Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

74 503

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

212 2025

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

(Đang ra)

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

西浦真魚

Kiếp này, tôi nhất định sẽ sống theo cách mà bản thân mong muốn!

30 233

Mushoku tensei

(Đang ra)

Mushoku tensei

Rifujin na Magonote

Câu truyện bắt đầu với một tên Otaku vô công rồi nghề 34 tuổi; Sống một cuộc sống không ra gì, khi tự nhốt mình trong phòng và ăn bám bố mẹ. Và rồi đỉnh điểm của sự rác rưởi khi anh ta đã bỏ qua đám t

1 7

Ghi chú của Aster

(Đang ra)

Ghi chú của Aster

白伊韵歌

"Khi nào tôi mới có thể ăn được một bữa no bụng đây?!"

1 7

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

AkuaSenpai

Một bộ romcom mới tràn đầy lời thoại dí dỏm, những hiểu lầm dở khóc dở cười, thần tượng ảo và cả... chủ nghĩa khổ dâm, đến từ tác giả của "Blood? Suckers!".

16 3

Vẻ dịu ngọt của Sendai-san chỉ là giả dối - Tập 9

Chuyện gì đó bất thường sắp xảy đến với cậu.

Cậu biết rõ nhưng vẫn lẳng lặng đưa miếng kẹo màu nâu trước miệng tôi và dí chiếc kẹo vào môi một lần nữa, chẳng khác một con rô-bốt hầu hạ là bao nhiêu. Tôi đây đã định sẵn kế hoạch rồi, liền cho cả miếng sô-cô-la và ngón tay vào miệng nhai lấy nhai để.

 - Miyagi ơi, đau.

Sendai-san nói thành tiếng nhưng lời nói không có sức nặng, nghe chẳng chân thật gì cả. Kêu "đau” mà còn hớn hở lắm.

Vậy cũng dễ hiểu.

Vì tôi nhai chưa dồn lực mà.

Tôi dịch chuyển ngón tay ấy ngay dưới răng nanh.

Ấn từ từ nhằm để lại dấu vết.

Đầu ngón chạm lưỡi tôi, sô-cô-la tan chảy cùng tạo cảm giác chính ngón tay cậu mới ngon ngọt như vậy. Muốn thưởng thức nốt miếng kẹo, tôi ép chặt nanh xuống để nếm hết những mẩu còn sót lại.

- Đau thật đấy cậu!

Lần này không còn dấu hiệu trêu đùa trong ngôn từ của cậu. Chắc vì giờ tôi mới cắn thật nhỉ?

- Nhả ngón tay tôi ra. - cậu ấy ẩn trán tôi.

Sendai-san không có quyền ra lệnh.

Tôi không nghe cậu đấy.

Răng nghiến chặt hơn nữa.

Đau lắm nên cậu mới hô lớn một lần nữa “Nhả ra!” và giật mạnh ngón tay ra. Chỉ còn lại sô-cô-la đang dần tan trong miệng, tôi cho trôi xuống cổ họng.

Sô-cô-la tình bạn của cậu dễ ăn thật, chẳng cần hai đứa phải là bạn bè gì. Nhưng ăn đút như thế này chắc cậu không khoái nhỉ? Tôi thì khoái. Đến cùng thì cậu cũng chỉ làm cho có thôi mà? Cậu có quý tôi thật đâu? Nên tôi muốn giải quyết mấy viên kẹo như thế nào cậu không thể phàn nàn được.

Nhưng nhìn mặt cậu trông chán đời chưa.

- Đưa tôi tờ giấy ăn. - giọng cậu trầm xuống một chút.

Hộp giấy ăn của tôi có vỏ bọc hình con cá sấu. Nó đặt ở góc bàn bên kia. Nhưng tôi thì vẫn gần cái hộp hơn Sendai-san nên mới bị đùn đẩy trách nhiệm như vậy.

Ngón tay cậu ấy còn dính một chút bột ca cao và nhầy sô-cô-la sau trận chiến ác liệt trong miệng của tôi.

Nhưng sao lại phải lấy giấy lau nhỉ?

Sendai-san nói gì tôi mặc kệ. Tôi liếm lấy ngón trỏ của cậu. Dù việc làm tưởng chừng như vô lí nhưng không hề khó hiểu, tôi là người lấm bẩn thì tôi phải dọn dẹp lấy.

- Miyagi ơi.

Kêu gọi gì cũng vô nghĩa. Tôi đặt môi lên những vệt răng để lại trên ngón tay của cậu. Lưỡi chạy qua đốt thứ hai, tôi hôn lên gốc ngón khiến một tiếng “chụt” nhẹ phát ra. Sendai-san run lên một chút.

- Ê, tởm vậy cậu. - dù cậu tỏ vẻ thờ ơ.

Lần trước cậu nghịch y như tôi bây giờ, hồi đó cảm xúc tôi ra sao, thì giờ cậu cũng phải hiểu.

Chắc phải thấy mất vệ sinh lắm nhỉ. Nhưng cảm xúc không chỉ một chiều vậy.

Lời nói của cậu có thể từ tốn, tỉnh táo lắm, thế mà tôi đoán được cậu đang nghĩ gì đấy. Để đáp lại những tâm tư của cậu, tôi đặt lưỡi lên ngón tay ấy một lần nữa, nhưng vị ngọt của sô-cô-la không còn đó.

Da người không như đồ ăn: không có mấy mùi vị, chẳng ấm cũng chẳng mát. Tóm lại ăn không thể thích được.

Nhưng cả ngày tôi chưa cảm thấy có nhiều sức sống như hiện tại.

Chiếc lưỡi đè sang ngón cái.

Liếm y lúc làm việc với ngón trỏ, tôi coi như còn sô-cô-la dính mà chăm sóc cho cậu.

- Cậu làm trò gì vậy? - cậu ấy khẽ thở dài.

Nói xong cậu đẩy vai tôi mạnh ra đằng sau, tay rút ra khỏi miệng. Tôi cầm hộp giấy cá sấu quẳng về phía cậu ấy.

- Làm thế vui lắm hả cậu? - Sendai-san hỏi, cùng lúc đang lau khô tay.

- Thì đương nhiên.

Tôi trả lời câu hỏi của cậu ấy với một nụ cười. Cậu trả tôi con cá sấu.

- Cậu nghĩ đây là thú vui hả?

- Ngậm ngón tay bạn cùng lớp mà cậu nghĩ là thú vui á?

- Đã biết thế rồi thì cậu dừng lại giùm tôi. - Sendai-san đáp nhăn mặt, miệng lấy một hớp rượu quả. - Với cậu cắn đau như vậy có phải phạm luật rồi không?

- Như vậy chưa tính là bạo lực. Hồi trước cậu cũng làm y thế với tôi mà? Đừng có lắm lời.

- Cậu cắn mạnh hơn tôi nhiều. Lúc cậu cắn tôi tưởng sắp mất ngón tay đến nơi!

- Tôi muốn vét nốt sô-cô-la nên mới cắn vậy thôi. Tôi có biết gì đâu.

- Cậu thèm hả?

- Cậu lại muốn đút tay vào mồm tôi à?

- Không! Cậu tự đi mà ăn. Ăn hay không tùy cậu.

Nghe giọng như cậu ấy muốn tôi vứt thẳng quà vào thùng rác vậy.

Tôi không muốn thân thiết với cậu.

Mối quan hệ mỏng manh của chúng ta chỉ tồn tại nhờ một đồng tiền. Mà sử dụng đồng tiền ấy làm cầu nối đã là quá đủ.

Nó cho tôi quyền sai khiến cậu đủ điều. Cậu thì không có quyền cãi lại.

Đãng nhẽ mọi chuyện như vậy đã chấp nhận được rồi.

Nhưng không hiểu sao lời nói của tôi đi trái hẳn với ý nghĩ:

- Cậu ở lại ăn tối không?

- Được. - Sendai-san lập tức trả lời.

Hai đứa ăn tôi thấy đỡ tủi hơn thật.

Ăn cùng một món nhưng có ai ăn cùng nó mới là một bữa ăn.

Tôi đứng dậy đi vào phòng bếp, nhưng Sendai-san theo sau dù tôi không khiến. Bật điện lên xong tôi cho cậu ấy biến sang góc tiếp khách của cái bếp.

Lôi túi đầy khoai tây chiên ra khỏi tủ đông xong cho thẳng vào lò vi sóng. Đặt hai chiếc đĩa lên mặt bàn rồi cho tạm hai miếng hăm-bơ-gơ làm sẵn trên đĩa, để khi khoai quay xong thì tiện cho thịt vào luôn.

Bữa tối thế là xong. Chẳng cầu kì gì phải không? Tính chuẩn thì như thế này mất nhiều thời gian hơn nấu mì một chút, vì nấu mì chỉ cần ba phút là xong.

- Ăn thôi cậu.

Sendai-san thấy đĩa khoai với thịt hăm-bơ-gơ kèm một chút cơm đặt trước mặt, liền tỏ ý vui tươi:

- Có cả phần đàng hoàng cho tôi hả?

Nói như tôi mua cho cậu thế?

- Phần đó đáng nhẽ là để bố tôi ăn.

Ý định cũng chỉ như vậy thôi.

Bố tôi đằng nào cũng về muộn nên tôi để phần đấy để bố có gì lót dạ.

Không phải phần cho cậu đâu.

- Thế tôi ăn thì bố cậu lấy gì để bụng? - Sendai-san không hỏi han gì về mẹ tôi.

- Trong tủ vẫn còn thừa đồ cậu ạ.

Tôi nói dối trắng trợn luôn.

Thực sự tủ lạnh nhà tôi giờ gần như trống rỗng.

Nhưng mà bố tôi có lúc nào ăn ở nhà đâu? Tôi phải chứa đồ trong tủ lạnh để làm gì?

- Cậu đừng khách sáo. Ăn đi. - tôi trả lời cụt ngủn và ngồi xuống cạnh cậu.

Hai đứa mời nhau ăn. Rồi mỗi đứa lại một thế giới riêng, không ai hưởng ứng bắt chuyện.

Nhưng im ắng thế này cũng không khó chịu lắm.

Nói chung là đỡ hơn nhiều những lúc tôi chẳng hiểu nhưng vẫn phải theo chuyện của cậu ấy. Miệng tôi ngấu nghiến miếng thịt mềm hơn hẳn ngón tay Sendai-san.

Âm thanh duy nhất còn sót lại trong căn phòng là tiếng bát đũa lạch cạch.

Miếng thịt và đống khoai của cả hai đứa dần tan biến, và đến khi cả hai chiếc đĩa hầu như đã cạn sạch rồi Sendai-san mới đề nghị:

- Lần sau tôi nấu cho cậu ăn được không?

- Sao tự dưng cậu lại nói thế?

- Không muốn tôi nấu cho hả?

Sô-cô-la cậu ấy làm ngon thật, nên chắc việc nấu nướng nói chung cậu cũng phải có chút tay nghề nhỉ? Nhưng nhờ làm gì cho mệt, chỉ phí thời gian của hai đứa. Mà tôi không sai khiến gì thì đừng có mà làm.

Vì những lời sai bảo của tôi đã tạo nên toàn bộ kết cấu của mối quan hệ này.

- Tôi không cần cậu nấu.

- Vậy luôn. - cậu đáp với không một nỗi thất vọng rồi cắn miếng hăm-bơ-gơ.

Chúi đầu xuống ăn thế này đồ ăn hết nhanh quá.

Lại y hệt hôm trước chúng tôi ăn mì. Lúc ấy còn chưa được nghỉ đông.

Quyết định vứt bát vào bồn và đùn đẩy công việc cho tôi của tương lai, tôi dẫn cậu ấy lại vào phòng.

- Còn sai bảo gì không cậu?

- Không.

- Thế thì tớ về. - Sendai-san đáp và cầm lấy chiếc blazer và áo khoác chuẩn bị ra về.

- Để tôi tiễn cậu.

Chúng tôi đi ra khỏi nhà và bước vào thang máy.

- Mấy viên sô-cô-la cậu làm ngon lắm. Cảm ơn cậu.

Cùng lúc con số trên màn hình đếm ngược năm, bốn, tôi thể hiện lòng cảm kích về món quà vô giá của cậu. Vì nhiệm vụ của mỗi con người chừng mực là như vậy mà.

- Không có gì cậu ạ. - cậu ấy trả lời.

Thang máy giảm tốc độ rồi chững lại. Tôi dẫn Sendai-san ra cổng chính tòa nhà và cậu ấy vẫy tay chào:

- Tạm biệt nhé.

- Bai bai.

Như thường lệ tôi đáp lấy lời chào của Sendai-san. Nhưng lần này cậu quay lại, không như những buổi hôm trước, để vẫy tay và kết thúc buổi kèo hôm nay cũng hai tiếng “bai bai”.

Trong tiếng Nhật là ハンバーグ (Hamburg). Đây là tên một thành phố nổi tiếng của nước Đức, là nơi bắt nguồn món bánh thịt băm Hamburg (không có hai chiếc bánh mì kẹp như "hamburger" của Mĩ). "Hăm-bơ-gơ" ở đây chính là món này.