Sau khi bị bạn gái cắm sừng, tôi mặc kệ cô người mẫu nổi tiếng lắm chuyện bên cạnh — ai dè cô ấy hóa thành Yandere ~ Và rồi, tất cả những cô gái liên quan đến tôi cũng biến thành Yandere ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

101 607

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

119 338

The One Within The Villainess

(Đang ra)

The One Within The Villainess

Makiburo

Mọi chuyện đáng ra nên như thế. Nhưng Emi không ngờ vẫn rơi vào kết cục cũ khi bị chính thánh nữ – cũng là người đầu thai vào thế giới này – hãm hại, khiến mọi người quay lưng với cô.

10 16

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

67 497

WN: 1-30 (Đã Hoàn Thành) - Chap 26: Phần Thưởng

Mười phút sau khi rời khỏi trường, tôi và Tsukishiro đi bộ đến trung tâm thành phố, rồi tới một quán cà phê nằm trong trung tâm thương mại. Đây là một quán có không khí hiện đại và tinh tế, tôi đã ghé qua vài lần, và nó là nơi yêu thích của tôi. Đây cũng chính là nơi tôi từng hẹn hò lần đầu với Nina.

Vì đã đặt trước nên chúng tôi được dẫn vào bàn một cách suôn sẻ, và tôi cùng Tsukishiro ngồi ở chỗ gần cửa sổ, có thể nhìn ra nhà ga.

“Đây là thực đơn. Khi nào quý khách quyết định món xong thì hãy bấm chuông ở bàn. Xin hãy cứ tự nhiên ạ.”

Tôi vốn đã quen thuộc với món mình sẽ gọi, nên chỉ cầm thực đơn cho có. Trong lúc đó, tôi tranh thủ liếc nhìn Tsukishiro, trông em ấy có vẻ hơi bối rối.

Không biết có phải nhận ra ánh nhìn của tôi hay không, Tsukishiro quay sang với ánh mắt khó chịu.

“Có gì không ạ…? Xin anh đừng có cười đểu vào mặt người khác mà...”

“Chỉ là anh thấy em lúng túng vậy trông đáng yêu thôi mà.”

“Đ-Đáng yêu ư!?… Ồ-ồn ào quá đấy.”

Biểu cảm của Tsukishiro thay đổi liên tục, thật buồn cười. Dù em ấy đã từng tiếp xúc với đàn ông còn nhiều hơn cả nữ sinh trung học bình thường, nhưng lại không quen với những chuyện kiểu này, thế nên trông mới dễ thương đến vậy. Một sự đối lập ngoài dự đoán.

“Em chọn món xong chưa? Hôm nay anh bao nên em đừng lo về giá cả nhé.”

“Mumumu… vậy em muốn lấy bánh phô mai sốt dâu.”

Tôi bấm chuông gọi phục vụ. Tôi gọi bánh phô mai chocolate kèm cà phê đen. Tsukishiro gọi bánh phô mai sốt dâu và trà sữa Assam.

Bánh ở đây, đặc biệt là bánh phô mai, còn ngon hơn nhiều tiệm bánh thông thường. Mỗi lần đến là tôi đều gọi bánh phô mai chocolate, như một thói quen.

“Sau ngần ấy năm em không đi học, hôm nay thế nào? Em cảm thấy có gì thú vị không?”

Trong lúc chờ bánh, tôi hỏi thử cảm nhận của Tsukishiro về ngày đầu tiên trở lại trường. Em ấy thở dài chán nản rồi bắt đầu kể.

“…Tệ lắm ạ. Bị bạn cùng lớp nhìn với ánh mắt kỳ lạ, thầy cô cũng chú ý quá mức. Đã thế còn suýt bị cưỡng ép bởi gã từng qua lại nữa. Đối với em, đây chắc là ngày tệ hại nhất nhất luôn đó.”

“Công nhận là thảm thật. Nhưng chuyện cuối cùng cũng không tệ, vì có một anh hùng đến giải cứu đấy thôi nè.”

“Em biết là anh đã giúp… nhưng người ta nhìn vào lại tưởng mình là một cặp mất rồi. Nếu bạn gái của anh là cái loại như em, thì anh mới là người mang tiếng xấu đấy.”

“Anh không bận tâm đâu. Anh thậm chí còn không có bạn gái nữa là… Chẳng lẽ em không hài lòng nếu anh làm bạn trai của em ư?”

“Ý em không phải như vậy đâu, chỉ là…”

Tsukishiro quay mặt đi đúng lúc đồ ăn được mang ra. Tôi quyết định không nói gì thêm và thưởng thức bánh.

Tôi cắt bánh thành từng miếng vừa ăn bằng nĩa rồi đưa lên miệng. Vị đắng nhẹ và béo ngậy của chocolate hòa quyện với phô mai lan tỏa trong miệng. Hương vị này không bao giờ khiến tôi chán.

Còn Tsukishiro thì…

“Mmmm~! Ngon quá…!”

Mắt em ấy sáng lên, rõ ràng là có ấn tượng với vị bánh. Đúng là con gái thì khó bao giờ mà cưỡng lại được đồ ngọt nhỉ.

“Trông có vẻ ngon ha? Muốn ăn thử miếng của anh không?”

Tsukishiro gật đầu, nên tôi cắt một miếng rồi đưa sang cho em ấy. Khuôn mặt em ấy trông như bị mê hoặc bởi vị ngon của chiếc bánh. Tôi không nhắc đến chuyện cô ấy vừa “ahhnn” đâu nhé.

“Giờ đến lượt anh nè, senpai. Nào, aaaa~!”

“Gì chứ…?!”

Cô gái này còn đòi đút tôi ăn nữa! Chắc đang muốn chọc tức tôi đây. Nếu thế thì tôi cũng chơi luôn.

Tôi cố giữ vẻ bình thản khi nhận miếng bánh từ Tsukishiro. Vị sốt dâu chua ngọt tạo điểm nhấn thú vị. Không hiểu sao cảm giác như ngon hơn lần trước tôi ăn.

“Em tưởng làm thế này sẽ khiến anh bối rối sao?”

“Không vui gì hết nhaa… xin anh hãy phản ứng dữ dội hơn chút đi mà.”

Tsukishiro chu môi, trông hờn dỗi. Tôi không nói rằng trong lòng đang thầm phấn khích.

“…Mà này senpai, tại sao anh lại đưa em đến đây trong ngày hôm nay thế?”

Tsukishiro hỏi. Tôi cố lựa lời thật ngầu để đáp lại.

“Con người chả dễ dàng gì nếu tạo ra điều gì đó từ con số không. Mà còn khó hơn nếu đã trở về con số không. Hôm nay em đã ở trường cả ngày đúng không? Nếu không thích thì có thể bỏ về từ sớm rồi. Em đã cố gắng thì nên được phần thưởng. Em không nghĩ vậy à?”

Trước câu hỏi của tôi, Tsukishiro đáp nhỏ.

“…Vâng, cũng đúng…”

“Vậy thì đây là phần thưởng của em. Em đã làm tốt lắm đấy, Tsukishiro.”

“Thôi đi mà. Không phải em đến đây vì senpai đâu nhé! Chẳng là em đã thua rồi nên phải chịu thôi!”

Dù nói thế, nhưng trông Tsukishiro chẳng có vẻ gì là phiền lòng cả. Đây gọi là “tsundere” đúng không? Không tệ cho lắm nhỉ.

Tsukishiro chu môi rồi lườm tôi.

“…Với lại, đừng gọi em là ‘Tsukishiro’ nữa. Em không thích bị gọi bằng họ đâu.”

“…Ra vậy. Vậy thì, Miyabi. Ngày mai nhờ em tiếp nữa nhé.”

“Hửm… Ể? Ngày mai nữa á?”

Tôi không trả lời câu hỏi đó của cô ấy.

▼▽

“À… mưa rồi.”

Miyabi thì thầm, giọng nhỏ đến mức không biết có ai nghe thấy trong quán không.

Bầu trời bị phủ bởi một lớp mây dày. Những hạt mưa nhẹ rơi trên mặt đường nhựa, không khí bắt đầu trở nên ẩm ướt và oi bức.

Nhà tôi cách đây hơi xa. Mà hôm nay tôi lại không mang ô, nên về sẽ khá khó khăn.

Đang nghĩ xem nên làm gì thì Miyabi quay sang nhìn tôi. Nhìn biểu cảm như thể muốn nói điều gì đó, tôi liền hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Ờm… anh có rảnh không? Nếu được thì đi cùng em một chút thôi ạ…”

“Được chứ. Miễn là không phải tới khách sạn là được.”

Chúng tôi đùa giỡn rồi cùng bước vào một chiếc ô, đi về một nơi nào đó.