"Tớ nghe nói Hoshirobe đã thua.”
Tin đồn đó đến tai tôi vào lúc cái nóng ẩm khó chịu đã tan biến, và mùa hè chỉ vừa mới chớm.
Nghĩ rằng mình vừa nghe thấy cái tên quen thuộc, tôi lắng nghe thêm, rồi biết được rằng Hoshirobe đã bị hạ gục trong một giải đấu mới đây.
Chuyện đó có gì lạ đâu? Ai mà chẳng có lúc thất bại. Nhưng, chuyện này lại không thể đơn giản bỏ qua. Dù gì thì cậu ấy cũng là tuyển thủ hạng đầu, thường xuyên tham gia các giải toàn quốc. Cho dù đây chỉ là một giải đấu giao lưu, thất bại của cậu ấy vẫn có thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường chúng tôi. Thế giới đó thật khắc nghiệt. Bởi vậy, tôi vốn chẳng ưa các hoạt động câu lạc bộ cho lắm.
Hôm nay, Yamanashi phải đi chụp ảnh. Vì sẽ vắng mặt ở trường vài hôm, cậu ấy đã mỉm cười đầy áp lực mà dặn tôi: “Không được lăng nhăng đó nhé anh?”
Đáng lẽ ra, hôm nay sẽ là lần đầu tiên sau lâu lắm tôi được tự do ở nhà. Nhưng sau khi nghe tin đồn đó, lòng tôi lại không yên. Cuối cùng, tôi quyết định làm một chuyện hơi "hư hỏng" một chút.
Đợi một lúc ở cổng chính, tôi thấy cậu ấy xuất hiện, trông như một bông hướng dương đung đưa dưới ánh hoàng hôn.
“Hoshirobe.”
“Ôi chà, là Reichi à. Có chuyện gì vậy?”
“Nghe nói cậu thua trong một giải đấu. Tớ đến xem mặt mũi cậu ra sao.”
“Ồ~? Cậu đang kiếm chuyện với tớ đấy à? Nếu có vợt thì tới đi, tớ tiếp hết!”
Thấy Hoshirobe vung vẩy cây vợt một cách đùa cợt, tôi chắc chắn một điều:
“Hôm nay câu lạc bộ nghỉ mà nhỉ? Đi chơi với tớ một chút đi ha.”
“Sao cơ? Có phải... một buổi hẹn hò không? Reichi à, mới bị bồ đá thôi mà đã nhanh chóng chuyển mục tiêu thế này~”
Khi tôi bảo, nếu không thích thì đừng đi theo, Hoshirobe liền sáp lại gần, cười hồn nhiên: “Tớ đùa thôi mà~”. Cái động chạm nhẹ nhàng đó khiến tôi hơi chột dạ. Hương thơm dịu nhẹ từ người cậu ấy càng cho thấy sự nghiêm túc trong việc chăm sóc bản thân.
“Hôm nay cậu định dẫn tớ đi đâu? Khách sạn à? Khách sạn á?”
“Ai mà ngay từ đầu đã đòi thẳng tiến vào khách sạn cơ chứ… Đây nè.”
Tôi lấy ra một mẫu giấy từ túi áo trước ngực, đưa cho Hoshirobe xem.
“Là... vé thủy cung?”
“Ba tớ cho đó. Có hai vé, đi một mình thì chán lăm nên tớ tính rủ ai đó đi cùng.”
“Ý cậu là... tớ chỉ là lựa chọn ưu tiên thôi à? Đồ xấu xa, Reichi…”
“Thật ra, cậu là người duy nhất tớ nghĩ đến... Cậu không thích thủy cung sao?”
Không cần hỏi cũng biết, cô ấy lắc đầu.
“Được rồi, tớ đi. Dù sao cũng hơi xa, mình đi tàu nhé.”
“Lâu rồi mới được hẹn hò với Reichi! Đi thôi nào!”
▽▼
Chưa đến một giờ chạy tàu, tôi và Hoshirobe đã tới thủy cung. Chúng tôi từng đến đây vài lần trước, và điểm tuyệt vời là thủy cung mở cửa đến tận khuya. Nhờ vậy, học sinh tụi tôi có thể ghé vào sau giờ học, thi thoảng cũng bắt gặp vài bóng dáng quen thuộc.
Chúng tôi đưa vé ở cổng chính và bước vào. Ngay khi vào bên trong, cảnh tượng những chú rùa biển bơi lười nhác lập tức mang lại cảm giác hoài niệm.
"Ô~, đã lâu rồi nhỉ. Chính chỗ này tụi mình lần đầu tiên nói chuyện đấy, phải không?"
"Tớ nhớ mà. Hồi đó đúng là... nói chuyện mà cứ như chơi bóng né hơn là bắt bóng vậy..."
"Muu~, đừng nhắc chuyện xưa nữa! Ai mà chẳng từng vụng về mà!"
Mang theo chút hoài niệm, chúng tôi thưởng thức chuyến tham quan thủy cung đầu tiên sau một thời gian dài. Cá nước ngọt, sứa, cá heo... Nhìn ngắm những sinh vật phong phú như thế khiến tôi cảm thấy lòng mình dịu lại, gột sạch những mệt mỏi từ trường lớp.
"Nè, nè, con này giống Reichi nè~"
Hoshirobe chỉ vào một chú cá voi trắng trong bể lớn. Thoạt nhìn, tôi chẳng hiểu mình giống nó ở chỗ nào.
"Gì vậy? Tớ đâu có vô tư đến mức đó."
"Nếu hỏi kỹ thì... chắc giống cái kiểu cậu trông như hiểu mà thật ra chẳng hiểu gì cả ấy?"
"Cậu định nói tớ ngốc đấy hả...?"
Sau đó, chúng tôi tiếp tục dạo quanh, chiêm ngưỡng các sinh vật. Thấy Hoshirobe thay đổi biểu cảm theo từng bể cá, lòng tôi bỗng thấy ấm áp. Tôi nhớ lại lời bạn bè từng nói: "Nhìn cô nàng xinh đẹp cũng đủ làm tâm trạng tốt lên." Giờ thì tôi thực sự hiểu rồi.
"Này, Reichi."
"Gì vậy?"
"Cậu biết rằng người ta bảo các cặp đôi đến thủy cung rồi chia tay không?"
"Tớ biết."
"Lý do là vì một trong hai không còn hứng thú với người kia, hoặc họ chẳng nói chuyện với nhau. Nhưng Reicchi và tớ thì đâu có như vậy!"
"Đó chỉ là lời đồn của mấy người tự chia tay vì không hợp nhau thôi. Nếu thực sự yêu nhau thì chuyện đó đâu có xảy ra. Với lại, tụi mình đâu phải cặp đôi."
"……Fufu, tớ đùa thôi mà. Đừng nghiêm túc thế chứ."
Hình ảnh Hoshirobe phản chiếu trong bể cá trông có phần gượng gạo. Có lẽ tôi đã phản ứng hơi cứng nhắc thật.
"Này, cậu không đói à? Ở gần đây có nhà hàng đó, đi ăn thôi nào."
Tôi đề nghị, vừa để xoa dịu bầu không khí đang có vẻ nặng nề. Cậu ấy gật đầu đồng ý, thế là chúng tôi cùng nhau đi đến nhà hàng.
▽▼
Bước vào nhà hàng, tôi lập tức bị hút mắt bởi bể cá khổng lồ trước mặt.
Nhà hàng nằm đối diện bể cá lớn nhất thủy cung, cho phép khách vừa ăn uống vừa ngắm nhìn những chú cá bơi lượn duyên dáng.
Khi quay lại nhìn bàn ăn, tôi thấy Hoshirobe đang cắm cúi ăn một tô mì ống đầy ụ. Tôi thì gọi pizza hải sản. Còn cậu ấy thì ngoài mì kem nấm với tôm, còn gọi thêm cơm bò Nhật, parfait đại dương và cả pizza hải sản mà cô ấy đã ăn thử trước đó. Đây đúng là khẩu phần ăn đáng sợ của dân thể thao.
"……? Sao vậy?"
"Cậu ăn khỏe thế mà sao vẫn thon thế?"
"Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó, …… đồ biến thái."
"Tớ đâu có nhìn vậy. Tớ chỉ đang... kinh hãi thôi."
"Fufu. Muốn vận động thì trước tiên phải ăn thật no. Tớ muốn thêm một miếng pizza nữa!"
Tôi chỉ biết ngưỡng mộ trước sức ăn uống không giới hạn của Hoshirobe.
"Này, Reichi. Sao hôm nay cậu dẫn tớ đi vậy? Để cổ vũ tớ à?"
Câu hỏi đó đến đột ngột. Hoshirobe chắc đã cảm nhận được rằng tôi có lý do đặc biệt khi rủ cô ấy ra ngoài. Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời.
"Hừm... một phần là vậy, nhưng cũng không hẳn."
"Thế thì là gì? Đừng có giấu!"
"...Tớ chỉ... thắc mắc tại sao cậu lại thua. Người 'cứng rắn' như cậu mà lại dễ dàng thất bại sao? Tớ cứ nghĩ mãi."
Nét mặt Hoshirobe một lần nữa tối sầm lại.
Để giải thích cho lời nói đó, có vẻ như tôi phải kể lại một câu chuyện từ rất lâu rồi...