"Chào cậu nha, Reito. Mặt cậu làm sao thế?”
Người đang đợi tôi ở khu để giày là Ryo. Nhìn vẻ mặt cau có của tôi khi đọc tài liệu vừa được đưa, khóe miệng Ryo khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
“Như dự đoán, lại có rắc rối gì đó rồi phải không? Nhìn cái này đi.”
“Gì đây? Tsukishiro…?”
“Trường đang yêu cầu những học sinh gây rắc rối bên ngoài phải ở lại trường. Đúng là phiền phức thật…”
Ryo bật cười khi thấy tôi thở dài. Với cậu ta thì chắc chắn đã biết rõ từ trước rồi.
Ryo cũng là một thành viên trong hội học sinh. Không đời nào mà cậu ta lại không biết hội học sinh đang chật vật với mấy đứa cá biệt. Tôi chắc luôn chính Ryo là người đã nói tên tôi với chủ tịch.
Ryo xem lướt qua mấy tờ tài liệu rồi cười khô khốc.
“Xui thật đấy, Reito. Uryu-senpai kiểu gì cũng lôi cậu vào hội học sinh bằng được.”
“Tớ biết. Chị ấy tin tưởng tớ quá mức luôn ấy chứ.”
“Đó là một phần, nhưng còn lý do khác nữa. Vụ này đúng kiểu không ai giải quyết nổi.”
“Cậu nói rõ được không?”
Ryo gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Tớ từng nhờ vài người xử lý vụ của con nhỏ Tsukishiro này, nhưng tất cả đều thất bại. Biết vì sao không?”
“Tớ chịu. Cậu ấy mua chuộc gì à?”
“Sai. Câu trả lời là: tất cả đều bị giết.”
“Hả? Hội học sinh cử mấy tên ngốc nào đi vậy?”
“Rồi cậu sẽ hiểu. Hiểu nó đáng sợ thế nào.”
Nghe Ryo nói vậy khiến tôi thấy bất an, nhưng giờ có nói gì cũng vô ích. Chỉ còn biết thở dài nặng nề vì tâm trạng quá tệ.
“Vừa có harem, vừa phải cải tạo một học sinh cá biệt? Cậu tính làm anh hùng đấy à?”
“Làm anh hùng thì phải có nữ chính. Mà giờ thì chẳng ai có vẻ làm được.”
“Thế còn tớ?”
“Cậu là con trai.”
“Đừng có mang tư tưởng nữ chính phải là con gái nữa. Dạo này đầy anime có nhân vật nam làm nữ chính đấy.”
“Dù thế thì tớ vẫn không muốn cậu làm nữ chính. Cùng lắm thì làm bạn thời thơ ấu thôi.”
“Ha ha, nghe cũng không tệ.”
Sau câu đó, Ryo ôm lấy tôi từ phía sau. Nhìn từ ngoài chắc tưởng cặp đôi đang âu yếm, nhưng cậu ta là đàn ông chính hiệu. Chúng tôi không phải người yêu.
Ryo tựa đầu lên vai tôi. Mùi hương trái cây ngọt ngào từ nước hoa cậu ta dùng phảng phất quanh mũi tôi.
“…Reito, dù cậu có dính với bao nhiêu cô gái đi nữa, tớ cũng không rời xa đâu. Tớ sẽ chọc tức từng người đến gần cậu và đuổi hết bọn họ đi.”
“Tùy cậu. Nhưng đừng mơ đuổi nổi Yamanashi với Hoshirobe.”
“Fufu, đừng xem thường con tim thiếu nữ.”
“Cậu là đàn ông cơ mà?”
“Fufu… Reito thơm quá đi…”
“Này, nghe tớ nói đi chứ…”
Bị Ryo bám riết lấy, tôi đành cắn răng chịu đựng ánh mắt tò mò của người qua đường rồi về nhà.
▼▽
“Haa… thật sự rất tuyệt.”
Uryu – đang cực kỳ vui vẻ – ngẩng mặt nhìn lên bầu trời hoàng hôn, hồi tưởng lại gương mặt Reito. Nhớ đến ánh mắt lạnh nhạt của cậu dành cho mình, cả người cô rùng mình phấn khích. Đúng là một người theo kiểu M thực sự.
“Nếu kế hoạch lần này thành công, Reito sẽ gia nhập hội học sinh. Mà nếu đã gia nhập rồi, em ấy sẽ là của mình phư phư… ♡”
Chị ta nghĩ về Reito trong lúc tưởng tượng lại toàn bộ kế hoạch mình đã vạch ra.
Uryu hoàn toàn không có ý định nhường Reito cho bất kỳ ai. Việc ép Reito xử lý vụ học sinh cá biệt lần này là một phần trong kế hoạch để khiến cậu ấy thuộc về mình. Vì mục tiêu đó, chị ta không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nói không ngoa, nếu thật sự nghiêm túc thì chị ta còn đáng sợ hơn cả Yamanashi.
“Yamanashi Anri… Hoshirobe Manaka… Thật tiếc nhỉ, Reito là của chị mất rồi nhé…!”
“…Chủ tịch, chị thôi lảm nhảm một mình đi? Công việc không có tiến triển gì hết.”
Một thành viên hội học sinh vừa quay lại nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì thở dài nói. Uryu quay lại, mặt nghiêm nghị nhìn các thành viên.
“Không phải rất hợp sao? Kiểu nhân vật mạnh mẽ, ngầu thật đấy chứ!”
“Rồi rồi, chị cứ làm việc tiếp đi. Chị nãy giờ không làm được gì cả đấy.”
“Mm… Tại chị nghĩ đến Reito nên lại… thế nữa rồi! Giải quyết ham muốn xong rồi chị làm tiếp!”