Senpai, anh có muốn ngoại tình với em không? – Bị bạn thân cướp mất cô bạn gái thanh mai trúc mã, nên giờ tôi định cướp lại em gái của hắn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Trở Thành Nạn Nhân Trong Học Viện

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Nạn Nhân Trong Học Viện

Hành Tây

Cái quái? Nghe oan ức vãi chưởng ra.

3 11

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

293 3344

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

(Đang ra)

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Nhất Phiến Tuyết Bính

Ngay khi cậu tưởng rằng mình cuối cùng cũng sẽ trở lại với cuộc sống bình yên, thì một thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng dưới gốc cây ngân hạnh, nghiêng đầu về phía cậu: "Cậu, nhìn thấy tôi sao?"

22 90

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

(Đang ra)

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Sasaki Ichiro

Một bé shota (thực ra đã hơn 20 tuổi) có cuộc sống éo le như bao main khác, đã được đầu thai sang thế giới khác sau khi gặp tai nạn, với cơ thể thuộc về một bé loli vampire (13 tuổi), nhân vật trong g

20 78

WN - Chương 47 - Từ đó trở đi (2)

"Sao anh lại ở thị trấn này vậy?" 

Rinka bám chặt cánh tay tôi, hỏi với giọng hơi e dè.

"... Tôi làm vỡ kính trong một tai nạn. Đến đây để sửa thôi. Tôi không có ý định làm gì em đâu. Thật mà. Dù sao tôi cũng đã... *cough*. Trong lúc chờ sửa kính, tôi thấy cậu ta đánh rơi ví nên... Chuyện là thế." 

Người bạn thân cũ tóm tắt sự việc một cách ngắn gọn. Tôi nắm chặt tay trái Rinka bước đi.

"Về thôi, Rinka."

"Vâng." 

Chúng tôi đi ngang qua người bạn thân cũ. Hắn ta chẳng nói gì, cũng chẳng có cử chỉ tiễn đưa.

Có lẽ đã lâu rồi tôi không gặp hắn ta, kể từ khi lên lớp và chuyển sang phòng học khác. Chẳng hiểu sao, dù ở trường cũng chẳng bao giờ chạm mặt.

Sau vài bước đi cùng nhịp với Rinka, tôi đột nhiên dừng lại. Em ấy nhìn tôi chằm chằm.

"Xin lỗi em. Anh nghĩ... anh nên làm thế này."

"Vâng. Em tôn trọng quyết định của anh. Em sẽ về trước nhé."

"Ừ, cảm ơn em."

"Hẹn ngày mai."

 

Tôi buông tay Rinka, quay lại phía sau. Em ấy một mình bước đi về nhà. Bạn thân cũ đang nhíu mày, cố gắng điều chỉnh tầm nhìn mờ mịt của mình. Tôi gọi hắn ta:

"Này... không có kính nên khó nhìn lắm đúng không? Muốn tao dẫn ra cửa hàng không?"

"... Mày... không phiền sao?" 

"Mày mà gặp tai nạn thì người khác cũng phiền đấy. Thương mấy người vô tội thôi."

"Mày vẫn chẳng thay đổi nhỉ, vẫn mềm lòng như xưa." 

Hắn ta bật cười khẽ. Tôi bước đến bên cạnh, chuẩn bị đỡ vai hắn ta.

"Con người đâu dễ thay đổi. Dù có cố gắng thế nào, cũng chỉ là tạm thời thôi. Tính cách tao chắc cả đời này vẫn thế."

"Vậy thì khổ thật."

"Nếu chỉ có một mình thì đúng là khổ. Nhưng có Rinka rồi nên chắc sẽ ổn thôi. Lúc tao yếu đuối, em ấy sẽ dắt tao đi. Lúc tao gục ngã, em ấy sẽ kéo tay tao đứng dậy."

"... Ra vậy."

Bạn thân cũ cúi đầu, thì thầm.

"Thực ra... tao không hận mày nhiều đến thế đâu."

"... Vậy sao?"

"Lúc đầu thì muốn giết mày thật đấy. Nhưng lòng hận thù không tồn tại mãi. Tao cũng chẳng đủ sức để ôm hận suốt đời."

"Nhưng điều đó không có nghĩa mọi thứ sẽ trở lại như xưa. Mày thừa hiểu mà."

"Đừng có đoán trước lời tao định nói chứ! Đúng quá nên hơi đáng sợ đấy!"

"Phụt... Tao còn lạ gì cái tính của mày nữa."

"Ghê tởm thật! Lãng phí nhan sắc vô ích!"

"Ừ, tao cũng nghĩ thế."

Bạn thân cũ cười tự giễu. Chúng tôi bước từng bước chậm rãi về phía cửa hàng.

"Nhưng mà... nếu sau này tao và Rinka kết hôn..."

"Hả? M-Mày đã tính xa thế rồi à?!"

"B-Bình tĩnh! Giả định thôi! Giả định mà!"

"À... Làm tao hiểu nhầm rồi."

"Nếu kết hôn, về mặt pháp lý, mày sẽ là anh trai em ấy nhỉ?"

"Ừ, đúng thế."

"Nên... tao nghĩ cứ căng thẳng mãi cũng không ổn."

"... Mày nói thế không sợ sau này hối hận sao? Tao có thể lợi dụng lòng tốt của mày lần nữa đấy?"

Ánh mắt hắn ta đâm thẳng vào tôi.

Tôi quay đi, giọng lạnh lùng:

"Ờ, thế thôi. Coi như tao nhiều chuyện."

"...! K-Không... Đây là tật xấu của tao... T-Tao sẽ không bao giờ phản bội mày nữa. Nên... thỉnh thoảng, nói chuyện với tao được không?"

"Được. Thỉnh thoảng thôi nhé." 

"... Cảm ơn mày."

Hắn ta cúi đầu, giọng khàn đặc.

"Không phải là làm bạn lại đâu. Chỉ là... Vì tương lai con em chúng ta sau này thôi."

"Ừ, tao hiểu."

Một khoảng lặng trôi qua. Khi chúng tôi đi chậm rãi về phía cửa hàng, hắn ta bỗng lên tiếng:

"Này, Toshiya."

"Gì?"

"Dạy tao nấu ăn đi. Trước giờ chưa động vào nên toàn thất bại. Chẳng ra gì cả. Tao muốn nhờ ai đó chỉ."

"... Khi nào rảnh rỗi đến chết thì tao chỉ."

"Chiều nay thì sao?"

"À ừ, đúng lúc tao đang rảnh đến chết đây. Nhưng đổi lại, mày phải dạy tao học đấy. Lên năm ba khó quá, đặc biệt là môn Toán."

Tôi nói với giọng bực dọc, nhưng khóe miệng hắn ta nhếch lên.

Chúng tôi không thể trở lại như xưa. Không thể trở về thời điểm coi nhau là bạn thân.

Những gì hắn ta làm không dễ dàng tha thứ. Việc tôi muốn nối lại quan hệ có lẽ cũng khó hiểu. Ngay cả bản thân tôi cũng nghĩ thế.

Nhưng... vẫn thấy trống vắng. Một người từng là tri kỷ, giờ chỉ còn là người xa lạ.

Tôi muốn lấy lại những gì đã mất. Vì tính cách yếu mềm, vì luôn hối tiếc, nên tôi cứ nghĩ đến những điều viển vông như thế.