Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

(Đang ra)

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Antai (安泰)

Tác phẩm đạt giải thưởng trong giải "MANGA BANG X Avex Pictures - Giải thưởng Web Novel lần thứ nhất" và đang trong quá trình chuyển thể thành Manga.

95 3551

Làm gia sư cho con gái Công tước

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước

Riku Nanano

Mặc dù có học lực xuất sắc, nhưng Tina thậm chí còn không thể sử dụng nổi một câu thần chú. Tệ hơn thế, kỳ thi tuyển sinh vào Học viện Hoàng gia danh tiếng đang đến rất gần, và năng khiếu về pháp thuậ

56 5762

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

3 12

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

271 3652

Chương I - Sendai-san chẳng đáng giá ngoài năm nghìn yên (I)

Không có lí gì để tôi chọn Sendai-san. Ichio-san cũng được, cả Gotou-san tôi đều chấp nhận. Kể đến người lạ tôi cũng không từ chối.

Dù vậy nhưng mà chắc số phận đã đùn đẩy tôi về phía Sendai-san… nói thế thì hơi lố. Rốt cuộc thì mọi chuyện chỉ đã xảy ra một cách ngẫu nhiên. Mọi thứ theo phản ứng dây chuyền xảy ra, cùng với những lựa chọn theo bản tính của tôi đã đưa cậu ấy vào phòng tôi.

Một lần một tuần, để đổi lấy ba tiếng của cậu ấy,

Tôi phải trả năm nghìn yên.

Kèo chúng tôi đã đặt ra như vậy.

Nói là “kèo” thôi chứ thực ra vẫn chưa ra đâu vào đâu.

Lần này tôi trả cậu ấy năm nghìn yên để cậu ấy ở với tôi hai tiếng, nhưng lần sau lại ở ba tiếng rưỡi lận. Có tuần tôi chúng tôi gặp nhau chỉ một lần, tuần thì gặp đến hai lần. Nói chung là thì giờ rất linh hoạt, chơi với nhau bao lâu, đến nhà bao nhiêu lần thì tùy cảm hứng. Yếu tố duy nhất luôn giữ nguyên của món kèo là số tiền tôi phải trả. Tóm lại, tôi muốn mua thời gian của Sendai-san thì tôi trả năm nghìn yên.

Đơn giản phải không nào.

- Miyagi lấy hộ tôi tập sau. - Sendai-san đang nằm trên giường, chạm vai tôi và nói.

Đang dựa vào thành giường, tôi quay lại thì thấy cậu ấy đang dùng cuốn truyện tranh vừa đọc xong để gõ tôi.

Tháng Mười hai rồi, mà hôm nay trời còn rét, nên tôi bật máy sưởi trong phòng để đỡ phải khổ. Cậu bạn kia trở thành nạn nhân, nóng quá nên phải cởi tạm áo blazer. Hơn nữa, cậu ấy đã nới lỏng cà vạt, mặc chỉ còn chiếc áo sơ mi và cái váy ngắn, trông rất luộm thuộm. Buồn mà nói, muốn nhìn trộm bậy bạ giờ đây không phải là vấn đề.

Sendai-san ở trường là học sinh gương mẫu, ăn mặc lúc nào cũng gọn gàng chỉnh tề, nên bọn bạn cùng lớp mà thấy cậu ấy như thế này lập tức cậu mất hết uy tín.

- Cậu tự đi mà lấy. - tôi đẩy lại cuốn truyện đề “chương ba” về tay cậu ấy và thẳng thắn từ chối.

Ở trường thì cậu ấy là thượng đẳng, chắc cấp độ chỉ đứng dưới bậc đội học sinh nổi bật nhất một nấc.

Dù lược bỏ đi lớp trang điểm mỏng mà Sendai-san thường dùng thì chắc cậu ấy vẫn dao động ở mức “cao trung” về độ nổi bật ở trường. Cậu ấy xinh đến mức vậy đấy. Còn học siêng nữa chứ; nếu tôi nhớ không nhầm thì điểm kiểm tra của cậu ấy cũng vào dạng tốp đầu.

Vậy nên chuyện cậu ấy nổi như thế là hết sức bình thường.

…Thực ra đó là tôi ảo tưởng, còn ngoài đời cậu ấy nổi như thế nào thì tôi chưa chứng kiến bao giờ.

Người ta sẽ xếp cậu ấy vào hạng người “thân thiện hòa đồng” luôn thuộc diện “thượng đẳng” ở trường. Gọi là “thượng đẳng” nhưng muốn chuẩn xác thì ở khoảng dưới của nhóm ấy. Xét cho cùng thì trong lớp cậu ấy đã tâm điểm của bàn tán rồi, nên tôi nói cậu ấy nổi như vậy cũng không hề sai.

- Cậu tệ bạc vậy. Lấy hộ tôi tí cũng không được à?

Dứt lời, Sendai-san thả ngay cuốn sách lên đùi tôi.

- Cậu nghĩ tôi là ai mà bảo tôi vậy?

- Cậu là đứa ngồi gần giá sách hơn.

- Khỏi nói nhiều, tự đi mà lấy.

Tôi nói tỏ vẻ hờ hững và dịch cuốn truyện lên trên chiếc gối đặt đó.

Nếu đang ở trường thì tôi không dám nói chuyện với Sendai-san như thế. Tôi ở cuối chuỗi thức ăn mà, chỉ hơn bọn bỏ học có bao nhiêu thôi.

Tôi hành xử vậy vì đang ở trong phòng tôi mà.

Hảnh xử vậy vì tôi đã trả năm nghìn yên để mua thì giờ của Sendai-san.

Mà đến giờ tôi vẫn tự hỏi vì sao cậu ấy lại ngoan ngoãn nhận kèo như vậy. Mức Sendai-san thì mặc cả ai lên mười nghìn, hai mươi nghìn cũng chẳng thành vấn đề.

Cậu ấy chỉ cần khoe vẻ mĩ nữ, cộng tư cách là học sinh trẻ măng, chắc hẳn sẽ tìm được ai đó trả giá cắt cổ cho thôi.

Vậy nên, tôi, là một nhóc học sinh mức trung bình và ngoại hình cũng chẳng ra làm sao, thấy được giết thời gian với một mình Sendai-san là cơ hội thực sự hiếm có. Thế tôi mới quý trọng thì giờ này lắm.

- Rồi, chịu với cậu. Muốn tôi ra lấy thì tôi ra.

Nói với giọng như đang dỗi, cùng lúc cậu ấy bắt đầu bước tới giá sách. Đến rồi thì ngồi trước cái giá và lẩm bẩm một mình tìm sách.

- Chương bốn đâu rồi?

Mái tóc cậu dài, tạo kiểu half-up, hai bên cánh tóc đều tết và buộc đằng sau. Tóc ngả sắc nâu, không còn nhiều nét đen, theo đúng nội quy nhà trường thì như vậy là vi phạm nhưng thầy cô không ai để mắt tới. Khả năng là vì để tóc gọn gàng với cả nhìn chung thì cậu ấy ăn mặc chỉnh chu nên thầy cô khỏi để ý. Phải kể đến nữa là cái bảng điểm sáng loáng như vậy thì càng có lí do để tha tội.

Phân tích kĩ thế rồi nhưng tôi vẫn thấy bất công, thiên vị như thế là không được.

Tôi đứng dậy rồi ngã bẹp xuống giường.

Không phải tôi tự dưng muốn biến thành Sendai-san, chỉ là tôi hơi ghen tị với cậu ấy một chút.

Hôm nay tôi nộp nhầm bài tập cho thầy, rồi ông ấy cho tôi một tràng. Nếu Sendai-san mà mắc lỗi tương tự thì chắc hẳn thầy cho qua.

- Ê Miyagi. Có chương bốn đâu. Phải nói trước để tôi biết chứ.

Người được hưởng một cuộc sống học đường cấp ba nhẹ nhàng hơn rất nhiều người nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng.

- Có mà.

- Đâu có?

- Cậu nói dối tôi hả? Phải có chứ?

- Bảo không có là không có mà.

Càu nhàu đến thế nên tôi phải lục lọi quá khứ.

Tôi nhớ như in ngày xuất bản chương bốn.

Nhưng tôi không rõ tôi đã mua chưa.

- Tôi biết tuần trước người ta mới bán chương bốn, nên tôi tưởng tôi mua rồi. Hóa ra là chưa.

Tôi lẩm bẩm và cùng lúc tự nhủ ngày mai phải bổ sung thêm cuốn chương bốn.

Đang áp sát mặt vào giường, tôi nhận thấy một hương thơm dễ chịu mà không quen thuộc. Không hiểu sao nó làm tôi cáu một chút.

- Cậu tìm ngày nó bắt đầu bán á?

- Ừ.

- Yêu sách đắm đuối nhỉ.

- Im dùm cho tôi nhờ.

Tôi ngẩng đầu sang hướng Sendai-san ngồi.

Sendai-san nói thế không có ý xấu gì cả, chỉ là đùa vui thông thường thôi, nhưng thế lại làm cho tôi thêm cáu.

Ngoài trời đã bắt đầu trở tối và các căn chung cư đối diện đã phải bật đèn.

Đã chuyển chiều muộn.

Tôi đi ra kéo rèm vào và ngồi lại lên giường.

Hôm nay chẳng tốt lành gì cả.

Cảm xúc tôi tối mịt tựa như màu xám ảm đạm của bầu trời chiều.

- Sendai-san. Ra đây ngồi trước mặt tôi. – tôi gọi cậu bạn vẫn đang đứng trước giá sách.

- Cậu định ra lệnh hả?

- Ừ.

Tôi nhìn Sendai-san và bắt chân chữ ngũ.

Váy tôi mặc dài hơn so với Sendai-san nhưng mà vẫn hơi lách luật một chút. Tôi không có đôi chân thon đẹp như cậu ấy để mà khoe, nhưng rốt cuộc có làm gì để thay đổi được đâu?

- Thế giờ mình làm gì? – cậu bạn ngồi đối diện hỏi.

Tôi ngưng vắt chân và nói khẽ:

- Cởi ra cho tôi.

Tôi đặt chân phải lên đùi của cậu và chỉ tay vào chiếc tất xanh sẫm.

- Rồi, rồi.

- “Rồi” một lần thôi.

- Rồi, rồi.

Cậu bạn không nhận lời dễ vậy mà cố tình nói như vậy để chọc ghẹo tôi, xong mới tháo được cái tất. Rồi cậu tiện thể hỏi luôn:

- Tất trái luôn nhá?

- Thôi không cần. Cậu liếm cái chân trần đi.

Tôi chọc nhẹ bụng cậu bạn với bàn chân phải; nó nhìn tôi với vẻ khó xử.

- Liếm chân cậu á?

- Ừ.

Từ đầu hè đến giờ tôi vẫn trả Sendai-san đúng năm nghìn yên ấy nhưng đây là lần đầu tôi ra lệnh quá đà như vậy. Bình thường tôi chỉ dám bắt cậu ấy đọc sách cho tôi nghe hay là làm bài tập hộ thôi, những việc làm hết sức bình thường.

Nhưng tôi trả năm nghìn yên để Sendai-san thực hiện mọi yêu cầu tôi đề ra.

Như vậy là nội dung của yêu cầu không quan trọng. Vì thế mà tôi chưa bắt cậu ấy làm những việc “khó”. Nhưng hôm nay tôi không muốn đưa lệnh nửa vời.

Tôi thèm đưa lệnh mà cậu ấy chỉ có thể từ chối thực hiện.

Nhưng tôi không thể lường trước rằng cậu bạn lại chấp nhận dù chỉ mới quen làm mấy việc vặt.

- ...Được.

Phải lưỡng lự mới đồng ý, dù sao vẫn trái hẳn với dự đoán của tôi. Dù giọng trả lời cực kì vô cảm, cậu ấy vẫn đặt tay dưới gót chân, ngón tay giữ lấy mắt cá.

Sendai-san nhìn chằm vào bàn chân của tôi.

Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.

Cậu ấy nhấc bàn chân lên nhẹ nhàng. Có hơi thở ấm chạm vào mu bàn chân.

Và cả cảm giác mềm ẩm ấy.

Đó là cảm giác lưỡi của Sendai-san chạm vào mu bàn chân tôi.

Tôi đã đưa cậu ấy năm nghìn yên rồi.

Số tiền ấy như móc xích trói chặt, cậu ấy không thể chối từ những lời nói của tôi.

Căn phòng này là nơi chúng tôi thực hiện giao kèo, và cậu ấy phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.