Sau khi bị bạn gái cắm sừng, tôi mặc kệ cô người mẫu nổi tiếng lắm chuyện bên cạnh — ai dè cô ấy hóa thành Yandere ~ Và rồi, tất cả những cô gái liên quan đến tôi cũng biến thành Yandere ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

120 338

The One Within The Villainess

(Đang ra)

The One Within The Villainess

Makiburo

Mọi chuyện đáng ra nên như thế. Nhưng Emi không ngờ vẫn rơi vào kết cục cũ khi bị chính thánh nữ – cũng là người đầu thai vào thế giới này – hãm hại, khiến mọi người quay lưng với cô.

11 16

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

101 607

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

67 497

WN: 1-30 (Đã Hoàn Thành) - Chap 27: Nhà

Tôi và Miyabi đã đi bộ hơn mười phút. Chúng tôi đến một khu dân cư cách trung tâm thành phố không xa. Đây là một khu nhà cao cấp với những căn biệt thự lớn nằm ở vị trí đắc địa và có phong cảnh đẹp.

Đang tự hỏi rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đến mức phải đến một nơi thế này, Miyabi dừng lại. Trong khu nhà ấy, nổi bật lên là một căn nhà hiện đại với khu vườn rộng lớn.

"Đây là đâu vậy?"

"Nhà của em đấy."

"Gì cơ!?"

Tôi ngạc nhiên đến bật thốt ra thành tiếng. Trước đó chỉ nghe nói nhà em ấy "khủng", em nào ngờ lại khủng đến mức này. Có lẽ vì tôi cứ nghĩ em ấy chỉ nói đùa thôi, nên khi mà nhìn vào thực tại này khiến tôi choáng váng.

Để mặc tôi đứng đó sững sờ, Miyabi bấm công tắc ở bên cạnh chiếc cổng lớn. Cánh cổng chậm rãi mở ra với âm thanh điện tử.

"Vào đi ạ. Anh định đứng đấy đến tối hả?"

"Không, ý anh là... Anh không bảo đây là khách sạn, nhưng mà..."

"Ý em không phải thế đâu! Em chỉ muốn cho anh biết một điều thôi…"

Lời bông đùa của tôi nghẹn lại khi nhận ra câu trả lời của em ấy nghiêm túc hơn tôi tưởng.

Tôi nhìn quanh khu vườn được cắt tỉa gọn gàng khi Miyabi dẫn đường đến cửa chính. Đã lâu rồi tôi mới được mời đến nhà người khác, lại còn là nhà của con gái nữa nên tôi có chút hồi hộp.

Ngay khi bước vào, tôi đã choáng ngợp bởi sảnh vào rộng rãi. Sau khi tháo giày, tôi bước lên và thấy một phòng khách mở rất lớn. Trên hành lang là vài bức tranh trông đắt tiền. Tôi chẳng có gu thẩm mỹ gì nên cũng chẳng biết chúng có giá trị không.

Nếu phải miêu tả nơi này bằng một từ, thì đúng là “ngôi nhà trong tưởng tượng của một người giàu có.”

Khi tôi đang đi theo Miyabi thì một người đàn ông to lớn xuất hiện ở góc hành lang. Ông ta cao đến mức tôi phải ngẩng đầu mới thấy mặt, và tôi theo phản xạ đứng khựng lại.

Ông ta từ từ rời mắt khỏi điện thoại và nhìn sang Miyabi.

"... Về rồi đấy à."

Chắc đây là cha của Miyabi. Ông ấy có khí chất lạnh lùng, lời lẽ lại quá thô ráp để dùng với người trong gia đình. Miyabi dừng lại nhưng chỉ khẽ gật đầu.

"... Còn nhóc kia là ai?"

"Bạn trai ạ."

"Cái...!"

"... Vậy à."

Cha Miyabi liếc nhìn tôi rồi bỏ đi không nói thêm lời nào. Nếu ông ấy mà buông ra câu kiểu “Không đời nào để con gái tôi quen cậu,” chắc tôi sốc luôn.

Tôi lặng lẽ đi theo Miyabi. Chúng tôi lên lầu, đi đến cuối hành lang dài thì cô ấy dừng lại.

"Đây là phòng em. Mời anh vào ạ."

Không cần đợi em ấy nói thêm, tôi bước vào phòng. Một chiếc bàn học được sắp xếp gọn gàng. Chiếc giường có nhiều thú nhồi bông. Ga trải giường không một nếp nhăn. Không phải phòng quá sạch, mà là không có dấu hiệu gì của việc sử dụng.

"Anh cứ thoải mái ạ, ngồi đây nè."

Miyabi ngồi xuống giường và ra hiệu cho tôi ngồi cạnh. Tôi làm theo. Hương thơm dịu ngọt trong phòng khiến lòng tôi xao động, nhưng tôi cố kiềm chế. Nếu tôi đụng vào em ấy lần nữa, kiểu gì cũng bị hai người kia giết mất.

"… Vừa nãy là ba của em đấy. Ông ấy không thân thiện cho lắm, nhưng trước đây từng hay cười lắm."

Miyabi cất giọng nhẹ nhàng, trầm lặng. Sự buồn bã hiện rõ trên gương mặt nghiêng nghiêng khiến tôi cảm nhận được sự yếu đuối của em ấy.

"Hồi trước nhà em không khá giả gì, còn bị người ta bắt nạt nữa. Nhưng dù vậy, gia đình em rất thân thiết. Dù có chuyện gì xảy ra thì ba, mẹ và em cũng luôn cố vượt qua cùng nhau."

Mái tóc trắng buông rũ che khuất nét mặt em ấy khi nói đến chuyện cũ. Nhưng lớp “mái” ấy không che được sự khác biệt về nhiệt độ cảm xúc giữa tôi và em ấy. Rõ ràng Miyabi đang cố nói ra điều mà bấy lâu nay em ấy luôn giấu kín.

"Chuyện bắt đầu từ khi em chuẩn bị vào cấp hai. Việc làm ăn của ba em bắt đầu thuận lợi, gia đình dần khá lên. Cả nhà ai cũng mừng vì thoát khỏi cảnh nghèo. Đáng lẽ mọi chuyện nên dừng ở đó… Nhưng khi tiền nhiều lên, ba mẹ em bắt đầu lạnh nhạt với nhau. Giờ thì ba chẳng quan tâm gì đến em nữa. Kể cả khi em dẫn một thằng con trai về nhà hay nhuộm tóc như thế này."

"...Còn mẹ em thì sao?"

"Hả? Chắc bà ấy cũng đang chơi bời với đàn ông như em thôi. Khi người ta biết em giàu, ánh mắt họ thay đổi liền. Quan hệ giữa người với người cuối cùng cũng chỉ là vậy. Tiền làm méo mó tất cả."

Giọng nói của Miyabi đầy cay đắng và buồn bã, khẽ run lên. Một cô nàng còn trẻ như vậy mà đã thấm thía sự ám ảnh của con người với đồng tiền—thật quá đau đớn.

"Rốt cuộc thì vẫn là tiền. Những mối quan hệ hình thành từ tiền bạc không dễ gì cắt đứt. Tất cả đều trao đổi công bằng, tương xứng với phần thưởng."

"Vậy nên em mới đi lang thang ngoài đường vào ban đêm ư…?"

"Đúng ạ."

Tôi xúc động đến nỗi không nói nên lời. Tôi hiểu quá rõ nỗi đau do sự ích kỷ của cha mẹ gây ra. Chính vì vậy mà tôi càng thấy xót xa cho cô nàng này—một người đang bị tổn thương nặng nề.

"…Tình thương của cha mẹ là thứ đứa trẻ nào cũng đáng được nhận, bất kể bao nhiêu tuổi. Việc có quyền lựa chọn yêu hay không yêu con mình—đó là điều bất thường."

Miyabi im lặng. Sự im lặng như thể đang nói rằng "Em biết rồi mà" khiến tim tôi nhói lên.

"Anh hiểu chứ…? Đây là con người thật của em. Một đứa con gái trông phiền phức, kể lể chuyện riêng tư cho mấy thằng con trai tán tỉnh mình rồi mong được thông cảm. Nếu anh hiểu rồi, thì em nghĩ anh nên từ bỏ sớm đi."

"...Anh không dễ dàng từ bỏ chỉ vì một câu nói như vậy đâu. Em biết mà, đúng chứ?"

Dối lòng. Nếu là tôi của trước đây, có lẽ tôi đã buông tay từ sớm. Dính vào chuyện gia đình người khác thật phiền phức. Nhưng lý do tôi không từ bỏ… là vì tôi thấy hình ảnh của mình ngày xưa trong dáng vẻ chán nản của Miyabi.

"...Em muốn anh cứu em đúng chứ? Nếu định nói dối thì tìm một lời nói dối hay hơn đi nhé."

"...Đừng vậy nữa mà."

"Tuy anh không đủ tốt để can thiệp vào chuyện gia đình người khác, nhưng giúp một người thì vẫn làm được mà."

"Xin anh đừng nói nữa!"

Tiếng hét đó chỉ là một cách để đẩy tôi ra xa. Diễn một vai mà bản thân không quen thì trông thật vụng về. Tôi có thể thấy đôi mắt ướt đẫm của em ấy sau lớp rèm trắng tinh khôi.

"Anh không định dừng lại đâu. Có chuyện gì ư…?"

"……"

"Sao thế?"

"Em đã lỡ thích anh mất rồi!"

Tôi nghĩ sẽ nghe một câu gì đó dữ dội, nhưng gương mặt hiện ra sau tấm rèm lại đỏ bừng. Tôi chết lặng, và Miyabi bắt đầu tuôn ra.

"Tự nhiên có một senpai cao ráo, đẹp trai xuất hiện, lại hợp với em về mặt thể xác, còn cư xử như một quý ông, lúc em gặp rắc rối thì ra tay cứu giúp, khiến em thấy an tâm… rồi em lầm tưởng mất! Sau đó hai đứa mình nói chuyện cuộc sống nhiều quá, em còn định bắt đầu một mối quan hệ thật sự. Em là như vậy đấy!"

"…Fufu, hahaha, hahaha."

"…Ừm đấy, em đúng là đứa con gái kỳ quặc mà..."

"Không phải thế đâu… Miyabi, nếu em thích anh, thì cứ thích anh đi nhé. Hãy để anh trở thành người đầu tiên trong mọi suy nghĩ của em, hãy luôn nghĩ về anh, thậm chí là cố tranh giành để được anh yêu hơn người khác. Em từng nói những mối quan hệ vì tiền thì dễ đứt đoạn đúng không? Thử yêu với anh xem nhé."

Màu đỏ trên mái tóc trắng muốt. Đôi mắt ướt của em ấy run lên, mang theo tia hi vọng.

"Hãy yêu anh thật nhiều, dù là giả hay thật lòng. Đổi lại, anh cũng sẽ trao cho em một tình cảm tương xứng… Thế nào?"

"…Senpai thật không công bằng."

Đôi mắt Miyabi hiện lên một vầng trăng khuyết màu đỏ sẫm. Một sự khởi đầu vừa mơ hồ vừa ấm áp.

▼▽

"…Hẹn gặp lại vào ngày mai nha."

Tôi không bỏ lỡ lời lầm bầm nhỏ xíu Miyabi nói khi tiễn tôi ra cửa. Tôi mỉm cười với em ấy như lúc đầu gặp và hỏi lại:

"Gì thế hả? Không định đến trường vào ngày mai à?"

"…E-em thích thì đến thôi! Chứ không phải vì senpai đâu!"

Dối trá rõ mười mươi. Em ấy diễn dở đến mức để lộ hết tâm ý thật sự.

"Anh thích em ở điểm đó đấy. Gặp sau nha. Yêu em lắm đấy, người yêu dễ thương của anh."

"Whaaa!!? Không công bằng màaaaa!"

Tôi nghĩ cuối cùng thì mọi thứ cũng bắt đầu trở nên rõ ràng rồi.