Sau khi bị bạn gái cắm sừng, tôi mặc kệ cô người mẫu nổi tiếng lắm chuyện bên cạnh — ai dè cô ấy hóa thành Yandere ~ Và rồi, tất cả những cô gái liên quan đến tôi cũng biến thành Yandere ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

101 607

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

119 338

The One Within The Villainess

(Đang ra)

The One Within The Villainess

Makiburo

Mọi chuyện đáng ra nên như thế. Nhưng Emi không ngờ vẫn rơi vào kết cục cũ khi bị chính thánh nữ – cũng là người đầu thai vào thế giới này – hãm hại, khiến mọi người quay lưng với cô.

10 16

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

67 497

WN: 1-30 (Đã Hoàn Thành) - Chap 12: Lý Do Cố Gắng

Tôi đến thủy cung, cùng Hoshirobe ngắm nhìn dòng nước trôi lững lờ.

Lý do tôi mời Hoshirobe lần này là để tìm hiểu động lực của cậu ấy. Tại sao cậu ấy lại có thể nỗ lực đến vậy? Rốt cuộc điều gì đang thúc đẩy cậu ấy? Vì một lý do nào đó, tôi rất muốn biết.

"Cậu có thích thủy cung không, Sendo-kun?"

"Ừm, tớ thích. Cảm giác như đang nhìn vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Còn cậu thì sao?"

"Tớ cũng thích... nó khiến tớ cảm thấy như đang trở về nhà vậy."

Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi tham quan. Cuộc trò chuyện thật sự bắt đầu khi chúng tôi vào nhà hàng ăn trưa.

"...Sendo-kun, cậu kỳ lạ thật đấy, nhưng tớ muốn cậu nghe chuyện này."

"Thật mất lịch sự đó. Nhưng thôi, tớ sẽ nghe vậy."

"Mất lịch sự là để trả đũa hôm trước thôi... Cậu có biết Ryudou-senpai không?"

"Ryudou à? À, đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ ấy hả…"

Ryudou Yuta. Một đàn anh và cũng là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ. Dưới sự dẫn dắt của anh ấy, đội bóng rổ trường tôi hồi cấp hai đã phát triển rất nhanh.

Anh ấy có ngoại hình sáng sủa, khuôn mặt tươi tắn nên rất được lòng các bạn nữ. Và việc Hoshirobe nhắc đến anh ấy... cũng dễ hiểu thôi.

"Ý cậu là vậy hả?"

"Ừ. Tớ thích senpai."

Có lẽ lúc đó vẻ mặt tôi trông rất kỳ cục. Bởi vì người nói ra câu ấy lại là "Kẻ cứng rắn". Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe được từ miệng cậu ấy nói câu "tớ thích anh ấy".

"Vậy tức là... cậu đang cố gắng để được senpai chú ý à?"

"Ừ, chắc vậy. Trước giờ tớ chưa từng thích ai. Tớ không biết nên thể hiện thế nào."

"Chỉ vậy thôi sao?"

Hoshirobe lắc đầu khi tôi hỏi thêm.

"Không chỉ vậy... thật ra, tớ cũng không chắc mình có thực sự thích anh ấy hay không."

"Hả...?"

Câu nói của Hoshirobe khiến bộ não tôi ngưng hoạt động trong vài giây.

Lý thuyết của tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi không tài nào hiểu nổi. Không thể nào tiếp thu được.

"...Khoan đã. Ý cậu là sao? Tớ vốn tự tin là mình khá thông minh đấy nhé. Tớ luôn đứng top trong các bài kiểm tra. Nhưng chuyện này... tớ chịu."

"Tớ biết nghe rất vô lý. Tớ thích anh ấy... nhưng khi định tiếp cận, tớ lại chỉ nghĩ đến những điểm yếu của mình. Tớ không muốn bị nhìn thấy. Tớ muốn lại gần, nhưng cũng sợ bị lại gần. Tớ thích, nhưng cũng ghét. Tớ không hiểu nổi bản thân mình."

Mùi hương dịu nhẹ tuổi mới lớn của Hoshirobe khiến tôi chỉ nghe thôi cũng thấy ngột ngạt và đau lòng. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự đáng sợ của "sự ngây thơ không tự nhận thức".

"Cậu có nghe không vậy...?"

"Tớ nghe đây. Nghe mà lạnh cả sống lưng... Mà này, cậu đang hiểu sai rồi."

"Hiểu sai?"

"Cảm giác không muốn bị nhìn thấy, hay muốn tránh xa... là vì cậu đang nghĩ đến senpai. Còn với người khác thì sao?"

"Không có cảm giác gì cả..."

"Thấy chưa? Chính vì cậu quan tâm đến senpai nên mới có những cảm xúc ấy. Đó cũng là một phần của việc 'thích' đấy."

Hoshirobe im lặng như đang dần hiểu ra điều tôi nói. Dù vậy, trông cô ấy vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được.

"Nếu cậu thật sự thích ai, thì cảm xúc đó là bình thường. Đừng lo lắng."

"Ra vậy... hóa ra mình cũng bình thường thôi..."

"Ừ. Cậu mà hòa đồng hơn chút, chắc chắn sẽ rất có sức hút. Nên là yên tâm đi nha."

Nghe vậy, khóe miệng Hoshirobe hơi cong lên. Tôi không hỏi sâu thêm, nhưng cảm giác như đã thấy được một chút nỗi niềm của cậu ấy.

"Tớ từng nghĩ cậu là một đứa kỳ lạ, nhưng hôm nay nói chuyện vậy, tớ thấy rất nhẹ nhõm. Cảm ơn cậu."

"Thôi bỏ cái chữ 'kỳ lạ' đó đi. Nhưng lời cảm ơn thì tớ nhận nhé."

"...Mà này, Sendo-kun, tại sao cậu lại hỏi tớ lý do cố gắng vậy?"

Hoshirobe hỏi với vẻ như cảm thấy bất công nếu chỉ mình cậu ấy trả lời. Lúc đó, tôi hơi ngại nên đành vòng vo.

"Thực ra thì... tớ đã quên mất lý do để cố gắng. Nên tớ muốn biết vì sao người khác lại có thể nỗ lực như vậy. Chỉ thế thôi."

"Ý cậu là... cậu đang tìm lý do để cố gắng à? Sendo-kun, cậu có người thích không?"

"Ừ, cũng có một người."

"Vậy sao cậu không cố gắng vì người đó?"

"Ừm... nghe cũng hay đó."

Cứ như vậy, Hoshirobe và tôi dần thân thiết hơn và bắt đầu giúp đỡ nhau trong chuyện tình cảm. Mối tình đầu của tôi cũng nhờ đó mà thành công.

Dù khởi đầu có hơi kỳ lạ, nhưng giữa chúng tôi vẫn giữ được một mối quan hệ tốt đẹp.