Senpai, anh có muốn ngoại tình với em không? – Bị bạn thân cướp mất cô bạn gái thanh mai trúc mã, nên giờ tôi định cướp lại em gái của hắn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

(Đang ra)

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

PIZZAPINEAPPLE

Tôi không thể yêu chính bản thân mình

4 1

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

(Đang ra)

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

鶴城東

Cuộc sống quá khó khăn đối với Mamoru, cậu bị bủa vây bởi những cô gái mang nặng tình yêu với mình! Và vòng vây đó đang dần thu hẹp lại ở mức báo động!! Đây là một câu chuyện về cuộc chiến tình yêu kh

11 1853

Romcom dưới màn đêm

(Đang ra)

Romcom dưới màn đêm

Suzuki Daisuke (鈴木大輔)

Câu hỏi được đặt ra, là khi bình minh đến… cậu sẽ tiếp tục mơ, hay là sẽ thức dậy?

1 1

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

青空乐章

Một truyền thuyết mới đang dần mở ra, và câu chuyện của chúng ta cũng sẽ bắt đầu từ đây…

7 70

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

245 4594

WN - Chương 42 - Kết Liễu Mối Nghiệt Duyên Với Cô Bạn Thời Thơ Ấu (4)

Sakaki đứng dậy với vẻ mặt pha lẫn thất vọng và buồn bã: "Tớ về đây..."

Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của tôi. Sakaki đã nhìn rõ bản chất thật sự của cô ấy.

"Xin lỗi vì kéo cậu vào chuyện này."

"Không, tớ mới nên xin lỗi." 

Tôi cúi đầu, Sakaki cũng làm tương tự. Cậu ta chỉ là người vô tình bị cuốn vào mâu thuẫn của chúng tôi. Khi Sakaki rời đi, chỉ còn lại tôi và cô ấy.

Cô ấy ngồi bệt xuống sàn, giọng run rẩy:

"Ha... Mọi thứ em làm đều phản tác dụng..."

Tôi thở dài, quay lưng bước về phía cửa.

"Anh đi đâu thế?"

"Vào phòng cô. Như đã nói - sẽ vứt bỏ mọi thứ liên quan đến tôi."

"Đợi đã! Không được! Anh không có quyền tự ý vào phòng người khác!"

"Cô dám nói vậy sau khi đã trộm chìa khóa và lẻn vào nhà tôi?"

Mặc cho những giọt nước mắt lăn dài, tôi vẫn bước về phía phòng cô ấy.

Chiếc hộp đề chữ "Toshi-kun" nằm ngay ngắn trên kệ.

"Tiện quá, khỏi phải tìm kiếm."

"Đừng... Đó là thứ quý giá nhất với em! Làm ơn!"

Cô ấy kéo tay áo tôi, đôi mắt đỏ hoe. Mái tóc dài lướt qua bàn tay tôi.

"Em định dùng chiếc hộp này để quên anh đi. Nhưng không thể... Em không thể quên được!"

"Vậy thì vứt đi là xong."

"Không được! Mất những kỷ niệm này, em và anh sẽ thật sự... mối nhân duyên của chúng ta sẽ thật sự tan biến!"

"Đó chính là mục đích của tôi."

Cô ấy ôm chặt lấy tôi: 

"Em sẽ nghe lời anh mọi thứ! Không có anh em không thể làm gì cả!" 

Tôi giật mạnh khiến chiếc hộp rơi xuống sàn. Những tấm ảnh, món quà sinh nhật và đồ lặt vặt vương vãi khắp nơi.

Cô ấy nhặt lên tấm ảnh chụp chung trong chuyến dã ngoại cấp hai: 

"Anh xem này... Em đã mua tới hai tấm để phòng khi mất..."

Tôi giật lại và xé nát tấm ảnh trước mặt cô ấy. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt cô ấy, khác hẳn với những lần khóc lóc ồn ào trước đó.

Cô ấy cúi đầu sát đất: 

"Em sai rồi... Xin lỗi anh... Em sẽ không bám theo nữa. Chỉ xin anh đừng vứt những thứ này... Làm ơn..."

Lương tâm tôi như bị ngàn vết dao cứa, nuốt ngược nước mắt vào trong, quyết tâm vững vàng: 

"Làm sao tôi tin được? Chỉ cần thời gian trôi qua, cô sẽ lại như cũ. Chính việc giữ lại những kỷ niệm này đã chứng tỏ cô vẫn chưa chịu buông bỏ." 

Hôm nay chính là ngày chấm dứt mọi quan hệ giữa chúng tôi. Kết thúc mối nghiệt duyên này.