Slayers Đặc Biệt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 54

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 6

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 365

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 730

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

72 1446

Tập 4: Âm mưu của Hiệp hội Pháp sư - Nỗi u sầu của khiển thú sư

Mọi chuyện bắt đầu bằng một trận rung chấn, những tiếng thét kinh hoàng cất lên.

“Hửm?”

Tôi và Naga vô thức quay lại nhìn. Ngay khoảnh khắc đó—

“““Aaaaaa!”””

Tôi vội vã dùng Levitation để bay lên không trung.

Đó là một bầy thú chạy loạn. Bò, ngựa, chó, mèo, thậm chí đến cả gà và chuột cũng có mặt. Vì lý do gì đó, dường như tất cả động vật trong thị trấn đã đồng loạt phát điên.

Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, dân trong trấn chỉ biết la hét bỏ chạy toán loạn. Trẻ con gào khóc, hàng quán bị đạp đổ, chó sủa ầm ĩ, còn Naga thì bị giẫm đạp thê thảm…

(Xem ra cổ không chạy kịp rồi…)

Một lúc sau—

Sau khi bầy thú quét qua như một cơn cuồng phong, tất cả những gì còn lại là một đống đổ nát ngổn ngang và Naga nằm bẹp dúm…

“—Hừ. Suýt thì nguy to,” cô ấy đột ngột bật dậy và nói.

“H-Hả?! Naga! Tại sao bà vẫn còn lành lặn chứ?!” tôi kêu lên, giải trừ ma pháp và đáp xuống đất.

“Tại sao ư?” Naga bật cười và hất mái tóc đen dài của mình. “Hố hô hô hô! Đừng có làm tôi cười, Lina Inverse! Cậu thực sự nghĩ rằng chỉ vậy là đủ để giết được Bạch Xà Naga này sao?!”

“Chà… đúng là cỡ đó thì bà chưa chết được thật, nhưng…”

Cô ấy chống hai tay lên hông và ưỡn ngực ra một cách không cần thiết. “Hừ! Từng bước chân của lũ thú khi nãy, tôi đều tránh được chỉ trong gang tấc! …Dù tay mơ thì chắc hẳn không thể nào nhận ra những chuyển động chuẩn xác đó đâu…”

“Thế đống dấu chân đầy người bà kia là gì?”

“Hự…” Naga khẽ rên rỉ, rồi lập tức quay đầu nhìn ra chỗ khác. “Dù sao thì… Vừa rồi là chuyện quái gì vậy…?”

“À. Chuyện đó à? Là tôi làm đấy.”

Tôi quay về phía giọng nói vừa đột ngột cất lên và thấy một cô gái trẻ đang đứng ở đó.

“Rồi, giờ thì giải thích chuyện ban nãy được không?” Naga nói, đồng thời uống cạn một cốc bia. Hiện chúng tôi đang ở trong một quán ăn cách chỗ vừa rồi không xa.

“Chà… Nên bắt đầu từ đâu đây…? Dù sao thì, tôi đang bị người khác nhắm tới,” cô gái vừa nói, vừa ngấu nghiến suất ăn trưa A kèm đồ uống. Cô ấy trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc cắt ngắn màu hạt dẻ, nhạt hơn màu tóc tôi một chút. Cô ấy có dáng người mảnh mai, xinh xắn.

(Nhưng so về cỡ ngực thì mình vẫn nhỉnh hơn…)

“Tên tôi là Milly. Gần đây tôi thường xuyên bị một đám người lạ mặt đuổi theo. Hôm nay, bọn họ bất ngờ bao vây lấy tôi lúc đang ở trong thị trấn. Vậy nên tôi mới khiến toàn bộ động vật trong thị trấn nổi loạn để đánh lạc hướng…”

“K-Khoan đã?!” tôi cắt ngang câu chuyện của cô ấy. “Khiến động vật trong thị trấn nổi loạn… Không lẽ… cô là một khiển thú sư?!”

“Chính xác,” cô ấy đáp, tạo dáng đầy tự tin.

Tôi hoàn toàn không nói nên lời.

(Một khiển thú sư à.)

Bởi đây không phải kiến thức phổ thông nên cho phép tôi được giải thích. Khiển thú sư không phải chức nghiệp có thể đạt được chỉ với năng lực ma pháp thông thường. Nó yêu cầu một thứ “tố chất” mà hàng nghìn, hay thậm chí hàng vạn người may ra mới có một người sở hữu, kết hợp với một trình độ và kỹ năng ma pháp nhất định. Chỉ khi hội tụ đủ những yếu tố đó, người ta mới có thể trở thành khiển thú sư.

“Tố chất” đó là gì vẫn chưa có lời giải thích rõ ràng, nhưng người ta thường tin rằng đó là tính tương thích với động vật. Dĩ nhiên, ai trong chúng ta cũng có thể tương thích tốt với một hai loài động vật nào đó, và nếu dùng ma pháp, người ta thậm chí có thể điều khiển hàng chục con một lúc. Tuy nhiên, những kẻ được gọi là khiển thú sư lại nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Họ có thể điều khiển đủ các loại động vật trong phạm vi cả một khu vực, và với những loài động vật thông thường trong không gian nhỏ, họ thậm chí còn chẳng cần phải xướng chú.

Dĩ nhiên, số lượng khiển thú sư là vô cùng ít ỏi, có người nói trên thế giới này chỉ có khoảng mười khiển thú sư thực thụ. Thú thực thì đây là lần đầu tiên tôi được gặp một khiển thú sư thực sự.

“Vậy cô có biết lý do mình bị nhắm tới không?” tôi hỏi.

“Quá hiển nhiên rồi còn gì… Chắc chắn là vì sợ hãi,” Milly trả lời dứt khoát, không chút do dự.

“Sợ hãi…?” Tôi bất giác nhíu mày.

“Chính xác! Vì sợ hãi! Với người thường, khi thấy một kẻ sử dụng sức mạnh mà họ không thể hiểu, lẽ đương nhiên là họ sẽ cảm thấy sợ hãi rồi. Giá như… năng lực này… aaa, khiển thú sư! Một tố chất trời phú! Chỉ cần một ý nghĩ, vô số thú vật sẽ tập hợp quỳ rạp dưới chân tôi! Trong mắt lũ phàm nhân chẳng có lấy chút sức mạnh nào, đây chẳng phải quyền lực ngang ngửa thần thánh sao?! Vậy mà lũ phàm nhân ấy lại dám nhe nanh chống lại tôi, kẻ nắm giữ sức mạnh này, thật nực cười làm sao! Ố hô hô hô hô hô hô!”

(Nguy rồi… Con nhỏ này cũng không phải dạng bình thường…)

“…C-Cũng có thể là đang có một quốc gia nào đó đang nhắm tới cô đó,” tôi nói.

“Ý cô là sao?” Milly nghiêng đầu hỏi.

(Nhìn cử chỉ như vậy thì cô ấy có khác gì người bình thường đâu…)

“Thử nghĩ xem khiển thú sư mạnh đến mức nào đi. Không có gì lạ nếu một lão vua hoặc lãnh chúa nóng máu nào đó nhìn thấy được sức mạnh ấy và cố gắng bắt giữ để lợi dụng cô.”

“…Hừ. Thật là một chuyện lố bịch,” Naga nói và khẽ bật cười. “Suy nghĩ của cậu vẫn còn nông cạn lắm, Lina! Bất kể một khiển thú sư có thuần thục đến đâu, họ cũng không thể nào sai khiến được wyvern hay rồng… Cùng lắm, họ chỉ có thể điều khiển được gấu, sói hay hổ mà thôi. Dù có tập trung bao nhiêu con thú đó lại đi chăng nữa, chúng cũng không thể nào sánh bằng một ma pháp tấn công mạnh mẽ! Thay vì cố bắt cho được một khiển thú sư, đào tạo pháp sư còn hiệu quả hơn nhiều!”

Tôi chỉ biết thở dài. (Ai mới là người suy nghĩ nông cạn đây?)

“…Được rồi, nói tôi nghe coi, Naga. Bà sẽ làm gì nếu có hàng trăm con chuột chui vào phòng lúc bà đang ngủ?”

“Còn phải hỏi nữa sao?” Naga lại một lần nữa ưỡn ngực. “Dĩ nhiên là tôi sẽ phát hoảng và làm loạn rồi!”

“Đừng có khoe mẽ cái kiểu đó! Nói tóm lại… quả đúng là muôn vàn động vật cũng không thể nào so được với một ma pháp mạnh mẽ về sức tấn công trực diện. Nhưng khi nói đến việc quấy nhiễu đối phương hay ám sát thì chúng lại là sự lựa chọn hoàn hảo. Ngoài ra, bởi khó truy tìm được kẻ phát động, độ an toàn cho bên ra tay cũng cao hơn hẳn… Milly, nếu chỉ là điều khiển động vật trong cùng một tòa nhà thì cô không cần dùng ma pháp để khuếch đại sức mạnh đâu đúng không?”

“Đúng. Cỡ đó thì chỉ cần nghĩ trong đầu thôi là được. Như vậy thì sẽ không ai có thể phát hiện ra khiển thú sư! Đúng là sức mạnh tối thượng! Vô địch tuyệt đối! Thứ sức mạnh chỉ được trao cho những người được chọn bởi thần linh…”

“Rồi rồi, biết rồi. Tiếp tục câu chuyện thôi nhỉ?” tôi xen vào.

“—Chà, đùa như vậy đủ rồi. Quan trọng hơn, tôi có chuyện cần bàn với hai người.”

(Ánh mắt cô ấy vừa nãy trông không giống như đang đùa chút nào…)

“Từ những gì tôi quan sát được, cả hai có vẻ là pháp sư, và bởi hai người lại còn là nữ pháp sư lang bạt nên hẳn cũng phải có thực lực kha khá đúng không? Vậy nên tôi muốn nhờ hai cô làm vệ sĩ cho mình. Tôi không biết khi nào đám đó sẽ lại tấn công một lần nữa, và không phải khi nào động vật cũng xuất hiện ngay khi tôi triệu gọi được… Hừm, hộ tống tôi đến gần biên giới Ralteague là được.”

“Tại sao lại là biên giới?” Naga hỏi.

“Tôi nghĩ rằng bọn chúng sẽ không dám vượt biên mà đuổi tôi đâu,” Milly đáp.

Quả thực, nếu cô ấy đang bị nhắm tới bởi người của một quốc gia hay lãnh chúa nào đó, vượt qua biên giới sẽ khiến cho việc truy bắt khó hơn hẳn.

“Hừm…” Chuyến này có vẻ không kiếm được bao nhiêu, cô ấy cũng có vẻ là một nhân vật nguy hiểm, nhưng tôi thì lại tò mò muốn được tận mắt chứng kiến kỹ thuật của một khiển thú sư. “…Vậy còn thù lao thì sao?”

Con số mà cô ấy đề nghị không tệ chút nào.

“—Xem ra chúng ta có khách.”

Tôi dừng chân lại khi ba người chúng tôi đang trên con đường băng qua hẻm núi. Lối đi ven vách núi này đủ rộng cho vài cỗ xe ngựa có thể đi song song, nhưng bên trái chúng tôi là vách đá dựng đứng, bên phải là một cái vực sâu thăm thẳm.

“Là những kẻ truy đuổi ư?!” Milly hỏi, sắc mặt trở nên căng thẳng.

Tôi gật đầu đáp lại. “Chúng ta đã chọn đường này để đánh lạc hướng, nhưng xem ra phản tác dụng rồi…”

“Nói dối,” Naga lẩm bẩm trước những lời của tôi.

“…Ai nói dối cơ?” tôi cũng lầm bầm trả lời.

“Cậu đấy, Lina. Hừ. Cậu đã cố tình chọn một con đường dễ bị mai phục, đúng không?”

Ực.

Một quan sát rất sắc bén, nhưng tôi vẫn giả ngơ. “Tại sao tôi lại phải làm cái trò đó chứ?”

“Hừ… Biết cậu mà, thể nào cậu cũng muốn làm cho nhanh gọn lẹ thay vì cứ cắm đầu chạy mãi. Với lại, cậu chắc hẳn đang định quét sạch lũ truy đuổi để kiếm lộ phí du hành chứ gì?”

“Hừ… Bị đọc thấu đến vậy rồi thì cũng chẳng chối gì nữa… Nhưng thực ra thì vậy vẫn chưa hết đâu. Thử nghĩ mà coi. Nếu đám sát thủ là do một lãnh chúa nào đó giật dây thì sao? Chúng ta có thể bắt chúng, moi bằng chứng rồi báo lại cho nhà vua lấy phần thưởng hậu hĩnh! Hoặc thậm chí, chúng ta có thể đe dọa tên lãnh chúa trước, vắt kiệt từng đồng của hắn kiểu, ‘Ngươi không muốn nhà vua biết được chuyện này đâu đúng không…?’ rồi sau đó vẫn báo lại cho nhà vua để lĩnh thưởng!”

“Ra thế!” Naga vỗ hai tay lại. “Nếu kẻ chủ mưu là một nhà vua, vậy thì chúng ta cũng sẽ vạch trần kẻ đó cho các quốc gia xung quanh theo cách tương tự! …Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ giàu to!”

“Chính xác!”

““Cha-cha-cha! Lucky!””

“Hai người đang làm cái gì vậy…?”

(…A!)

Lời nói của Milly làm tôi và Naga tỉnh lại. Nhưng rồi…

Ầm ầm ầm,

Đúng lúc đó, vô số tảng đá lớn nhỏ lăn xuống trên đầu chúng tôi!

“““Oáiiiiiii!”””

Cả ba người chúng tôi đồng thanh hét toáng lên rồi lao mình né khỏi chỗ đó. Từ đầu tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của những kẻ truy đuổi ở trên vách đá rồi, nhưng tôi không ngờ là chúng sẽ chẳng nói chẳng rằng mà thả đá xuống chúng tôi như vậy.

“Lina, đợi đã! Hình như chuyện này hơi khác so với kế hoạch đúng không?!”

“Để vụ đó sau đi! Bây giờ chúng ta cần thoát khỏi đây đã!” tôi kêu lên rồi chạy thục mạng.

Chúng tôi có thể dùng ma pháp như Lei Wing để bay đi với tốc độ cao, nhưng nếu bọn chúng nhắm vào chúng tôi ngay khi đang chuẩn bị cất cánh thì xong đời. Lớp rào chắn gió có thể làm chệch hướng những mũi tên, nhưng một tảng đá rơi lại là câu chuyện hoàn toàn khác.

(Có lẽ nào—)

Đúng như tôi dự đoán.

Sau khi chạy được một đoạn, tại phía trước, chúng tôi có thể thấy hơn chục kẻ đeo mặt nạ!

…Có vẻ như chúng tôi đã sập bẫy hoàn toàn rồi.

“Milly, tôi có việc muốn nhờ,” tôi thì thầm để những kẻ truy đuổi không thể nghe thấy được. “Tôi sẽ thu hút sự chú ý bọn chúng và câu chút thời gian. Trong lúc đó, cô hãy sử dụng năng lực và triệu gọi động vật tới đi! Nhưng để tránh chúng ta bị vạ lây, chỉ một hai con thật mạnh là được!”

“Hiểu rồi!” cô ấy nói rồi khẽ xướng chú. Dường như đây là câu chú cường hóa của cô ấy.

Dĩ nhiên, nếu phải nói thật thì không cần cô ấy giúp sức, chỉ mình ma pháp của tôi thôi cũng đủ để dẫn bọn thoát khỏi đây rồi. Tôi chỉ muốn được chứng kiến sức mạnh của cô ấy mà thôi. Tạm thời thì tôi cứ phải câu chút thời gian đã…

“Rốt cuộc mấy người định giở trò gì hả?!” Một người đàn ông đeo mặt nạ bước lên phía trước. Trên tay gã là một thanh kiếm, nhưng nhìn vào động tác thì có thể thấy rõ rằng gã chỉ là một tên tay mơ.

“Hai cô chưa nghe gì từ cô gái đứng phía sau kia à?” gã nói, tay chỉ vào Milly.

“Cô ấy nói không biết tại sao mình lại bị truy đuổi.”

“Hừ! Vậy chính cô ta còn không biết mình đang mang tội lớn đến mức nào. Được thôi… Vậy để nói cho mà biết! Con bé đó là khiển thú sư! Chính điều đó là lý do đấy!”

“Nói vậy tức là sao?!”

“Hừ… Nói cách khác…”

Vùuu!

Một cơn cuồng phong bất ngờ nổi lên, cuốn phăng lời hắn định nói tiếp.

“Xong rồi, Lina-san,” Milly khẽ nói.

Đó là— một con chim khổng lồ.

“Một con Roc ư?” tôi kêu lên, ngước nhìn sinh vật khổng lồ phía trên, tay giữ lấy tóc khỏi bị gió tạt. Đơn giản mà nói thì mấy người hãy tưởng tượng một con đại bàng gầy gò được phóng đại lên kích cỡ của một con rồng đi.

“C-Cái gì thế kia?!”

“Chim Roc đấy!”

“Nhìn là biết rồi!”

“Thế sao còn hỏi?!”

Những kẻ truy đuổi rơi vào hoảng loạn, la hét om sòm. Trong tiếng gió lồng lộng và bụi đất mùi mịt, giọng của Milly vang lên.

“Ta đợi mi lâu rồi đấy! Nào! Cho chúng thấy sức mạnh của mi đi!”

Quácccc!

Cất lên một tiếng kêu giận dữ như sói tru, thân thể khổng lồ của con chim Roc lao xuống! Cái mỏ nhọn hoắt của nó lóe sáng!

“Áiiiiii!”

Và rồi, tiếng thét của Naga vang lên! (Ê, khoan nha!)

“Aaaa! Không! Trông cô ta khả nghi nhất thật, nhưng cô ấy là phe ta!” Tiếng la hoảng hốt của Milly cuối cùng cũng khiến con chim Roc ngừng mổ Naga.

“Đến nước này rồi thì hãy dùng móng vuốt!”

Không rõ “đến nước này” là nước nào, nhưng trước mệnh lệnh của Milly, con chim Roc kêu lên một tiếng lớn. 

Và rồi!

“Oáiiii!”

(Để bị cắp đi là sao hả, Milly…?) Dù lớn đến nước nào, thân chim thì cũng chỉ có não chim thôi, chắc vậy.

“Chết tiệt! Mắc mưu để nó thoát rồi ư?!” một tên đeo mặt nạ lên tiếng.

(Nhìn vào có giống kế hoạch tẩu thoát chỗ nào không?)

“Tch… Hướng về ngọn núi đó! Mau đuổi theo!” Chúng chỉ tay về phía con chim Roc đã bay đi rồi chạy biến mà chẳng để mắt đến chúng tôi lấy một cái.

“Chúng ta phải làm sao đây, Lina?”

“Mau đuổi theo! …Mà khoan, Naga, bà bị chim Roc mổ có sao không?”

“Dĩ nhiên là có sao rồi,” Naga vừa nói vừa gãi gãi sau đầu. “Đến cả tôi còn hơi bất ngờ đấy.”

(H-Hơi bất ngờ thôi à…)

Cái cách cổ gom gọn cả sự việc vào đúng một câu đơn giản như vậy quả thực rất Naga.

“Dù sao đi nữa… Chúng ta cần tìm ra cô ấy trước đám kia!” Tôi siết chặt nắm đấm. “Chúng ta thậm chí còn chưa nhận được tiền cọc nữa mà!”

Cuộc truy đuổi không thể nào gian nan hơn. Đường thì dốc đứng, vách đá thì tua tủa, Naga thì cứ lăn quay ra mà ngã xuống hết lần này đến lần khác. Việc dùng Levitation để tìm kiếm từ trên cao gần như là không thể do quanh đây mọc đầy những cây cao chọc trời. Trừ khi Milly trèo lên một cái cây, tìm kiếm trên không trung là chuyện không tưởng.

Vậy nên chỉ còn lại cách duy nhất: cuốc bộ mà tìm từng ngóc ngách một.

“Mệt quá. Đói quá. Phiền chết đi được…”

“Lina, cậu bớt kêu ca một chút đi được không?!”

“Con người ai mà chẳng có chuyện làm được và chuyện không làm được!”

Trước câu trả lời của tôi, Naga thở dài thườn thượt rồi tiếp tục lặng lẽ bước đi.

Nhưng với kiểu tìm kiếm thế này, số lượng của đám truy đuổi chắc chắn đem lại lợi thế lớn hơn. Chúng tôi thực sự phải tìm ra Milly trước họ…

“…Đúng rồi,” tôi đột ngột vỗ hai tay lại vào nhau và nói.

“Gì thế, Lina?”

“Con chim Roc đó bay về hướng này, tức là quanh đây phải có một cái tổ chim Roc đúng không?”

“—Rồi sao?”

“Thì đấy! Chúng ta chỉ cần tìm cái tổ chim là được. Milly chắc hẳn cũng ở đâu đó gần đó thôi!”

“Ra vậy… Thế, Lina, cậu có biết tổ chim Roc trông như thế nào không?”

“Không, nhưng… Một con chim khổng lồ cỡ đó hẳn cũng sẽ phải có một cái tổ lớn, mà khu vực quanh đây cũng hiếm khi mưa nữa… Dám chắc cái tổ của nó để lộ thiên, vậy nên chúng ta tìm kiếm từ trên cao thì sẽ dễ hơn nhiều!”

Nói rồi, không đợi câu trả lời từ Naga, tôi bắt đầu xướng ma pháp Levitation.

Đúng như tôi nghĩ—

Ít lâu sau, tôi đã tìm ra được tổ của chim Roc.

“Chắc hẳn cô ấy chỉ đang ở đâu đó quanh đây thôi,” tôi nhìn quanh và nói. Cái tổ khổng lồ của con chim Roc giăng phủ trên đầu, nhấn chìm khu vực này trong bóng tối lờ mờ, giảm mạnh tầm nhìn của chúng tôi.

“Nè! Milly-saaan!”

“C-Chờ đã nào, Lina! Cậu la vậy nhỡ đâu những kẻ truy đuổi nghe được thì sao?!”

“Nhưng trong tình huống này, tự mình lần mò cô ấy thì cực lắm. Cho cô ấy biết rằng quanh đây có đồng minh để cô ấy tự ra mặt thì sẽ hợp lý hơn nhiều.”

“Hợp lý hả…” Nghe tôi nói vậy, Naga lườm nguýt tôi một cái.

“A-Ánh mắt đó là sao hả?”

“Cái ‘hợp lý’ của cậu thì thường cái gọi là thường thức bị ném ra cửa sổ rồi…”

“Bà không có quyền thuyết giáo tôi về thường thức đâu nhé!”

“Ý cậu là gì đây hả?!”

“Tự nhìn vào gương đi! Câu trả lời nằm ngay đấy đấy!”

“Hố hô hô hô! Chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ bị một đứa với ngực phẳng như đồng bằng kêu là ‘nhìn vào gương đi’ luôn đấy!”

“Đ-Đồ…!”

Và như vậy—

Cuộc cãi lộn vô nghĩa giữa tôi và Naga lại tiếp tục mà không có hồi kết…

“…Hộc! Giờ không phải lúc để cãi nhau như vậy!” Tôi chợt hoàn hồn lại khi cả hai đứa đã thở dốc đến mức sắp hết hơi.

“…Hố hô hô hô khụ! Khặc khụ! …Hộc… Đang cãi nhau… mà lại ngưng giữa chừng… vẫn còn… khụ… non lắm! Khặc! Khụ!

(Bộ bà là một ông lão già ốm à?)

“Dù sao đi nữa, chúng ta phải đi tìm Milly-san! …Mà khoan, vừa rồi chúng ta đang nói chuyện gì nhỉ?”

“Về ngực của…”

“Sát.”

“Ô-Ôi dào, Lina, sao lại nổi khùng lên vậy ♡ Nãy hình như cậu đang hét lớn để gọi Milly hay gì đó…”

“À đúng rồi. Về việc chúng ta cần làm nếu đám truy đuổi tìm ra Milly-san trước. Đơn giản thôi. Chúng ta sẽ nghiền nát bọn họ.”

“Hiểu rồi. Vẫn là kế hoạch ‘đánh bầm dập, moi tiền rồi báo cho chính quyền’ chứ gì.”

(Không biết có phải chỉ mình tôi không, hay kế hoạch của tôi nghe thực sự ác nhân khi cổ nói như vậy?)

“Hừ… Vậy thì bắt đầu ngay thôi…”

“Có vẻ không cần nữa đâu.” Tôi hướng mắt về phía hàng cây dày đặc trước mặt.

“…Đúng như mình nghĩ! Lina-san! Naga-san!”

Người bước ra khỏi đó không ai khác chính là Milly.

“Có vẻ như cô vẫn không sao… Nhưng cô tìm thấy chúng tôi bằng cách nào vậy?” tôi hỏi.

Cô ấy mỉm cười rạng rỡ và đáp lại, “Chà, nếu hai người cứ cãi nhau không ngừng bằng giọng lớn như vậy, dù có ngốc đến mấy vẫn tìm ra được thôi.”

(Biết rồi, im dùm cái.)

“Dù sao thì, giờ đã an toàn gặp lại hai người rồi, không cần phải nán lại đây nữa. Nào. Mau đi khỏi đây trước khi lũ truy đuổi tìm tới thôi.”

“…Chuyện đó không dễ dàng gì đâu, Milly-san,” tôi nói rồi phất tấm áo choàng. “Chúng ta đã bị bao vây rồi.”

“Cuối cùng cũng tìm được,” một kẻ đeo mặt nạ nói. “Nhờ ai đó cứ cãi nhau nhảm nhí mãi không ngớt nên việc tìm kiếm dễ hơn hẳn.”

(Im đê.)

Gã đàn ông nhìn sang phía tôi và Naga. “Chướng tai gai mắt thật… Hai cô hẳn được cô gái kia dùng tiền thuê đúng không? Bọn này đến để lấy cô ta đi đây.”

“—Và mấy người tính làm gì với cô ta sau đó hả?” tôi hỏi.

“Quá hiển nhiên rồi còn gì!” Milly-san run rẩy hét lên. “Chúng sẽ bắt tôi rồi sử dụng sức mạnh của tôi cho việc ác! Và quả thực, với sức mạnh của tôi thì không gì là không thể cả! Chừng nào trên thế giới này vẫn còn động vật, sức mạnh của tôi vô hạn như thần như thánh! Thật là một đám phàm nhân ngạo mạn ngu ngốc khi dám nghĩ rằng mình có thể lợi dụng sức mạnh của tôi! Ố hô hô hô hô hô hô hô!”

“C-Cái gì cơ?!” Lũ truy đuổi nổi giận thấy rõ trước những lời của cô ấy.

“Bỏ giả thuyết của cô ấy qua một bên, các người thực sự định làm gì với cô ấy?!”

 “Tất nhiên là— Ặc!”

“C-Ô-Ấ-Y-N-H-É. Im lặng cái coi!” Naga kẹp cổ Milly-san từ phía sau đúng lúc cô ấy vừa định lên tiếng.

(Tốt lắm, Naga!)

“Hỏi ‘định làm gì’ là sao? Chúng ta đến đây đơn giản là để trừ khử cô ta!”

“T-Trừ khử?!”

“Chờ đã, Lina! Đoạn này không có trong kế hoạch!”

“Trừ khử… Nói vậy là sao?! Tại sao lại là cô ấy?”

“Nói rồi! Bởi cô ta là khiển thú sư!” Vừa nói, gã đàn ông vừa chỉ thẳng vào Milly-san đang rũ người ra như bún thiu.

……

“Này, Naga! Tại sao bà vẫn còn đang dồn sức bóp cổ cô ấy vậy hả?! …Rồi sao? Tại sao lại nhắm đến mạng sống của cô ấy chỉ bởi cô ấy là khiển thú sư chứ?!”

“Hừ! Vẫn chậm hiểu như vậy à! Chính sự tồn tại của cô ta đã đi ngược lại lý tưởng và tôn chỉ của chúng ta!”

(L-Lý tưởng và tôn chỉ… Sao tự dưng lại nhảy vọt lên cao vậy…)

Trong khi tôi còn đang bối rối bởi những từ xa lạ, gã đàn ông, dường như đã hết kiên nhẫn, lớn tiếng nói tiếp, “Nói đến vậy rồi mà vẫn không hiểu à? Hừ! Vậy vểnh tai lên mà nghe đây! Chúng ta – chúng ta chính là những người nắm trong tay mạng lưới tổ chức khổng lồ, không chỉ ở Liên minh Duyên hải mà còn ở khắp nơi trên thế giới! Chúng ta chính là thành viên của Hiệp hội Bảo vệ Động vật!”

BÙMMMM!

Cả tôi và Naga liền tự hủy.

“A…a…”

“Aaaa…”

Trong khi tôi và Naga còn đang ráng sức gượng dậy, gã đàn ông đeo mặt nạ tiếp tục bài diễn thuyết hùng hồn của mình.

“Các người có biết đã bao nhiêu động vật phải hy sinh mỗi khi khiển thú sư kích hoạt năng lực không hả?! Kể từ thời xa xưa, năng lực này đã liên tục bị đám quân phiệt để mắt tới, khai thác như một công cụ chiến tranh! Ai bị ám sát, quốc gia nào sụp đổ, hay hàng vạn người chết – chúng ta không quan tâm! Nhưng đó luôn luôn, luôn luôn là kết quả từ sự hy sinh của số lượng động vật nhiều vô kể! Chỉ vì bị ép buộc phải phục tùng cho sự ngu xuẩn và ích kỷ của con người mà vô số động vật đã phải chết! Chuyện bất công như vậy mà có thể chấp nhận được ư?! Không! Câu trả lời là không!”

(Ông chú, ông chú à…)

Đôi khi… không, thực ra là khá thường xuyên, chúng ta lại gặp phải những con người như thế này. Họ chìm trong lý tưởng và tôn chỉ của mình đến nỗi mù lòa mọi thứ khác. Và bởi trong những lý tưởng và tôn chỉ đó thường chứa đựng một phần sự thật, thuyết phục loại người như họ còn khó hơn cả việc cải tạo được Naga.

“Vậy tức là… các người tính trừ khử cô ấy trước cả khi cô ấy có thể làm chuyện như vậy?” Tôi cuối cùng cũng có thể xốc lại đủ tinh thần để lên tiếng.

“Không! Tôi sẽ không bao giờ làm một chuyện như thế!” Milly, người không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, kêu lên. “Nếu bình tĩnh nói chuyện, chắc chắn chúng ta có thể hiểu rõ hơn về nhau! Dù sao thì chúng ta cũng là con người mà!”

(C-Con nhỏ này… Lúc nãy còn chọc điên đám kia gần chết, giờ lại còn nói gì nữa đây…?)

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng sức mạnh cho điều ác cả! Trên hết, tôi thực sự yêu thương động vật! Làm ơn! Hãy tin vào lòng tốt của tôi!”

“Hô-hô… Vậy bởi cô quá yêu thương động vật nên đã trộm hết bò ở thị trấn Crane rồi bán tháo cho thị trấn gần đó à?”

“Hự… Bị phát hiện rồi ư?!”

(Ê này này này!)

“C-Cô làm mấy chuyện đó thật à?!” tôi kêu lên.

“C-Chỉ là sai lầm tuổi trẻ thôi mà! Ngoài ra, Lina-san, không phải lúc nào cô cũng thường xuyên lột sạch tiền và tài sản của lũ cướp đó sao?!” Milly nạt lại.

“Tôi chỉ xử lý kẻ xấu thôi nên không sao hết! Và lũ cướp cũng không phải là động vật!” Trước lý lẽ vô cùng mập mờ của tôi, không hiểu sao đám Hiệp hội Bảo vệ Động vật lại một loạt gật đầu tán thành.

“Hừ! Dù sao đi nữa, giờ sự thật đã được phơi bày rồi… Tính sao đây, Lina?” Naga hỏi.

Tôi khoanh tay lại. “Hừm… Trong vụ này thì rõ ràng cả hai bên đều có vấn đề… Mà vờ như không liên quan nghĩa là chúng ta đã làm việc miễn phí… Vậy thế này thì sao? Mọi người – cả Milly và các thành viên hiệp hội – chất hết tài sản của mình ra đây, bên nào nhiều hơn thì chúng tôi đứng về bên đó. Thấy sao nào?”

“““CÒN LÂU NHÉ!””” Milly và cả phe hiệp hội đồng loạt la lên.

(Cá nhân tôi thấy đó là một ý khá hay mà…)

“Được rồi! Đã vậy thì tất cả đều là kẻ thù! Có ngon thì nhào vô hết đi!”

(Thôi xong! Milly nổi điên rồi!)

“Hừ! Cứ để tôi đối phó với cô ấy.” Vẫn như mọi khi, Naga bước lên phía trước. “Hố hô hô hô! Đừng có ảo tưởng về sức mạnh của bản thân! Không chỉ mình cô là biết điều khiển động vật đâu!”

“C-Cái gì cơ?!” Sắc mặt Milly tái hẳn đi.

“Dù không được như cô, tôi vẫn có thể điều khiển được một số loài động vật! Và khi khuếch đại sức mạnh lên, chúng sẽ tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của tôi, bất kể có ở xa đến đâu! Liệu cô còn có muốn thử sức không?”

“Chết tiệt! Lên đi! Côn trùng!” Ngay khi Milly vừa cất tiếng—

Rào, rào, rào.

Toàn bộ khu rừng rung chuyển.

Có lẽ không muốn đấu với đám côn trùng, các thành viên của Hiệp hội mau chóng bỏ chạy.

(Hoặc có lẽ do họ là đám nhát gan…)

“Hừ… Chẳng còn lựa chọn nào khác!” Naga nói rồi bắt đầu xướng chú. Tuy nhiên, người kia vẫn nhanh hơn; vô số côn trùng, lớn có nhỏ có, đã bắt đầu bao quanh lấy Milly như một làn sương đen.

“Zellas Gort!” Naga phát động một ma pháp lạ lẫm.

Đúng lúc đó—

“Xông lên!” Milly ra lệnh cho bầy côn trùng của mình!

Rào, rào, rào!

Vô số côn trùng ập tới như một dòng lũ đen dày đặc đổ về phía Naga!

Độp!

Âm thanh phát ra nghe giống như mưa rơi nặng hạt trên mái nhà mỏng.

“Lina?!” Naga kêu lên đầy bất ngờ.

Ngay trước khi cô ấy bị bầy bọ nhấn chìm, tôi đã đứng ra đối diện với Naga, dang rộng tấm áo choàng và che chắn cho cô ấy khỏi lũ côn trùng.

“Mà này… Tôi không biết là bà có thể điều khiển được động vật đấy,” tôi nói.

“Hừ… Tôi đã định để dành để khiến cho cậu bất ngờ vào một ngày nào đó…”

“Vậy khi nào thì cứu viện của chúng ta tới? Đừng bảo là khi đó bà chỉ nói xạo đấy.”

“Hừ. Đừng lo… Chúng ở hơi xa nên có thể sẽ mất một lúc… nhưng chúng sẽ đến. Chắc chắn.”

“Mong là như vậy… Thế, bà điều khiển được loài nào?”

“Sứa.”

“Làm như chúng đến đây nổi ấy!” Tôi đạp Naga thẳng vào bầy bọ.

“Aaaaaaa!” Tiếng la thất thanh của cô ấy nhanh chóng bị nuốt chửng trong tiếng vỗ cánh của bầy bọ.

(Thiệt tình…)

Tôi là một con ngốc khi đã tin tưởng vào cổ. Rốt cuộc thì vẫn phải đến lượt tôi ra tay!

…Tuy vậy, nếu cố tấn công Milly bằng một ma pháp, ngay khi đối diện với cô ta, chắc chắn tôi sẽ bị bọ bu đầy mặt đến nghẹt thở.

(—Không! Vẫn còn cách!)

Tôi nhanh chóng xướng chú.

“Mega Brand!”

Ma pháp này truyền đi trên mặt đất và nổ dội lên trên khi chạm trúng thứ gì đó. Như vậy thì đòn này hẳn sẽ đánh trúng Milly mà không bị lũ bọ chặn lại, và sát lực thấp cũng có nghĩa là cô ta sẽ không chết.

Nhưng rồi.

Chỉ có một tiếng nổ tại hướng mà tôi vừa mới đạp Naga đi khi nãy, ngoài ra thì không có động tĩnh gì cả.

“Thật quá ngây thơ… Chỉ cỡ đó thôi à… Levitation…”

Giọng Milly vang lên từ phía sau, lẫn trong tiếng cánh côn trùng rì rào.

Có vẻ cô ta đã đoán được đòn đánh của tôi và trốn thoát lên không trung bằng Levitation. Cũng không tồi đấy chứ.

(Giờ không phải lúc tán dương đâu! Chết tiệt! Lúc này cô ta chắc chắn đang tỏ vẻ thượng đẳng trong khi quan sát côn trùng bu kín lưng mình đây mà… Khoan đã. Nếu thế thì…)

Tôi chuẩn bị ma pháp tiếp theo, giơ mỗi bàn tay phải ra đằng sau theo cảm tính. Một ma pháp tấn công thông thường sẽ bị lũ bọ chặn lại và không thể đến được chỗ cô ta, nhưng chiêu này…

“Diem Wind!”

Vùu!

Cơn gió của tôi lập tức thổi bay lũ côn trùng xung quanh. Đây chỉ là một ma pháp tạo nên luồng gió mạnh mà không có sát thương, nhưng nó có thể dễ dàng dội ngược lũ côn trùng lại về phía Milly.

“Oái…!”

Tiếng thét của cô ta vừa cất lên đã tắt lịm giữa chừng.

Và rồi—

Sau khi lũ côn trùng tản đi, nằm lại đó là Milly, đang nghẹt thở bởi mặt mũi bị lấp kín bởi côn trùng.

“Hừ… Quả là một vụ chẳng mấy dễ chịu nhỉ?” Naga khẽ thốt lên một cách xa xăm khi chúng tôi đang bước đi trên con đường trải dài đến vô tận dưới bầu trời xanh.

“Ừ, đúng vậy…” tôi đáp lại, mắt dõi theo những đám mây đang hờ hững trôi qua.

Cuối cùng—

Chúng tôi giao nộp Milly đang bất tỉnh cho chính quyền vì tội ăn cắp gia súc và nhận được khoản tiền thưởng nho nhỏ. Dùng theo từ ngữ trong ngành thì có thể nói là chúng tôi đã “bán” cô ta đi. Nhưng, điều đó nghĩa là Hiệp hội Bảo vệ Động vật không thể nào dễ dàng nhắm đến mạng sống của cô ta được nữa, vậy nên mọi chuyện đã được giải quyết êm xuôi.

Chắc vậy…

“Trên đời này không có nhiều người tốt như mình nhỉ…?” Tôi ngước nhìn bầu trời và buông tiếng thở dài.

(Nỗi u sầu của khiển thú sư: Hết)

“Mẹ ơi con muốn có PETA.”
“Nhưng chúng ta đã có PETA ở nhà rồi mà.”
PETA ở nhà: