Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

74 503

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

212 2025

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

(Đang ra)

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

西浦真魚

Kiếp này, tôi nhất định sẽ sống theo cách mà bản thân mong muốn!

30 232

Mushoku tensei

(Đang ra)

Mushoku tensei

Rifujin na Magonote

Câu truyện bắt đầu với một tên Otaku vô công rồi nghề 34 tuổi; Sống một cuộc sống không ra gì, khi tự nhốt mình trong phòng và ăn bám bố mẹ. Và rồi đỉnh điểm của sự rác rưởi khi anh ta đã bỏ qua đám t

1 7

Ghi chú của Aster

(Đang ra)

Ghi chú của Aster

白伊韵歌

"Khi nào tôi mới có thể ăn được một bữa no bụng đây?!"

1 7

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

AkuaSenpai

Một bộ romcom mới tràn đầy lời thoại dí dỏm, những hiểu lầm dở khóc dở cười, thần tượng ảo và cả... chủ nghĩa khổ dâm, đến từ tác giả của "Blood? Suckers!".

16 3

Rõ ràng Miyagi chẳng thơm ngon chút nào - Chương 11

- Con về rồi đây ạ.

Tôi chào như hô, giọng đủ lớn để người trong phòng khách nghe thấy. Nói vậy đã quen miệng rồi, lúc nào tôi về đến nhà là đúng câu này. Cũng từ căn phòng ấy vọng ra những tiếng cười khúc khích và ánh đèn hé lộ ngay đầu cửa. Buồn thay là không có nổi một lời đáp lại dù tôi đã mất công lên giọng thế, nhưng điều này đã trở thành tất nhiên rồi. Chẳng có gì phải càu nhàu.

Nói thật, trong trường hợp hôm nay có ai thay lòng đổi dạ mà chào đón tôi thì mới là có vấn đề. Cuối cùng thì “im lặng” vẫn là vàng, và ngôi nhà này đã coi nó như lẽ thường.

Không ngại đói bụng vì ở nhà Miyagi tôi đã ăn nguyên hộp cơm đóng sẵn rồi. Ngó vào phòng khách cũng chẳng để làm gì, nên tôi quyết định chui vào hang ổ.

Trong căn phòng đầy đủ tiện nghi nhưng chẳng thấy một vật gì thừa thãi, tôi thay đồng phục ra mặc một bộ đồ ngủ thoải mái hơn. Bài tập làm xong hết ở nhà Miyagi rồi nên tối nay khá là rảnh.

Tôi lôi chiếc ví từ cặp ra và rút lấy tờ năm nghìn cậu đã đưa tôi. Tờ tiền rồi được nhét trong ống tiền tôi đã để bám bụi trên cái tủ ngăn kéo. Hướng dẫn sản phẩm ghi là nếu dùng xu năm trăm thì để được hẳn một triệu yên trong ống.

Chẳng biết tích được bao nhiêu rồi nhỉ?

Một tuần là Miyagi dí tôi một hay hai tờ năm nghìn yên gì đấy. Tôi không rảnh ngồi ghi chép lại con số cụ thể, nhưng mà món kèo này kéo dài lâu lắm rồi, từ đầu hè cơ mà, nên hẳn bên trong đã có một lượng kha khá.

Chưa bao giờ tôi có ý định mở ra để đếm. Bất kể trữ lượng tôi cũng sẽ không động tay đến. Vậy mà cứ phải tự hỏi rằng: đã đến nhà cậu được mấy hôm rồi nhỉ? Câu trả lời chính xác nằm ngay trong chiếc ống tiền này.

Lắc thì nghe rõ tiếng lạo xạo của kim loại.

Đó chính là mấy đồng xu năm trăm đã coi ống tiền là tổ ấm trước cả những tờ tiền giấy mới. Rủi là chúng không thể gợi ý điều gì cho câu hỏi của tôi.

Tôi đặt cái ống lên mặt tủ, y nguyên vị trí ban đầu.

Miyagi trả tôi năm nghìn yên để tôi nghe cậu sai khiến chuyện vặt.

Năm nghìn quả đã một số tiền lớn đối với đa số học sinh cấp ba như cậu, vả lại cậu cho tôi như món lương hàng tuần. Thừa thãi quá. Cậu cứ kêu là không thiếu, nhưng cứ nhớ đến đống tiền trong ống lòng tôi lại thắt vào một chút. Nếu những lời sai của cậu nặng nề hơn một chút thì tôi đây đã không đắn đo về chuyện này rồi.

Mà công nhận hôm nay trái ngược hẳn. Cậu nhét cây bút vào mồm tôi rồi miệng lải nhải “mặt phải thế này” thế nọ, làm tôi thấy kiếm đồng năm nghìn mới như vậy đáng.

Mặt cậu lúc ấy khoái thật. Chưa từng thấy cậu phấn khởi vậy.

Nhưng chuyện đánh đổi phẩm giá đi để lấy năm nghìn yên thì tôi không hề bằng lòng. Kêu cậu là con biến thái cũng đúng. Tôi thì chẳng như cậu. Thay vì ngồi nếm chịu tôi đương nhiên sẽ phản bác.

Tôi thà làm con chó của cậu còn hơn là cậu pha trò thế này cho tôi.

Cậu muốn nhìn người khác khốn khổ hả? Chắc hẳn đầu óc cậu hoạt động thất thường.

- Tôi chẳng hiểu cậu... - tôi ngồi gỡ tóc, lẩm bẩm một mình.

Đột nhiên tiếng điện thoại vang lớn, báo hiệu có tin nhắn mới, cụ thể đến từ Umina:

“Xem chưa mày?”

Giờ mới nhớ hôm nay chiếu bộ phim nó ưa.

Tôi vừa bật ti vi thì tập phim đã chuẩn bị đến hồi kết rồi. Đành nhắn lại với nó:

“Tao quên xem. Lúc đấy tao mải tắm. Giờ tao xem lại bản ghi hình.”

Xem một tập chính kịch thế này không tính quảng cáo chắc vẫn phải tốn năm mươi phút nhỉ.

Nghĩ thôi mà phiền chết đi được.

Nó là phim tình cảm thôi, mà thể loại ấy tôi cũng thấy cuốn. Nhưng mà cái cốt truyện của bộ đấy làm tôi thấy buồn ngủ, chẳng hiểu sao con nhỏ thích được. Chưa đến mức là phí phạm thì giờ, nhưng thà làm cái gì khác còn hơn là xem phim dởm.

Hiếm khi Miyagi gọi tôi đến nhà hai buổi liên tiếp, nên tan trường hôm sau lại phải bám theo bọn Umina. Đi chơi như bình thường thôi, giao lưu với mấy đứa ấy cũng vui. Vấn đề là trước khi buổi đi chơi ấy bắt đầu phải chuẩn bị rất lắm điều.

Lần này thì kiểu gì bọn nó cũng lôi bộ phim kia ra để bàn tán.

- Bảo chưa xem thì nó dỗi mình mất...

Nếu đã là Miyagi thì tôi chẳng thèm xem cái phim nhạt nhẽo ấy.

Tôi nằm trên giường, sải hai tay rộng sang ngang.

Nâng bàn tay che lấp ánh đèn chói lòa con mắt, tôi chú tâm vào ngón tay trỏ.

Vệt cắn cậu mang trên tay tôi vào ngày Valentine không còn đó nữa.

Nghĩ cho đúng thì bây giờ vẫn còn dấu mới bất ngờ.

Ngày hôm ấy thấy cậu cắn ngón tay tôi mạnh bạo như vậy tôi thực sự thấy kinh ngạc. Cậu cắn không một chút nuối tiếc, do dự gì. Nhưng hôm sau dấu răng đã phai hoàn toàn.

Những lời sai khiến của cậu trong căn phòng không được gián tiếp tiết lộ mối quan hệ của chúng ta ở trường.

Lúc ấy nếu trên ngón tay còn nguyên vết để rồi hội Umina hỏi tôi thì có nghĩa cậu đã thực hiện trái nội quy. Cậu biết nên đã ngưng lại đúng lúc. Hoặc như vậy, hoặc là do răng cắn mạnh cỡ nào thì vệt chỉ cần qua đêm là biến. Đương nhiên là tôi chưa bị ai cắn bao giờ nên không biết.

Tôi xoa nhẹ đuôi ngón trỏ.

Nỗi đau ấy cũng không còn.

Tôi chạm môi và liếm một đoạn trên ngón tay.

Nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì.

Cũng phải thôi.

Cậu liếm từ đốt ngón ấy đến tận gốc.

Tởm lợm đến nhăn mặt.

Dẫu vậy, chiếc lưỡi ấy dường như với thẳng vào bên trong con người tôi, tích điện cho những dây thần kinh qua từng chuyển động.

Lúc ấy trông tôi như thế nào nhỉ? Có giống cậu lần trước không?

Cái lần tôi bị cậu bắt liếm chân.

Tôi còn nhớ rõ những xúc cảm trên khuôn mặt cậu.

Nhỡ hai chúng mình cùng một suy nghĩ thì làm sao?

Tôi bật dậy, thở dài.

Giờ xem phim nào.

Quyết định là sẽ xem phim tua nhanh. Bấm nút chạy là hàng loạt những câu hội thoại như văng ra khỏi loa, diễn viên thì sải bước nhanh lạ thường.

Tôi không muốn bị ai làm hại,

Tôi không muốn bị ai đối xử như một con hầu.

Nhưng bên trong căn phòng ấy vẫn thật dễ chịu biết bao.

Hình như tôi bị trúng độc rồi.

Hai đứa hành xử chẳng lo nghĩ gì: chỉ là liếm da thịt nhau thôi mà. Nhưng cuối cùng ra nông nỗi này đây; tôi không còn biết khoảng cách giữa hai chúng mình còn bao xa nữa. Thật lòng thì tôi không còn cách để phục hồi mối quan hệ biến dạng này. Còn cậu thì biết bao giờ mới chủ động nhận lỗi?

Tôi lấy điều khiển bật to tiếng ti vi lên.

Giọng anh thần tượng của Umina vọng lớn trong phòng.

Bộ phim nhàm chán mấy rốt cuộc tôi vẫn phải xem.