Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

74 503

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

212 2025

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

(Đang ra)

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

西浦真魚

Kiếp này, tôi nhất định sẽ sống theo cách mà bản thân mong muốn!

30 233

Mushoku tensei

(Đang ra)

Mushoku tensei

Rifujin na Magonote

Câu truyện bắt đầu với một tên Otaku vô công rồi nghề 34 tuổi; Sống một cuộc sống không ra gì, khi tự nhốt mình trong phòng và ăn bám bố mẹ. Và rồi đỉnh điểm của sự rác rưởi khi anh ta đã bỏ qua đám t

1 7

Ghi chú của Aster

(Đang ra)

Ghi chú của Aster

白伊韵歌

"Khi nào tôi mới có thể ăn được một bữa no bụng đây?!"

1 7

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

AkuaSenpai

Một bộ romcom mới tràn đầy lời thoại dí dỏm, những hiểu lầm dở khóc dở cười, thần tượng ảo và cả... chủ nghĩa khổ dâm, đến từ tác giả của "Blood? Suckers!".

16 3

Chương I - Sendai-san chẳng đáng giá ngoài năm nghìn yên (II)

Lưỡi chạm mu bàn chân tôi hết một lượt, Sendai-san lập tức ngẩng đầu hỏi thầm:

- Thế được chưa hả cậu?

Cứ ngày nào tôi thấy tủi thì tôi thích làm gì với Sendai-san thì tôi làm.

Tôi đã quyết định ngay từ đầu lúc lập kèo là như vậy rồi.

Mà hôm nay tôi nghiệt ngã lắm rồi nên tôi lại phải pha trò.

- Chưa được.

Sendai-san có tội gì đâu, nhưng liếm có một lần thì chưa thỏa đáng. Cậu bạn đã chấp nhận làm việc quái đản thế này rồi mà không cố dấn thêm tí nữa thì có gọi là phí quá không?

- Thế phải làm bao lâu nữa thì cậu mới vừa lòng?

- Đến khi tôi bảo là thôi.

- Biến thái vậy. – Sendai cau mày, miệng lẩm bẩm.

Nhìn là biết cậu ấy chẳng háo hức tí gì nhưng có phải vấn đề của tôi đâu? Quan trọng nhất là tôi phải vui trước đã.

- Và nhiệm vụ duy nhất của cậu là phải nghe con biến thái này ra lệnh cho cậu đấy, Sendai-san. – tôi cười nhếch mép, còn cậu bạn bị ép phải ngồi yên vị trí.

Cái máy sưởi liên tục nhả khí nóng, khiến Sendai-san càng phải nới lỏng cà vạt thêm. Áo blazer thì đã cởi ra rồi, để bừa ở bên kia phòng. Sơ mi đã tháo hai chiếc cúc trên cùng, làm lộ hẳn xương quai xanh.

Sendai-san thở dài.

Rồi cậu ấy liếm chân tôi như con mèo con chó vậy.

Chiếc lưỡi mềm ướt, âm ấm, khiến tôi có cảm giác tôi đang làm việc tầm bậy lắm vậy.

Nếu là con thú nuôi nhà tôi đang liếm chân tôi thì chắc tôi thấy yêu lắm, nhưng mà đây là con người ạ, vừa không phải chó cũng không phải mèo.

Sendai-san chưa sánh được với người mẫu trên tạp chí nhưng mà mặt vẫn khá cân đối, phải công nhận là đẹp. Dù vậy thì chiếc lưỡi đang trườn trên da thịt tôi vẫn khiến tôi hơi rùng người.

- Miyagi, cậu thích không? – Sendai ngước lên hỏi.

- Cũng hơi hơi.

Tôi chẳng khoái việc cái chuyện liếm chân một chút nào nhưng vì người thực hiện đang là Sendai-san nên là tôi vẫn cho qua.

Cùng một Sendai-san đó, cùng một người cực kì nổi bật giữa các bạn đồng trang lứa và lúc nào cũng được thầy cô nhân nhượng, đang ngồi trước mặt tôi và liếm chân tôi đây.

Cậu ấy đang liếm chân một đứa tầm thường, chẳng có điểm gì ấn tượng như tôi như một kẻ hầu vậy.

Biết như thế nên tôi vui hẳn lên.

- Thích hả? Thế cậu muốn tôi cho còn thích hơn không?

Dứt lời, Sendai-san di lưỡi từ ngón chân cái xuống mắt cá chân. Chiếc lưỡi nóng hâm hấp làm tôi vô ý nắm chặt hai tay lại. Ruột tôi như quặn lại, răng nghiến hết vào.

- Thôi. – tôi trả lời cụt lủn rồi dùng tay giật lấy tóc nó.

Cậu ấy cẩn thận buông tôi ra và kêu tôi “Đừng bám nữa” nhưng tay vẫn cầm chắc mắt cá của tôi.

Rồi cậu ấy cắm bộ móng dài kha khá vào thịt tôi.

Tôi lấy ngón trỏ ẩn trán cậu ấy lại.

- Bớt trò lại được không? – tôi phản bác.

Sendai-san chỉ đáp lại được câu “Rồi, tôi chịu cậu” và đã thả lỏng tay đang nắm lấy chân tôi.

Nhưng chiếc lưỡi ấy lại tiếp tục được đặt lên mu bàn chân tôi.

Cậu ấy không một chút chần chừ lại tiếp tục chạy lưỡi.

Không hiểu nó đang nghĩ gì nữa.

Thật sự thì ngay từ đầu tôi đã thấy cậu ấy cực kì khó đoán rồi.

Tôi thì không thể chạm lưỡi vào chân người khác vô tư như vậy, cậu bạn này thì dù cằn nhằn nhưng lưỡi vẫn làm việc chăm chỉ thế thôi.

Cá chắc là cậu ấy làm vậy không phải vì tiền.

Nhưng không phải vì tiền thì vì lí do gì?

Rốt cuộc thì muốn hiểu được cách suy nghĩ một người sáng dạ như cậu ấy cũng như không, nên tôi đành chịu.

- Mấy đứa bạn của cậu trông cậu thế này thì sao nhỉ? – tôi hỏi Sendai-san.

Hội bạn của cậu ấy bao gồm những thể loại người tôi chưa từng tiếp xúc bao giờ: lúc nào trông cũng rất sáng sủa, lúc nào chơi với nhau cũng cười ha há, như làm cái gì ở trường cũng vui lắm vậy.

- Trước khi lo cho tôi thì nhìn lại cậu đi. Ai nhìn bọn mình thế này thể nào cũng nói cậu mới là đứa biến thái lập dị đấy, Miyagi ạ. – Sendai-san ngẩng đầu lên cãi lại.

Chuyện này mà lan ra toàn trường thì chắc tôi thực sự xuống đáy xã hội mất. Rồi cuộc sống thường nhật giản đơn ở trường cấp ba của tôi sẽ tan biến.

Nhưng trường hợp Sendai-san cũng vậy thôi. Nếu người ta biết cậu ấy liếm chân một đứa tầm thường như tôi thì chắc hẳn cậu ấy sẽ cùng tụt hạng với tôi.

Thế nên chuyện người ta có biết tôi là một con biến thái hay không đối với tôi không quan trọng.

Vì Sendai-san sẽ trở thành kẻ hầu của con biến thái ấy mà.

- Nhưng mà cậu không phải lo. Lúc lập kèo cậu có cho tôi kể mấy chuyện này ở trường đâu, nên tôi không dám nói.

Đó là một ví dụ lấy từ danh sách luật mà chúng tôi đã đề ra ngay từ đầu.

Chúng tôi đã cùng nghĩ ra một số nội quy cho món kèo năm nghìn yên này, và một trong số nó là hai đứa phải giữ bí mật mọi chuyện làm sau giờ học.

Món kèo như một trò chơi bí mật, không có người ngoài cuộc nào biết, vì tôi và Sendai-san sẽ không tiết lộ cho ai.

- Cậu dừng nhảm hộ tôi, liếm cho tử tế vào.

Tôi nhấc cằm của Sendai-san lên bằng đầu bàn chân.

Tự dưng cậu ấy nheo mắt lại.

Ánh mắt sắc nhọn như thế muốn nói với tôi điều gì đó.

Kể từ khi bắt đầu món kèo này cậu ấy chưa nhìn tôi vẻ nghiêm túc thế bao giờ.

Thấy cậu ấy tỏ vẻ thái độ làm tôi lên hứng hơn hẳn.

Tôi không có ý định xem xét ý kiến của Sendai-san đâu, nhưng ít nhất tôi vẫn phải cho cậu ấy giãi bày một chút chứ.

- Cậu muốn nói cái gì thì cứ nói đi.

Bàn chân tôi vẫn đang nâng cằm cậu ấy.