Slayers Đặc Biệt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 54

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 6

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 365

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 730

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

72 1446

Tập 4: Âm mưu của Hiệp hội Pháp sư - Âm mưu của Hiệp hội Pháp sư

“Ồ, thật mừng khi các cô đã đến.”

Tại lối vào của Hiệp hội Pháp sư, tôi và Naga được chào đón bởi một ông già với bộ râu rậm rạp cùng với một số pháp sư khác. Ông già đó chính là Hamingham-san, chủ tọa của Hiệp hội Pháp sư thành phố Cruasal.

Sự thật là, hiệp hội này đang rơi vào tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

“Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?” tôi hỏi ông chủ tọa.

“Hửm, các cô chưa nghe ngóng được gì à?” ông ấy đáp.

“Hừ, mới chỉ nghe được loáng thoáng thôi,” Naga nói.

Tôi khẽ gật đầu đồng tình. “Rằng có một cuộc nổi loạn đang diễn ra ở đây.”

Đúng vậy.

Cách đây không lâu, phó tọa Hiệp hội Pháp sư của thành phố này đã dẫn đầu một cuộc nổi loạn. Chủ tọa Hamingham-san đã sử dụng một ma pháp tên Vision, cho phép truyền hình ảnh và âm thanh đến các Hiệp hội Pháp sư ở khắp cả nước, báo cáo tình hình cho họ. Sự việc lần này là bê bối lớn chưa từng có trong lịch sử của hiệp hội, vậy nên các chi nhánh hiệp hội ở khắp nơi bắt đầu huy động các pháp sư khả dụng và pháp sư lang thang để phái họ đến thành phố Cruasal (hoặc đó là những gì tôi nghĩ).

Tôi và Naga là hai trong số những pháp sư đó.

“Nhưng các cô nhanh thật đấy. Hai cô là những người đầu tiên đến thành phố này,” Chủ tọa Hamingham nói trong khi dẫn chúng tôi vào sâu trong tòa nhà.

“Vâng. Chà, chúng tôi tình cờ đang ở một thị trấn lân cận,” tôi đáp lại trong khi đi theo sau Hamingham-san. “Mà rốt cuộc thì tại sao phó tọa lại bắt đầu cuộc nổi loạn vậy?”

Ông ấy đáp lại với vẻ cực kỳ thản nhiên, “Hừm, không có gì quá to tát đâu. Dường như cậu ta không thích cách mà ta lạm dụng vị trí chủ tọa để trục lợi bất chính và ve vãn những cô nàng pháp sư thực tập xinh đẹp cùng với vợ của cấp dưới.”

Binh!

Cú đá của tôi lao thẳng vào sau đầu của chủ tọa.

“T-Tự nhiên làm cái gì thế hả?!” chủ tọa ngồi dậy và kêu lên, có vẻ không hề hấn gì sau khi lĩnh cú đá vừa rồi.

“Gì cái đầu ông ấy! Ông làm đến mức đó thì ai mà chẳng nổi loạn chứ!” tôi phản pháo.

Tuy nhiên, ông chủ tọa ưỡn ngực ra mà nói, “Nói năng cái gì thế hả?! Lạm dụng quyền lực và lẫn lộn công tư chính là nghĩa vụ của kẻ nắm quyền đấy!”

Công bằng mà nói, nhìn vào xã hội ngoài kia thì đôi khi cũng có cảm giác tồn tại một quy luật nào đó cho phép mấy chuyện kiểu như thế vậy. Nhưng trên thực tế, tôi không nghĩ là có một thứ như vậy đâu. Chắc vậy…

“Hừ! Vẫn còn non và xanh lắm! Những chuyện như vậy phải làm kín đáo để không bị ai phát hiện chứ!”

(Bà khuyên người ta cái kiểu gì vậy, Naga?)

Thế nhưng, chủ tọa chỉ cười khẩy. “Nực cười! Tại sao lại phải lén lút chứ?! Trên đời này, không ai chính trực hơn ta hết!”

(Bộ ổng là một thằng nhóc bắt nạt không muốn giả vờ làm trẻ ngoan nữa à?)

“Ông có chỗ nào chính trực hả?!”

“Các cô chắc hẳn cũng đã phải nghe câu ‘Chính nghĩa đứng về phía ta’ rồi, đúng không?!”

(C-Cái lão này…)

“Hừm… Thật là một hiểu lầm tai hại!” tôi nói, tay chỉ thẳng vào chủ tọa. “Câu nói đó phải dành cho tôi mới đúng!”

“Tại sao cậu lại cạnh tranh chuyện đó hả?!” Naga lên tiếng xen vào.

“Dù gì đi nữa, dám chống lại ta là tội lỗi không thể tha thứ! Bây đâu! Mau xử lý lũ ngang ngược này đi!”

Ngay khi ông ta ra lệnh, pháp sư và lính đánh thuê không biết từ đâu tràn vào. Nhìn vào ánh mắt hung dữ và cử chỉ thô lỗ, có vẻ chúng là lũ du côn được thuê bằng tiền.

(Chà, nhìn qua thì chúng cũng chẳng ghê gớm gì cho lắm…)

“Hố hô hô hô! Thật nực cười! Các người thực sự nghĩ rằng với lính lác cỡ này thì lợi thế quân số là đủ để chống lại Bạch Xà Naga này sao?!”

Trong khi Naga đang cất lên tiếng cười chói tai, tôi ghé sát tai cô ấy và thì thầm, “Chúng ta tạm thời rút lui.”

“Hừm! Cậu sợ lũ tôm tép này sao, Lina?!”

“Tôi sẽ giải thích sau! Giờ cứ chạy đi!” tôi nói rồi bỏ chạy mà không đợi lời hồi đáp.

“N-Này! Đợi đã!” Naga hốt hoảng đuổi theo sau.

“Chết tiệt, đừng để chúng thoát! Đuổi theo! Mau đuổi theo! Tóm cổ chúng cho ta!”

“““Ô!”””

Lũ tay sai gầm lên thô lỗ trước chỉ thị của chủ tọa và đuổi theo chúng tôi.

Tôi và Naga dễ dàng thoát khỏi tòa nhà hiệp hội, chỉ còn cách cổng chính không xa. Tôi ngoái người lại và lập tức phát động một ma pháp!

“Fireball!”

Bùmmm!

Đòn Fireball đã được giảm đi phần nào uy lực của tôi lao vào lối ra vào mà chúng tôi vừa đi qua, thổi khói lửa tứ tung. Như vậy hẳn là đủ để làm chậm chân và che mắt kẻ truy đuổi.

“…Tại sao chúng ta lại phải chạy vậy, Lina?!” Naga hỏi, chân vẫn không ngừng chạy. “Chúng ta có thể dùng ma pháp thổi bay hết đám đó mà! Đó không phải là sở trường của cậu còn gì!”

“…Nghe này, Naga, dùng một hai đòn Dragon Slave là đủ để quét sạch bọn họ ngay tại đó rồi. Nhanh và gọn, nhưng nếu có người sống sót và dùng Vision để báo cáo với các chi nhánh Hiệp hội Pháp sư khác rằng ‘Lina và Naga cấu kết với phe phản loạn mưu sát chủ tọa’ thì sao? Sang ngày hôm sau thì chúng ta sẽ trở thành tội phạm truy nã đấy. Ngay cả bà cũng không muốn gây hấn với toàn bộ hiệp hội trên khắp cả nước đâu, đúng không?!”

Naga chết lặng trong thoáng chốc trước những lời của tôi. “N-Nhưng Lina, vậy chúng ta phải làm gì đây?!”

“Trước tiên, chúng ta phải thuyết phục tất cả các Hiệp hội Pháp sư trên quốc gia này rằng ‘nguyên nhân nổi loạn nằm ở Chủ tọa Hamingham’. Để làm được như vậy thì chúng ta cần phải…”

Đang nói giữa chừng thì tôi dừng chân lại. Naga cũng đứng lại bên cạnh tôi. Chúng tôi hiện đang ở trong một khu phố im ắng, gần như không một bóng người do cuộc nổi loạn gần đây. Sự im lặng chỉ kéo dài trong thoáng chốc.

“Sao còn không ra mặt đi? Tôi không biết các người là ai,” tôi quay người lại và nói.

Sau một quãng ngắn im lặng, một người đàn ông bước ra từ trong bóng của hàng cây ven đường. Trông anh ta khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc trong trang phục thường dân, nhưng…

“Chào… Tên tôi là Reil…” anh ta nói với một giọng điệu nhàn nhã đến khó chịu, không phù hợp với tình cảnh rối ren lúc này chút nào. Anh ta không có vẻ thù địch, nhưng cũng không được đáng tin cậy cho lắm.

“Thực ra, tôi đã theo dõi hai cô được một khoảng thời gian rồi… và tôi có một đề nghị… Các cô muốn gia nhập quân nổi loạn chúng tôi không?”

Tôi và Naga được dẫn vào gian sau của một tiệm tạp hóa không mấy nổi bật nằm ở góc thị trấn. Nhìn vào kích thước thì có vẻ nơi này từng được sử dụng làm nhà kho. Hiện tại, nó đã được dọn dẹp gọn gàng, bên trong là khoảng mười người cả nam cả nữ.

“Đây… là một trong số các căn cứ của chúng tôi,” Reil giải thích sau khi mọi người đã giới thiệu bản thân và trình bày hoàn cảnh. “Như các cô có thể thấy, phó tọa không có mặt ở đây… còn lý do thì…”

“À, chuyện đó thì tôi hiểu đại khái được,” tôi xen ngang. “Không có gì đảm bảo rằng chúng tôi không phải gián điệp của Hamingham. Vậy nên anh không thể cho chúng tôi gặp phó tọa hay tiết lộ vị trí của ông ấy, đúng không?”

“…Phải… đúng vậy…” Reil tỉnh bở đáp.

“Chuyện đó hiện tại không quan trọng. Vấn đề là tiếp theo chúng ta phải làm gì.”

“Chà… kế hoạch của chúng tôi… là đợi thời cơ…”

“Loại,” tôi thẳng thừng bác bỏ. “Nghe này, cứ thử nghĩ mà xem. Như những gì tôi đã nói trước đó, chủ tọa đã sử dụng Vision để yêu cầu hợp tác từ các Hiệp hội Pháp sư ở khắp nơi rồi. Từ những góc nhìn của những người đến đây trợ giúp mà không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, chủ tọa đứng về phe chính nghĩa, còn chúng ta là bè lũ phản loạn. Dĩ nhiên, sẽ có nhiều người không ưa nổi tính cách của ông ta, nhưng tôi không nghĩ chỉ vậy là đủ để khiến họ đổi phe đâu… Nói cách khác, càng kéo dài thời gian thì phe kia càng có nhiều lợi thế.”

“Hiểu rồi…” Reil đáp lại với giọng đều đều, nét mặt vẫn không thay đổi. “Vậy… chúng ta nên làm gì đây…?”

(Cái tên này chẳng chịu suy nghĩ gì hết…)

“Chúng ta cần hành động càng sớm càng tốt – nếu được thì ngay bây giờ - và chiếm lấy tòa nhà hiệp hội. Sau đó, chúng ta dùng Vision để cho các Hiệp hội Pháp sư khác thấy bằng chứng rằng chủ tọa mới là kẻ xấu. Đó là cách duy nhất,” tôi nói.

Vision là một ma pháp truyền tin cho phép hai pháp sư tại hai địa điểm khác nhau đồng bộ tâm trí, qua đó giúp họ trao đổi hình ảnh và âm thanh. Đây là thứ ma pháp cực kỳ tiện lợi, cho phép giao tiếp ở khoảng cách phải mất nhiều ngày trên lưng ngựa mà không hề có độ trễ.

Dù vậy, nó vẫn có những điều bất cập. Dù trước đó tôi chỉ nhắc tới việc “đồng bộ tâm trí” một cách đơn giản, không phải pháp sư nào cũng làm được với bất kỳ ai. Tính tương thích nắm một vai trò quan trọng.

Để khắc phục điều này, người ta đã tạo ra kết giới khuếch đại sức mạnh của Vision. Kết giới này cho phép truyền tin một chiều đến những kết giới cùng loại đặt ở nơi khác – cụ thể là phòng phát động Vision được đặt tại Hiệp hội Pháp sư ở khắp nơi.

Nếu muốn, tôi và Naga đã có thể chiếm phòng phát động Vision ngay sau khi tôi sút lão chủ tỏa. Nhưng ngay cả khi liên lạc được với các hiệp hội khác, nếu không thể cung cấp bằng chứng đủ thuyết phục để buộc tội chủ tọa thì cũng vô nghĩa.

“A… ra vậy…” Reil vỗ tay và nói, dù có hơi lệch nhịp. “Đó có thể là một ý hay…”

“Không chỉ là ý hay thôi đâu, đó là lựa chọn duy nhất của chúng ta,” tôi cắt ngang.

“Ra vậy… Vậy thì, trước tiên tôi sẽ thảo luận với mọi người ở đây, sau khi thống nhất được quan điểm, chúng tôi sẽ đi thảo luận với phó tọa, và nếu ông ấy đồng ý, chúng tôi sẽ tập hợp mọi người từ các nơi ẩn náu khác để thảo luận lại…”

“Aaaaa! Đang lúc nào rồi mà còn nói chuyện chậm rì rì như thế hả?! Chúng ta cần phải hành động ngay! Làm ngay lập tức! Chúng ta sẽ tấn công tòa nhà hiệp hội chỉ với những người đang có mặt tại đây! …Trong số này hẳn đã có người bị Chủ tọa Hamingham làm hại trực tiếp, hoặc chí ít thì cũng biết những trò hèn hạ mà ông ta làm hàng ngày đúng không?! Hãy để từng người một trong số họ giải thích tình cảnh với các hiệp hội khác bằng Vision… Dĩ nhiên, tôi không nghĩ chỉ làm vậy sẽ khiến các hiệp hội đứng về phía chúng ta, nhưng ít nhất thì họ sẽ ngừng tấn công chúng ta một cách vô cớ mà bắt đầu điều tra sự thật. Nếu chuyện về Chủ tọa Hamingham bị phanh phui, dù có không làm gì thì chúng ta cũng sẽ thắng.”

“A… ra vậy…” Reil vỗ tay một lần nữa. “Vậy thì, sau khi chúng tôi thảo luận với mọi người ở đây và thống nhất, chúng tôi sẽ đến chỗ phó tọa và thảo luận về việc tấn công gấp rút chỉ với một mình chúng tôi…”

“AAAA! Đừng có thảo luận nữa! Dừng lại đi!”

“Nhưng… ‘chỉ với một mình chúng tôi’ nghĩa là chỉ có hơn mười người… Chúng ta liệu có thể chiếm được tòa nhà hiệp hội với con số ít ỏi như vậy không…?”

“Tôi có kế hoạch rồi. Trước tiên, một người trong số chúng ta sẽ giả vờ phản bội những người khác vì hám lợi hoặc bất kỳ lý do gì. Người đó sẽ đến chỗ lão chủ tọa và nói, ‘Căn cứ quân nổi loạn nằm ở đây,’ cho ông ta một địa điểm giả cách càng xa càng tốt. Chủ tọa Hamingham hẳn sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng chắc chắn ông ta sẽ chia nhỏ lực lượng ra và phái tới nơi đó. Lợi dụng lúc kẻ địch bị phân tán, chúng ta sẽ tổng tấn công! Tôi và Naga sẽ lo liệu phần còn lại!”

“A… ra vậy…” Reil nói, hai tay lại một lần nữa vỗ vào nhau.

“Không thảo luận nữa,” tôi cảnh cáo trước, Reil-kun quay sang nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn.

“Hừm! Vậy thì tôi, Bạch Xà Naga, sẽ đảm nhiệm vai trò loan tin giả!”

“Bà… tính làm vậy? Bà á…?”

“Cái ánh mắt đó là sao, Lina…? Tại sao cậu lại tỏ ra lưỡng lự vậy?”

“Không… không có gì đâu…” Một lần hiếm hoi, tôi lảng tránh câu trả lời.

Dĩ nhiên, giao một nhiệm vụ quan trọng như vậy cho Naga thì tôi không lo đâu cho hết cả, nhưng khi không còn ứng viên phù hợp nào khác, tôi cũng chẳng còn lại lựa chọn nào.

Những người phẫn nộ đến mức nổi loạn mà đột ngột phản bội vì tiền thì nghe thật phi lý. Tôi thì cũng mới sút cho chủ tọa một cái mới đây thôi. Dĩ nhiên, Naga cũng có mặt ở đó, nhưng cô ấy không phải người trực tiếp ra tay. Cổ có thể biện hộ rằng “Bạn tôi đã tự ý hành động”. Dù có thể không chiếm hoàn toàn được niềm tin, ít nhất thì đó cũng là một cái cớ hợp lý.

Trong kế hoạch này, lão chủ tọa không nhất thiết phải tin trăm phần trăm vào thông tin giả, nhưng nếu ông ta không tin tưởng chút nào thì cũng phản tác dụng. Ngoài ra, nhìn vào cái dáng vẻ pháp sư tà ác của Naga, cái lý do “phản bội vì vụ lợi” nghe cũng có phần thuyết phục.

“Phải rồi— Naga, bà là người duy nhất mà tôi có thể giao phó vai trò này!”

“Hừ! Dĩ nhiên rồi! Hố hô hô hô!” Naga ngẩng cao đầu cười to đầy đắc ý.

(Chà, ít nhất thì nếu kế hoạch có đổ bể, chỉ có mình Naga phải chịu thiệt thôi…)

“Được rồi, giờ tôi sẽ giải thích chi tiết kế hoạch.”

“Cô nghĩ liệu kế hoạch này có tác dụng không…?” Reil lẩm bẩm bên cạnh tôi, trong tông giọng chẳng có chút lo lắng nào.

Chúng tôi đang ở trên mái của một căn nhà, một vị trí cho phép quan sát rõ được tòa nhà hiệp hội. Kể từ lúc Naga khuất dạng sau cửa ra vào, đã kha khá thời gian trôi qua. Khi cổ thương lượng với lính gác trước cổng, tôi có thể nghe được tiếng cười chói tai của cô ấy, và dường như họ đã cho cô ấy vào trong. Ít nhất thì cô ấy có vẻ vẫn chưa bị bắt quả tang từ đầu.

Chà, nếu Naga bám sát theo kịch bản mà tôi đã soạn sẵn, có lẽ sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra đâu…

Tuy nhiên, những tên ác nhân gắn liền với quyền lực như Chủ tọa Hamingham thường rất giỏi trong mấy cái âm mưu thủ đoạn. Tôi không thể chủ quan mà đánh giá thấp ông ta được…

“A… Có người ra rồi kìa,” Reil cất tiếng một cách nhàn nhã.

Quả vậy, tôi có thể thấy một lượng lớn người đổ ra từ cửa chính của tòa nhà hiệp hội. Trong số đó có Chủ tọa Hamingham.

“Dường như ông ta đã hoàn toàn tin vào câu chuyện của Naga-san và tung một cuộc tấn công tổng lực…”

(Dù có là kẻ địch thì ông ta suy nghĩ nông cạn thật đấy.)

“Dù vậy… làm sao mà một người như thế có thể lên chức chủ tọa được chứ?” tôi thốt ra đầy ngao ngán.

Tuy nhiên, Reil lại mỉm cười tươi tắn. “Ồ, không có gì quá bất ngờ đâu. Nhân lực của chúng tôi bị thiếu thốn người tài…”

(Giá mà ảnh đừng có khoe khoang một chuyện đáng buồn bằng vẻ mặt tươi vui như vậy.)

Dù sao thì, đoàn người do chủ tọa dẫn đầu đồng loạt gầm vang rồi bắt đầu hành quân vô tổ chức.

“—Đến lúc rồi,” tôi nói, còn Reil thì gật gù như một con hải quỳ bị rút gân.

Cuộc đột kích diễn ra dễ dàng đến cụt cả hứng.

Chúng tôi đợi đoàn của Hamingham rời đi một lúc rồi mới xông vào tòa nhà hiệp hội, chỉ để thấy rằng bên trong gần như không một bóng người. Ừ, ngoài cửa có lính gác, nhưng tôi dùng phép thổi bay tên đó rồi. Cả nhóm chúng tôi cứ thế tràn vào sảnh chính.

Vừa lúc đó—

“Hố hô hô hô! Cậu tiến xa được đến đây thôi, Lina Inverse!” Một giọng nói quen thuộc cất lên cao vút.

“Naga!”

Cánh cửa chính mở ra với một âm thanh nặng nề. Bóng người đứng tại đó, không ai khác, chính là Bạch Xà Naga. Hai bên cô ấy là một vài pháp sư, có vẻ là tay sai của Chủ tọa Hamingham.

Tôi khẽ mỉm cười. “…Naga, diễn đến đây là được rồi.”

Khi tôi cất lời, đám pháp sư đứng bên Naga tái mặt thấy rõ.

“Hừ…” Naga bật cười, tay hất mái tóc dài của mình. “Cậu đang nói cái gì vậy chứ?”

(Này...)

Cổ chỉ thẳng tay về phía tôi. “Nghe đây, Lina! Có thể mọi người đã quên, nhưng tôi là kỳ phùng địch thủ lớn nhất và mạnh nhất của cậu! Quan trọng hơn, một trăm đồng vàng còn nặng tình hơn cả tình bạn!”

(Này, này...)

“Chà… Có vẻ Naga-san thực sự phản bội vì vụ lợi rồi kìa…” Reil nói, tông giọng vẫn vô cùng thản nhiên.

“Tỷ thí nào, Lina!”

(Này, này, này…)

“Đỡ này! Freeze Arrow!”

“Hây! Air Valm!”

Tôi vừa kịp dùng phong ma pháp phòng thủ để bảo vệ bản thân và nhóm của Reil phía sau mình trước đòn tấn công của Naga.

“Reil! Giao chỗ này lại cho tôi mà đi trước đi!”

“…Được! …Tạm thời tôi phải thảo luận với mọi người trước đã…”

“Đừng có thảo luận nữa! Đi ngay đi!”

“Hiểu rồi… Chà, vậy tôi đi trước đây.”

(Một tên độc tài lên nắm quyền cũng phiền đấy, nhưng loại người như vậy cũng nhức nhối không kém.)

“Hừ! Đang chiến đấu thì đừng có quay ngang quay dọc!” Naga kêu lên, đồng thời phát động ma pháp tiếp theo.

(Freeze Bullid ư?!)

Tôi vừa xướng chú, vừa lao thẳng về phía Naga. Một quả cầu phát ra ánh sáng xanh bay sát qua tôi.

Kít…

Một âm thanh răng rắc phát ra phía sau tôi. Đòn Freeze Bullid vừa rồi hẳn đã lao vào vị trí tôi vừa đứng. Luồng khí lạnh mạnh mẽ do ma pháp ấy phát tán ra khiến nhiệt độ chênh lệch đáng kế, khiến cho tường và sàn gào thét.

Sau khi đã xác nhận được âm thanh, tôi giải phòng ma pháp của mình.

“Fireball!”

“Hừ! Thật ngây thơ!” Naga nói, ngay lúc—

Bùmmm!

Đòn Fireball của tôi phát nổ ngay dưới chân cô ấy.

(Chà, mình đã giảm uy lực xuống thấp nhất có thể rồi, nên chắc cổ không chết được đâu…)

Sau khi làn khói tan đi, tôi có thể thấy một vài pháp sư cháy xém đang rên rỉ. Và—

“Bảo rồi mà – thật quá ngây thơ.”

“Naga?! Làm thế nào?!”

Cổ hoàn toàn không hề hấn gì cả. Ngay cả tấm áo choàng của cô ấy cũng không một vết xém.

“Hừ! Lina, tôi biết rằng cậu sẽ phát động hỏa ma pháp vào đúng lúc đó. Vậy nên ngay sau khi phát động Freeze Bullid, tôi đã bắt đầu xướng ma pháp chống lửa!”

“C-Cái gì?! Naga, bà đọc được đòn đánh của tôi ư?!” tôi kêu lên, hoàn toàn kinh ngạc.

“Hố hô hô hô! Bất ngờ lắm đúng không?!”

“Na…Naga… hóa ra bà cũng biết học hỏi sao?!”

“Khen thêm nữa đi!”

“Nhưng quả thật, tôi không ngờ rằng bà có thể đọc được lối đánh của tôi đấy… Bà quả là kỳ phùng địch thủ của tôi…”

Nghe tôi nói vậy, Naga liền đặt hai tay lên hông. “Hố hô hô hô hô hô! Cậu cuối cùng cũng phải công nhận sức mạnh của tôi rồi, Lina Inverse! Hừ… Nhưng giờ cậu đã ngộ ra rồi đúng không? Rằng tôi, Bạch Xà Naga…”

“Mega Brand.”

Đoàng!

Vẫn còn sớm mười năm đấy. Ít nhất, nếu muốn đánh bại tôi, cổ cần phải sửa cái tính mà chỉ cần được khen một chút là lập tức bay lên tận mây xanh đã.

Tôi bước lại gần Naga đang nằm bẹp dí và lay cô ấy dậy.

“Ư…ư…n…” Naga khẽ rên rỉ, thốt ra những âm thanh nữ tính đến lạ lùng trong khi từ từ mở mắt. Ngay khi ánh mắt cô ấy chạm vào tôi, toàn thân cổ cứng đờ lại.

“—Rồi?” tôi hỏi lạnh như băng.

Cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cổ đáp, “—Hừ. Màn kịch kết thúc tại đây thôi. Lina, tình hình ra sao rồi?”

(C-Con nhỏ này… Lần tới nhất định tôi sẽ nghiêm túc đập cho cổ một trận!)

“Chà… Hai người cuối cùng đã đến rồi…” Reil nói vừa lúc tôi và Naga đi đến phòng phát động Vision, đúng lúc họ vừa mới trở ra.

“Thế nào rồi?” tôi hỏi.

“Dường như họ đã quyết định sẽ gửi một đội điều tra tới để làm rõ…”

“Hừ. Thấy chưa? Nhờ có tôi cả đấy,” Naga nói mà không biết ngượng, dù tôi chẳng biết cổ căn cứ vào đâu mà nói thế.

“Chà… Giờ đã có thể yên tâm được rồi… Tôi sẽ lập tức báo cáo lại cho phó tọa, rồi sau đó báo cho những người còn lại…”

“Không có thì giờ ăn mừng đâu!” tôi xen vào, dội một gáo nước lạnh lên niềm vui (chắc vậy) của Reil. “Chủ tọa Hamingham và đoàn của ông ta sẽ sớm trở lại thôi. Chúng ta cần rút khỏi đây trước và lẩn trốn cho đến khi đội điều tra của Hiệp hội tới. Bây giờ nếu đụng phải kẻ địch thì sẽ là thảm họa!”

“Chà… Cô nói phải… Vậy, mọi người, mau chạy trốn thôi.”

Nhưng—

Cuộc đời tất nhiên đâu hề có đơn giản như vậy. Bằng lúc chúng tôi ra được đến cổng chính, phái đoàn của Chủ tọa Hamingham đã tập trung sẵn ở đó.

“Ch-Chuyện này là sao đây hả?! Naga!” chủ tọa gầm lên, mặt đỏ bừng vì giận.

“Ồ, không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tôi chỉ giả vờ phản bội Lina và những người khác để cho ông thông tin giả. Hừ, ông tưởng rằng tình bạn bền chặt và lòng tin sắt đá có thể bị mua chuộc chỉ với một trăm đồng vàng thôi sao?!”

“Thế ai là người bị một trăm đồng vàng che mù con mắt và tấn công người ta ấy nhỉ…?” tôi lẩm bẩm. Naga vờ như không nghe thấy, nhưng tôi chắc chắn không hề bỏ lỡ giọt mồ hôi đang lăn dài trên má cổ.

“Q-Quân ác độc! Đã vậy thì trả tiền cho ta đi!”

“K-Không!”

“Nếu không thì đứng về phía ta đi! Ta thậm chí còn trả thêm một trăm đồng vàng nữa!”

“Ừm…”

“Bà còn đang băn khoăn cái gì nữa hả, Naga?! Ông ta là kẻ xấu! Mà luật ghi rõ rằng tiền lấy từ kẻ xấu thì đâu cần phải trả, đúng không?!”

“Hừ. Cậu nói mới nhớ, đúng là có luật đấy thật.”

“““Không hề có nhé!””” Người đồng thành lên tiếng không chỉ có mình đoàn của chủ tọa mà còn cả Reil và nhóm của ảnh nữa.

“I-Im đi! Quan trọng hơn, Chủ tọa Hamingham! Tôi vừa mới công khai toàn bộ chuyện xấu của ông đến các Hiệp hội Pháp sư khắp cả nước thông qua phòng phát động Vision rồi! Chỉ vài ngày nữa thôi, đội điều tra của Hiệp hội sẽ tới đây – và đó sẽ là dấu chấm hết dành cho ông! Chuẩn bị tinh thần không có ngày mai đi!”

“Ca-Cái gì?! Ngươi vừa nói gì cơ?! Quân đốn mạt, thật không thể tha thứ! Nếu đã vậy, ta sẽ xử lý các ngươi ngay tại đây!”

“Lina-san… Cô có biết cụm từ ‘thêm dầu vào lửa’ và ‘phản tác dụng’ không…?”

“I-Im lặng coi! Dù gì đi nữa, Reil! Giao chỗ này lại cho tôi và Naga, các anh trốn thoát bằng cửa sau đi!”

“…Được. Chúng tôi sẽ làm ngay.” Nói rồi, Reil và những người khác rút lại vào bên trong tòa nhà.

“Khốn kiếp, đừng để chúng thoát! Bây đâu, tấn công!”

Theo lệnh Hamingham, đám lính đánh thuê đồng loạt lao về phía chúng tôi. Đám người mang dáng vẻ pháp sư thì đứng yên tại đó mà bắt đầu xướng chú. Một lũ ô hợp điển hình, gần như chẳng có sự phối hợp nào hết.

Dù nói vậy nhưng tình thế lúc này đang rất bất lợi. Khoảng cách gần với đối phương nghĩa là tôi không thể sử dụng những ma pháp mạnh mẽ. Tôi cần tìm cách để chặn chúng lại và tạo khoảng cách.

“Naga! Né đi!” tôi kêu lên rồi bắt đầu xướng chứ.

“Hừ! Biết rồi!” Naga đáp lại và cũng bắt đâu xướng.

Đám lính đánh thuê đã ở gần lắm rồi!

“Mega Brand!”

Đoàng!

Ma pháp của tôi thổi bay khoảng năm hay sáu tên đang áp sát. Do dự trước đòn tấn công, bước tiến của kẻ địch bị ngưng lại trong thoáng chốc.

“Ngay lúc này, Naga! Lùi vào trong—” tôi nói rồi quay sang, chỉ để thấy rằng Naga đang nằm bẹp ở đó, bất tỉnh nhân sự sau khi dính phải ma pháp của tôi!

(Aaaaa! Bởi vậy mới bảo bà né đi rồi mà! Bà chẳng chịu nghe gì hết!)

(Chết thật! Tệ rồi đây!)

Dù đám lính đánh thuê đã dừng lại, tôi không thể vừa bảo vệ Naga, vừa phản công bằng ma pháp được. Trên hết, đám pháp sư quanh lão chủ tọa đã xướng chú xong rồi!

(Lina-chan gặp nguy rồi!)

Giờ không phải lúc để nói mấy thứ vớ vẩn như thế!

“Grừ! Đứng run cầm cập cái gì thế hả, lũ lính đánh thuê kia?!” Chủ tọa Hamingham là người phá vỡ bầu im lặng. “Có mỗi một ma pháp thôi mà cũng sợ tái mặt là sao?! Chết tiệt! Nếu thế thì được thôi! Pháp sư! Dùng ma pháp của các người mà kết liễu chúng đi!”

“N-Nhưng chủ tọa! Nếu giờ phát động ma pháp thì cả quân ta cũng sẽ dính đạn lạc—” một pháp sư đứng kế bên ông ta nói.

“Câm miệng, câm miệng hết đi! Mấy tên lính đánh thuê rẻ mạt thì đáng cái gì?! Đỡ tốn tiền trả thì còn tốt hơn! Mặc kệ, cứ đánh tất đi cho ta—”

“S-Sao…”

“““Cái gì hả?!””” Đám lính đánh thuê bừng bừng lửa giận.

“Ch-Chủ tọa! Ngài không thể nói thế được—”

“Ta bảo im là im! Cái lũ chỉ biết xướng ma pháp thì im lặng mà tuân lệnh ta đi! …C-Chờ đã… các người…?”

Khi Chủ tọa Hamingham nhận thấy ánh mắt đùng đùng sát khí của họ thì đã quá muộn. Và—

Ngay trước mắt tôi, Giải đấu Đánh đập Chủ tọa Hamingham lần thứ nhất, với sự tham dự tự cho của lính đánh thuê và pháp sư, chính thức khai mạc…

“Chà… Lina-san… cảm ơn cô rất nhiều…” Reil nói với giọng điệu thảnh thơi thường ngày.

Hiện đang là sau ngày Hamingham thất bại một cách mập mờ.

“Nhờ có cô, hiệp hội của thành phố này đã được cứu…”

“Không cần cảm ơn đâu. Quan trọng hơn, còn tiền thưởng của tôi thì sao?” tôi cười rạng rỡ và nói.

“Không có đâu…” Reil cũng đáp lại với nụ cười rạng rỡ không kém.

Nụ cười của tôi đông cứng lại.

(K-Khó nhằn thật…)

Nhưng dù sao thì… chúng tôi vẫn chưa có giao kèo gì cả…

(Thôi được rồi… Tạm từ bỏ việc moi tiền từ anh ta vậy…)

“À đúng rồi, Naga, bà nhận được một trăm đồng vàng từ Hamingham đúng không?” tôi hỏi với nụ cười tươi tắn, sắc mặt Naga lập tức trở nên co giật.

“K-Không! Tôi không đưa cho cậu đâu!”

“C-Cái gì chứ hả?! Tôi là người đã lập ra kế hoạch đấy! Tôi không đòi hết, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng nên chia ra chứ!”

“Chuyện đó khác, chuyện này khác! Đây là thành quả từ kỹ năng diễn xuất của tôi!”

Và thế là…

Cuộc tranh cãi giữa tôi và Naga cứ tiếp diễn mãi sang tận ngày hôm sau – cho đến khi Naga nhận ra rằng mình đã đánh rơi túi vàng ở đâu đó…

(Âm mưu của Hiệp hội Pháp sư: Hết)

I need to consult the Elder Gods ahh moment