Có một người được gọi là kẻ cứng rắn trong câu lạc bộ tennis nữ."
Tôi nghe được tin đồn đó vào lúc tôi còn học cấp hai, chỉ khoảng một tuần sau khi tôi thôi không tham gia câu lạc bộ nữa.
Lúc đó, trong lớp râm ran lời đồn rằng có một người đã hạ gục cả các senpai khóa trên và giành chức vô địch trong một giải đấu gần đây. Người ấy tập luyện từ đầu giờ câu lạc bộ cho đến tận đêm khuya khi đèn trường tắt, thậm chí cả những ngày nghỉ cũng vẫn thấy trên sân.
Có vẻ vì tinh thần luyện tập không biết mệt mỏi ấy, cậu ấy đã được đặt biệt danh là "Tetsujin" — tức "kẻ cứng rắn". Tôi cảm thấy hơi tò mò nên đã tìm đến sân tennis để xem thử.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy trên sân, ấn tượng của tôi là:
"Cậu ấy là rô-bốt à?"
Những động tác quá chính xác, như một con robot. Khuôn mặt không thay đổi biểu cảm. Vẻ im lặng khi chơi giống hệt một robot. Tôi đã nghiêm túc nghĩ rằng biết đâu bên trong cậu ấy thật sự là máy móc, chỉ khoác lên lớp da người.
Vài ngày sau đó, tôi tiếp tục âm thầm quan sát kẻ cứng rắn. Dĩ nhiên, vì không muốn bị người khác đồn thổi, tôi phải đổi chỗ đứng quan sát.
Không phải vì tôi thích vẻ ngoài của cậu ấy, cũng chẳng phải vì tôi ngưỡng mộ sự chăm chỉ đó. Nếu bị hỏi, tôi chỉ có thể trả lời rằng: Tớ cảm thấy tò mò. Khi ấy, tớ trống rỗng đến mức không thể tìm được lý do nào khác."
Hoshirobe-san, tụi mình tính tập chung vào kỳ nghỉ này... Cậu có muốn tham gia không?"
"Xin lỗi... mình muốn tập một mình."
Cả lời mời từ thành viên khác cậu ấy cũng từ chối. Liệu cậu ấy có thật sự là con người không?
"Ê này, Sendo, cậu đang làm gì ở đây thế?"
"À, tớ đang xem kẻ cứng rắn tập."
"À há~ Cậu ấy là gu của cậu đấy à?"
"Ừm, nếu hỏi thì... có thể vậy."
"Hee~, ra cậu là kiểu người quan tâm đến mấy cô nàng như vậy à... Nghe đồn chỉ cần tới thủy cung Nagashima vào Chủ nhật này là có thể gặp được cậu ấy đấy."
Thông tin từ cậu bạn ấy càng khiến tôi thêm tò mò.
Tôi đã lặng lẽ đứng ngoài sân xem cậu ấy tập luyện cho đến tận lúc cậu ấy chỉ còn một mình. Nghĩ lại thì, đúng là tôi quá kỳ lạ.
Một quả bóng trong rổ lăn ra và lăn đến chỗ tôi. Cậu ấy bước tới nhặt bóng.
"...... Này."
"Oaa, cậu ấy lên tiếng rồi."
Đây là lần đầu tiên tôi và cậu ấy trao đổi với nhau một câu.
Lúc đó, tóc cậu ấy vẫn còn màu đen và trông không tươi tắn như bây giờ. Nếu so với hiện tại, quả thật là một con người hoàn toàn khác. Cũng chính vì thế, tôi càng cảm thấy bị cuốn hút bởi cậu ấy.
"Thất lễ quá đấy... Dạo này cậu hay nhìn tụi này tập lắm nhỉ? Muốn làm quản lý câu lạc bộ à?"
"Không đâu. Tớ chỉ tò mò về 'kẻ cứng rắn' thôi."
Cậu ấy lau mồ hôi trên mặt, khẽ "Ohh..." một tiếng.
"Nhìn cũng chẳng thú vị gì đâu..."
"Ừ. Không thú vị. Vậy thì tại sao cậu lại tập chăm chỉ đến vậy...?"
Cậu ấy im lặng. Tôi đoán rằng vài giây im lặng đó có nghĩa là từ chối trả lời, nên tôi chuyển chủ đề.
"Vậy... cuối tuần này, cậu có muốn đi thủy cung Nagashima với tớ không?"
"Gì vậy, đang tán tỉnh tớ à?"
"Tớ không có ý đó. Thật đấy."
Cậu ấy trông có vẻ bối rối trong vài giây. Tôi còn nghĩ cậu ấy sẽ từ chối thẳng thừng cơ, nên rất ngạc nhiên khi thấy cậu ấy đắn đo.
"Hoshirobe."
"Hả?"
"Hoshirobe Manaka. Là tên tớ đấy. Được rồi, tớ sẽ đi cùng cậu. Tớ cũng đang muốn nói chuyện với một người kỳ lạ nào đó mà."
Tôi thực sự bất ngờ khi cậu ấy đồng ý sau khi tôi mời. Và như vậy, buổi hẹn hò ở thủy cung của chúng tôi đã được ấn định.