữa hả?)
“Hừ. Dù gì đi nữa, thật đáng tiếc nhưng các ngươi sẽ phải ngoan ngoãn mà chết ở đây.”
Ngay khi giọng nói vừa dứt lời—
Đùng!
Một âm thanh khủng khiếp làm rung chuyển cả bầu không khí trong hang động.
“—Trời ạ… Ông ta thực sự dùng cái trò cổ lỗ sĩ như thế này à?”
Róc rách, róc rách, róc rách
“Aaaaaaaaaaaaaa!”
“Vấn đề là nên dùng ma pháp nào đây? Nếu dùng chiêu nào hào nhoáng quá thì cả nơi này có thể sẽ sập xuống…”
Ục ục, ục ục, ục ục
“Ốiiiiiiiiii!”
“Carol, im lặng chút đi! Cô la hét như vậy tôi không nghĩ được gì hết!”
“Sao cô còn có thể bình tĩnh được như vậy chứ?! Nước đã dâng lên đến cẳng chân rồi đấy! Aaaa! Mình chết mất! Chết mấtttt!”
Đúng vậy. Ngay khi cả hai đầu hang ở đằng trước và phía sau của chúng tôi sập xuống, nước từ trên trần bắt đầu đổ xuống ồ ạt.
(Chà, có khá nhiều cách để thoát ra khỏi đây bằng ma pháp, nhưng chắc mình sẽ dùng cách cơ bản nhất vậy…)
Tôi áp tay phải lên đống đất đá đang chắn trước mặt.
“Bepheth Bring!”
Đơn giản mà nói thì đây là một ma pháp đào hầm. Ngay lập tức, một cái lỗ vừa đủ cho người chui lọt mở ra giữa đống đất đá, dẫn vào sâu hơn trong hang—
(Ơ…?)
“Sao vậy, Lina-san?” Carol lại gần và hỏi. Tôi lặng lẽ chỉ tay vào cái hố mình vừa tạo ra bằng Bepheth Bring. Ở đó là một thứ trông như cánh cửa màu bạc được chạm trổ những dấu ấn.
“C-Cái gì đây?!”
“Phư phư. Đó là một cánh cửa phong ấn ma pháp đấy,” giọng nói của Baisen một lần nữa lại vang lên từ hư không.
“Cửa phong ấn ma pháp?!” tôi nhại lại.
“Chính xác. Đây là thứ người cha quá cố của ta đã tạo ra bằng vật liệu và kỹ thuật được lấy từ một ngôi làng elf bí mật. Ma pháp như Bepheth Bring hay Dam Blas thậm chí còn chẳng làm nó xây xát nổi đâu! Dĩ nhiên, một ma pháp mạnh mẽ vẫn có thể phá hủy được nó, nhưng nếu thế thì các ngươi sẽ bị chôn sống ở đây. –Giờ thì các ngươi định sẽ làm gì nào?”
Trước giọng điệu đầy nhạo báng của Baisen, tôi cũng cợt nhả đáp lại, “Hừ. Ta chỉ cần làm thế này thôi. Bepheth Bring!”
Tôi một lần nữa phát động ma pháp đào hầm, nhưng lần này nhắm sang bức tường bên cạnh. Nếu bị cánh cửa chắn đường thì chỉ cần đào vòng qua là được. Nhưng—
“C-Cái gì?!” tôi kêu lên.
Ở phía bên kia cái hố tôi vừa đào, lại xuất hiện một bức tường bạc giống như vậy.
“—À phải rồi, quên không nói. Khu vực đó, cả trần, sàn và bên trong các bức tường đều được đệm bằng loại vật liệu đó cả đấy. Đừng phí công vô ích làm gì nữa. Phư ha ha ha ha ha ha!”
Bị vây kín bởi những bức tường phong ấn ma pháp, tôi chỉ biết đứng sững tại chỗ. Nước đã dâng đến đầu gối tôi rồi. Tất cả đã kết thúc rồi sao?
Không, cách này cũng đáng để thử. Đầu tiên, tôi sẽ thử dùng Dam Blas. Nếu vậy vẫn không được, tôi sẽ thử kết hợp giữa băng và hỏa ma pháp để tạo hiệu ứng giãn nở do chênh lệch nhiệt độ…
“Lina-san, Lina-san!”
“…Carol, im lặng một lát coi. Tôi đang nghĩ cách để phá bức tường này…”
“Nhưng… vừa ấn nhẹ một cái là tường đã lún vô rồi kìa.”
(Hả…?)
Suốt một lúc lâu, chỉ có tiếng nước chảy vang vọng bên trong động.
“Thôi xongggg! Bị phát hiện ra rồiiii!” Baisen hét lên.
Xem ra dù sở hữu khả năng chống chịu ma pháp cao, về mặt vật lý thì chúng lại yếu đến không tưởng. (Ra thế. Vậy nên ông ta mới phải để đệm bên trong đá thay vì phủ kín khu vực xung quanh bằng thứ kim loại này.)
Dù sao đi nữa, giờ khi đã biết rõ được điều đó rồi, mọi chuyện lại trở nên đơn giản. Tôi lập tức nhặt lấy một viên đá ở gần đó và bắt đầu đập nát cánh cửa đang ngáng đường chúng tôi.
“Khốn kiếp! Các ngươi đã tiến xa được đến đây, nhưng kết thúc rồi! Phòng thí nghiệm này sẽ là nấm mồ của các ngươi!”
Chúng tôi cuối cùng đã đến được phần sâu nhất trong hang động. Bên trong một căn phòng rộng đến khổng lồ, những giá kệ quá khổ được chất kín những dụng cụ thí nghiệm, công cụ kỳ quái và hàng đống sách chồng cao như núi.
“Nào! Đến đây đi! Ta sẽ cho các ngươi được nếm mùi!” Kẻ đang kêu la bải hoải suốt nãy giờ, không ai khác, chính là Phó tọa Baisen.
“…Thế? Ông đang làm cái gì đấy?” tôi hỏi với giọng lạnh tanh khiến cho Baisen nhất thời không nói lại được lời nào.
“N-Nhìn vào mà còn không biết sao!”
Tôi nhìn lão pháp sư ở phía bên kia căn phòng bằng nửa con mắt. “Trông có vẻ như ông đang cố gói ghém đồ đạc để tẩu thoát nhưng rồi bị chôn vùi dưới đống dụng cụ…”
“Hừ! Dù là địch thủ nhưng cũng phải khen cho con mắt sắc bén đó đấy!” lão pháp sư hô lớn, trong khi chỉ có mỗi đầu ông ta là nhô ra khỏi núi sách và những dụng cụ không rõ chức năng. “Nếu muốn đánh bại ta, ngươi phải đến và đào ta ra! Sau đó, ta sẽ đường đường chính chính nghênh chiến với ngươi!”
(Bộ kêu “Giúp với” khó lắm à?)
Dù sao đi nữa, bỏ ngoài tai mớ lảm nhảm đó…
“Hấp.” Tôi đá một cái vào kệ tủ gần đó.
Rầm!
“Oáiiiiiii…” Tiếng thét của lão pháp sư bị chôn vùi trong âm thanh của đống sách vở và thiết bị sụp xuống như thác đổ.
“Chà, mọi chuyện kết thúc đơn giản đến bất ngờ nhỉ?”
Hiện chúng tôi đang ở trước cửa trạm gác, sau khi tống lão Baisen đang bất tỉnh vào buồng giam.
Carol nói với nụ cười tươi trên mặt, tay đưa ra mời tôi bắt. “Tội của tôi hẳn cũng đã được giảm nhẹ đi nhiều rồi. Tất cả đều nhờ có cô, Lina-san. Cảm ơn rất nhiều.”
“—À, về chuyện đó,” tôi mỉm cười đáp lại, một tay nắm chặt lấy bàn tay đang đưa ra, tay còn lại vỗ nhẹ lên vai cô ấy. “Về thỏa thuận của chúng ta ấy, rất tiếc nhưng không được đâu.”
“…Hả?”
Ngay khi sắc mặt cô ấy vừa méo xệch đi, hai cảnh vệ bước tới từ phía sau ghì chặt hai tay của cô ấy.
“Chà, cô biết tính cách của Crule-san rồi mà, và sau khi tìm hiểu thêm về luật lệ của nước này, mấy chuyện như thế này không giúp giảm án được đâu.”
“N-Nhưng…”
“Ồ, đừng lo. Nhờ giúp bắt giữ Baisen, dường như cô được thưởng năm đồng bạc đấy. Như vậy không tuyệt sao, Carol! Hì hì! May cho cô ấy! Chà, vậy đấy. Giữ gìn sức khỏe nhé,” tôi nói rồi quay lưng lại với cô ấy.
—Và như vậy, cái ác gần như đã bị thanh trừng.
“Đồ nói dốiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
Với lời tạm biệt đầy tiếc nuối của Carol vọng lại phía sau, tôi rời khỏi trạm gác.
Thế là tất cả mọi người đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
(Chiến dịch giành lại kho báu vĩ đại: Hết)