Ngày hôm sau - thứ Bảy. Khoảng 12 giờ 30. Tôi ngồi ở bàn góc trong nhà ăn.
Vì là cuối tuần nên ít người hơn thường lệ. Rinka cũng ở đây nhưng ngồi cách xa tôi một khoảng - tại quầy bar đối diện, đeo kính râm và liên tục... nhìn chằm chằm.
Tôi đã bảo đeo kính râm càng thu hút sự chú ý nhưng có vẻ em ấy nghĩ đó là cách cải trang hiệu quả...
Đang chống cằm chờ đợi thì một bóng người xuất hiện trước mặt.
"Hàa... hà..." - hơi thở gấp gáp. Mái tóc ngắn đen nhánh rối bù, có lẽ do chạy vội. Tsukimiya Airi - cô bạn thời thơ ấu của tôi - vừa chỉnh lại tóc vừa mở lời:
"Xin... xin lỗi. Lớp học kéo dài hơn dự kiến... Anh... anh chờ lâu chưa!?"
"Không sao. Tôi cũng vừa tới thôi."
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, tay đặt lên ngực:
"Vậy... thì tốt quá..."
"Này, về chuyện này..."
Tôi lấy chiếc hộp từ trong túi ra, đặt lên bàn.
"Đó là..."
"Ừ, thứ tôi đã cướp đi từ cậu ngày hôm đó."
Ngày ấy, tôi lấy về những vật kỷ niệm với mục đích cắt đứt mọi liên hệ. Dù tuyên bố sẽ vứt bỏ nhưng cuối cùng chúng vẫn nằm im trong phòng tôi.
"Anh đã không vứt nó đi..."
"Đúng hơn là không thể vứt."
"... Em xem được không?"
"Ừ. Vốn là của cậu mà."
Cô ấy mở hộp kiểm tra. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như lúc cất giữ, chỉ có điều thời gian khiến chúng phai màu đôi chút.
"Fufu... nhớ quá. Nhớ ghê."
"Cũng lâu rồi nhỉ. Nhìn lại mới thấy."
"Thật đấy... trong tấm hình này Toshi... Naeki-kun còn thấp hơn em nữa."
Nhìn cô ấy vui vẻ ngắm nhìn những bức ảnh cũ, tôi khẽ mỉm cười.
Rồi chống tay lên đùi, nhìn thẳng vào mắt cô ấy:
"Xin lỗi."
"Eh? S-Sao anh phải xin lỗi...?"
"Tôi đã quá đáng. Tự ý lấy đồ người khác là không đúng."
"K-Không! Nếu nói thế thì em còn tệ hơn nhiều. Xin lỗi... thực sự xin lỗi anh nhiều lắm."
Cô ấy cúi đầu sâu, mắt đỏ hoe.
Tôi nhẹ nhàng nở nụ cười:
"... Chúng ta cùng có lỗi, được không?"
"K-Không được! Em... em mới là người sai trái!"
"... Tôi thích được cậu dựa vào. Nên có lẽ đã nuông chiều Airi quá mức, khiến cậu trở nên ỷ lại. Rồi khi lên cấp 2, khoảng cách dần hình thành... Đó là sự ích kỷ và sai lầm của tôi."
"Không đâu! Toshi-kun không có lỗi!"
"Tôi nghĩ không ai hoàn toàn đúng hay sai. Nên 'cùng có lỗi' - không được sao?"
"Anh... thật sự ổn với điều đó chứ?"
"Ừ. Tôi đã bình tâm rồi."
Xét một cách khách quan, lỗi thuộc về cô ấy. Người phản bội luôn là người sai. Nạn nhân không đáng bị khiển trách. Đó là chân lý, không thể bàn cãi. Có lẽ tôi chỉ có cách suy nghĩ khác thường mà thôi.
"Toshi-kun vẫn vậy. Vẫn ngọt ngào như xưa."
"Ước gì có thể thay đổi... Nhưng có vẻ tôi không làm được."
Airi lấy một tấm ảnh từ hộp ra, khóe miệng nhếch lên.
"..."
"Có chuyện gì sao?"
"Em thích điểm này của Toshi-kun..."
"G-Gì thế? Đột nhiên..."
"Anh đã sửa lại nó cẩn thận."
"À ừ... Dù không thể hoàn hảo như lúc ban đầu."
Tấm ảnh bị xé ngày đó đã được tôi dùng băng dính cẩn thận hàn gắn. Dù không thể trở về nguyên trạng, nhưng tôi không thể bỏ mặc nó.
Vẫn còn những vết tích, nhưng đã có thể sửa chữa. Phải, nếu muốn, vẫn có thể hàn gắn.
"Nhưng Toshi-kun... thật sự không sao chứ?"
"Hả?"
"Em... em có thể lại yêu anh mất. Có khi em sẽ lại bám lấy anh như xưa đó?"
"Airi không đủ ngốc để lặp lại sai lầm đâu."
"... Anh tin tưởng em quá đấy."
"Không phải tin tưởng. Là kinh nghiệm."
"N-Nhưng tình cảm này là thật. Không, thực ra em vẫn yêu anh! Em vẫn chưa thể quên đi hình bóng của Toshi-kun."
Đôi mắt ngân nước, gương mặt đỏ ửng nhìn tôi chằm chằm.
"Xin lỗi. Tôi không thể đáp lại tình cảm đó."
"... Anh vẫn đang hẹn hò với Rin-chan hả?
"Ừ, tôi vẫn đang hẹn hò với em ấy."
"Ra vậy..."
Airi cúi mặt xuống, thì thầm:
"... Ra vậy..."
Tôi bật cười ngượng ngùng:
"Tôi là đứa ích kỷ... Tôi muốn trở lại mối quan hệ gần gũi như xưa giữa chúng ta, như anh em. Dù không thể đáp lại tình cảm của cậu, nhưng tôi muốn giữ tình bạn thời thơ ấu."
"... Toshi-kun đang nói điều rất tàn nhẫn đấy."
"Ừ. Cậu thất vọng rồi chứ?"
"Không, ngược lại em càng yêu anh nhiều hơn!"
Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, bày tỏ tình cảm thẳng thừng. Tôi yếu điểm trước kiểu bộc trực này. Máu dồn lên mặt ngay lập tức.
"Đ-Đừng nói mấy lời đó ở chỗ đông người thế này chứ!"
"Vậy khi chỉ có hai đứa thì được à?"
"Đừng cố tình hiểu sai ý!"
"Fufu... Này, giả sử nhé? Chỉ là giả sử thôi..."
Airi liếc nhìn tôi từ dưới lên, rồi thận trọng nói ra:
"Nếu em nói... em sẽ bằng lòng làm người thứ hai, thì anh sẽ làm gì?"
"Hả?"
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi há hốc miệng. Chớp chớp mắt, hoàn toàn choáng váng.
Thấy tôi im lặng, Airi tiếp tục:
"Dù ích kỷ thế nào cũng được! Em sẵn sàng vì anh—!"
"Ôi cô chị lẳng lơ! Định cướp bạn trai người ta hả?"
Giọng Airi đột ngột tắt lịm. Rinka dùng tay phải bóp chặt hai má cô ấy, trán nổi gân xanh.
"Rin...chan? Sao em lại ở—"
"Giám sát đấy ạ! Sau phản bội, giờ lại định làm kẻ thứ ba sao? Con người đúng là khó thay đổi thật!"
"K-Không phải! Tôi chỉ đang giả định thôi mà!"
"Mà nghe rất thật lòng đấy nhé!"
Rinka không ngừng truy vấn. Airi mắt ngấn lệ, liếc nhìn tôi cầu cứu.
Tôi quyết định can thiệp:
"Rinka, tạm dừng ở mức đó đi..."
"À, xin lỗi 'bị cáo tiền bối'! Người vừa nói 'chỉ thích mỗi em' rồi nghe cô này tỏ tình xong lại tim đập chân run! XIN ĐỪNG LÊN TIẾNG Ạ!"
"...! Yes ma'am..."
Tốt nhất nên im lặng. Nói thêm là bị em ấy đóng hòm luôn quá.
"N-Này Toshi-kun... anh bị bạn gái áp đảo thế à...?"
Airi nhìn tôi, thì thầm nhận xét.