Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

74 503

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

212 2025

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

(Đang ra)

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

西浦真魚

Kiếp này, tôi nhất định sẽ sống theo cách mà bản thân mong muốn!

30 233

Mushoku tensei

(Đang ra)

Mushoku tensei

Rifujin na Magonote

Câu truyện bắt đầu với một tên Otaku vô công rồi nghề 34 tuổi; Sống một cuộc sống không ra gì, khi tự nhốt mình trong phòng và ăn bám bố mẹ. Và rồi đỉnh điểm của sự rác rưởi khi anh ta đã bỏ qua đám t

1 7

Ghi chú của Aster

(Đang ra)

Ghi chú của Aster

白伊韵歌

"Khi nào tôi mới có thể ăn được một bữa no bụng đây?!"

1 7

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

AkuaSenpai

Một bộ romcom mới tràn đầy lời thoại dí dỏm, những hiểu lầm dở khóc dở cười, thần tượng ảo và cả... chủ nghĩa khổ dâm, đến từ tác giả của "Blood? Suckers!".

16 3

Vẻ dịu ngọt của Sendai-san chỉ là giả dối - Tập 10

Valentine đã qua rồi và ba miếng sô-cô-la kia đã quét sạch. Không phải thèm gì đâu nhưng mà có thêm hai, ba miếng nữa thì ăn mới đã hẳn.

Tôi là một đứa ưa đồ ngọt. Ăn bao nhiêu chắc tôi cũng không chán.

Chẳng phải Sendai-san làm cũng được. Phải có tay bếp làm dở lắm thì tôi mới chê, chứ món nào vị tạm ổn thôi là tôi vui rồi.

Trường hợp Sendai-san hẹn nấu cho tôi bữa tối y như vậy thôi. Không đòi hỏi phải ngon như nhà hàng, vì đồ ăn có thượng hạng mấy, đến cùng tôi chỉ ăn để có tí năng lượng trong người... Tôi vẫn hơi băn khoăn liệu lúc ấy cậu ấy nói xoàng hay là định làm thật.

Ôm bụng đói tôi nghe vang vảng tiếng giảng bài.

Đồng hồ lắp bên trên cái bảng chỉ ba lăm phút nữa mới đến giờ ăn trưa.

- Tiếp nhé. Mời bạn Miyagi.

Thầy giáo gọi tên tôi bằng cái giọng như phép ru ngủ lấy từ trong game ra. Không tập trung mấy nhưng tôi vẫn biết là đến lượt tôi phải đọc sách giáo khoa cho cả lớp nghe.

Tôi đứng dậy và cầm quyển sách tiếng Anh lên.

Định hướng nghề nghiệp của tôi chẳng yêu cầu trình độ giao tiếp tiếng Anh gì cả, tôi có định đi lao động nước ngoài đâu? Nên dốt tiếng Anh cũng chẳng sao cả. Nhưng một tuần thì có bao nhiêu tiết tiếng Anh, mà tiết nào thầy cũng ghim tôi thế này.

Phản đối kịch liệt nhưng tôi vẫn phải chấp nhận đứng dậy đọc.

Trên trang giấy có vài từ tôi thấy quen, có cả những từ hình như tôi còn chưa gặp bao giờ, nên thỉnh thoảng tôi phải khựng lại để phát âm từng tiếng một. Những lúc như vậy thầy bổ sung cho tôi hoặc để cho tôi tự nói, nhưng tôi đây làm sao nói nổi?

- Miyagi ngồi xuống. Từ bây giờ lúc thầy giảng em cần phải chú ý hơn một chút. - thầy nói với vẻ mặt hơi buồn.

Sợ là có chú ý thế nào em vẫn cứ mất gốc tiếng Anh như vậy thầy ạ.

- Thế để bạn Sendai tiếp tục nhé.

- Dạ. - cậu đứng dậy đáp.

Chỉnh tư thế thẳng tắp như bức tượng, cậu bắt đầu đọc.

Giọng đọc đều và to rõ ràng, chẳng bao giờ ngắt quãng kể cả khi cậu gặp những từ khó. Để đưa ví dụ cụ thể thì giọng đọc của Sendai-san giống như những nét chữ nắn nót, có phần hoa mĩ, nghiêng ngả chút. Còn ngược lại giọng của tôi như con nít học mẫu giáo viết.

Cậu ấy làm gì cũng nên hồn.

Tôi thở dài, mắt dán vào cuốn sách.

Giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi.

Tóc cậu ánh nâu rõ ràng nhuộm, lớp trang điểm cũng dễ nhìn. Váy thì mặc hơi ngắn so với nội quy. Nhưng nội quy đã là gì khi thầy cô nào cũng mến cậu, rồi bỏ qua cho cậu? Cậu nói rằng mình là một đứa thiện lành, trong sáng, nhưng đi học dùng trang điểm thế, đến nhà bạn chơi để nhai ngấu nghiến ngón chân bạn thế thì còn có thể gọi là trong sáng được nữa không?

Nghĩ xấu cậu thế nhưng tôi chẳng hơn là bao: đến bao giờ tôi mới hoàn hảo được như cậu?

Tôi lật sang trang bên.

Một hồi lâu Sendai-san mới ngưng đọc và trong phòng chỉ còn lại tiếng phấn cọ bảng.

Thời gian như kéo dài ra vậy. Thầy còn lấy nguyên năm phút giờ ăn của chúng tôi để cố dạy cho hết tiết. Ngay sau khi được cho tan tôi lôi điện thoại ra khỏi cặp.

Tôi phải nhắn cho cậu trước khi đứa bạn của tôi tên là Maika từ cuối lớp lên bàn tôi để nói chuyện. Đương nhiên người nhận là Sendai-san; gửi cái gì tôi cũng đã nghĩ trước đấy rồi.

- Hôm nay cậu sang nhà tôi.

Phản hồi đến một cách nhanh chóng và kế hoạch sau tan trường đã được xác định.

Ăn xong bữa trưa và học mấy tiết chiều xong là nhiệm vụ của tôi ở trường coi như là hết. Trên đường về nhà cùng với Maika, nó phải rẽ một đoạn ngược lại với nhà tôi nên hai đứa tạm biệt ở đấy. Về đến nhà được một lúc thì Sendai-san gửi dòng tin nhắn: “Tôi sắp đến rồi nhé”. Đang lăn lộn trên giường chờ cậu đến thì tiếng chuông nhà vang lớn. Sendai-san hiện tại đang bước vào trong phòng tôi.

- Xin lỗi cậu, tớ đến hơi muộn.

Vừa dứt lời thì cậu cởi áo khoác lẫn blazer ra và ngồi bệt xuống trước giá sách thản nhiên như không vậy. Tôi đặt một tờ năm nghìn yên lên đầu cậu ấy rồi rời khỏi phòng, xỏ dép đi trong nhà vào để ra bếp chuẩn bị đồ uống.

Xếp hai chiếc cốc đấy, tôi mở tủ lạnh lấy chai rượu hoa quả ra đổ vào. Mang về tới phòng thì thấy Sendai-san nằm sải người trên giường như thể đang ở nhà cậu vậy.

Ngay cạnh đứa con gái luộm thuộm ấy là ba cuốn truyện tranh chồng thành một cụm. Tôi đặt mấy cốc nước lên bàn rồi lấy rút tạm một cuốn tôi đã đọc nhiêu lần rồi, và giở từng trang một đọc lại từ đầu.

“Sai bảo” nghe thì hoành tráng lắm nhưng thực sự không đa dạng mấy: Sendai-san như phục tùng tôi trong căn phòng này, mà luật chồng chất như thế thì tôi khiến cậu ấy làm gì được? Cộng với cả tôi chẳng phải là thể loại người thích những trò đánh đập bạo lực, mấy chuyện dê dê cũng vậy.

Vậy nên thời gian trôi nhanh cực kì.

Cuốn này xong thì tôi lấy một cuốn khác ra đọc.

Căn phòng im ắng. Tai tôi chỉ còn bắt nghe tiếng giở sách loạc xoạc và tiếng rồ của máy sưởi.

Vừa mới bốc được cuốn truyện thứ ba thì Sendai-san đột ngột hỏi:

- Miyagi có chơi game đúng không?

- Có.

- Cậu thích cái thể loại có mấy anh bảnh trai bu vào tán không? - Sendai-san vẫn chú tâm vào cuốn truyện tranh mà nói.

- Chẳng hề.

- Ô. Cậu mua nhiều truyện ngôn tình thế cơ mà. Tưởng cậu phải thích lắm.

Ngôn tình thì tôi đọc nhiều, thích thật, nhưng chơi game cùng thể loại thì tôi lại không ưa mấy. Ngược lại thì game nhập vai hợp gu tôi hơn. Vì tôi được sống một cuộc đời khác biệt; vì tôi không phải là nhân vật trung tâm.

- Chắc cậu nghĩ tôi chỉ chơi mấy trò cho bọn otaku chơi.

- Không phải thế thật à? - Sendai-san ngẩng mặt khỏi cuốn sách rồi cười trêu tôi.

Tôi đứng dậy không một lời đáp.

Cậu ăn nói như cậu đang ở trên tôi mấy bậc vậy, còn chưa rõ là có để ý hay không. Ở trường thì cũng đúng thôi nhưng trong căn phòng này hoàn toàn khác nhé. Chẳng có gì đáng cười cả.

- Làm bài tập tiếng Anh cho tôi.

 Lấy cuốn sách giáo khoa và chồng giấy bài tập từ trong cặp ra bày trên bàn rồi, nhưng Sendai-san vẫn nằm ì ra ở đấy.

- Để tớ đọc nốt đã.

- Bây giờ cậu làm luôn.

- Miyagi keo thế.

Đáp như vậy, cậu ấy cau mày đi sang ngồi đối diện tôi, rồi lôi từ cặp cậu một tờ bài tập và bắt đầu cặm cụi làm.

- Sao không viết vào trong tờ của tôi luôn?

- Tôi nhớ trước đấy tôi bảo cậu rồi cơ mà? Chữ của tôi khác chữ của cậu, nhỡ thầy bắt được thì sao?

- Thì bắt chước chữ viết của tôi cũng được.

- Tôi không muốn phải bị ăn chửi cùng cậu. Với cả chính cậu bảo món kèo không được liên lụy đến việc trường lớp rồi còn gì?

Sendai-san và tôi hẹn nhau giờ tan trường,

Để vào phòng tôi làm những chuyện linh tinh.

Chúng tôi đã đặt luật rằng lệnh của tôi không được làm lộ ra ở trường cả hai điều ấy.

Công nhận là cậu đúng. Nhưng mà cóp nét chữ của người khác có gì khó đâu nhỉ?

Tôi làm được đấy, nhưng tôi ngại làm.

Chắc ý nghĩ của cậu là như vậy.

Tôi cầm chiếc bút chì kim lên chọc má Sendai-san.

- Sao vậy cậu?

- Liếm đi.

Nhìn cậu làm bài nghiêm túc vậy chẳng thú vị gì, nên tôi quyết định giết thời gian bằng cách này.

Cậu ngồi phía bên kia bàn ngẩng đầu lên một chút để chạm môi vào phần đuôi bút; tôi từ từ vuốt bút sang mép miệng cậu. Đang kiểm tra cặn kẽ môi thì cậu phản ứng không một chút do dự, đặt lưỡi lên rồi gặm chiếc bút như một con chuột.

- Khó chịu thực sự. - tôi rút chiếc bút ra khỏi miệng.

- Khó chịu gì cậu?

- Tôi chẳng bảo cậu cắn mà cậu cứ cắn.

Tôi đưa lệnh là liếm, không cần cắn gì.

Đã đưa lệnh như vậy cậu chỉ liếm thôi là được rồi mà?

- Sendai-san thích được nghe lệnh tôi hay sao mà hứng thế?

- Trông tôi vui vậy hả?

Thực ra không phải là cậu vui. Nhưng rõ ràng trên nét mặt cậu chẳng có một dấu hiệu là đang phản đối.

Đến tận bây giờ Sendai-san vẫn chưa đi trái lại những yêu cầu của tôi một lần nào.

Như vậy là phải thấy thỏa mãn rồi đúng không? Nhưng tôi cứ có cảm giác thế này vẫn chưa đúng ý tôi hoàn toàn.

- Thôi cái vẻ đấy đi được không?

Tôi thọc cái bút lại vào trong miệng cậu. Nút bấm ngòi dùng để cạo lưỡi, rồi chuyển lên phần trên khoang miệng. Kéo bút ra khỏi mồm thì thấy cậu vẻ bực bội, nếp nhăn giữa đôi lông mày thấy rõ.

- Mặt thế này mới được.

Với bạn bè tôi chẳng bao giờ hành động như thế này.

Nhưng Sendai-san không phải bạn tôi. Nên nghĩ thế nào về cậu cũng được.

- Rốt cuộc Miyagi vẫn là một con biến thái.

Sendai-san lắng giọng xuống nói; giọng nói ấy cậu chưa bao giờ để lộ ra ở trường. Cậu ấy định vồ lấy chiếc bút từ tay tôi ra. Tuy nhiên tôi né được cậu và trả miếng bằng một nụ cười:

- Cũng phải nhỉ.

Ở trường cậu tỏ vẻ tích cực thế nào, bây giờ hoàn toàn trái ngược: hẳn ai cũng nhận rõ cậu đang không hài lòng.

Hình ảnh Sendai-san dịu hiền trước mắt mọi người đã tan vỡ.

Trước mắt tôi đây là một Sendai-san khác biệt chưa ai thấy bao giờ.

Khoảnh khắc ấy đối với tôi như đạt được một thành tích vậy.

Tôi dùng ngòi bút châm đằng sau bàn tay cậu.

- Ê, nguy hiểm vậy? - giọng cậu chẳng bằng lòng, lẫn một chút bối rối.

Ghìm xuống sâu hơn với đủ lực để làm gãy ngòi, cậu kêu lên:

- Đau!

Tôi nhả chiếc ống tiêm ra khỏi tay cậu, rút một tờ giấy ăn từ lưng con cá sấu và lau qua phần đáy.

- Cậu nấu bữa tối đi. - tôi kiểm tra tính xác thực của những lời hứa cậu nói ngày hôm trước.

- Tưởng cậu bảo không muốn ăn? - cậu ấy đáp lại bằng giọng lạnh nhạt.

Sendai-san nhắm mắt và khẽ thở đều, tĩnh tâm rồi mới nhìn về phía tôi.

- Mà cậu cứ ra lệnh thoải mái. Để tôi làm cho.

Miệng đáp, cậu tiếp tục hí hoáy điền vào giấy một loạt từ ngữ tiếng Anh khó hiểu.

Đúng là trả cậu năm nghìn yên để được cậu nghe lời,

Nhưng riêng bữa tối thì không cần để đến tay cậu.

Quyền ra lệnh này để dùng cho những việc khác.

Tôi đưa tay rập khuôn những con chữ mềm mại của cậu trên phiếu.

Dịch tạm từ "ikemen" (イケメン). Ikemen là thể loại đàn ông nam tính, vẻ ngoài quyến rũ. Từ "otaku" (オタク) khó dịch vì dùng để gọi chung những người có sở thích "dị lập", thường mang nghĩa "người cuồng anime và những phương tiện giải trí cùng thể loại".