Sau khi bị bạn gái cắm sừng, tôi mặc kệ cô người mẫu nổi tiếng lắm chuyện bên cạnh — ai dè cô ấy hóa thành Yandere ~ Và rồi, tất cả những cô gái liên quan đến tôi cũng biến thành Yandere ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

101 607

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

119 338

The One Within The Villainess

(Đang ra)

The One Within The Villainess

Makiburo

Mọi chuyện đáng ra nên như thế. Nhưng Emi không ngờ vẫn rơi vào kết cục cũ khi bị chính thánh nữ – cũng là người đầu thai vào thế giới này – hãm hại, khiến mọi người quay lưng với cô.

10 16

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

67 497

WN: 1-30 (Đã Hoàn Thành) - Chap 17: Đối Đầu

Hoshirobe cứng đờ người khi nhìn thấy Yamanashi quay trở lại. Rồi cậu ấy nhìn chằm chằm để xác định xem đó là ai. Mất vài giây trễ mới nhận ra người đứng trước mặt mình chính là Yamanashi.

“…Này, cậu là Yamanashi Anri đúng không? Cậu muốn gì?”

“Thế cậu đang làm cái gì vậy Cậu định làm gì khi trèo lên người Sendou-kun của tôi hả?”

Một tia lửa vô hình dường như bắn ra giữa hai người. Một cuộc chạm mặt mà tôi thật sự không muốn chứng kiến chút nào. Nhưng bằng cách nào đó, tôi biết là tôi không thể thoát khỏi mớ hỗn loạn này được rồi.

“Tớ biết ơn cậu lắm đó, Yamanashi. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, chắc tớ đã bị cậu giết ngay khi cậu quay lại vào ngày kia rồi.”

“…Sendou-kun, Em cũng tức giận với anh lắm đấy. Dám làm mấy trò đó ngay trước camera luôn hả…”

À… ừ, tôi đoán chuyện phải như thế thôi. Có vẻ tôi cũng không thoát khỏi vụ này một cách yên ổn được.

Dường như, như tôi đọc trong ánh mắt cậu ấy, có một cái camera đã được lắp ở đâu đó trong phòng này. Có vẻ Yamanashi đã thấy được cảnh tôi với Hoshirobe từ đó rồi lập tức chạy đến. Phải tháo nó ra sau mới được.

“Tôi nghe Reichi kể rồi. Cậu ấy bảo chán ngấy việc bị cậu nói xấu sau lưng đó.”

Yamanashi bị đánh một đòn quá mạnh ngay đầu trận. Nhìn tư thế đứng ngẩn người của cậu ấy thì có vẻ cú này khiến cậu ấy choáng váng thật… Mà, tôi cũng đâu thể đổ lỗi cho ai ngoài bản thân mình. Cứ chấp nhận đi thôi, Yamanashi.

“…F-Fufu… Ai mà tin cho nổi mấy chuyện vô lý đó chứ…?”

“Cậu ấy chịu không nổi mấy lời xấu sau lưng nữa rồi. Nói thật là cậu ấy muốn đổi chỗ ngồi luôn đấy. Sao lúc nào cũng phải ngồi cạnh nhau cơ chứ~~~ tôi còn nghe nói cậu ấy phàn nàn như vậy luôn đó…?”

Mỗi lần Hoshirobe tấn công, mắt Yamanashi lại long lanh hơn. Đôi tay cậu ấy run run, chắc là đang lẫn lộn giữa hai cơn giận — một hướng về Hoshirobe, một hướng về chính bản thân mình. Nếu không phản đòn, tình thế sẽ không thể đảo ngược được.

Nhưng Yamanashi không phải kiểu người sẽ im lặng lúc này. Cậu ấy quyết định tấn công.

“Chính cậu mới là người khiến Sendou-kun phiền lòng đủ thứ đấy! Cậu không nghĩ là mình đang làm phiền cậu lắm hay sao?”

“Tôi không biết ai nói gì, nhưng Reichi với tôi đã từng cùng nhau vượt qua những chuyện vui buồn. Còn cậu mới quen cậu ấy có một năm thôi, đúng không?”

Ánh sát khí quanh Yamanashi bỗng trở nên dữ dội hơn. Còn đòn phản công vừa rồi thì bị đánh trả lại bằng một cú phản đòn khác — có vẻ đã thất bại. Tôi đồng ý với Hoshirobe rằng chuyện này đúng là phiền thật. Thật sự quá phiền.

Yamanashi và Hoshirobe bắt đầu cãi nhau to hơn. Ban đầu tôi định nhờ Yamanashi giúp, nhưng xem ra không thể trông cậy vào cậu ấy rồi. Có lẽ lần này tôi phải tự xử lý thôi.

“Tôi biết rõ cậu ấy hơn cậu đấy! Từ nhóm máu cho tới size quần!”

“Vậy thì tôi biết cỡ ngón áp út tay trái của Reichi luôn đấy, cậu biết không?”

Khoan nói đến chuyện Hoshirobe biết size quần tôi bằng cách nào, nhưng nhờ màn tranh cãi đó mà tay cậu ấy lơi lỏng. Tôi chớp lấy cơ hội, đẩy cậu ấy ra rồi đổi thế — lần này tôi là người đè Hoshirobe xuống sofa.

“…Tình thế xoay chiều. Tớ không yếu đến mức bị một cô gái giữ chặt mãi đâu.”

“…Sendou-kun, quan hệ giữa anh với Yamanashi-san là gì? Cậu ấy là bạn gái anh à? Vì vậy nên anh không chấp nhận em đúng chứ?”

“Tôi là bạn gái của cậu ấy.”

“…Bọn tớ chỉ là bạn thôi. Không hơn, không kém.”

“Vậy tại sao anh không chấp nhận em? Anh ghét em rồi à? Hay là anh thích người khác?”

Yamanashi cũng trông hơi bối rối khi nghe tới từ “người khác”. Có vẻ câu trả lời này cần phải rất cẩn trọng. Tôi sẽ chọn từ ngữ nhẹ nhàng và ít tổn thương nhất có thể.

“…Hoshirobe, hồi cấp hai cậu đã giúp tớ rất nhiều. Vì vậy tớ thật lòng muốn cậu hạnh phúc. Nhưng tớ biết bản thân mình không xứng đáng đứng bên cạnh cậu. Tớ không đủ tốt.”

“…Hmmm.”

“Hồi đó, cậu luôn một mình chống chọi với mọi thứ. Nhưng giờ cậu đã có bạn bè, có đội tennis, có cả thầy cô và bạn học. Cậu không còn đơn độc nữa. Không cần phải vội vàng đâu.”

Hoshirobe im lặng lắng nghe rồi thở dài đầy bất lực.

“Haa… Anh đúng là cứng đầu thật. Được rồi. Em bỏ cuộc… chỉ hôm nay thôi.”

“Hôm nay thôi hả… Vậy cũng được. Nhưng nếu vậy, hôm nay về nhà đi. Tớ sợ không dám ngủ nếu cậu ở lại đây.”

“Nếu vậy, em cũng sẽ mất ngủ, nhưng vì lý do khác… Yoishotto…”

Hoshirobe bật dậy khỏi ghế sofa rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Có vẻ tôi đã tạm thời thuyết phục được cậu ấy.

“Em mượn cái áo thể thao của anh đó nhé. Không thể về nhà trong tình trạng này đâu.”

“À. Mai trả lại cho tớ. Cẩn thận nhé.”

Hoshirobe mặc áo của tôi rồi bước ra khỏi cửa. Tôi thở dài, cảm thấy mệt mỏi không thể diễn tả được.

“…Sendou-kun.”

Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến tôi sực nhớ ra. Vẫn còn một quả mìn lớn chưa nổ.