Slayers Đặc Biệt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 54

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 6

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 365

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 730

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

72 1446

Tập 4: Âm mưu của Hiệp hội Pháp sư - Cuộc chiến rau củ

“Dừng lại đi, Lucas! Nguy hiểm lắm!”

Quán ăn trở nên náo động đúng lúc tôi vừa ăn xong suất ăn đặc biệt hằng ngày thứ tư và đang thư thả tận hưởng cái bụng đã no được tám phần mười của mình.

Tại lối vào, một người đàn ông mang dáng dấp chiến binh và một cô gái đang giằng co.

“Buông ra đi, Iria! Anh không thể cứ để nó muốn làm gì thì làm được!”

“Nhưng…!”

Ngắt lời cô gái, người đàn ông nói vọng thẳng vào trong quán.

“Có ai… Có ai ở đây sẵn lòng cho tôi vay mượn sức mạnh không?!”

“Này, Lucas… Ầm ĩ cái gì đấy?” chủ quán ăn cất tiếng, không thể đứng nhìn thêm nữa.

(Xem ra anh bạn này là người trong thị trấn.)

“Tôi sẽ đi đánh bại nó! Nó… con rồng đen đó!”

Chỉ một câu nói của anh ta khiến cho tất cả khách hàng trong quán rơi vào im lặng.

“Về câu chuyện của anh, cho tôi nghe thử xem.”

Người phá tan bầu không khí tĩnh lặng không ai khác chính là tôi.

“C-Cô là…?”

Trước ánh mắt dò hỏi của người đàn ông, tôi đáp, “Lina. Lina Inverse.”

“Vậy sao… cô chính là…”

Lucas-san gật gù ngồi xuống đối diện bàn tôi. Anh ta có thể hình rắn chắc, vóc người không quá cao và mái tóc đen cắt ngắn. Trang bị của anh ta khá cơ bản: một thanh trường kiếm và một bộ giáp da.

“Cô ấy nổi tiếng lắm à?” Iria-san, người đang ngồi cạnh anh ta, khẽ hỏi nhỏ.

Cổ đúng kiểu một thôn nữ điển hình. Làn da trắng, dáng người mảnh mai, vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú.

“À. Em chắc hẳn cũng đã phải nghe qua lời đồn về cô ấy rồi. Người mang những biệt danh như ‘bị rồng giẫm cũng không sao’ và ‘đồ thừa của Đại Ma Vương’ chính là Lina Inverse đấy.”

“A, là người đó!”

“Khoan đã nào, hai người.”

““Sao vậy?”” họ cùng quay sang phía tôi và đồng thanh nói.

“Sao với trăng cái gì chứ?! Cái đống biệt danh lố bịch đó là gì vậy hả?!”

“Ể, nhưng…”

“Ngoài ra, không lý gì tôi lại phải bị người mới gặp lần đầu nói thẳng như vậy vào mặt cả!”

“Nhưng cô cũng không muốn bị người lạ thì thầm to nhỏ sau lưng đâu đúng không?” Iria-san hỏi.

“Ể…? C-Chà, dĩ nhiên là tôi không hề muốn vậy rồi.”

“Chúng tôi không phải người lạ, chúng tôi cũng không hề nói xấu sau lưng cô. Vậy là ổn rồi, đúng không?”

“Không ổn chút nào hết!”

“Rồi, mâu thuẫn đã được giải quyết xong. Lucas, đi vào chủ đề chính nào.”

“Giải quyết xong khi nào chứ hả?! Khi nào chứ?!”

“Ừ. Chuyện bắt đầu từ nửa năm trước—”

Hoàn toàn phớt lờ tôi, Lucas-san đột ngột bắt đầu màn độc thoại.

(H-Hai cái người này…)

“Thị trấn này vốn rất yên bình, nhưng rồi một con rồng đen xuất hiện. Nó đến và trú ngụ tại dãy núi phía tây rồi chẳng biết nghĩ gì mà bắt đầu đe dọa người dân thị trấn. ‘Mỗi mười ngày một lần, cống nạp hai cây cải bắp và một đĩa lớn thịt heo thái vụn. Nếu không, tai họa sẽ giáng xuống thị trấn’, đó là những gì nó nói. Ban đầu, người dân trong thị trấn không chịu khuất phục trước lời đe dọa. Nhưng rồi… Đúng như lời con rồng, những chuyện xui rủi không thể là trùng hợp bắt đầu xảy ra, trẻ con ngã xuống cống, bò cái bị khó sinh— Có chuyện gì vậy, Lina-san?! Sao cô tự dưng lại khóc vậy?!”

“Nhỏ quá… Cái quy mô… nó nhỏ quá…”

“Chà… Đối với cô có thể chẳng đáng là gì, nhưng…” Iria-san lên tiếng trách móc. “Nhưng! Thịt heo dạo này cũng đâu có rẻ đâu!”

Híc, híc, híc, híc…

Sự thật là—

Quyết định can thiệp vào chuyện này của tôi thực ra cũng là có tính toán. Một con rồng màu đen có nghĩa đối thủ lần này khả năng cao là một con hắc long. Không đời nào một con rồng deimos lại có thể xuất hiện ở một nơi như thế này cả.

Mà nói đến hắc long, so với các chủng rồng khác, sức mạnh của chúng chỉ nằm ở mức trùng bình. Tuy nhiên, chúng lại cực kỳ thích những thứ lấp lánh như vàng bạc đá quý.

Nói cách khác, đối với tôi, chúng vừa là con mồi dễ xơi, vừa là cơ hội sinh lời.

Vừa giúp người dân đang gặp rắc rối, lại vừa gom được kho báu của hắc long! Làm sao tôi có thể bỏ qua được một công việc hời như vậy chứ?!

Đó là lý do mà tôi đã lên tiếng, nhưng…

Một con rồng với quy mô nhỏ nhặt đến mức đi đòi người dân cải bắp với thịt heo vụn thì rốt cuộc có thể sở hữu bao nhiêu của cải cho cam chứ?

Tuy vậy, bởi tôi đã đề nghị giúp đỡ rồi nên không thể nào quay ngoắt mà bảo, ‘Nghe có vẻ không thu được nhiều lợi nhuận cho lắm nên xin kiếu nhé’ được.

Mặc cho cuộc đấu tranh nội tâm của tôi, Lucas-san vẫn tỉnh bơ tiếp tục câu chuyện của mình.

“—Dù sao đi nữa, không còn cách nào khác, người dân thị trấn đành phải ngậm đắng nuốt cay mà bắt đầu cống nạp cải bắp và thịt heo vụn… Chuyện này đã kéo dài suốt gần nửa năm rồi! Nếu cứ để con rồng đó yên, thị trấn này chắc chắn sẽ bị hủy diệt!”

(Một thị trấn… bị hủy diệt vì cải bắp và thịt heo vụn á…? Là sao…?)

“Và… và—” Lucas-san vừa nói vừa tuôn nước mắt như suối. “Lần này, đến lượt nhà Iria phải cống nạp cải bắp và thịt heo!”

“Không sao! Không sao đâu, Lucas!” cổ nói, nước mắt cũng đầm đìa. “Nếu… nếu làm vậy có thể cứu được thị trấn… thì em… em…”

“Đồ ngốc! Không đời nào anh sẽ để em làm vậy cả! Anh nhất định sẽ đi đánh bại con rồng đó!”

“Liều lĩnh quá! Anh sẽ đâm đầu vào chỗ chết đấy! Làm ơn, Lina-san! Đừng ngồi yên đó chứ, hãy cản Lucas lại đi!”

(Hà…)

“Ngheeeeeeeee đây này, Lucas-san… V-Vậy anh đang nói rằng mình sẽ mạo hiểm mạng sống đối đầu với một con rồng… chỉ để bảo vệ cải bắp và thịt heo vụn?”

“Lina-san! Dù nhìn bề ngoài có vẻ vô lý, nhưng vì những thứ mình yêu thương, đôi khi đàn ông phải bất chấp lời lỗ mà dốc cả sinh mạng đấu tranh! Đó mới là đàn ông đích thực!”

“Không, tôi đâu có hỏi mấy thứ đó đâu…”

“Làm ơn! Hãy cho tôi mượn sức mạnh! Hãy cùng nhau đánh bại con rồng đó!”

“Khoan đã, Lucas! Tại sao… tại sao chứ?! Tại sao anh cũng phải liều mạng làm chuyện nguy hiểm như vậy?! Nếu nguy hiểm đến thế thì để mình Lina-san làm là được rồi mà!”

(Ê này.)

Lucas-san nhẹ nhàng ôm lấy vai Iria-san rồi nói, “…Nghe anh nói, Iria. Một hay hai người làm thuê có sống hay chết cũng chẳng làm vướng bận gì đến anh đâu.”

(Này, này, này!)

“Nhưng con rồng vấn đề của thị trấn này!”

(Hừm… ít ra anh ta cũng có chút tinh thần trách nhiệm.)

 “Thử nghĩ mà xem. Có rồng nghĩa là có cả núi vàng bạc châu báu. Em có muốn trơ mắt nhìn một tên làm thuê cuỗm sạch mớ đó đi không?”

(Xin được rút lại những lời vừa rồi…)

“Em hiểu rồi… Nếu anh đã quyết tâm đến vậy, em cũng không ngăn cản anh nữa,” Iria-san lau nước mắt đi và nói. “Nhưng đổi lại, em cũng sẽ đi cùng.”

“Iria!”

“Em không thể để anh gánh hết lợi nhuậ… à không, nguy hiểm được…”

“Đừng có ngốc như vậy! Anh không thể để em làm một việc giảm đi phần ăn chia… không, một việc nguy hiểm như vậy được!”

Cuối cùng—tôi đã hiểu.

Hai người này… chỉ đơn giản là tham lam mà thôi.

Và như vậy, vì một số lý do mà đến cả tôi cũng chẳng hiểu, ba người chúng tôi cứ mơ mơ hồ hồ mà lên đường đến ngọn núi nơi con rồng trú ngụ.

“…Mà này, Lucas-san, con rồng đen mà anh nhắc tới lớn cỡ nào vậy?” tôi hỏi vọng về phía lưng anh ta, người đang dẫn trước.

“Chà… Tôi chưa từng tận mắt thấy nó nên… Mà sao cô lại hỏi nó lớn cỡ nào?”

“Xem nào, rồng càng lớn tuổi thì càng to lớn và mạnh mẽ. Nói cách khác, nếu biết chủng rồng, ví dụ như hắc long hay xích long, và biết kích cỡ thì có thể ước lượng được tuổi và sức mạnh của nó,” tôi giải thích.

“Hình như… cha tôi nói rằng nó đã nhô đầu lên khỏi khu rừng và nhìn xuống,” Iria-san xen vào.

“Nhô đầu lên khỏi khu rừng ư?!” Tôi không thể ngăn mình hỏi lại ngay.

“Ừm. Lúc đó, cha tôi, thị trưởng và khoảng mười người khác đang đi săn trên ngọn núi này. Con rồng đó đột ngột xuất hiện và đe dọa. Nghe nói mọi người đã hốt hoảng lập tức chạy về thị trấn…”

“Hừm…” Tôi nhíu mày khó chịu.

Xét độ cao của cây cối trong rừng mà nó cũng có thể nhô đầu lên trên cả tán cây… Xem ra con hắc long này cũng khá lớn đấy.

“Có vẻ nó ít nhất cũng phải trên bốn trăm tuổi… khéo còn hơn.”

“…Liệu nó có phải một đối thủ khó nhằn không?”

“Có lẽ là có,” tôi đáp.

Rất nhiều rồng có thể dùng ma pháp. Thời nay, khi nhân loại đã thông thạo những ma pháp mạnh mẽ, chỉ thân hình to con, cứng cáp và khả năng thở ra lửa không còn là đủ để loài rồng có thể áp đảo những loài khác được nữa.

Nghe đồn trong đám kim long, có con thậm chí còn dùng được cả ma pháp chống lại được Dragon Slave. Ngay cả khi con hắc long này không mạnh đến mức đó, nếu như nó biết một số ma pháp và đã quen với chiến đấu, chắc chắn nó sẽ là một đối thủ vô cùng đáng gờm.

Dù tôi có thể một mình đối phó được, vấn đề nằm ở hai người kia.

“Nếu là như vậy… Xông vào mà không có kế hoạch sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta cần một chiến lược. Này, Lucas-san, anh có thể dẫn cả nhóm đi đường vòng được không? Tôi cũng muốn tiện xem địa hình quanh đó.”

Trước lời của tôi, anh ta không ngoái lại mà đáp, “Ừ, tôi sẽ đi đường đó nếu có thể.”

……

“Ừm, không. Ý tôi không phải ‘nếu có thể’, mà là anh nhất định phải đi đường đó.”

“Không thể đâu. Chúng tôi còn không biết con rồng ở chỗ nào nữa mà.”

(Ê!)

“K-Khoan đã! Vậy tức là từ đầu đến giờ chúng ta chỉ đang lang thang một cách vô định thôi à?!”

“Vô định? Cô đang nói gì vậy?! Chúng ta có một mục tiêu đàng hoàng đó là đi tìm con rồng mà! Chẳng qua là hành động của chúng ta hơi lòng vòng chút thôi!”

“Đừng có tự hào cái kiểu đó!”

“—Thôi nào, giờ Lina-san cũng đã đồng tình rồi, chúng ta tiếp tục tìm kiếm thôi nhỉ?” Iria-san cười tươi và nói.

“Ai đồng tình hồi nào hả?! …Nếu đã vậy thì tôi đi về đây!”

“Không! Điều đó không nằm trong thỏa thuận của chúng ta! Nếu chỉ có tôi với Lucas thì liệu có tiêu diệt nổi con rồng đó không chứ…”

Cổ chắp hai tay lại trước ngực, đôi mắt ầng ậng nước.

“Sẽ không sao đâu, Iria!” Lucas-san nói, nắm lấy đôi tay của cô ấy. “Anh thề sẽ bảo vệ em, bất kể chuyện gì có xảy ra đi nữa!”

(Tôi không thực sự quan tâm cho lắm, nhưng xin mấy người thôi tung mấy cái nền lấp lánh sau lưng đi được không…)

“Không, nghe này, tôi không hề nói là mình sẽ từ bỏ vụ đánh bại con rồng…”

“Lucas ♡”

“Iria ♡”

……

“Dil Brand.”

Bùmmm.

“Nghe người ta nói một chút đi có được không? Ý tôi đang muốn nói là sẽ nhanh hơn nhiều khi để kẻ địch tự lộ diện thay vì cứ loanh quanh vô định đi tìm hang ổ của nó. Ngay cả nếu chúng ta có đến chỗ nó trú ngụ để cuỗm kho báu, tiêu diệt được con rồng trước sẽ an toàn hơn nhiều. Đúng không?”

……

“Đúng không?”

Thế nhưng, đáp lại kế hoạch hoàn hảo của tôi là sự im lặng của hai người kia. Họ vẫn đang nằm đó, bất động.

(Không lẽ… đòn Dil Brand vừa rồi của mình đánh trúng chỗ hiểm rồi à…?)

“…Tiêu diệt con rồng trước thì sẽ an toàn hơn nhiều, đúng không?”

“V-v-vâng, đúng, đúng là như vậy.” Lucas-san gật đầu lia lịa trước lời tôi nói.

Tôi có thể cảm nhận được chút sợ hãi trong ánh mắt mà anh ta đang nhìn tôi, nhưng tôi quyết định không nghĩ ngợi nhiều làm gì. Chà, tôi đã chữa trị cho họ bằng Recovery rồi, nếu là đàn ông thì nên rộng lượng mà bỏ qua chuyện vừa nãy đi chứ.

“N-Nhưng… nó sẽ xuất hiện ở đâu?” Iria-san hỏi, vẻ vẫn còn sợ sệt.

“—Khi nào thì đến ngày nộp cống phẩm tiếp theo?”

“Tối mai, nhưng— A! Hiểu rồi!” Iria-san vỗ hai tay vào nhau. “Là kiểu như trong mấy bài hát dân gian! Lina-san sẽ đóng giả thành cây cải bắp và mai phục con rồng…”

“Tại sao tôi lại phải đóng giả làm thứ đó hả?! Không, chúng ta sẽ chuẩn bị cải bắp và thịt heo vụn, sau đó chúng ta ẩn nấp và chờ đợi con rồng lộ diện!”

“Chờ đã, Lina-san!” Khuôn mặt của Iria-san tái hẳn đi. “Vậy nghĩa là tôi… tôi sẽ phải tự mua cải bắp và thịt heo vụn ư?!”

“C-Chà, đúng vậy… Nhưng nếu nghĩ về lợi nhuận thu về sau khi đánh bại con rồng, chỉ chừng đó cũng đâu có đáng…”

“—Phải… Phải đấy.” Cổ gật đầu đầy quyết tâm. “Hiểu rồi. Tôi sẽ làm. Dù có ra sao đi nữa, tôi nhất định sẽ chuẩn bị được cải bắp và thịt heo vụn!”

“Iria!”

“Nhưng đổi lại, bốn phần mười lợi nhuận thuộc về tôi, nhé…?”

“Không được, Iria! Anh không thể để em gánh vác hết chi phí cống vật… Anh không thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy được!” Lucas-san một lần nữa lại nắm tay cô ấy và tuôn ra những lời vô nghĩa. “Anh cũng… Anh cũng sẽ trả một nửa tiền cống vật!”

“Lucas! Không được! Anh không thể liều lĩnh như thế được!”

(Liều lĩnh cái quái gì chứ hai người…)

“Em đang nói gì vậy, Iria…? Vì em, chỉ một cây cải bắp và chút thịt heo vụn không là gì cả.”

“Ôi…♡ Lucas…♡”

Một lần nữa, với nền lấp lánh sau lưng, hai người lại nhìn nhau đắm đuối một hồi, rồi chậm rãi quay sang tôi và đồng thanh một cách hoàn hảo:

““Vậy nên tám phần lợi nhuận thuộc về chúng tôi nhé.””

(Mấy người… rốt cuộc là cái giống gì thế không biết…)

Và rồi, ngày đó cuối cùng đã tới.

Giữa khu rừng trải rộng dưới chân núi, có một cái miếu nhỏ được dựng tạm bợ. Nơi đó chính là chỗ đặt cống vật cho con rồng. Dù gọi là “miếu” như vậy thôi, chứ thực chất nó chỉ là một cái bệ với mái che mưa nắng sơ sài bên trên—một công trình nghèo nàn đến đáng thương. Theo lời Lucas-san, họ không xây tường xung quanh để con rồng có thể dễ dàng lấy được cống vật, nhưng không biết có phải tôi nghĩ quá hay không mà cảm giác họ chỉ keo kiệt đến từng đồng phí xây dựng.

A, có cái đinh nhọn nhô ra kìa.

Đến cả mô hình của trẻ con còn cẩn thận hơn…

Chà, chuyện đó tạm thời cứ gác qua một bên.

Trời đã về đêm. Dĩ nhiên, ở đây không có ai khác ngoài ba người chúng tôi.

Theo như kế hoạch, chúng tôi sẽ núp ở đây chờ đợi con rồng xuất hiện, sau đó lén lần theo nó về hang ổ rồi cho nó một trận nhừ đòn.

Đã có lúc ý nghĩ nhờ tới sự trợ giúp của người dân trong thị trấn có nảy lên, nhưng bị phản đối là cái chắc. Quan trọng hơn, cả ba chúng tôi đều đã thống nhất là không chấp nhận phần chia chác bị nhỏ đi, vậy nên chúng tôi quyết định một mình thực hiện kế hoạch.

Mặt trăng lặng lẽ trôi qua bầu trời đêm.

Dù vậy, con rồng đen vẫn không hề có dấu hiệu xuất hiện.

“Vẫn chưa thấy nó xuất hiện nhỉ…” Iria-san khẽ thì thầm.

Lucas-san cũng để lộ ra vẻ mặt lo lắng. “Có lẽ nào… chúng ta bị phát hiện rồi không? Có thể nó đã đánh hơi ra mùi của chúng ta… Nếu là như vậy thì…”

“Suỵt! Im lặng coi!” Tôi ngắt lời Lucas. “Có thứ gì đó… đang đến gần…”

Đúng vậy. Không thể nhầm lẫn được. Có thứ gì đó vừa chuyển động trong bóng tối.

Xào xạc…

Tiếng bước chân khẽ khàng giẫm lên lá mục dưới đất.

Và rồi—

Một bóng hình dần lộ diện từ trong bóng tối.

Đó không phải là con rồng.

Toàn thân khoác áo choàng đen che kín, đầu đội mũ trùm cũng đen tuyền, kéo xuống thấp. Nhờ cái mũ và màn đêm dày đặc, tôi không thể nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ ngay tới Pháp sư khả nghi A.

Tôi có thể cảm nhận rõ sự xao động của Lucas-san và Iria-san ở phía sau.

Người trong trang phục pháp sư không chút do dự đi thẳng về phía miếu, và rồi – bất ngờ thay! – lấy từ trong áo choàng ra hai cái túi rồi lần lượt đổ cải bắp và thịt heo vụn vào trong!

Sau khi đặt lại cái đĩa trống trơn lên trên bệ, bóng đen ấy quay lưng đi về phía thị trấn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy chứ…?” tôi buột miệng thì thầm.

“Em thấy chưa…?” Lucas-san hỏi, Iria-san gật đầu lia lịa.

“Vâng… Em thấy rồi… Đó chắc chắn là…”

“Ừ… Là thị trưởng đấy…”

Phụt.

Tôi không nhịn được mà kêu lên ngay cạnh họ, “C-Chờ chút đã nào! Như vậy nghĩa là sao chứ?!”

“Ở thị trấn này, không ai ăn mặc kỳ quặc đáng ngờ như vậy ngoài thị trưởng đâu.” Lucas-san bình thản nói.

(Đ-Đáng ngờ… Chà, trông cái dáng đó đúng là đáng ngờ thật, nhưng…)

“Thị trưởng của thị trấn này vốn là một pháp sư lang thang, nhìn khả nghi như vậy là biết mà.” Iria-nói tiếp.

“K-Khoan đã… Tại sao một người đáng nghi như vậy lại giữ chức thị trưởng chứ?!”

“Xem nào, mọi người đều nhất trí cho rằng một thị trưởng như vậy sẽ đem lại làn gió mới cho thị trấn.”

(Ôi trời…)

“Muốn đem lại làn gió mới đâu có nghĩa là muốn làm gì thì làm chứ!”

“Đó không phải cách mà thế giới vận hành sao?”

“Ừ thì… Có vẻ cũng đúng… Mà khoan, quan trọng hơn, tại sao thị trưởng lại xuất hiện ở đây chứ?!”

“Chuyện đó cô hỏi thì tôi cũng đâu có biết được!”

(Chà, cũng phải.)

“Dù sao đi nữa… mau đuổi theo ông ta thôi!” Lucas-san nói lời lao ra khỏi bụi cây.

“Quả nhiên…” Lucas-san lầm bầm với vẻ mặt đắng ngắt.

Đúng như những gì hai người họ nói, việc lần theo bóng người trong bộ đồ pháp sư dẫn thẳng chúng tôi tới nhà của thị trưởng.

“Nhưng thị trưởng nghĩ gì khi lại đi trộm cống vật dâng cho rồng chứ…?”

“Chà… Dù sao thì tôi sẽ thử đi thám thính. Hai người đợi đây đi,” tôi nói, phát động Levitation rồi nhẹ nhàng đáp lên mái nhà, ngay cạnh một cửa sổ trời.

Từ bên trong le lói ánh đèn. Và tôi có thể nghe được âm thanh nói chuyện.

Tôi mở hé cánh cửa sổ lên. Bên trong là thị trưởng trong bộ đồ pháp sư, cùng với một người khác: một người phụ nữ trung tuổi với ánh mắt sắc bén.

“Hừm. Thế nào rồi, ông xã?” bà ta nói rồi tựa mình vào tên pháp sư. Đây hẳn là vợ của thị trưởng.

“Hoàn hảo. Y như kế hoạch của bà.”

“Phư phư phư. Ông dùng ma pháp cho lũ dân đen ngu ngốc đó thấy ảo ảnh của một con rồng không tồn tại, bắt chúng phải cống nạp cải bắp và thịt heo.”

“Nhờ đó mà tiết kiệm được khối tiền ăn uống, nhỉ. Ngay cả thần thánh cũng không thể nào nhìn thấu được kế hoạch này. Thiệt tình… Bà đúng là một người đàn bà nguy hiểm mà, bà xã.”

“Ô kìa. Thế ai là người đã biến em thành ra thế này đây, ông xã…?”

““Ha ha ha ha ha…””

(Gì cơ…?)

Tôi hoàn toàn chết lặng. Tại sao hai người họ lại tự nhiên giải thích toàn bộ âm mưu đen tối của mình một cách rõ ràng rành mạch như vậy vào lúc này chứ?! Nếu đào sâu hơn vào chuyện này có thể sẽ thú vị đây…

Trong lúc tôi còn đang vẩn vơ suy nghĩ—

Rầm!

Cánh cửa nhà thị trưởng bị đạp tung.

“Những gì các người vừa nói, tôi đã nghe thấy hết rồi!”

(Giọng nói đó là—)

“Ngươi… Lucas?! Tại sao ngươi lại ở đây?!” thị trưởng sửng sốt kêu lên.

Có vẻ anh ta đã nghe lén cuộc nói chuyện của thị trưởng, nổi giận và xông vào trong.

“Tại sao ư? Tôi hỏi câu đó mới đúng! Thị trưởng, tại sao ông lại có thể giở trò đê tiện vô nhân tính như vậy được chứ?!”

“Hừ! Không phải đã quá rõ rồi à! Vì mấy món này đem xào với miso thì ngon hết biết!”

(Đâu có ai hỏi cái chuyện đó đâu.)

“Thật không thể tha thứ!”

Lucas-san rút kiếm ra khỏi vỏ rồi lao vào không chút do dự. Anh ta đúng là nóng nảy thật.

Dù hiện tại cũng không hẳn là lúc để thảnh thơi quan sát…

Thị trưởng bật lùi một khoảng rộng về sau và bắt đầu xướng chú. Dựa vào dạng câu chú… huyễn thuật?

Thú thực thì tôi không thể dùng được huyễn thuật. Hay đúng hơn thì tôi chưa bao giờ buồn học. Dĩ nhiên, tôi biết rằng nếu sử dụng một cách thuần thục, dạng ma pháp này có thể hiệu quả hơn nhiều so với ma pháp tấn công thông thường, nhưng…

Lấy ví dụ với loại phép này đi. Nếu muốn cho đối phương thấy một con rồng, người thi triển sẽ phải hình dung thật rõ hình ảnh con rồng trong đầu mình, sau đó khuếch đại và hiện thực hóa hình ảnh đó thông qua ma pháp, sau đó truyền nó vào trong tâm trí đối phương.

Như vậy, hình ảnh con rồng sẽ hiện lên “rõ nét” với người trúng phép, nhưng thực tế, cả người thi triển lẫn bên thứ ba sẽ chẳng thấy con rồng nào cả.

Đó chính là lý do tôi ghét huyễn thuật. Từ góc nhìn của người ngoài, hoàn toàn chẳng có chút kịch tính nào hết; nói trắng ra thì trông thật ngớ ngẩn.

Như cảnh tượng đang diễn ra ngay dưới ô cửa sổ đây này. Ông thị trưởng đang trèo bàn trèo ghế để rút lui trong khi hoàn thiện ma pháp.

“Hãy đỡ lấy, Lucas! Huyễn thuật của ta! Xuất hiện đi, hắc long!”

Lúc này, trong mắt Lucas hẳn đang thấy hình ảnh một con hắc long khổng lồ. Tất nhiên, tôi chẳng thấy được gì cả.

“Ngu ngốc!” Lucas-san gầm lên. “Ai lại chùn bước trước một con rồng khi biết rõ rằng nó chỉ là ảo ảnh chứ?!”

Anh ta lao thẳng về phía ông thị trưởng không chút do dự. Tuy nhiên—

Choang!

Một tiếng động cao vút vang lên.

Bịch.

Lucas-san lĩnh trọn cái bình hoa vào đầu và gục luôn tại chỗ.

Cho phép tôi được giải thích.

Thị trưởng đã cố tình nói trước mặt Lucas-san rằng mình sẽ cho anh ta thấy ảo ảnh của một con rồng, đồng thời ném cái bình hoa gần đó vào anh ta. Dĩ nhiên, ông ta đã đoán trước được rằng Lucas-san sẽ phớt lờ con rồng ảo ảnh mà lao đầu về phía trước. Nói cách khác, lần này thị trưởng đã sử dụng huyễn thuật của mình như một công cụ đánh lạc hướng.

…Chà, tôi chỉ có thể giải thích được như vậy do đã biết rõ nội tình thôi. Nếu chỉ mô tả lại những gì quan sát được, câu chuyện sẽ như sau: “Lucas-san tự đâm đầu thẳng vào cái bình hoa mà thị trưởng ném ra và bị đánh gục”. Nói thật, nhìn kiểu gì cũng thấy chuyện này thật ngớ ngẩn.

“Aaa! Lucas!” Iria kêu lên và vội vã chạy lại gần anh ta.

Rồi bất chợt, cổ trừng mắt nhìn thẳng lên phía tôi. “Lina-san! Đừng chỉ ngồi đó xem nữa! Xuống đây chiến đấu đi!”

(Aaaaa!)

“Cái gì?! Còn kẻ nữa sao?!” Ông thị trưởng hoảng loạn ngước nhìn tôi.

(Trời ạ… Iria-san, cô phá hỏng kế hoạch của tôi rồi…)

Tôi đã định sẽ nhân lúc thị trưởng phân tâm mà song phi thẳng xuống hay gì đó, nhưng xem ra kế hoạch đổ bể rồi.

Thôi được, nếu đã thế thì đành đánh trực diện vậy!

“Hấp!”

Tôi nhảy qua cửa sổ trần vào trong nhà. Khi tiếp đất, ông thị trưởng đã đang xướng chú rồi. Tôi lập tức liền xướng chú theo, nhưng—

(Ông ta xong nhanh hơn rồi!)

“Illusion!”

Ngay khi ông thị trưởng thốt lên ngôn từ sức mạnh…

Xung quanh tôi lúc này chỉ còn lại đồng cỏ xanh bất tận.

Dĩ nhiên, chuyện đây chỉ là ảo ảnh thì chẳng cần phải nói nữa rồi. Dù mắt tôi thấy một đồng cỏ, tôi vẫn đang ở trong nhà thị trưởng, ông thị trưởng và Iria-san hẳn vẫn đang ở đâu đó gần đây.

Trước mắt, tôi giải phóng ma pháp mà mình đã xướng.

“Flare Arrow!”

Tôi phóng nó về phía mà tôi đoán thị trưởng vừa mới ở đó không lâu.

Phừng!

Đó là âm thanh cho thấy mũi tên lửa của tôi đã bắn trúng gì đó.

“Aaa! Mi đã làm cái quái gì thế này!” Một giọng nữ vang lên từ phía bên phải của tôi. Đó là vợ của thị trưởng.

(Đằng này!)

Tôi phóng mình về phía của nguồn âm thanh và sự hiện diện rồi tung đại một cú đá.

Binh!

Một cảm giác nặng và mềm! Theo sau đó là âm thanh thứ gì đó đổ xuống.

Có vẻ cú đá vừa rồi đã trúng đích.

Còn đòn Flare Arrow của tôi, tiếc thay, có vẻ đã hụt. Nếu trúng ông thị trưởng thì ảo ảnh này đã tan biến.

(Ông ta đâu rồi?)

Tôi nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận sự hiện diện xung quanh.

Tiếng gió.

Tôi nhanh chóng bật lùi về sau. Từ phía sau tôi, chếch sang bên trái, tôi có thể nghe được tiếng đồ gốm hay gì đó vỡ vụn, kế theo đó là tiếng chân, và rồi— một sự hiện diên!

“Ở đây!”

Tôi hét lên và dồn lực vào nắm đấm! Một cú đấm trúng chắc chắn, rồi đến một tiếng la thất thanh!

“Ái ôi?!”

(Ể?!)

Tiếng hét vừa rồi… chẳng lẽ là Iria-san?!

Hình như tôi vừa lỡ tay đấm cô ấy rồi. Chà, thôi thì chuyện cũng đã rồi. Ai mà chẳng mắc sai lầm. Trong tình huống này, nếu có thể dùng Dil Brand hoặc Mega Brand, tôi đã có thể dứt điểm nhanh gọn, nhưng thật không may, những ma pháp đó không dùng được trên sàn gỗ như trong đây.

Cuộc chiến đã rơi vào thế bế tắc.

Đối thủ của tôi không thể sử dụng ma pháp khác trong khi đang duy trì ảo ảnh. Tuy nhiên, nếu cố tấn công trực diện thì khả năng cao ông ta sẽ nhanh chóng thất bại dưới tay tôi.

Một khoảnh khắc căng thẳng đến nghẹt thở.

Thêm một khoảnh khắc nữa.

Một khoảnh khắc nữa.

…Chán rồi.

Thôi được! Nếu đã vậy thì xử lý cho nhanh nào!

Tôi dùng tay lần mò xung quanh. Dường như ở gần đó có một cái ghế.

(Tuyệt!)

Tôi bắt đầu xướng chú.

Hỡi kẻ tăm tối hơn hoàng hôn

Hỡi kẻ đỏ rực hơn máu tươi—

“D…Dragon Slave?!” Một giọng nói cất lên từ phía trước của tôi, chếch sang hướng chéo.

“Tìm ra rồi!” Tôi ném cái ghế trong tay mình về phía nguồn âm thanh!

Bốp!

Một âm thanh mạnh mẽ vang lên, đồng thời, đồng cỏ xanh xung quanh tôi cũng biến mất. Trong một căn nhà bừa bộn tanh bành, chỉ còn lại mình tôi đứng vững.

“Chỉ một câu thôi—cô trả lời tôi được không?” ông thị trưởng hỏi, dừng chân lại một chút trong khi bị người dân áp giải đi. “Nếu… Nếu lúc đó tôi không lên tiếng, cô định sẽ làm gì?”

“Đó là một bí mật ♡”

Câu trả lời vui vẻ của tôi khiến khuôn mặt thị trưởng trắng bệch.

“Cô…! Cô thực sự đã định dùng Dragon Slave đúng không?!”

Vừa la lối om sòm, thị trưởng vừa bị người dân lôi đi.

“—Cảm ơn cô rất nhiều, Lina-san,” Lucas-san cúi đầu và nói. “Nhờ có cô, thị trấn đã được cứu. Vì vậy—dù chỉ là chút lòng thành, chúng tôi đã chuẩn bị cho cô một món quà cảm ơn. Xin cô hãy nhận lấy.”

Và như vậy, tôi rời khỏi thị trấn vào ngày hôm sau. Trong ba lô của tôi nhét đầy mười cây cải bắp, món quà cảm ơn từ người dân…

Híc, híc, híc, híc…

(Cuộc chiến rau củ: Hết)